• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Da thịt cô vốn nhạy cảm, bây giờ lại bị cọ vào vải áo sơ mi, Nhạc Yên Nhi run lên.

Cô muốn giãy nhưng tay Dạ Đình Sâm càng lúc càng siết chặt.

Cô bối rối nhìn vào mắt hắn rồi nhận ra tròng mắt đen kia đang dậy sóng.

- Bây giờ, trừng phạt bắt đầu.

Giọng nói gợi cảm của hắn vang lên khiến cô nghe mà choáng váng.

Trừng phạt?

Trừng phạt gì?

Dạ Đình Sâm đã cúi xuống, hôn cô.

Thời gian chậm rãi trôi qua, một tiếng sau, Nhạc Yên Nhi dùng tư thế mất tự nhiên bước ra ngoài, còn người đàn ông bên cạnh cô thì chẳng hề cảm thấy tội lỗi.

- Lát về rồi tiếp tục.

Dạ Đình Sâm chưa ăn no, hắn hờ hững nói.

Nhạc Yên Nhi sợ đến mềm cả chân, nếu không có Dạ Đình Sâm đỡ, có lẽ bây giờ cô đã ngã rồi.

- Anh còn không biết xấu hổ mà nói thế nữa, không xem đây là chỗ nào! Đúng là...

Nhạc Yên Nhi mặt đỏ tới mang tai, vừa nghĩ tới cơn điên cuồng trên nền gạch khi nãy thì mặt cô lại nóng bừng hơn. Sao cô cảm thấy ham muốn của Dạ Đình Sâm ngày càng nhiều, cho ăn mãi vẫn không no thế này?

Dạ Đình Sâm thấy cô thẹn như vậy thì không trêu nữa mà đỡ cô ra ngoài.

Dạ Vị Ương và Minh Tinh Tinh chờ ở ngoài đã lâu, không một ai bước vào vì cả hai đều rất biết điều.

Dạ Vị Ương thấy Nhạc Yên Nhi mặt đỏ chân run thì cũng hiểu vừa có chuyện gì xảy ra, cô nở một nụ cười đầy ẩn ý với cả hai.

Nhạc Yên Nhi chỉ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.

Dạ Vị Ương hiểu không có nghĩa là Minh Tinh Tinh cũng hiểu.

Thằng bé cuống cuồng kéo tay cô, mặt mày lo lắng rồi giận dữ nhìn Dạ Đình Sâm, nói:

- Anh Sâm, anh vô lý thế, chuyện này không phải lỗi của chị, sao anh lại phạt chị? Lần trước cũng thế, anh làm chị thật thê thảm.

Chưa kịp nói xong, Nhạc Yên Nhi đã che miệng nó lại.

- Tinh Tinh, chị không sao, em đi chơi đi.

- Ranh con biết gì, lượn sang một bên!

Dạ Vị Ương vừa cười vừa nói.

- Nhưng mà chị...

Nhóc con vẫn tỏ ra lo lắng.

Nhạc Yên Nhi khuyên bảo hết lời, Dạ Vị Ương mới chịu chuyển chủ đề, sợ cô xấu hổ nên cô bé nói:

- Em điều tra rồi, đúng là không liên quan đến chị dâu. Chị dâu không biết hai người kia phải không? Nam là Francis, một bá tước, nữ là Laura, cũng là con nhà quý tộc. Hai người có hôn ước nhưng Francis không thích Laura, sau đó anh ta đòi từ hôn. Mấy hôm nay anh ta đang trốn tránh, lâu lắm không đến đây rồi, chẳng ngờ nay đến thì Laura cũng ở đây.

- Tên kia đâu?

Dạ Đình Sâm khó chịu hỏi.

Tất nhiên hắn tin hai người họ không có chuyện gì, nhưng tên khốn kia chạm vào Yên Nhi lại là sự thật, tay nào chạm thì chặt tay đó!

Là em gái Dạ Đình Sâm, tất nhiên Dạ Vị Ương biết hắn đang nghĩ gì, cô dở khóc dở cười:

- Anh, anh đừng giận, người ta cũng đáng thương mà, không cần chờ anh dạy dỗ đâu, anh ta bị Laura đánh rụng cả răng hàm rồi, chẳng trách cứ đòi từ hôn, ai dám có vợ như thế.

Nhạc Yên Nhi nhớ tới cảnh Francis bị đánh, cô cảm thấy anh ta thật đáng thương, hơn nữa giữa họ cũng không xảy ra chuyện gì cả.

- Vậy... Bỏ qua đi.

Nhạc Yên Nhi khe khẽ nói.

Đúng lúc này, giọng nói cà lơ phất phơ của Francis vang lên:

- Ô, mọi người ở đây hết à? Người đẹp phương Đông cũng ở đây luôn, thật là trùng hợp quá!

Francis vừa thấy Nhạc Yên Nhi thì sáng mắt lên, anh ta kéo thân thể bị đánh bầm dập của mình tới, quả là thân tàn chí kiên.

- Xin chào, anh là Francis, chẳng hay tên của người đẹp là gì?

Anh ta vươn tay định bắt tay Nhạc Yên Nhi nhưng lại bị Dạ Đình Sâm gạt đi:

- Chặt!

- Ấy đừng thế, máu me đầm đìa vậy sẽ làm người đẹp sợ đấy!

Francis cười.

- Nếu miệng không sạch sẽ thì răng cũng chẳng còn đâu!

Dạ Đình Sâm lạnh lùng nói.

Francis nghe vậy thì tặc lưỡi, anh ta không dám đùa Nhạc Yên Nhi nữa, chỉ cười nói:

- Ra là chủ tịch Dạ của LN, nghe đanh dã lâu, giai thoại của anh với cô vợ nhỏ cũng đã lưu truyền khắp nơi rồi, hâm mộ chết đi được.

Dứt lời, anh ta cười cay đắng.

Khuôn mặt đẹp trai bây giờ đã bầm dập, khóe môi chảy máu, bộ dáng vô cùng thê thảm.

Nhớ đến vị hôn thê của mình rồi nhìn vợ nhà người ta.

Đây chính là chênh lệch sao?

- Bà Dạ này, xin hỏi cô có chị em gái gì không, tốt nhất là tính cách giống cô, dáng dấp giống cô ấy, giới thiệu cho tôi với!

Nhạc Yên Nhi chưa kịp trả lời thì Dạ Đình Sâm đã kéo cô ra phía sau. Hắn nhìn chằm chằm vào Francis, lạnh nhạt nói:

- Nếu còn nhìn nữa, mắt cũng không có đâu, tin không?

- Tin, đương nhiên tin, truyền thuyết nói chủ tịch Dạ đã đạt tới một cảnh giới nhất định trong việc chiều vợ, tôi hiểu! Nhưng tôi không nói nhảm đâu, chủ tịch Dạ này, nói chuyện một lát đi.

Francis không ngả ngớn nữa, khuôn mặt anh ta trở nên nghiêm túc, nói.

Dù mặt mũi bầm dập nhưng sự tôn quý bẩm sinh không hề bị che giấu.

Lúc này, Nhạc Yên Nhi bắt đầu tin đây là một bá tước.

Dạ Đình Sâm híp mắt, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào Francis, cuối cùng mới vỗ nhẹ vào vai Nhạc Yên Nhi:

- Đi chơi với Vị Ương đi, lát nữa anh đi tìm em.

- Vâng.

Nhạc Yên Nhi ngoan ngoãn đáp rồi đi cùng Dạ Vị Ương.

Francis hâm mộ nhìn theo Nhạc Yên Nhi, quả nhiên con gái phương Đông là nhu mì nhất, so sánh giữa Nhạc Yên Nhi và Laura thì cô quá sức bé bỏng và dịu dàng.

Khung xương của con gái phương Tây rất lớn, lại ăn nhiều thức ăn nhanh nên cơ thể họ càng có vẻ to lớn, Nhạc Yên Nhi đứng trước họ quả thật giống một con búp bê được Thượng Đế tỉ mỉ điêu khắc thành, chỉ chạm vào đã sợ cô sẽ vỡ nát.

Không có so sánh sẽ không có chênh lệch, không có chênh lệch sẽ không có thương tổn.

- Người anh em, tôi xấu số quá, tôi cũng muốn tìm một cô vợ xinh đẹp hiền lành, không đánh lại mình thế này.

- Cô ấy là của tôi!

Dạ Đình Sâm như một con mèo đang tham lam giữ lấy thứ thuộc về mình.

Hắn hận không thể dán nhãn trên người Nhạc Yên Nhi để chứng minh cô thuộc về mình.

- Tôi biết, tôi chỉ mơ ước thôi mà. Bây giờ chúng ta nói chuyện chính đi, cho anh xem mấy thứ này đã.

Francis nở nụ cười giảo hoạt rồi ném một tập ảnh qua, là ảnh anh ta đang ôm Nhạc Yên Nhi.

Những bức ảnh đều không chụp trước mặt nên không thể thấy vẻ kháng cự của cô.

Vừa nhìn liền cảm thấy có gian tình.

Dạ Đình Sâm lướt qua tập ảnh, mắt hắn lạnh buốt nhìn Francis.

- Muốn gì?

Ánh mắt kia rất đáng sợ, Francis nhíu mày, tới bây giờ anh ta vẫn chưa bao giờ sợ ai, thế mà dưới đôi mắt này, anh ta lại khó nén run rẩy.
 
Advertisement
  • Chương 473

Hank chưa nói xong, Nhạc Yên Nhi đã ngắt lời.

Cô cười tự giễu, nói:

- Chuyện tình yêu sao có thể phân rõ đúng sai? Để ở bên tôi, Đông Lục quên đi chuyện anh ấy đã kết hôn với Bạch Nhược Mai, đó là phản bội với tôi. Kể cả sau này anh ấy nắm quyền quản lý Quảng Thịnh, tôi cũng sẽ không ở bên anh ấy. Anh ấy đã cho người phụ nữ khác một gia đình, tôi không thể làm kẻ thứ ba. Anh không đưa video cho anh ấy, để anh ấy quên hẳn tôi đi, đó là vì tốt cho anh ấy nhưng lại làm tổn thương tôi. Tôi lại càng không nên níu kéo anh ấy cả năm trời, phá hoại quan hệ của anh ấy và Bạch Nhược Mai. Hank, chúng ta đều có lỗi, trên thế giới này không có ai tốt hoàn toàn, cũng chẳng có ai xấu hoàn toàn, chúng ta chỉ đang làm chuyện mà bản thân cho là đúng thôi.

Hank kinh ngạc, anh ta không ngờ rằng Nhạc Yên Nhi có thể hiểu rõ mọi thứ như vậy,

Phải, họ đều đang làm chuyện mình cho là đúng mà thôi, không sai ở đâu cả.

- Cô Nhạc, xin cô mau cứu Đông Lục!

- Tôi sẽ không để anh ấy chết, cũng không để anh ấy nổi điên đâu.

Cô trịnh trọng cam kết.

Hank nghe vậy mới an tâm rời đi.

Nhạc Yên Nhi hít sâu một hơi rồi bước vào phòng bệnh. Bác sĩ đang sát trùng cho tay Lâm Đông Lục, cũng may chưa vỡ động mạch, nếu không cánh tay này sẽ trở thành tàn phế.

Vừa thấy cô, ánh mắt anh đã trở nên cực kỳ dịu dàng.

Lâm Đông Lục nói:

- Vào rồi à, lại ngồi cạnh anh.

- Ừ.

Cô gật đầu rồi kéo một chiếc ghế tới, ngồi xuống.

Nhạc Yên Nhi khẽ nói:

- Anh muốn nghe từ đâu, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau hay khi bắt đầu yêu?

- Lần đầu gặp mặt.

- Lần đầu gặp mặt à? Hồi học cấp ba, em ở trong ký túc xá trường, hè lớp mười em về nhà ở thì thấy nhà có khách, ba không cho em ra ngoài gặp khách, bắt em phải ở trong phòng. Cố Tâm Nguyệt dẫn anh đi tham quan nhà, lúc cô ta đi vệ sinh thì anh lạc đường, nghe thấy trong phòng em có tiếng nhạc thì gõ cửa hỏi đường. Đây chính là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Ánh nắng của hôm ấy rất đẹp, anh mặc sơ mi trắng, đứng trước cửa cười ngượng ngùng, cảnh tượng đó em chưa bao giờ quên.

Lời kể của Nhạc Yên Nhi như có một sức mạnh kỳ lạ nào đó, theo từng lời của cô, dường như có thứ gì đó đã quay trở lại.

Hình như anh đã nhớ ra rồi.

Một hình ảnh, một hình ảnh rất rõ ràng.

Anh thấy cửa phòng không khóa thì đẩy ra, trên giường của căn phòng ấy có một cô bé đang nghe nhạc của Lisa Wild.

Tiếng mở cửa làm cô bé giật mình, cô mau chóng tắt loa, cảnh giác quay đầu lại. Hình như cô thường bị mắng nên khi thấy một thiếu niên xa lạ đứng ngoài cửa, cô rất ngạc nhiên.

Thiếu niên kia rất đẹp, cậu nhìn cô, ngượng ngùng cười:

- Xin lỗi, có lẽ là tôi lạc đường.

Nhạc Yên Nhi kể đến đây thì mỉm cười, hình như cô đang hoài niệm.

- Lúc ấy, em cực kỳ ghét anh, vì Cố Tâm Nguyệt thích anh nên em thấy anh với cô ta là cá mè một lứa.

Nhưng sau này Lâm Đông Lục lại thích Nhạc Yên Nhi, anh đối xử với cô còn tốt hơn với Cố Tâm Nguyệt nhiều.

Cứ thế, về sau họ thân thiết với nhau hơn.

Có một lần, Nhạc Yên Nhi bị bà Cố đánh đến mức vết thương chằng chịt trên người, cô chạy tới chỗ Lâm Đông Lục, anh không nhịn nổi nữa, nói:

- Làm bạn gái anh đi, để anh chăm sóc cho em, được không?

Người ngoài luôn thấy Lâm Đông Lục thật nổi bật, anh là người thừa kế của vương quốc bất động sản khổng lồ, nhưng Nhạc Yên Nhi lại hiểu rằng anh phải gánh chịu rất nhiều đau khổ không thể nói ra, thái độ của bà Lâm với anh rất kỳ lạ, điều này đã khiến địa vị trong gia đình của anh bị thay đổi.

Xét trên một khía cạnh nào đó thì họ rất giống nhau.

- Anh tốt nghiệp trước em rồi đi Mỹ học quản lý doanh nghiệp, em thì khăng khăng đòi học diễn xuất, trước khi em học đại học, anh đã vội vàng về tiễn em đi học, sau đó anh hôn em. Đó là nụ hôn đầu của chúng ta.

- Em nói sai rồi, em hôn anh trước.

Nhạc Yên Nhi đang kể thì bị Lâm Đông Lục ngắt lời

- Gì cơ?

Cô kinh ngạc nhìn anh:

- Anh... anh nhớ ra rồi?

- Em nói đến đâu thì anh nhớ đến đấy, anh nhớ khi ấy mắt em đã đỏ hoe nhưng nhất định không chịu khóc, anh đau lòng vô cùng. Loa thông báo cứ giục giã đăng ký, em cắn môi chuẩn bị đi, mới đi hai bước, em đột nhiên quay lại, kéo cổ áo anh xuống, hôn.

Có đôi khi ký ức kỳ lạ như thế đấy.

Lâm Đông Lục đau đầu muốn chết, anh muốn bắt được mảnh ký ức chợt lóe lên nhưng làm thế nào cũng không bắt được.

Bây giờ, Nhạc Yên Nhi kể ra như vậy, những ký ức rối như tò vò được cô gỡ ra, sau đó mọi thứ trở nên thật đơn giản.

Nhạc Yên Nhi cười khẽ, gật đầu:

- Đúng là như thế, em nghĩ dù sao cũng phải đi rồi, không sợ xấu hổ. Ai ngờ anh không cho em hôn, còn nói chuyện hôn môi là chuyện con trai phải chủ động.

Sau đó, Lâm Đông Lục chủ động thật.

Anh đặt tay lên đầu cô, hôn xuống môi cô.

Tình cảm của thiếu niên luôn trong sáng như thế đấy.

- Sau đó chúng ta khó có thể gặp được nhau. Nhà họ Cố không cho em học diễn xuất nên đã cắt hoàn toàn trợ cấp kinh tế của em, em chỉ đành đi làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt và học phí, quay quảng cáo rồi đóng vai phụ chẳng hạn. Anh biết thì giận dữ vô cùng, anh cũng biết là em sẽ không lấy tiền của anh, vậy nên anh bảo rằng anh sẽ cho em vay, chờ em tốt nghiệp rồi trả lại anh. Tóm lại là em có thể tiếp tục đi học đều do may mắn nhận được giúp đỡ của anh. Cứ nghỉ hè là lúc vui nhất, anh có thể về nước, chúng ta cũng có cơ hội hẹn hò. Hai chúng ta đều thích yên tĩnh nên luôn xem phim cùng nhau, em không thích nấu cơm nên anh học nấu, sau này còn nấu khá ngon nữa.

Lâm Đông Lục tiếp lời:

- Vì em cứ đòi ăn bít tết ở nhà hàng kia nhưng anh không đi cùng được, vậy là đành học nấu cho em. Anh biết nấu cơm là do hồi ấy học được, sau khi quên em, anh cũng chưa xuống bếp thêm lần nào, anh cứ tưởng anh không biết nấu cơm đấy.

Anh thất thần nhìn tay mình.

Chưa bao giờ anh nghĩ rằng đôi tay này lại có ngày nấu cơm vì một người con gái.

- Hai chúng ta yêu xa nhưng anh cũng hay gọi điện thoại cho em. Khi ấy bạn bè em luôn hỏi có phải bạn trai em sống trong điện thoại không. Mỗi lần sinh nhật em, anh sẽ gọi video, đặt trước bánh sinh nhật, gửi quà, thế nhưng lại chẳng thể ở bên em.

Giọng nói cô nhuốm màu buồn bã.

- Lâm Đông Lục, cho dù anh không quên em thì chúng ta cũng không ở bên nhau được, anh còn chưa hiểu điều ấy hay sao?

Lâm Đông Lục kinh ngạc nhìn cô, ký ức năm xưa như đèn kéo quân hiện ra trước mắt.

Bên tai vẫn văng vẳng giọng nói của Nhạc Yên Nhi.

Bạn trai ở trong điện thoại à?

Sinh nhật cô, anh cũng không thể ở bên.

Họ không thể bên nhau.

Những lời này như sắt thép bị nung nóng, đè mạnh vào lòng Lâm Đông Lục.

Lúc đầu, đây là chuyện tình yêu của anh và Nhạc Yên Nhi.

Một tình yêu dùng điện thoại di động để kết nối, mỏng manh như vậy, yếu ớt như vậy.

Dù họ yêu người kia tha thiết, cũng cố gắng để tới gần đối phương, nhưng họ quá yếu đuối, họ không thể chống cự lại hiện thực.

- Đây mới là điều em muốn nói với anh nhỉ.

Lâm Đông Lục cười khổ, một nụ cười không thể che giấu đau thương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom