• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Anh nhếch môi cười lạnh, nói:

- Nếu em đã là vợ của anh ta thì chắc em cũng biết phó chủ tịch LN phu nhân Minh Tú từng có tin đồn tình cảm với cha anh Lâm Viễn Đường. Hôm nay, anh nói cho em biết, đó không phải là tin đồn mà là sự thật! Phó chủ tịch vốn là vị hôn thê của cha anh, chỉ đáng tiếc bà ta phản bội cha anh, lựa chọn cha của Dạ Đình Sâm là Dạ Tiêu. Nhưng cha anh lại hy sinh cả tính mạng và địa vị vì phu nhân Minh Tú, anh… cũng trở thành một con tốt thí.

- Không… không phải như vậy!

Nhạc Yên Nhi bắt đầu kích động, cô và Lâm Đông Lục ở bên nhau vất vả bao nhiêu chỉ có hai người họ mới hiểu.

Tuy rằng ngoài mặt Lâm Đông Lục là người thừa kế của công ty Bất động sản Quảng Thịnh nhưng anh không hề có thực quyền, mọi quyền lực đều nằm trong tay Trương Lan, nguyên nhân là do Lâm Đông Lục là con riêng chứ không phải con trai ruột của bà ta.

Thế nên Trương Lan luôn làm khó anh, một vị thiếu gia nhà giàu tưởng chừng như vô cùng sung sướng, nhưng thực ra anh phải trải qua cuộc sống rất khó khăn.

Bọn họ nghĩ hết mọi cách để được ở bên nhau, nhưng lực bất tòng tâm, thật không ngờ… kẻ đầu sỏ của mọi chuyện lại là… nhà họ Dạ!

Đáp án này sao có thể không làm cho Nhạc Yên Nhi suy sụp chứ?

Đúng vào lúc cô định trốn tránh thì hai tay của Lâm Đông Lục đột nhiên ôm trọn lấy mặt cô, ép cô phải nhìn thẳng vào anh.

- Mâu thuẫn giữa phó chủ tịch và Dạ Đình Sâm không cần anh phải nhiều lời, anh ta ghét nhà họ Lâm, ghét anh! Nguyên nhân anh ta ở bên em là vì em là người con gái anh yêu nhất, chẳng lẽ… em còn không hiểu sao?

Tiếng hét phẫn nộ của anh khiến cô ngẩn ra.

Sắc mặt cô trắng bệch, nước mắt đột nhiên trào ra, trong đôi mắt chứa đầy vẻ mờ mịt, hiển nhiên cô không chấp nhận nổi sự thật tàn nhẫn này.

Cuối cùng, cô từ từ khép mắt lại, mặc cho nước mắt rơi xuống.

Nhạc Yên Nhi còn nhớ lúc đầu cô đã gặng hỏi Dạ Đình Sâm nhiều lần, tại sao giữa bao nhiêu cô gái như thế, hắn lại chọn cô?

Hắn nói…

Cô là người thích hợp nhất.

Hóa ra là thế ư, vậy thì cô quả nhiên là người thích hợp nhất, là người thích hợp dùng để báo thù nhất!

Hóa ra sự thật là thế.

Cô mở mắt ra một cách thật chậm rãi, nhìn chăm chú vào Lâm Đông Lục, cô hỏi:

- Vậy anh… tại sao lại nói tất cả với em?

- Anh muốn đưa em đi, Yên Nhi, em có đồng ý đi cùng anh không? Anh vẫn là Lâm Đông Lục yêu em năm xưa, em có muốn đi với anh không?

Giọng nói của Lâm Đông Lục vừa bồn chồn vừa tự ti, trong sự run rẩy còn có cả cầu xin.



Lúc này Dạ Đình Sâm đang ngồi trong phòng khách, hắn cầm một quyển tạp chí trong tay để rời sự chú ý, nhưng… không làm được.

Lâm Đông Lục nhất định sẽ nói hết mọi chuyện với Nhạc Yên Nhi.

Cô có hận hắn không, có rời xa hắn không?

Nếu như Nhạc Yên Nhi thật sự rời bỏ hắn thì hắn nên làm thế nào đây?

Hắn rất muốn ngăn cô lại, nhưng hắn cũng không biết mình có còn tư cách đó hay không, thậm chí, hắn còn chẳng dám đối mặt với dáng vẻ thất vọng sau khi biết hết sự thật của cô.

Trên thương trường, hắn không sợ bất cứ một cuộc tranh đấu hay lời chỉ trích nào, nhưng chỉ cần một ánh mắt của cô gái ấy cũng đủ để hắn thất bại thảm hại.

Hắn sợ cô thất vọng, càng sợ cô sẽ bỏ đi.

Dạ Đình Sâm đau khổ nhắm mắt lại, nhưng không ngờ đúng lúc này, cửa nhà bị đẩy ra.

Trái tim của hắn run lên, hắn vội vàng mở choàng mắt nhưng người hắn nhìn thấy không phải là Nhạc Yên Nhi mà lại là Lâm Đông Lục.

- Tại sao lại là anh?

Hắn nhíu chặt mày, đứng bật dậy:

- Yên Nhi đâu?

- Cô ấy không vào, sợ… làm anh khó xử.

- Anh nói thế là có ý gì?

Dạ Đình Sâm thấy thấp thỏm trong lòng, nghe thấy câu nói này, hắn không kiềm chế nổi cơn đau trong lòng.

Sắc mặt Lâm Đông Lục rất lãnh đạm, anh lạnh giọng nói:

- Anh cứ muốn tôi nói thẳng ra sao? Bây giờ Yên Nhi không muốn gặp anh, cô ấy biết được bộ mặt thật của anh thì cảm thấy rất ghê tởm nên quyết định rời đi cùng tôi rồi.

Cả phòng khách chìm trong im lặng trong vài giây.

Bàn tay buông thõng bên hông của Dạ Đình Sâm nắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng hắn lại không cảm nhận được sự đau đớn này.

Dường như chỉ có làm như thế mới giải tỏa được nỗi đau trong lòng hắn.

- Được, cô ấy chọn anh cũng được, nhưng cô ấy phải đích thân tới tạm biệt tôi, nếu không hai người không ra khỏi đây được đâu.

Dạ Đình Sâm hít sâu một hơi, cất giọng lạnh lùng.

Chỉ mình hắn biết câu nói này khó khăn biết bao nhiêu.

Lâm Đông Lục nghe vậy thì nhíu mày lại, anh nói bằng giọng chẳng vui vẻ gì:

- Rõ ràng anh hiểu sau khi biết được chuyện này Yên Nhi không muốn gặp anh nữa, sao anh cứ phải gây khó khăn cho cô ấy làm gì?

- Chuyện chúng tôi thì chúng tôi tự giải quyết, không đến lượt anh xen vào. Nếu như cô ấy không vào thì tự tôi sẽ đi tìm cô ấy!

Dạ Đình Sâm lạnh lùng đáp trả, trong giọng nói của hắn còn ẩn chứa sự uy nghiêm không thể chối bỏ, dường như không ai có thể phản kháng lại hắn.

Lâm Đông Lục đang chuẩn bị cản Dạ Đình Sâm lại thì Nhạc Yên Nhi đã đi từ cửa vào.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí quái dị bao trùm cả căn phòng.

Dạ Đình Sâm vừa nhìn thấy hai mắt đỏ au của Nhạc Yên Nhi liền biết cô đã khóc, tim hắn mềm ra, câu đầu tiên hắn nói không phải là truy hỏi mà là…

- Đã khiến em phải khóc rồi, xin lỗi em, đều là lỗi của anh.

- Những… những gì anh ấy nói là thật sao?

Nhạc Yên Nhi nắm chặt tay lại, cô nhấn từng từ một, ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn chằm chằm vào Dạ Đình Sâm, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Hắn hít sâu một hơi, không thể lừa gạt cô mãi nên đành nói thẳng:

- Đúng thế, lúc đầu anh tiếp cận em đích thực là để báo thù nhà họ Lâm.

- Rồi sao nữa? Anh không còn gì muốn nói nữa ư?

Nhạc Yên Nhi truy hỏi.

Nhưng, Dạ Đình Sâm chỉ im lặng.

Tuy rằng Dạ Đình Sâm là một người thông minh, nhưng trong chuyện tình cảm, hắn ăn nói rất vụng về, hơn nữa đầu óc lại còn chậm chạp.

Hắn hành động y nguyên theo quy tắc trên thương trường, quyết đoán dứt khoát, một đổi một.

Lúc trước đúng là hắn có ý đồ khác, hắn thừa nhận, không phản bác, không ngụy biện, đến một câu giải thích cho bản thân cũng chẳng có, ngốc nghếch hết thuốc chữa.

Nếu như, hắn nói một câu ‘nhưng mà’, chỉ một câu thôi thì cô sẽ lập tức đi tới chỗ hắn.

Đáng tiếc, hắn không nói.

Cô cắn răng, hỏi:

- Vậy em có thể đi cùng Lâm Đông Lục không? Bây giờ em đã nói thẳng trước mặt anh rồi, em đi được rồi chứ?

Rời đi…

Đây chính là sự lựa chọn của cô, Lâm Đông Lục… thắng rồi!

Con ngươi trong mắt Dạ Đình Sâm co lại.

Dạ Đình Sâm hé đôi môi mỏng ra, hắn muốn giữ cô ở lại nhưng cuối cùng không nói được gì.

Đây là sự lựa chọn của cô, hắn không nỡ ngăn cản, chỉ có thể… ủng hộ, tuy rằng tim hắn đau như bị xé nát.

Sống lưng vẫn luôn thẳng tắp của Dạ Đình Sâm lúc này đã sụp hẳn xuống.

Giọng nói đau khổ của hắn vang lên:

- Được, đây là quyết định của em, anh tôn trọng em.

- Là anh nói đấy.

Lâm Đông Lục nhíu mày lại, trong mắt anh xẹt qua cảm xúc phức tạp.

Thấy Dạ Đình Sâm không có bất cứ động tác nào anh bèn kéo tay Nhạc Yên Nhi rồi rời khỏi đây.

Giọng nói yếu đuối của Dạ Đình Sâm đột nhiên vang lên sau lưng họ:

- Đợi đã.

Hai mắt Nhạc Yên Nhi sáng bừng lên, cô vội vàng xoay người lại. Trong khoảnh khắc quay lại, cô đã vùng khỏi tay Lâm Đông Lục một cách quyết đoán.

- Anh muốn nói gì?

Cô sốt ruột hỏi.

Dưới cái nhìn nóng bỏng của cô, người đàn ông đó mím chặt môi, dường như hắn khó mà thốt ra được những lời mà mình định nói.
 
Advertisement
  • Chương 466

Cố Văn Sinh đẩy vợ con ra, ông ta một mình đối mặt với Nhạc Yên Nhi, nét mặt mất tự nhiên, nói:

- Dù bây giờ con với Dạ Đình Sâm đã đăng ký rồi nhưng người Trung Quốc vẫn rất coi trọng hôn lễ. Nếu mẹ con biết con hạnh phúc như thế, chắc chắn sẽ vui mừng.

- Vui mừng cái gì, người đã chết rồi, có đến hôn lễ được nữa đâu, hình như chẳng có gì đáng để vui cả mà?

Nhạc Yên Nhi cười nhạt, cô bĩu môi, vẻ mặt lộ rõ vẻ xa lánh.

Trước kia, cô luôn kính trọng người cha này, nhưng sau cái tát thẳng tay kia, cô mới nhận ra trong lòng người đàn ông trung niên này không có tình cảm, chỉ có lợi ích.

Ông ta cưới vợ vì thông gia, vì cuộc hôn nhân đó trợ giúp cho việc làm ăn của nhà họ Cố.

Cố Tâm Nguyệt học tài chính cũng là vì lợi ích.

Nghe nói, ông ta đang tìm đối tượng cho con gái, việc này cũng là vì lợi ích nốt.

Trong mắt Cố Văn Sinh dường như chỉ có một chữ ‘lợi’, ngoài ra không còn gì khác.

Cố Văn Sinh cũng nhận ra sự lạnh lùng của Nhạc Yên Nhi, ông ta lúng túng:

- Yên Nhi, ba... sai rồi.

Đã lâu lắm rồi, ông ta không nói chuyện với đứa con gái này, bây giờ xưng "ba" quả thực là ngượng miệng.

- Nếu ông biết mình sai thật thì nên sám hối trước mộ mẹ tôi ấy, nhưng ông không hề đến!

- Ba không thể đến được, nhỡ đâu bị phóng viên chụp ảnh thì sao? Ba đã vất vả giấu giếm chuyện này như thế, nhỡ đâu thất bại trong gang tấc thì sao?

Cố Văn Sinh nhíu mày, giọng cũng cao lên.

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì chẳng biết nên nổi giận hay là cười nữa.

Giận mẹ nặng tình, bị người đàn ông giả vờ đạo mạo này lừa gạt.

Cười cha mình đáng thương, cười mẹ mình thật ngốc!

Cô còn nhớ rõ lúc mẹ hồi tưởng lại cảnh cha mẹ quen nhau, đánh giá của bà về Cố Văn Sinh là thế này: "Ông ấy là người đàn ông lễ độ và điềm đạm nhất mẹ từng gặp, rất lịch sự lại bình dị, dễ gần. Ông ấy sẽ đỡ rượu giúp mẹ, sẽ chăm sóc nữ giới trên bàn cơm. Ông ấy biết uống rượu, rượu phẩm cũng tốt. Mọi người đều đã gục mà ông ấy còn đứng đó, cười với mẹ rất dịu dàng."

Có lẽ nụ cười ngày ấy, dưới tác dụng của cồn đã trở nên tuyệt vời đến khó tả, làm cho hiện thực đổi thay.

Mẹ cô nói ông ấy là một người rất có trách nhiệm, ông ấy mang tới cho người ta cảm giác an toàn, ở bên nhau chẳng cần nói gì, chỉ cần yên lặng nhìn ông ấy là đủ. Đôi khi ông ấy nhận ra ánh mắt của bà thì sẽ nhìn lại hoặc mỉm cười, vậy là bà đã hài lòng rồi.

Trò chơi đuổi bắt ái tình này chính là tình yêu của mẹ cô, đã xảy ra rồi, không thể cản lại nữa.

Khi ấy, Cố Văn Sinh còn trẻ, còn ngông cuồng, ông ta đời nào lại từ chối một người phụ nữ yêu mình. Cho đến nay, Nhạc Yên Nhi vẫn không biết liệu ông ta có từng yêu mẹ mình hay không.

Đó là vì bản tính đàn ông không bao giờ từ chối một người phụ nữ tự tìm đến, hay ông ta thực sự chú ý tới mẹ cô, cô cũng không biết nữa.

Sau này, mẹ cô mang thai cô.

Bà muốn kết hôn rồi sinh con cho ông ta, nhưng ông ta lại từ chối, nói mình đã đính hôn, bảo bà hãy phá thai đi.

Người nhà của mẹ biết chuyện, họ giận dữ yêu cầu mẹ đoạn tuyệt với Cố Văn Sinh, thế nhưng tiếc là vì đứa bé trong bụng, bà đã từ chối.

Mẹ cô từ bỏ thân nhân, chọn ra đi để một mình nuôi con, những vất vả ấy không cần nói cũng hiểu. Người nhà họ Nhạc cũng thực sự không tới thăm bà một lần nào.

Nhạc Yên Nhi không trải qua thời gian tồi tệ nhất, chờ đến khi cô phân rõ đúng sai thì cuộc sống của hai mẹ con đã rất khó khăn rồi, nhưng cô tin rằng mẹ mình từng chịu đựng những đau khổ nhiều hơn như thế.

Cô hít sâu, hỏi:

- Ông Cố, ông yêu bà Nhạc Dĩnh không? Yêu không?

Câu hỏi này khiến Cố Văn Sinh run lên, ông ta kinh ngạc nhìn Nhạc Yên Nhi, hiển nhiên là không hề ngờ được chuyện cô sẽ hỏi như vậy.

Thấy Cố Văn Sinh sững sờ, Nhạc Yên Nhi chỉ cười:

- Câu hỏi này khó trả lời lắm à? Ông Cố?

Cô khách khí gọi "ông Cố" như vậy làm vẻ mặt Cố Văn Sinh trở nên khó coi.

- Ta là cha con, con nói gì thế hả?

- Nhưng khi mẹ tôi bệnh nặng thì ông ở đâu? Lúc mẹ tôi cậy nhờ ông chăm sóc cho tôi thì ông ở đâu? Khi mẹ tôi bị trăm ngàn người chỉ trỏ thì ông ở đâu?

Cô gằn từng chữ, mỗi chữ đều là hận.

Cố Văn Sinh nghẹn lời.

Ông ta hệt như một quả bóng đột nhiên xì hơi, lưng còng cả xuống, thậm chí trạng thái tinh thần cũng không bằng cả cha mình nữa nữa.

Cố Văn Sinh rũ mắt, Nhạc Yên Nhi không nhìn thẳng vào mắt ông ta được, cô chỉ nhìn ông ta chằm chằm, chờ một câu trả lời.

Một lúc lâu sau, Cố Văn Sinh mới lên tiếng, giọng nói thấm đẫm đau thương và hối hận:

- Yêu, cô ấy là cô gái rực rỡ nhất mà ba từng gặp.

- Vậy vì sao...

Nhạc Yên Nhi kích động, cô muốn chất vấn, muốn quát to lên nhưng lại bị giọng nói của Cố Văn Sinh cắt ngang.

Ông ta đột nhiên nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cực kỳ kiên định:

- Nhưng ba là người thừa kế của nhà họ Cố, một mình ba làm bừa thì không sao, thế nhưng có hàng vạn người dựa vào sản nghiệp nhà họ Cố để sống. Loại người như ba không thể làm chủ được hôn nhân của chính mình! Con đi hỏi ông con đi, năm xưa ông con có cưới được người mà ông yêu nhất hay không?

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì tròn mắt há miệng, cô kinh ngạc nhìn Cố Văn Sinh.

Cô chưa bao giờ thấy cha mình như thế này, từng chữ đều rất kiên định.

- Con gặp được Dạ Đình Sâm ấy là phúc của con. Con cho rằng nếu không gặp con thì nó sẽ lấy người mình yêu à? Nó sẽ kết hôn với Tâm Nguyệt! Mẹ con rất tốt, ba muốn cho mẹ con tất cả mọi thứ, nhưng ba không thể!

- Vậy sao ông còn trêu chọc vào mẹ tôi?

Cô gào lên, nước mắt như mưa.

Dường như cô đã hiểu được sự đau khổ của cha mình khi xưa, bởi vì Lâm Đông Lục cũng thế, anh không thể điều khiển vận mệnh của chính mình, vừa sinh ra đã biết mình phải bước trên con đường nào, không hề có đường quay lại.

- Vì ba phạm phải sai lầm mà mọi người đàn ông đều gặp phải, ba yêu mẹ con! Ba yêu mẹ con, cha yêu Nhạc Dĩnh!

Cố Văn Sinh đau đớn nói, ông ta chậm rãi nhắm mắt nhưng không dám để nước mắt chảy ra.

- Nhưng ba yêu cô ấy thì đã sao? Đừng nói đến nhà họ Cố và nhà họ Đỗ không đồng ý, ngay cả nhà họ Nhạc cũng vậy! Là cô ấy quá cố chấp, rõ ràng có thể phá thai để làm lại từ đầu nhưng vẫn níu lấy sai lầm không buông. Muốn trách chỉ có thể trách chúng ta bất hạnh, bị vận mệnh đùa cợt mà thôi.

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì há hốc miệng nhưng không nói nổi một lời nào.

Bị vận mệnh đùa cợt.

Ôi, rõ ràng là bị ông đùa cợt mà! Gã đàn ông vô liêm sỉ này!

Cô cười lạnh, giọt nước mắt trong suốt vương trên khuôn mặt nhỏ hệt như băng lạnh.

Cô cười, nụ cười châm chọc, sắc bén và lạnh lùng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom