• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Hai tay Dạ Đình Sâm giữ chặt bả vai cô, cơ thể run lên vì tức giận, gân xanh trên cánh tay nổi cả lên, nhưng tay của hắn lại rất dịu dàng, không nỡ dùng một chút sức nào.

Cơ thể của cô nhỏ nhắn thế kia, gầy gò thế kia, nếu hắn mạnh tay sẽ làm đau cô mất!

- Em sợ… em sợ nhận được câu trả lời là anh không cần em nữa.

Nhạc Yên Nhi nói bằng giọng run rẩy, không nhịn được để nước mắt lăn dài, cô chớp mắt đầy buồn bã, không dám nhìn thẳng vào mắt Dạ Đình Sâm. Bàn tay nhỏ bé của cô không biết nên đặt ở đâu, chúng không ngừng vân vê vạt áo, nắm chặt rồi buông ra, lại nắm chặt rồi lại buông ra, cô cứ lặp đi lặp lại như thế mới có thể làm giảm bớt chút bi thương trong lòng.

Cô vốn không quen thuộc cuộc sống nơi đây, Dạ Đình Sâm là người thân nhất của cô.

Nếu hắn không cần cô nữa thì cô phải làm sao đây?

Vì yêu sâu đậm nên mới sợ hãi.

Cô muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng, không muốn người khác nhìn thấy mình khóc lóc.

Nghe thấy giọng nói chứa đầy bất an của cô, cơ thể Dạ Đình Sâm run lên, có một chỗ mềm mại nào đó trong tim hắn sụp đổ.

Thật là….

Hắn hết cách với cô rồi.

Rõ ràng trên đường đến đây hắn đã nghĩ, nếu như bắt được cô nhóc xấu xa này thì nhất định phải dạy cho cô một bài học, để cô nhớ thật lâu, nhưng vừa nhìn thấy nước mắt của cô, Dạ Đình Sâm sao có thể để ý nhiều vậy được, hắn không nghĩ nữa, lập tức nhẹ nhàng hôn cô một cái.

Hắn hôn lên mí mắt cô, hôn đi nước mắt trên bờ mi đang run rẩy kia.

Nụ hôn tiếp theo rơi xuống gương mặt cô, lau sạch vệt nước mắt của cô.

Cuối cùng, hắn hôn xuống cánh môi tái nhợt của cô, nụ hôn này không bá đạo không đòi hỏi, hắn chỉ đặt môi mình lên môi cô và không làm gì khác.

Cho dù hắn không làm gì cả nhưng cô vẫn cảm nhận được sự dịu dàng của hắn, hắn thương tiếc hôn lên từng chỗ trên gương mặt cô.

Lúc này, cô biết mình thua rồi, cô đã thua người đàn ông này hoàn toàn.

Nếu như rời xa hắn.

Trái tim cô sẽ đau như bị xé rách!

- Dạ Đình Sâm… rốt cuộc anh muốn thế nào….

Cô run rẩy nói, nhưng cơ thể vạm vỡ trong lòng lại đột nhiên ngã xuống, dọa Nhạc Yên Nhi sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.

Cô vội vàng đỡ lấy hắn, Trần Lạc đứng canh ngoài cửa nghe thấy tiếng kêu của cô thì lập tức vọt vào, đỡ lấy Dạ Đình Sâm.

Hắn nhắm mắt lại, nhăn nhó đầy đau đớn, bàn tay thì nóng ran, Nhạc Yên Nhi vội vàng sờ trán hắn, thế mới phát hiện ra nơi này còn nóng hơn.

- Sao lại thế này, không phải đã mời bác sĩ tới khám rồi sao?

- Cô đi được mười phút thì chủ tịch đột nhiên tỉnh lại, điên lên đòi đi tìm cô, nếu không sao có thể đến đây nhanh như thế được? Cô không đi được là do Nghiêm lão thông báo với nhân viên ở sân bay không cho cô lên máy bay. Rõ ràng là có đủ thời gian để tới đây nhưng chủ tịch không chậm trễ chút nào, ngài ấy không để ý đến sức khỏe của mình mà kiên trì đi tìm cô.

Lúc này trong giọng nói của Trần Lạc có chút oán hận với Nhạc Yên Nhi.

Cậu ta vừa đỡ Dạ Đình Sâm đi ra ngoài vừa nói.

Nhưng đúng vào lúc này Dạ Đình Sâm lại nhíu chặt mày lại, hắn nắm chặt lấy tay của Nhạc Yên Nhi, đau khổ gào lên:

- Đừng rời xa tôi!

Nhạc Yên Nhi nhìn chăm chú vào người đàn ông này, tay của cô bị nắm chặt trong lòng bàn tay của hắn, dù đã hôn mê hắn vẫn không chịu buông tay ra.

Cô ngẩn ra.

Giọng nói của Trần Lạc truyền vào tai cô:

- Khi đang đi trên đường, chủ tịch bảo tôi lấy bút cho ngài ấy, bút hết mực nên ngài ấy không do dự đâm thủng ngón tay, dùng máu của mình để ký tên. Chủ tịch đối tốt với cô như thế, sao cô lại muốn bỏ đi?

- Nhưng mà…

Trần Lạc không biết chuyện của Đỗ Hồng Tuyết nên cô không giải thích được, cuối cùng cô chỉ đành im lặng cắn chặt môi.

Trần Lạc nhìn vẻ đau khổ của Dạ Đình Sâm, dù đã bất tỉnh nhân sự nhưng hắn vẫn còn nắm chặt tay của Nhạc Yên Nhi.

Nếu như cô không theo về thì e là mình cũng không mang Dạ Đình Sâm về được.

Cậu ta chỉ đành nói:

- Phu nhân, xin cô về cùng chủ tịch đi!

Nhạc Yên Nhi không từ chối, vì căn bản cô không thể giãy khỏi tay Dạ Đình Sâm được.

Lần này, cả biệt thự đều có người trông giữ cẩn thận, đề phòng Nhạc Yên Nhi chạy trốn lần nữa.

Cô ngồi bên giường, nhìn vào gương mặt tuấn tú giờ trắng bệch tới mức gần như trong suốt kia, không nhịn được thở dài một hơi.

- Dạ Đình Sâm, em ngốc lắm, IQ của em không cao, trong tình yêu không có đáp án lập lờ nước đôi, em có thể cảm nhận được tình cảm của anh, nhưng nếu như anh không tự nói cho em biết, em vẫn không thể chắc chắn được… giờ anh thoải mái nằm ngủ rồi, nhưng em vẫn lo lắng thấp thỏm. Anh ký tên là có ý gì, anh chọn em sao?

Cô lẩm bẩm tự nói một mình, không biết rốt cuộc hắn có nghe thấy hay không.

Cô thở dài một tiếng, ôm lấy cánh tay của mình rồi bất tri bất giác rơi vào giấc ngủ.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, đợi đến lúc Dạ Đình Sâm tỉnh lại đã là tám giờ tối, hắn thấy trong phòng trống rỗng, không nhìn thấy bóng hình quen thuộc thì nhíu chặt mày lại, vội vàng bật dậy, định rút kim ra rồi xuống giường.

Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Nhạc Yên Nhi đi từ bên trong ra đúng lúc nhìn thấy cảnh này thì vội hô lên:

- Anh làm gì thế? Anh có muốn khỏi bệnh không?

Vừa nghe thấy giọng nói của cô, trái tim vốn đang căng thẳng của Dạ Đình Sâm lập tức thả lỏng, hắn nhìn lên hướng âm thanh phát ra thì thấy gương mặt lo lắng của cô.

Nhạc Yên Nhi bước tới, đắp chăn lên cho hắn, cô nói với giọng chẳng vui vẻ gì:

- Anh có thể yêu quý cơ thể của mình một chút được không, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?

- Em đau lòng cho anh à?

Dạ Đình Sâm hỏi thẳng.

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì nhíu mày lại, cô rũ mắt xuống, cất giọng buồn bã:

- Có rất nhiều người quan tâm đến anh, thêm em cũng không nhiều mà bớt em cũng chẳng ít.

- Nhưng anh chỉ muốn sự quan tâm của em thôi.

Hắn tóm chặt lấy cổ tay của cô, nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực.

Cô ngơ ngác nhìn lại hắn, tim đập rất nhanh.

Trong nháy mắt cô không thốt ra được bất cứ từ nào.

Dưới cơn hoảng loạn, cô lùi mạnh về sau, giãy khỏi sự khống chế của hắn, rồi vội vàng xoay người lại và bảo:

- Em đi lấy khăn lau mồ hôi giúp anh.

Dạ Đình Sâm nhìn bóng lưng hoảng hốt chạy trốn của cô, ánh mắt sâu thêm mấy phần.

Chẳng mấy chốc, cô đã cầm một chiếc khăn lông ướt ra ngoài, lúc này Dạ Đình Sâm mới để ý mu bàn tay của cô đỏ lựng cả lên, vừa nhìn là biết bị bỏng, hắn cau mày, cầm ngay lấy tay cô để kiểm tra.

- Em bị làm sao thế?

- Không… không sao, lúc lấy nước thì không cẩn thận bị bỏng thôi.

Cô giấu tay phải ra sau lưng, cố ý nói như không có chuyện gì xảy ra.

- Em có biết là anh đau lòng lắm không?

Dạ Đình Sâm nhìn dáng vẻ quật cường của cô thì tức giận vô cùng, cuối cùng không thể kìm nén sự rung động trong lòng mình nữa, hắn ôm chặt Nhạc Yên Nhi vào lòng, xót xa nói:

- Yên Nhi, từ trước tới nay anh chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ chọn ai, từ đầu đến cuối người mà anh yêu vẫn chỉ có mình em!

- Nhưng mà… Đỗ Hồng Tuyết…

- Thân phận của cô ta anh sẽ tự điều tra, dù có đúng là cô ta hay không thì với cô ta anh cũng chỉ có sự áy náy, anh chỉ yêu duy nhất mình em, chẳng lẽ em vẫn không hiểu ư?
 
Advertisement
  • Chương 456

Chẳng ngờ Francis lại đột ngột lao tới chắn trước mặt Nhạc Yên Nhi, nói lớn:

- Cô đừng có mà đánh cô ấy, có giỏi thì đánh tôi đây này!

Anh ta vừa dứt lời thì một cái tát của Laura cũng tới, cái tát này cực kỳ quyết đoán và mạnh mẽ khiến Francis phải rú ầm lên.

Quả đúng như mong ước của anh ta.

- Cô... Tôi bảo cô đánh là cô đánh à?

Francis suy sụp.

Anh ta khổ sở ôm Nhạc Yên Nhi, dính chặt như thuốc cao da chó khiến cô đẩy cũng không nổi.

Đúng lúc này, giọng Dạ Vị Ương vang lên ngoài cửa:

- Tình hình trong đó thế nào, sao lại có giọng đàn ông? Chị dâu, chị xong chưa?

Dạ Vị Ương bước vào, thấy cảnh kia thì há hốc miệng, hét ầm lên:

- Chị dâu, chị đang làm gì thế?

Dạ Đình Sâm đang chờ ngoài cửa thì nghe thấy câu này, sợ Nhạc Yên Nhi có chuyện, hắn vọt vào mà không hề suy nghĩ.

Vậy là cảnh tượng lúc này trở nên rất "đẹp".

Minh Tinh Tinh bịt mắt, nó cảm thấy cảnh tượng này đẹp đến độ không dám nhìn!

Nhạc Yên Nhi đối mặt với Dạ Đình Sâm, khi bốn mắt nhìn nhau, mọi âm thanh đều biến mất, thứ duy nhất tồn tại chính là bầu không khí quái dị.

Tim cô đập thình thịch.

Francis vẫn ôm cô, nghe thấy tiếng tim cô đập nhanh thì nghi ngờ ngẩng lên, hỏi:

- Em sao thế? Đau lòng cho tôi à? Người đẹp phương Đông ơi?

Nhưng vừa dứt lời, anh ta đã bị một người đằng sau túm áo đẩy sang bên.

Francis tưởng là Laura, đang giận dữ muốn mắng chửi thì bỗng thấy có vấn đề, bởi lẽ có một người đàn ông đã xuất hiện.

Trông quen nhỉ?

- Xin chào, anh là ai?

Francis hỏi.

- Chồng cô ấy!

Dạ Đình Sâm nói xong thì bụng Francis cũng nhận một quả đấm.

- Tại sao... lại đánh tôi?

Francis rên lên.

Dạ Đình Sâm chẳng thèm nhìn thêm, hắn quay lại, nhìn chằm chằm vào Nhạc Yên Nhi.

Ánh mắt kia lạnh như băng khiến cô run rẩy, mỗi lỗ chân lông đều cảm nhận được sự sợ hãi.

Xong rồi, Dạ Đình Sâm giận rồi!

- Em... với anh ta, khi nãy...

Cô lắp bắp chưa nói hết thì chẳng ngờ Laura đã chen vào, đắc ý nói:

- Anh Dạ, vợ anh có vẻ không chung thủy rồi, có quan hệ với hôn phu của tôi, mà hình như quan hệ còn không tầm thường! Hai người trốn trong đó chẳng biết đang làm gì, nói không chừng đang anh anh em em, ôm ôm ấp ấp đấy!

- Không phải! Anh đừng nghe cô ta nói bừa!

Nhạc Yên Nhi vội giải thích.

- Thật không? Khi nãy tôi thấy anh ta còn đè lên cô, ôm cô rất chặt mà, hơn nữa không chỉ mình tôi, tất cả mọi người ở đây đều thấy, chẳng lẽ còn giả được à?

Lời này như một ngòi nổ, Dạ Đình Sâm híp mắt, toàn thân hắn lộ vẻ lạnh lẽo đến đáng sợ.

Đè lên cô...

Ôm cô rất chặt...

- Chuyện không phải thế, em không hề quen anh ta, anh ta đột ngột xông vào, sau đó... Tinh Tinh có thể làm chứng!

Nhạc Yên Nhi lo lắng nói.

Minh Tinh Tinh lập tức nói:

- Đúng, đúng là vừa quen, chị gái vô tội, tên này đùa giỡn lưu manh, còn bịt miệng chị gái, định giở trò với chị gái!

Nó tức giận chỉ vào kẻ cầm đầu.

- Đùa giỡn lưu manh?

Dạ Đình Sâm nhanh chóng bắt được mấy từ này, mắt hắn tối sầm, nhiệt độ ở đây như lạnh hơn vài độ, mọi người đều cảm thấy rét căm căm.

Sau đó, hắn lạnh lùng quát lên:

- Dạ Vị Ương, người này giao cho em, lát nữa anh sẽ chặt tay nó!

Dứt lời, hắn kéo Nhạc Yên Nhi rời đi.

Sau lưng là tiếng rên của Francis.

Dạ Đình Sâm kéo Nhạc Yên Nhi ra ngoài, sau đó cả hai vào một phòng tập yoga không người.

Còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị hắn ép vào tường, cô giật mình đến mức tim như bắn ra ngoài.

Ánh mắt hắn vẫn lạnh như vậy, con ngươi đen kịt, cực kỳ đáng sợ.

Cô run run môi, sợ hãi nói:

- Anh... Anh đừng nhìn em như thế, em sợ lắm, em vô tội mà!

- Thằng khốn đó chạm vào đâu?

Dạ Đình Sâm quát.

Nhạc Yên Nhi ngẩn ra.

Thấy cô không trả lời, hắn chỉ vào tay cô, hỏi:

- Chỗ này?

- Hay là chỗ này? Chỗ này?

Bàn tay Dạ Đình Sâm lướt trên da thịt của Nhạc Yên Nhi, cô sợ đến mức lắc đầu nguầy nguậy:

- Đây là hiểu lầm thôi, chuyện không như anh nghĩ đâu!

- Anh biết, nhưng anh không chịu được việc có người đàn ông khác chạm vào em!

Giọng trầm đầy tức giận vang lên, sau đó hắn dắt cô vào phòng tắm.

Ở đây có một phòng tắm cho khách.

Nhạc Yên Nhi hết cách, cô chỉ đành mặc hắn, cuối cùng, Dạ Đình Sâm tắm sạch cho cô nhưng không định cho cô mặc quần áo.

- Này... không mặc quần áo à?

Nhạc Yên Nhi lúng túng che người, thẹn thùng nói.

Quần áo của cô bị Dạ Đình Sâm lột sạch, giờ chúng đang bị khóa trong tủ, còn chìa khóa lại nằm trong tay hắn.

Cô trần trụi toàn thân nhưng hắn thì không, hắn chỉ cởi áo vest, carvat và hai cúc của chiếc sơ mi trắng mà thôi, cảnh tượng bên trong như ẩn như hiện khiến người ta lâm vào suy nghĩ miên man.

Dạ Đình Sâm luôn giữ hình tượng cực kỳ nghiêm cẩn, Nhạc Yên Nhi cũng đã quen, nhưng hắn lúc này lại có vẻ quyến rũ đến lạ.

Dạ Đình Sâm rất cao nên quần áo luôn là hàng may đo thủ công, chúng giúp tôn lên cặp chân dài của hắn, áo sơ mi trắng bây giờ đã ướt nhẹp, dính chặt trên người, cơ bắp bên dưới áo lúc ẩn lúc hiện khiến người ta mơ màng.

Hắn xắn tay áo, đồng hồ đắt tiền đặt một bên, ngón tay thon và trắng. Lúc này, hắn đang khoanh tay trước ngực, đứng yên.

Đôi mắt của hắn như có ma lực, hắn nhìn chăm chú vào Nhạc Yên Nhi, có cảm tưởng như hắn đang lướt qua từng tấc da thịt của cô vậy.

Dấu vết hoan ái của hôm trước còn chưa hết, chúng in trên da thịt trắng nõn của Nhạc Yên Nhi trông hệt như những đóa hồng mai, điều này khiến Dạ Đình Sâm khẽ nuốt nước miếng.

Bị ánh mắt nóng rực kia nhìn chằm chằm, Nhạc Yên Nhi nổi da gà, run rẩy hỏi:

- Anh nhìn em mãi làm gì, Vị Ương đang chờ bên ngoài, anh đưa quần áo cho em đã!

- Yên Nhi, khi nãy anh có nói với em về chuyện trừng phạt không?

Giọng nam trầm quyến rũ hệt như vò rượu ủ lâu năm làm người ta chuếnh choáng.

Nhạc Yên Nhi sững sờ, cô cẩn thận nhớ lại, hoàn toàn không có.

- Chưa nói, em cũng không sai, sao em lại bị phạt?

Cô ấm ức.

- À, khi nãy anh quên, bây giờ anh nhớ rồi.

Dạ Đình Sâm sải bước tới, Nhạc Yên Nhi giật mình lùi về sau, nhưng lùi được hai bước thì lưng cô đã dán vào tường, cái lạnh của gạch men truyền tới khiến cô khẽ rụt cổ lại, cô muốn tránh cái lạnh theo bản năng nên bước lên một bước, cuối cùng Nhạc Yên Nhi ngã vào lòng Dạ Đình Sâm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom