• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi không biết mình thiếp đi lúc nào, cô chỉ biết mình đã quá mệt mỏi, thậm chí còn vất vả hơn cả lần đầu tiên, toàn thân cô đau rã rời.

Khi tỉnh lại, cô đau đến nỗi không mở nổi mắt, cơ thể rã rời khiến cô suýt thì ngất xỉu.

Trời!

Tên khốn này tối qua đã làm gì mình vậy?

Cô cố mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt đau lòng của Dạ Đình Sâm.

Hắn vuốt ve tóc cô, dịu dàng nói:

- Vất vả rồi, anh pha nước nóng rồi, lát nữa em ngâm đi.

Nhạc Yên Nhi đau đến nhăn nhó mặt mày, thật sự là tức không chịu nổi, cô cắn lên vai hắn một cái.

Dạ Đình Sâm cũng không kêu, hắn chỉ khẽ nhăn mày.

Cô cảm thấy chẳng có gì vui cả.

Nhạc Yên Nhi không cắn nữa, cô tức giận nói:

- Hôm qua anh làm sao đấy hả? Cắn thuốc à?

- Đúng.

Vừa nghe vậy, sắc mặt hắn u ám đi nhiều.

Ánh mắt sắc như dao rơi xuống đất.

Nhạc Yên Nhi nhìn theo thì thấy một bộ đồ ngủ tơ lụa màu hồng.

Đó không phải đồ của cô, thế nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn thấy quen mắt. Suy nghĩ một hồi cô mới nhớ ra đây là đồ ngủ của Cố Tâm Nguyệt!

Đây là bộ mà cô ta thích nhất, là quà bà Cố tặng khi cô ta tròn mười tám tuổi. Nó cũng là bộ đồ ngủ mà một người có mới nới cũ như Cố Tâm Nguyệt mặc lâu nhất.

- Vì sao đồ của Cố Tâm Nguyệt lại ở đây?

Cô có một suy đoán nhưng không dám nghĩ nhiều, cô thực sự không muốn tin điều đó.

Dạ Đình Sâm nói:

- Chiều qua em đến chỗ Lâm Đông Lục, mãi đến tối em vẫn chưa về, không ngờ cô ta tranh thủ lúc anh tắm để vào phòng...

- Cái gì? Cô ta thấy anh khỏa thân?

Nhạc Yên Nhi hệt như con mèo bị giẫm đuôi, cô mặc kệ cơ thể đau nhức mà nhảy dựng lên, cực kỳ kích động.

Dạ Đình Sâm nghe vậy thì bất đắc dĩ nhìn sang, nói:

- Để anh kể hết đã nào.

- À à, thế cô ta có thấy không?

Cô vẫn rất vội vàng hỏi han.

Dạ Đình Sâm là của cô, của cô! Không ai có quyền nhìn hết!

- Không.

Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp nhưng giọng nói lại lạnh băng đến đáng sợ:

- Cô ta cho thuốc vào cốc của anh, chờ anh uống nước rồi mới xuất hiện, sau đó...

Hắn còn chưa nói xong, Nhạc Yên Nhi đã nghiêm túc ngắt lời:

- Áo ngủ của Cố Tâm Nguyệt ở đây, vậy anh thấy cô ta khỏa thân rồi à?

Nhạc Yên Nhi cảm thấy mình như sụp đổ, cô không quan tâm vì sao Cố Tâm Nguyệt lại to gan thế, dám chạy đến phòng cô, quyến rũ chồng cô, cô chỉ quan tâm chuyện cô ta có thấy Dạ Đình Sâm khỏa thân không, Dạ Đình Sâm có thấy cô ta khỏa thân không.

Nghe vậy, Dạ Đình Sâm nghẹn lời, chẳng biết đáp thế nào.

Trọng điểm của Nhạc Yên Nhi rơi vào đâu vậy?

Hắn nhịn đến sắp chết mà cô còn có thời gian quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt đó à?

- Vợ ơi, chồng em bị người ta chuốc thuốc, sắp bị ăn luôn rồi mà em còn quan tâm đến chuyện anh có thấy thân thể người khác không à?

Dạ Đình Sâm chầm chậm nói, hiển nhiên là nội tâm hắn đang sụp đổ.

- Tất nhiên là quan tâm rồi, quan tâm hết! Anh nói cho em biết anh có thấy hay không đã!

- Không, cô ta mặc nội y tình thú.

- Cái gì? Tình thú?

Nhạc Yên Nhi nghĩ mình sắp phát điên rồi, vừa sáng mà lượng tin tức đã lớn đến mức bùng nổ thế này!

- Anh đuổi cô ta ra ngoài. Thuốc có hiệu lực đã hành hạ chồng em đến gần chết, thế mà anh vẫn cố chờ em.

Nhạc Yên Nhi thấy hắn không phải chịu thiệt thì vỗ ngực liên tục, cô thở hổn hển chửi thề, nhưng rồi như sực nhớ ra gì đó, cô hỏi:

- Anh đuổi cô ta ra ngoài? Vậy anh chạm vào cô ta à? Phụ nữ mặc đồ tình thú có gợi cảm không?

- Không, không hề gợi cảm.

- Anh nói dối!

Nhạc Yên Nhi không vui.

Dạ Đình Sâm nhếch môi cười rồi kéo cô vào lòng, nhanh chóng đè cô xuống.

Hắn cười nói:

- Không phải là em mặc thì đều không gợi cảm, anh chỉ thích em thôi!

Đôi môi mỏng lại phủ lên bờ môi đỏ.

Một nụ hôn làm Nhạc Yên Nhi thở dốc liên tục.

Cuối cùng, cô mềm nhũn người, mặc cho hắn bế vào phòng tắm, mặc hắn tắm giúp mình.

Ý thức của cô đã tỉnh táo, xem ra cô và Cố Tâm Nguyệt có một khoản nợ lớn đây.

Chẳng ngờ cô ta dám thừa dịp mình không ở nhà để vào phòng mình, quyến rũ chồng mình, quả là không để mình vào mắt.

Người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi, câu này chẳng bao giờ sai.

Nếu cô ta dám làm thế, nhất định sẽ phải trả giá đắt.

Đôi mắt luôn trong suốt của Nhạc Yên Nhi xuất hiện một lớp mây mù.

Rửa mặt xong rồi ra ngoài, Nhạc Yên Nhi gặp bà Cố ra khỏi phòng, hai người nhìn nhau, cô chần chừ rồi vẫn lễ phép chào:

- Bà Cố, chào buổi sáng.

Bà ta nhìn cô với ánh mắt không tốt lắm nhưng ngại mặt mũi Dạ Đình Sâm nên không dám nổi giận.

Nhạc Yên Nhi đi qua bà ta để tới phòng Cố Tâm Nguyệt nhưng lại bị bà ta gọi lại:

- Cô muốn tìm Tâm Nguyệt à?

- Ừm, cô ta có trong phòng chứ?

- Vừa sáng sớm đã vội ra ngoài rồi, chẳng biết đi đâu nữa.

- Đi lúc nào?

- Mười lăm phút trước.

Nhạc Yên Nhi gật đầu.

Cô nhìn bà Cố rời đi, sau đó Dạ Đình Sâm cũng ra khỏi phòng, hiển nhiên là hắn nghe được cuộc nói chuyện của họ.

- Em muốn làm gì?

Đôi mắt phượng nhìn Nhạc Yên Nhi đầy ẩn ý, bên trong còn có cả ý cười ranh mãnh nữa.

Biết rồi còn hỏi.

- Có phải em không có phong độ của bà Dạ không, thế nên họ mới thấy em dễ bắt nạt? Trước kia chỉ gây sự với em thì em nhịn, nhưng chẳng ngờ bây giờ còn dám tính kế cả anh, không thể nhịn được! Cho em mượn Trần Lạc được không? Có chuyện cần anh ấy giúp.

Giọng cô lạnh lùng và giận dữ.

Nhạc Yên Nhi nổi giận thật rồi.

Dạ Đình Sâm nhìn khuôn mặt nhỏ của cô đang đỏ lên vì giận, đôi mắt lạnh nhạt đến kỳ lạ mà cũng trong suốt đến kỳ lạ.

Nhìn cô nổi giận vì mình, Dạ Đình Sâm vui vẻ.

- Anh là của em, mọi thứ của anh cũng thế, em có thể tùy tiện dùng.

Dạ Đình Sâm bước tới, ôm lấy cô.

Nhạc Yên Nhi gật đầu rồi gọi cho Trần Lạc, bảo anh phải bắt được Cố Tâm Nguyệt bằng mọi giá, kể cả cô ta đã về đến thành phố A cũng phải bắt về.

Trên thực tế, cô ta mới trốn có mười lăm phút, còn chưa ra tới sân bay nổi, Trần Lạc chỉ cần cho người chờ ở sân bay thôi, Cố Tâm Nguyệt vừa xuất hiện là sẽ bị tóm ngay lập tức.
 
Advertisement
  • Chương 493

- Anh tin em, em cũng thôi đi, chuyện này coi như em không biết là được.

Ngón tay Dạ Đình Sâm lướt trên da cô, cảm xúc mềm mại làm lòng hắn rung động.

- Hai chuyện không phải là một có được không? Anh không làm hại Đỗ Hồng Tuyết được còn em cũng không chịu được cảnh anh hại Lâm Đông Lục! Cảm giác của em lẽ nào anh không hiểu sao?!

Nhạc Yên Nhi vội vàng hô lên.

Cô và Dạ Đình Sâm căn bản giống nhau, Lâm Đông Lục đã vì cô làm nhiều chuyện đến thế nếu giờ cô ngồi im nhìn anh ta rơi vào đường cùng thì có còn là con người hay không?

- Vậy em có hiểu cảm giác của anh những năm qua không?

Dạ Đình Sâm thấp giọng hỏi, thanh âm kia… tràn ngập bi thương và phẫn nộ, áp lực nặng như núi đè chặt trái tim cô.

- …

Cô không kìm được, cứ nắm chặt tay hắn, nhưng lại bị hắn lạnh lùng tránh đi:

- Dạ Đình Sâm… anh đừng như vậy, có được không?

- Anh có thể cam đoan không động vào Lâm Đông Lục, những thứ khác thì không thể!

Dạ Đình Sâm lạnh lùng tuyên bố.

- Giờ anh ta đang bị bệnh, không thể chịu nổi kích động đâu, nếu anh động vào Quảng Thịnh chắc chắn anh ta sẽ phát điên mất!

Trên mặt cô đều là lo lắng.

Dạ Đình Sâm nhìn cô, nhìn cô vì một người đàn ông khác mà lo lắng khôn nguôi.

- Em làm tất cả là vì Lâm Đông Lục đúng không? Những lời nói vì anh đều là viện cớ thôi phải không?

Dạ Đình Sâm nhếch môi thành một độ cong trào phúng, khiến người nhìn phải run sợ.

Nhạc Yên Nhi không khỏi nóng nảy, cô tức tối gào lên:

- Sao anh cứ nghi ngờ em mãi thế. Lúc trước anh giấu em chuyện của Đỗ Hồng Tuyết sao không nói là viện cớ đi!

- Yên Nhi, anh chưa bao giờ lừa em, anh giúp cô ta chính là giúp, cũng chưa từng nói dối em. Nhưng giờ em vì Lâm Đông Lục mà lại bảo là vì anh, em có thấy buồn cười không?

- Em…

Nhạc Yên Nhi nghẹn lời, cổ họng đắng chát, mãi mới thốt lên được:

- Giờ chúng ta đều quá kích động, có thể đợi bình tĩnh rồi hãy nói chuyện được không Dạ Đình Sâm? Anh đi tắm trước đi nhé? Tỉnh táo rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Cô thật sự không muốn cãi nhau với Dạ Đình Sâm, thấy hắn khó chịu cô cũng rất khổ sở.

Dạ Đình Sâm nghe thế chỉ hơi mím môi, cuối cùng cũng lặng lẽ gật đầu.

Hắn cũng sợ chính mình không thể nói chuyện tử tế với Nhạc Yên Nhi, làm tổn thương cô vợ nhỏ của mình.

Dạ Đình Sâm không nói gì nữa, quay người đi thẳng vào phòng tắm.

Nhạc Yên Nhi nghe được tiếng nước chảy mới thở phào một hơi.

Cô cắn môi nhìn cửa phòng tắm rất lâu, cuối cùng mới quyết định ra chỗ sofa, cầm lấy chiếc di động đặt trên bàn của Dạ Đình Sâm.

Đọc tin nhắn của hắn và Trần Lạc chỉ thấy có vài tin rất ngắn gọn nhắc cậu ta nhớ xem email, từ đầu tới cuối không nhắc một chữ nào về Bất động sản Quảng Thịnh hay thành phố A.

Lẽ nào… là email?

Cô thấp thỏm liếc chiếc laptop trên bàn, lại nhìn qua phòng tắm, nghĩ một lát cuối cùng vẫn quyết định mở máy.

Hắn chưa từng giấu giếm gì cô nên cô biết rõ mật khẩu máy tính của hắn là gì.

Cô xem những email qua lại của hai bên, thấy Dạ Đình Sâm khi giao phó Trần Lạc làm việc gì cũng đều có kế hoạch tỉ mỉ, từ thu mua các thành viên hội đồng quản trị đến hạ thấp giá cổ phiếu để mua lại, chậm rãi phá hủy Bất động sản Quảng Thịnh từ bên trong.

Cô đọc báo cáo của Trần Lạc, hiện nay Quảng Thịnh đã cực kỳ loạn rồi.

Cô đọc lướt thật nhanh, càng đọc càng thấy lạnh người.

Cách làm của Dạ Đình Sâm rất trắng trợn, rất ác, ai cũng nhìn rõ ý đồ của hắn nhưng không ai có thể ngăn được.

Hắn làm vậy vì để cho những kẻ đồn đại sau lưng nhìn đó làm gương, kết cục của Quảng Thịnh chính là kết cục của họ sau này.

Cô mau chóng đọc đến bức thư cuối cùng, nghĩ một lát lại viết một email gửi đi, rất ngắn gọn, chỉ có sáu chữ: "Lập tức dừng hẳn kế hoạch".

Cô vội vã gửi email nên không chú ý đến tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng từ bao giờ.

Dạ Đình Sâm mở cửa, đang định nói chuyện nhẹ nhàng với cô nhưng lại không ngờ thấy cảnh cô lén lút động vào máy tính của mình.

Ánh mắt…

Thoáng chốc trở lên âm u.

- Em đang làm gì thế?

Năm từ ngắn gọn như từ địa ngục bò lên.

Nghe thấy tiếng Dạ Đình Sâm khiến Nhạc Yên Nhi giật mình, ngón tay đập mạnh xuống bàn phím tạo thành tiếng vang trong trẻo.

Đối diện với ánh mắt hắn cô vô cùng bối rối.

- Dạ… Dạ Đình Sâm?

Cô định tắt máy nhưng đã không còn kịp, Dạ Đình Sâm bước nhanh lại đây, kéo cô sang bên cạnh, trước nay chưa bao giờ thô lỗ đến thế.

Hắn mở email đã gửi, thấy nội dung cô vừa truyền đi không kìm được nợ một nụ cười trào phúng.

- Em cho rằng chỉ thế là có thể khiến Trần Lạc dừng lại sao?

Hắn không hề nhìn Nhạc Yên Nhi, lời nói ra vừa lạnh lùng xa cách lại vừa châm chọc mỉa mai.

Đúng lúc này Trần Lạc gọi tới. Dạ Đình Sâm vì để chứng minh lời mình vừa nói còn mở cả loa ngoài.

- Chủ tịch, tôi nhận được email của ngài, có phải máy tính của ngài bị ai động vào không?

Giọng Trần Lạc truyền ra từ loa điện thoại, vô cùng trầm ổn khôn khéo.

Email kia không có ám hiệu, thế nên cậu ta vừa xem qua đã biết không phải do Dạ Đình Sâm gửi đi.

Vừa đọc mail xong Trần Lạc lập tức gọi tới để chứng thực.

Dạ Đình Sâm nghe hỏi chỉ thản nhiên liếc Nhạc Yên Nhi đang bồn chồn bên cạnh, cười lạnh một tiếng:

- Không cẩn thận để một tên trộm vụng về chạm vào máy thôi, cậu cứ bỏ qua đi, dựa theo đúng kế hoạch mà làm, tốc độ càng nhanh càng tốt.

- Máy của chủ tịch dùng tường lửa cấp cao nhất, sao lại…

- Cậu quan tâm nhiều quá rồi đấy.

Dạ Đình Sâm lạnh lùng cắt ngang lời cậu ta, Trần Lạc lập tức ngậm miệng, chào một tiếng rồi cúp máy.

Dạ Đình Sâm quay sang nhìn Nhạc Yên Nhi, cười nói:

- Kết quả này có làm em vừa lòng không?

- Dừng lại đi Dạ Đình Sâm! Coi như em cầu xin anh mà!

Nhạc Yên Nhi cắn chặt răng, biết mình nóng vội nên lại càng chọc cho Dạ Đình Sâm tức giận.

Thế nhưng cô thật sự không thể nghĩ được cách nào khuyên nhủ hắn dừng lại, cho nên… nếu được làm lại cô vẫn sẽ chọn cách liều lĩnh vậy thôi.

- Anh không dừng tay thì chắc em không định nói chuyện tử tế với anh phải không? Yên Nhi, anh hỏi em một lần nữa, em rốt cuộc là vì Lâm Đông Lục hay vì anh!

Từng lời hắn nói ra trong căn phòng an tĩnh này đánh thẳng vào lòng cô, khiến cô không kìm được run rẩy.

Vì ai…

Cô không thể chia ra ai nặng ai nhẹ hơn được.

Cô chỉ biết là nếu như Lâm Đông Lục đối phó với Dạ Đình Sâm cô cũng sẽ ra mặt ngăn cản, thậm chí mất đi sinh mạng cũng phải bảo vệ Dạ Đình Sâm bằng được.

Còn Lâm Đông Lục… cô không thể trơ mắt nhìn anh ta xảy ra chuyện, nếu anh ta có gì bất trắc cô sẽ áy náy cả đời mất.

Cô nguyện ý trả giá cả mạng sống vì Dạ Đình Sâm.

Còn với Lâm Đông Lục lại chỉ có thể làm hết sức để tròn trách nhiệm.

Giờ Dạ Đình Sâm hỏi cô vì ai, cô đương nhiên đang vì Lâm Đông Lục, bởi mạng sống của anh ta đang gặp nguy hiểm, cô không đành lòng nhắm mắt làm ngơ.

Cô hít một hơi thật sâu, đối diện với đôi mắt đen láy kia, nói thật chậm rãi:

- Vì Lâm Đông Lục, em không thể nhìn anh ta xảy ra chuyện gì, cũng như anh không thể đứng nhìn Đỗ Hồng Tuyết xảy ra chuyện vậy thôi. Xem thêm...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom