• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Anh chỉ muốn mở cửa ra, ôm siết cô vào lòng.

Tình yêu và nỗi nhớ suốt bao ngày đêm, lúc nào cũng chỉ mong ngóng được gặp Nhạc Yên Nhi, vậy mà anh lại trở thành thế này, thậm chí ngay cả hôn lễ của cô, anh cũng không tham dự được, anh chỉ sợ cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của mình.

Nhưng anh vẫn bị cô bắt gặp.

Lâm Đông Lục thà rằng cả đời không gặp lại Nhạc Yên Nhi, cả đời đứng sau lưng, bảo vệ cho cô là đủ.

Hank dẫn bác sĩ tới, Nhạc Yên Nhi như thấy được cọng cỏ cứu mạng, cô vội vàng hỏi:

- Cửa bị khóa rồi, ai mở được?

- Hank, đưa Yên Nhi đi đi, tôi không muốn gặp cô ấy!

Hank nghe thế thì lộ vẻ đau đớn, anh đấm mạnh vào cửa, tức giận gào lên:

- Cậu còn muốn lừa gạt bản thân đến lúc nào? Cậu không quên nổi cô ấy! Tôi biết mình không khuyên được cậu, tôi chỉ đành tìm cô ấy mà thôi!

- Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?

Nhạc Yên Nhi như đứa bé ngây ngốc không hiểu nổi cuộc trò chuyện của họ, thế nhưng cô không thể ngăn mình khỏi cảm giác lo âu.

Hank hít sâu, nói:

- Được, bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết cậu ấy đã làm những gì vì cô.

- Hank, nếu anh dám nói thì tôi sẽ giết anh!

Cửa phòng bật mở, hai mắt Lâm Đông Lục đỏ ngầu, trông rất đáng sợ.

Hank chẳng hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt Lâm Đông Lục, nói:

- Cạu làm hại chưa đủ nhiều người vì cô ấy à? Yên Nhi, bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết tên ngốc này đã làm gì cho cô! Lâm Đông Lục trước đây đã tới tìm cô đúng không? Cậu ấy biết Dạ Đình Sâm có ý không tốt với cô, đó là vì có người nói cho cậu ấy biết, người đó chính là Đỗ Hồng Tuyết.

- Cái... cái gì?

- Im đi, nếu anh dám thêm câu nào nữa thì đừng trách tôi không nể tình anh em! Yên Nhi, đi theo anh!

Lâm Đông Lục như phát điên, anh túm lấy cổ áo Hank rồi đẩy anh ta vào tường, tiếng động như đến từ địa ngục, tràn dầy hơi thở của tử vong.

Lâm Đông Lục giận dữ buông cổ áo Hank ra rồi túm lấy tay Nhạc Yên Nhi để kéo cô đi, thế nhưng cô lùi lại một bước, giật tay khỏi tay anh.

- Yên Nhi...

Lâm Đông Lục kinh ngạc nhìn cô, giọng run run.

Nhạc Yên Nhi đang cố gắng bình tĩnh lại, trên mi cô còn vương nước mắt, mắt cô đỏ hồng khiến người ta thương cảm, thế nhưng ánh mắt lại rất quật cường.

Cô lùi về sau một bước, lau nước mắt, nhấn mạnh từng chữ:

- Anh để anh ấy nói xong, em muốn biết vì sao anh lại thành ra thế này.

- Đừng nghe.

- Lâm Đông Lục, cậu còn chưa hiểu à? Nhạc Yên Nhi chính là nguyên nhân, tinh thần cậu gặp vấn đề là bởi vì còn vương vấn cô ấy! Chỉ cần một ngày cậu chưa quên Nhạc Yên Nhi thì ngày ấy cậu còn không khỏi bệnh nổi, thứ chờ trước mặt cậu chính là tử vong, cậu biết không?

Hank căm phẫn gào lên.

Nhưng Lâm Đông Lục hét to hơn:

- Tôi tình nguyện! Đây là những gì tôi nợ cô ấy!

Lời này vang vọng khắp hành lang dài dằng dặc, khiến màng nhĩ người ta rung lên.

Hank nghe vậy thì cười:

- Phải, đây là những gì cậu nợ cô ấy, đó là vì cậu có lỗi với cô ấy, thế nhưng những gì nên trả, cậu đã trả hết rồi! Nhạc Yên Nhi, cô có muốn nghe câu chuyện tiếp theo không?

- Im miệng!

- Tôi không hỏi cậu, tôi đang hỏi Nhạc Yên Nhi!

Hank phản bác quyết liệt.

- Tôi bảo anh im cơ mà, anh không nghe thấy à?

Lâm Đông Lục như đã phát điên, anh đấm mạnh vào mặt Hank.

Hank lảo đảo lùi lại mấy bước, mãi cho tới khi tay chạm vào tường mới dừng lại. Khóe miệng Hank đã rỉ máu nhưng anh chỉ lau rất qua loa.

Lâm Đông Lục còn muốn đấm thêm nhưng cô gái bé nhỏ phía sau lại lên tiếng:

- Em muốn nghe, em muốn nghe xem đến cùng Hank sẽ nói gì!

Lâm Đông Lục dừng tay.

Hank cười khổ rồi nói:

- Mục đích của Đỗ Hồng Tuyết rất rõ ràng, cô ta muốn liên thủ với Lâm Đông Lục, rồi cô ta sẽ có được Dạ Đình Sâm còn cậu ấy thì có cô. Đông Lục đồng ý nhưng lại không làm khó cô, cũng không nỡ chia rẽ tình cảm của cô, mặc dù cậu ấy yêu cô. Cậu ấy luôn hy vọng hạnh phúc của cô sẽ là cậu ấy mang lại, nhưng cậu ấy không làm như thế. Chuyện đầu tiên cậu ấy làm khi quay về là gì, cô biết không?

Thấy Nhạc Yên Nhi lắc đầu, Hank tiếp tục:

- Việc đầu tiên cậu ấy làm khi trở về là bắt Đỗ Hồng Tuyết lại, sử dụng tất cả các mối quan hệ để thăm dò những người có liên quan tới cô ta, cậu ấy sợ có người giở trò sau lưng, có người làm cô tổn thương. Nhưng bao ngày trôi qua vẫn không có kết quả gì, hôm nay cậu ấy quyết định sẽ tự tay giải quyết cô gái kia, để cô ta biến mất khỏi thế giới này, như vậy sẽ không ai làm cô tổn thương được nữa.

Nhạc Yên Nhi nghe được tin này thì con ngươi co rút lại, cô bàng hoàng nhìn Lâm Đông Lục.

Lâm Đông Lục trước kia không như thế.

Anh rất hiền lành, thích nuôi thú cưng, thường xuyên đến thăm chó mèo bị bỏ rơi ở các trại động vật lang thang.

Cô thích chó nhưng lại bị anh ảnh hưởng, trở nên yêu mèo.

Anh nói sau khi kết hôn sẽ nuôi một mèo một chó, một nhà bốn người vui vẻ hòa thuận.

Người thiện lương như vậy mà lại giết người được ư?

Nhạc Yên Nhi như rơi xuống hầm băng, không đứng vững nổi, cô lảo đảo mấy bước, run rẩy nhìn anh.

Nhưng chưa hết, Hank vẫn nói tiếp.

- Chuyện đã đến nước này, tôi sẽ dứt khoát nói ra mọi chuyện. Cô biết vì sao Đông Lục quên cô không? Đó là vì tôi! Lúc trước, khi cậu ấy đi chữa bệnh, Bạch Nhược Mai biết tin nên đã tới, cô ta thêm thuốc an thần vào thuốc của cậu ấy, đồng thời còn thôi miên và can thiệp tâm lý, ép cậu ấy quên cô. Tôi... tôi không ngăn cản, thậm chí còn khuyên Đông Lục phải thế mới có thể giành lại quyền thừa kế được, mới có thể quyết định được tự do hôn nhân của bản thân. Trước khi mất ký ức hoàn toàn, cậu ấy đã quay một video bảo tôi giao cho cậu ấy, thế nhưng tôi đã làm hỏng nó, khiến cậu ấy quên cô hoàn toàn. Cậu ấy kết hôn với Bạch Nhược Mai, lẽ ra nên hạnh phúc, thế nhưng sau này do tiếp xúc với cô nhiều, cậu ấy đã đau đầu liên tục, tác dụng phụ của việc thôi miên cũng xuất hiện.

- Tác dụng phụ gì cơ?

Nhạc Yên Nhi run rẩy hỏi.

Hank cười tuyệt vọng:

- Tinh thần bất ổn, trầm cảm, dễ nổi cáu, đều rất nặng. Sau đó biến thành kẻ điên.

Mỗi chữ của Hank như một lưỡi đao đâm vào tim Nhạc Yên Nhi.

Nhưng chưa hết, Hank vẫn không ngừng lại:

- Cô biết điều đau khổ nhất với Đông Lục bây giờ là gì không?

Giọng Hank vang lên, cực kỳ đau đớn.

Nhạc Yên Nhi ngơ ngác nhìn anh ta, lắc đầu.

- Đó là cậu ấy còn yêu cô, thế nhưng không nhớ nổi ký ức của năm năm ấy, cậu ấy nổi điên đi tìm bằng chứng cho việc mình đã từng yêu cô, vậy mà chẳng có gì cả. Cậu ấy nghĩ mình đã điên rồi, cô biết không?

Hank chỉ vào tim mình, giọng nói vang vọng.
 
Advertisement
  • Chương 487

Nhạc Yên Nhi quay sang nhìn, thế mới biết Dạ Đình Sâm đã tỉnh từ bao giờ không hay, tất cả sự chú ý của cô dồn hết lên hắn, vội vàng lật chăn định đứng dậy xem.

Nhưng cô vừa cử động thì vết thương trên người lại đau nhói lên.

Thấy thế Dạ Đình Sâm nhíu hết cả mày lại, sốt ruột quát:

- Em nằm im cho anh, để yên anh qua.

Hắn vội vã rút kim truyền ra sau đó bước xuống giường rồi lại chỗ vợ mình, cô thấy thế giận điên lên.

- Ai cho anh tự ý rút kim truyền hả?

- Anh…

- Để yên em gọi y tá! Anh còn dám rút ra lần nữa thì đừng trách em trở mặt đấy!

Cô ấn chuông đầu giường, y tá rất nhanh đã tới, giúp Dạ Đình Sâm cắm lại kim truyền một lần nữa.

Thấy mặt hắn vẫn rất tái cô lo vô cùng:

- Anh thấy sao, có ổn không? Anh ngất suốt tới giờ đấy!

- Anh không sao đâu.

Hắn nắm bàn tay nhỏ bé của Nhạc Yên Nhi đặt lên trán mình, động tác rất nhẹ nhàng chứa đựng biết bao cưng chiều yêu thương.

Nhạc Yên Nhi cảm nhận một lát, thấy đúng là đã hết sốt mới thở phào nhẹ nhõm.

Dạ Đình Sâm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng hồng hào hơn thì mới thoáng yên tâm, nhưng giọng nói vẫn tràn ngập lo lắng:

- Miệng vết thương khép lại sao rồi, có đau nữa không? Bác sĩ bảo vết thương ảnh hưởng đến cả nội tạng em nữa.

- Đỡ hơn nhiều rồi, em có hỏi bác sĩ, xuất viện sớm rồi nghỉ ngơi ở nhà cũng được. Em không thích mùi khử trùng trong bệnh viện, chờ anh khỏe rồi chúng ta về nhà nhé.

Nhạc Yên Nhi nhìn hắn với vẻ mặt rất đáng thương, đôi mắt trong suốt của cô sáng ngời mong đợi. Đôi mắt này bất kể là nhìn chăm chú người đàn ông nào thì họ cũng không thể từ chối yêu cầu của cô được!

- Ừ, em muốn về nhà thì chúng ta về.

Dạ Đình Sâm chiều vợ hết mực, cô nói sao thì là vậy.

Hắn nghĩ đến vừa rồi thấy cô hơi ngây người thì hỏi:

- Lúc nãy đang nghĩ gì thế?

Nhạc Yên Nhi vẫn nghĩ Dạ Đình Sâm không biết chuyện về Giang Sở Thù, hơn nữa giờ cô cũng không hiểu rõ thân phận của anh ta nên cô quyết định tạm thời chưa nói vội.

- Nghĩ chuyện đám cưới của chúng ta.

Cũng không phải cô nói dối, từ sau khi tỉnh lại cô vẫn luôn nghĩ đến hôn lễ.

Ngày cưới…

Đối với bất kỳ cô gái nào cũng là ngày quan trọng nhất trong đời, nhưng nó lại phải hủy bỏ, đó như một điềm báo xấu khiến cô không khỏi bất an.

Cô tựa vào lồng ngực Dạ Đình Sâm mà vẫn còn sợ hãi, giọng nói run rẩy vang lên:

- Dạ Đình Sâm này, anh nói xem có phải ông trời không muốn chúng ta ở bên nhau không? Thế nên mới có nhiều chuyện ngoài ý muốn khiến hôn lễ của chúng ta phải hủy bỏ như thế?

Nghe thế Dạ Đình Sâm chỉ dịu dàng xoa đầu cô, hắn nói rất thản nhiên:

- Không đâu, nếu ông trời muốn ngăn thì anh đã không thể gặp em, càng không thể kết hôn với em. Chuyện lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi, em đừng nghĩ nhiều, chờ em khỏe rồi chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ ngay lập tức!

- Vâng.

Nhạc Yên Nhi gật đầu thật mạnh.

Dù Dạ Đình Sâm nói rất quả quyết, rất đáng tin nhưng vẫn không thể giải quyết hoàn toàn nỗi bất an trong lòng cô.

Cô cứ có cảm giác chuyện gì đó rất xấu sắp tới.

Nhạc Yên Nhi tựa vào lồng ngực chồng mình, cô thấy hơi mệt, vì mới uống thuốc nên rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Dạ Đình Sâm chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, ánh mắt chậm rãi lạnh xuống.

- Yên tâm, anh sẽ không để ai phá hoại hôn lễ của chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ hạnh phúc cả đời, chắc chắn là thế!

Hắn nhỏ giọng tuyên bố như đang thực hiện một lời thề vậy.



Nhạc Yên Nhi chỉ nằm viện theo dõi hai ngày xong được Dạ Đình Sâm đưa về biệt thự. Vì chưa biết lúc nào cô mới khỏe hẳn nên hôn lễ cũng chưa định thời gian chính thức.

Gần như ngày nào hắn cũng ở bên cạnh chăm sóc cô, còn sợ cô bị ảnh hưởng phóng xạ mà cấm cả nghịch di động.

Rõ ràng cô là bị dao đâm nhưng lại có cảm giác như mình đang mang thai vậy, cũng may Dạ Đình Sâm còn có lúc xuống bếp làm đồ ăn chứ không dính lấy cô suốt ngày, nếu không cô sẽ phát điên lên mất thôi.

Những ngày như thế trôi qua được năm sáu hôm thì Nhạc Yên Nhi rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa.

Cô đã không đọc nổi cả tạp chí nữa rồi.

Mấy hôm nay sợ cô buồn nên Dạ Đình Sâm kiếm về rất nhiều tạp chí, từ kinh tế đến chính trị, từ làm đẹp đến khoa học… nhưng nhất quyết không cho cô xem tin giải trí, chỉ sợ cô không kìm được mà đòi đi học tiếp.

Nhạc Yên Nhi buồn chán liếc Dạ Đình Sâm đang ngồi làm việc trên ghế salon gần đó, nghĩ cách thể hiện ý muốn nghịch di động và máy tính một cách thật uyển chuyển.

Vốn luôn chú ý bên này nên Dạ Đình Sâm đã sớm cảm giác được tầm mắt của cô vợ nhỏ này, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô, giọng nói thờ ơ nhưng chứa đầy yêu thương vang lên:

- Đang nghĩ gì thế?

- Nghĩ đến cái cục hình chữ nhật màu trắng của em, gõ hai cái là mở ra được, còn có thể liên hệ với người khác nữa…

- …

Dạ Đình Sâm nghe thế không khỏi dở khóc dở cười, hắn lại hỏi:

- Còn nghĩ gì nữa không?

- Còn nghĩ đến hai cục hình chữ nhật có gắn kết với nhau, rồi có thể gõ chữ nữa…

Nhạc Yên Nhi trả lời hết sức nghiêm túc.

- Còn gì nữa không?

Hắn khoanh tay trước ngực, rất ung dung, cả người dựa vào ghế sofa, ánh mắt thanh lãnh, nụ cười lại như đang trêu chọc người ta.

- Còn cái cục thật to rất to màu đen treo tường mà có thể đập chết người được ấy, loại mà bên trong có người đi lại nữa…

Nghe xong Dạ Đình Sâm đứng lên, hắn bước từng bước dài về phía Nhạc Yên Nhi, làm cô sợ tới rụt cổ lại.

Cô thấy người đàn ông đang tới gần mình, sợ đến lắp bắp:

- Anh… Anh muốn gì? Anh hỏi nên em chỉ đáp rất thật thà thôi mà, đừng có bắt nạt em!

Nhưng Dạ Đình Sâm không hề quan tâm, thân thể cao lớn đổ ập xuống, khiến Nhạc Yên Nhi sợ tới mức vội ôm lấy đầu, nhưng ngay giây tiếp theo cô đã ở trong ngực Dạ Đình Sâm, lúc phát hiện ra cô không khỏi hét lên một tiếng.

- Anh muốn gì?

- Không phải muốn nhìn cái cục treo tường có thể đập chết người sao? Anh cho em vừa lòng.

- Thật chứ?

Phút chốc đôi mắt Nhạc Yên Nhi sáng rực lên.

Dạ Đình Sâm cười rồi gật đầu.

Hắn dịu dàng bế cô tới phòng khách, Nhạc Yên Nhi chỉ chú ý vào TV nên không hề thấy biểu cảm của hắn lúc này.

Ánh mắt hắn lạnh đến ghê người, trong mắt như có một vực sâu không đấy, mang theo hơi thở chết chóc nặng nề.

Trần Lạc đứng chờ cạnh TV, cứ như là đã biết hai người sẽ xuống nhà vậy.

Dạ Đình Sâm nhẹ tay đặt cô xuống ghế salon, lúc này Nhạc Yên Nhi mới thấy trên bàn trà còn có một chiếc máy tính, quả thực mừng điên lên được.

Cô vội vã hỏi:

- Di động của em đâu rồi?

- Em không thể tham lam thế được.

Hắn cười đáp, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô:

- Em ở đây xem trước đi, anh còn có vài việc phải giải quyết, khi nào xong anh sẽ ra với em.

- Anh đi đi, đi mau đi, Muahhh!

Nhạc Yên Nhi vui vẻ đuổi hắn đi làm việc rồi vội vàng bật laptop, việc đầu tiên cô làm là mở phần tin tức giải trí lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom