Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Hắn lưu luyến mỗi một hơi thở trên cơ thể cô, cho dù hiện tại đang ôm cô thật chặt trong lòng, hắn vẫn cảm thấy lòng mình trống rỗng, dường như những cảnh tượng trước mắt mình chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước mà thôi, sớm muộn rồi cũng sẽ có một ngày cô bỏ đi giống hôm nay.

Cảm giác bất an này làm hắn sợ hãi.

- Nhạc Yên Nhi, anh yêu em, mãi mãi.

Cuối cùng, ngàn điều muốn nói hợp lại thành một câu.

Anh yêu em là lời tình tự bất biến giữa những người yêu nhau, sở dĩ nó khiến người ta cảm động là do người nói câu này là người bạn yêu sâu đậm, người đó đáp lại tình cảm của bạn mới là lời ngọt ngào hoàn mỹ nhất.

- Dạ Đình Sâm… em vẫn luôn biết trong lòng anh có Mạnh Y Bạch, em không muốn anh khó xử, em không muốn trở thành người bị anh vứt bỏ… nên em thà tự ra đi trước…

Nhạc Yên Nhi cũng không nhịn nổi cảm giác tủi thân bất an trong lòng, cô bật khóc trong lòng hắn như một đứa trẻ.

Nước mắt nóng hổi của cô lăn xuống làm ướt quần áo, làm cho lòng Dạ Đình Sâm đau đớn thắt lại.

- Dạ Đình Sâm… em sợ anh không cần em nữa…

Câu nói này… run rẩy ngắt quãng, giống như tâm trạng thấp thỏm bất an của cô lúc trước vậy.

Dạ Đình Sâm nghe thấy câu này của cô thì bao sự trách móc đều biến mất hết.

Hắn thương tiếc vuốt ve mái tóc của cô, than nhẹ một tiếng, giọng nói của hắn dịu đi, hơn nữa còn ẩn chứa yêu thương sâu đậm:

- Em đang nghĩ lung tung cái gì thế hả? Sao anh có thể không cần em chứ, có được em đã là may mắn lớn nhất của anh rồi!

- Nhưng còn Đỗ Hồng Tuyết thì làm thế nào?

Cô đột nhiên nhớ đến một người, cô ta chen giữa hai người họ, vừa nghĩ tới cô ta Nhạc Yên Nhi lại thấy lòng mình khó chịu.

- Hãy tin anh, anh sẽ xử lý chuyện này thật tốt.

Dạ Đình Sâm nói một cách kiên định:

- Lần này tin anh được không?

Nói xong, đầu lưỡi của hắn cuốn lấy vành tai cô, khẽ cắn mấy cái lên vành tai ấy như thể trừng phạt. Vốn Nhạc Yên Nhi đã khóc hết cả sức, giờ lại bị hắn trêu chọc như thế thì cơ thể mềm ra như nước, cả người cô tựa vào trong lòng hắn.

- Anh… anh đang làm gì thế?

Giọng nói của cô giờ không có tí sức lực nào.

- Trừng phạt.

Giọng nói tức tối của Dạ Đình Sâm truyền tới, sau đó chỉ trong chớp mắt hắn đã đè Nhạc Yên Nhi xuống giường:

- Em bị phạt đêm nay phải ngủ cùng anh, không được đi đâu cả!

- Vâng.

Lần này Nhạc Yên Nhi không hề từ chối mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cô liền nằm xuống bên cạnh hắn.

Cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông đó ôm chặt lấy cô, cô rúc vào trong lòng hắn, mùi hương mát lạnh nhàn nhạt trên người hắn hòa lẫn mùi thuốc sát trùng xông vào mũi cô, không hiểu sao lại khiến cô thấy rất an tâm.

Cô ngủ một giấc vô cùng yên ổn.

Sáng ngày hôm sau ngủ dậy, Dạ Đình Sâm đã không còn nằm bên cạnh, cô nghi hoặc đánh răng rửa mặt rồi ra khỏi phòng thì bắt gặp Minh Tinh Tinh đang ngồi xổm cạnh cửa vẽ vòng tròn, cô bèn hỏi:

- Dạ Đình Sâm đâu?

- Hừ, mới sáng sớm đã xuống làm bữa sáng, đồ ăn thơm như thế mà đến ngửi cũng không cho. Hu hu… Tinh Tinh thât sự rất đáng thương, ngày nào cũng ăn không no, em đói đến gầy cả đi rồi nè!

Tinh Tinh chỉ vào cái bụng tròn vo của mình, khóc lóc sụt sịt.

Nhạc Yên Nhi nghiêm túc nhìn vào cái bụng tròn vo của cậu nhóc, nói với giọng bất đắc dĩ:

- Em không ăn cơm nhưng lén ăn bao nhiêu đồ ăn vặt rồi hả?

- Đồ ăn vặt có thể coi như cơm sao? Không thể nào! Nên đói thì vẫn đói! Chị xinh đẹp, chị cho em ăn thêm đi, nếu không Tinh Tinh sẽ đói chết mất!

- Không được.

Nhạc Yên Nhi còn chưa trả lời thì giọng nói lạnh lùng của Dạ Đình Sâm đã vang lên từ đằng sau, cô vội vàng quay đầu lại nhìn, không ngờ hắn đã nấu xong hai suất ăn sáng và đang bê chúng lên.

- Về phòng nghỉ đi, hôm qua thấy em cũng mệt nên anh xin nghỉ nửa ngày hộ em rồi, buổi tối bù cho em, sẽ không bị chậm trễ đâu.

Dạ Đình Sâm làm việc gì cũng tỉ mỉ, chu đáo mọi mặt, trước giờ chưa từng có sơ suất gì.

Cô gật đầu mỉm cười rồi xoay người đi vào trong.

- Á… của em đâu? Anh Sâm, phần của em đâu? Em tuyệt đối không quấy rầy hai người đâu, em sẽ bê về ăn một mình mà!

Minh Tinh Tinh sốt ruột gào ầm lên, vừa nhảy nhót vừa túm lấy ống quần của Dạ Đình Sâm lắc qua lắc lại.

- Bữa ăn dinh dưỡng của em đã được chuẩn bị xong rồi, đi xuống ăn đi.

- Á? Bữa ăn dinh dưỡng á? Em không ăn đâu! Dưa chuột, cà rốt, yến mạch có gì ngon đâu, em muốn ăn trứng rán, em muốn ăn thịt lợn muối xông khói, em muốn ăn bánh gato…

Đôi mắt tròn xoe của Minh Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào cái đĩa trên tay Dạ Đình Sâm, trong đó toàn là những món mà nó thích.

Đương nhiên, trước giờ nó không kén ăn đâu nhé!

Dạ Đình Sâm nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt lạnh lùng một lát rồi bảo:

- Nếu như em còn không đi xuống thì bữa ăn dinh dưỡng cũng chẳng có nữa đâu.

Câu nói này của hắn dọa cậu nhóc rụt ngay tay về, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, đáng thương vô cùng.

- Hu hu, mọi người đều không thương em, toàn bắt nạt em, chỉ biết ngọt ngào với nhau thôi… Không phải nói khoe ngọt ngào phát thức ăn cho chó FA sao? Hai người phải phát cho em chứ!

Gương mặt của cậu nhóc tràn đầy vẻ tủi thân.

Nhưng Nhạc Yên Nhi trong phòng hoàn toàn không nghe được tiếng kêu rên của cậu nhóc, cô đau lòng nhận lấy thức ăn trên tay Dạ Đình Sâm, lo lắng hỏi:

- Anh vẫn chưa khỏe hẳn mà, sao sớm thế mà đã dậy rồi? Hơn nữa, đây không phải là việc mà một bệnh nhân nên làm anh có biết không hả?

Cô giơ tay ra sờ trán Dạ Đình Sâm, hôm qua hắn sốt cao tới bốn mươi độ, bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi, chỉ là nhiệt độ hơi thấp mà thôi. Cô đang định lấy nhiệt kế ra để đo lại thì bị hắn ngăn cản:

- Nhưng anh muốn nấu cơm cho em ăn thì biết làm sao bây giờ?

Dạ Đình Sâm mỉm cười, gương mặt anh tuấn của hắn vô cùng quyến rũ.

Mặt Nhạc Yên Nhi bỗng bỏ bừng lên:

- Có thể nghiêm túc một chút không hả? Có phải anh bị sốt đến hồ đồ luôn không, sao tự nhiên biết ăn nói ngọt ngào nữa chứ?

- Anh sợ mình không tốt với em, em bỏ anh đi thì làm thế nào?

Dạ Đình Sâm không dịu dàng ôm cô vào lòng, cằm hắn tựa lên đầu cô, giọng nói trầm thấp quyến rũ vang lên, đánh mạnh vào lòng cô.

Mặt cô càng đỏ hơn, cô nói bằng giọng hờn dỗi:

- Chuyện này đến đây là kết thúc, đừng nhỏ mọn nhắc đi nhắc lại nữa!

- Có phải em ghen nên mới muốn bỏ đi không?

Dạ Đình Sâm đột nhiên nghĩ ra gì đó bèn hỏi luôn.

- …

Nhạc Yên Nhi im lặng, mắt cô lóe lên, sau đó chối phắt:

- Không phải! Em mà ghen vì anh á, không có chuyện đó đâu! Em chỉ rút lui một cách rộng rãi mà thôi chứ không thèm ghen đâu.

- Đúng thế, em cũng rộng rãi thật đấy, đến cả chồng cũng có thể tùy tiện ném qua cho người khác được. Em lấy gan ở đâu ra mà dám vứt bỏ anh dễ dàng như thế hả?

Giọng nói của Dạ Đình Sâm trầm xuống, ẩn chứa sự tức giận.

- Em không vứt bỏ… em sợ hãi…

Cô giải thích.

Nhưng cô còn chưa nói xong đã bị nụ hôn của Dạ Đình Sâm cắt ngang rồi.

Sủng nịch, bao dung, quan tâm… cuối cùng còn có chút bi thương.

Qua hồi lâu, đôi môi của hai người mới tách ra.

Mắt phượng sâu thẳm của hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt nai xinh đẹp, giọng nói trầm khàn vang bên tai cô:

- Về sau cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được dễ dàng đẩy anh ra xa! Không được lén bỏ đi, cũng không được nói mấy lời vớ vẩn như ly hôn chia tay gì đó! Đây không phải là thương lượng mà là mệnh lệnh, em rõ chưa? Nếu như em dám phạm lỗi thì đừng trách anh không khách khí!
 
Advertisement
  • Chương 457

Da thịt cô vốn nhạy cảm, bây giờ lại bị cọ vào vải áo sơ mi, Nhạc Yên Nhi run lên.

Cô muốn giãy nhưng tay Dạ Đình Sâm càng lúc càng siết chặt.

Cô bối rối nhìn vào mắt hắn rồi nhận ra tròng mắt đen kia đang dậy sóng.

- Bây giờ, trừng phạt bắt đầu.

Giọng nói gợi cảm của hắn vang lên khiến cô nghe mà choáng váng.

Trừng phạt?

Trừng phạt gì?

Dạ Đình Sâm đã cúi xuống, hôn cô.

Thời gian chậm rãi trôi qua, một tiếng sau, Nhạc Yên Nhi dùng tư thế mất tự nhiên bước ra ngoài, còn người đàn ông bên cạnh cô thì chẳng hề cảm thấy tội lỗi.

- Lát về rồi tiếp tục.

Dạ Đình Sâm chưa ăn no, hắn hờ hững nói.

Nhạc Yên Nhi sợ đến mềm cả chân, nếu không có Dạ Đình Sâm đỡ, có lẽ bây giờ cô đã ngã rồi.

- Anh còn không biết xấu hổ mà nói thế nữa, không xem đây là chỗ nào! Đúng là...

Nhạc Yên Nhi mặt đỏ tới mang tai, vừa nghĩ tới cơn điên cuồng trên nền gạch khi nãy thì mặt cô lại nóng bừng hơn. Sao cô cảm thấy ham muốn của Dạ Đình Sâm ngày càng nhiều, cho ăn mãi vẫn không no thế này?

Dạ Đình Sâm thấy cô thẹn như vậy thì không trêu nữa mà đỡ cô ra ngoài.

Dạ Vị Ương và Minh Tinh Tinh chờ ở ngoài đã lâu, không một ai bước vào vì cả hai đều rất biết điều.

Dạ Vị Ương thấy Nhạc Yên Nhi mặt đỏ chân run thì cũng hiểu vừa có chuyện gì xảy ra, cô nở một nụ cười đầy ẩn ý với cả hai.

Nhạc Yên Nhi chỉ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.

Dạ Vị Ương hiểu không có nghĩa là Minh Tinh Tinh cũng hiểu.

Thằng bé cuống cuồng kéo tay cô, mặt mày lo lắng rồi giận dữ nhìn Dạ Đình Sâm, nói:

- Anh Sâm, anh vô lý thế, chuyện này không phải lỗi của chị, sao anh lại phạt chị? Lần trước cũng thế, anh làm chị thật thê thảm.

Chưa kịp nói xong, Nhạc Yên Nhi đã che miệng nó lại.

- Tinh Tinh, chị không sao, em đi chơi đi.

- Ranh con biết gì, lượn sang một bên!

Dạ Vị Ương vừa cười vừa nói.

- Nhưng mà chị...

Nhóc con vẫn tỏ ra lo lắng.

Nhạc Yên Nhi khuyên bảo hết lời, Dạ Vị Ương mới chịu chuyển chủ đề, sợ cô xấu hổ nên cô bé nói:

- Em điều tra rồi, đúng là không liên quan đến chị dâu. Chị dâu không biết hai người kia phải không? Nam là Francis, một bá tước, nữ là Laura, cũng là con nhà quý tộc. Hai người có hôn ước nhưng Francis không thích Laura, sau đó anh ta đòi từ hôn. Mấy hôm nay anh ta đang trốn tránh, lâu lắm không đến đây rồi, chẳng ngờ nay đến thì Laura cũng ở đây.

- Tên kia đâu?

Dạ Đình Sâm khó chịu hỏi.

Tất nhiên hắn tin hai người họ không có chuyện gì, nhưng tên khốn kia chạm vào Yên Nhi lại là sự thật, tay nào chạm thì chặt tay đó!

Là em gái Dạ Đình Sâm, tất nhiên Dạ Vị Ương biết hắn đang nghĩ gì, cô dở khóc dở cười:

- Anh, anh đừng giận, người ta cũng đáng thương mà, không cần chờ anh dạy dỗ đâu, anh ta bị Laura đánh rụng cả răng hàm rồi, chẳng trách cứ đòi từ hôn, ai dám có vợ như thế.

Nhạc Yên Nhi nhớ tới cảnh Francis bị đánh, cô cảm thấy anh ta thật đáng thương, hơn nữa giữa họ cũng không xảy ra chuyện gì cả.

- Vậy... Bỏ qua đi.

Nhạc Yên Nhi khe khẽ nói.

Đúng lúc này, giọng nói cà lơ phất phơ của Francis vang lên:

- Ô, mọi người ở đây hết à? Người đẹp phương Đông cũng ở đây luôn, thật là trùng hợp quá!

Francis vừa thấy Nhạc Yên Nhi thì sáng mắt lên, anh ta kéo thân thể bị đánh bầm dập của mình tới, quả là thân tàn chí kiên.

- Xin chào, anh là Francis, chẳng hay tên của người đẹp là gì?

Anh ta vươn tay định bắt tay Nhạc Yên Nhi nhưng lại bị Dạ Đình Sâm gạt đi:

- Chặt!

- Ấy đừng thế, máu me đầm đìa vậy sẽ làm người đẹp sợ đấy!

Francis cười.

- Nếu miệng không sạch sẽ thì răng cũng chẳng còn đâu!

Dạ Đình Sâm lạnh lùng nói.

Francis nghe vậy thì tặc lưỡi, anh ta không dám đùa Nhạc Yên Nhi nữa, chỉ cười nói:

- Ra là chủ tịch Dạ của LN, nghe đanh dã lâu, giai thoại của anh với cô vợ nhỏ cũng đã lưu truyền khắp nơi rồi, hâm mộ chết đi được.

Dứt lời, anh ta cười cay đắng.

Khuôn mặt đẹp trai bây giờ đã bầm dập, khóe môi chảy máu, bộ dáng vô cùng thê thảm.

Nhớ đến vị hôn thê của mình rồi nhìn vợ nhà người ta.

Đây chính là chênh lệch sao?

- Bà Dạ này, xin hỏi cô có chị em gái gì không, tốt nhất là tính cách giống cô, dáng dấp giống cô ấy, giới thiệu cho tôi với!

Nhạc Yên Nhi chưa kịp trả lời thì Dạ Đình Sâm đã kéo cô ra phía sau. Hắn nhìn chằm chằm vào Francis, lạnh nhạt nói:

- Nếu còn nhìn nữa, mắt cũng không có đâu, tin không?

- Tin, đương nhiên tin, truyền thuyết nói chủ tịch Dạ đã đạt tới một cảnh giới nhất định trong việc chiều vợ, tôi hiểu! Nhưng tôi không nói nhảm đâu, chủ tịch Dạ này, nói chuyện một lát đi.

Francis không ngả ngớn nữa, khuôn mặt anh ta trở nên nghiêm túc, nói.

Dù mặt mũi bầm dập nhưng sự tôn quý bẩm sinh không hề bị che giấu.

Lúc này, Nhạc Yên Nhi bắt đầu tin đây là một bá tước.

Dạ Đình Sâm híp mắt, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào Francis, cuối cùng mới vỗ nhẹ vào vai Nhạc Yên Nhi:

- Đi chơi với Vị Ương đi, lát nữa anh đi tìm em.

- Vâng.

Nhạc Yên Nhi ngoan ngoãn đáp rồi đi cùng Dạ Vị Ương.

Francis hâm mộ nhìn theo Nhạc Yên Nhi, quả nhiên con gái phương Đông là nhu mì nhất, so sánh giữa Nhạc Yên Nhi và Laura thì cô quá sức bé bỏng và dịu dàng.

Khung xương của con gái phương Tây rất lớn, lại ăn nhiều thức ăn nhanh nên cơ thể họ càng có vẻ to lớn, Nhạc Yên Nhi đứng trước họ quả thật giống một con búp bê được Thượng Đế tỉ mỉ điêu khắc thành, chỉ chạm vào đã sợ cô sẽ vỡ nát.

Không có so sánh sẽ không có chênh lệch, không có chênh lệch sẽ không có thương tổn.

- Người anh em, tôi xấu số quá, tôi cũng muốn tìm một cô vợ xinh đẹp hiền lành, không đánh lại mình thế này.

- Cô ấy là của tôi!

Dạ Đình Sâm như một con mèo đang tham lam giữ lấy thứ thuộc về mình.

Hắn hận không thể dán nhãn trên người Nhạc Yên Nhi để chứng minh cô thuộc về mình.

- Tôi biết, tôi chỉ mơ ước thôi mà. Bây giờ chúng ta nói chuyện chính đi, cho anh xem mấy thứ này đã.

Francis nở nụ cười giảo hoạt rồi ném một tập ảnh qua, là ảnh anh ta đang ôm Nhạc Yên Nhi.

Những bức ảnh đều không chụp trước mặt nên không thể thấy vẻ kháng cự của cô.

Vừa nhìn liền cảm thấy có gian tình.

Dạ Đình Sâm lướt qua tập ảnh, mắt hắn lạnh buốt nhìn Francis.

- Muốn gì?

Ánh mắt kia rất đáng sợ, Francis nhíu mày, tới bây giờ anh ta vẫn chưa bao giờ sợ ai, thế mà dưới đôi mắt này, anh ta lại khó nén run rẩy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom