• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi quay sang nhìn, thế mới biết Dạ Đình Sâm đã tỉnh từ bao giờ không hay, tất cả sự chú ý của cô dồn hết lên hắn, vội vàng lật chăn định đứng dậy xem.

Nhưng cô vừa cử động thì vết thương trên người lại đau nhói lên.

Thấy thế Dạ Đình Sâm nhíu hết cả mày lại, sốt ruột quát:

- Em nằm im cho anh, để yên anh qua.

Hắn vội vã rút kim truyền ra sau đó bước xuống giường rồi lại chỗ vợ mình, cô thấy thế giận điên lên.

- Ai cho anh tự ý rút kim truyền hả?

- Anh…

- Để yên em gọi y tá! Anh còn dám rút ra lần nữa thì đừng trách em trở mặt đấy!

Cô ấn chuông đầu giường, y tá rất nhanh đã tới, giúp Dạ Đình Sâm cắm lại kim truyền một lần nữa.

Thấy mặt hắn vẫn rất tái cô lo vô cùng:

- Anh thấy sao, có ổn không? Anh ngất suốt tới giờ đấy!

- Anh không sao đâu.

Hắn nắm bàn tay nhỏ bé của Nhạc Yên Nhi đặt lên trán mình, động tác rất nhẹ nhàng chứa đựng biết bao cưng chiều yêu thương.

Nhạc Yên Nhi cảm nhận một lát, thấy đúng là đã hết sốt mới thở phào nhẹ nhõm.

Dạ Đình Sâm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng hồng hào hơn thì mới thoáng yên tâm, nhưng giọng nói vẫn tràn ngập lo lắng:

- Miệng vết thương khép lại sao rồi, có đau nữa không? Bác sĩ bảo vết thương ảnh hưởng đến cả nội tạng em nữa.

- Đỡ hơn nhiều rồi, em có hỏi bác sĩ, xuất viện sớm rồi nghỉ ngơi ở nhà cũng được. Em không thích mùi khử trùng trong bệnh viện, chờ anh khỏe rồi chúng ta về nhà nhé.

Nhạc Yên Nhi nhìn hắn với vẻ mặt rất đáng thương, đôi mắt trong suốt của cô sáng ngời mong đợi. Đôi mắt này bất kể là nhìn chăm chú người đàn ông nào thì họ cũng không thể từ chối yêu cầu của cô được!

- Ừ, em muốn về nhà thì chúng ta về.

Dạ Đình Sâm chiều vợ hết mực, cô nói sao thì là vậy.

Hắn nghĩ đến vừa rồi thấy cô hơi ngây người thì hỏi:

- Lúc nãy đang nghĩ gì thế?

Nhạc Yên Nhi vẫn nghĩ Dạ Đình Sâm không biết chuyện về Giang Sở Thù, hơn nữa giờ cô cũng không hiểu rõ thân phận của anh ta nên cô quyết định tạm thời chưa nói vội.

- Nghĩ chuyện đám cưới của chúng ta.

Cũng không phải cô nói dối, từ sau khi tỉnh lại cô vẫn luôn nghĩ đến hôn lễ.

Ngày cưới…

Đối với bất kỳ cô gái nào cũng là ngày quan trọng nhất trong đời, nhưng nó lại phải hủy bỏ, đó như một điềm báo xấu khiến cô không khỏi bất an.

Cô tựa vào lồng ngực Dạ Đình Sâm mà vẫn còn sợ hãi, giọng nói run rẩy vang lên:

- Dạ Đình Sâm này, anh nói xem có phải ông trời không muốn chúng ta ở bên nhau không? Thế nên mới có nhiều chuyện ngoài ý muốn khiến hôn lễ của chúng ta phải hủy bỏ như thế?

Nghe thế Dạ Đình Sâm chỉ dịu dàng xoa đầu cô, hắn nói rất thản nhiên:

- Không đâu, nếu ông trời muốn ngăn thì anh đã không thể gặp em, càng không thể kết hôn với em. Chuyện lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi, em đừng nghĩ nhiều, chờ em khỏe rồi chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ ngay lập tức!

- Vâng.

Nhạc Yên Nhi gật đầu thật mạnh.

Dù Dạ Đình Sâm nói rất quả quyết, rất đáng tin nhưng vẫn không thể giải quyết hoàn toàn nỗi bất an trong lòng cô.

Cô cứ có cảm giác chuyện gì đó rất xấu sắp tới.

Nhạc Yên Nhi tựa vào lồng ngực chồng mình, cô thấy hơi mệt, vì mới uống thuốc nên rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Dạ Đình Sâm chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, ánh mắt chậm rãi lạnh xuống.

- Yên tâm, anh sẽ không để ai phá hoại hôn lễ của chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ hạnh phúc cả đời, chắc chắn là thế!

Hắn nhỏ giọng tuyên bố như đang thực hiện một lời thề vậy.



Nhạc Yên Nhi chỉ nằm viện theo dõi hai ngày xong được Dạ Đình Sâm đưa về biệt thự. Vì chưa biết lúc nào cô mới khỏe hẳn nên hôn lễ cũng chưa định thời gian chính thức.

Gần như ngày nào hắn cũng ở bên cạnh chăm sóc cô, còn sợ cô bị ảnh hưởng phóng xạ mà cấm cả nghịch di động.

Rõ ràng cô là bị dao đâm nhưng lại có cảm giác như mình đang mang thai vậy, cũng may Dạ Đình Sâm còn có lúc xuống bếp làm đồ ăn chứ không dính lấy cô suốt ngày, nếu không cô sẽ phát điên lên mất thôi.

Những ngày như thế trôi qua được năm sáu hôm thì Nhạc Yên Nhi rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa.

Cô đã không đọc nổi cả tạp chí nữa rồi.

Mấy hôm nay sợ cô buồn nên Dạ Đình Sâm kiếm về rất nhiều tạp chí, từ kinh tế đến chính trị, từ làm đẹp đến khoa học… nhưng nhất quyết không cho cô xem tin giải trí, chỉ sợ cô không kìm được mà đòi đi học tiếp.

Nhạc Yên Nhi buồn chán liếc Dạ Đình Sâm đang ngồi làm việc trên ghế salon gần đó, nghĩ cách thể hiện ý muốn nghịch di động và máy tính một cách thật uyển chuyển.

Vốn luôn chú ý bên này nên Dạ Đình Sâm đã sớm cảm giác được tầm mắt của cô vợ nhỏ này, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô, giọng nói thờ ơ nhưng chứa đầy yêu thương vang lên:

- Đang nghĩ gì thế?

- Nghĩ đến cái cục hình chữ nhật màu trắng của em, gõ hai cái là mở ra được, còn có thể liên hệ với người khác nữa…

- …

Dạ Đình Sâm nghe thế không khỏi dở khóc dở cười, hắn lại hỏi:

- Còn nghĩ gì nữa không?

- Còn nghĩ đến hai cục hình chữ nhật có gắn kết với nhau, rồi có thể gõ chữ nữa…

Nhạc Yên Nhi trả lời hết sức nghiêm túc.

- Còn gì nữa không?

Hắn khoanh tay trước ngực, rất ung dung, cả người dựa vào ghế sofa, ánh mắt thanh lãnh, nụ cười lại như đang trêu chọc người ta.

- Còn cái cục thật to rất to màu đen treo tường mà có thể đập chết người được ấy, loại mà bên trong có người đi lại nữa…

Nghe xong Dạ Đình Sâm đứng lên, hắn bước từng bước dài về phía Nhạc Yên Nhi, làm cô sợ tới rụt cổ lại.

Cô thấy người đàn ông đang tới gần mình, sợ đến lắp bắp:

- Anh… Anh muốn gì? Anh hỏi nên em chỉ đáp rất thật thà thôi mà, đừng có bắt nạt em!

Nhưng Dạ Đình Sâm không hề quan tâm, thân thể cao lớn đổ ập xuống, khiến Nhạc Yên Nhi sợ tới mức vội ôm lấy đầu, nhưng ngay giây tiếp theo cô đã ở trong ngực Dạ Đình Sâm, lúc phát hiện ra cô không khỏi hét lên một tiếng.

- Anh muốn gì?

- Không phải muốn nhìn cái cục treo tường có thể đập chết người sao? Anh cho em vừa lòng.

- Thật chứ?

Phút chốc đôi mắt Nhạc Yên Nhi sáng rực lên.

Dạ Đình Sâm cười rồi gật đầu.

Hắn dịu dàng bế cô tới phòng khách, Nhạc Yên Nhi chỉ chú ý vào TV nên không hề thấy biểu cảm của hắn lúc này.

Ánh mắt hắn lạnh đến ghê người, trong mắt như có một vực sâu không đấy, mang theo hơi thở chết chóc nặng nề.

Trần Lạc đứng chờ cạnh TV, cứ như là đã biết hai người sẽ xuống nhà vậy.

Dạ Đình Sâm nhẹ tay đặt cô xuống ghế salon, lúc này Nhạc Yên Nhi mới thấy trên bàn trà còn có một chiếc máy tính, quả thực mừng điên lên được.

Cô vội vã hỏi:

- Di động của em đâu rồi?

- Em không thể tham lam thế được.

Hắn cười đáp, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô:

- Em ở đây xem trước đi, anh còn có vài việc phải giải quyết, khi nào xong anh sẽ ra với em.

- Anh đi đi, đi mau đi, Muahhh!

Nhạc Yên Nhi vui vẻ đuổi hắn đi làm việc rồi vội vàng bật laptop, việc đầu tiên cô làm là mở phần tin tức giải trí lên.
 
Advertisement
  • Chương 503

Những lời Nghiêm lão nói, Nhạc Yên Nhi đều hiểu cả.

Dạ Đình Sâm không sửa được cái tật này, chỉ cần hắn vẫn còn yêu cô thì mãi mãi sẽ không sửa.

Hắn ngốc nghếch, chỉ biết không để cô lo lắng, nhưng hắn không hiểu làm như thế chỉ khiến cô lo lắng hơn mà thôi.

Nhưng tên ngốc này lại không nghe, lúc nào cũng đem thứ mà mình cho là tốt nhất tặng đi mà không hề giữ lại, hắn cứ… yêu một cách không oán không hối như thế.

Cho dù Nhạc Yên Nhi có tức giận hơn nữa thì lúc này cơn giận của cô cũng tiêu tan hết, bởi vì cô đau lòng…

- Sao anh ấy lại vượt đèn đỏ?

Qua hồi lâu Nhạc Yên Nhi mới tìm lại được giọng nói của mình.

- Bởi vì… ngài ấy nhận được điện thoại của phó chủ tịch, nội dung của cuộc gọi đó là gì tôi cũng không biết.

Nghiêm lão nói.

Phó chủ tịch…

Lại là phó chủ tịch! Ngày hôm qua hắn uống rượu say là vì phó chủ tịch, sáng nay bị tai nạn xe cũng là vì phó chủ tịch, cô yêu người đàn ông này, vì thế cô cần bảo vệ hắn, bất cứ ai cũng không được làm hại người đàn ông mà cô yêu! Nhạc Yên Nhi gạt đi nước mắt, giờ mắt cô đỏ lên như mắt thỏ rồi.

Cô nhìn sang Nghiêm lão:

- Phiền ông chăm sóc cho Dạ Đình Sâm, tôi ra ngoài một chuyến rồi về ngay.

- Để tôi bảo Trần Lạc đưa cô đi.

- Được.

Nhạc Yên Nhi lên tiếng đồng ý rồi đi ra khỏi cửa.

Francis lập tức đi lên hỏi:

- Xem ra, cô không định đi nữa đúng không?

- Ừm, tạm thời tôi không đi nữa, đã làm phiền anh rồi.

Nhạc Yên Nhi chân thành khom lưng xuống.

Nếu như không có anh ta liều mình ôm lấy cánh tay của vệ sĩ thì e bây giờ cô đã chết rồi, tuy rằng lúc nãy rất nguy hiểm, bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, nhưng có thể nhìn thấy Dạ Đình Sâm, tất cả đều đáng.

Francis nở nụ cười vui vẻ, anh ta nhún vai đầy bất cần:

- Không có gì, giúp cô là điều nên làm mà, cô còn hai điều kiện nữa, nhớ phải quý trọng đấy. Tôi đi trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.

Anh ta vừa rời khỏi thì Trần Lạc đã đi qua, cậu ta ngạc nhiên hỏi:

- Thiếu phu nhân, cô muốn bỏ đi ư?

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì ánh mắt lạnh thêm mấy phần, cô nhìn chằm chằm cậu ta, nói thẳng:

- Vốn tôi muốn rời đi, trở lại thành phố A, nhưng vì Dạ Đình Sâm xảy ra chuyện nên không đi nữa.

- Nếu như cô đi thì chủ tịch sẽ phát điên mất!

Trần Lạc bị dọa thót cả tim.

- Nhưng mà, tôi không thể trơ mắt nhìn Lâm Đông Lục và Quảng Thịnh xảy ra chuyện được! Trần Lạc, anh giúp tôi đi!

Nhạc Yên Nhi nhấn mạnh từng chữ một.

- Giúp cô… giúp cô thế nào?

Sắc mặt Trần Lạc thay đổi, trong lòng cậu ta đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành, dường như đã biết cô muốn làm gì rồi.

- Tất cả mọi chuyện liên quan đến Bất động sản Quảng Thịnh là do anh phụ trách đúng không?

- Đúng thế, nhưng mà…

Trần Lạc vẫn muốn nói thêm gì đó nhưng Nhạc Yên Nhi đã ngắt lời cậu ta.

- Trần Lạc, giúp tôi đi, hay thu tay lại, tất cả mọi hậu quả tôi sẽ gánh vác được không!

Cô nắm chặt lấy cánh tay cậu ta, nói với chất giọng tràn đầy sự vội vàng.

Cậu ta thực sự thấy khó xử.

Nếu như cậu ta đồng ý với Nhạc Yên Nhi thì có nghĩa là đối đầu với Dạ Đình Sâm đấy!

- Phu nhân, cô đừng làm khó tôi, không có ai dám phản kháng mệnh lệnh của chủ tịch cả, tôi không gánh nổi cái giá này đâu!

- Thế thì để tôi gánh! Tất cả hậu quả tôi sẽ gánh vác có được không!

- Xin lỗi cô, tôi không thể làm thế, tất cả mọi chuyện đợi chủ tịch tỉnh lại rồi nói sau vậy!

Trần Lạc tiếp tục từ chối.

Cô cắn chặt môi, nói:

- Được, vậy tôi sẽ nói chuyện này với anh sau, anh đưa tôi qua đó đi đã.

Bây giờ thời gian có hơi gấp, hơn nữa muốn khuyên Trần Lạc làm trái ý Dạ Đình Sâm hoàn toàn không phải là một chuyện đơn giản.

Chẳng mấy chốc, xe của họ dừng lại trước cửa LN Building, hiện giờ phó chủ tịch đang ở trong công ty.

Lúc này Nhạc Yên Nhi thật sự không biết mình có tâm trạng gì nữa.

Con trai hiện đang nằm trong bệnh viện bất tỉnh nhân sự mà bà còn có thể thoải mái nhàn hạ đi làm, sao trên đời này lại có người mẹ đáng sợ như vậy? Nhờ có Trần Lạc nên cô đến thẳng văn phòng của phó chủ tịch mà không gặp phải sự ngăn trở nào.

Cô gõ cửa phòng, giọng nói trầm ổn của phu nhân Minh Tú truyền từ bên trong ra:

- Mời vào.

Nhạc Yên Nhi đẩy cửa ra đi vào, phu nhân Minh Tú ngẩng đầu lên nhìn cô, hiển nhiên bà thấy hơi kinh ngạc, nhưng chỉ trong chớp mắt bà đã hồi phục sự bình tĩnh.

- Con tới đúng lúc lắm.

Bà vẫy tay.

- Chuyện Đình Sâm đối phó với Quảng Thịnh chắc hẳn con cũng biết, đây là hành vi cạnh tranh không lành mạnh, rõ ràng nó đang lấy việc công để trả thù riêng, sử dụng một lượng lớn tài sản và nhân lực của công ty, điều này đã khiến cho hội đồng quản trị bất mãn, nếu như nó cứ khư khư cố chấp như thế thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của bản thân, thậm chí có thể ảnh hưởng đến cả hình tượng của LN.

- Vì thế nên?

Cô hờ hững hỏi, giọng nói của cô bình tĩnh như một mặt hồ không một gợn sóng.

Phu nhân Minh Tú bị câu nói bình thản này của cô làm nghẹn cứng, bà cau mày, hai tay đan vào nhau trên cây bút máy, bà nói:

- Con là vợ của Đình Sâm thì nên khuyên nhủ nó, bây giờ nó chỉ nghe lời của con thôi.

- Điều mà phu nhân muốn nói với con chỉ vậy thôi ư?

Nhạc Yên Nhi cười lạnh, hiếm khi cô không khách khí với phu nhân Minh Tú như thế này.

- Phu nhân có biết sau khi nói chuyện điện thoại với bà xong Dạ Đình Sâm gặp tai nạn giao thông không? Bà có biết đầu anh ấy bị thương bây giờ đang hôn mê bất tỉnh không?

- À, con nói chuyện này à, Nghiêm lão đã nói với ta rồi, vết thương của nó không nặng, vì thế ta không lo lắng.

- Cái gì gọi là không nặng nên không lo lắng? Dạ Đình Sâm rất ít khi uống rượu, tối qua lúc về anh ấy uống say khướt, anh ấy rất buồn bã nhưng lại cố gồng mình chống đỡ. Chuyện giữa mẹ con hai người con không rõ, phu nhân là mẹ của anh ấy, là mẹ chồng của con, con kính trọng phu nhân, kính yêu người, nhưng xin phu nhân đừng làm tổn thương Dạ Đình Sâm nữa được không?

Phu nhân Minh Tú nghe thấy những lời này của cô thì cơ thể run lên, nhìn vào đôi mắt quật cường lạnh lùng của cô, đột nhiên bà lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Sau mấy giây trầm mặc, bà cất giọng:

- Ta biết rồi, bây giờ ta đi với con qua thăm nó.

- Phó chủ tịch, bà đúng là một lãnh đạo tốt, một cấp trên tốt, nhưng bà thật sự không phải là một người mẹ tốt, nếu như con không tới, có phải bà sẽ không đi không?

Nghe cô nói vậy, cơ thể đang nhổm lên của bà khựng lại, sau đó bà lại ngồi xuống:

- Ta quả thật không phải là một người mẹ tốt, nhưng nó sinh ra ở nhà họ Dạ, nhà kính ấm áp không phải là nơi thích hợp với nó!

Trong đầu phu nhân Minh Tú không khỏi hiện lên dáng vẻ lạnh lùng của Dạ Đình Sâm, bên tai bà vang vọng giọng nói phẫn nộ bị đè nén của hắn.

Hôm nay bà dùng chuyện kết hôn uy hiếp Dạ Đình Sâm, nếu như hắn không cho Quảng Thịnh một con đường sống thì bà sẽ công khai thân phận của Bayer, đồng thời sẽ gả cho ông, thế nên mới dẫn đến tai nạn giao thông của hắn.

Bà đau lòng nhưng không thể thể hiện ra, nếu không Dạ Đình Sâm sẽ biết bà chỉ đang dọa hắn mà thôi.

Bà là kẻ mạnh, bà không thể yếu đuối được, có lúc dù đau lòng hơn nữa cũng phải cố chống đỡ.

Từ sau khi người đàn ông kia ra đi, bà đã quen với dáng vẻ này của mình rồi.

- Con chỉ cần khuyên nó dừng tay thì ta sẽ là một người mẹ tốt, như thế được rồi chứ gì?

- Phu nhân… đang giao dịch với con ư?

Nhạc Yên Nhi kinh ngạc hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom