Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi mở gói quà ra, khi thấy bộ quần áo cưỡi ngựa bên trong, cô cảm thấy rất ngạc nhiên.

- Chẳng biết chị thích gì, mà em lại không hiểu việc mua quà cho phụ nữ, thế nên sau khi chọn tới chọn lui thì em quyết định mua cái này. Thật ra em thích cưỡi ngựa lắm, lát nữa em đưa chị đi được không?

Dạ Vị Ương rất phấn khởi.

Nhạc Yên Nhi do dự:

- Hôm nay thì không được rồi, chị định sang Bolton thăm Anjoye.

- Thăm anh hai em á? Anh ấy bắt cóc chị, còn làm anh cả bị thương mà chị còn thăm à? Anh cả không nói gì hả?

Dạ Vị Ương vô cùng thắc mắc.

Ai nấy đều cho rằng Anjoye làm Dạ Đình Sâm bị thương.

Nhạc Yên Nhi chẳng biết giải thích thế nào, nếu Anjoye thực sự mong Dạ Đình Sâm chết, vậy khi ấy hắn đã mất mạng rồi.

Hơn nữa, dù cho Anjoye có hận hay không nhưng có một số chuyện, cô muốn ba mặt một lời.

Dù sao trong khoảng thời gian đó, Anjoye không hề làm khó cô. Nay anh ta ngã bệnh, về tình về lý cô đều nên tới thăm.

Không rơi vào tình cảnh như Mạnh Y Bạch, cô đã rất cảm kích rồi.

- Nghe nói cậu ấy ngã bệnh nên chị muốn tới thăm, với lại cũng có chuyện cần hỏi cho rõ nữa.

- Ra vậy.

Dạ Vị Ương gật đầu, cô không hỏi nữa mà cầm lấy một quả táo, cắn một miếng:

- Chị không gặp được anh ấy đâu, trước khi đến đây em đã qua Bolton nhưng bị đuổi ra ngoài. Chị qua đó cũng chỉ có một kết quả thôi. Tính tình anh hai em kỳ quặc lắm, chị đừng chọc vào thì hơn. Chị mau thu xếp đi cưỡi ngựa cùng em thôi nào.

- Nhưng chị không biết cưỡi ngựa.

Nhạc Yên Nhi ngây ra.

Dạ Vị Ương lém lỉnh chớp mắt:

- Vì chị không biết nên mới phải học chứ! Em cũng không giỏi lắm đâu, nên em mới muốn học, cùng đi đi!

- Cô ấy không đi đâu cả, cô về đi.

Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Dạ Đình Sâm vang lên.

Dạ Vị Ương nghe thế thì giận dữ trợn mắt lên, nhìn về phía anh cả mình, bực tức nói:

- Sao không cho chị dâu đi? Chị dâu ở một mình chán lắm!

- Anh bảo không đồng ý là không đồng ý, Nghiêm lão, đưa cô ba về.

Dạ Đình Sâm hờ hững ra lệnh.

- Vì sao? Anh cho em một lý do đi!

Dạ Vị Ương thở hổn hển.

Dạ Đình Sâm nghe vậy thì nhíu mày, ánh mắt hắn tối lại nhưng rồi cũng bình tĩnh, không nói gì.

Nghiêm lão bước tới, cười hiền lành:

- Cô ba, tôi đưa cô ra ngoài nhé.

- Không về! Cô đây vất vả khổ sở giúp anh quần nhau với đám trong gia tộc, mệt mỏi mấy đêm chưa chợp mắt, anh không cảm ơn thì thôi đi, hôm nay em muốn đưa chị dâu đi chơi mà cũng không cho! Hơn nữa em có mời anh đâu, em mời chị dâu mà, chị dâu còn chưa nói gì, anh dựa vào đâu mà quyết định thay? Chị dâu, em hỏi chị, chị muốn đi không?

Việc này...

Nhạc Yên Nhi rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Dù sao Dạ Vị Ương cũng là em gái Dạ Đình Sâm, về sau tất phải gặp nhau, nếu từ chối lời mời lần đầu tiên này thì sau này gặp mặt sẽ rất xấu hổ.

So ra thì Dạ Đình Sâm dễ đắc tội hơn.

Nghĩ một lát, cô đồng ý:

- Chị đưa em đi, dù sao chị cũng đang chán, vậy...

- Em không được đi.

Dạ Đình Sâm nghiêm túc.

- Vì sao?

Dạ Vị Ương nổi giận:

- Sao anh quá đáng thế? Chẳng lẽ chị dâu muốn làm gì cũng phải có sự đồng ý của anh à?

- Cô ba, cô đừng nói nữa, thiếu gia đang bị thương mà.

Nghiêm lão bất chấp nguy hiểm để ám chỉ với Dạ Vị Ương.

- Bị thương thì sao nào? Bệnh nhân đặc biệt à, chẳng phải chỉ có...

Lúc đầu, Dạ Vị Ương còn chưa hiểu, thế nhưng càng nghĩ càng thấy bất thường, vậy là khuôn mặt giận dữ bỗng đổi thành tươi cười:

- Ha ha, bị thương, em hiểu rồi!

Cô cười ha ha, tốc độ lật mặt nhanh như trở bàn tay.

Nghiêm lão buồn cười, cũng thực sự mỉm cười.

Dạ Đình Sâm nghe thấy Dạ Vị Ương cười thì nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén liếc sang, Nghiêm lão lập tức nghiêng đầu sang một bên, giả vờ như không thấy.

Dạ Vị Ương không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn, cười hì hì:

- Rồi rồi rồi, chuyện bên ngoài truyền quả không giả, vậy em chờ đến lúc vết thương của anh lành lại nhé! Chị dâu, chị phải trân trọng anh em đấy, ai bảo anh ấy là đầu gỗ chứ, rõ ràng là bình dấm chua to đùng!

Nhạc Yên Nhi chẳng hiểu ra sao, việc Dạ Đình Sâm bị thương thì liên quan gì tới việc mình đi cưỡi ngựa, hơn nữa Dạ Vị Ương có ý gì, vì sao nói Dạ Đình Sâm thực ra là bình dấm chua?

- Sao lại nói thế? Dạ Đình Sâm bị thương thì liên quan gì tới chuyện chị đi cưỡi ngựa à?

Nhạc Yên Nhi vẫn ngơ ngác.

Ánh mắt Dạ Vị Ương rất tinh nghịch, cô nói:

- Vì nài ngựa trong trường đua toàn nam hết, em thì biết một chút nhưng kỹ thuật không giỏi, sợ là không dạy được cho chị. Anh cả cưỡi ngựa giỏi lắm, nhưng anh ấy bị thương, không tự dạy chị được. Chị xem anh ấy nhỏ mọn đến đâu kìa, không cho người đàn ông khác dạy chị cưỡi ngựa nữa. Anh, em là em gái anh đấy, anh bên trọng bên khinh vừa thôi!

Dị Vị Ương bước lên định đặt tay lên vai anh mình, thế nhưng chẳng ngờ thứ cô nhận được chỉ là ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Đình Sâm. Cô tức giận rút tay về, giả vờ đáng thương:

- Ôi, trọng sắc khinh em! Tim tôi đau quá!

Cô che ngực, tỏ vẻ bị tổn thương.

Nhạc Yên Nhi hiểu ra mọi chuyện thì dở khóc dở cười.

- Được rồi, chờ anh khỏe thì chúng ta đi cưỡi ngựa, được chứ?

Nhạc Yên Nhi nói.

- Ừ, đến lúc đó tôi dạy em.

Dạ Đình Sâm đáp lại, trong giọng nói là cưng chiều không hề che giấu.

Dạ Vị Ương thấy thế thì run cả người, dường như da gà của cô đã rơi đầy đất.

Cô vội vàng nhìn sang một bên:

- Ôi đau mắt đau mắt! Chỗ này không thích hợp cho một con chó độc thân như tôi rồi, tôi phải về cho sớm thôi! Nghiêm lão, ông cũng biết thời biết thế mà chạy cho nhanh đi, đả kích người khác quá mà!

- Cô ba nói phải, đi thôi nào.

Nghiêm lão trêu ghẹo đáp.

Sau khi bọn họ đi, phòng khách chỉ còn lại Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi.

Cô chợt nhớ tới cảnh trong phòng khi nãy, tới chuyện bị phá đám lúc vừa rồi, hơi thở cũng dồn dập hơn, không biết tay chân phải đặt vào đâu cho đúng.

Giữa lúc cô đang do dự nên đi hay ở, Dạ Đình Sâm chìa tay ra, nói:

- Qua đây.

Nhạc Yên Nhi mím môi, ngoan ngoãn bước tới. Cô vừa ngồi xuống đã bị hắn kéo vào lòng.

- Mấy hôm nay chán lắm hả?

- Thật ra cũng bình thường, chỉ là em chưa quen thôi.

Nhạc Yên Nhi rũ mắt, sợ hắn nhìn ra lời nói dối của mình.

Một người đi tới nơi xa lạ, ngôn ngữ không thông, cuộc sống chỉ có thể thu gọn trong biệt thự nhỏ hẹp, lúc trước còn trông nom Dạ Đình Sâm, cũng coi như có việc để làm, nhưng bây giờ cô chỉ có thể xem TV giết thời gian.
 
Advertisement
  • Chương 398

- Vì em tôi sẵn lòng mở lời trước.

Dạ Đình Sâm hôn lên trán cô, nhẹ như lông chim phớt qua.

- Lẽ nào… anh không hề oán giận gì sao? Có người bảo trong tình yêu ai nói trước là người đó đã thua rồi.

Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hắn nghe xong chỉ cười, nói rất thản nhiên:

- Người nói trước không phải kẻ thua cuộc, mà chỉ là muốn dồn hết sức cho tình cảm yếu ớt này, bởi càng quý trọng lại càng chấp nhận trả giá cho nó. Dù là người hay so đo được mất như tôi cũng hiểu, trong tình yêu vốn không có thắng hay thua, chỉ cần hết lòng cho tình yêu, ấy là kẻ thắng.

Giọng hắn trầm khàn, như tiếng đàn violin cất lên.

Nhưng trái tim Nhạc Yên Nhi lại như bị ại bóp nghẹt, chỉ muốn khóc lên cho thỏa.

Với Dạ Đình Sâm… cô đã không biết nói gì nữa rồi.

Vẫn biết EQ của hắn thấp, không biết lời ngon tiếng ngọt là gì nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn nói ra những câu khiến người nghe vô cùng cảm động.

Chỉ là phần lớn thời gian làm gì cũng không biết mềm mỏng, cứ cứng đầu như đá, chưa từng nghĩ đến cảm xúc của ai.

Cô nghĩ nếu lúc nào hắn cũng giữ vững chỉ số EQ như lúc này chắc toàn bộ phụ nữ trên đời đều sẽ mê mệt hắn mất thôi.

Cô xoa mặt, cố kìm nước mắt lại, nói như thể không vui:

- Lúc nói chuyện ngọt ngào thế này sao có chuyện liền ngốc nghếch vậy chứ? Không nói chuyện với anh nữa, đêm hôm còn làm em khóc, em đi đây!

Cô quấn kín băng gạc cho hắn xong định đứng lên nhưng lại bị hắn nắm chặt lấy tay.

- Để thằng nhóc kia ngủ một mình đi, tôi là người bệnh, em phải chăm sóc tôi mới đúng chứ?

Giọng hắn hiếm khi đáng thương đến thế.

Nếu có cách khác chắc chắn hắn sẽ không giả vờ yếu đuối trước mặt cô thế này.

Hắn cũng biết sau này mình sẽ phải tranh Nhạc Yên Nhi với một đứa nhóc, chỉ là không ngờ ngày ấy đến sớm quá, hắn hoàn toàn không chuẩn bị tinh thần kịp!

Đừng bảo một buổi tối, chỉ cần nghĩ tới thằng quỷ con kia cứ lao vào ôm cô là hắn đã khó chịu rồi.

Cô nhìn ánh mắt u oán của Dạ Đình Sâm thì cực kỳ muốn cười, lớn thế rồi mà còn ghen tị với trẻ con nữa chứ!

Nhưng cô muốn cho hắn một bài học, ai bảo hắn dám nói không muốn có con, đã thế phải cho hắn chịu đựng cảnh ngủ một mình dần đi.

- Anh đừng nói nhiều nữa, đêm nay ngoan ngoãn ngủ một mình đi! Không phải anh độc thân nhiều năm rồi sao, bao nhiêu đêm rồi anh còn chịu được, giờ có mấy hôm lại than vãn cái gì?

- Nhưng…

- Không nhưng nhị gì hết! Ngoan nào, em sẽ thưởng cho.

Nói xong cô cúi xuống hôn chụt hắn một cái, xong lúc muốn lùi ra sau lại bị hắn ôm chặt lấy.

Giọng nói thấp trầm của hắn vang lên bên tai, xoáy sâu vào lòng cô:

- Sao thế? Chỉ có thế mà đã muốn đi à?

Cô tức tối chọc vào vết thương của hắn, bất đắc dĩ bảo:

- Đã bị thương thế này rồi mà còn làm loạn à! Không ngủ cùng anh đều có lý do, anh ngoan ngoãn nằm xuống cho em, em phải đi rồi!

Trong lúc cô nói điện thoại của Dạ Đình Sâm cũng trùng hợp vang lên, là một dãy số lạ.

Hắn nhìn lướt qua, sắc mặt bỗng rất nghiêm túc.

Dạ Đình Sâm thả tay cô ra, hôn nhẹ lên má cô rồi bảo:

- Ngủ ngon, chỉ đêm nay thôi, chỉ một lần này thôi.

Cô gật đầu, theo bản năng liếc qua điện thoại của hắn, cứ có cảm giác Dạ Đình Sâm thấy số máy này thì khẽ run lên, cô ở rất gần nên mới cảm nhận được.

Nhưng cô không nói gì mà chỉ yên lặng quay đi.

Chờ cô đóng cửa phòng lại Dạ Đình Sâm mới cầm máy lên, nhấn nút nhận cuộc gọi.

- Nói đi, có chuyện gì?

Giọng hắn vô cùng lạnh lẽo.

- Prada sắp tổ chức một bữa tiệc, tôi dùng thân phận cổ đông mời phía đối tác LN đến tham dự, hy vọng vợ cậu có thế đến, đừng làm tôi thất vọng.

Trong điện thoại vọng ra thanh âm quen thuộc, cách nói chuyện kỳ quặc, giọng điệu cũng hơi khàn khàn, mỗi lần cười đều khiến người khác rùng mình.

- Cậu muốn gì?

Dạ Đình Sâm thờ ơ hỏi lại, trong giọng nói không thể hiện cảm xúc gì, như thể thật sự cũng không hề bận tâm.

- Không có gì, chỉ là cậu bây giờ khiến tôi cảm thấy rất lo lắng. Chủ tịch Dạ vẫn không thích phụ nữ mà giờ lại kết hôn rồi, điều này làm tôi rất lo cho việc hợp tác giữa hai bên sắp tới. Không để người cậu quan tâm tới cho tôi xem thử hỏi sao tôi có thể yên tâm được.

William cất tiếng cười the thé, thanh âm như thế móng tay cào qua bảng đen, khiến người nghe rất bức bối khó chịu.

Dạ Đình Sâm nghe xong đôi mày kiếm cau chặt lại, trong con ngươi đen bóng tràn ra ánh sáng làm người ta ớn lạnh.

- Tôi khuyên cậu đừng nghĩ đến chuyện động vào cô ấy. Chơi với lửa cẩn thận có ngày chết cháy đấy!

Giọng hắn lạnh lẽo như từ địa ngục vọng về, đi thẳng vào lòng người, khiến người ta lạnh từ trong tâm lạnh ra.

Đương nhiên William hiểu hắn nói gì, gã nén nỗi sợ trong lòng, ngoài mặt vẫn cố cười khẩy.

Gã biết Dạ Đình Sâm đồng ý hợp tác với mình khó đến thế nào, gã cũng không phải kẻ ngốc, tự biết chuyện gì nên chuyện gì không nên làm.

- Yên tâm, tôi chỉ cầu tài mà thôi, sẽ không động đến vị kia nhà cậu. Nhưng tôi cũng mong cậu sẽ bày tỏ thiện chí. Vả lại không phải chính cậu muốn tôi bảo vệ cô ấy sao, ít nhất cũng phải cho tôi thấy người thật chứ, nếu không nhỡ sau này tôi có nhận sai người, để xảy ra chuyện không hay gì thì đừng trách tôi đấy!

Gã cười bảo vậy.

Bên này rất an tĩnh, Dạ Đình Sâm hiểu tính William, nếu không có gì đảm bảo gã sẽ không dốc hết sức ra, gã luôn muốn chừa cho mình một con đường, trong chuyện hợp tác lúc nào cũng muốn nắm được điểm yếu của đối phương.

Đây là bản chất của thương nhân, tục ngữ nói rất đúng, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, William chỉ là muốn chuẩn bị chu đáo nhất có thể thôi.

Rốt cuộc hắn cũng gật đầu:

- Được rồi, tôi và cô ấy sẽ cùng đến.

- Không không không!

Gã nói một tràng dài:

- Là vợ của cậu chứ không phải cậu. Đó là một buổi tiệc riêng của các quý cô gia thế hiển hách, một người đàn ông như chủ tịch Dạ đến đó làm gì?

- Nếu đã thế chúng ta không cần bàn thêm nữa.

Sắc mặt Dạ Đình Sâm rất khó coi, giọng nói lại càng thêm lạnh lẽo, dù đang trong đêm hè nhưng khiến người nghe không khỏi rùng mình.

William thấy hắn từ chối không hề do dự thì rất giật mình, không ngờ hắn lại yêu chiều vợ mình đến mức này, thậm chí không chấp nhận để bất kỳ thứ gì nguy hiểm đến gần cô.

Gã nhếch mày, nói:

- Chủ tịch Da, cậu làm thế không hay lắm đâu.

- Wiliam, cậu là loại người thế nào tôi rõ nhất, định dùng cô ấy làm đường lui sao, cậu muốn chết rồi phải không?!

Câu cuối cùng từng từng rơi vào tai, như thể sấm sét vang dội tận đáy lòng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom