Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Trí tưởng tượng của mấy người đúng là phong phú thật, làm diễn viên thì lãng phí quá, sao không đi viết kịch bản đi!



Nhạc Yên Nhi lạnh lùng đáp trả.



Có tiền bối thế nào thì khiêm nhường thế ấy.



Nhiều người còn không xứng để nghe cô giải thích nữa là.



Andy nghe cô nói lại càng tức, nụ cười mỉa mai cũng rõ rệt hơn:



- Cô đừng có lẩn tránh, căn bản là không dám trả lời câu hỏi của tôi mà thôi. Chột dạ hả? Dám lám mà còn sợ người ta nói à? Giới giải trí chính là bị thứ người như cô làm bẩn đấy!



Nhạc Yên Nhi đúng là rất khó chịu, từ lúc đến Anh đã gặp quá nhiều chuyện phiền lòng rồi, giờ không ngờ chỉ vì một cái nhẫn mà lại khiến cô rơi vào trung tâm của mấy cuộc buôn chuyện thế này.



- Đeo nhẫn hay không là chuyện của tôi, có liên quan gì tới mấy người à?



Chuyện này cũng là điều cô canh cánh trong lòng, lấy nhau lâu thế rồi mà Dạ Đình Sâm còn không nhận ra hắn thiếu cô một chiếc nhẫn, không hề biết nhẫn là vật quan trọng thế nào trong hôn nhân nữa.



Khiến cô đứng trước đám người này cũng không có cơ sở mà đáp trả.



- Theo tôi cô đúng là kẻ thứ ba rồi! Người đến đón cô mỗi ngày đều khác nhau, chẳng lẽ cô đến tận Anh mà còn dẫn theo tất cả đoàn đội à? Tôi cho cô biết, ở đây mà hành nghề mại dâm là phải đi tù đó!



Nhạc Yên Nhi vẫn luôn lảng tránh nên Andy cảm thấy bản thân không cần sợ sệt nữa, thoải mái nói ra ý nghĩ tận sâu trong lòng mình, lại còn nhìn Nhạc Yên Nhi vẻ khiêu khích nữa.



Vừa dứt lời mọi người đã xôn xao, bởi vừa nãy tám chuyện không hề nhắc đến cái này.



Andy thấy mọi người giật mình thì rất hài lòng, cười nói:



- Một tuần nay những người đàn ông đến đón cô đều không lặp lại, đến người năm sáu mươi tuổi cũng có, xe cũng không lặp lại. Tôi đã nghi ngờ cô từ lâu rồi, chắc chắn cô không phải người đàng hoàng! Vả lại tham gia đào tạo phải qua ba ngày huấn luyện đầu tiên mà chúng tôi đều chưa từng thấy cô, đến khi chính thức vào học mới thấy cô đến!



Bọn tôi có ai chưa từng tham gia phim bom tấn chứ, nhưng cô thì không có phim lớn nào mà chỉ toàn đóng mấy phim vớ vẩn thôi. Cô chắc chắn không phải được công ty cử đi mà tự bỏ tiền học phải không? Một diễn viên vô danh sao có thể tham gia lớp đào tạo cấp cao này, cô mà trong sạch thì còn lâu tôi mới tin!



Mấy hôm nay Andy vẫn rất khó chịu với Nhạc Yên Nhi và Minh Tinh Tinh, còn đi tìm hiểu hồ sơ của cô, thế mới biết kinh nghiệm của cô chẳng có mấy, thế mới dám đặt điều như vậy.



Có thế Nhạc Yên Nhi mới biết thì ra lớp này còn có ba ngày huấn luyện ban đầu, không đạt tiêu chuẩn là không được duyệt vào, lúc đó cô đang bận rộn chăm sóc Dạ Đình Sâm nên mới không đến.



Chuyện cô ta nói cô được những người khác nhau đưa đón thì đúng là cô hoàn toàn vô tội.



Dạ Đình Sâm về tổng bộ LN tại Anh thì vô cùng bận rộn, không thể đưa đón cô mỗi ngày nên có khi Nghiêm lão đón cô, có khi là Trần Lạc, rồi lại có cả nam thư ký khác.



Cô thì không sao nhưng trong mắt người ngoài thì lại là kẻ đeo bám đám nhà giàu điển hình.



Cô quả thực không thể không phục sát đất trí tưởng tượng của đám người này, đặc biệt là Andy!



Cô nhíu mày, vẻ mặt không hề tỏ ra sợ hãi hoặc hoảng hốt như Andy mong đợi, trái lại cô còn nhếch môi cười nhạt.



Cô hất tay cô ta ra, gằn rõ từng chữ:



- Tôi đến đây bằng cách nào thì liên quan quái gì đến cô?



Giáo viên tiếng Anh của cô dạy đều là những từ thanh cao, vốn không hề dạy cô mắng chửi người khác, nhưng câu này do cô xem phim mà biết.



- Cô…



Andy nghe thế thì tức điên, đang định đáp trả nhưng lại bị Nhạc Yên Nhi ngăn cản.



Cô nhẹ nhàng đặt ngón trỏ trên môi, miệng cười nhẹ như sương khói.



- Đừng nói vớ vẩn, cẩn thận họa từ miệng mà ra đấy. Cô cũng biết tôi bám vào người giàu cơ mà. Cô là người Mỹ phải không? Chẳng phải người Anh mà dám ở nơi đất khách quê người chọc giận tôi, xong lỡ tôi đi tìm người giàu kia khóc lóc một hồi, ỉ ôi một hồi để người ta dạy cô một bài học thì sao nhỉ?



- Cô… Cô dám uy hiếp tôi! Tôi cho cô biết trước nay tôi đều dựa vào tài năng mà đi lên, cô là cái quái gì chứ?!



Andy đã nổi điên, muốn xông tới đánh Nhạc Yên Nhi nhưng lại bị người khác giữ chặt.



Dù họ không thích Nhạc Yên Nhi nhưng cũng không thể không nói cô đã đúng, họ tới từ khắp nơi trên thế giới, không quen thuộc hoàn cảnh ở đây, càng không có tài quyến rũ như Nhạc Yên Nhi, nhanh thế đã bám được vào kẻ có tiền, lại còn nhiều người như vậy, nếu cô cho người trả đũa chắc chắn họ sẽ rất thảm hại!



Nhạc Yên Nhi thấy bộ dáng Andy tức tối thì rất vui vẻ, cô nói:



- Dựa vào tài năng hả? Có đàn ông cho mình chỗ dựa cũng là một loại tài năng đấy, cô giỏi thì thử đi tìm như tôi xem! Tôi chân thành khuyên các cô đừng có đặt điều sau lưng người khác nữa, không ai không nhiễm bụi trần đâu, hôm nay các cô nói xấu người khác cũng nên cẩn thận ngày mai có người bóc mẽ các cô thôi.



- Hay lắm, lần tôi tôi thấy một con điếm mà còn dám vênh vang thế này! Cô đúng là loại mặt dày mà!



Andy tức giận chửi ầm lên nhưng Nhạc Yên Nhi cũng chẳng hề để ý.



Mồm là của họ, họ thích nói thế nào thì nói thôi!



Cô thản nhiên nhìn hết một vòng mọi người xong lập tức quay đi, thế nhưng sau lưng lại truyền đến một cơn đau nhức dữ dội!



Đó là vì Andy bỗng nhiên giãy ra được nên vớ cốc trà của ai đó đặt trên bàn hắt vào lưng cô.



Bị nước nóng hắt vào, dù có cách một lớp quần áo đi chăng nữa vẫn sẽ khó tránh khỏi bị bỏng.



Ôi ——



Nhạc Yên Nhi đau đến đổ mồ hôi.



Minh Tinh Tinh vừa bước vào cửa bị cảnh này làm cho sợ hết hồn.



Dù nó thích quậy phá nhưng cũng chưa từng lại hại đến ai, không ngờ đám đàn bà nay có thể ra tay tàn độc như thế!



Sau lưng là tiếng cười ngạo nghễ của Andy:



- Hừ, đừng tưởng tôi sợ cô, tôi không quen ai ở đây nhưng dám đụng đến tôi thì chắc chắn sẽ chết…



Minh Tinh Tinh đứng ngoài nghe đến đây lập tức bão nổi.



Nó bước nhanh vào trong, chưa đến chỗ Nhạc Yên Nhi đã thấy cô quay người không do dự hất thẳng tách cafe trên tay vào phía đối diện.



Tách cafe cũng là mới pha, độ nóng chắc chắn không kém gì.



Andy không ngờ được Nhạc Yên Nhi dám phản đòn nên không tránh kịp, bị hắt đến mức nhảy dựng lên.



Thật ra đôi khi phụ nữ đánh nhau toàn tiểu xảo thế này nhưng quả thực đúng là vô cùng sảng khoái!



Andy vội vã kéo quần áo, cảm giác nước nóng dính vào da căn bản là khó chịu vô cùng.



Nhưng tránh được ngực thì tay lại dính, chỗ bị cafe vẩy vào không ngừng truyền tới cảm giác bỏng rát, mãi mới dịu được một chút, cô ta phát điên lên, định nhào tới tát Nhạc Yên Nhi.
 
Advertisement
  • Chương 422

- Con gái thì anh không xuống tay được, còn con trai thì... anh không dám hứa.

Hắn hơi ngập ngừng, giống như đang nghĩ tới việc trong tương lai mình sẽ có một đứa con giống Minh Tinh Tinh, chắc chắn hắn sẽ treo ngược nó lên rồi cho ăn đòn!

Dứt lời, hắn hung dữ nhìn về bé con đang ăn luôn mồm đằng sau Nhạc Yên Nhi.

Nhạc Yên Nhi cười khanh khách, cô không nghĩ nhiều như vậy, mặc kệ là trai hay gái cô cũng vẫn yêu.

Về sau họ sẽ thực sự thành một nhà ba người, chỉ nghĩ thế thôi, Nhạc Yên Nhi đã thấy vui rồi.

Ăn xong, cô đưa Minh Tinh Tinh về phòng, dỗ cho nó ngủ rồi mới quay lại phòng mình.

Lưng cô có vết thương nên không tiện tắm, Dạ Đình Sâm vẫn luôn bôi thuốc giúp cô.

Nhạc Yên Nhi đã rất mệt mỏi nên sau khi tắm xong, vừa trèo lên giường một lát là cô đã chìm vào giấc ngủ. Người đàn ông bên cạnh thấy gương mặt say ngủ của cô, hắn cảm thấy tim mình đầy ắp.

Thứ cảm xúc đó gọi là hạnh phúc.

Bây giờ, hắn rất hạnh phúc.

Đúng lúc này, chuông điện thoại lại kêu lên, dù Dạ Đình Sâm kịp thời tắt chuông nhưng tiếng động đột ngột vẫn quấy rầy đến giấc ngủ của Nhạc Yên Nhi.

Chẳng biết đang tỉnh hay mơ, cô khẽ hỏi:

- Ai... ai thế?

Hỏi một câu rồi im lặng, có lẽ cô đã lại ngủ rồi.

Dạ Đình Sâm nhíu mày, hắn hôn lên trán cô rồi mới rời giường nghe điện thoại.

- Có chuyện gì?

- Thưa ngài, cô gái ngài đưa tới hôm qua đã phát sốt lúc nửa đêm, cô ấy luôn luôn gọi tên ngài. Vì cô ấy giãy giụa quá mạnh nên không thể tiêm thuốc an thần, hơn nữa cũng đã chọc kim sai vị trí nhiều lần. Ngài... ngài... ngài có muốn tới không ạ?

Người kia do dự nói.

Dạ Đình Sâm nghe vậy thì nhìn về phía người đang say ngủ, nhíu mày.

Hắn vừa định từ chối, chẳng ngờ đầu dây bên kia lại vội vàng nói tiếp:

- Thưa ngài... Nếu sốt cao không ngừng thế này, rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện.

Câu nói này đã thành công khiến Dạ Đình Sâm không thể nói lời từ chối.

Im lặng vài giây, hắn đáp:

- Tôi tới ngay.

Đêm nay Nhạc Yên Nhi ngủ rất say, dù mệt nhưng cảm giác mệt mỏi cũng không quá rõ ràng.

Sáng hôm sau, cô mơ màng mở mắt vào lúc năm giờ sáng, phản ứng đầu tiên là sờ bên cạnh, theo lẽ thường thì lúc này Dạ Đình Sâm chắc chắn vẫn còn trên giường.

Nhưng bên giường trống trơn, chăn đệm đã lạnh chứng tỏ hắn đã sớm rời đi.

Nhạc Yên Nhi bừng tỉnh, cô ngơ ngác nhìn xuống giường, vô cùng nghi hoặc. Mới sáng sớm mà hắn đã đi đâu? Chẳng lẽ là xuống nhà?

Cô thay đồ, ra khỏi phòng. Mới năm giờ sáng, người giúp việc còn chưa tới, biệt thự rất yên tĩnh.

Dưới nhà cũng không có ai.

Dạ Đình Sâm đi đâu rồi?

Cô gọi điện thoại cho hắn, chẳng bao lâu đã có người nghe:

- Chồng ơi, bây giờ anh ở đâu thế? Anh đi từ sớm à?

- Bạn anh xảy ra chút chuyện, anh phải tới, lúc anh đi thì em còn đang ngủ nên anh không quấy rầy.

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng như trước nhưng Nhạc Yên Nhi nhạy cảm phát hiện ra trong đó có sự mệt mỏi, điều này chứng minh đêm qua hắn không ngủ ngon, hoặc là cả đêm không ngủ.

Sau khi tới Anh, mối quan hệ xã giao của Nhạc Yên Nhi rất ít, cô luôn cho rằng bạn của Dạ Đình Sâm là nam nên sẽ không để ý. Hơn nữa, cô cũng không phải kiểu đàn bà càn quấy, người đàn ông của cô nói mệt, vậy thì cô sẽ ngoan ngoãn im lặng.

Chẳng qua...

- Hôm nay Vị Ương bảo sẽ đi xem giáo đường, vậy anh có về không?

Giọng nói cô mang theo chờ mong và dè dặt.

Một việc vốn là hiển nhiên nhưng bây giờ Nhạc Yên Nhi lại không dám chắc, Dạ Đình Sâm không bao giờ vắng mặt trong bất kỳ sự kiện nào liên quan tới cô, thế nhưng hai lần đột ngột rời đi của hắn khiến cô cảm thấy lo lắng, không biết hắn có còn cùng cô đi xem lễ đường được không.

Hai chữ "lễ đường" như sấm bên tai Dạ Đình Sâm, hắn bỗng nhớ ra hôm qua mình phải làm gì.

Hắn đã cố ý chuẩn bị một bất ngờ, muốn đưa Nhạc Yên Nhi đi chọn áo cưới, chẳng ngờ cú điện thoại chết tiệt kia đã làm hắn quên một việc quan trọng như vậy.

Vậy Nhạc Yên Nhi đã trải qua ngày hôm qua thế nào?

Cô không nói gì, hắn lại quên đi!

- Anh về ngay đây, đợi lát nữa cùng đi.

- Vậy em ở nhà chờ anh.

Cúp máy xong, Dạ Đình Sâm nhìn phòng bệnh rồi hỏi bác sĩ:

- Tình hình sao rồi?

- Cảm xúc của bệnh nhân đã ổn định lại, có thể tỉnh lại trong mấy ngày này.

- Vậy làm phiền bác sĩ quan tâm chăm sóc, tôi có việc phải đi, nếu ở đây xảy ra chuyện gì cứ gọi cho tôi.

- Vâng, thưa ngài.

Bác sĩ cũng nhận ra hắn đang vội, tuy nhiên sự lo lắng và mệt mỏi qua một đêm này không phải giả vờ.

Nhưng ông ta không hề biết rằng người đàn ông này chính là Dạ Đình Sâm, vị chủ tịch đang nổi danh của tập đoàn LN, cũng không biết ấn tượng về sự cưng chiều vợ đến vô độ của hắn đã đi sâu vào lòng người thế nào.

Người trên giường bệnh lại không phải vợ hắn.

Hắn vội vàng rời đi là vì về với vợ, cùng vợ đi xem giáo đường tổ chức hôn lễ.

Chưa đầy một tiếng sau, Nhạc Yên Nhi thấy người đàn ông của mình mệt mỏi trở về.

Cô vội ra cửa đón, giúp hắn chuẩn bị dép trong nhà rồi đón lấy áo khoác của hắn, treo lên mắc. Sau đó, cô nhẹ nhàng hỏi:

- Anh về rồi, có mệt không? Đầu bếp nấu cơm xong rồi đấy. Em định xuống bếp nhưng nghĩ mình nấu không ngon, sợ Minh Minh không ăn nên em mới không làm nữa.

- Đã bảo em không cần xuống bếp mà.

Dạ Đình Sâm cưng chiều ôm lấy Nhạc Yên Nhi. Sau một đêm phải ngửi mùi thuốc sát trùng, bây giờ được ngửi hương thơm trên người cô, hắn bỗng cảm thấy say đắm, chỉ muốn ôm cô cả đời, mãi không buông tay.

Nhạc Yên Nhi nghe thấy lời nói cưng chiều như thế thì cười:

- Dù anh không muốn để em nấu nhưng là người làm vợ, em vẫn mong chồng mình có thể ăn cơm mình nấu một lần đấy! À, bạn anh không sao chứ?

Nhạc Yên Nhi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trên người hắn.

Hắn tới bệnh viện? Bạn hắn bị thương à?

- Không sao rồi, hai hôm nay anh sơ sót với em quá, hôm qua vốn nên đi chọn áo cưới cùng em nhưng anh lại có việc đột xuất.

Dạ Đình Sâm rất hổ thẹn.

- Anh không cần cảm thấy có lỗi đâu, là em đòi hỏi nhiều thôi. Anh bận bịu như vậy mà còn phải giải quyết mấy việc vặt vãnh, là em không nên quấn lấy anh mới đúng.

Cô vừa nói xong, Dạ Đình Sâm đã bất ngờ dừng bước rồi kéo cô vào lòng, cằm hắn đặt lên đỉnh đầu Nhạc Yên Nhi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom