• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Dạ Đình Sâm nghe thế thì chẳng biết mình nên giận hay nên cười, hắn khẽ búng lên trán cô:

- Còn chưa đến ngày đó em đã hạnh phúc đến ngất đi rồi, nếu đến ba mốt thì anh phải bế em đi hả?

- Được được!

Nhạc Yên Nhi hưng phấn gật đầu.

- Thôi, đừng nằm mơ nữa, vì ngày ấy cuối cùng cũng thành sự thật đấy. Em mau nằm xuống, anh đi tắm đã.

Hắn vỗ nhẹ vào tay cô, cưng chiều nói.

Nhưng Nhạc Yên Nhi lại lắc đầu.

- Sao, còn có việc gì à?

- Có, quan trọng lắm, cực kỳ quan trọng.

Khuôn mặt nhỏ của cô rất nghiêm túc.

- Gì...

Chữ cuối cùng còn chưa hỏi ra thì đôi môi mềm mại của Nhạc Yên Nhi đã hôn lên môi hắn.

Bên tai là giọng nói đứt quãng:

- Là hôn anh, chồng yêu ạ.

Giọng nói mềm mại ngọt ngào này khiến Dạ Đình Sâm mềm nhũn, nhưng hắn còn chưa tắm nên đành bất đắt dĩ nói:

- Anh đi tắm đã, kẻo làm bẩn em.

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì chẳng biết nên giận hay cười.

Tên ngốc này, nếu là người khác thì đã vội vàng hôn trả rồi, thế mà hắn còn bình tĩnh thế nữa.

Đúng là đồ đầu gỗ!

Cô ôm đầu hắn, miệng nhỏ kề sát bên tai hắn thổi một hơi làm hắn run lên.

- Em còn muốn anh nữa.

Cô khẽ nói, trong từng lời ẩn giấu ngọt ngào.

Bàn tay nhỏ của cô trượt vào cổ áo Dạ Đình Sâm, bắt đầu giở trò quấy rối.

Lúc này Dạ Đình Sâm còn có thể đẩy con mèo nhỏ này ra thì hắn đúng là Liễu Hạ Huệ đầu thai.

Cô còn chưa kịp cởi cúc áo đầu tiên của hắn thì đã bị đè xuống.

Bàn tay to của Dạ Đình Sâm vội vã cởi áo mình ra, ánh mắt hắn như trêu tức cô.

Vì bị Nhạc Yên Nhi ảnh hưởng, Dạ Đình Sâm cũng khó kìm lòng nổi, hắn nói:

- Không có quy củ gì cả, chuyện thế này phải để đàn ông bắt đầu trước.

- Đồ cổ hủ! Tối nay là em ăn anh chứ không phải anh ăn em!

Nhạc Yên Nhi cười mắng hắn cổ hủ rồi dõng dạc tuyên chiến.

Dạ Đình Sâm nghe thế thì nhíu mày, nghi ngờ:

- Ồ?

Giọng nói còn mang theo ý cười.

Nhạc Yên Nhi sáng mắt lên, nhân lúc hắn thất thần, cô xoay người đè hắn xuống.

Cô dùng đầu gối để đề lên cánh tay hắn, ngăn hành động của hắn lại, bàn tay nhỏ rảnh rỗi thì vỗ mặt hắn, cười híp mắt:

- Sao? Cục cưng này siêu không?

- Em ăn anh à, ăn thế nào?

Dạ Đình Sâm híp mắt, tròng mắt đen sâu thẳm.

Nhạc Yên Nhi cười tinh nghịch.

Thấy hắn không phản kháng, bàn tay nhỏ liền trượt tới thắt lưng, nhẹ nhàng cởi nó ra, sau một tiếng ‘tách’, thắt lưng lỏng ra, cô bắt đầu cởi đồ, rất chậm rãi.

Một đêm nóng bỏng.

Hôn lễ đã ngày một tới gần, hai người cũng đang cố gắng tạo em bé, thế nhưng từ sau khi tới bệnh viện kiểm tra đến nay đã là nửa tháng, bụng Nhạc Yên Nhi vẫn chưa có động tĩnh gì.

Xem ra khả năng một nhà ba người cùng bước vào lễ đường là không lớn.

Chớp mắt đã tới hai mươi chín, Nhạc Yên Nhi ngừng mọi chương trình học để tập trung ở nhà làm cô dâu.

Dạ Đình Sâm vẫn đi làm bình thường để chuẩn bị cho tuần trăng mật của họ, Nhạc Yên Nhi thì bị Dạ Vị Ương lôi đi khắp nơi. Hôm nay người nhà của Nhạc Yên Nhi sẽ tới nên cô và Dạ Vị Ương đã chờ sẵn ở sân bay.

Ông Cố được Cố Văn Sinh đẩy ra, phía sau là vợ Cố Văn Sinh và con gái ông ta là Cố Tâm Nguyệt.

Từ sau khi Cố Văn Sinh tát Nhạc Yên Nhi rồi sau đó cô và Dạ Đình Sâm cùng bỏ đi, hai bên đã không còn gặp nhau nữa, kể cả sau khi công khai thân phận con gái nuôi thì cô cũng không gặp mặt người được gọi là cha này.

Vì ông ta công khai thân phận của cô hoàn toàn với mục đích thúc đẩy lợi ích chứ không có bất cứ tình cảm nào nên cô không cần cảm kích.

Nhạc Yên Nhi thấy họ từ xa nên vội bước tới đón.

Ông Cố thấy Nhạc Yên Nhi thì cười rất vui, nói:

- Để Yên Nhi đẩy đi.

Cố Văn Sinh không nhiều lời, ông ta lập tức giao xe lăn cho Nhạc Yên Nhi.

Cô cũng lễ phép hỏi thăm:

- Mọi người vất vả rồi. Ông, ông thấy thế nào, có khó chịu hay không?

- Không sao cả, chỉ là bay ra nước ngoài thôi, không có gì! Cuối cùng ông cũng chờ được đến ngày này rồi, tiệc lại mặt ông bắt đầu chuẩn bị rồi đấy, chỉ chờ các cháu về thôi.

- Ông, ông quá sốt ruột rồi, họ còn chưa kết hôn mà ông đã nghĩ đến tiệc lại mặt à?

Cố Tâm Nguyệt ghen ghét nói, cô ta không muốn chấp nhận sự thật này nên cố ý nói vậy.

Lời này khiến ông Cố nghiêm khắc lườm sang.

- Chỉ còn ba ngày là kết hôn rồi còn gì? Cháu đừng có nhiều lời nữa, nếu xảy ra vấn đề gì là hỏi tội cháu đấy. Biết thế đã không đưa cháu đến, ông cũng đỡ mệt.

Từ trước tới nay, ông luôn thiên vị, bình thường Nhạc Yên Nhi không ở nhà, dù Cố Tâm Nguyệt có làm loạn cũng không sao, thế nhưng cô vừa xuất hiện, ông Cố lập tức sẽ trở nên cực kỳ thiên vị.

- Ba, đây đều là cháu nhà mình, ba thiên vị rõ ràng quá rồi, huống gì Nhạc Yên Nhi còn không phải con ruột của chồng con nữa!

Vợ Cố Văn Sinh không chịu được nữa, bà ta ôm Cố Tâm Nguyệt, không vui nói.

- Con cũng thấy ta thiên vị à?

Ông hỏi.

- Chứ còn gì nữa! Ba, ba rất thiên vị.

- Vậy được, hôm nay ba nói cho mấy đứa biết, ba thiên vị, ba thích con bé Yên Nhi hơn thì sao nào? Nó không ở nhà, chỉ có mình Tâm Nguyệt muốn gì làm đó, sao lúc đấy không nói ba thiên vị đi? Ở trường thì không học hành tử tế...

Ông Cố vừa mở máy hát là không ngừng lại được.

Cố Văn Sinh thấy Dạ Vị Ương còn đang thấp thỏm đằng xa, ông ta là người ưa sĩ diện nên thấy mình đã mất hết mặt mũi, lúc này mới vội cản lại:

- Rồi mà, ba, không nói mấy việc vặt này nữa, còn có người đang chờ chúng ta kìa!

- Ba cũng chẳng muốn nói nó nữa, ba coi trọng cháu gái nuôi! Với lại ba thiên vị là việc của ba, đừng có xen vào!

Ông lão rất bá đạo nói, sau đó ông vỗ vỗ tay Nhạc Yên Nhi:

- Cô nhóc này là ai, giới thiệu nào.

Dạ Vị Ương nghe thế thì lập tức bước nhanh tới, cười tươi như hoa:

- Không cần chị dâu giới thiệu ạ, cháu là Dạ Vị Ương, em họ của Dạ Đình Sâm, cũng là phù dâu của hôn lễ. Uy danh của ông cháu cũng nghe đấy, cháu rất hâm mộ ông nữa cơ. Nếu ông không ngại thì cháu cũng gọi ông là ông nội giống chị dâu nhé?

- Miệng con bé này ngọt quá! Ông thích! Cháu đúng là đứa hoạt bát vui vẻ, con bé Yên Nhi không biết nói chuyện, cháu giúp đỡ nó với nhé.

- Chị ấy đâu cần cháu giúp! Ông không biết anh cháu chiều chị ấy lắm à, ai dám động đến chị ấy chứ?

- Phải vậy không? Vậy mau kể cho ông nghe chuyện của chúng nó đi, có cãi nhau không... Yên Nhi, để Vị Ương đẩy ông đi, ông thích con bé biết ăn nói này đấy.

Ông lão đúng là có mới nới cũ, vừa thấy Dạ Vị Ương đã bỏ quên Nhạc Yên Nhi.

Cô cười buông tay để Dạ Vị Ương bước tới, cô và ông lão đi trước, bắt đầu nói chuyện trên trời dưới bể.
 
Advertisement
  • Chương 481

- Ông đùa cháu à?

Dạ Đình Sâm nghe thế thì sắc mặt trở nên khó coi.

Chiêu này của ông Cố quả là ác!

Rõ ràng ông muốn Dạ Đình Sâm đâm lao thì phải theo lao.

Trong nhà họ Cố, người Nhạc Yên Nhi lo lắng nhất chính là ông, nếu hôm nay hắn làm điều gì quá đáng với ông thì chắc chắn cô sẽ đau khổ.

Ông Cố biết hắn hiểu điều này nên cười khổ:

- Nó là cháu gái ông, ông không thể trơ mắt nhìn nó phải chịu đựng như vậy.

Giang Sở Thù cười lạnh:

- Ông này, cháu là người ngoài nhưng cũng phải nói một câu đúng đắn, thế Nhạc Yên Nhi không phải cháu ông à? Bây giờ chị ấy máu me đầm đìa nằm trong kia kìa, tất cả là do cháu gái yêu quý của ông làm ra đấy.

Không khí như đóng băng.

Dạ Đình Sâm lên tiếng:

- Hôm nay, dù thế nào cháu cũng không tha cho cô ta, nhất định cô ta phải trả giá.

Hắn đã từ bi không nhắc tới chuyện hôm qua rồi.

Ông Cố nghe thế thì cười khổ, mình một đời quang minh lỗi lại, chẳng ngờ bây giờ mất sạch khí tiết vì hậu bối, đúng là mất mặt.

Nhưng biết làm sao bây giờ?

- Ông biết đây là lỗi của Tâm Nguyệt, nhưng ông là ông nội nó, ông không thể trơ mắt nhìn nó chịu tội được. Dù cháu có trừng phạt gì đi nữa, ông đều nhận!

Ông lão gằn từng chữ, sống lưng thẳng tắp đầy cương nghị.

Cố Văn Sinh nghe thế thì vội đi tới:

- Ba, làm sao lại để cha gánh được? Chủ tịch Dạ, con bé này gây chuyện, tôi là cha hẳn phải gánh vác toàn bộ trách nhiệm, cậu làm gì tôi cũng được nhưng tha cho họ đi!

- Ba ơi, đừng...

- Mình ơi...

Dạ Đình Sâm nhìn một nhà bốn người mà lửa giận trong lòng thiêu đốt.

Nếu Nhạc Yên Nhi thấy cảnh này thì sẽ đau lòng đến nhường nào?

Cố Tâm Nguyệt độc ác như vậy, nếu nhát dao kia không chệch hướng thì rất có thể cô đã chết ngay lập tức!

Những người này tới đây không hỏi thăm cô một lời mà đã tranh nhau xin xỏ cho Cố Tâm Nguyệt, ngay cả người ông mà Nhạc Yên Nhi kính trọng nhất cũng thế.

Cô đang phẫu thuật, còn chưa rõ sống chết, vậy mà bốn người nhà họ ở đây, diễn tuồng tình cảm buồn nôn!

Hắn đau lòng cho Nhạc Yên Nhi, vô cùng đau.

Ánh mắt hắn lại lạnh đi mấy phần, cuối cùng hắn nhìn ông Cố, nói:

- Ông Cố không thấy tự thẹn à? Cùng là cháu gái, một người nằm trên giường giải phẫu chưa biết sống chết mà ông chẳng quan tâm một lời, còn ở đây cầu xin cho kẻ vô liêm sỉ gây tội. Nếu để Yên Nhi biết, cô ấy sẽ nghĩ gì?

Ông lão run lên.

Dạ Đình Sâm sửa xưng hô, không gọi ông là ông nội nữa, một câu "ông Cố" như tiếng sấm nổ vang trong lòng ông.

Bây giờ ông mới phát hiện mình đúng là già rồi nên hồ đồ, vừa đến đã thấy Cố Tâm Nguyệt sắp bị cắt lưỡi nên cuống cuồng lo cứu nó, hoàn toàn quên mất Nhạc Yên Nhi trong phòng giải phẫu giờ ra sao.

Dạ Đình Sâm thấy sắc mặt ông tái đi thì cười lạnh rồi nhìn sang Cố Văn Sinh.

Ánh mắt hắn như lưỡi đao lăng trì rơi xuống người ông ta:

- Nhạc Yên Nhi cũng là con ông, vì sao ông lại thiên vị như vậy? Ông không hề quan tâm tới cô ấy, bây giờ cô ấy là con dâu nhà họ Dạ thì ông lại muốn dùng cô ấy để kiếm chác! Ông tính toán hay lắm!

- Tôi... tôi không...

Cố Văn Sinh phủ nhận.

- Được, tôi cho ông cơ hội chứng minh! Tôi sẽ để nhà họ Cố thành gia tộc đứng đầu duy nhất ở thành phố A, chỉ cần ông dám cắt lưỡi nó!

- Cái… cái gì?

Cố Văn Sinh sợ đến ngồi bịch xuống đất, sắc mắt hoảng loạn nhìn Dạ Đình Sâm.

- Nếu ông không cắt thì tôi lập tức để gia nghiệp của họ Cố hoàn toàn biến mất!

Hắn nhìn khuôn mặt trắng bệch của Cố Văn Sinh bằng ánh mắt trào phúng lạnh băng, hệt như nhìn tôm tép nhãi nhép.

Hắn là vương giả từ địa ngục, đám người này quá nhỏ bé trước hắn.

Đây là kết quả khi động vào vảy ngược của Dạ Đình Sâm, là sự trả thù của hắn.

Cố Văn Sinh tiến thoái lưỡng nan. Một bên là ngàn vạn nhân viên làm cho Cố Thị, một bên là lưỡi của con gái mình.

Bên nào nặng bên nào nhẹ có thể phân biệt ngay.

Cố Văn Sinh dao động.

Vợ ông ta thấy ông ta sắp đứng lên thì hoảng sợ quỳ xuống, ôm chặt lấy ông ta:

- Mình ơi, đừng làm bừa, đây là con gái bảo bối của chúng ta!

- Tôi... tôi cũng không muốn, nhưng... Ba ơi, con phải làm thế nào?

Cố Văn Sinh đau khổ nhìn về phía ông Cố, ông ta không thể chọn được.

Ông Cố nhìn Dạ Đình Sâm, vẻ mặt phức tạp, trầm giọng:

- Rốt cuộc cháu muốn thế nào?

- Không có gì, một nhát nó đâm Yên Nhi là chắc chắn phải trả. Tôi ra tay không biết nặng nhẹ nên các người làm đi.

Hắn nói rất bình thản, giọng không hề có chút tình cảm nào.

Hành lang rơi vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc đáp lời.

Bầu không khí đóng băng đến độ cực kỳ quỷ dị.

Đúng lúc này, một tiếng "Keng" vang lên phá vỡ yên lặng.

Vệ sĩ ném dao giải phẫu xuống đất, con dao chạm vào nền phát ra tiếng vang khiến người ta hoảng hốt.

Vợ chồng Cố Văn Sinh hoảng sợ nhìn xuống rồi cùng nhìn về phía ông Cố, hy vọng ông có thể đưa ra ý kiến.

Nhưng cuối cùng, ông chỉ có thể đau đớn nói:

- Được, một trả một là nên, các người không ra tay được thì để ta tự làm, còn hơn là con nhóc Tâm Nguyệt này rơi vào tay kẻ khác.

- Nhặt dao lên.

Ông ra lệnh cho con trai mình.

Cố Văn Sinh lắc đầu lia lịa rồi nắm chặt dao trên tay, hét lên:

- Nó là con gái tôi, chuyện nó làm sai thì để người làm cha gánh, một nhát đó cứ để tôi nhận.

Dứt lời, ông ta nắm chặt đao hướng về phía bụng mình nhưng bị vợ cản lại.

Dù gì bà ta cũng là phụ nữ, bây giờ nước mắt đã nhạt nhòa, chẳng biết là vì sợ hay vì đau khổ.

Bà ta quay sang nhìn Dạ Đình Sâm, khóc lóc:

- Chủ tịch Dạ, nể mặt chúng tôi là người nhà của Nhạc Yên Nhi, dù giữa chúng tôi không có tình cảm nhưng dẫu sao cũng đã nuôi nó lớn lên, cậu bỏ qua cho Tâm Nguyệt nhà chúng tôi đi! Tôi chỉ có mình nó thôi, nếu nó không nói được thì tôi biết làm thế nào? Chủ tịch Dạ, cậu rủ lòng thương đi! Chờ Yên Nhi ra ngoài, nếu có chuyện không hay xảy ra thì phạt Tâm Nguyệt nhà chúng tôi cũng chưa muộn.

- Chuyện không hay?

Dạ Đình Sâm nghe vậy thì nhíu chặt mày, vẻ mặt càng hung ác.

Ánh mắt hắn âm u nhìn bốn người kia.

Bây giờ hắn đã không còn tâm tình diễn kịch với họ nữa rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom