• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Dạ Đình Sâm nghe thế cũng tỏ ra kinh ngạc, sau hắn gật đầu đồng ý:

- Ừ, để tôi mở ra cũng được.

Cái gì là để anh mở ra cũng được hả, đồ đần này!

Trong lòng Nhạc Yên Nhi thầm mắng nhưng thấy động tác của hắn vẫn không tránh được hồi hộp.

Trong lúc cô đang mong chờ, chiếc hộp cuối cùng được mở ra…

- …

Không phải nhẫn mà là…

Vòng cổ?!

Nhạc Yên Nhi bỗng nhiên cảm thấy nghẹt thở!

- Đây… đây là gì thế?

- Quà muộn của Dạ Vị Ương, nó bảo hôm nay không dẫn em đi trường đua được nên rất ngại, lúc chiều mới cho người đưa cái này đến, tôi quên không nói với em. Lúc nãy tôi sờ túi mới nhớ ra, giờ đưa cho em đấy.

Dạ Đình Sâm nghiêm túc giải thích.

Nhạc Yên Nhi nhìn chiếc vòng kia mà dở khóc dở cười, sao vòng cổ không để trong hộp vòng mà lại để vào hộp nhẫn chứ?!

Còn nữa, hồi nãy sao cô có thể nghĩ Dạ Đình Sâm có chỉ số EQ cao được?

Cô thu hồi hết những lời này, về sau có đánh chết cô cũng không thèm nói nữa!

Nhạc Yên Nhi nghiến chặt răng, có thế cô mới kìm được để không xông lên cắn chết Dạ Đình Sâm!

- Em không cần, anh tự cầm đi!

Cô không kìm được lườm hắn một cái, dường như cô còn nghe được tiếng cười rúc rích của người xung quanh, dù họ không hiểu tiếng Trung nhưng khi thấy trong hộp là vòng cổ chứ không phải nhẫn thì cũng đã rõ mọi chuyện rồi.

Nhạc Yên Nhi không cầm chiếc hộp, cô xoay người, cúi gằm mặt rời khỏi nhà hàng giữa hàng loạt tiếng bàn tán xôn xao.

Trên đường về cô không buồn nói với hắn lời nào, Dạ Đình Sâm cũng bực bội, lúc hắn nắm tay cô còn bị cô hất ra.

Hắn tỏ ra vô cùng mờ mịt.

Lúc này Nghiêm lão vừa hay lên sân khấu, phụ trách vai ‘tri tâm tiền bối’:

- Thiếu gia, có chuyện gì à? Sao trông thiếu phu nhân lại có vẻ không vui thế?

- Tôi cũng không rõ nữa, lúc ăn tối xong cô ấy đã thế rồi, chẳng lẽ tôi làm sai gì à?

Dạ Đình Sâm vô cùng nghi hoặc.

- Tôi thấy cô ấy cầm một bó hoa, là ngài tặng à?

- Đúng thế.

- Thế… không đúng, ngài thay đổi thế mà thiếu phu nhân còn giận gì nhỉ, lúc ngài tặng hoa cô ấy có vui không?

Nghiêm lão cũng tỏ ra không hiểu gì hết.

Dạ Đình Sâm nghĩ lại cảnh tượng lúc đó, dù Nhạc Yên Nhi có rơi nước mắt nhưng cô vẫn tỏ ra rất cảm động chứ không hề tức giận gì cả.

- Lúc tặng hoa thì không sao, có lẽ là chuyện gì đó xảy ra sau nữa.

Hắn cau mày, nghiêm túc đáp lời.

- Thế sau đó đã có chuyện gì?

Nghiêm lão vẫn kiên nhẫn hỏi từng chút một.

- Sau tôi làm đúng lời ông dặn, đàn một bản tặng cô ấy, lúc đó cô ấy cũng tỏ vẻ rất vui. Xong lúc định về tôi mới nhớ ra món quà của Dạ Vị Ương gửi nên mới đưa cho cô ấy. Đúng rồi, chính là lúc đưa món quà này thì Yên Nhi tỏ ra không vui.

Dạ Đình Sâm lôi ra nguồn gốc tội ác, chiếc hộp nhung đỏ vừa mở ra đã thấy một sợi dây chuyền nằm yên trong đó.

Nghiêm lão vừa nhìn đến chiếc hộp khác biệt này đã lập tức hiểu ra sai lầm ở chỗ nào.

Ông bất đắc dĩ lắc đầu, có cảm giác thiếu gia nhà mình không có thuốc nào cứu được nữa rồi!

Bỏ một cái hộp thế này ra chắc chắn thiếu phu nhân sẽ cho rằng thiếu gia cuối cùng cũng muốn cầu hôn mình, nhưng vừa mở hộp lại thấy một cái vòng cổ nằm chình ình bên trong, càng mong chờ bao nhiêu thì lại càng thất vọng bấy nhiêu.

- Thiếu gia, chuyện này rất phức tạp, chắc tôi có giải thích ngài cũng không hiểu nổi, cứ để tôi đi nói với thiếu phu nhân cho vậy.

Nghiêm lão cười hiền, nhưng ánh mắt lại bán đứng suy nghĩ thật trong lòng ông.

Đáy lòng ông rõ ràng là đang tan vỡ!

Có một thiếu gia EQ thấp thế này ông cũng rất khổ sở đó!!!

Lát sau Nghiêm lão đến gõ cửa phòng ngủ của đôi vợ chồng trẻ:

- Thiếu phu nhân, là tôi đây.

Cửa nhanh chóng được mở ra, thấy ông đến dù Nhạc Yên Nhi không vui vẻ gì nhưng cũng không thể hiện ra mặt:

- Ông đến nói đỡ cho Dạ Đình Sâm à?

Ông cười gượng, bảo:

- Thiếu phu nhân đừng nói thế, tôi sẽ ngại lắm. EQ của thiếu gia không cao… làm cô tức giận, lại vụng về không biết giải thích nên tôi mới đứng ra giảng hòa thôi mà.

- Sao anh ấy không tự đến nói.

- Tôi sợ giải thích cho ngài ấy chuyện cái hộp kia phải để nhẫn mới đúng thì ngày mai cô sẽ nhận được một cái luôn mất. Như thế màn cầu hôn cô mong chờ đã lâu cũng không thành nữa!

Nghiêm lão cũng rất khổ tâm, dù sao việc xử lý khủng hoảng tình cảm cũng không thoải mái gì.

Nhạc Yên Nhi nghe xong càng nhăn nhó hơn, cô thấy lời ông nói có nhiều khả năng sẽ thành sự thật!

- Tôi sợ ông không nói thì đến nhẫn kết hôn tôi cũng không có ấy! Nghiêm lão, ông có thấy không, có thấy không?!

Cô giơ cả mười ngón tay ra, trên đó đều trống rỗng như một:

- Kết hôn phải có nhẫn chứ, dù không làm hôn lễ cũng phải có nhẫn chứ, nhưng nhẫn của tôi đâu rồi? Hồi trước phó chủ tịch cho tôi quà gặp mặt là một chiếc nhẫn, tôi cứ tưởng anh ấy thấy sẽ biết nghĩ một chút, nhưng đều là do tôi tự suy diễn hết! Anh ấy có phải đến việc kết hôn cần có nhẫn cũng không biết không?!

Cảm xúc của Nhạc Yên Nhi lúc này có chút quá khích, Nghiêm lão nghe cô hỏi cũng chỉ đành gật đầu xấu hổ:

- Thiếu gia… chắc là không biết thật!

Cô hoàn toàn nản lòng rồi:

- Thôi, coi như tôi chưa nói gì đi, đều là tự tôi mua dây buộc mình, có phải không biết tính anh ấy đâu mà còn mong chờ xa xôi chứ. Giờ anh ấy yêu thương tôi thế lẽ ra tôi phải biết đủ rồi mới phải.

Lời này dù rất đúng nhưng Nghiêm lão biết, cô gái nào trên đời cũng mong chờ lãng mạn bất ngờ, nhất là khi người đàn ông họ yêu tạo ra hành động đó các cô ấy sẽ càng hạnh phúc hơn.

Nhạc Yên Nhi cũng hết cách rồi nên mới nói ra những lời như thế.

Bỗng nhiên ông thấy thương cô vô cùng.

- Thiếu phu nhân, tôi sẽ chỉ cho ngài ấy dần dần.

Ông nghiêm túc hứa hẹn với cô.

Nhưng cô cũng chỉ xua tay bảo:

- Thôi thôi, đừng để tôi mong đợi lao đến lại thấy anh ấy đưa quà cho người khác. Mọi chuyện cứ để tự nhiên đi, cùng lắm thì tôi đi mua nhẫn bắt anh ấy đeo, tôi không tin đến thế mà tôi còn không có một chiếc nhẫn nữa! Đúng rồi, tôi sẽ tự đi mua nhẫn, không cần anh ấy cho tôi bất ngờ nữa, tự tôi sẽ cho anh ấy một điều bất ngờ!

Nhạc Yên Nhi bất thình lình nghĩ ra một ý hay, vui đến mức nhảy cẫng lên.

Nghiêm lão thấy cô vui vẻ cũng không nhịn được cười.

Ngay lúc Nhạc Yên Nhi đang vui vẻ bỗng lại nghe thấy tiếng của Dạ Đình Sâm.

- Em nói bất ngờ gì thế?

Nhạc Yên Nhi vốn đang rất hào hứng nhưng vừa nhìn thấy Dạ Đình Sâm lại nhớ đến hắn làm cô mất hết mặt mũi trong nhà hàng, đã thế còn tỏ ra không hiểu lý do nên trong lòng cô lập tức lại nghẹn ứa lên.

Cô tức anh ách nhưng vẫn nói:

- Không có gì, anh nghe nhầm thôi. Cũng muộn rồi, Nghiêm lão về nghỉ sớm đi, làm phiền ông nhiều quá rồi.

- Vâng, thế tôi không làm phiền nữa, hai người ngủ ngon.

Ông cười nói xong liền quay người đi.

Nhạc Yên Nhi cũng không buồn để ý tới Dạ Đình Sâm, cô tự lấy áo ngủ trong tủ ra rồi đi thẳng vào phòng tắm, hoàn toàn không hề nhìn đến ông xã nhà mình.
 
Advertisement
  • Chương 406

- Trí tưởng tượng của mấy người đúng là phong phú thật, làm diễn viên thì lãng phí quá, sao không đi viết kịch bản đi!

Nhạc Yên Nhi lạnh lùng đáp trả.

Có tiền bối thế nào thì khiêm nhường thế ấy.

Nhiều người còn không xứng để nghe cô giải thích nữa là.

Andy nghe cô nói lại càng tức, nụ cười mỉa mai cũng rõ rệt hơn:

- Cô đừng có lẩn tránh, căn bản là không dám trả lời câu hỏi của tôi mà thôi. Chột dạ hả? Dám lám mà còn sợ người ta nói à? Giới giải trí chính là bị thứ người như cô làm bẩn đấy!

Nhạc Yên Nhi đúng là rất khó chịu, từ lúc đến Anh đã gặp quá nhiều chuyện phiền lòng rồi, giờ không ngờ chỉ vì một cái nhẫn mà lại khiến cô rơi vào trung tâm của mấy cuộc buôn chuyện thế này.

- Đeo nhẫn hay không là chuyện của tôi, có liên quan gì tới mấy người à?

Chuyện này cũng là điều cô canh cánh trong lòng, lấy nhau lâu thế rồi mà Dạ Đình Sâm còn không nhận ra hắn thiếu cô một chiếc nhẫn, không hề biết nhẫn là vật quan trọng thế nào trong hôn nhân nữa.

Khiến cô đứng trước đám người này cũng không có cơ sở mà đáp trả.

- Theo tôi cô đúng là kẻ thứ ba rồi! Người đến đón cô mỗi ngày đều khác nhau, chẳng lẽ cô đến tận Anh mà còn dẫn theo tất cả đoàn đội à? Tôi cho cô biết, ở đây mà hành nghề mại dâm là phải đi tù đó!

Nhạc Yên Nhi vẫn luôn lảng tránh nên Andy cảm thấy bản thân không cần sợ sệt nữa, thoải mái nói ra ý nghĩ tận sâu trong lòng mình, lại còn nhìn Nhạc Yên Nhi vẻ khiêu khích nữa.

Vừa dứt lời mọi người đã xôn xao, bởi vừa nãy tám chuyện không hề nhắc đến cái này.

Andy thấy mọi người giật mình thì rất hài lòng, cười nói:

- Một tuần nay những người đàn ông đến đón cô đều không lặp lại, đến người năm sáu mươi tuổi cũng có, xe cũng không lặp lại. Tôi đã nghi ngờ cô từ lâu rồi, chắc chắn cô không phải người đàng hoàng! Vả lại tham gia đào tạo phải qua ba ngày huấn luyện đầu tiên mà chúng tôi đều chưa từng thấy cô, đến khi chính thức vào học mới thấy cô đến!

Bọn tôi có ai chưa từng tham gia phim bom tấn chứ, nhưng cô thì không có phim lớn nào mà chỉ toàn đóng mấy phim vớ vẩn thôi. Cô chắc chắn không phải được công ty cử đi mà tự bỏ tiền học phải không? Một diễn viên vô danh sao có thể tham gia lớp đào tạo cấp cao này, cô mà trong sạch thì còn lâu tôi mới tin!

Mấy hôm nay Andy vẫn rất khó chịu với Nhạc Yên Nhi và Minh Tinh Tinh, còn đi tìm hiểu hồ sơ của cô, thế mới biết kinh nghiệm của cô chẳng có mấy, thế mới dám đặt điều như vậy.

Có thế Nhạc Yên Nhi mới biết thì ra lớp này còn có ba ngày huấn luyện ban đầu, không đạt tiêu chuẩn là không được duyệt vào, lúc đó cô đang bận rộn chăm sóc Dạ Đình Sâm nên mới không đến.

Chuyện cô ta nói cô được những người khác nhau đưa đón thì đúng là cô hoàn toàn vô tội.

Dạ Đình Sâm về tổng bộ LN tại Anh thì vô cùng bận rộn, không thể đưa đón cô mỗi ngày nên có khi Nghiêm lão đón cô, có khi là Trần Lạc, rồi lại có cả nam thư ký khác.

Cô thì không sao nhưng trong mắt người ngoài thì lại là kẻ đeo bám đám nhà giàu điển hình.

Cô quả thực không thể không phục sát đất trí tưởng tượng của đám người này, đặc biệt là Andy!

Cô nhíu mày, vẻ mặt không hề tỏ ra sợ hãi hoặc hoảng hốt như Andy mong đợi, trái lại cô còn nhếch môi cười nhạt.

Cô hất tay cô ta ra, gằn rõ từng chữ:

- Tôi đến đây bằng cách nào thì liên quan quái gì đến cô?

Giáo viên tiếng Anh của cô dạy đều là những từ thanh cao, vốn không hề dạy cô mắng chửi người khác, nhưng câu này do cô xem phim mà biết.

- Cô…

Andy nghe thế thì tức điên, đang định đáp trả nhưng lại bị Nhạc Yên Nhi ngăn cản.

Cô nhẹ nhàng đặt ngón trỏ trên môi, miệng cười nhẹ như sương khói.

- Đừng nói vớ vẩn, cẩn thận họa từ miệng mà ra đấy. Cô cũng biết tôi bám vào người giàu cơ mà. Cô là người Mỹ phải không? Chẳng phải người Anh mà dám ở nơi đất khách quê người chọc giận tôi, xong lỡ tôi đi tìm người giàu kia khóc lóc một hồi, ỉ ôi một hồi để người ta dạy cô một bài học thì sao nhỉ?

- Cô… Cô dám uy hiếp tôi! Tôi cho cô biết trước nay tôi đều dựa vào tài năng mà đi lên, cô là cái quái gì chứ?!

Andy đã nổi điên, muốn xông tới đánh Nhạc Yên Nhi nhưng lại bị người khác giữ chặt.

Dù họ không thích Nhạc Yên Nhi nhưng cũng không thể không nói cô đã đúng, họ tới từ khắp nơi trên thế giới, không quen thuộc hoàn cảnh ở đây, càng không có tài quyến rũ như Nhạc Yên Nhi, nhanh thế đã bám được vào kẻ có tiền, lại còn nhiều người như vậy, nếu cô cho người trả đũa chắc chắn họ sẽ rất thảm hại!

Nhạc Yên Nhi thấy bộ dáng Andy tức tối thì rất vui vẻ, cô nói:

- Dựa vào tài năng hả? Có đàn ông cho mình chỗ dựa cũng là một loại tài năng đấy, cô giỏi thì thử đi tìm như tôi xem! Tôi chân thành khuyên các cô đừng có đặt điều sau lưng người khác nữa, không ai không nhiễm bụi trần đâu, hôm nay các cô nói xấu người khác cũng nên cẩn thận ngày mai có người bóc mẽ các cô thôi.

- Hay lắm, lần tôi tôi thấy một con điếm mà còn dám vênh vang thế này! Cô đúng là loại mặt dày mà!

Andy tức giận chửi ầm lên nhưng Nhạc Yên Nhi cũng chẳng hề để ý.

Mồm là của họ, họ thích nói thế nào thì nói thôi!

Cô thản nhiên nhìn hết một vòng mọi người xong lập tức quay đi, thế nhưng sau lưng lại truyền đến một cơn đau nhức dữ dội!

Đó là vì Andy bỗng nhiên giãy ra được nên vớ cốc trà của ai đó đặt trên bàn hắt vào lưng cô.

Bị nước nóng hắt vào, dù có cách một lớp quần áo đi chăng nữa vẫn sẽ khó tránh khỏi bị bỏng.

Ôi ——

Nhạc Yên Nhi đau đến đổ mồ hôi.

Minh Tinh Tinh vừa bước vào cửa bị cảnh này làm cho sợ hết hồn.

Dù nó thích quậy phá nhưng cũng chưa từng lại hại đến ai, không ngờ đám đàn bà nay có thể ra tay tàn độc như thế!

Sau lưng là tiếng cười ngạo nghễ của Andy:

- Hừ, đừng tưởng tôi sợ cô, tôi không quen ai ở đây nhưng dám đụng đến tôi thì chắc chắn sẽ chết…

Minh Tinh Tinh đứng ngoài nghe đến đây lập tức bão nổi.

Nó bước nhanh vào trong, chưa đến chỗ Nhạc Yên Nhi đã thấy cô quay người không do dự hất thẳng tách cafe trên tay vào phía đối diện.

Tách cafe cũng là mới pha, độ nóng chắc chắn không kém gì.

Andy không ngờ được Nhạc Yên Nhi dám phản đòn nên không tránh kịp, bị hắt đến mức nhảy dựng lên.

Thật ra đôi khi phụ nữ đánh nhau toàn tiểu xảo thế này nhưng quả thực đúng là vô cùng sảng khoái!

Andy vội vã kéo quần áo, cảm giác nước nóng dính vào da căn bản là khó chịu vô cùng.

Nhưng tránh được ngực thì tay lại dính, chỗ bị cafe vẩy vào không ngừng truyền tới cảm giác bỏng rát, mãi mới dịu được một chút, cô ta phát điên lên, định nhào tới tát Nhạc Yên Nhi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom