Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Con gái thì anh không xuống tay được, còn con trai thì... anh không dám hứa.

Hắn hơi ngập ngừng, giống như đang nghĩ tới việc trong tương lai mình sẽ có một đứa con giống Minh Tinh Tinh, chắc chắn hắn sẽ treo ngược nó lên rồi cho ăn đòn!

Dứt lời, hắn hung dữ nhìn về bé con đang ăn luôn mồm đằng sau Nhạc Yên Nhi.

Nhạc Yên Nhi cười khanh khách, cô không nghĩ nhiều như vậy, mặc kệ là trai hay gái cô cũng vẫn yêu.

Về sau họ sẽ thực sự thành một nhà ba người, chỉ nghĩ thế thôi, Nhạc Yên Nhi đã thấy vui rồi.

Ăn xong, cô đưa Minh Tinh Tinh về phòng, dỗ cho nó ngủ rồi mới quay lại phòng mình.

Lưng cô có vết thương nên không tiện tắm, Dạ Đình Sâm vẫn luôn bôi thuốc giúp cô.

Nhạc Yên Nhi đã rất mệt mỏi nên sau khi tắm xong, vừa trèo lên giường một lát là cô đã chìm vào giấc ngủ. Người đàn ông bên cạnh thấy gương mặt say ngủ của cô, hắn cảm thấy tim mình đầy ắp.

Thứ cảm xúc đó gọi là hạnh phúc.

Bây giờ, hắn rất hạnh phúc.

Đúng lúc này, chuông điện thoại lại kêu lên, dù Dạ Đình Sâm kịp thời tắt chuông nhưng tiếng động đột ngột vẫn quấy rầy đến giấc ngủ của Nhạc Yên Nhi.

Chẳng biết đang tỉnh hay mơ, cô khẽ hỏi:

- Ai... ai thế?

Hỏi một câu rồi im lặng, có lẽ cô đã lại ngủ rồi.

Dạ Đình Sâm nhíu mày, hắn hôn lên trán cô rồi mới rời giường nghe điện thoại.

- Có chuyện gì?

- Thưa ngài, cô gái ngài đưa tới hôm qua đã phát sốt lúc nửa đêm, cô ấy luôn luôn gọi tên ngài. Vì cô ấy giãy giụa quá mạnh nên không thể tiêm thuốc an thần, hơn nữa cũng đã chọc kim sai vị trí nhiều lần. Ngài... ngài... ngài có muốn tới không ạ?

Người kia do dự nói.

Dạ Đình Sâm nghe vậy thì nhìn về phía người đang say ngủ, nhíu mày.

Hắn vừa định từ chối, chẳng ngờ đầu dây bên kia lại vội vàng nói tiếp:

- Thưa ngài... Nếu sốt cao không ngừng thế này, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện.

Câu nói này đã thành công khiến Dạ Đình Sâm không thể nói lời từ chối.

Im lặng vài giây, hắn đáp:

- Tôi tới ngay.

Đêm nay Nhạc Yên Nhi ngủ rất say, dù mệt nhưng cảm giác mệt mỏi cũng không quá rõ ràng.

Sáng hôm sau, cô mơ màng mở mắt vào lúc năm giờ sáng, phản ứng đầu tiên là sờ bên cạnh, theo lẽ thường thì lúc này Dạ Đình Sâm chắc chắn vẫn còn trên giường.

Nhưng bên giường trống trơn, chăn đệm đã lạnh chứng tỏ hắn đã sớm rời đi.

Nhạc Yên Nhi bừng tỉnh, cô ngơ ngác nhìn xuống giường, vô cùng nghi hoặc. Mới sáng sớm mà hắn đã đi đâu? Chẳng lẽ là xuống nhà?

Cô thay đồ, ra khỏi phòng. Mới năm giờ sáng, người giúp việc còn chưa tới, biệt thự rất yên tĩnh.

Dưới nhà cũng không có ai.

Dạ Đình Sâm đi đâu rồi?

Cô gọi điện thoại cho hắn, chẳng bao lâu đã có người nghe:

- Chồng ơi, bây giờ anh ở đâu thế? Anh đi từ sớm à?

- Bạn anh xảy ra chút chuyện, anh phải tới, lúc anh đi thì em còn đang ngủ nên anh không quấy rầy.

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng như trước nhưng Nhạc Yên Nhi nhạy cảm phát hiện ra trong đó có sự mệt mỏi, điều này chứng minh đêm qua hắn không ngủ ngon, hoặc là cả đêm không ngủ.

Sau khi tới Anh, mối quan hệ xã giao của Nhạc Yên Nhi rất ít, cô luôn cho rằng bạn của Dạ Đình Sâm là nam nên sẽ không để ý. Hơn nữa, cô cũng không phải kiểu đàn bà càn quấy, người đàn ông của cô nói mệt, vậy thì cô sẽ ngoan ngoãn im lặng.

Chẳng qua...

- Hôm nay Vị Ương bảo sẽ đi xem giáo đường, vậy anh có về không?

Giọng nói cô mang theo chờ mong và dè dặt.

Một việc vốn là hiển nhiên nhưng bây giờ Nhạc Yên Nhi lại không dám chắc, Dạ Đình Sâm không bao giờ vắng mặt trong bất kỳ sự kiện nào liên quan tới cô, thế nhưng hai lần đột ngột rời đi của hắn khiến cô cảm thấy lo lắng, không biết hắn có còn cùng cô đi xem lễ đường được không.

Hai chữ "lễ đường" như sấm bên tai Dạ Đình Sâm, hắn bỗng nhớ ra hôm qua mình phải làm gì.

Hắn đã cố ý chuẩn bị một bất ngờ, muốn đưa Nhạc Yên Nhi đi chọn áo cưới, chẳng ngờ cú điện thoại chết tiệt kia đã làm hắn quên một việc quan trọng như vậy.

Vậy Nhạc Yên Nhi đã trải qua ngày hôm qua thế nào?

Cô không nói gì, hắn lại quên đi!

- Anh về ngay đây, đợi lát nữa cùng đi.

- Vậy em ở nhà chờ anh.

Cúp máy xong, Dạ Đình Sâm nhìn phòng bệnh rồi hỏi bác sĩ:

- Tình hình sao rồi?

- Cảm xúc của bệnh nhân đã ổn định lại, có thể tỉnh lại trong mấy ngày này.

- Vậy làm phiền bác sĩ quan tâm chăm sóc, tôi có việc phải đi, nếu ở đây xảy ra chuyện gì cứ gọi cho tôi.

- Vâng, thưa ngài.

Bác sĩ cũng nhận ra hắn đang vội, tuy nhiên sự lo lắng và mệt mỏi qua một đêm này không phải giả vờ.

Nhưng ông ta không hề biết rằng người đàn ông này chính là Dạ Đình Sâm, vị chủ tịch đang nổi danh của tập đoàn LN, cũng không biết ấn tượng về sự cưng chiều vợ đến vô độ của hắn đã đi sâu vào lòng người thế nào.

Người trên giường bệnh lại không phải vợ hắn.

Hắn vội vàng rời đi là vì về với vợ, cùng vợ đi xem giáo đường tổ chức hôn lễ.

Chưa đầy một tiếng sau, Nhạc Yên Nhi thấy người đàn ông của mình mệt mỏi trở về.

Cô vội ra cửa đón, giúp hắn chuẩn bị dép trong nhà rồi đón lấy áo khoác của hắn, treo lên mắc. Sau đó, cô nhẹ nhàng hỏi:

- Anh về rồi, có mệt không? Đầu bếp nấu cơm xong rồi đấy. Em định xuống bếp nhưng nghĩ mình nấu không ngon, sợ Minh Minh không ăn nên em mới không làm nữa.

- Đã bảo em không cần xuống bếp mà.

Dạ Đình Sâm cưng chiều ôm lấy Nhạc Yên Nhi. Sau một đêm phải ngửi mùi thuốc sát trùng, bây giờ được ngửi hương thơm trên người cô, hắn bỗng cảm thấy say đắm, chỉ muốn ôm cô cả đời, mãi không buông tay.

Nhạc Yên Nhi nghe thấy lời nói cưng chiều như thế thì cười:

- Dù anh không muốn để em nấu nhưng là người làm vợ, em vẫn mong chồng mình có thể ăn cơm mình nấu một lần đấy! À, bạn anh không sao chứ?

Nhạc Yên Nhi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trên người hắn.

Hắn tới bệnh viện? Bạn hắn bị thương à?

- Không sao rồi, hai hôm nay anh sơ sót với em quá, hôm qua vốn nên đi chọn áo cưới cùng em nhưng anh lại có việc đột xuất.

Dạ Đình Sâm rất hổ thẹn.

- Anh không cần cảm thấy có lỗi đâu, là em đòi hỏi nhiều thôi. Anh bận bịu như vậy mà còn phải giải quyết mấy việc vặt vãnh, là em không nên quấn lấy anh mới đúng.

Cô vừa nói xong, Dạ Đình Sâm đã bất ngờ dừng bước rồi kéo cô vào lòng, cằm hắn đặt lên đỉnh đầu Nhạc Yên Nhi.
 
Advertisement
  • Chương 438

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, mãi cho đến khi một giọt nước mắt nóng hổi của Nhạc Yên Nhi rơi xuống gương mặt điển trai của hắn thì cô mới kinh ngạc phát hiện ra trên mặt mình đã đầy nước mắt.

Cô vội vàng lau nước mắt, đứng dậy, nhìn xuống người đàn ông đang nằm trên giường.

- Dạ Đình Sâm, từ trước tới nay em chưa từng nghĩ rằng chúng ta sẽ xa nhau, cuối cùng ngày này đã đến rồi, mà còn đến quá sớm. Nếu như anh đã nhìn thấy thư của em nhưng lại không trả lời, chứng tỏ anh đã chọn cô ấy chứ không phải em. Em biết, đưa ra quyết định như vậy với anh cũng rất khó khăn, nhưng em hiểu anh, dù sao trong chuyện tình cảm, em cũng chỉ là kẻ đến sau mà thôi, Đỗ Hồng Tuyết là một cô gái tốt, em đồng ý tác thành cho hai người.

Anh tìm thấy hạnh phúc em cũng mừng thay anh, em sẽ tiếp tục đi tìm hạnh phúc của mình, em chúc anh hạnh phúc… nhưng em không hy vọng anh sẽ chúc phúc cho em, như thế em cảm thấy rất tàn nhẫn. Dạ Đình Sâm, tạm biệt, em không dám đối diện với anh khi anh đang thức, bây giờ rời đi… là lựa chọn tốt nhất của em.

Cô buồn bã nói xong những lời này thì xoay người đi, nhưng tay của Dạ Đình Sâm vẫn nắm thật chặt cổ tay của cô, ngăn cản không để cô rời khỏi.

Cô mỉm cười, sau đó vừa kiên định vừa thong thả gỡ từng ngón tay của hắn ra.

Cô ngắm hắn thật kỹ rồi thu dọn đồ đạc.

Thật ra thì, nơi này không có bất cứ món đồ nào là của cô cả, những thứ này đều là Dạ Đình Sâm mua cho cô, cô chỉ mang theo hai bộ quần áo để thay rồi sắp xếp lại những món đồ khác vào một chiếc hòm, nếu như Dạ Đình Sâm muốn vứt chúng đi thì cũng tiện.

Cuối cùng cô đặt hai bộ quần áo vào trong túi, nhét hộ chiếu vào rồi xoay người ra ngoài.

Lúc đi tới cửa cô không dám quay đầu lại, chỉ nói:

- Dạ Đình Sâm… tạm biệt.

Nói xong cô lập tức bỏ đi.

Khi Nhạc Yên Nhi xuống tầng, Nghiêm lão thấy cô đeo túi, trông có vẻ như sắp ra ngoài thì vô cùng kinh ngạc.

Thiếu gia vẫn còn nằm trên giường mà thiếu phu nhân lại đi đâu thế?

- Thiếu phu nhân… cô muốn ra ngoài à?

- Vâng, tôi để quên vài thứ ở chỗ Dạ Vị Ương rồi, giờ tôi qua đó lấy.

Cô thản nhiên trả lời như không có chuyện gì.

- Vậy được, để tôi báo Trần Lạc đưa cô đi.

- Không cần đâu.

Nhạc Yên Nhi vội nói, giọng điệu của cô quá mức vội vàng khiến cho Nghiêm lão thấy hơi nghi ngờ.

Cô cười gượng, nói:

- Trần Lạc rất bận, còn phải chăm sóc Dạ Đình Sâm nữa, tôi đi rồi về ngay thôi, ở đây cũng tiện bắt xe, tôi biết nói tiếng Anh nên không cần phiền người khác đưa đi đâu.

- Thế thì tốt, thiếu phu nhân đi sớm về sớm nhé.

Nghiêm lão gật đầu đồng ý.

Nhưng Nhạc Yên Nhi vừa ra khỏi cửa ông liền híp mắt lại, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

Đúng vào lúc này, Dạ Đình Sâm vốn đang nằm trên giường bỗng mở mắt, trên đầu hắn toàn mồ hôi, dường như vừa giãy giụa thoát khỏi một cái nhà giam vậy.

Thực ra tuy rằng đang bị hôn mê nhưng ý thức của hắn vẫn rất tỉnh táo, hắn nghe thấy hết những lời mà Nhạc Yên Nhi nói.

Cô nói… cô muốn đi! Cô ấy đang tạm biệt hắn!

Chết tiệt, hắn không ký tên là vì đang đi trên đường không có bút nhưng không ngờ lại khiến Nhạc Yên Nhi hiểu lầm.

Hắn vội vàng rút kim truyền rồi xuống giường, vừa ra ngoài hắn liền nhìn thấy hai người giúp việc, hắn nắm ngay lấy quần áo bọn họ, lạnh giọng quát:

- Áo sơ mi của tôi đâu? Lá thư kia của tôi đâu?

- Ừm… áo sơ mi của thiếu gia được mang đi giặt rồi, thư… thư gì cơ ạ?

Đúng vào lúc này Trần Lạc đi lên tầng, nghe thấy câu hỏi của Dạ Đình Sâm, cậu ta vội trả lời:

- Lá thư đó bị phu nhân lấy đi xong tiện tay vứt vào thùng rác rồi.

- Thùng rác ư?

Dạ Đình Sâm nhắc lại với vẻ thất thần, hắn lập tức đi về phòng, tìm thấy lá thư đáng thương bị người ta vứt bỏ trong thùng rác kia.

- Thiếu phu nhân đâu?

- Cô ấy không ở trong phòng ạ?

Mặt Trần Lạc hết sức ngơ ngác.

- Chết tiệt!

Dạ Đình Sâm chửi bậy một tiếng rồi vội vàng phi xuống tầng.

Nghiêm lão vừa nhìn thấy dáng vẻ này liền biết hắn vội đi tìm Nhạc Yên Nhi, ông lên tiếng đúng lúc:

- Thiếu phu nhân đã đi được mười phút rồi.

Dạ Đình Sâm nghe thế thì nhíu chặt mày lại, lập tức xông ra ngoài định lái xe đi tìm Nhạc Yên Nhi, cô ấy muốn về thành phố A chắc chắn phải đi máy bay, giờ hắn liền đi tìm cô.

Vừa ra khỏi cửa đã thấy một chiếc xe được chuẩn bị sẵn.

Giọng Nghiêm lão vang lên từ sau lưng hắn:

- Tôi đã phái người đi theo thiếu phu nhân rồi, cô ấy đang trên đường tới sân bay, tôi cũng đã liên lạc với nhân viên bên sân bay rồi, thiếu gia có đủ thời gian qua đó. Hiện giờ ngài còn chưa khỏe, hay là để Trần Lạc lái đi.

Lời nói của ông khiến cho cậu thư ký đứng bên cạnh bật thẳng ngón tay cái lên đầy khâm phục.

Quản gia đẳng cấp đúng là danh bất hư truyền!

Trần Lạc lập tức lên xe, đưa Dạ Đình Sâm ra sân bay. Cậu ta thấy sắc mặt Dạ Đình Sâm trắng bệch, trán không ngừng đổ mồ hôi thì không khỏi lo lắng.

- Chủ tịch, sức khỏe của ngài…

- Đừng lo cho tôi.

Dạ Đình Sâm nhíu mày nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đột nhiên hắn nhìn vào lá thư trên tay rồi hỏi:

- Có bút không?

- Để tôi xem thử xem.

Trần Lạc đã từng lái chiếc xe này, cậu ta nhớ mang máng trong xe có một cây bút nước, tìm ra rồi đưa nó cho Dạ Đình Sâm.

Nhưng mà, lúc mở ra thì bút đã hết mực.

Dạ Đình Sâm nhìn chằm chằm cây bút không thể viết được kia, im lặng, cuối cùng hắn dùng đầu bút chọc rách ngón tay của mình, cảnh này làm Trần Lạc hết cả hồn.

- Chủ tịch, ngài làm gì thế?

Dạ Đình Sâm lấy bút chấm máu của mình rồi ký tên lên tờ giấy nhăn nhúm kia.

Trong bao thư còn có một lá thư Nhạc Yên Nhi viết, chỉ có điều nó đã bị nước làm ướt, chữ viết đã nhòe không đọc được nữa. May là hợp đồng này được đánh máy nên mới không bị làm sao.

Nhìn thấy tên của mình được ký trên giấy, cuối cùng khóe miệng Dạ Đình Sâm cũng không còn căng cứng như vừa nãy nữa.

Mà lúc này ở sân bay…

Đúng như dự tính, Nhạc Yên Nhi bị chặn lại, điều này khiến cô thấy rất khó hiểu, tuy rằng cô qua đây trái phép, nhưng sau đó Dạ Đình Sâm đã giúp cô làm bổ sung hộ chiếu và visa rồi, bây giờ cô muốn trở về đáng lẽ không có vấn đề gì mới đúng chứ.

Nhưng cô vẫn bị chặn lại, hơn nữa không có bất cứ lời giải thích nào được đưa ra…

- Tôi có thể hỏi nguyên nhân được không? Các anh không thể ngăn tôi như thế, tôi đã mua vé trên mạng rồi, tôi là khách hàng của các anh đấy, máy bay sắp cất cánh rồi, các anh làm tôi trễ chuyến bay là tôi sẽ kiện đấy.

Đến cả kiện tụng cô cũng lôi ra rồi nhưng nhân viên lễ tân vẫn không hề để ý tới cô mà chỉ giơ tay ra mời cô đến khu nghỉ ngơi ngồi đợi.

Giờ cô còn tâm trạng nào mà nghỉ ngơi cơ chứ!

Cũng chẳng dám báo cảnh sát, cô cảm thấy mình như tên trộm nhập cư trái phép vậy, pháp luật ở nước ngoài không như trong nước, không cẩn thận có còn bị mời đi ăn cơm tù mất, hiện giờ cô còn không có nổi một luật sư nữa chứ.

Nhạc Yên Nhi tức đến nghiến răng nhưng không còn cách nào khác, tận tai nghe thấy chuyến bay của mình thông báo làm thủ tục lên máy bay.

Cô thậm chí còn nghĩ tới việc nếu nhân lúc nhân viên không chú ý, lén lút xông qua cửa để lên máy bay thì tỷ lệ thành công là bao nhiêu.

Tóm lại dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể ngồi đây mãi được, người của Dạ Đình Sâm lúc nào cũng có thể tìm đến.

Nhạc Yên Nhi đứng dậy, đang muốn lén lút vòng qua nhân viên kiểm soát.

Nhưng lúc này sau lưng đột nhiên có người gọi tên cô.

- Nhạc Yên Nhi, em đứng lại đó!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom