• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Thời gian dần trôi qua, Dạ Đình Sâm về cũng là lúc chuông đồng hồ điểm một giờ sáng.

Lúc hắn đẩy của vào, thấy quản gia vẫn đang đứng trước cửa chờ mình thì nhíu mày:

- Sao còn chưa ngủ?

- Hiếm khi ngài về muộn nên chờ ngài một lát, với lại chờ ngài không chỉ có mình tôi, còn có thiếu phu nhân nữa.

Yên Nhi...

Dạ Đình Sâm nghe vậy thì nhíu chặt mày, hắn rầu rĩ thầm mắng một câu, mình bận bịu cả ngày lại quên gọi để bảo cô ấy đi ngủ sớm, không cần phải chờ.

Vội vàng cởi áo, dù còn rất mệt mỏi nhưng hắn cũng chẳng quan tâm. Dạ Đình Sâm vọt vào phòng khách, thấy Nhạc Yên Nhi cuộn tròn trên salon như một con mèo nhỏ thiếu cảm giác an toàn.

Quản gia nói rất khẽ vì sợ làm Nhạc Yên Nhi thức giấc:

- Tôi đã nói với thiếu phu nhân là hôm nay ngài có việc rất quan trọng, điện thoại lại hết pin nên đã dùng điện thoại của công ty để báo với tôi. Thiếu phu nhân cũng tin.

Câu cuối cùng, quản gia nói với giọng bất đắc dĩ, dù ông cũng để ý tới việc Dạ Đình Sâm đi đâu, thế nhưng đó cũng là chuyện riêng của thiếu gia, ông không thể nói thêm gì cả.

Quản gia quay người rời đi, để lại không gian cho hai người.

Dạ Đình Sâm đứng cạnh ghế, quan sát cô nhóc đang ngủ say.

Nhạc Yên Nhi ngủ rất ngoan, không hề nhúc nhích, hắn có thói quen ôm cô vào lòng mỗi đêm, cho tới khi tỉnh lại, cô vẫn giữ tư thế rúc vào ngực hắn.

Khuôn mặt cô ửng đỏ, không biết có phải do cái nóng đêm hè hay không. Tóc mái mỏng rủ sang một bên để lộ vầng trán đẹp, đôi mi thanh tú giãn ra, bờ mi cong khẽ run như cánh bướm đen xinh đẹp.

Mũi Nhạc Yên Nhi cũng cao, cánh mũi tròn đang khẽ phập phồng.

Phía dưới là cặp môi thơm, dù không bôi bất cứ thứ gì cũng đã hồng tươi khiến người ta muốn âu yếm.

Yên Nhi...

Cô gái bé nhỏ của hắn đang chờ hắn ở nhà, để sáng đèn cho hắn, cảm giác này thật tuyệt.

Hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, chỉ có một ngày không thấy cô từ chiều tới tối mà hắn lại nhớ cô đến mức này.

Nhìn thấy cũng nhớ, không nhìn thấy cũng vẫn nhớ.

Dạ Đình Sâm nghĩ chắc chắn Nhạc Yên Nhi đã hạ độc cho hắn, nhưng cho dù là độc dược hắn cũng vui vẻ chịu.

Hôm nay hắn quá bận, lại thêm điện thoại thực sự hết pin mà hắn lại không rảnh bận tâm tới chuyện khác. Vốn tưởng Nhạc Yên Nhi sẽ đi ngủ sớm, chẳng ngờ cô vẫn chờ tới bây giờ.

Nhưng có vài việc chưa thể nói cho cô biết.

Áy náy và tự trách dâng đầy trong lòng Dạ Đình Sâm.

Có lẽ hắn hơi mạnh tay, Nhạc Yên Nhi cảm giác được nên mơ màng mở mắt, thấy trước mặt là một bóng người quen thuộc, cô vội vàng dụi mắt, khàn khàn nói:

- Anh về rồi à?

- Anh về rồi, sao em chờ anh muộn thế, sao không ngủ đi?

Dạ Đình Sâm nhíu mày, đau lòng hỏi.

Nhạc Yên Nhi mỉm cười, vui vẻ nói:

- Không sao, em vừa ngủ còn gì. Nhưng mà anh làm việc cả ngày cũng mệt rồi, đã một giờ rồi, chắc anh đói rồi phải không. Em nấu cháo cho anh đấy, vẫn còn trong nồi, để em bưng ra cho anh nhé.

Nhạc Yên Nhi liếc đồng hồ treo tường, thấy đã một giờ, cô vội vàng nhảy xuống.

Dạ Đình Sâm còn chưa kịp cản lại thì cô đã đi mất.

Nhưng một lúc lâu sau, Nhạc Yên Nhi vẫn chưa đi ra, Dạ Đình Sâm đành vào bếp.

Chỉ thấy cô cầm bát trong tay, yên lặng nhìn nồi cháo, không hề nhúc nhích.

- Sao vậy?

Hắn hỏi thăm.

Tiếng nói bất thình lình vang lên làm Nhạc Yên Nhi giật mình, cô buông tay, bát rơi xuống đất.

Chiếc bát đập xuống gạch men phát ra một tiếng vỡ vụn.

Nhạc Yên Nhi vội vàng cúi xuống nhặt mảnh vỡ, nhưng càng vội càng cuống, cô bất cẩn bị mảnh vỡ đâm vào ngón tay.

Cô kêu lên, vội vàng nhét ngón tay vào miệng.

Dạ Đình Sâm bước vào ngay lúc chiếc bát rơi xuống, thấy cô đang ngậm tay thì vội vàng vọt tới, nắm lấy ngón tay cô để quan sát.

Đầu ngón trỏ bị rách một vết nhỏ, vẫn đang chảy máu.

- Bị thương thì đừng ngậm, có vi khuẩn đấy. Nên dùng nước để rửa rồi sát khuẩn...

Dạ Đình Sâm còn đang nói nhưng thấy Nhạc Yên Nhi không nhúc nhích, hắn ngẩng lên thì thấy cô đang khóc.

Đôi mắt to ầng ậc nước, những giọt nước mắt tròn lăn xuống, nhỏ vào tay hắn, nóng đến giật mình.

Dạ Đình Sâm cuống lên, hắn vội lau nước mắt cho Nhạc Yên Nhi nhưng lau thế nào cũng không hết.

- Xin lỗi, anh không nên gọi em, cũng không nên về muộn. Anh đảm bảo sẽ không có lần sau, được không?

Dạ Đình Sâm nói, hắn cực kỳ đau lòng.

Nhưng Nhạc Yên Nhi lại lắc đầu nguầy nguậy.

Hắn cuống hết cả lên:

- Em làm sao thế, chẳng lẽ có ai bắt nạt em à?

- Dạ Đình Sâm, có phải em rất vô dụng không?

Nhạc Yên Nhi cắn môi rất chặt, lời nói thốt lên cũng nghẹn ngào khiến người ta nghe mà đau lòng, chỉ muốn ôm cô vào lòng, che chở cho cô.

Dạ Đình Sâm thực sự làm như vậy.

Hắn ôm cô vào lòng, bàn tay xuyên qua mái tóc cô, nhận ra mái tóc của cô đã dài ra nhiều, mái tóc gợn sóng ngang vai giờ đã qua bả vai.

Sao hắn lại sơ ý như vậy, không hề nhận ra điều này?

- Sao tự nhiên em lại nói thế?

- Em không biết nấu cơm, chỉ biết làm vài việc đơn giản, tối nay em chỉ nấu chút cháo hoa thôi nhưng để thời gian lâu quá, bây giờ khê mất rồi. Anh nhìn xem, em chẳng biết làm gì cả, còn vô dụng đến mức cầm bát cũng làm vỡ, nhặt mảnh vỡ cũng bị đâm vào tay, anh nói xem... Có phải em rất vô dụng không?

Nhạc Yên Nhi khóc thút thít, nghẹn ngào nói từng chữ khiến người ta nghe mà tan nát cõi lòng.

Dạ Đình Sâm chẳng ngờ cô lại buồn khổ vì chút chuyện vặt thế này, hắn càng đau lòng hơn.

Giọng nói dịu dàng của Dạ Đình Sâm vang lên:

- Chẳng phải lần trước em nói thích anh cưng chiều em đến nỗi em không thể tự lo nổi sinh hoạt cá nhân đấy sao? Sao bây giờ lại khó chịu?

- Em... em nói đùa thôi... Làm gì có người vợ nào không biết làm gì cả, Dạ Đình Sâm, có phải em rất thất bại không, sau này anh có ghét em không?

Nhạc Yên Nhi khóc nấc lên.

- Sao thế được? Anh thích em không biết làm gì, cái gì cũng ỷ lại anh, vậy mới thể hiện được sự mạnh mẽ của anh. Với lại đâu phải em không biết làm gì, em có thể làm anh ăn cơm đúng giờ mỗi ngày, bây giờ anh đều sẽ tan làm đúng giờ rồi về nhà, đây là chuyện trước kia chưa bao giờ có. Đó là vì anh lo lắng.

- Anh... anh lo lắng gì?

- Lo lắng ai kia sẽ chết đói.

Dạ Đình Sâm trêu chọc.
 
Advertisement
  • Chương 435

Nửa giờ sau, Trần Lạc đuổi tới, tìm được Dạ Đình Sâm trong rừng.

Hắn đã ướt toàn thân vì sương trên cành lá, tay lạnh buốt tới độ run rẩy.

Cậu ta lập tức cởi áo vest của mình ra, khoác lên vai hắn.

Dạ Đình Sâm luôn tỉnh táo, vậy mà hôm nay lại dễ dàng tin lời Nhị thiếu, nói cho cùng là vì nóng lòng tìm Nhạc Yên Nhi, quan tâm quá sẽ bị loạn.

Trần Lạc lo lắng:

- Chủ tịch, phu nhân không ở đây đâu, Nhị thiếu đã tìm thấy cô ấy rồi, là cô Dạ Vị Ương đưa phu nhân về.

Thần kinh căng thẳng của Dạ Đình Sâm lập tức được giãn ra, hắn không nói thêm lời thừa mà lập tức lên xe.

Anjoye đang đứng trên ban công, nhìn thấy cảnh này thì chỉ cười.

- Anh cả, người là do em tìm thấy trước, lần này em thắng anh, cuối cùng em cũng thắng anh được một lần.

Nụ cười thật cô đơn.

Dạ Vị Ương có một biệt thự sang trọng ở ngoại thành, dù không xa hoa như biệt thự của Dạ Đình Sâm và Anjoye nhưng cũng là một biệt thự hai tầng, có vườn hoa xinh xắn. Sau khi mười tám tuổi, cô đã dọn tới đây sống riêng.

Nhạc Yên Nhi đau lòng, cô không biết đi đâu, ở đất nước xa lạ này cô hoàn toàn không có bạn bè, không có người quen, càng nghĩ lại càng thấy chỉ duy nhất có nơi của Dạ Vị Ương là phù hợp.

Cô muốn tới một nơi để chữa trị vết thương cho mình.

Không chỉ là một người tinh tường trong giới kinh doanh, Dạ Vị Ương còn là người tinh tế trên phương diện tình cảm, vừa nghe được điện thoại của Nhạc Yên Nhi, cô bé đã hiểu cô đang giận Dạ Đình Sâm, vậy nên lập tức đón người.

Nhạc Yên Nhi nói cô không muốn bị Dạ Đình Sâm tìm thấy.

Dạ Vị Ương vỗ ngực đảm bảo mọi chuyện cứ để cô bé lo.

Vậy là cô bé mới mau chóng xóa bỏ tất cả các camera, còn cố ý để lại camera của bệnh viện để người nào đó cuống lên mà thôi.

Chẳng phải anh cả rất lợi hại sao?

Chẳng phải động chút là giáo huấn cô, lấy uy nghiêm của người làm anh ra để dọa cô sao?

Bây giờ báo ứng đến rồi, chỉ nghĩ đến cảnh Dạ Đình Sâm không tìm thấy Nhạc Yên Nhi sẽ cuống lên như kiến bò trên chảo nóng là Dạ Vị Ương đã không nhịn được cười.

Đúng là thế sự không thể dự đoán trước, cảm giác làm anh cả kinh ngạc thật sự quá sung sướng.

Nhưng Dạ Vị Ương không nghĩ như vậy quá lâu.

Bởi lẽ Nhạc Yên Nhi rất yên lặng, khuôn mặt nhỏ như bàn tay không có bất cứ biểu cảm nào, nếu không phải đôi mắt còn đang hồng hồng, vừa nhìn là biết ngay cô vừa mới khóc thì Dạ Vị Ương cũng chẳng biết là cô đang buồn.

Sau khi tới, Nhạc Yên Nhi ngồi trên salon, Dạ Vị Ương đưa nước, cô uống một ngụm, Dạ Vị Ương đưa đồ ăn, cô lại ăn một miếng.

Tiếp đó là nhìn TV chằm chằm.

Nhưng trên TV đang toàn tin tức chính trị nhàm chán, ngay cả Dạ Vị Ương cũng chẳng muốn xem, vậy mà Nhạc Yên Nhi lại nhìn chăm chú, ngay cả lúc quảng cáo cũng không thấy cô nhúc nhích.

Dạ Vị Ương hiểu ngay rằng cô hoàn toàn không chú tâm vào TV.

Cô bé hỏi thăm xem đã có chuyện gì xảy ra, Nhạc Yên Nhi không trả lời mà chỉ nói mình định ở lại vài giờ, sau khi tâm trạng tốt hơn sẽ về.

Nhạc Yên Nhi không có nơi nào để đi, hộ chiếu đang để ở nhà, dù sao cô cũng phải quay về để đối chất với Dạ Đình Sâm, thế nhưng cô chưa chuẩn bị tốt tâm lý, cô chỉ muốn làm một con đà điểu, trốn được bao lâu thì trốn.

Cô không muốn so sánh với Mạnh Y Bạch, cô sợ mình thua thảm hại.

Trước kia, cô luôn cho rằng mình có thể chấp nhận thắng hay thua, nhưng bây giờ vừa nghĩ tới việc Dạ Đình Sâm sẽ rời xa mình, tim cô đã đau thắt lại, có lẽ vì cô yêu, vì cô đã giao trái tim mình cho hắn nên cô mới trở nên lo được lo mất như vậy.

Nhưng Nhạc Yên Nhi cũng đã quyết định nếu Dạ Đình Sâm chọn Mạnh Y Bạch, cô sẽ quả quyết buông tay, tuyệt không dây dưa.

Sau việc với Lâm Đông Lục, cô đã hiểu rằng cưỡng ép không thể có được hạnh phúc, chi bằng buông tay để giữ thể diện cho cả đôi bên.

Trong bầu không khí yên lặng, Dạ Vị Ương xem TV đến phát chán, cô rất muốn nói chuyện!

- Chị dâu này, tối nay chị ngủ ở đây đi, chắc chắn anh em không tìm thấy chị đâu.

Dạ Vị Ương nói.

- Vì sao anh ấy lại không tìm thấy chị?

Nhạc Yên Nhi ngẩn ra.

Dạ Vị Ương cười xấu xa:

- Vì em xóa hết camera rồi, anh ấy không biết ai đưa chị đi! Chị giận anh ấy mà, vậy trả thù anh ấy đi!

- Gì cơ? Thế này thì chắc chắn anh ấy sẽ sốt ruột lắm, không được, chị phải đi tìm anh ấy.

Nhạc Yên Nhi giật mình, không ngờ Dạ Vị Ương lại làm vậy.

Cô hiểu Dạ Đình Sâm, nếu không tìm thấy mình, chắc chắn hắn sẽ nổi điên. Hơn nữa, hắn còn không biết Dạ Vị Ương đưa mình đi, nhỡ đâu hắn hiểu lầm mình bị người xấu bắt thì sao?

Cô vội vàng chạy ra cửa, thế nhưng khi chạm tay vào nắm cửa, cô dừng lại.

Liệu bây giờ Dạ Đình Sâm có còn ở bệnh viện không? Có còn an ủi Mạnh Y Bạch không? Đã biết mình đi khỏi đó chưa?

Anh ấy đã biết Đỗ Hồng Tuyết là Mạnh Y Bạch từ trước hay lúc ấy mới biết? Đưa mình theo là để nói rằng người anh ấy chọn không phải mình sao?

Nhạc Yên Nhi càng nghĩ càng cảm thấy tồi tệ, cô không có tự tin để khiêu chiến với mối tình đầu của Dạ Đình Sâm, người đó đã ngự trị trong trái tim hắn hơn mười năm rồi!

Trước đây, Dạ Đình Sâm tốt với cô là vì không có Mạnh Y Bạch, nếu người kia trở lại, vậy hắn còn có thể chấp nhận mình không?

Cô khốn khổ ôm đầu, trượt dần xuống rồi ngồi thụp xuống đất.

- Chị dâu, chị sao thế? Chị đừng làm em sợ, chị đau đầu à? Có cần đến bệnh viện không?

Dạ Vị Ương vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi.

- Vị Ương, em nói xem nếu Mạnh Y Bạch còn chưa chết, anh em sẽ thế nào?

Nhạc Yên Nhi ngơ ngác hỏi.

- Thế nào là thế nào, Mạnh Y Bạch mà không chết thì đã kết hôn với anh em lâu rồi, còn thế nào được nữa? Làm gì có nếu như nào như vậy, chị hồ đồ à, sao tự nhiên nhắc đến cô ấy làm gì?

Dạ Vị Ương chẳng hiểu ra sao.

Câu nói của Dạ Vị Ương đã chôn một hạt giống xuống lòng Nhạc Yên Nhi.

Nếu Mạnh Y Bạch còn sống, họ đã kết hôn từ lâu, làm gì đến lượt mình ư?!

Mạnh Y Bạch chết vì Dạ Đình Sâm, anh ấy tìm cô ấy mười năm, bây giờ chẳng phải mộng tưởng thành sự thật sao?

- Vậy... nếu như cô ta còn sống thì sao?

Nhạc Yên Nhi run rẩy hỏi. Thực ra lòng cô đã có câu trả lời nhưng cô vẫn không từ bỏ ý định, cô vẫn muốn nghe đáp án từ người khác.

Dạ Vị Ương sửng sốt.

Nếu Mạnh Y Bạch còn sống sao?

- Chuyện này... Em làm sao biết, nếu còn sống thì chẳng phải anh em phát điên mất à? Bạn gái cũ... Chuyện phức tạp lắm đúng không? Chị dâu làm sao thế, sao cứ nhắc tới Mạnh Y Bạch? Có phải chị giận dỗi với anh em là vì thế không? Em nói thật với chị, dù anh em rất quan tâm chị Bạch nhưng người đã chết rồi, chị không cần so đo làm gì, anh em tốt với chị thế nào chẳng lẽ chị còn không hiểu?

Nhạc Yên Nhi lắc đầu, mặt tái nhợt:

- Không.

- Gì?

Dạ Vị Ương bị câu trả lời dứt khoát của cô làm cho ngẩn ra.

Nhạc Yên Nhi chỉ cười khổ.

Cô từng cho là mình hiểu rõ, nhưng bây giờ cô không hề hiểu chút nào.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom