Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Mike biết hai người bất hòa nên hình phạt sẽ được thực hiện ở hai nơi khác nhau. Nhị thiếu đang bị thương, lại vừa mới ra viện, chúng tôi sẽ chăm sóc cậu cẩn thận.

Anjoye nghe vậy thì nhướng mày hỏi:

- Lenny, cậu nói xem... nhà họ Dạ có thành viên nào chết do bị phạt chưa?

- Chưa từng.

Lenny thản nhiên đáp.

- Ồ? Thật không? Tôi hy vọng mình sẽ là người đầu tiên đấy.

Nụ cười nửa miệng của anh ta trông vừa giảo hoạt vừa tinh ranh, đủ khôn khéo lại đủ cả xảo quyệt trong đó, Anjoye đem tất cả bi thương chôn sâu dưới đáy lòng để cười.

Lenny và Anjoye cũng có thể xem như người quen lâu năm, dù sao gã đã ‘chăm sóc’ anh ta rất nhiều lần thế nên hiểu rất rõ tình huống của vị thiếu gia này. Có điều gã chưa bao giờ nhiều chuyện xen vào, bởi ai cũng có số mệnh của riêng mình, cuộc sống của ai cũng có quỹ đạo riêng, không ai thoát ra khỏi nó được.

Gã không cứu nổi người khác, càng không thể cứu được chính mình.

Cùng lúc đó, tại biệt thự Hoàng Đình.

Người nhà họ Dạ đã đứng đợi trước cổng một lúc lâu.

Bên trong phòng, Trần Lạc vừa lo lắng nhìn Dạ Đình Sâm vừa nói:

- Rõ ràng là Nhị thiếu cố tình dùng thiếu phu nhân để ép chủ tịch bỏ quyền thừa kế rồi bị gia tộc trách phạt, nhưng vì sao giờ cậu ta lại chủ động từ bỏ chứ?

Nghe được lời này, Dạ Đình Sâm híp mắt lại đầy nguy hiểm, trong đó chỉ có một màu đen đáng sợ.

- Cậu phải theo dõi chặt chẽ đám thuộc hạ của nó, nhất định nó sẽ tranh thủ lúc tôi không ở thành phố A mà đưa Yên Nhi đi.

- Đưa đi xa... Giống cô Mạnh hồi trước ư...

Vừa dứt lời, Trần Lạc đã biết mình nói sai nên vội vàng ngậm chặt miệng lại, thấp thỏm nhìn sếp mình.

Chuyện của Mạnh Y Bạch chính là vết thương trong lòng Dạ Đình Sâm, hễ có ai nhắc tới cũng như khoét sâu vào vết thương đó lần nữa.

Quả nhiên, sắc mặt của hắn lập tức trở nên khó coi.

Từ khi Nhạc Yên Nhi mất tích, vết nhăn trên trán của hắn mỗi lúc một sâu hơn, đáng sợ hơn cả là đôi mắt phượng luôn làm người ta sợ hãi kia, bên trong giờ chỉ ngập tràn vẻ chết chóc.

Hắn...

Lúc này hắn tựa như ác ma, bất cứ lúc nào cũng có thể phá hủy thế giới này.

Một bên là thiên đường, một bên là địa ngục...

Mà tất thảy đều do Nhạc Yên Nhi định đoạt.

Dạ Đình Sâm siết chặt tay, ánh mắt rét lạnh hướng ra ngoài cửa, giống như đang nhìn một thứ gì đó ở rất xa.

Giọng nói trầm khàn của hắn vang lên, ai nghe thấy cũng biết là nhiều ngày nay hắn không ngủ được, tuy nghe rõ sự mệt mỏi rệu rã nhưng cũng không thể khiến người ta xem nhẹ tính nguy hiểm của nó.

- Phải theo dõi thật kỹ, tôi muốn lúc trở về có thể biết tin của Yên Nhi ngay. Nếu nó dám đụng đến một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ làm nó chết không có chỗ chôn!

- Vâng, tôi hiểu rồi!

Trần Lạc vội vàng đáp.

Đôi mắt đen tuyền nhuốm màu chết chóc của Dạ Đình Sâm chậm rãi nheo lại.

...

Đã một ngày trôi qua nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn không biết mình đang ở đâu, cô và Annie bị người ta kéo vào một chiếc máy bay tư nhân, đến khi đáp xuống đất thì không còn biết đây là chỗ nào nữa rồi.

Cô không biết tình hình bên ngoài giờ thế nào rồi, Anjoye liệu có kiếm chuyện với Dạ Đình Sâm hay không, hắn sống có tốt không, có phải cũng đang nhớ đến cô không?

Cô cũng không biết sao mình lại có thể chịu đựng được lâu thế, cuối cùng đã cảm nhận được thế nào là ‘sống một ngày bằng một năm’.

Nếu không nhờ Annie ở bên trò chuyện với chắc cô đã quên cả cách phát âm mất rồi.

Cuối cùng, ở nơi xa lạ này đến ngày thứ tư cô cũng gặp được Anjoye.

Vừa nghe người giúp việc báo anh ta về cô đã vội vàng chạy ra ngoài, vừa hay thấy anh ta bước ra từ một chiếc Bentley dài màu đen đậu trước cổng sắt khắc hoa.

Anh ta mặc một bộ đồ đơn giản thoải mái, chiếc áo T-shirt màu đen càng làm nổi rõ vẻ mặt tái nhợt.

Khi nhìn thấy Anjoye, cô ngơ ngẩn mất một lúc, bởi... trên người anh ta chi chít vết thương, chỉ đứng từ xa nhìn thôi mà cô đã có thể ngửi được mùi máu thoảng qua.

Tim cô đập bình bịch.

Sao Anjoye lại bị thương, có phải anh ta đánh nhau với Dạ Đình Sâm không, giờ hắn sao rồi?

- Cậu... Cậu sao thế? Đi đánh nhau với ai nên mới thành ra như vậy phải không? Có phải Dạ Đình Sâm không? Giờ... giờ anh ấy thế nào? Nói cho tôi biết đi...

Cô thật sự rất sợ, nước mắt cứ tuôn ra không ngừng được.

Thấy cô khóc, Anjoye chợt cảm thấy không nỡ..

Anh ta biết rõ Nhạc Yên Nhi mạnh mẽ quật cường đến thế nào, nếu có thể thì cô chắc chắn không bao giờ để người khác trông thấy mình yếu đuối, nhưng lúc này cô lại không thể kìm chế cảm xúc được.

Dù biết nước mắt của cô không dành cho mình, nhưng ít ra anh ta cũng có thể tự an ủi rằng trong lòng cô, mình chưa hẳn là con số không.

Anjoye lảo đảo bước tới, đi bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên trông khá cương nghị và nghiêm túc. Thấy anh ta cất bước, ông vội vàng tiến đến đỡ.

Người đó nói chuyện bằng tiếng Anh rất trôi chảy:

- Thiếu gia, từ từ thôi.

Nhưng anh ta vẫn không giảm tốc độ.

Anjoye loạng choạng bước từng bước đến gần Nhạc Yên Nhi rồi lập tức ôm chặt lấy cô.

Cô giật mình định đẩy ra thì chợt nghe thấy một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai:

- Chỉ... chỉ lần này thôi, đừng đẩy tôi ra, tôi... tôi mệt quá...

Bấy giờ cô mới phát hiện anh ta đã tựa hẳn lên người mình, có vẻ như chẳng còn tí sức lực nào.

Chỉ một giây sau, hơi thở mới rồi còn dồn dập đã lập tức ổn định lại bởi... anh ta ngất mất rồi.

Người đàn ông trung niên bên cạnh thấy vậy thì nhíu mày, ông ta vừa đưa mắt ra hiệu, lập tức có hai người bước nhanh tới đỡ Anjoye đi.

Anjoye vừa được nâng đi Nhạc Yên Nhi mới hoảng hốt nhận ra, trên người cô toàn là máu.

Cô vội theo mọi người vào trong nhà, thấy bác sĩ bận rộn đến không ngẩng lên được, từng chậu từng chậu nước bị nhiễm màu máu cũng được bưng đi thay liên tục.

Nhạc Yên Nhi bồn chồn đứng đợi ngay bên ngoài, thứ nhất là lo cho tình trạng của Anjoye, thứ hai là nóng lòng muốn biết tin về Dạ Đình Sâm.

Lúc này, cô trông thấy người đàn ông vừa nãy bước ra.

Người này mặc áo tail-coat vô cùng nghiêm chỉnh với một cái nơ được thắt cực kỳ cẩn thận, vóc người cao lớn, tuổi khoảng hơn bốn mươi, trông rất chín chắn chững chạc.

Ông ta dừng lại trước mặt Nhạc Yên Nhi rồi tự giới thiệu bằng tiếng Trung một cách lưu loát:

- Chào cô Nhạc, tôi là Wilson, quản gia của Nhị thiếu, rất vui khi cô có thể đến làm khách tại trang trại này.

Đến tận lúc này cô mới phát hiện ra một vấn đề. Trong mấy ngày ở đây, những người mà cô tiếp xúc đều nói tiếng Trung, nhưng những người cùng về với Anjoye thì lại nói tiếng Anh, thế rốt cuộc là cô đang ở đâu?

- Làm ơn cho tôi hỏi, đây là đâu vậy?

- Ngoại ô thành phố Luân Đôn nước Anh, nơi này là trang trại rượu vang Bolton của Nhị thiếu.

- Vậy ông tìm tôi...

Nhạc Yên Nhi nghi hoặc hỏi.

- Tôi có vài lời muốn nói với cô.

Cô càng thấy sợ hơn:

- Ông nói đi.

Wilson buồn bã thở dài:

- Chuyện của haivị thiếu gia chắc cô cũng biết cả rồi phải không?

Không ngờ lại được hỏi thẳng như vậy, nhưng nghĩ đến chuyện ông ta là tâm phúc của Anjoye nên cô cũng gật đầu:

- Phải, tôi biết cả rồi.
 
Advertisement
  • Chương 384

Nhạc Yên Nhi rất muốn kể lại những gì nghe được từ Wilson, nhưng vừa nghĩ tới không có bằng chứng, hơn nữa cô cũng không rõ ràng mọi chuyện nên sợ sẽ gây thêm phiền cho Dạ Đình Sâm, cuối cùng vẫn thôi.

Có khi nào…

Đó là trò mới của Anjoye Dạ? Cố tình lừa cô sa vào?

Cô dù không biết rõ nhưng chuyện của Mạnh Y Bạch cũng rất quan trọng với Dạ Đình Sâm, cô phải tìm hiểu cho kỹ rồi mới kể cho hắn nghe được.

- Thế anh đi làm gì? Tìm cậu ấy tính sổ à?

- Được rồi, em không cần lo. Em cứ nghĩ đến người đàn ông khác chỗ này của tôi sẽ khó chịu. Mọi chuyện cứ giao cho tôi, cam đoan sẽ không làm bị thương bất kỳ ai.

Thấy ánh mắt mong đợi của Nhạc Yên Nhi, dù trái tim có cứng rắn đến mấy cũng phải tan ra, Dạ Đình Sâm yêu thương xoa đầu cô, rút lại hết sự lạnh lùng vốn có. Trong đôi mắt đen chỉ còn lại nhu tình như nước, chặt chẽ vây bọc Nhạc Yên Nhi ở trong.

Nhưng dưới đáy của đôi mắt đen sâu thẳm lại là tia sáng sắc bén đáng sợ.

Nếu chạm vào người phụ nữ của hắn, vậy phải trả giá đắt!

Không lâu sau họ đã tới trang trại Bolton, bảo vệ cổng định cản lại nhưng lúc này Wilson lại xuất hiện.

- Đại thiếu gia đến, Nhị thiếu chờ ngài đã lâu rồi.

- Cậu ấy… biết chúng tôi sẽ đến sao?

Nhạc Yên Nhi khó hiểu hỏi lại.

Wilson cười khổ, liếc Dạ Đình Sâm sắc mặt đen xì bên cạnh, bất đắc dĩ bảo:

- Đại thiếu gia cũng không phải người hiền lành mà, Nhị thiếu bắt cóc cô Nhạc thế sao ngài ấy có thể bỏ qua được. Cậu ấy đã đoán trước đại thiếu gia sẽ đến nên mới dặn tôi chờ sẵn ở đây.

Nhìn nụ cười khổ sở của người đàn ông trung niên trước mặt, bỗng Nhạc Yên Nhi có chút không đành lòng, nhưng cô cũng không nói gì nữa, chỉ yên lặng nắm lấy tay Dạ Đình Sâm.

Lúc hai người vào trong lại không ngờ góc áo của cô bị Wilson nắm chặt, cô liếc ông một cái, thấy ông dùng khẩu hình nói —

"Nhị thiếu xin nhờ ở cô Nhạc."

Ông không nói ra tiếng, có vẻ do sợ Dạ Đình Sâm nghe thấy.

Cô lại thấy rất rõ, trong lòng bỗng run lên.

Dạ Đình Sâm lần này tìm đến là muốn trả đũa Anjoye thật sao?

Dạ Đình Sâm đi đằng trước, thấy Nhạc Yên Nhi ngừng bước nên quay sang nhìn, vừa hay bắt gặp ánh mắt lo lắng của cô.

Cô đứng khựng lại, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy góc áo hắn, chăm chú quan sát biểu cảm của hắn:

- Dạ Đình Sâm, nếu chuyện này có cách giải quyết nhẹ nhàng thì anh đừng dùng bạo lực được không? Em biết Anjoye làm sai nhiều chuyện lắm… nhưng cậu ấy cũng là bị ép buộc mà. Nói thế nào cả hai cũng là anh em, đừng trở mặt thành thù như thế được không anh?

Nhìn sâu vào đôi mắt ướt sũng như nai con của cô, trái tim của Dạ Đình Sâm bỗng mềm cả ra.

Bị người phụ nữ mình yêu thương nhất nhìn như thế thử hỏi có người đàn ông nào mà không đau lòng chứ?

Chỉ cần cô nhìn mình như vậy là hắn đã muốn thực hiện hết mọi điều cô yêu cầu rồi.

Dạ Đình Sâm vốn muốn cho Anjoye một bài học nho nhỏ, dù sao thằng nhãi đó bắt cóc chị dâu mình thì cũng cần phải bị trừng phạt một chút mới đúng. Nhưng giờ hắn sao có thể nhẫn tâm trái ý Nhạc Yên Nhi đây?

Thấy vẻ mặt cô vô cùng sốt ruột Dạ Đình Sâm bỗng thấy có chút bất đắc dĩ:

- Được rồi, nghe lời em hết.

Nhạc Yên Nhi nghe được lời này lập tức lại vui vẻ như chưa từng có chuyện gì, cô hào hứng ôm cánh tay hắn, hết lời khen ngợi:

- Em biết chồng em thương em nhất mà!

Chỉ một câu của cô mà làm Dạ Đình Sâm quên hết mọi chuyện, cảm nhận được thân thể mềm mại chạm vào mình, hắn không kìm được cúi xuống nhìn ngực cô.

Ừm…

Hình như lớn hơn rồi.

Hắn chỉ cười chứ không nói, sau đó dắt cô cùng vào trong.

Đây là lần đầu Nhạc Yên Nhi xem kỹ trang trại này, mùa hè là mùa thu hoạch nho, nhìn khắp trang trại đều là nho đã chín mọng, trong ruộng nho còn có công nhân đang lái xe chở quả đã hái về kho, khoảng năm phút là có thể chuyến một chuyến hàng đi.

Gần đến nơi Wilson lại dừng bước, thưa:

- Mời đại thiếu gia đi vào một mình thôi, còn cô Nhạc xin tạm thời chờ ở ngoài này. Nhị thiếu giờ chưa muốn gặp lại cô.

Nhạc Yên Nhi hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, lặng yên dừng bước.

- Đừng đi lung tung, ở yên đây chờ tôi.

Dạ Đình Sâm quay lại dặn Nhạc Yên Nhi.

Cô ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn bóng Dạ Đình Sâm khuất sau cửa Nhạc Yên Nhi mới hỏi:

- Ông Wilson, lần trước ông nói chuyện kia, Mạnh Y Bạch…

- Tôi có nói chuyện gì về cô Mạnh với cô sao?

Wilson lãnh đạm cắt lời cô.

Cô sửng sốt nhìn ông ta, bắt gặp ý tránh né chợt lướt qua, cô nhíu mày hỏi:

- Anjoye không cho ông nói ra phải không? Chuyện năm đó có phải hiểu lầm không, sao lại không làm rõ ra?

- Một mạng người sao có thể nói hiểu lầm là xong. Nếu tôi có nói gì khiến cô Nhạc hiểu sai thì tôi xin lỗi cô. Năm đó là Nhị thiếu hại chết cô Mạnh, không có hiểu lầm gì hết.

Lúc nói chuyện Wilson có cảm giác cực kỳ khó chịu, chỉ muốn nói hết sự thật ra cho mọi người đều biết. Nhưng cứ nghĩ tới bộ dáng thiếu gia nhà mình say rượu khẩn cầu ông giữ bí mật là ông lại khó mà mở lời được nữa.

Nếu đã hiểu lầm nhiều năm như thế cũng không ngại hiểu lầm thêm nữa.

Chỉ là…

Thiếu gia đáng thương của ông nào có tội tình gì chứ!

Wilson nói dối cũng không chuyên nghiệp, Nhạc Yên Nhi chỉ liếc mắt là nhận ra ông đang làm trái lương tâm rồi, cô sốt ruột ép hỏi:

- Không phải ông rất lo cho Anjoye sao? Vì sao chuyện còn điều chưa rõ mà ông lại cứ giấu giếm thế? Nếu nói ra biết đâu lại giải trừ được ân oán của anh em họ…

Cô còn chưa dứt lời đã nghe tiếng Wilson cười chua chát.

Ông nhìn cô, thở dài lắc đầu:

- Cô Nhạc nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi, trên đời có vài người trời sinh đã định chỉ có thể là kẻ thù của nhau. Dù Nhị thiếu có muốn lùi lại cũng không được bởi phu nhân Rose đã chặn hết mọi đường lui của cậu ấy, nếu cậu ấy cứ gắng gượng lùi lại chỉ có vực sâu không đáy chờ đợi phía sau mà thôi.

Nhạc Yên Nhi vừa hé môi, còn chưa kịp nói gì Wilson đã tiếp tục:

- Vả lại, nếu không coi đại thiếu gia là kẻ địch có lẽ thế giới của cậu ấy… sẽ tan vỡ mất.

Thế giới tan vỡ ư…

Nhạc Yên Nhi ngây cả người.

Thì ra Dạ Đình Sâm với Anjoye có ý nghĩa như trụ cột tinh thần sao?

Nói cũng phải, đã tranh đấu gay gắt những hai mươi năm, họ là những người hiểu nhau nhất, sao có thể dùng hai chữ ‘kẻ địch’ đơn thuần để nói về quan hệ của họ được chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom