Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Dạ Đình Sâm không bận tâm mà đi thẳng vào bếp, nhìn thấy cô gái nhỏ mặc tạp dề đứng trước
thớt bận bịu, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng.
  • Đang làm gì vậy?
  • Mỳ trứng gà cà chua, anh có muốn ăn không? Tôi làm thêm cho anh một bát.
Thực ra Dạ Đình Sâm đã ăn trưa rồi, nhưng Nhạc Yên Nhi hỏi hắn như vậy thì hắn lại không nhịn
được mà nói:
- Được.
Nhạc Yên Nhi vui vẻ thái cà chua thành hai nửa, tự cầm lấy một nửa nếm một miếng, ánh mắt
sáng lên:
- Ừm, rất ngọt đó, anh thử xem.
Nói xong liền đưa nửa quả cà chua còn lại cho Dạ Đình Sâm.
Dòng nước đỏ tươi chảy xuôi theo ngón tay nõn nà của cô càng làm nổi bật làn da trắng như
ngọc.
Yết hầu Dạ Đình Sâm khẽ chuyển động lên xuống.
Thật ra hắn muốn nếm thử bàn tay nhỏ mềm mại kia hơn.
Có điều hắn vẫn nhận lấy cà chua, học theo dáng vẻ của Nhạc Yên Nhi, cắn một miếng.
Nếu quản gia Thẩm nhìn thấy cảnh này thì có lẽ sẽ thật sự phát điên mất.
Vừa đứng vừa ăn, lấy tay cầm thức ăn, còn để nước dính trên miệng… Tất cả những điều này
đều không phù hợp với cử chỉ, lễ nghi dùng bữa của giới quý tộc.
Bắt đầu từ khi Dạ Đình Sâm hiểu chuyện thì đã được thầy giáo lễ nghi tốt nhất Anh quốc dạy
dỗ, mỗi một cử động đều lộ rõ phong phạm, ở xã hội thượng lưu Anh quốc, hắn chính là tiêu
chuẩn cho lễ nghi quý tộc.
Không có bất kỳ ai có thể ngờ được rằng Dạ Đình Sâm lại có ngày đứng trong phòng bếp dùng
tay ăn cà chua sống.
Thế nhưng Dạ Đình Sâm lại không hề thấy có gì không ổn.
Thậm chí còn cho rằng tất cả đều là đương nhiên, trong phòng bếp ấm áp, thức ăn nóng hổi,
người con gái tươi cười rạng rỡ, dường như chính là bản chất của cuộc sống gia đình.
Hắn hơi phân tâm, nước trong nồi đã sôi, sương mờ vấn vít bay lên, hiện ra gương mặt cô tựa
như mộng ảo.
Nhạc Yên Nhi chun mũi, cảm thấy có sợi tóc rơi xuống, gãi nhẹ trên khuôn mặt ngưa ngứa.
Cô bèn quay lưng về phía Dạ Đình Sâm, nói:
- Dạ Đình Sâm, tóc tôi rơi xuống, anh vén ra sau tai giúp tôi với.
Dạ Đình Sâm nhướng mày, thế này thật sự là cầu còn không được ấy chứ.
Hắn tiến lên trước hai bước, tới gần cô, liền cảm nhận được hương thơm tràn ngập xoang mũi.
Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng duỗi tới từ phía sau, nhẹ nhàng vén một sợi tóc lên,
không biết có phải là ảo giác của Nhạc Yên Nhi không, nhiệt độ của ngón tay kia dường như
chạm vào má cô.
Hai cánh tay kia quét qua vành tai cô, vén sợi tóc ra sau tai, lúc thu tay lại còn lướt nhẹ qua vành
tai cô.
Nhạc Yên Nhi thấy mặt hơi nóng lên.
May mà bản thân quay lưng về phía hắn, hắn sẽ không nhìn thấy nét mặt đỏ bừng xấu hổ lúc
này của mình.
Chẳng mấy chốc đã nấu xong mỳ, Nhạc Yên Nhi còn cho thêm chút rau vào, cà chua màu đỏ,
trứng gà màu vàng, cộng thêm màu xanh của rau, màu sắc thoạt nhìn kết hợp hài hòa, khiến
nhìn là muốn ăn.
Dạ Đình Sâm giúp cô cùng bê đồ lên phòng ăn, quản gia Thẩm nhìn thấy, thực sự là sợ tới mức
hồn vía lên mây.
- Thiếu gia, tay của ngài làm sao có thể làm những chuyện như thế này được chứ? Để tôi bê!
Ánh mắt Dạ Đình Sâm nhìn ông có phần không kiên nhẫn:
  • Tránh ra.
  • Thiếu gia…
Dạ Đình Sâm lạnh lùng nhìn ông, ngay cả nói chuyện cũng lười.
Quản gia Thẩm ngậm ngùi lui ra.
Hai người ngồi hai đầu bàn ăn, giống như những lần dùng bữa trước.
Cảm giác quen thuộc trở lại, Nhạc Yên Nhi mới thấy thật sự rất lâu không ăn cơm cùng Dạ Đình
Sâm rồi.
Nhạc Yên Nhi đã đói gần chết từ lâu, nhồm nhoàm ăn hai miếng mới thở dài thỏa mãn.
Nhưng Dạ Đình Sâm ở bên kia thì sao, tay áo sơ mi xắn lên, lộ ra chiếc đồng hồ Thụy Sĩ tinh xảo,
ngay cả động tác cầm đũa cũng vô cùng tao nhã ung dung, tựa như thứ bày trước mặt không
phải là một bát mỳ trứng gà cà chua sơ sài mà là món ăn Pháp đắt tiền vậy.
Nghĩ đến tướng ăn của mình, Nhạc Yên Nhi hơi xấu hổ.
- Dạ Đình Sâm, mùi vị thế nào?
Nhạc Yên Nhi hỏi với vẻ mong chờ.
- Rất ngon.
Dạ Đình Sâm cười có ý khen ngợi.
Nhạc Yên Nhi lập tức lộ ra vẻ mặt đắc ý.
- Tay nghề của tôi được chứ, từ hồi nhỏ tôi đã biết nấu cơm rồi. Lúc đó công việc của mẹ tôi rất
bận, không chăm sóc tôi thường xuyên được, khi còn nhỏ thì cọ cơm nhà này một chút, cọ cơm
nhà kia một chút, nhưng lớn hơn ít nữa thì tự học nấu ăn. Nếu như không làm diễn viên rất có
thể tôi đã đi làm đầu bếp rồi.
- Làm đầu bếp không tốt.
Nhạc Yên Nhi ngạc nhiên:
  • Vì sao?
  • Rất vất vả.
Thực ra còn một câu nữa hắn chưa nói ra.
Hắn không muốn những người khác có thể nếm thử tay nghề của cô, hắn hy vọng cô chỉ nấu
cho một mình hắn ăn.
Hai người chẳng bao lâu đã ăn xong, Nhạc Yên Nhi đứng dậy dọn dẹp bát đũa chuẩn bị đi rửa
bát, nhưng lại có một đôi bàn tay to lớn từ sau lưng vươn tới, nhận lấy bát đũa trong tay cô.
Nhạc Yên Nhi ngẩn người, bát đũa đã bị cầm đi mất.
  • Dạ Đình Sâm, anh làm gì vậy?
  • Để tôi rửa, cô nghỉ ngơi một lát đi.
Chủ tịch tập đoàn đế quốc LN rửa bát?! Cô vừa nghĩ đến hình ảnh này liền cảm thấy không thể
tiếp nhận được.
- Đừng đừng đừng, để tôi đi cho, đại thiếu gia địa vị cao quý như anh liệu có biết rửa bát
không?
Nhưng Dạ Đình Sâm vẫn không đưa bát cho cô:
- Người nấu cơm không cần phải rửa bát.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy tâm trạng quả thực rất khó tả.
Dạ Đình Sâm lúc nào cũng giống như một bông hoa cao ngạo lạnh lùng không nhiễm bụi trần,
không biết khói lửa nhân gian, sao bây giờ lại có thể hiểu lý lẽ như vậy chứ?
Lúc quản gia Thẩm nhìn thấy thiếu gia của mình đang tranh rửa bát cùng thiếu phu nhân thì cả
người chịu sự kích thích lớn nhất ngày hôm nay.
Đầu có thể đứt! Máu có thể chảy! Nhưng tôn nghiêm của quý tộc không thể mất!
- Thiếu gia! Ngài không thể rửa bát! Xin ngài đấy, để tôi rửa cho!
Quản gia Thẩm đứng chắn trước cửa bếp, vẻ mặt kiên quyết, quả thực mang khí thế “không để
tôi rửa bát tôi sẽ đâm đầu chết ngay tại đây”.
Lần này Dạ Đình Sâm không cố chấp nữa, hắn đưa bát cho ông.
- Rửa sạch một chút.
Quản gia Thẩm rửa bát mà lệ nóng tuôn trào.
Ông đã tạo nghiệt gì chứ, người kế thừa dòng dõi quản gia Anh Quốc lâu đời nhất như ông lại
phải rửa bát đũa trong bếp.
Ăn cơm xong, Nhạc Yên Nhi hỏi Dạ Đình Sâm:
- Buổi chiều anh còn có việc không?
Dạ Đình Sâm do dự một lát, rồi vẫn thành thực gật đầu:
- Có.
Hôm nay là thứ hai, thật ra hắn rất bận.
Thế nhưng hắn rất lưu luyến giờ khắc ấm áp này, bỗng dưng có thứ cảm giác không nỡ đi.
Nhạc Yên Nhi thoải mái xua tay:
- Vậy anh cứ đi bận việc của anh đi, tôi tìm phim xem.
Nói xong cô bèn ngồi lên ghế sofa, tìm một bộ phim hài thập niên 90 trên mạng rồi xem.
Dạ Đình Sâm thoáng suy tư rồi lên tầng, vào thư phòng lấy ra một chiếc laptop, tiếp đó hắn
ngồi xuống sofa trong phòng khách bắt đầu xử lý công việc.
Nhạc Yên Nhi hơi ngẩn ra.
  • Tôi thế này sẽ không làm ảnh hưởng đến anh chứ?
  • Sẽ không.
Thấy Dạ Đình Sâm trả lời dứt khoát như vậy, Nhạc Yên Nhi cũng chỉ đành thả lỏng người.
Ánh mắt của cô luôn không tự chủ được mà bay tới trên người Dạ Đình Sâm, phim cũng chẳng
xem kỹ.
Thế nhưng khi cô bỏ lỡ tình tiết trong phim nên không hiểu nội dung, Dạ Đình Sâm dù không
ngẩng đầu lại vẫn có thể lập tức nói ra.
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc không nói nên lời:
- Dạ Đình Sâm, rốt cuộc anh đang làm việc hay là đang xem phim thế, sao còn xem kỹ hơn cả
tôi nữa.
Tay Dạ Đình Sâm gõ một hàng chữ trên máy tính, hắn ngẩng đầu nhìn cô, trên người mang
theo ánh sáng khiến người khác không thể rời mắt.
- Tôi đang bầu bạn với cô.
Nhìn vào gương mặt đẹp đến vô lý kia, trái tim Nhạc Yên Nhi không nhịn được mà đập như
trống dồn
 
Advertisement
  • Chương 50

Ánh mắt của Dạ Đình Sâm bỗng ngưng lại.

Hắn quả thực hoài nghi là mình nghe lầm, thầm muốn xác nhận lại một lần nữa.

- Em vừa nói gì cơ? Nhưng Nhạc Yên Nhi dường như đã hoàn toàn quên mất những gì mình vừa nói.

Cô ngây ngô hỏi lại:

- Hả? Nói gì? Dạ Đình Sâm cảm thấy cơn nóng ruột dâng lên khó nén, như thể để khắc chế bản thân hắn đã phải dùng cạn kiên nhẫn của cả đời này.

Hắn nói lại rất chậm:

- Vừa rồi em đã nói, là em thích tôi.

Tim đập thình thịch như sấm dậy.

Dạ Đình Sâm chưa bao giờ thấy mình giống một tên nhóc choai choai đến thế.

- Ừa, đúng rồi.

Nhạc Yên Nhi gật đầu ngu ngơ.

Dạ Đình Sâm vươn tay ve vuốt khuôn mặt cô, động tác cẩn thận như thể đang vuốt ve một món đồ sứ mỏng manh dễ vỡ hay một món bảo bối vô giá.

- Vì sao em lại thích tôi? Nhạc Yên Nhi nói như đúng rồi:

- Bởi vì anh đẹp đó, anh đẹp hơn tất cả những người khác luôn.

Bàn tay của Dạ Đình Sâm cứng đờ cả lại trên hai má cô.

Nhạc Yên Nhi thấy mặt mình ngưa ngứa, bèn bất nhẫn đẩy đôi tay kia ra.

- Chỉ vì đẹp thôi à? Ánh mắt của Dạ Đình Sâm từ từ lạnh đi như một đốm lửa vừa mới vụt tắt.

- Đúng đó.

Ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp.

- Cứ ai đẹp thì em thích người đó à? Nhạc Yên Nhi trợn mắt lên:

- Đương nhiên, chứ không lẽ ai xấu thì thích người đó sao? Dạ Đình Sâm nắm cằm của cô, nhìn thẳng vào mắt cô rồi hỏi bằng giọng lạnh tanh:

- Em nhìn cho rõ xem, tôi là ai? Hắn nổi giận, không khống chế được sức tay làm cho cằm của Nhạc Yên Nhi bị siết đau.

Cô cau mày nói:

- Anh có bị ngốc không thế? Anh còn không biết anh là ai thì làm sao mà tôi biết được? Trời ơi anh mau buông tay ra, anh làm đau tôi rồi này.

Dạ Đình Sâm không buông tay.

Hắn không nhìn cô giãy dụa tứ tung, hắn chỉ nhìn cô đăm đắm bằng ánh mắt rét buốt thấu xương, ánh mắt lạnh đến mức dường như chứa đựng cả trời gió tuyết.

- Nhạc Yên Nhi, em dám lặp lại lần nữa không? Thế mà cô dám nói rằng không biết hắn là ai.

Hắn thật sự chỉ hận là không thể bóp chết cô luôn, cho xong hết mọi chuyện.

Nhạc Yên Nhi bị ánh mắt của hắn dọa cho phát sợ.

Cô bỗng cảm thấy nếu mình còn nói lung tung nữa thì người đàn ông trước mặt này sẽ bóp chết mình mất thôi.

Cô bèn rụt đầu về, giọng nói cũng không còn mang vẻ đúng lý hợp tình như ban nãy nữa.

Cô ôm chút dũng cảm còn sót lại mà hỏi nho nhỏ:

- Nhạc Yên Nhi là ai thế? Bao nhiêu giận dỗi tích tụ trong lòng Dạ Đình Sâm tan biến bằng sạch chỉ trong nháy mắt.

Cô ấy say bét nhè thế này thì so đo làm gì cơ chứ? Nhạc Yên Nhi say đến ngu cả người, nhưng bản năng vẫn nhận ra người trước mặt không dễ chọc.

Cô sợ chọc giận hắn, thế là không dám ho he gì nữa.

Thấy môi hơi khô khô, Nhạc Yên Nhi le lưỡi ra liếm một cái.

Ánh mắt của Dạ Đình Sâm bỗng trở nên sâu thẳm.

Hắn nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, ánh mắt sâu hơn, nồng nàn hơn, như thể có cảm xúc dâng trào cuồn cuộn trong đôi mắt ấy, thế nhưng Nhạc Yên Nhi đang say không nhìn thấy rõ.

Hắn nói rất nhẹ nhàng:

- Chuyện này không quan trọng, em chỉ cần nhớ cho rõ, tôi là Dạ Đình Sâm.

Giọng nói thanh cao tôn quý như vị vương giả tối thượng trên đời, khiến cho người ta bất giác tuân theo.

Nhìn vào ánh mắt thẳm sâu của hắn, Nhạc Yên Nhi cảm thấy tim mình đập nhanh hẳn lên, như thể sắp sửa vọt ra ngoài cổ họng.

Cô không thể suy nghĩ nổi điều gì, chỉ có thể dùng giọng nói nhẹ mềm lặp lại theo bản năng:

- Dạ Đình Sâm… Giọng nói mềm mại như làm nũng gọi tên Dạ Đình Sâm, cơ hồ làm đứt sợi dây lý trí cuối cùng của hắn.

Và hắn hôn cô.

Hắn mở đôi môi của Nhạc Yên Nhi, vươn đầu lưỡi vào cuốn lấy cái lưỡi mềm của cô, gần như chẳng hề do dự.

Giờ khắc này đây, Nhạc Yên Nhi không phân biệt nổi đây là thực hay là mơ, chỉ cảm thấy một luồng điện truyền từ nơi tiếp xúc của hai người ra khắp toàn thân mình.

Nụ hôn của hắn như mưa rào gió lốc, khí thế mạnh mẽ gần như làm cho Nhạc Yên Nhi không thể nào thở nổi.

Cô chẳng thể làm được gì ngoài đáp lại hắn theo bản năng.

Một lúc lâu sau nụ hôn mới chấm dứt.

Dạ Đình Sâm từ từ lui ra, thế nhưng đôi mắt sâu thẳm vẫn lẳng lặng nhìn đăm đăm vào Nhạc Yên Nhi chẳng hề xa rời.

Nhạc Yên Nhi hơi khó thở sau nụ hôn dài, cô hít thở dồn dập, khiến cho mùi hương ngòn ngọt không ngừng phả vào mặt hắn.

- Dạ… Dạ Đình Sâm… Cơn say bốc lên cuốn lấy Nhạc Yên Nhi, đầu óc cô rối như tơ vò, chẳng nghĩ ra được gì khác ngoài cái tên mà hắn vừa nói bên tai cô.

Cô thì thào gọi nó, như thể bắt lấy một khúc gỗ nổi.

Dạ Đình Sâm chỉ thốt lên một chữ trầm thấp mang theo giọng mũi:
  • Ừm?
  • Sao… sao anh lại… hôn tôi?
Cô uống say, giọng nói yếu mềm mang theo sức quyến rũ chết người, trêu ghẹo lòng hắn ngứa ngáy, chỉ muốn đè cô dưới thân mình mà bắt nạt thôi.

Thế nhưng không được, hắn sợ mình sẽ dọa cô mất.

Đêm đầu tiên của họ chẳng tốt đẹp gì, hắn không muốn tiếp tục bắt nạt cô như vậy.

Dạ thiếu lật tay làm gió trở tay làm mưa, xưa nay hành động như sấm rền gió giật, thế mà cũng có lúc “sợ”

, thật là thú vị biết bao!

- Tôi muốn nếm thử vị rượu vang.

Ỷ vào việc cô đang say mơ màng, hắn nói bừa mà mặt không đổi sắc.

May mà Nhạc Yên Nhi còn chưa uống đến ngu luôn, cô vẫn còn nhận thức được một chút:
  • Còn rượu ở trong ly kia kìa.
  • Yên Nhi.
Dạ Đình Sâm vươn tay xoa hai má cô, ngay cả ánh mắt cũng đong đầy dung túng:

- Em uống hết rượu rồi, em không nhớ hay sao? Ơ… hình như đúng là thế thật.

Nhạc Yên Nhi gãi đầu, thấy mình hơi đuối lý mất rồi.

Nhạc Yên Nhi nhìn vào mắt hắn, nhìn thấy trong đôi con ngươi đen thẳm ấy mang theo khát vọng vô bờ.

Cô nghĩ bụng, chắc người này phải thèm rượu lắm đây, thế là trong lòng hơi hơi áy náy.

- Anh muốn uống lắm thật hả? Đôi mắt phượng híp lại, trong đáy mắt lóe lên ánh sáng.

Hắn cất giọng trầm thấp, khiến cho lòng người bị cuốn theo ngữ điệu của hắn mà bất giác rung động:

- Muốn đến phát điên lên được.

Nhạc Yên Nhi say rượu khờ khạo thở dài trong lòng, anh chàng này thèm rượu vang đến mức độ ấy, thật là đáng thương quá đi.

Nhạc Yên Nhi kiễng chân lên, vươn tay ôm chặt lấy cổ hắn rồi ngẩng đầu dâng đôi môi lên.

Dạ Đình Sâm cứng đờ cả người.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn.

Đôi môi đỏ căng mọng ngào ngạt hương thơm chạm vào môi hắn, đầu lưỡi liếm nhẹ nhàng, thế nhưng vì không thạo cách hôn nên không làm sao mở được cánh cửa kia ra, và không biết phải làm gì tiếp nữa.

Nhạc Yên Nhi dời ra một chút rồi nhìn hắn với vẻ khó hiểu:

- Quái thật, sao lại không giống như ban nãy nhỉ? Ánh mắt trong veo ngây thơ, lời nói lại vô ngần quyến rũ, khiến cho người ta khó mà khống chế nổi mình.

Cám dỗ vô hình mới là trí mạng nhất.

- Tiểu yêu tinh.

Giọng nói của Dạ Đình Sâm khàn đi, và ánh mắt thì sẫm lại.

Hắn cảm thấy mình không thể kìm giữ phản ứng sinh lý của cơ thể được nữa, dục vọng nóng rực sắp ép hắn phát điên.

Hắn nghiêng người hôn xuống.

Một cơn gió đêm thổi qua, Dạ Đình Sâm bỗng cảm thấy Nhạc Yên Nhi ăn mặc mỏng manh hơi rùng mình một cái.

Hắn ngừng động tác, dừng lại trước mặt cô một chút.

- Lạnh à? Nhạc Yên Nhi gật đầu rồi đáp với vẻ rất tội nghiệp:

- Lạnh lắm ấy.

Đêm dần về khuya, gió cũng lạnh dần.

Dạ Đình Sâm dứt khoát bế Nhạc Yên Nhi lên, cô kêu khẽ một tiếng rồi cuống quýt ôm lấy cổ hắn.

Hắn bế cô đi xuống khỏi sân thượng.

- Chúng ta về phòng rồi làm tiếp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom