• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi tưởng tượng ra trong tương lai không xa, nơi đây sẽ được trải thảm đỏ, người ngồi ở đây cũng không phải những giáo đồ ngoan đạo mà là người thân bạn bè của hai người, vừa nhận những lời chúc phúc chân thành của họ, cô và hắn vừa cùng nhau đi lên đài cao trên cùng.

Những thứ này… đẹp như mơ, cô không dám nghĩ tiếp nữa.

Vào lúc cô đang suy nghĩ vẩn vơ, Dạ Đình Sâm nắm chặt lấy tay cô, rồi nói:

- Em thích là được, hôn lễ của chúng ta sẽ được tổ chức vào cuối tháng sau, ngày ba mươi mốt tháng tám, vừa hay anh có thể xử lý xong tất cả mọi chuyện, sau đó anh sẽ đưa em đi hưởng tuần trăng mật được không?

Tuy rằng, hắn rất muốn tổ chức hôn lễ sớm hơn, nhưng hắn là chủ tịch của LN, nếu như hắn muốn đi hưởng tuần trăng mật, không giải quyết công việc thì trước đó phải chuẩn bị rất nhiều, ngày ba mươi mốt tháng tám đã là thời gian sớm nhất mà hắn tranh thủ được rồi.

Nhạc Yên Nhi tất nhiên hiểu được những vất vả của hắn, cô gật đầu liên tục.

Không cần biết hôn lễ này muộn bao lâu, chỉ cần người ở bên cạnh cô là hắn thì được rồi.

Sau khi cô nghe xong một bài Thánh ca, Dạ Đình Sâm lại đưa cô đi nhìn ngắm xung quanh, cuối cùng khi đi mỏi chân rồi thì Dạ Đình Sâm bảo cô ngồi xuống rồi bóp chân cho cô.

- Anh đi lấy xe, em ở đây đợi anh.

Hắn dịu dàng bảo.

- Vâng.

Nhạc Yên Nhi chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Dạ Đình Sâm xoay người rời đi, nhưng vừa đi qua cửa đột nhiên có người gọi hắn lại.

- Hi, không ngờ có thể gặp được cậu ở đây, sao rồi, chủ tịch Dạ luôn không tin quỷ thần sao lại đến mấy chỗ thế này làm gì thế?

Giọng nói của người đó có hơi quái dị, giống như cổ họng từng bị thương vậy, tiếng phát ra khàn khàn rất khó nghe.

Dạ Đình Sâm nghe thấy giọng nói này thì nhíu mày, hắn thong thả xoay người lại liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai mặc áo bành tô, thắt cà vạt màu đỏ rượu, đầu đội mũ cao, tay còn cầm một chiếc gậy.

Tay còn lại của hắn kéo một người đẹp nóng bỏng, tuy là người da trắng, nhưng do làn da trắng nõn thường xuyên phơi ra dưới ánh mặt trời cực nóng nên đã chuyển thành màu lúa mạch khỏe mạnh.

Cô ta ăn mặc nóng bỏng gợi cảm như thế ở chốn thiêng liêng thế này nhưng lại không có ai ngăn cản.

Lúc này, khóe miệng người đẹp đó nhếch lên thành một nụ cười vui vẻ, giống như một con thú hoang đói tới mức điên cuồng đột nhiên nhìn thấy con mồi yêu thích nhất của mình vậy.

Đôi mắt xanh thẫm của cô ta híp lại, mỉm cười chào hỏi:

- K, lâu rồi không gặp.

- Ồ, em gái à, cậu ta đã bỏ cái tên này nhiều năm rồi, bây giờ người ta thân phận trong sạch cao quý, em nên gọi cậu ta là chủ tịch Dạ mới đúng!

- Hứ, em cứ không thích gọi anh ấy như thế đấy, trong lòng em, anh ấy mãi mãi là King!

Đôi mắt của Julia hiện lên nét hoang dã, chúng nhìn chằm chằm Dạ Đình Sâm với vẻ nóng bỏng.

Trong tổ chức đó, trước giờ cô ta chưa từng phục ai, đến cả anh trai mình cũng không ngoại lệ, nhưng sau khi gặp được Dạ Đình Sâm, hắn liền trở thành người duy nhất mà cô ta khâm phục.

William mỉm cười không nói gì, chỉ ung dung nhìn sang Dạ Đình Sâm, đôi mắt gã quan sát hắn từ trên xuống dưới, không bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nào trên gương mặt của hắn.

Nhưng gã phải thất vọng rồi, vì từ đầu đến cuối Dạ Đình Sâm đều chỉ tỏ ra thờ ơ.

Cho dù nghe thấy cái tên đó, vẻ mặt của hắn cũng không hề thay đổi.

William mỉm cười, giọng nói vẫn như cũ, gã chuyển sang câu hỏi khác:

- Hẳn là cậu sẽ không rảnh rỗi mà tới mấy nơi thế này, chắc là đi cùng vô vợ bé nhỏ của mình đúng không?

- Vợ ư? Anh kết hôn rồi à?

Julia nghe thấy tin tức này thì kinh ngạc hỏi lại.

- Em vừa từ nơi đó trở về nên có lẽ không biết, người đàn ông mà em khâm phục nhất đã kết hôn rồi!

- Có phải người đó mạnh hơn em không? Hay là cô ta có gia thế hùng hậu có thể trợ giúp được cho anh?

Julia hỏi thẳng.

William mỉm cười trả lời thay hắn:

- Đều không phải, đó chỉ là một cô gái bình thường thôi, anh gặp một lần rồi, vẫn còn nhớ rõ lắm.

- Sao anh còn nhớ rõ được?

- Bởi vì… cô ấy rất trong sạch, rất thuần khiết.

- Giống như một tấm vải trắng sạch sẽ đột nhiên bị ném vào trong một chảo nhuộm lớn, Dạ Đình Sâm cẩn thận từng li từng tí bảo vệ cho cô ấy, không để cô ấy bị nhiễm bẩn nên anh mới nhớ rõ thế.

Dạ Đình Sâm nghe thấy lời này thì hai mắt lóe lên, hắn nhìn thẳng vào gương mặt của gã bằng ánh mắt sắc bén, cất giọng lạnh lùng:

- Cậu đã nói xong chưa?

William lập tức phất tay, nói:

- Nói xong rồi, xong rồi, sao kết hôn xong lại nóng tính thế! Tôi và Julia còn có việc bận nên đi trước đây, chúc cậu vui vẻ.

Gã không hề chần chừ mà kéo tay Julia rồi xoay người đi luôn.

Lâu rồi Julia không gặp Dạ Đình Sâm, lần này không dễ gì mới được ra khỏi tổ chức, không ngờ ngay ngày đầu tiên lại may mắn gặp được hắn, nhưng anh trai lại cứ phăm phăm kéo cô ta đi như thế.

Vốn còn định nói gì đó, nhưng William đã trao cho cô ta một ánh mắt sắc bén khiến cô ta đành phải ngậm miệng.

Dạ Đình Sâm nhìn họ đi xa rồi mới đi lấy xe.

Mà lúc này, Nhạc Yên Nhi đang ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, không ngờ cô lại nhìn thấy hai con mèo con đang nằm ngủ, cô không nhịn được đi lên trước vuốt ve chúng.

Không biết có phải vì thường xuyên nhìn thấy người lạ hay không mà chúng không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn nằm ngửa bụng lên, phát ra tiếng rừ rừ như muốn bảo cô hãy sờ thêm đi.

Nhạc Yên Nhi bị con mèo thông minh này chọc cười, mỗi tay vuốt ve một con.

Đúng vào lúc này, một cái roi đột nhiên quất tới, vụt xuống trước mặt cô.

Hai con mèo bị dọa sợ, lập tức nhảy lên, lông trên người cũng dựng đứng cả lên, chúng kêu lên những tiếng bén nhọn, móng vuốt của cào vào Nhạc Yên Nhi khiến cho cô đau đớn cau mày lại.

Cô nhìn sang cô gái nóng bỏng trước mặt, đó là một người lạ, cô chưa từng gặp cô ta, nhưng trên mặt cô ta lại ẩn chứa vẻ căm ghét sâu sắc, điều này khiến cô thấy rất khó hiểu.

Julia híp mắt lại, nói:

- Con mèo này thật là bẩn thỉu, một nơi sạch sẽ thế này sao lại có mấy thứ ngu ngốc vậy chứ?

Cô ta nói tiếng Anh nên Nhạc Yên Nhi có thể hiểu được.

Cô cũng không phải là đứa ngốc, chẳng lẽ cô còn không nhìn ra rốt cuộc là cô gái này đang chửi cô hay chửi mấy con mèo ư?

Nhưng cô không đáp, vì cô không biết đến cùng cô ta muốn làm gì.

Cuối cùng, cô chỉ hờ hững liếc qua cô ta một cái rồi ngồi xuống ghế dài xử lý vết thương.

Julia thấy cô bình tĩnh như thế thì không nhịn được nhướng mày lên, hỏi:

- Tại sao cô không nói gì?

- Một nơi sạch sẽ thế này, sao lại có người lớn tiếng kêu gào thế?

Cô nói mà vẫn không ngẩng đầu lên.

Julia nghe thế thì lạnh mặt, phẫn nộ quát:

- Cô đang chửi tôi à?

- Nếu tôi nói là chó sủa thì mới đúng là chửi cô!

Nhạc Yên Nhi cũng đâu phải thánh nhân, cô cũng sẽ tức giận, nghe thấy cô gái kia hỏi lại, cô liền đáp trả không hề khách khí.

Julia tức giận, cầm luôn cây roi vụt một cái thật mạnh, cũng may Nhạc Yên Nhi đã nhanh nhẹn nhảy sang một bên, tránh được đòn này.

Cô cau mày nói:

- Cô rốt cuộc bị bệnh gì thế hả, sao tự nhiên lại đánh người khác? Tôi trêu chọc cô hả?

Julia hừ lạnh một tiếng:

- Bà đây muốn đánh thì đánh, cho dù tôi có giết cô cũng không ai dám nói gì tôi!
 
Advertisement
  • Chương 462

Phòng ngủ bên này rất hài hòa, còn bên Minh Tinh Tinh thì không hạnh phúc như vậy.

Authur ngồi trên ghế salon như một bậc vương giả, Minh Tinh Tinh thì nịnh nọt đứng một bên bóp tay bóp chân cho Authur, thậm chí còn có một nụ cười lấy lòng thường trực trên môi.

- Chủ nhân, ở đây chỉ có một giường thôi, đêm nay nô tài ngủ ở đâu?

- Trên ghế.

Authur không mở mắt, nó chỉ lạnh nhạt đáp, rất có khí thế đế vương.

Sống trong một gia đình quân nhân đời đời anh dũng, vậy nên ngay từ nhỏ, Authur đã có khí thế hơn người, vừa mới bộc lộ đã khiến Minh Tinh Tinh sửng sốt.

- Chủ nhân, nhưng mà... như thế có phải quá độc ác với nô tài không?

- Dưới đất.

Authur vẫn lạnh lùng.

- Ấy, chủ nhân, đừng

- Nhà vệ sinh.

- Nô tài ngủ sofa, chủ nhân đừng nói nữa, nói lên giường ngủ cùng chủ nhân là nô tài nổi giận đấy!

Minh Tinh Tinh nghiêm túc trợn mắt, cứ như có ai bảo nó lên giường ngủ là nó sẽ không tha cho người ấy vậy.

Authur không nói gì nữa.

Minh Tinh Tinh xoa tay, cả gan hỏi:

- Vậy... Vậy bây giờ chủ nhân còn thích nô tài không? Chính là kiểu thích giữa nam nữ ấy?

Authur nghe thế thì nhíu mày rồi mở đôi mắt xanh thẳm ra, trong đôi mắt kia là lạnh lẽo:

- Mi là nữ à? Lại còn giữa nam nữ? Mi cảm thấy ta bị lừa đá vào đầu hay sao?

- Thế thì tốt, thế thì tốt, nô tài an tâm rồi. Chủ nhân, không còn sớm rồi, chủ nhân đi ngủ đi!

Nỗi lo lắng không còn, Minh Tinh Tinh vui vẻ nói.

Authur hừ lạnh.

Trời về khuya, đèn trong biệt thự cũng tắt hết.

Đúng lúc này, điện thoại của Dạ Đình Sâm sáng lên, hắn vẫn chưa ngủ say nên ngay khi điện thoại rung hắn đã mở mắt, vươn tay tắt chuông.

Cô gái bên cạnh đang rúc vào ngực hắn, tư thế ngủ rất ngoan, không hề nhúc nhích.

Hôm nay mệt gần chết vì bị hắn đòi hỏi nhiều lần, giờ cô đã ngủ rất say.

Dạ Đình Sâm nhìn cô thật lâu, hắn nhìn mãi cho tới khi cuộc điện thoại thứ hai gọi tới.

Hắn xuống giường, ra ban công để nghe máy.

- Chủ tịch, tất cả đã chuẩn bị xong, trong nội bộ của Bất động sản Quảng Thịnh đã có mâu thuẫn, họ không nể mặt người cầm quyền mới là Lâm Đông Lục, đây chính là lúc chúng ta thu lưới, một mẻ bắt gọn.

- Được, tất cả đều phải bí mật hành động, đừng để Yên Nhi nghe thấy bất cứ điều gì.

Dạ Đình Sâm híp mắt, giọng nói lạnh băng.

Trần Lạc nghe vậy thì im lặng, sau đó cậu ta mau chóng lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh này:

- Chủ tịch làm vậy mà không sợ phu nhân biết sau đó không tha thứ cho ngài sao?

Trần Lạc dứt lời, phía đầu dây bên kia vẫn im ắng đến chết chóc.

Dạ Đình Sâm nhớ lại lời Julia, ở bên kẻ mạnh sẽ trở nên mạnh hơn, ở bên kẻ yếu sẽ trở nên nhụt chí. Nhạc Yên Nhi không phải kẻ yếu mà là uy hiếp với hắn, chỉ cần chạm vào cô là hắn sẽ đau thấu tim gan.

Nhưng hắn chưa bao giờ quên mục tiêu của mình.

Đó chính là phá hủy Bất động sản Quảng Thịnh để rửa sạch tất cả những nhục nhã mà Lâm Viễn Đường mang tới!

Cha hắn vừa qua đời, Lâm Viễn Đường đã lập tức thừa cơ dùng LN để uy hiếp mẹ hắn, khiến mẹ hắn bất đắc dĩ phải quay lại thành phố A ba năm.

Bọn họ đều là tội nhân, đều là kẻ phản bội cha hắn!

Đây là sỉ nhục cả đời của cha, thân là con trai, hắn phải báo thù!

Dạ Đình Sâm nhắm mắt, một lúc lâu sau mới lên tiếng:

- Cứ làm theo lời tôi đi.

- Nhưng mà... phu nhân...

- Tôi sẽ giải quyết chuyện liên quan tới cô ấy.

Dạ Đình Sâm lạnh lùng đáp rồi cúp máy.

Cảnh tượng hắn nhìn thấy khi trốn trong tủ quần áo năm đó vẫn như vừa mới hôm qua mà thôi.

Ngay lúc hắn đang thất thần, một bóng dáng lảo đảo mở màn cửa sổ ra, bước tới rồi nhào vào lòng hắn.

Nhạc Yên Nhi hẳn là vừa tỉnh lại, mắt vẫn còn đang nhắm, cô tìm hắn hoàn toàn theo bản năng.

Vừa ôm được người, cô đã cọ cọ vào ngực hắn, động tác thân mật như một con mèo nhỏ.

- Sao không ngủ tiếp?

Tim Dạ Đình Sâm ngừng một nhịp, hắn không biết cô đã nghe được những gì:

- Em ra đây từ bao giờ thế?

- Em khát nước, sau đó thấy anh không ở trong phòng nên đi ra. Anh... anh vừa nói gì thế, em nghe thấy tên em hay sao ấy.

Dạ Đình Sâm thở phào, hắn cưng chiều xoa đầu cô, dịu dàng nói:

- Không có gì, chỉ nhớ em thôi.

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì ngửa đầu lên, đôi mắt ngái ngủ cũng cố mở to ra.

Cô chưa tỉnh hẳn, đôi mắt trong suốt ngây thơ có chút mờ mịt nhìn hắn.

- Em ở đây mà, anh nhớ em làm gì, có phải anh nằm mơ vớ vẩn gì không?

Dạ Đình Sâm cúi nhìn Nhạc Yên Nhi, đôi mắt cô sáng như sao, đôi môi hồng phấn khép mở, giọng nói thỏ thẻ mê người.

Thân hình của cô vùi trong ngực hắn ấm áp như vậy, nhỏ bé như vậy, khiến hắn cảm thấy chỉ một giây sau thôi, cô sẽ biến mất.

Hắn luôn tự hỏi liệu cô có rời khỏi mình không?

Câu hỏi này chắc chắn Nhạc Yên Nhi trả lời là không, thế nhưng hắn vẫn bất an.

Những nỗi bất an này sôi trào mãnh liệt, chẳng hiểu vì sao.

Bây giờ hắn đã hiểu bất an của mình từ đâu mà tới, là bởi hắn đang chuẩn bị một kế hoạch khiến cô tổn thương. Dù nhà họ Lâm không có liên quan gì với cô, riêng chuyện về Lâm Đông Lục lại khác.

Nhưng vì tôn nghiêm của cha, vì ngăn chặn những lời nói bẩn thỉu kia, hắn phải dùng đến thủ đoạn cứng rắn nhất.

Chỉ cần Bất động sản Quảng Thịnh sụp đổ, vậy ai còn dám nói lung tung?

Nếu cô biết...

Hắn hoảng sợ.

Dạ Đình Sâm đè nén nỗi sợ trong lòng, hôn nhẹ lên môi Nhạc Yên Nhi.

Cuối cùng hắn chỉ hôn lên mặt cô rồi không làm gì thêm cả.

Chờ tới khi mở mắt ra thì cô bé kia đã tựa vào ngực hắn, ngủ thiếp đi.

Dạ Đình Sâm cười bất đắc dĩ, trong nụ cười có thêm phần cay đắng.

- Yên Nhi, anh không biết việc mình đang làm là đúng hay sai nhưng đó là cha mẹ anh, anh nhất định phải bảo vệ danh dự của họ. Chỉ khi nào Quảng Thịnh biến mất, lời đồn đại kia mới có thể chấm dứt!

- Đừng... Em biết... Em biết anh yêu em, yên tâm, em cũng yêu anh.

Nhạc Yên Nhi nằm mơ, cô không biết hắn nói gì mà chỉ đáp lại theo bản năng.

- Em yêu anh, nên là ngủ đi, em buồn ngủ quá.

- Ừ, ngủ đi.

Dạ Đình Sâm cưng chiều nói, sau đó hắn nhẹ nhàng bế cô lên, đặt xuống giường.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom