• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Chị ơi, dù chị nói em không hiểu lắm nhưng Tinh Tinh vẫn sẽ nghe lời, sau này có chuyện gì chưa rõ ràng nhất định sẽ không đi nói lung tung. Chị, giờ mình gọi cho anh Sâm nhé, để anh ấy đánh đòn đám người kia!

Minh Tinh Tinh siết chặt nắm tay bé xíu, tức tối lên tiếng.

Nhạc Yên Nhi bị thằng nhóc chọc cho phì cười, cô nhéo mặt nó rồi bảo:

- Chuyện này không được nói với ai hết, nếu để anh Sâm của em biết thì chắc chắn đám bạn học của chị không yên được đâu.

- Nhưng mà... họ đối xử với chị như thế, sao chị còn...

Thằng bé vẫn không cam tâm bỏ qua.

Nhạc Yên Nhi cười ngắt lời nó:

- Không phải em đã bảo chị phải trả thù rồi sao? Nếu để Dạ Đình Sâm giúp thì còn gì để nói nữa, lần này phải để chị tự giải quyết. Hơn nữa sau chuyện ầm ĩ vừa rồi họ cũng không dám làm gì chị nữa đâu.

Tinh Tinh nghe cô nói nhưng vẫn chưa hiểu được hết.

Cô trả đũa họ và anh Sâm của nó trả đũa không giống nhau à?

Nó không biết giờ Nhạc Yên Nhi đang rất cố gắng, dùng hết sức để tự lập mà không quá dựa dẫm vào Dạ Đình Sâm, rồi đến một ngày có thể đường hoàng đứng cạnh hắn. Dù không cần có Dạ Đình Sâm chống lưng cô vẫn là người xứng đôi với hắn nhất.

Cô muốn trở nên thật sự mạnh mẽ, chỉ vì người đàn ông mình yêu.

Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của Tập đoàn quốc tế LN.

Trong phòng làm việc của chủ tịch, không khí căng cứng như dây đàn, một cảm giác quỷ dị len lỏi khắp nơi.

Dạ Đình Sâm nhìn chằm chằm video giám sát, trong đó đang diễn ra cảnh người vợ bé nhỏ của hắn bị người ta bắt nạt thế nào, rồi sau đó cô trả đũa đám người kia ra sao.

Con ngươi trong mắt hắn co rút lại khi thấy cô vì cứu Minh Tinh Tinh và bị người ta hắt nước sôi vào lưng.

Bên cạnh Dạ Đình Sâm có ba người đang đứng, một là Trần Lạc, hai người khác là thư ký Carl và Jon của tổng bộ. Cả hai đều đã từng đưa đón Nhạc Yên Nhi đi học, video này cũng là họ mang về.

- Lý do.

Dạ Đình Sâm lạnh lùng lên tiếng, ngón tay thon dài gõ từng nhịp lên mặt bàn, tiếng gõ này vang lên trong không gian yên tĩnh không khác gì hồi chuông báo hiệu cái chết.

Nghe hắn nói chuyện mà Jon không kìm được run rẩy, rất nhanh sau đó anh kịp phản ứng rồi đáp:

- Họ buôn chuyện sau lưng phu nhân đã một thời gian rồi, tất cả đều vì cô ấy không đeo nhẫn kết hôn.

Dạ Đình Sâm cau mày, hắn không hiểu một chiếc nhẫn thì liên quan gì ở đây?

Trần Lạc vừa thấy sắc mặt của chủ tịch nhà mình là hiểu, cậu ta âm thầm lắc đầu sau đó bất đắc dĩ giải thích:

- Chủ tịch, kết hôn không phải chỉ cần một tờ hôn thú là xong, còn phải có nhẫn và tiệc cưới nữa mới được. Giống phu nhân và chủ tịch kết hôn nhưng không có mấy thứ đó thì hầu hết mọi người đều không công nhận đâu. Nhẫn cưới là một dạng như tín vật. Vì phu nhân không đeo nhẫn cưới, xong ngày nào cũng dắt Tinh thiếu gia đến lớp, rồi mỗi ngày đổi một người đưa đón thế nên mới có lắm lời đồn vớ vẩn thế. Bọn họ nghi ngờ phu nhân là kẻ thứ ba, bám... bám vào người giàu mà ngoi lên. Rồi Tinh thiếu gia thật ra là con riêng của cô ấy với người đàn ông giàu có nào đó...

Rắc ——

Trần Lạc vừa dứt lời thì một tiếng động vang lên, thì ra là cây bút máy trong tay Dạ Đình Sâm đã bị hắn bẻ gãy đôi.

Hắn nhíu mày, sắc mặt càng lúc càng khó coi:

- Chẳng lẽ ai kết hôn cũng cần phải có nhẫn cưới à?

- Ừm... Theo tôi biết thì đúng là thế.

Vị chủ tịch luôn thông minh sáng suốt thế này mà không ngờ mấy điều thường thức cơ bản lại không hề biết, trong lòng Trần Lạc không khỏi kinh ngạc.

Dạ Đình Sâm nghe xong bỗng lại nhớ đến chuyện xảy ra ở nhà hàng Âu lần trước, khi hắn cầm hộp nhung đưa ra thì Nhạc Yên Nhi tỏ ra vô cùng kích động và vui vẻ, thì ra...

Chết tiệt!

Đầu óc hắn đúng là hỏng rồi!

Dạ Đình Sâm ủ rũ cúi đầu, trong đôi mắt đen toát lên vẻ hối hận và thương tiếc.

Trần Lạc thấy thế vội khuyên giải:

- Chủ tịch, chuyện này... cần tôi cho người tới dạy đám đàn bà đó một bài học không?

- Không cần đâu.

- ...

Trần Lạc tỏ ra không hiểu, chủ tịch nhà mình lúc nào cũng không thể chịu được việc cô Nhạc phải chịu ấm ức, thế mà lần này cô còn bị thương rồi nhưng hắn lại muốn ngồi yên coi như không thấy à?

Cậu ta hoang mang cúi đầu, vừa hay thấy nắm tay Dạ Đình Sâm đã siết chặt lại đến mức gân xanh trên đó giần giật, nhìn vô cùng đáng sợ.

Chủ tịch thật sự tức giận rồi, nhưng mà...

- Chuyện này tự tôi sẽ giải quyết, không ai được nói với thiếu phu nhân hết, cứ coi như chưa từng nghe nói đến chuyện hôm nay đi. Trần Lạc, để trống hết lịch làm việc cho tôi, trong lúc tôi nghỉ dù bên hội đồng quản trị nói gì cũng mặc kệ hết.

- Chủ tịch, chúng ta vừa về thôi, bên hội đồng quản trị vẫn chưa ổn định lắm, nếu giờ lại còn bỏ mặc họ thì...

- Hội đồng quản trị quan trọng hơn Yên Nhi à?

Dạ Đình Sâm lạnh lùng nhìn cậu thư ký lắm mồm của mình:

- Tôi tăng ca như thế đã là nể mặt họ lắm rồi, nếu ai còn dám quấy rầy thời gian tôi ở bên vợ mình thì đừng trách tôi không khách sáo!

Hắn lạnh lùng tuyên bố, đôi mắt phượng lóe lên ánh sáng khiến ai ai cũng chùn bước.

Trần Lạc vội gật đầu rồi nói:

- Thế trưa nay... chủ tịch muốn tự đi đón phu nhân sao?

- Ừ, sắp xếp một nhân viên nữ trong lớp học kia cho tôi, tôi muốn biết mỗi ngày vợ mình làm những gì mà không cần thông qua mấy tên đàn ông thô kệch các người!

Nói xong đôi mắt phượng lạnh nhạt đảo qua mấy tên “đàn ông thô kệch” một vòng...

Trần Lạc cúi gằm mặt, trong lòng không khỏi thở dài.

Hành động thô kệch, làm việc thô kệch không đáng sợ bằng đầu óc thô kệch đâu, chủ tịch phải hiểu điều này mới là quan trọng chứ! Hắn chiều vợ đến vô pháp vô thiên, đầu óc cũng vô cùng thông minh sáng láng thế nhưng... trong chuyện tình cảm có vẻ cứ ù ù cạc cạc là thế nào!

...

Nhạc Yên Nhi đi khám xong được bôi thuốc nên cảm giác khá hơn nhiều, nhưng chỉ cần chạm nhẹ vào là lại thấy lưng đau dữ dội.

- Chị ơi, giờ mình đi đâu? Về nhà luôn à?

- Về trường học đã, vì Dạ Đình Sâm sẽ cho người tới đón chị, nhỡ chị về trước làm lộ chuyện thì sao?

Nhạc Yên Nhi đáp.

Thế nên cô dắt Minh Tinh Tinh về lại trường học, nhưng không thấy chiếc xe quen thuộc đâu, lúc này tiếng chuông di động vang lên, Nhạc Yên Nhi thấy là cuộc gọi của Dạ Đình Sâm thì vội nghe máy.

- Em đang ở đâu thế?

Giọng đàn ông trầm khàn truyền tới, nếu Nhạc Yên Nhi nghe kỹ chắc chắn có thể nhận ra thương yêu và xót xa nồng đậm trong đó.

Cô không muốn nói nhiều nên bảo thẳng:

- Em ở dưới lầu này, sao không thấy ai đến đón em thế?

- Anh đang ở trong phòng học của em, lên đây đi.

Nhạc Yên Nhi giật mình kinh ngạc, di động trên tay suýt thì rơi xuống.

- Anh... Sao anh lại ở trong phòng học của em?

- Tới xem hoàn cảnh học tập của em thế nào thôi, nhanh lên trên đi, anh ở đây chờ em.

Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp rồi lập tức tắt máy.

***
 
Advertisement
  • Chương 425

Nhạc Yên Nhi không bất ngờ với câu trả lời này, cô chỉ bình tĩnh nói:

- Tôi nghĩ ông hẳn sẽ hy vọng phó chủ tịch và Dạ Đình Sâm hòa hợp.

- Sao cô lại nghĩ vậy?

Beyer nghe thế thì cười càng tươi, tò mò hỏi.

- Mấy năm vừa qua, phó chủ tịch gặp rất nhiều nan đề trong việc kinh doanh, tất cả đều được ông giải quyết. Ông luôn tự mình xử lý những việc liên quan đến phó chủ tịch, lại còn xử lý một cách hoàn hảo, thế nhưng lại chưa bao giờ tham dự vào sinh hoạt của bà vì không muốn bà bị người khác nói xấu. Vậy nên ông Beyer thực sự tốt với phó chủ tịch.

Beyer nghe vậy thì giật mình, không ngờ cô nhóc này có thể hiểu được tới vậy, ông cười khẽ, thở dài:

- Cô Nhạc, cô rất thông minh, nếu cô đã nói vậy thì tôi chỉ có thể giúp cô thôi.

Nhạc Yên Nhi thấy Beyer đồng ý thì vui vẻ gật đầu, cô hỏi dò:

- Vậy... Vậy có thể hỏi thăm ông xem mười lăm năm trước giữa hai người họ đã có chuyện gì không? Nghiêm lão nói ông có biết.

Lời vừa dứt, không khí như đóng băng.

Đôi mắt đen của Beyer lộ vẻ phức tạp, cuối cùng, ông mím môi rồi nói:

- Chuyện đó thật ra cũng không phải bí mật gì, rất nhiều người đều biết nhưng do e sợ phó chủ tịch nên không ai dám nói thôi. Nghiêm lão đúng là một tên cáo già, không muốn mình gặp rắc rối nên mới mượn lời tôi để nói đây mà.

- Năm đó đã xảy ra chuyện gì?

Nhạc Yên Nhi thấy Beyer không quá nghiêm túc, có vẻ như đã định tiết lộ, tim cô đập thình thịch, rụt rè nhìn sang.

- Thật ra trước khi về làm dâu nhà họ Dạ, phó chủ tịch đã từng có hôn ước, đối tượng chính là một trong ba người đứng đầu ngành bất động sản của thành phố A - Lâm Viễn Đường. Mười lăm năm trước, cha của Dạ Đình Sâm qua đời do tai nạn xe cộ, phó chủ tịch chỉ đành một mình đứng ra gánh vác tập đoàn, Lâm Viễn Đường cũng bí mật hỗ trợ rất nhiều, vậy nên có nhiều lời đàm tiếu rằng bà ấy và Lâm Viễn Đường có quan hệ bất chính với nhau. Có lẽ khi ấy Dạ Đình Sâm vừa mất cha, lại nghe được nhiều lời đồn đại nhảm nên mới không chịu được.

- Vậy sao?

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì rất kinh ngạc.

Cô tin rằng Dạ Đình Sâm là một người thông minh, cho dù khi trước còn nhỏ tuổi, chưa hiểu chuyện, có lẽ hắn thực sự hiểu lầm, thế nhưng thời gian trôi qua lâu vậy rồi, nếu chỉ là lời đồn, hẳn là hắn cũng đoán ra, liệu còn có thể bất hòa với phó chủ tịch như vậy sao?

Beyer cười:

- Chân tướng là thế, những thứ khác tôi cũng không biết nhiều, xem ra đáp án của tôi khiến cô thất vọng rồi.

Nhạc Yên Nhi lắc đầu:

- Xin lỗi, do tôi vội vàng quá.

- Cô cũng là vì người mình yêu, tôi hiểu được. Tôi sẽ chuyển lời của cô tới phó chủ tịch, hẳn là bà ấy sẽ không từ chối, cứ chờ tin tốt từ tôi nhé. Với lại bà ấy sắp có buổi họp rồi, tôi phải chuẩn bị tài liệu nên đi trước, sẽ không tiễn cô nhé.

Beyer đứng lên, nhã nhặn nói, ngay cả độ cong khóe miệng cũng cực kỳ lôi cuốn.

Nhạc Yên Nhi vội cảm ơn rồi quay người vẫy taxi, Beyer đứng ở cửa quán cafe nhìn chiếc xe đi xa.

Sau đó, ông quay vào, đi thang máy lên tầng.

Khi Beyer mở cửa vào phòng họp thì những người khác đều đã đi cả, chỉ còn một mình phu nhân Minh Tú đứng trước cửa sổ, yên lặng ngắm dòng người nhộn nhịp bên dưới.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, bà lên tiếng:

- Con bé đã đi rồi à?

- Ừ, cô bé mời bà tới tham gia tiệc sinh nhật của Dạ Đình Sâm, rất dụng tâm. Thiệp mời là do cô bé tự viết đây, chữ đẹp lắm.

- Nếu là con bé mời thì đi thôi.

Bà hờ hững nói, thế nhưng trong giọng nói lại ẩn giấu sự dịu dàng của người mẹ.

Beyer bất đắc dĩ nói:

- A Tú, đến bao giờ bà mới có thể dịu dàng với Dạ Đình Sâm một chút? Tôi cũng bắt đầu nghi ngờ bà là mẹ của cô bé kia chứ không phải là mẹ Dạ Đình Sâm đấy.

- Ông cũng biết tôi thà là mẹ của nó còn hơn mà, để trả lại hơn mười năm sai lầm của tôi.

Bà thở dài, quay lại rồi nói:

- Ông đến thành phố A lâu như vậy rồi, có điều tra được gì không?

Beyer vừa mới quay về từ thành phố A, ở đó xảy ra chuyện gì phu nhân Minh Tú cũng không hề biết.

- Tôi đã tìm được Trương Lan và Bạch Nhược Mai, còn biết được Lâm Đông Lục trước đó đã đến đây để chữa bệnh.

Ánh mắt Beyer trở nên khó đoán đến đáng sợ.

Thời gian dần trôi, chớp mắt đã tới sinh nhật Dạ Đình Sâm.

Dạ Vị Ương sang giúp từ sáng sớm nhưng tiếc là cô tiểu thư này mười ngón không dính nước mùa xuân, đâu thể giúp được gì. Cô cùng Minh Tinh Tinh quả đúng là hai đứa dở hơi, chơi quên trời đất.

Trần Lạc và Nghiêm lão cũng rất vui vẻ trang trí biệt thự, mỗi người một việc, không khí rất hòa thuận.

Còn Dạ Đình Sâm thì sao? Vừa sáng sớm, hắn đã bị Nhạc Yên Nhi kéo vào phòng tắm, cô ân cần nói sẽ giúp hắn, sau đó giơ hai tay ra trước mặt hắn, cười hì hì:

- Mời hoàng thượng dùng.

- Uống nhầm thuốc hả?

Dạ Đình Sâm nhướng mày nhưng trong mắt lại là ý cười không giấu được. Hắn lập tức bày ra kiểu bế của ‘người chồng thực lực’ để đặt cô lên bồn rửa mặt. Hai người mặt đối mặt, trong phòng tắm nho nhỏ ngập tràn bầu không khí hạnh phúc.

Dù mấy ngày nay bận rộn công việc nhưng Dạ Đình Sâm đã có bài học từ lần trước, bây giờ ngày nào hắn cũng dành thời gian cho vợ, lúc không phải tăng ca sẽ cùng cô xem phim, dạo phố, mua sắm.

Tưởng tượng được cảnh chủ tịch Dạ đi trên phố, một tay xách đủ loại túi, một tay thì nắm tay vợ bé nhỏ vì sợ cô đi đường không nhìn xe không?

Ông chồng hai mươi bốn chữ hiếu trông thế nào?

Dạ Đình Sâm là một bằng chứng vô cùng hoàn hảo.

Nhạc Yên Nhi nhìn khuôn mặt đẹp trai của chồng mình, không kìm được say mê một chút, đến khi nhìn xuống dưới, thấy nửa người dưới hắn chỉ quấn một chiếc khăn tắm, những cơ bắp hoàn mỹ đều lộ ra.

Với vợ mình, Dạ Đình Sâm hoàn toàn không keo kiệt sử dụng mỹ nam kế, hầu như ngày nào hắn cùng dùng sắc đẹp để dụ dỗ, vậy mà Nhạc Yên Nhi vẫn cứ dính chiêu.

- Em tốt với anh mà anh không cảm động gì cả, có phải anh muốn ăn đòn không? M hả?

Nhạc Yên Nhi tức giận nhìn, nhưng dù mắt cô đảo một vòng nhưng cuối cùng vẫn dính chặt trên tám múi cơ bụng của hắn, mắt tỏa sáng.

- M là gì?

Dạ Đình Sâm không hiểu.

- Là bị em đánh còn gào lên đòi được đánh nữa, chồng, anh là người như thế thật hả?

Cô cười hì hì.

- Nếu là em đánh thì anh cam tâm tình nguyện, em muốn đánh thế nào thì đánh, nhưng đừng có đánh đến đau tay mình.

Giọng nói quyến rũ vang lên.

Tai Nhạc Yên Nhi sắp mang thai rồi.

Cô vươn tay đánh bụng hắn, cười:

- Anh đúng là đồ M mà!

Nhưng bàn tay này vươn ra đánh, sau đó không rút lại được nữa.

Dạ Đình Sâm nắm chặt tay cô, kéo xuống dưới, hài hước hỏi:

- Tặng quà gì cho sinh nhật anh thế?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom