• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi vốn đang nước mắt nhạt nhòa, vừa nghe thấy câu này, cô không biết nên khóc hay là giận nữa, cuối cùng, cô đánh vào ngực Dạ Đình Sâm, lau nước mắt, nói

- Người ta đã buồn thế rồi mà anh còn trêu nữa!

- Không phải trêu đâu.

Dạ Đình Sâm không cười nữa, hắn nghiêm túc nói:

- Anh cưới người để mình yêu chiều chứ không phải người chiều mình. Anh là người đàn ông của em, chuyện nuôi em một đời là phải, cho dù anh không làm thì cũng chẳng tới lượt em, trong nhà còn có đầu bếp mà, phải không? Nhưng mà anh muốn nấu cơm cho em, cũng cảm ơn em đã cho anh cơ hội để nấu cơm vì em. Yên Nhi, em hiểu không, có thể nấu cơm cho em cả đời là việc anh cầu còn không được.

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì sững sờ.

Cái tên Dạ Đình Sâm này luôn có thể nói lời ngon ngọt một cách rất đàng hoàng mà không khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Thấy cô mãi chẳng nói gì, hắn lo lắng hỏi han:

- Sao thế? Còn buồn à?

- Không, hết rồi, chỉ là em chẳng biết nói sao cả thôi.

Cô vô tội lắc đầu, lông mi vẫn còn vương nước mắt, bộ dáng lúc nào cũng như sắp khóc khiến người khác đau lòng.

Dạ Đình Sâm nghe vậy thì cảm thấy thật bất đắc dĩ, hắn tặng cô một cái ôm thật chặt của người chồng rồi đặt cô lên bàn bếp sạch sẽ, giúp cô xử lý vết thương, dán băng cầm máu xong, hắn mới khom người xuống dọn đống bừa bộn dưới đất.

Nhạc Yên Nhi hổ thẹn xin lỗi:

- Xin lỗi, anh đã đi làm về muộn như vậy rồi, thậm chí chẳng được ăn thứ gì, em lại còn làm loạn hơn, thật ra... em rất vô dụng, phải không?

Nói đến đây, cô lại chực khóc.

Chẳng ngờ Dạ Đình Sâm lại bước tới bên cạnh cô, nhíu mày, sắc mặt khó coi như đang nổi giận.

Nhạc Yên Nhi giật mình, càng khó chịu hơn:

- Anh... anh đừng giận, em biết sai thật rồi, về sau em sẽ ngoan ngoãn học...

Lời còn chưa hết, Dạ Đình Sâm đã dịu dàng lau sạch nước mắt cho cô rồi nghiêm túc nói:

- Em hữu dụng như vậy thì cần chồng làm gì?

Nhạc Yên Nhi chẳng hiểu gì cả.

- Từ nay về sau, không được suy nghĩ lung tung, cái đầu nhỏ này của em chỉ có thể nghĩ đến anh, không thể tùy tiện nghĩ tới những thứ khác! Không có gì ăn thì anh tự nấu. Em làm bẩn thì anh dọn, không có gì to tát cả, về sau không được tùy tiện khóc như thế, cũng không được coi thường mình.

- Nhưng mà... em thực sự rất vô dụng!

Nhạc Yên Nhi ấm ức bĩu môi, hệt như đứa bé đang tủi thân.

Dạ Đình Sâm đau lòng vuốt tóc cô, vẻ nghiêm túc không duy trì nổi nửa phút, đối mặt với Nhạc Yên Nhi, hắn thực sự không thể hung dữ nổi.

Hắn đành phải ghé vào tai cô, nói:

- Ai bảo em vô dụng? Trên giường, em rất hữu dụng.

Câu nói này khiến Nhạc Yên Nhi nghẹn lời, nước mắt cũng nghẹn lại luôn.

- Em chỉ cần ngày ngày cho anh ăn no, vậy là đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, những việc còn lại cứ để anh chiều chuộng em thành nữ vương đi.

Nói xong, hắn khẽ hôn lên vành tai cô. Rõ ràng chỉ là một nụ hôn thoáng qua nhưng lại khiến Nhạc Yên Nhi run lên.

- Nhớ rằng lời anh nói có hiệu lực cả một đời.

Hắn nói, đôi mắt phượng đen láy nhìn cô thật sâu, bên trong là dịu dàng và tình cảm tràn đầy.

Đã nói đến thế rồi, Nhạc Yên Nhi còn biết nói gì nữa. Trên thực tế, cô không tìm được bất cứ lời đáp trả nào, khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng từ lâu, ngay cả hô hấp cũng khó, làm gì còn sức mà nói chuyện nữa.

Cô chỉ có thể nhìn người đàn ông của mình quét dọn sạch sẽ phòng bếp rồi nấu nước, rửa rau và cà chua.

- Mì thịt băm cà chua kiểu Ý nhé?

Hắn hỏi.

- Vâng.

Nhạc Yên Nhi bất giác trả lời, lời vừa thốt ra, cô cũng xấu hổi cúi đầu. Vốn là cô nấu bữa khuya, giờ chẳng ngờ cô lại thành người ăn ké. Hơn nữa cô cũng không quá đói, vậy mà khi Dạ Đình Sâm hỏi, cô vẫn cứ đồng ý.

- Tối ăn gì rồi?

Dạ Đình Sâm vừa chuẩn bị nguyên liệu vừa nhìn sang, hỏi.

- Không ăn gì cả, anh không ở nhà, không muốn ăn.

Nhạc Yên Nhi cũng không e dè bày tỏ tình cảm, tuy nhiên do vẫn khá xấu hổ, cô cố ý nhìn đi hướng khác chứ không nhìn thẳng vào mắt Dạ Đình Sâm.

Quả nhiên, vừa nghe vậy, hắn lập tức ngước mắt lên, nhìn chăm chú vào Nhạc Yên Nhi. Thấy khuôn mặt đỏ bừng cùng cần cổ thon dài đẹp đẽ đều đã đỏ ửng, hắn không nhịn được, lại ngắm thêm một lát.

Nếu Nhạc Yên Nhi nhìn thẳng vào mắt Dạ Đình Sâm, cô sẽ nhận ra ngoài tình yêu sâu đậm ra, trong mắt hắn còn có một cảm xúc phức tạp khó nói thành lời khác.

Hắn nhíu mày nhưng cũng mau chóng giãn ra, dặn dò:

- Không được thế nữa, dù anh không ở đây cũng phải ăn.

- Anh... sẽ không ở đây à?

Trái tim Nhạc Yên Nhi ngừng một nhịp, cô vội quay đầu hỏi.

Bốn mắt nhìn nhau, giữa hai người còn ngăn cách một cái nồi, hơi nước sôi bốc lên khiến cả hai đều hư ảo trước mắt nhau.

Cách một tầng hơi nước, cô không thấy rõ sắc mặt hắn nhưng có thể nghe tiếng trả lời rất rành mạch:

- Không đâu.

Nhạc Yên Nhi thở phào, chẳng hiểu vì sao khi nãy cô lại lo lắng như vậy, đáp án này chẳng phải là chắc chắn sao?

Vì sao lại có cảm giác bất an?

Cà chua mau chóng được thả vào chảo để làm sốt, cuối cùng hai đĩa mì thơm phức ra đời.

Dạ Đình Sâm đang định ôm Nhạc Yên Nhi ra ngoài ăn thì một giọng nói bất ngờ vang lên phá tan sự yên tĩnh:

- Ôi! Thơm quá thơm quá thơm quá. Em đói quá đói quá đói quá.

Một đứa bé đứng trước cửa phòng bếp, nó mặc đồ ngủ, hai tay đang vung loạn giống như đang lần tìm đồ ăn.

Mắt của nhóc con còn chưa mở hẳn, bộ dáng mơ màng ngái ngủ, Nhạc Yên Nhi cảm thấy nó đáng yêu chết đi được.

Nhóc kia cuối cùng cũng đi tới nơi tỏa ra mùi thơm, sau đó nó mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào hai bát mì Ý trên bàn rồi nuốt nước miếng, giả vờ đáng thương:

- Chị ơi, em đói.

- Dạ Đình Sâm, nó...

Nhạc Yên Nhi cũng xin giúp.

Dạ Đình Sâm híp mắt, hắn không nấu nhiều mà chỉ đủ cho hai người, lấy đâu ra mà cho thằng nhóc này?

Vậy là hắn lấy hai quả cà chua và một ít bánh mì nướng ra:

- Của em.

- Chị ơi, đói.

Nhóc kia không chịu, giọng càng ấm ức hơn.

Nhạc Yên Nhi cũng không nỡ, hai hôm nay Tinh Tinh đã bị cắt phần ăn nên lúc nào cũng kêu đói. Giảm béo là việc lâu dài, nhỡ đâu để đứa nhỏ đói quá thì sao?

- Hay là... để nó ăn phần của em đi, em cũng không đói, hoặc là em ăn cà chua cũng được!

Dạ Đình Sâm nghe thế thì hít sâu, vợ đã nói rồi còn từ chối được sao?

Được sao?

- Ranh con, ăn của anh đi.
 
Advertisement
  • Chương 436

- Mở cửa!

Ngoài cửa vang lên giọng nói trầm đầy giận dữ khiến người khác hoảng sợ của Dạ Đình Sâm.

Dạ Vị Ương giật nảy mình, không nghĩ Dạ Đình Sâm có thể tìm tới đây nhanh như vậy.

Là em gái của hắn, cô bé hiểu rõ Dạ Đình Sâm nổi giận đáng sợ đến thế nào. Vừa nghe thế, lập tức định đi mở cửa, cô bé không muốn nếm thử lửa giận của anh mình.

Nhưng vừa đứng lên đã bị Nhạc Yên Nhi kéo lại, giọng nói thấp thỏm lo âu của cô vang lên:

- Đừng!

- Nhưng mà...

Dạ Vị Ương nhìn ra cửa rồi lại nhìn khuôn mặt hoảng sợ sắp khóc của Nhạc Yên Nhi, chẳng hiểu ra sao cả.

Cô bé chỉ ra cửa:

- Chị sợ anh em à?

Nhạc Yên Nhi không trả lời mà chỉ nhìn Dạ Vị Ương với ánh mắt khẩn cầu, không muốn để cô bé ra mở cửa.

Cô không sợ Dạ Đình Sâm, cô sợ đáp án mà hắn mang tới.

Cuối cùng, Dạ Vị Ương đành bất đắc dĩ đỡ Nhạc Yên Nhi dậy, để cô ngồi trên ghế, mặc kệ tiếng đập cửa bên ngoài.

- Chuyện giữa chị với anh em, em vốn không nên hỏi nhiều, nhưng chị nhắc tới Mạnh Y Bạch là em đại khái đoán được vì sao chị giận anh ấy. Em hiểu anh em nhất, dù tình cảm có ngốc nhưng anh ấy phân biệt được yêu và không yêu, rất rõ ràng. Anh ấy yêu chị, hận không thể tất cả mọi người đều biết, chẳng lẽ như thế còn chưa đủ? Chị cãi nhau với anh ấy vì một người đã mất, em thấy oan uổng thay cho anh ấy lắm.

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì cười cay đắng, khẽ nói:

- Còn nữa, nếu Mạnh Y Bạch và chị cùng đứng trước mặt anh em, em nói xem Dạ Đình Sâm chọn ai?

- Chuyện này...

Dạ Vị Ương không biết phải trả lời thế nào.

Một là người vợ yêu dấu, một là bạn gái cũ mà hắn luôn áy náy trong suốt mười năm, dù là chọn ai đi nữa, đó cũng là điều dày vò với Dạ Đình Sâm.

Chọn Nhạc Yên Nhi thì phụ Mạnh Y Bạch, phụ người vì hắn mà mất đi trong sạch, mất đi tính mạng, anh cô sẽ thành kẻ phụ lòng.

Nhưng chọn Mạnh Y Bạch nghĩa là từ bỏ tình cảm chân thành suốt một đời, cô tin anh mình càng khó chịu hơn.

Dạ Vị Ương bỗng cảm thấy may là Mạnh Y Bạch đã chết chứ không phải cô ta đang hôn mê dăm ba năm như trong phim, sau đó tỉnh dậy, gây sự.

Cô không đáp được nên đành nói:

- Chị dâu, câu hỏi của chị vốn không thể thành lập mà, Mạnh Y Bạch không có khả năng xuất hiện, giả thiết của chị là vô nghĩa, hơn nữa còn làm khó anh em.

- Làm khó...

Nhạc Yên Nhi bỗng nhớ tới ngày kỷ niệm của Dior, Dạ Đình Sâm đã chọn bảo vệ Đỗ Hồng Tuyết, lúc ấy bản thân hắn cũng khó xử.

Ngay từ đầu, hắn đã có quyết định rồi.

Chút hy vọng của Nhạc Yên Nhi bây giờ đã vỡ nát.

Cô chỉ có thể trốn tránh nhất thời nhưng không thể trốn được cả đời!

Có lẽ mình nên sớm đối mặt thôi.

Nhạc Yên Nhi khẽ nhắm mắt, cô để mặc cho nước mắt đau khổ lăn dài, sau đó lau sạch chúng rồi chủ động đi mở cửa.

Thế nhưng Nhạc Yên Nhi vốn đang bình tĩnh lại trở nên sợ hãi khi chạm vào tay nắm cửa.

Cuối cùng, cô cắn răng chuẩn bị vặn tay nắm thì đột nhiên cánh cửa đã bị mở ra từ phía ngoài, Nhạc Yên Nhi cảm thấy gió lạnh bên ngoài phả vào mặt.

Trên hành lang, một người đàn ông cao to đang đứng đó.

Dạ Vị Ương giật mình, vội vàng chạy tới:

- Anh cả! Anh... anh quá đáng thế, anh làm hỏng cửa nhà em rồi, anh đền đi!

Nhưng Dạ Đình Sâm hoàn toàn không nghe thấy bất cứ từ nào của Dạ Vị Ương, trong mắt hắn lúc này chỉ còn có một mình Nhạc Yên Nhi mà thôi.

Hắn nhìn cô, cô cũng chăm chú nhìn hắn.

Như đã quyết tâm, Nhạc Yên Nhi cắn môi, nói:

- Có phải anh muốn nói gì với em không? Anh nói đi, em sẽ chấp nhận hết...

Cô còn chưa dứt lời, hắn đã lao tới túm lấy tay cô, lôi cô về phía thang máy, không một ai dám cản lại.

Tay hắn rất lạnh, lạnh như một tảng băng, lạnh đến độ Nhạc Yên Nhi run lên, thế nhưng cô không kịp hỏi tại sao tay hắn lạnh như vậy mà chỉ nói:

- Dạ Đình Sâm, anh muốn dẫn em đi đâu?

- Về nhà.

Dạ Đình Sâm lạnh lùng nói.

Về nhà...

Nơi đó có còn là nhà của mình không?

Nhạc Yên Nhi cười khổ, cô ngoan ngoãn im lặng, không nói gì nữa.

Dù sao trường hợp xấu nhất cũng chỉ đến vậy mà thôi, vốn chẳng có gì, bị đánh về xuất phát cũng không phải sợ.

Dạ Đình Sâm kéo cô lên xe, lái xe không dám nhiều lời, lập tức nổ máy.

Trên đường, ai nấy đều im lặng. Nhạc Yên Nhi muốn hỏi nhưng chẳng biết mở lời ra sao, vậy nên cũng nói lời nào.

Sau khi về, Dạ Đình Sâm dắt tay cô, kéo lên phòng ngủ trên tầng hai.

Vừa vào cửa, hắn đã buông tay cô ra rồi đóng cửa lại.

Nhạc Yên Nhi không biết phải đối mặt với hắn thế nào, cô xoay người lại, không muốn nhìn hắn nhưng người đàn ông phía sau lại bất chợt ôm lấy cô.

Lúc này, Nhạc Yên Nhi mới nhận ra người hắn lạnh buốt, lưng cô dán chặt vào lồng ngực hắn mà như đang dán vào một tảng băng.

Cô nhíu mày, định xoay lại xem hắn làm sao nhưng chẳng ngờ tay Dạ Đình Sâm lại siết chặt, giọng nói trầm trầm vang lên:

- Sao lại bỏ đi, có biết anh lo lắng lắm không?

- Em... xin lỗi.

Cô vốn định giải thích nhưng cuối cùng chỉ buông lỏng vai, thản nhiên nói xin lỗi.

- Lúc anh với Mạnh Y Bạch... Anh với Đỗ Hồng Tuyết nói chuyện, em đã nghe thấy cả rồi, cô ấy không chết.

Khi nói ra mấy chữ ‘Mạnh Y Bạch’, cô không kìm nổi sự cay đắng trong lòng nên đành đổi xưng hô khác.

Cô đi thẳng vào vấn đề như vậy rồi, liệu sau đó Dạ Đình Sâm có nói "Xin lỗi, anh đã chọn Đỗ Hồng Tuyết" không?

Ngay khi cô đang thấp thỏm, người đàn ông sau lưng quả nhiên nói:

- Xin lỗi.

Nhạc Yên Nhi cảm thấy tim mình đau nhói, máu trong người cô như đông lại, mũi cay cay, suýt nữa cô đã khóc.

Quả nhiên.

Cô hít sâu, ép mình phải tỏ ra thoải mái. Cóc ba chân mới khó tìm, chẳng lẽ người đàn ông hai chân cũng khó tìm hay sao?

- Em hiểu rồi, ai cũng sẽ khó lựa chọn khi gặp phải chuyện này thôi, anh không cần ôm áy náy chia tay với em, em không yếu đuối như anh nghĩ. Chúng ta không làm vợ chồng được thì làm bạn bè, làm anh em, không cần phải đa sầu đa cảm thế làm gì, hệt như sinh ly tử biệt vậy.

Nhạc Yên Nhi cố nén cay đắng trong lòng, cô nở một nụ cười thoải mái, nói.

- Em nói gì?

Dạ Đình Sâm nhíu chặt mày, lạnh lùng nói.

- Em biết anh ngại nói ra, sợ làm em tổn thương. Nhưng em không sao cả, em rất mạnh mẽ! Thật ra Đỗ Hồng Tuyết cũng tốt, xinh đẹp, hai người lại hiểu nhau, nếu hai người ở bên nhau thì em chúc phúc. Nhưng anh có thể buông tay không, em phải thu dọn đồ đạc, nếu anh có thời gian thì đến thành phố A tìm em, em sẽ dành thời gian để làm...

Bốn chữ "thủ tục ly hôn" còn chưa nói ra, cô đã bị Dạ Đình Sâm xoay người lại, một nụ hôn bất ngờ rơi xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom