• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Mười phút trôi qua rất nhanh, thời gian vừa đến,
đạo diễn Lộ lập tức cầm loa hô:
- Được rồi, thời gian nghỉ đã hết! Các bộ phận vào
vị trí!
Nhạc Yên Nhi về chỗ của mình trước tiên, An Tri
Ý tuy không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể chậm
chạp đi theo.
Đạo diễn Lộ nhíu mày nhìn An Tri Ý:
- An Tri Ý, cô đã điều chỉnh trạng thái xong chưa?
Đừng có lại NG không ngừng nữa đấy.
- Không đâu đạo diễn, tôi đã điều chỉnh xong rồi.
An Tri Ý vội nói.
- Action!
An Tri Ý không biết có phải là ảo giác của mình
không, lần quay này, áp lực mà Nhạc Yên Nhi
mang lại cho mình ít hơn rất nhiều, cuối cùng cô ta
cũng có thể nói được lời thoại.
Nhưng cô ta không thể nhìn vào mắt Nhạc Yên
Nhi, nếu không sẽ dễ dàng thoát vai.
Chỉ đành hơi đưa mắt, tránh ánh mắt của Nhạc
Yên Nhi thì mới miễn cưỡng diễn xong cảnh này.
Mà đạo diễn Lộ vừa mới để lộ ra chút tán thưởng
vì diễn xuất của Nhạc Yên Nhi khi nhìn thấy vẻ
mặt cứng ngắc của An Tri Ý lại nhíu mày.
An Tri Ý vào ngành đã gần mười năm rồi, diễn
vậy là đang đùa sao?
Trước đây lúc casting không phải diễn rất tốt ư?
Nhưng vừa rồi An Tri Ý liên tiếp NG, tạo ra bóng
ma tâm lý cực lớn cho đạo diễn Lộ, ông thực sự
không muốn dây dưa thêm với cô ta nữa.
Nếu quay lại, ngộ nhỡ cô ta lại quay về trạng thái
hồi nãy thì làm sao?
Thôi vậy thôi vậy, cứ thế này đi.
Đạo diễn Lộ chán nản, chỉ có thể miễn cưỡng hô:
- Cắt, cảnh này đạt.
Cuối cùng cũng đạt rồi.
An Tri Ý thở phào một hơi, nhưng lại không biết
mình đã bị đạo diễn Lộ thầm chê.
Đạo diễn sẵn lòng uốn nắn bạn, sẵn lòng quay lại
cho bạn nhiều lần, chứng tỏ người ta có lòng tin
với bạn, nếu diễn như một mớ hỗn độn mà đạo
diễn cũng cho qua, vậy chứng tỏ người ta quả thực
thất vọng về bạn.
An Tri Ý lại phục hồi thành điệu bộ đắc ý như lúc
trước, rời đi với sự xúm xít của ba trợ lý.
Nhạc Yên Nhi đợi An Tri Ý rời đi thì mới chậm
chạp đi qua, nói với nhân viên:
- Thật ngại quá, hôm nay chỉ có một cảnh đã khiến
mọi người quay lại nhiều lần như thế, vất vả cho
mọi người rồi.
- Không sao, hôm nay cũng không thể trách cô
Nhạc được mà.
- Đúng đấy, cô Nhạc diễn tốt lắm, không phải vì
vấn đề của cô nên mới phải quay lại đâu.
- Đáng tiếc có người ngay cả chút tự hiểu lấy mình
cũng không có, mọi người lãng phí thời gian lâu
như thế với cô ta, ngay cả một tiếng xin lỗi cũng
không có.
Các nhân viên nhao nhao nói.
Những lời bàn tán thị phi về người khác này nói ra
từ miệng Nhạc Yên Nhi không thích hợp, Nhạc
Yên Nhi chỉ khẽ cười, nói tạm biệt với mọi người
rồi rời đi cùng Diệp Hiểu Như.
An Tri Ý có nằm mơ cũng không ngờ đến, hôm
nay mới là ngày quay phim đầu tiên, cô ta không
chỉ đánh mất sự coi trọng của đạo diễn mà còn
đánh mất cả lòng người chỗ các nhân viên.
Ngày hôm sau lúc trang điểm, An Tri Ý vẫn đến
rất sớm.
Trần Lị trang điểm từng bước cho An Tri Ý như
chưa xảy ra chuyện gì, bôi xong kem lót thì cầm
hộp kem nền ngày hôm qua ra.
Nhìn thấy hộp kem nền đó, mắt An Tri Ý co lại.
- Chị Trần, phải dùng hộp kem nền này trang điểm
cho tôi sao?
An Tri Ý vờ hỏi bâng quơ.
  • Đúng đấy, cô An, có vấn đề gì à?
  • Tôi cảm thấy kem nền này không hợp lắm với
màu da tôi.
Trần Lị kỳ quái nói:
- Thế hả? Hôm qua cũng dùng hộp này, hiệu quả
trang điểm rất tốt mà. Chi bằng tôi cứ trang điểm
cho cô trước, đợi trang điểm xong cô nhìn xem thế
nào.
Nói rồi, chị bèn bóp kem.
An Tri Ý hoảng hồn, vờ vươn tay cầm cốc nước,
cố ý đụng nhẹ vào tay Trần Lị, hộp kem nền rơi
cạch xuống đất, lọ thủy tinh vỡ tan, kem nền chảy
loang lổ ra đất.
- Ối chết,
An Tri Ý che miệng kêu lên,
- Xin lỗi nhé chị Trần, vừa rồi tôi không cẩn thận,
hay là tôi đền chị lọ khác nhé.
Nhưng bên đó, Trần Lị lại không có một chút phản
ứng nào, nhìn An Tri Ý với vẻ mặt khó hiểu.
An Tri Ý hốt hoảng, nhưng cô ta không thể hiện
ra, ngược lại càng hoảng loạn trông có vẻ càng tự
tin.
- Chị Trần, chỉ là lọ kem nền thôi mà, chị xem đấy,
lọ này tôi cũng dùng một nửa rồi, tôi đền chị giá
gấp mười, thế là được chứ gì?
- Cô An,
Trần Lị nói,
- Tôi vốn còn không tin là cô làm, không ngờ rằng
thật sự là cô.
Nghe thấy lời Trần Lị nói, trong lòng An Tri Ý
liền run lên.
- Chị Trần, chị nói gì thế, sao tôi nghe không hiểu
vậy?
- Bột chì! An Tri Ý, còn cần tôi phải nói tiếp hả?
Trần Lị nhìn chằm chằm mặt cô ta, không bỏ qua
bất cứ thay đổi nhỏ nào của An Tri Ý.
An Tri Ý cố gắng muốn bày ra nụ cười thờ ơ, đáng
tiếc lại cứng ngắc.
- Chị Trần, cho dù trong kem nền có chì, chị cũng
không thể nói là tôi bỏ vào chứ.
- An Tri Ý, tôi chỉ nói hai chữ bột chì, sao cô biết
là bột chì bị bỏ vào trong kem nền chứ hả?
Bất cẩn rồi!
Lòng An Tri Ý thầm lộp bộp một tiếng.
Trong lòng hiểu ra, khó trách hôm qua mặt Nhạc
Yên nhi chẳng bị gì cả, thì ra đã bị Trần Lị phát
hiện rồi.
Nụ cười cũng chẳng duy trì tiếp được nữa, cô ta
đanh mặt, bày ra điệu bộ ngôi sao.
- Bột chì là tôi bỏ vào thì sao? Trần Lị, chị chẳng
qua chỉ là thợ trang điểm thôi, tôi đã lăn lộn trong
giới giải trí gần mười năm rồi, đền chị chút tiền chị
cầm là được, lẽ nào còn muốn làm ầm lên?
Trong giới có một câu, bạn có thể đắc tội đạo diễn,
nhưng không thể đắc tội nhân viên phụ trách ánh
sáng và thợ trang điểm.
Bởi vì hai người đó có thể làm ảnh hưởng đến hình
tượng bạn thể hiện không chút động tĩnh, hơn nữa
sẽ không bị bất kỳ ai phát hiện ra.
Trần Lị tốt xấu gì cũng là thợ trang điểm hàng đầu
trong giới giải trí, bình thường ngôi sao tên tuổi
lớn hơn nữa cũng khách khí với chị,từ lúc nào có
người dám chế giễu chị như thế này.
Chị lập tức nổi cáu:
- Được thôi, ngôi sao lớn An, thế tôi đi tìm đạo
diễn, bảo đạo diễn phân xử, xem xem chuyện này
liệu có phải mấy nghìn tệ là có thể giải quyết được
không!
An Tri Ý vốn muốn dùng khí thế chèn ép Trần Lị,
không ngờ rằng người ta căn bản không mắc
chiêu, lại còn mở miệng nói muốn đi tìm đạo diễn.
Nếu là bình thường thì cũng thôi, đây chỉ là
chuyện nhỏ, thật sự đi tìm đạo diễn thì cô ta cũng
không sợ.
Nhưng mà hôm qua cô ta diễn quá kém, bây giờ
đạo diễn Lộ còn bất mãn với cô ta, cô ta không
muốn lại chọc đạo diễn không vui vào lúc này.
Trần Lị nói xong bèn xoay người đi ra ngoài, An
Tri Ý vội kéo chị lại.
- Chị Trần, chị Trần, đây chỉ là chuyện nhỏ, hà tất
phải làm ầm đến chỗ đạo diễn chứ?
- Chuyện nhỏ? An Tri Ý, nếu tôi ngốc một chút,
không biết trong kem nền có chì, trang điểm cho
người khác, mặt người ta bị dị ứng rồi điều tra ra,
cả sự nghiệp của tôi đều bị hủy hoại đấy! Vậy mà
cô nói là chuyện nhỏ? An Tri Ý, rốt cuộc tôi đã
đắc tội cô chỗ nào mà cô phải hại tôi như thế?!
- Chị Trần, tôi và chị ngày trước không oán bây
giờ không thù, tôi hại chị làm gì…
- Thế cô nói xem! Vì sao cô phải làm thế!
An Tri Ý đắn đo lợi và hại một thoáng, cảm thấy
bây giờ trấn an được Trần Lị quan trọng hơn, bèn
quyết tâm nói sự thực.
- Chị Trần, không phải tôi nhằm vào chị, mà là tôi
nhằm vào Nhạc Yên Nhi.
Trần Lị như không ngờ được cô ta sẽ nói ra cái tên
này, ngẩn ra:
  • Nhạc Yên Nhi?
  • Đúng, tôi biết cô ta trang điểm sau tôi, tôi chỉ
muốn cảnh cáo cô ta chút thôi. Cô ta là người mới,
nhưng lại đoạt vai diễn của tôi, nếu là chị, chị có
thể nuốt trôi cơn tức này không?
 
Advertisement
  • Chương 46

Ngày hôm sau chính là cảnh diễn đôi giữa Nhạc Yên Nhi và Diệp Thiên Hạ.

Trong White Lover, Ôn Tố Tố và Thẩm An Nhã lúc nhỏ bị bế nhầm, đến 14 tuổi mới được đổi lại, còn cùng yêu một người đàn ông, quan hệ vô cùng rắc rối.

Vì vậy mỗi lần Ôn Tố Tố gặp Thẩm An Nhã đều là tình tiết quan trọng.

Đạo diễn hô một tiếng “Action”

, hai người nhanh chóng nhập vai.

Trong căn nhà trọ đơn sơ, một tiếng đập cửa vang lên.

Thẩm An Nhã vừa tắm xong, đang lau khô tóc, không nhìn mắt mèo liền mở cửa.

Ôn Tố Tố mặc một bộ đồ trắng đứng bên ngoài.

Thẩm An Nhã nhanh chóng lạnh mặt:

- Sao cô biết tôi ở đây? Cô tới làm gì? Vẻ mặt Ôn Tố Tố hơi căng thẳng, cô cắn môi, chỉ vào trong phòng, nhìn Thẩm An Nhã với ý dò hỏi.

Cô đang hỏi có thể vào bên trong nói chuyện không.

Thẩm An Nhã thoáng do dự, cảm nhận được ánh mắt tò mò của hàng xóm, cuối cùng vẫn tránh người ra.

- Vào đi.

Hai người ngồi xuống ghế sofa, một trái một phải, giống như tư thế đối đầu không phân cao thấp.

Ngón tay thon dài trắng nõn của Ôn Tố Tố múa lượn qua lại, khua khoắng thủ ngữ.

Thẩm An Nhã vừa nhìn thấy cô sẽ nghĩ ngay đến những chuyện không vui trước kia, căn bản là không nhìn nữa, liền bực mình nói:

- Cô đừng khoa tay múa chân nữa, tôi không hiểu.

Ôn Tố Tố cũng không tức giận, vẫn luôn mang vẻ mặt dịu dàng bình thản, cô lấy một quyển sổ nhỏ và chiếc bút từ trong túi ra, viết:

- Là anh Vĩnh Hạo nói cho tôi biết cô ở đây.

Thẩm An Nhã vừa nhìn thấy câu này, sắc mặt liền lạnh đi.

- Tôi đã nói rõ ràng với An Vĩnh Hạo rồi, bảo anh ta đừng quấy rầy cuộc sống của tôi, mấy người bọn cô đều là đám nhà giàu không hiểu sự đời, tôi không muốn dây dưa gì với các người nữa.

Chuyện giữa tôi và mấy người đã là chuyện từ mười năm trước, tôi đã quên từ lâu rồi, cũng xin mấy người đừng có ép tôi nhớ lại mãi nữa.

Ôn Tố Tố hơi luống cuống, viết nhanh trên mặt giấy.

- Không phải tôi muốn làm phiền cô, tôi tới tìm cô là vì có một số việc.

Thẩm An Nhã khoanh hai tay lại, bày ra tư thế kháng cự.

- Vậy nói đi, cô Ôn, cô đến tìm tôi có chuyện gì.

Ôn Tố Tố lấy ra một gói to từ trong túi, bên trong có một thứ vuông vắn.

Cô viết:

- Tôi nghe nói cô còn chưa trả hết khoản nợ vay vốn sinh viên, đây là chút tấm lòng của tôi.

Ánh mắt Thẩm An Nhã nhìn chằm chằm mặt Ôn Tố Tố, sự trào phúng trong đôi mắt từ từ tràn ra, cuối cùng hóa thành một nụ cười lạnh.

  • Cô Ôn, cô và cha của cô quả thực giống hệt nhau.
  • Hai mươi tư năm trước, bà Ôn biết con gái mình
không thể nói, lén lút tráo đổi một đứa trẻ khác trong bệnh viện.

Mười năm trước, bà Ôn trước khi mất mới nói ra sự thật, ông Ôn ngay lập tức hoảng hốt cố hết sức tìm cô về.

Những kẻ có tiền như mấy người đều ích kỷ như vậy sao? Mấy người muốn, tôi liền họ Ôn, mấy người không muốn, tôi liền họ Thẩm, chỉ vì tôi nghèo, tôi không có được huyết thống cao quý của những kẻ có tiền như mấy người, tôi liền đáng bị mấy người sỉ nhục sao! Thẩm An Nhã nói xong câu cuối cùng, kích động đứng bật dậy.

Nét mặt Ôn Tố Tố cuống cuồng, nhưng cô không thể nói, chỉ có thể cầm sổ và bút vội vã viết.

Nhưng Thẩm An Nhã căn bản không hề muốn nhìn xem cô viết gì, chỉ mở gói to trên bàn ra, lấy ra một xấp tiền.

- Tiền đúng là thứ tốt, ông Ôn năm đó cũng cho cha tôi một khoản tiền, cha tôi liền vô cùng biết ơn mà rời đi.

Hôm nay cô cũng cho tôi một khoản là muốn cái gì đây? Muốn xóa sạch sự áy náy của mấy người đối với tôi sao?

- Ôn Tố Tố, tôi nói cho cô biết, không! thể! nào! Thẩm An Nhã bỗng nhiên bùng nổ, hung hãn vứt tiền trong tay lên người Ôn Tố Tố.

- Ôn Tố Tố! Cầm tiền của cô rồi cút đi! Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho nhà họ Ôn! Đây là tội ác mà nhà họ Ôn mấy người tạo ra, mấy người xuống địa ngục mà trả đi! Ôn Tố Tố hơi nghiêng người đi, mặc kệ những tờ tiền màu đỏ đập vào mặt, nhắm mắt yên lặng chấp nhận, chỉ là khóe mắt chảy ra một giọt lệ, xuôi xuống hai bên má.

- Cắt! Đoạn này xong! Đạo diễn Lộ nhìn cảnh trong máy quay, ánh mắt sáng lên, không thể nhịn được mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

- Quá hay! Hoàn mỹ! Cảm xúc của Thiên Hạ bùng nổ cực kỳ đúng lúc.

Diệp Thiên Hạ và Nhạc Yên Nhi đi ra, nói lời cảm ơn với đạo diễn:

- Cảm ơn đạo diễn.

Đạo diễn Lộ cười ha hả nói:

- Hơn nữa giọt nước mắt kia của Yên Nhi không có trong kịch bản, là cô tự thể hiện lúc quay đúng không, rất tốt, đã đẩy cảm xúc lên một cao trào mới.

Hai cô phối hợp thật sự rất ăn ý! Nhạc Yên Nhi trả lời khiêm tốn:

- Là chị Thiên Hạ diễn tốt, có chị ấy dẫn dắt, cảm xúc của tôi cũng cứ thế mà tự nhiên toát ra.

Diệp Thiên Hạ nhận lấy hai chai nước khoáng trong tay trợ lý, đưa cho Nhạc Yên Nhi một chai:

- Em cũng đừng khen chị nữa, chị cũng sắp phổng mũi rồi đây.

Sau đó hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, buổi quay hôm nay rất thuận lợi, gần như tất cả đều chỉ quay một lần là qua, kết thúc công việc sớm hai tiếng.

Nhân viên đều rất vui vẻ, luôn miệng nói cảm ơn Diệp Thiên Hạ.

- Cảm ơn chị Thiên Hạ.

Không ai nhắc đến Nhạc Yên Nhi.

Nhưng Nhạc Yên Nhi cũng không để ý, vốn dĩ Diệp Thiên Hạ là ảnh hậu, vừa xuất sắc vừa nổi tiếng, mà Nhạc Yên Nhi vẫn là người mới, còn vì vấn đề vai diễn mà phải nhận nhiều lời không hay, bị cố ý bỏ quên cũng rất bình thường.

Ngược lại Diệp Thiên Hạ lại để ý đến việc này, sợ Nhạc Yên Nhi cảm thấy bị lạnh nhạt, liền chủ động đi qua nói chuyện cùng cô.

- Mệt không? Nhạc Yên Nhi mỉm cười:

- Có ạ, nhưng lại có cảm giác rất thỏa mãn.

Diệp Thiên Hạ cũng cười:

- Chị cũng cảm thấy rất thoải mái, diễn cùng với người có thực lực tương đương thật sự rất tuyệt vời.

- Đều là chị Thiên Hạ dẫn dắt tốt ạ.

- Đừng nói như thế, nếu em giống như ai đó, chị cũng không dẫn dắt nổi em đâu.

Diệp Thiên Hạ nháy mắt với Nhạc Yên Nhi.

Thế này là đã nghe được chuyện An Tri Ý ở phim trường ngày hôm qua.

Không ngờ tính cách Diệp Thiên Hạ ngoài đời lại đáng yêu như thế, Nhạc Yên Nhi bật cười:

- Chị nói cũng phải.

Bầu không khí rất tốt, nên Diệp Thiên Hạ liền thuận miệng nói:

- Đừng để ý đến thái độ của họ, giới giải trí chính là nơi gió chiều nào theo chiều ấy nhất thế giới này, ai cũng nịnh nọt người mạnh, bắt nạt kẻ yếu, nếu tức giận vì họ, chắc chắn sẽ phiền não chết mất.

Nhạc Yên Nhi lắc đầu:

- Em không để ý thái độ của họ đâu.

Diệp Thiên Hạ cẩn thận quan sát vẻ mặt Nhạc Yên Nhi, thấy cô thật sự không hề để ý, cười nói:

- Tâm tính của em tốt hơn chị khi mới vào nghề nhiều lắm, lúc ấy tình trạng của chị còn tệ hơn em nhiều, ai cũng khinh thường, chị phải kìm nén cơn tức, thề rằng nhất định phải đạt được thành tựu, bây giờ nghĩ lại, chỉ có bản thân là cứ mãi cố chấp thôi.

Những lời này có thể coi là rất thân thiết, Diệp Thiên Hạ sẵn lòng nói với cô, đích xác là có ý tốt.

Hai người tán gẫu thêm một lát, trợ lý liền có việc gọi Diệp Thiên Hạ đi.

Nhạc Yên Nhi ngồi một lúc, thấy mọi người trong phim trường đã đi gần hết, bèn gọi Diệp Hiểu Như:
  • Hiểu Như, chúng ta cũng về thôi.
  • Được.
Hai người còn chưa đi tới cửa đã có người gọi lại.

- Chờ đã cô Nhạc, cô Nhạc.

Cô quay đầu, thấy nhân viên hậu trường đang thở hồng hộc chạy tới.

  • Tiểu Trương, có chuyện gì sao?
  • Cô Nhạc, cô Diệp để quên kịch bản, cô ở cùng
tầng với cô ấy nên mang về hộ cho cô ấy nhé.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom