Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Cuối cùng Trần Lạc cung kính thưa:

- Phó chủ tịch, là… là cô Cố đâm phu nhân, giờ phu nhân còn đang trong phòng cấp cứu.

- Đây… đây không thể trách con được, đều tại cô ta muốn cướp đồ của con đấy chứ! Lúc trước rõ ràng dì chọn con cơ mà, nếu không phải Nhạc Yên Nhi chen vào thì con mới chính là bà Dạ! Họ không phân biệt đúng sai nhưng phó chủ tịch chắc chắn hiểu mà phải không, dù sao lúc trước cũng chính bà đã chọn con mà!

Cố Tâm Nguyệt như thể đang cố nắm lấy cọng rơm cứu mạng, tiếng nói vừa run rẩy vừa điên cuồng, ánh mắt cô ta nhìn phó chủ tịch cũng tràn ngập mong chờ.

- Thế nhưng giờ con dâu tôi là Nhạc Yên Nhi.

Phu nhân Minh Tú tao nhã mỉm cười, lời nói ra cũng rất nhẹ nhàng.

Cố Tâm Nguyệt run lên, thấy nụ cười này của phu nhân Minh Tú bỗng cô ta khó nén nổi sợ hãi đang trào dâng trong lòng.

Bà có ý gì?

- Giờ phải… cũng không nói lên sau này cũng là thế, chỉ cần Dạ Đình Sâm ly hôn với Nhạc Yên Nhi là được mà ? Con là con cưng của nhà họ Cố, là tiểu thư nhà giàu, chỉ có con mới xứng với Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi là cái thá gì cơ chứ?

- Còn cô thì là cái thá gì?

Phu nhân Minh Tú nghe được lời này thì không hề do dự cho cô ta một cái tát thật mạnh.

Đàn ông nói chuyện bằng nắm đấm còn phụ nữ dùng bàn tay, ngay cả người phụ nữ đã ngoài năm mươi như phu nhân Minh Tú cũng không ngoại lệ.

Cái tát này rất mạnh, vang dội trong hành lang yên tĩnh, khiến trái tim người nghe giật nảy lên.

Cố Tâm Nguyệt bị đánh đến ngây người.

Một người bề trên như bà sao lại hạ thấp thân phận đi đánh một người dưới chứ?

- Dì ơi…

- Xin gọi tôi là phó chủ tịch.

Phu nhân Minh Tú lạnh lùng cắt lời cô ta.

Đôi khi người nhà họ Dạ bênh vực nhau đến vô lý như thế đấy.

Bà tới trước mặt ông Cố, nói:

- Chào ông, theo lý tôi nên gọi ông một câu chú Cố. Nhưng con dâu tôi sống ở nhà họ Cố thế nào chắc không cần tôi kể ra đi. Con bé ở nhà ông chịu khổ chịu sở, nhưng đã đến nhà họ Dạ thì tôi sẽ không để nó chịu bất cứ ấm ức nào nữa! Ông bảo vệ cháu mình, tôi thì đứng về phía con dâu tôi, chúng ta ai lo việc người nấy được chứ!

Phó chủ tịch không hỏi mọi chuyện xử lý ra sao, cũng không biết Dạ Đình Sâm tính toán thế nào nhưng bà đã cho thấy thái độ của mình trước.

Bà nhất định phải đòi công bằng cho Nhạc Yên Nhi!

Ông Cố nghe thế chỉ thầm than đúng là Nhạc Yên Nhi có phúc, tìm được người chồng yêu thương mình, lại còn có bà mẹ chồng tử tế bênh vực hết lòng nữa, so sánh ra gì nhà mẹ đẻ của cô đúng là… không ra gì.

Ông lão bất đắc dĩ lắc đầu, sống lưng như cũng còng hẳn xuống, ông bảo:

- Ý của phó chủ tịch tôi đã hiểu. Con bé Tâm Nguyệt đã sai thì mọi chuyện sẽ theo ý của phó chủ tịch và chủ tịch Dạ.

- Cậu thấy sao?

Phu nhân Minh Tú lại quay sang nhìn Dạ Đình Sâm.

Ánh mắt Dạ Đình Sâm lạnh lẽo ghê người, lần này dù phu nhân Minh Tú đột nhiên xuất hiện hắn cũng không tỏ thái độ gì, bởi tất cả sự chú ý của hắn đều ở trên người Nhạc Yên Nhi còn đang phẫu thuật, không hề phân tâm.

Hắn xua tay ra hiệu cho Trần Lạc.

Cậu ta hiểu ý, cho người lôi Cố Tâm Nguyệt đi, dù cô ta có kêu gào thảm thiết thế nào Dạ Đình Sâm cũng vẫn tỏ ra thờ ơ.

Vợ chồng Cố Văn Sinh vì thương xót con gái nên cũng đi theo, chỉ có ông Cố vẫn ở lại bệnh viện.

Chuyện của một đứa cháu gái đã xong, giờ ông chỉ còn chờ một đứa cháu khác bình an trở về.

Dạ Đình Sâm cũng không hề nói thêm một lời nào.

Thân thể cao to của hắn ngồi im trên ghế chờ, khuỷu tay chống lên đùi, nâng đỡ cả nửa thân trên. Tấm lưng thẳng tắp của hắn lúc này cũng cong xuống, hắn đang cầu nguyện trong sợ hãi.

Thấy cảnh này phu nhân Minh Tú không kìm được bước lên trước, do dự một lát bà mới nhẹ nhàng đặt tay lên lưng hắn, Dạ Đình Sâm khẽ run lên, nhưng cũng không hề cự tuyệt bà.

Bà cười nhẹ nhõm rồi khẽ vỗ lưng hắn, nói:

- Đừng lo, Yên Nhi chắc chắn sẽ không sao.

- Vâng!

Dạ Đình Sâm trịnh trọng đáp lại.

Từng giây từng phút trôi qua, người chờ ngoài hành lang đều đã rất sốt ruột.

Không rõ sau mấy tiếng đèn phòng giải phẫu mới vang lên một tiếng rồi tắt, tiếng động này làm những người có mặt giật nảy lên.

Nhạc Yên Nhi rất nhanh được đẩy ra rồi chuyển đến phòng theo dõi, bác sĩ ra sau cùng, có vẻ rất mệt, đến nỗi trán cũng lấm tấm mồ hôi.

- Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?

Dạ Đình Sâm vội hỏi.

Bác sĩ thở dài, bỏ khẩu trang ra rồi mới nói:

- Tình trạng không ổn lắm, nhát đâm kia đã ảnh hưởng đến nội tạng, cô ấy mất rất nhiều máu dẫn đến hôn mê sâu. Giờ phải ở trong phòng bệnh đặc biệt theo dõi hai mươi bốn giờ, nếu vượt qua thì không có gì nguy hiểm nữa nhưng nếu trong hai mươi bốn giờ cô ấy còn không tỉnh lại thì… có khả năng mãi mãi không thể tỉnh nữa.

- Mãi mãi không tỉnh lại là thế nào?

Dạ Đình Sâm gào lên, như thể mãnh thú nổi điên, xô bác sĩ đập vào tường.

Thấy thế phu nhân Minh Tú vội ngăn lại, giọng nói lạnh lẽo của bà vang lên:

- Đừng kích động thế, phải hỏi cho rõ ràng đã chứ! Chẳng lẽ không có cách gì khác sao bác sĩ?

- Lúc làm phẫu thuật tôi có thể cảm nhận được ý muốn sống rất mãnh liệt của người bệnh, mọi người đều là người thân nhất của cô ấy phải không, cố gắng nói chuyện với cô ấy thật nhièu vào, như thế có thể sẽ có tác dụng đấy. Còn lại chỉ có thể dựa vào chính bản thân cô ấy thôi.

Bác sĩ không giận mà còn rất thông cảm với tâm trạng của Dạ Đình Sâm lúc này.

Con ngươi đen của hắn lóe lên, như người mất hồn.

- Giờ tôi đi ngay đây!

Dạ Đình Sâm thay quần áo vô khuẩn xong vội vã vào phòng bệnh đặc biệt, nhìn Nhạc Yên Nhi đeo ống thở mà lòng hắn đau như cắt.

Sắc mặt cô rất tái, không hề còn chút màu máu nào, dưới ánh đèn trông cô hệt như búp bê bằng sứ. Trông cô rất thanh thản, không hề giống người đang hôn mê mà chỉ như thể đang ngủ vậy.

Mai chính là lễ thành hôn của họ mà người phụ nữ hắn yêu thương lại đang nằm trong này, thậm chí cô có thể tỉnh lại hay không còn chưa rõ.

- Yên Nhi…

Hắn nhỏ giọng gọi tên cô, nhớ đến những điều cô nói trước đây.

Lúc cô bị bệnh mà mình cứ ngồi im bên cạnh sẽ khiến cô sợ hãi.

Nếu thế hắn sẽ nói chuyện! Chỉ cần cô có thể tỉnh lại thôi.

Hắn ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Tay cô rất lạnh, cả cánh tay cũng thế, lạnh như thể cô mới từ trong hầm băng ra.

- Có lạnh không? Em ấy à sợ lạnh sợ nóng rồi sợ cả đau nữa, động một cái là lại chực khóc nhè. Chảy nhiều máu thế chắc hẳn em đau lắm phải không? Đều tại anh không tốt, anh không bảo vệ được em, em dậy đánh anh mắng anh đi được không?

Lời này như là đá chìm đáy biển, Nhạc Yên Nhi không hề có phản ứng.

Điện tâm đồ không thay đổi chứng tỏ những gì hắn vừa nói cô đều không nghe được.

Bác sĩ nói ý chí sống của cô rất mãnh liệt, nhưng là điều gì khiến cô ham sống đến vậy?

- Yên Nhi, anh là Dạ Đình Sâm đây…

Hắn vừa nói xong màn hình điện tâm đồ đột nhiên nhảy lên một cái.

Dạ Đình Sâm mừng ra mặt, vội vàng nói tiếp:

- Mai là lễ cưới của chúng ta rồi, thiếp mời đều là em tự mình chọn, chính em còn chuẩn bị quà đáp lễ khách khứa, giờ chúng còn chất đầy ở nhà đấy, đều là các hộp nhỏ màu hồng rất đẹp…

Lúc nói đến hôn lễ rõ ràng điện tâm đồ dao động càng nhanh hơn.

Hôn lễ…

Nhạc Yên Nhi chỉ một lòng muốn cùng hắn tiến vào lễ đường!
 
Advertisement
  • Chương 499

- Chuyện cười ư? Lời tôi nói giống chuyện cười lắm à?

Dạ Đình Sâm hờ hững nhướng mày, giọng nói của hắn trong trẻo lạnh nhạt, rõ ràng hắn đang cười nhưng lại khiến người ta có cảm giác như rơi vào địa ngục chốn nhân gian.

Trương Lan nhíu chặt mày lại, nhất thời bà ta không hiểu Dạ Đình Sâm có ý gì.

- Cảm ơn ý tốt của bà Trương, nhưng tôi nghĩ chúng ta hoàn toàn không có cơ hội để hợp tác đâu.

- Tại sao? Chủ tịch Dạ là người làm ăn, vụ này có thể kiếm ra bao nhiêu tiền, cậu chắc hẳn phải biết chứ, vụ làm ăn lợi nhuận ổn định không thua lỗ như thế, sao cậu lại không làm?

- Bởi vì…

Dạ Đình Sâm nhếch môi, giọng nói của hắn chẳng khác gì thần chết chốn địa ngục.

- Bởi vì bà, không thể hợp tác với tôi được.

- Tôi…

Trương Lan đang định hỏi điều gì đó nhưng mới thốt ra được một từ thì bà ta đã hiểu chuyện gì rồi.

Dạ Đình Sâm…

Không định bỏ qua cho bà ta!

Trương Lan cau mày lại, nói một cách gấp gáp:

- Chủ tịch Dạ, bây giờ chúng ta là những con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, chắc cậu không đánh mất lý trí đấy chứ?

- Bayer chính là Lâm Viễn Đường, nếu như bà đã biết bí mật lớn như thế, bà nghĩ tôi sẽ để bà đi nói lung tung hay sao?

- Tôi không có chứng cứ…

Nhất thời, bà ta không biết nên làm thế nào, bèn nói lại câu nói vừa nãy Dạ Đình Sâm dùng để chất vấn bà ta.

Trương Lan nuốt một ngụm nước bọt, lúc này bà ta mới nhận ra lòng trả thù Lâm Viễn Đường của bà ta quá dữ dội, thế nên mới quên mất Dạ Đình Sâm không chỉ là một con cáo già mà còn là một mãnh thú ăn thịt không chớp mắt!

- Miệng lưỡi thế gian đáng sợ, một truyền mười mười truyền trăm, câu này chắc là bà đã từng nghe rồi. Nếu như bà đã nói Lâm Đông Lục giam bà lại, vậy thì cứ tiếp tục bị giam đi, chắc hẳn bà đã quen rồi đúng không?

Dạ Đình Sâm cười lạnh, dưới ánh đèn mù mờ, cả cơ thể hắn tỏa ra hơi thở của sự tử vong.

Hắn nhìn khuôn mặt do sợ hãi mà tái nhợt của bà ta, khóe miệng nhếch lên một độ cong không sâu không cạn rồi quay người bỏ đi.

Những chuyện tiếp theo không cần hắn nhúng tay nữa, vì Trần Lạc sẽ xử lý tốt.

Dạ Đình Sâm xoay người đi lên tầng, bỏ ngoài tai những tiếng mắng chửi ở tầng dưới, hắn đi tới trước cửa phòng ngủ, định gõ cửa nhưng cuối cùng lại dừng lại.

Giờ này chắc hẳn cô đã ngủ rồi, rõ ràng vô cùng tức giận, nhưng… hắn vẫn không nhịn được muốn nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, cho dù không thể kể ra những chuyện phiền phức mình gặp phải, chỉ cần ôm cô thôi cũng tốt lắm rồi.

Nhưng… bây giờ không được.

Hắn liếc nhìn cánh cửa, trong mắt hiện lên vẻ do dự không chắc chắn nhưng cuối cùng hắn vẫn nhẫn tâm định quay gót bỏ đi.

- Dạ Đình Sâm… là anh à?

Giọng nói của Nhạc Yên Nhi đột nhiên truyền từ trong phòng ra, trong giọng nói của cô ẩn chứa sự cẩn thận dè dặt.

Cơ thể của Dạ Đình Sâm khựng lại.

Nhạc Yên Nhi ngồi phía trong cánh cửa, không biết cô đã duy trì tư thế ngồi trên đất này bao lâu, nhưng không ngờ cô lại nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.

Khi yêu sâu đậm một người, ta sẽ quen thuộc với mọi thứ của người đó, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của Dạ Đình Sâm, cô liền biết hắn đang không vui, e là vẫn đang giận cô.

Nhưng cô đâu hề biết, Dạ Đình Sâm đang gặp phải một chuyện còn khó xử hơn.

Cô tựa vào cánh cửa định đứng dậy, nhưng hai chân cô đã tê cứng cả rồi,cô lảo đảo ngã xuống dưới đất, đầu gối đập thật mạnh xuống sàn nhà, cơn đau khiến cô hít một ngụm khí lạnh.

"Shhh…"

Dạ Đình Sâm đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng cô kêu đau thì vội vàng vặn chìa khóa, vừa đẩy cửa đi vào hắn liền thấy Nhạc Yên Nhi quỳ trên mặt đất hồi lâu mà không bò dậy được.

Hắn nhíu chặt mày, hắn không nói lời nào mà bước lên trước, bế ngang Nhạc Yên Nhi lên.

Nhạc Yên Nhi cũng không ngờ hắn sẽ đi vào, nhưng khi nhìn thấy vẻ lo lắng hiện diện trên gương mặt kia, cô liền hiểu.

Hắn… đang lo lắng cho cô.

- Em… em không sao…

Cô vội nói.

Nhưng Dạ Đình Sâm không để tâm đến lời cô nói mà kiểm tra luôn vết thương của cô luôn.

Đầu gối của đã cô đỏ hết lên, thậm chí còn có cả máu bầm.

- Em chỉ biết làm người khác lo lắng thôi sao?

Hắn cáu kỉnh gầm lên.

Vì chuyện của Trương Lan nên hắn không khống chế được tâm trạng của mình mà hét ra tiếng.

Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, cô ngơ ngác nhìn hắn.

Cả căn phòng nháy mắt chìm trong yên lặng.

Dạ Đình Sâm nhìn thấy vẻ thất thần trên gương mặt của cô thì mới nhận ra ngữ khí của mình hơi nặng, hắn không nhịn được nhẹ giọng nói:

- Xin tôi, anh không…

Mấy chữ cuối cùng chưa nói hết thì Nhạc Yên Nhi đã nhẹ nhàng rướn người lên trước níu lấy cổ của hắn.

Đầu của cô vùi thật sâu vào bả vai của hắn, nước mắt tí tách rơi xuống.

- Người nên nói xin lỗi là em, em biết anh yêu em quan tâm em, chỉ có anh là quan tâm em nhất. Em sai rồi, em không nên cãi nhau với anh, không nên động vào máy tính của anh. Thấy anh không vui, em lại càng buồn hơn.

- Dạ Đình Sâm… đừng giận em nữa nhé.

Cô nhẹ giọng nói, phảng phất như một đứa trẻ.

Trong nháy mắt, hắn mềm lòng.

Bàn tay to lớn của hắn dịu dàng đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

Bây giờ, ôm lấy cô, lòng hắn… như được ngâm trong nước nóng, nó đang ấm lên dần dần, dường như không còn quá khó chịu nữa rồi.

- Là anh đã quá nặng lời, em không sao chứ.

Hắn định đẩy Nhạc Yên Nhi ra để kiểm tra vết thương trên chân cô nhưng lại bị cô ôm thật chặt.

- Em còn tưởng anh sẽ không để ý đến em nữa.

Giọng nói buồn bã của cô vang lên.

Dù gì chính cô đã tự ý động vào máy tính của hắn, gửi email giả, đó thật sự là những hành động vô cùng quá đáng.

Cô biết Dạ Đình Sâm coi trọng công việc thế nào, vì thế cô cũng hiểu những việc làm đó của mình quá đáng biết bao.

Dạ Đình Sâm nghe thấy lời này thì trái tim run lên, giờ nó đã mềm nhũn cả rồi.

- Sao thế được?

Giọng nói của hắn bình thản, ẩn chứa sự lười nhác cao quý và sủng ái vô tận.

- Buổi tối… có thể đừng rời xa em không, em sợ. Anh không ở đây, cả căn phòng lạnh như băng, em không muốn ngủ một mình.

Cô nói bằng giọng điệu vô cùng đáng thương.

Sau khi Dạ Đình Sâm bỏ đi, dù cô gọi thế nào cũng không có ai mở cửa, đợi đến lúc chín giờ, tất cả người làm nữ đều rời đi hết, đây là quy định của nhà họ Dạ, có điều thỉnh thoảng quản gia sẽ qua kiểm tra, hỏi xem cô có nhu cầu gì không.

Cô ngồi đằng sau cánh cửa, mở hết tất cả đèn trong phòng lên, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Cô đang sợ hãi…

Cô sợ Dạ Đình Sâm không để ý đến mình nữa, sợ hắn giận cô mãi mãi, nếu như ngày mai cô còn tự bỏ đi thì hậu quả…

Nhạc Yên Nhi không dám nghĩ tiếp nữa, giờ lòng cô rối như tơ, cô cảm thấy bản thân mình như đang bị dày vò vậy.

Đúng vào lúc cô đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì Dạ Đình Sâm lại xuất hiện, cô giống như một người đã ở rất lâu trong bóng tối, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, trong lòng cô bừng lên một tia hy vọng.

Cô không dám cãi nhau với Dạ Đình Sâm nữa, chỉ muốn nói chuyện tử tế với hắn

mà thôi. Mọi chuyện nhất định còn cách giải quyết, tại sao hai người không thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với nhau cơ chứ?

Cô ngước mắt lên, nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy khát vọng.

Nhưng Dạ Đình Sâm mím môi lại, hắn nói:

- Lát nữa anh còn phải ra ngoài, không thể ở cùng em, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh được không?

Giọng nói của hắn đã mềm nhẹ hơn.

- Là… là vì chuyện của Quảng Thịnh sao?

Cô hỏi với giọng sợ hãi, trong thâm tâm, cô vẫn rất lo lắng cho Lâm Đông Lục.

Dạ Đình Sâm nghe thế thì con ngươi co lại, nhưng nó nhanh chóng giãn ra.

Lần này hắn không kích động nữa mà chỉ bình tĩnh đáp:

- Không phải, còn có vài chuyện khác cần anh xử lý. Em ở đây đợi anh, được không?

- Được, em sẽ đợi anh.

Nhạc Yên Nhi ngoan ngoãn gật đầu, cô cũng cần thời gian để bình tĩnh lại thì mới có thể nói chuyện tử tế với hắn được

Dạ Đình Sâm xoa bóp đầu gối cô một lúc rồi lật chăn ra để cô nằm xuống, nhìn cô điềm tĩnh khép lại hai mắt mới quay gót rời đi.

Hắn lái xe tới bệnh viện và không hề bất ngờ khi nhìn thấy xe của phu nhân Minh Tú.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom