• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Hắn nhanh chóng hỏi được phòng bệnh của Bayer rồi đi thang máy lên, khi vừa bước ra khỏi thang máy hắn đã nhìn thấy phu nhân Minh Tú với gương mặt chứa đầy sự lo lắng đang đi qua đi lại trước cửa phòng phẫu thuật.



Lúc nhìn thấy Dạ Đình Sâm, đôi mày thanh tú của bà nhíu chặt lại với nhau, có vẻ như bà đã vô cùng kinh ngạc.



- Sao cậu lại tới đây?



- Tới xem Lâm Viễn Đường đã chết chưa.



Dạ Đình Sâm thốt lên với chất giọng đầy lạnh lùng.



Phu nhân Minh Tú nghe thế thì trái tim run rẩy dữ dội, bà kinh ngạc hỏi:



- Cậu biết hết rồi ư?



- Hóa ra ông ta chưa chết! Bà ở bên ông ta ba năm, ông ta bên bà ba năm, các ngươi đã hẹn trước với nhau hết rồi đúng không? Bà đặt cha của tôi ở đâu?



Giọng nói của hắn như vừa được ngâm trong hàn băng, rét lạnh đến mức đáng sợ.



Hắn gằn từng chữ một, mang theo khí thế hủy diệt thiên địa.



Đôi mắt chim ưng của hắn chứa đầy vẻ hung ác, khí đen vờn quanh, cơn sóng dữ đen kịt cuộn trào trong mắt hắn, khiến phu nhân Minh Tú nhất thời khó mà hít thở được.



Không biết bắt đầu từ khi nào, con trai của bà đã không cần sự giúp đỡ của bà nữa,



Giờ nó đã có thể tự mình chống đỡ cả một vùng trời rồi.



Bà hít sâu một hơi, biết rằng chuyện này không thể đè xuống được nữa, giọng nói ẩn chứa sự bất đắc dĩ của bà vang lên:



- Tôi nghĩ, cậu có chút hiểu lầm với chúng tôi rồi, tôi và ông ấy không như những gì cậu tưởng tượng đâu.



- Bà không cần phải nói với tôi, bà đi mà nói trước mộ của cha tôi ấy, bà nói với người trong thiên hạ đi! Tất cả mọi người đều bàn tán quan hệ bất chính giữa bà và Lâm Viễn Đường, bà đi nói với bọn họ, bà đi chặn miệng bọn họ đi!



Hắn giống như một con sư tử bị thương gầm lên những tiếng đầy thống khổ, giọng nói lạnh lùng hung ác nhưng lại ẩn chứa sự bi thương sâu đậm vang vọng khắp cả hành lang.



Hắn tức giận khiển trách phu nhân Minh Tú với một đôi mắt đỏ ngầu.



Phu nhân Minh Tú nghe lời này thì mấp máy cánh môi, nhìn Dạ Đình Sâm trước mặt càng ngày càng giống cha hắn, nước mắt của bà không kìm được mà trào ra.



Nhưng cuối cùng…



Bà lại quay người, lau đi những giọt nước mắt nhòa ra bên khóe mắt mà không để Dạ Đình Sâm nhìn thấy.



Giọng nói của bà trở lại sự bình tĩnh vốn có.



- Miệng trên người người ta, bọn họ muốn nói gì không liên quan gì tới tôi.



- Vậy được, tôi muốn lấy mạng Lâm Viễn Đường, hủy diệt Bất động sản Quảng Thịnh. Bà không đồng ý chặn miệng của người thiên hạ thì tôi chặn! Tôi không vì bà mà là vì cha của tôi, vì bà hoàn toàn không xứng!



Hắn nói xong thì bước nhanh tới trước cửa phòng phẫu thuật, đá một cước đầy hung ác vào cánh cửa.



Một người luôn bình tĩnh lý trí như hắn lần này thật sự đã tức đến phát điên.



Lâm Viễn Đường vẫn còn sống…



Ông ta biến thành Bayer ở bên phu nhân Minh Tú ba năm…



Nếu chuyện này truyền ra ngoài, cho dù cha của hắn đã chết cũng sẽ không được an nghỉ.



Bọn họ sao có thể không biết xấu hổ như thế?



- Nếu ai trong các người dám cứu người bên trong này, tôi sẽ để các người trả cái giá sống không bằng chết!



- Đình Sâm, cậu đừng như thế!



Phu nhân Minh Tú thấy hắn quấy rầy cuộc phẫu thuật thì vội vàng tiến lên kéo lấy cánh tay của hắn, bà muốn ngăn cản hắn nhưng lại bị hắn dễ dàng giãy ra.



- Bà cút đi!



Hắn căm hận đè thấp giọng nói, vì tức giận mà lưng hắn căng ra, cả cơ thể tản ra hơi thở đen tối của sự tử vong.



Đôi môi mỏng của hắn mím lại thành một đường thẳng lạnh lẽo khiến cho người ta kinh hồn táng đảm.



Ngay sau đó, một nắm đấm giáng thật mạnh lên cánh cửa phòng phẫu thuật, cánh cửa chấn động rung lên bần bật.



Âm thanh nắm đấm của hắn nện vào cánh cửa vang vọng hồi lâu trong hành lang.



Phu nhân Minh Tú kinh ngạc trợn to hai mắt, bà vội vàng xông lên muốn nhìn xem tay hắn có sao không, tuy nhiên cổ tay của bà lại bị hắn nắm thật chặt.



- Tôi hỏi bà, rốt cuộc bà có phản bội cha của tôi không?



Ánh mắt nóng rực của hắn gắn chặt trên người bà, chế trụ đôi mắt của bà, hắn gằn từng tiếng một.



- Không, tôi chưa từng.



Phu nhân Minh Tú không hề hổ thẹn đáp lời, bà nói mà không có bất cứ sự do dự nào.



Ánh mắt của bà cũng lạnh lùng quật cường, lóe lên thứ ánh sáng rực rỡ khó nói thành lời.



Mẹ con nhìn nhau, một không khí quái dị bao phủ xung quanh.



- Nhưng mà,người khác không nghĩ như thế! Đợi ông ta phẫu thuật xong thì bà bảo ông ta cút đi, đợi tôi khiến Quảng Thịnh biến mất thì sẽ không có ai nói ra nói vào nữa, bà hãy đợi cho tôi!



Dạ Đình Sâm loạng choạng quay gót, bóng lưng cứng rắn lúc này lại có chút thảm hại.



Phu nhân Minh Tú vội vàng gọi hắn lại:



- Cậu không được làm như thế, ông ấy có ân với tôi, tôi không thể để cậu hủy diệt nhà họ Lâm được!



- Bà nói cái gì?



Bước chân của hắn khựng lại, hắn từ từ quay người, đôi mắt phượng nheo lại đầy vẻ nguy hiểm.



- Ông ấy thực sự đã làm quá nhiều chuyện vì tôi rồi, tôi không thể làm như không thấy nữa. Tuy ông ấy không cần gì hết, nhưng tôi không thể ích kỷ làm như không biết, đợi ông ấy khỏi, tôi sẽ kết hôn với ông ấy, cho ông ấy một câu trả lời.



Phu nhân Minh Tú thốt lên không chút do dự.



Trên đường trở về bà đã suy nghĩ rất kỹ rồi, sao bà có thể không có chút tình cảm nào với ông được, nhưng tình cảm bà giành cho Dạ Tiêu vẫn sâu nặng hơn.



Từ sau khi Dạ Tiêu qua đời, bà không còn suy nghĩ đến chuyện tình cảm nữa, sau đó Lâm Viễn Đường mắc bệnh và qua đời trước mắt bà, nhìn điện tâm đồ từ từ biến thành một đường thẳng tắp, lúc đó bà biết người mà bà yêu nhất và người yêu bà nhất đều đã ra đi.



Nhưng không ngờ thấm thoắt chín năm, một người tên là Bayer xuất hiện trước mặt bà, khi ấy bà mới biết ông chưa chết mà chỉ thay đổi gương mặt, ngụy tạo một thân phận mới, tiêu hủy tất cả mọi thứ thuộc về Lâm Viễn Đường cho đến khi không còn bất cứ một sơ hở nào mới dùng thân phận của một người khác để xuất hiện trước mặt bà.



Ông nói: Tôi là Bayer, Lâm Viễn Đường đã chết từ lâu rồi. Lần này, tôi sẽ thay Dạ Tiêu bảo vệ bà, bảo vệ LN của bà.



Ông không nhắc tới chuyện tình cảm, chỉ bàn bạc chuyện công với bà, mà trái tim cô đơn đã lâu của bà cuối cùng cũng có chút rung động, nhưng bà không thể đáp lại ông được.



Một người phụ nữ với trái tim đã chết mười mấy năm làm sao có thể dễ dàng bắt đầu một tình cảm khác được chứ.



Vì thế, ông không làm khó, bà liền vờ như không biết.



Nhưng bây giờ, bà không thể trơ mắt nhìn một mình Bayer âm thầm hy sinh nữa, bà nên cho ông ấy một câu trả lời.



- Bà nghiêm túc ư?



Dạ Đình Sâm như nghe được một câu chuyện cười vậy, khóe miệng hắn nhếch lên, giọng điệu nghi vấn mang theo mấy phần châm chọc.



Phu nhân Minh Tú gật đầu thừa nhận.



- Vậy bà để cha tôi ở chỗ nào?



- Tôi nghĩ, cha cậu sẽ hiểu cho tôi!



- Ông ấy sẽ không hiểu đâu!



Dạ Đình Sâm lạnh lùng nói, đáy mắt hắn hiện lên sắc đỏ vô cùng đáng sợ.



- Nếu như bà ở cùng ông ta thì chính là đang thừa nhận hai người có quan hệ bất chính, bà bảo người cha đã chết của tôi phải làm thế nào? Ông ấy đã chết rồi, bà còn muốn tất cả mọi người trên thế gian này cười nhạo ông ấy sao?



Hắn bước lên trước đầy mạnh mẽ, bàn tay to lớn giữ chặt bả vai gầy gò của phu nhân Minh Tú, nắm chặt tới mức như muốn bóp nát bà vậy.



Người trước mắt hắn này là mẹ của hắn.



Là người mẹ hắn kính trọng cả đời, đồng thời cũng oán hận cả đời này.



Nhưng mà, từ trước tới nay chưa từng yêu!



- Tôi sẽ tự động từ chức, giao toàn bộ LN cho cậu, sau đó đi làm chuyện mà mình muốn.



- Năm đó, lúc bà đi cùng ông ta cũng giao LN cho tôi mà không cần biết tôi có thể chống đỡ được không, bà có biết tôi đã phải trải qua những chuyện gì không? Bây giờ bà lại giao LN cho tôi lần nữa, bà đã từng hỏi rốt cuộc tôi có muốn nó hay không chưa? Sao bà có thể ích kỷ như thế, bà cho tôi tất cả, nhưng có khi nào bà từng nghĩ đến chuyện tôi có cần chúng hay không chưa?



- Tôi không cần biết cậu có cần nó hay không, đây là tâm huyết cả đời của cha cậu, tôi không thể để nó bị hủy diệt trong tay mình, không cần biết cậu phải chịu đựng những gì, cậu bắt buộc phải nhận! Lần này không phải là vì tôi mà là vì cha cậu!



Giọng nói của phu nhân Minh Tú trở nên sắc bén.



Dạ Đình Sâm nghe thế thì nở nụ cười lạnh đầy trào phúng:



- Được! Một lý do đàng hoàng biết bao! Tôi không chỉ hủy diệt Quảng Thịnh mà còn phải bắt nhà họ Lâm trả giá!



Nói xong, hắn xoay gót rời đi, trong hành lang chỉ còn lưu lại giọng nói lạnh lùng vang vọng mãi không tan của hắn.
 
Advertisement
  • Chương 519

Nghe vậy, Dạ Đình Sâm chẳng biết nên khóc hay cười. Sao trước kia em không thông minh như thế hả?

- Tôi không muốn nói nhảm với cô nữa.

Nói xong, hắn xoay người đi, chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi lại chạy theo.

- Đỗ Hồng Tuyết đâu? Sao anh không đi với cô ta, có phải anh nhớ ra điều gì rồi không?

- Khi nãy anh mắng em là lo lắng cho em đúng không? Chắc chắn là thế!

- Anh đừng đi nhanh thế, anh có vội đi đầu thai đâu? Nói cho em nghe đi, có phải anh đang lo lắng cho em không?

Nhạc Yên Nhi đâu còn dáng vẻ âm u khi nãy, bây giờ cô như bừng bừng sức sống vậy, cứ líu ríu bên cạnh hắn.

Cô cố gắng đuổi theo Dạ Đình Sâm, chẳng ngờ hắn đột ngột dừng lại, cô đâm sầm vào lưng hắn, đau đến méo cả mặt.

Cô che mũi, cảm thấy mũi mính sắp đổ máu đến nơi.

- Anh... sao anh lại dừng lại?

Dạ Đình Sâm quay lại, thấy cô cúi gập người, ngón tay hắn run lên định kéo cô vào lòng an ủi, thế nhưng cuối cùng ngón tay hắn chỉ xẹt qua không khí rồi từ từ buông xuống.

Hai tay hắn giấu sau lưng, siết chặt, nếu không làm vậy, hắn sợ mình không kìm lòng nổi.

Hắn nhờ nhân viên phục vụ đổ rượu vào người Đỗ Hồng Tuyết chính là để cô ta nghe được cuộc đối thoại kia, làm nhiễu phán đoán của cô ta.

Khi nãy, hắn vốn nên đi cùng Đỗ Hồng Tuyết, nhưng hắn không yên tâm về Nhạc Yên Nhi. Vừa ra khỏi nhà hàng, hắn liếc nhìn thấy cô thất hồn lạc phách, để cô về một mình như vậy, hắn không làm nổi.

Cho nên hắn tìm cớ để lái xe đưa Đỗ Hồng Tuyết đi mua đồ, còn mình thì lấy cớ tới công ty, tranh thủ thời gian đứng đây chờ Nhạc Yên Nhi.

Khi thấy cô vọt thẳng ra đường, tim hắn suýt đã nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn đâu còn nghĩ được gì khác, vội vàng lao lên, kéo cô lại.

Bây giờ, Dạ Đình Sâm rất mâu thuẫn, hắn hy vọng cô mau chóng đồng ý ly hôn, sau đó hắn sẽ sắp xếp người đưa cô đi khỏi thành phố A, đến nơi an toàn.

Nhưng hắn cũng sợ hôn nhân đã mất đi sự bảo hộ của pháp luật rồi, Nhạc Yên Nhi hiểu lầm hắn không cần cô nữa, cô sẽ như con diều đứt dây, mau chóng tìm bến bờ hạnh phúc khác.

Hắn không nỡ nhìn cô vợ bé nhỏ của mình...

Ánh mắt phức tạp của hắn nhìn về phía Nhạc Yên Nhi.

Nhạc Yên Nhi cảm nhận được, cô vội ngẩng lên, thấy hắn nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp như vậy, cô cảm thấy rung động.

Hắn sao vậy?

- Dạ Đình Sâm... Anh... anh giận à?

Cô run run nói.

- Cô nói hãy cho nhau một cơ hội phải không? Được, cô muốn làm gì để tôi khôi phục ký ức?

Giọng hắn lạnh lùng đến ghê người, khiến người nghe run lên.

Vậy mà những lời đó rơi vào tai Nhạc Yên Nhi lại như tiếng trời.

Hắn đồng ý rồi? Cô không nằm mơ chứ?

- Thật chứ?

Cô vẫn còn chưa dám tin.

Thấy hắn gật đầu, cô vui đến suýt nữa đã nhảy cẫng lên.

Cô hít sâu mấy lượt, nhìn gương mặt điển trai của hắn, rõ ràng là khuôn mặt rất đỗi quen thuộc nhưng sau khi hắn mất trí nhớ, mỗi giây phút ở bên cạnh nhau, cô cảm thấy nó đều xa lạ.

Vì cô yêu hắn mà hắn không còn thương cô.

Cô bước lại gần, khuôn mặt nhỏ dịu dàng, cô đứng trước mặt hắn, cố gắng nhón chân lên.

Một nụ hôn rơi xuống.

Cô không hôn sâu, chỉ là thoáng qua mà thôi.

Cô rụt về rất nhanh, đôi mắt hạnh mở to, trong suốt:

- Lúc trước có người hỏi em vì sao lại bất công như vậy, vì sao có thể chờ đợi một người đàn ông khác rất lâu mà không bỏ cuộc, thế nhưng lại keo kiệt, không chịu mở lời giữ lại người đó dù chỉ bằng một câu. Bây giờ em nói cho người đó rằng em đang rất cố gắng, rất cố gắng níu kéo người đó, không biết người đó sẽ cho em kết cục thế nào nữa đây.

Giống Lâm Đông Lục, hay sẽ nhớ lại mình rồi hạnh phúc bên nhau?

Dạ Đình Sâm nghe vậy mà sắc mặt vẫn bình thản, thế nhưng bàn tay sau lưng hắn đã siết chặt.

Đó là câu hỏi hắn nói với cô vào kỷ niệm trăm năm Dior, khi hắn chọn Đỗ Hồng Tuyết còn Anjoye thì thừa thời cơ chọn cô.

Đêm ấy cô muốn ly hôn, hắn trách cô bất công.

Bây giờ Dạ Đình Sâm mới hiểu công bằng mà hắn muốn chính là tàn nhẫn với cô.

Thấy hắn mãi không trả lời, ánh mắt thì tối sầm lại, Nhạc Yên Nhi lo lắng nói:

- Anh bảo cho nhau một cơ hội mà, em chỉ hôn có một cái thôi, anh không đến mức nổi giận chứ?

Cô vừa dứt lời thì thấy Dạ Đình Sâm bước nhanh lại.

Sắc mặt tối thui kèm thêm ánh mắt như sắp nổi giận làm cô lùi về sau vài bước.

Đừng nói là hôn một cái cũng gặp xui chứ, đây là hắn yêu cầu mà!

Dù cô lùi lại nhưng làm sao cô có thể nhanh hơn Dạ Đình Sâm được, chẳng bao lâu, cô đã bị hắn túm lại.

- Anh làm gì...

Nhạc Yên Nhi chưa nói hết câu đã bị hắn ôm chặt, nụ hôn bất ngờ còn điên cuồng hơn những lời cô nói khi nãy.

- Đừng...

Nụ hôn nóng rực này khiến Nhạc Yên Nhi không kịp đáp lại, thậm chí cô quên cả thở, chỉ có thể bị động nhận lấy, trợn to mắt không nói được lời nào.

Cuối cùng, Nhạc Yên Nhi thấy mình sắp chết vì ngạt thở, Dạ Đình Sâm mới buông ra.

Cô thở dốc, khuôn mặt đỏ ửng, vệt đỏ lan xuống tận cổ.

Còn chưa kịp điều chỉnh tư thế, cô đã vội vàng nói:

- Sao anh hôn em? Có phải đã nhớ lại điều gì không?

- Không có cảm giác.

- Gì cơ?

- Sự thật chứng minh là tôi chẳng có cảm giác gì với cô cả, đừng tốn công nữa.

Hắn lạnh lùng nói.

Nhạc Yên Nhi sững sờ đến quên cả thở.

Nụ hôn mãnh liệt như vậy mà hắn không có bất cứ cảm giác gì, chẳng lẽ hắn quên mình hoàn toàn rồi sao?

Cô đau lòng vô cùng nhưng cũng mau chóng lấy lại tinh thần.

- Không sao, chúng ta thử cái khác, anh theo em, em sẽ cố gắng để anh nhớ lại tất cả.

Nhạc Yên Nhi vươn tay nhưng hắn không nắm lại.

Cô chủ động nắm lấy tay hắn rồi vẫy một chiếc taxi, nói với lái xe:

- Khách sạn quốc tế Thiên Anh.

Nói xong, cô nói với tảng băng to đùng bên cạnh:

- Lần đầu chúng ta gặp nhau là ở đó, em tham dự tiệc mừng ở dưới, còn anh thì bị Nghiêm lão chuốc thuốc.

- Tôi không nhớ.

Dạ Đình Sâm lạnh lùng nói vậy, ánh mắt thì nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Cô nắm chặt tay hắn, sau khi lên xe cũng không buông, còn hắn thì không hề giãy giụa.

- Anh quên cũng chẳng sao, chúng ta đến xem là biết!

Chẳng mấy chốc, họ đã tới khách sạn, Nhạc Yên Nhi bảo lễ tân đăng ký cho mình phòng tổng thống trên tầng ba mươi.

Khi chờ thang máy, cô để Dạ Đình Sâm chờ rồi qua một bên gọi cho bác sĩ:

- Alo, bác sĩ à, bây giờ tôi có thể quan hệ được chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom