Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Chuyện cười ư? Lời tôi nói giống chuyện cười lắm à?



Dạ Đình Sâm hờ hững nhướng mày, giọng nói của hắn trong trẻo lạnh nhạt, rõ ràng hắn đang cười nhưng lại khiến người ta có cảm giác như rơi vào địa ngục chốn nhân gian.



Trương Lan nhíu chặt mày lại, nhất thời bà ta không hiểu Dạ Đình Sâm có ý gì.



- Cảm ơn ý tốt của bà Trương, nhưng tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn không có cơ hội để hợp tác đâu.



- Tại sao? Chủ tịch Dạ là người làm ăn, vụ này có thể kiếm ra bao nhiêu tiền, cậu chắc hẳn phải biết chứ, vụ làm ăn lợi nhuận ổn định không thua lỗ như thế, sao cậu lại không làm?



- Bởi vì…



Dạ Đình Sâm nhếch môi, giọng nói của hắn chẳng khác gì thần chết chốn địa ngục.



- Bởi vì bà, không thể hợp tác với tôi được.



- Tôi…



Trương Lan đang định hỏi điều gì đó nhưng mới thốt ra được một từ thì bà ta đã hiểu chuyện gì rồi.



Dạ Đình Sâm…



Không định bỏ qua cho bà ta!



Trương Lan cau mày lại, nói một cách gấp gáp:



- Chủ tịch Dạ, bây giờ chúng ta là những con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, chắc cậu không đánh mất lý trí đấy chứ?



- Bayer chính là Lâm Viễn Đường, nếu như bà đã biết bí mật lớn như thế, bà nghĩ tôi sẽ để bà đi nói lung tung hay sao?



- Tôi không có chứng cứ…



Nhất thời, bà ta không biết nên làm thế nào, bèn nói lại câu nói vừa nãy Dạ Đình Sâm dùng để chất vấn bà ta.



Trương Lan nuốt một ngụm nước bọt, lúc này bà ta mới nhận ra lòng trả thù Lâm Viễn Đường của bà ta quá dữ dội, thế nên mới quên mất Dạ Đình Sâm không chỉ là một con cáo già mà còn là một mãnh thú ăn thịt không chớp mắt!



- Miệng lưỡi thế gian đáng sợ, một truyền mười mười truyền trăm, câu này chắc là bà đã từng nghe rồi. Nếu như bà đã nói Lâm Đông Lục giam bà lại, vậy thì cứ tiếp tục bị giam đi, chắc hẳn bà đã quen rồi đúng không?



Dạ Đình Sâm cười lạnh, dưới ánh đèn mù mờ, cả cơ thể hắn tỏa ra hơi thở của sự tử vong.



Hắn nhìn khuôn mặt do sợ hãi mà tái nhợt của bà ta, khóe miệng nhếch lên một độ cong không sâu không cạn rồi quay người bỏ đi.



Những chuyện tiếp theo không cần hắn nhúng tay nữa, vì Trần Lạc sẽ xử lý tốt.



Dạ Đình Sâm xoay người đi lên tầng, bỏ ngoài tai những tiếng mắng chửi ở tầng dưới, hắn đi tới trước cửa phòng ngủ, định gõ cửa nhưng cuối cùng lại dừng lại.



Giờ này chắc hẳn cô đã ngủ rồi, rõ ràng vô cùng tức giận, nhưng… hắn vẫn không nhịn được muốn nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, cho dù không thể kể ra những chuyện phiền phức mình gặp phải, chỉ cần ôm cô thôi cũng tốt lắm rồi.



Nhưng… bây giờ không được.



Hắn liếc nhìn cánh cửa, trong mắt hiện lên vẻ do dự không chắc chắn nhưng cuối cùng hắn vẫn nhẫn tâm định quay gót bỏ đi.



- Dạ Đình Sâm… là anh à?



Giọng nói của Nhạc Yên Nhi đột nhiên truyền từ trong phòng ra, trong giọng nói của cô ẩn chứa sự cẩn thận dè dặt.



Cơ thể của Dạ Đình Sâm khựng lại.



Nhạc Yên Nhi ngồi phía trong cánh cửa, không biết cô đã duy trì tư thế ngồi trên đất này bao lâu, nhưng không ngờ cô lại nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.



Khi yêu sâu đậm một người, ta sẽ quen thuộc với mọi thứ của người đó, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của Dạ Đình Sâm, cô liền biết hắn đang không vui, e là vẫn đang giận cô.



Nhưng cô đâu hề biết, Dạ Đình Sâm đang gặp phải một chuyện còn khó xử hơn.



Cô tựa vào cánh cửa định đứng dậy, nhưng hai chân cô đã tê cứng cả rồi,cô lảo đảo ngã xuống dưới đất, đầu gối đập thật mạnh xuống sàn nhà, cơn đau khiến cô hít một ngụm khí lạnh.



"Shhh…"



Dạ Đình Sâm đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng cô kêu đau thì vội vàng vặn chìa khóa, vừa đẩy cửa đi vào hắn liền thấy Nhạc Yên Nhi quỳ trên mặt đất hồi lâu mà không bò dậy được.



Hắn nhíu chặt mày, hắn không nói lời nào mà bước lên trước, bế ngang Nhạc Yên Nhi lên.



Nhạc Yên Nhi cũng không ngờ hắn sẽ đi vào, nhưng khi nhìn thấy vẻ lo lắng hiện diện trên gương mặt kia, cô liền hiểu.



Hắn… đang lo lắng cho cô.



- Em… em không sao…



Cô vội nói.



Nhưng Dạ Đình Sâm không để tâm đến lời cô nói mà kiểm tra luôn vết thương của cô luôn.



Đầu gối của đã cô đỏ hết lên, thậm chí còn có cả máu bầm.



- Em chỉ biết làm người khác lo lắng thôi sao?



Hắn cáu kỉnh gầm lên.



Vì chuyện của Trương Lan nên hắn không khống chế được tâm trạng của mình mà hét ra tiếng.



Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, cô ngơ ngác nhìn hắn.



Cả căn phòng nháy mắt chìm trong yên lặng.



Dạ Đình Sâm nhìn thấy vẻ thất thần trên gương mặt của cô thì mới nhận ra ngữ khí của mình hơi nặng, hắn không nhịn được nhẹ giọng nói:



- Xin tôi, anh không…



Mấy chữ cuối cùng chưa nói hết thì Nhạc Yên Nhi đã nhẹ nhàng rướn người lên trước níu lấy cổ của hắn.



Đầu của cô vùi thật sâu vào bả vai của hắn, nước mắt tí tách rơi xuống.



- Người nên nói xin lỗi là em, em biết anh yêu em quan tâm em, chỉ có anh là quan tâm em nhất. Em sai rồi, em không nên cãi nhau với anh, không nên động vào máy tính của anh. Thấy anh không vui, em lại càng buồn hơn.



- Dạ Đình Sâm… đừng giận em nữa nhé.



Cô nhẹ giọng nói, phảng phất như một đứa trẻ.



Trong nháy mắt, hắn mềm lòng.



Bàn tay to lớn của hắn dịu dàng đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve.



Bây giờ, ôm lấy cô, lòng hắn… như được ngâm trong nước nóng, nó đang ấm lên dần dần, dường như không còn quá khó chịu nữa rồi.



- Là anh đã quá nặng lời, em không sao chứ.



Hắn định đẩy Nhạc Yên Nhi ra để kiểm tra vết thương trên chân cô nhưng lại bị cô ôm thật chặt.



- Em còn tưởng anh sẽ không để ý đến em nữa.



Giọng nói buồn bã của cô vang lên.



Dù gì chính cô đã tự ý động vào máy tính của hắn, gửi email giả, đó thật sự là những hành động vô cùng quá đáng.



Cô biết Dạ Đình Sâm coi trọng công việc thế nào, vì thế cô cũng hiểu những việc làm đó của mình quá đáng biết bao.



Dạ Đình Sâm nghe thấy lời này thì trái tim run lên, giờ nó đã mềm nhũn cả rồi.



- Sao thế được?



Giọng nói của hắn bình thản, ẩn chứa sự lười nhác cao quý và sủng ái vô tận.



- Buổi tối… có thể đừng rời xa em không, em sợ. Anh không ở đây, cả căn phòng lạnh như băng, em không muốn ngủ một mình.



Cô nói bằng giọng điệu vô cùng đáng thương.



Sau khi Dạ Đình Sâm bỏ đi, dù cô gọi thế nào cũng không có ai mở cửa, đợi đến lúc chín giờ, tất cả người làm nữ đều rời đi hết, đây là quy định của nhà họ Dạ, có điều thỉnh thoảng quản gia sẽ qua kiểm tra, hỏi xem cô có nhu cầu gì không.



Cô ngồi đằng sau cánh cửa, mở hết tất cả đèn trong phòng lên, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.



Cô đang sợ hãi…



Cô sợ Dạ Đình Sâm không để ý đến mình nữa, sợ hắn giận cô mãi mãi, nếu như ngày mai cô còn tự bỏ đi thì hậu quả…



Nhạc Yên Nhi không dám nghĩ tiếp nữa, giờ lòng cô rối như tơ, cô cảm thấy bản thân mình như đang bị dày vò vậy.



Đúng vào lúc cô đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì Dạ Đình Sâm lại xuất hiện, cô giống như một người đã ở rất lâu trong bóng tối, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, trong lòng cô bừng lên một tia hy vọng.



Cô không dám cãi nhau với Dạ Đình Sâm nữa, chỉ muốn nói chuyện tử tế với hắn



mà thôi. Mọi chuyện nhất định còn cách giải quyết, tại sao hai người không thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với nhau cơ chứ?



Cô ngước mắt lên, nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy khát vọng.



Nhưng Dạ Đình Sâm mím môi lại, hắn nói:



- Lát nữa anh còn phải ra ngoài, không thể ở cùng em, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh được không?



Giọng nói của hắn đã mềm nhẹ hơn.



- Là… là vì chuyện của Quảng Thịnh sao?



Cô hỏi với giọng sợ hãi, trong thâm tâm, cô vẫn rất lo lắng cho Lâm Đông Lục.



Dạ Đình Sâm nghe thế thì con ngươi co lại, nhưng nó nhanh chóng giãn ra.



Lần này hắn không kích động nữa mà chỉ bình tĩnh đáp:



- Không phải, còn có vài chuyện khác cần anh xử lý. Em ở đây đợi anh, được không?



- Được, em sẽ đợi anh.



Nhạc Yên Nhi ngoan ngoãn gật đầu, cô cũng cần thời gian để bình tĩnh lại thì mới có thể nói chuyện tử tế với hắn được



Dạ Đình Sâm xoa bóp đầu gối cô một lúc rồi lật chăn ra để cô nằm xuống, nhìn cô điềm tĩnh khép lại hai mắt mới quay gót rời đi.



Hắn lái xe tới bệnh viện và không hề bất ngờ khi nhìn thấy xe của phu nhân Minh Tú.
 
Advertisement
  • Chương 518

- Được, chỉ cần cô không quấy rầy tôi và Y Bạch là được.

Dạ Đình Sâm lạnh nhạt đáp rồi bỏ đi.

Khi hai người thoáng qua nhau, Nhạc Yên Nhi có thể ngửi thấy mùi thơm mát thoang thoảng trên người hắn, hệt như là mùi tuyết tan.

Đó là mùi hương của Dạ Đình Sâm, trái tim cô cũng sắp tan chảy rồi.

Dạ Đình Sâm mở cửa bước ra ngoài thì thấy Đỗ Hồng Tuyết đang vểnh tai nghe ngoài cửa.

Trên mặt hắn không có bất cứ thần sắc khác thường nào mà chỉ dịu dàng hỏi:

- Sao lại đến đây?

Nghe lén bị bắt quả tang, Đỗ Hồng Tuyết có vẻ mất tự nhiên. Nhưng thấy hắn không hỏi gì, cô ta chỉ cười:

- Kể ra cũng tình cờ thôi, người phục vụ kia thiếu chuyên nghiệp quá, bất cẩn đổ rượu đỏ lên đồ của em. Em chỉ đành đến phòng vệ sinh lau vậy.

Dạ Đình Sâm thấy vai áo sơ mi của cô ta có một mảng rượu lớn, trông chật vật đến buồn cười.

Hắn lập tức cởi áo ra, khoác lên người cô ta rồi nói:

- Đi thôi.

Đỗ Hồng Tuyết cứng người, sau đó, cảm giác hạnh phúc lập tức ngập tràn vây lấy cô ta.

Cô ta ngọt ngào tựa vào lòng hắn, dịu dàng nói:

- Đình Sâm, anh tốt quá.

Dù không nhận được lời đáp của Dạ Đình Sâm, thế nhưng cô ta đã thỏa mãn rồi.

Đỗ Hồng Tuyết ngoái nhìn, thấy Nhạc Yên Nhi đứng trước cửa nhà vệ sinh, mắt ầng ậc nước.

Hừ!

Nếu cô ta không bất cẩn làm bẩn quần áo thì sẽ chẳng đến phòng vệ sinh rồi nghe được đối thoại của hai người này, sẽ không biết Nhạc Yên Nhi mặt dày đến thế, còn dám chạy theo. Cũng may Dạ Đình Sâm bây giờ không để ý tới cô ta.

Những lời của Dạ Đình Sâm khiến Đỗ Hồng Tuyết cảm thấy ấm áp vô cùng.

Cô ta muốn nhìn xem Nhạc Yên Nhi còn mặt mũi nào để ở lại biệt thự, mà kể cả có ở lại cũng chẳng sao, cứ ở đó nhìn cô ta và Dạ Đình Sâm ân ái, để cô ta biết khó mà lui.

Nhạc Yên Nhi chật vật ra ngoài, cô thấy họ đang nói chuyện ở phía xa, Dạ Đình Sâm khẽ cười.

Hắn cũng từng nhìn cô như thế.

Cô thất hồn lạc phách trở về chỗ, giọng cười của Đỗ Hồng Tuyết liên tục vang lên, Nhạc Yên Nhi nghe mà khó chịu. Cô cúi đầu, nhìn chiếc đĩa tinh xảo trước mặt.

- Thưa cô, xin hỏi cô dùng gì?

- Tiramisu.

- Đây là tráng miệng, xin hỏi cô cần dùng món chính gì không? Tiệm chúng tôi có...

Tiếng Pháp của Nhạc Yên Nhi không tốt, cô nghe rất vất vả, cuối cùng cô đành lễ phép cắt ngang:

- Không cần, Tiramisu là được rồi, loại ngọt nhất nhé. Cảm ơn.

- Vâng, xin chờ một lát.

Phục vụ mau chóng bưng ra hai phần Tiramisu, Nhạc Yên Nhi cúi đầu ăn.

Ngọt quá. Rất ngọt. Ngọt đến độ làm người ta muốn khóc.

Dù cho Tiramisu có ngọt đến mấy cũng không xua nổi sự đắng chát trong lòng cô.

Nước mắt cô lã chã rơi nhưng không ai nhìn thấy.

Cô múc một thìa Tiramisu lớn có hòa nước mắt rồi nuốt xuống, mùi vị đó cô không miêu tả nổi.

Họ ăn cơm xong thì Nhạc Yên Nhi cũng ăn xong năm chiếc Tiramisu. Thấy họ trả tiền rời đi, cô mới lau nước mắt.

Ra ngoài, cô không thấy xe của Dạ Đình Sâm.

Mất dấu rồi.

Cô ngẩn ngơ nhìn xe cộ qua lại trên đường, nhìn đến độ hoa mắt chóng mặt.

Nhạc Yên Nhi không gọi Trần Lạc đón mình, cô muốn về một mình. Sau khi buồn bã một lát, cô lại trở về là chính mình.

Cô cúi đầu nhìn giày, bên cạnh có một gia đình chờ đèn đỏ. Nhạc Yên Nhi thấy đứa bé đang cười khanh khách, nó ôm cổ cha mình, thân mật kề sát trong lồng ngực người đàn ông kia.

Cô nhìn rất chăm chú, lúc này, họ bắt đầu đi, cô nghĩ là đèn xanh nên cũng bước theo.

Họ vượt qua cô, đi về phía khác, thế nhưng hướng đi của Nhạc Yên Nhi không hề thay đổi.

Bíp!

Tiếng còi xe vang lên. Cô ngước mắt nhìn, thấy một chiếc xe tải trắng đang lao về phía mình, vì khoảng cách quá gần nên xe phanh rất gấp.

Cô ngẩn ra, quên cả né tránh.

Đúng lúc này, một lực kéo cô về phía sau. Nhạc Yên Nhi không kịp chuẩn bị nên ngã ra, đâm vào lồng ngực một người.

Bên tai cô là tiếng chửi rủa:

- Vượt đèn đỏ? Chán sống à?

Nhưng Nhạc Yên Nhi chẳng còn nghe thấy gì nữa, cô đang ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Là Dạ Đình Sâm!

Hắn nhíu chặt mày, nghiêm nghị trách cứ:

- Cô điên à? Đèn đỏ cũng đi?

Tuy hung dữ nhưng trong vẫn có sự quan tâm trong giọng nói kia.

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì vội nhìn sang bên kia đường, đúng là đèn đỏ thật. Gia đình kia chỉ đứng ở ven đường bắt xe thôi, cô thì lại tưởng là đã đèn xanh rồi.

Nhạc Yên Nhi không thể nói với hắn rằng mình thất thần là do nhìn hai cha con kia, là do cô đang tưởng tượng hình ảnh hắn và con bên nhau.

Cô nuốt nước miếng, sau đó, cô mặc kệ mọi thứ mà vòng tay ôm lấy eo hắn, chôn mặt vào lồng ngực hắn.

Thấy cô sát lại, tay Dạ Đình Sâm giật giật định kéo giãn khoảng cách giữa hai người, thế nhưng Nhạc Yên Nhi lại khe khẽ nói, giọng nói yếu đuối làm người ta thương tiếc:

- Có thể đừng đẩy em ra không? Em còn đang sợ.

Giọng nói này vang lên khiến trái tim Dạ Đình Sâm tan chảy.

Hắn híp mắt nhìn về phía camera, rút điện thoại ra, gửi tin nhắn: Xử lý camera khu vực này cho tôi.

Thấy người kia trả lời, hắn siết chặt điện thoại nhưng không đẩy Nhạc yên Nhi ra.

Nhạc Yên Nhi thấy vậy thì chân thành nói:

- Cảm ơn.

Dạ Đình Sâm híp mắt, bất đắc dĩ thở dài. Hắn bế cô về khu vực an toàn rồi nói:

- Nếu ôm đủ rồi mà có thể không dây dưa với tôi nữa thì cứ việc ôm.

Dứt lời, hắn vươn tay ra kéo bàn tay nhỏ của cô, đặt lên hông mình. Sau đó, hắn ghì chặt đầu cô, để cô kề sát vào ngực mình.

Dạ Đình Sâm vẫn như vậy. Vẫn là một tên ngốc!

Nhạc Yên Nhi mỉm cười.

Cô ôm rất lâu, mãi mới lưu luyến buông hắn ra, sau đó cô nói:

- Muốn em không dây dưa với anh á? Nằm mơ!

Dạ Đình Sâm nhíu mày, lạnh nhạt nói:

- Cô muốn gì? Ra giá đi.

Thấy cô đắc chí, sắc mặt hắn rất khó coi. Dạ Đình Sâm ra vẻ khó chịu nhìn xuống, thế nhưng trong đôi mắt phượng lại có ý cười.

Nhạc Yên Nhi không thích lời như vậy, cô cố ý ngửa đầu lên, nói:

- Anh nghĩ em ngu à? Nếu không ly hôn thì em là bà Dạ, muốn gì có đó, lại còn là phu nhân chủ tịch của LN. Nếu ly hôn thì những gì em có chẳng đáng là bao, em không đần thế đâu, hiểu không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom