• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Đến giờ ăn sáng mà không thấy Anjoye xuống, Nhạc Yên Nhi cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô và Annie cùng dùng bữa sáng một cách vui vẻ.

Nhưng đến lúc hai người ăn xong, chuẩn bị về phòng mình thì người giúp việc gọi Nhạc Yên Nhi lại, nói Anjoye tìm cô.

Nhạc Yên Nhi không biết rốt cuộc anh ta muốn làm gì, cô đi cùng người giúp việc ra cửa lớn, xuyên qua vườn hoa ở đằng sau, cuối cùng nhìn thấy một nhà kính cuối đường.

- Cô Nhạc, cô vào đi, Nhị thiếu đang ở trong đó chờ cô.

Đứng ở ngoài cửa, Nhạc Yên Nhi không nhịn được nghi hoặc, đang yên đang lành Anjoye gọi cô đến nhà kính làm gì?

Cô đẩy cửa ra đi vào, hương hoa mê người xông ngay vào mũi, vừa nhìn liền biết chỗ này được thiết kế rất cẩn thận, số lượng của mỗi loài hoa khác nhau đều có quy định rõ ràng, nếu không mùi hương sẽ trở nên lộn xộn, hoàn toàn không thể điều tiết ra thứ hương này được.

Nhạc Yên Nhi hít sâu, cô cảm thấy vô cùng thoải mái, cả cơ thể đều sảng khoái hơn nhiều.

Nhà kính rất lớn, đằng trước có một cổng vòm bằng khung sắt, bên trên cài đầy các dây hoa, dưới đất trải thảm đỏ, bước vào bên trong khiến cô có cảm giác như lạc vào tiên cảnh ở nhân gian vậy.

Sau khi xuyên qua cửa vòm, tầm mắt của cô rộng hơn, đập vào mắt cô là vô số khung tranh!

Mỗi một bức tranh đều khiến cô có cảm giác quen thuộc, trong đó khắc họa người và vật một cách rất tỉ mỉ, rất chân thực, khi ngắm những bức tranh đó, cô cảm thấy người trong tranh như xuất hiện trước mặt mình.

Đó là người cô rất thân thuộc.

Phải…

Mỗi một bức tranh ở đây đều vẽ Dạ Đình Sâm!

Dáng vẻ hắn cau mày, hắn mím môi, hắn ngước mắt… mỗi một chi tiết đều được miêu tả vô cùng tinh tế.

Đúng vào lúc Nhạc Yên Nhi đang kinh ngạc thì giọng nói của Anjoye xuyên qua các bức tranh, truyền đến tai cô:

- Hoan nghênh đến với cứ điểm bí mật của em.

Nhạc Yên Nhi nhìn Anjoye bằng ánh mắt kinh ngạc:

- Những… những bức tranh này đều là cậu vẽ à?

Anjoye ngẩng đầu lên nhìn cô, lời nói và ánh mắt của anh ta đều rất bình tĩnh:

- Ừm, đều vẽ cách đây vài năm rồi, mấy năm nay em không vẽ nữa rồi.

- Tại sao?

Nhạc Yên Nhi kinh ngạc hỏi lại:

- Cậu vẽ rất đẹp mà, tôi còn tưởng là Dạ Đình Sâm đang đứng trước mặt mình đấy.

Cô đứng trước một bức chân dung toàn thân, thấy tim mình đập thình thịch.

Cứ tưởng mình không nhớ Dạ Đình Sâm, nhưng hóa ra cô chỉ đang áp chế nỗi nhớ lại mà thôi, bây giờ nhìn thấy bóng dáng hắn, Nhạc Yên Nhi mới biết bản thân nhớ mong hắn biết bao.

Chỉ nhìn những bức tranh này mà cô cảm đã thấy máu trong người như chảy nhanh hơn.

Sự nhớ nhung của cô với hắn hằn sâu trong từng giọt máu.

Dạ Đình Sâm… em thật sự rất nhớ anh…

- Tay của em đã bị phế rồi, vì thế mới không vẽ được nữa.

Anjoye cười hờ hững, nói một cách rất nhẹ nhàng.

Những lời này kéo Nhạc Yên Nhi từ trong trạng thái thất thần về, cô nhìn anh ta với ánh mắt không dám tin.

- Cậu nói gì cơ?

Cô nhìn tay của anh ta, không tin được là tay của Anjoye có vấn đề.

Anjoye lắc lư hai cánh tay, cười nói:

- Đây là cái giá cho việc làm trái ý mẹ vào năm em mười tám tuổi đó.

Nhạc Yên Nhi nhớ ra rồi, người em trong câu chuyện vì cố ý để thua trong kỳ sát hạch của gia tộc mà bị mẹ mình hủy đi thứ cậu ta trân trọng nhất.

Hóa ra, thứ mà anh ta trân trọng nhất là vẽ tranh ư.

Cái giá này quá đắt.

Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, ngơ ngác nhìn anh ta, tầm mắt của cô không tránh được nhìn vào dấu bàn tay trên má Anjoye, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, cô mấp máy môi, run rẩy hỏi:

- Vậy… vết thương trên mặt cậu cũng là do mẹ cậu đánh à?

Dưới gầm trời này, cũng chỉ có mẹ của anh ta dám làm thế thôi nhỉ?

Anjoye cười gật đầu, xem như là thừa nhận.

- Tay phải của em không thể cầm bút trong thời gian dài, nếu không cơ tay sẽ cứng lại và co rút, hơn nữa không thể cầm vật nặng, nếu không sẽ vô cùng đau đớn. Nhưng cũng may là tay trái của em còn dùng được, nhưng em không dám vẽ tiếp, em sợ nếu để mẹ mình biết được thì cái tay này cũng chẳng còn nguyên.

Anh ta cười thật nhẹ nhàng, dường như không có chút bi thương nào nhưng lại khiến lòng Nhạc Yên Nhi thắt lại.

Cô tưởng rằng phu nhân Minh Tú đã là một bà mẹ vô cùng nghiêm khắc rồi, nhưng không ngờ mẹ của Anjoye còn đáng sợ hơn, sao có thể tự tay đánh gãy tay của con trai mình chứ?

Nhà họ Dạ…

Rốt cuộc là nơi khủng bố như thế nào?

Trái tim Nhạc Yên Nhi không kìm được mà đập thình thịch, vì sợ hãi nên mặt cô trắng bệch cả ra.

Tất nhiên Anjoye biết Nhạc Yên Nhi đang nghĩ gì, anh ta nhướng mày lên, cười bảo:

- Sao? Bị dọa rồi à? Em đã bảo chị tránh xa Dạ Đình Sâm đi mà chị không thèm nghe, bây giờ bị cuốn vào vòng tranh đấu của bọn em rồi, chị thấy có vui không?

Nhạc Yên Nhi nắm chặt tay lại, không đáp lời, Anjoye tiện đà nói tiếp:

- Thực ra… lần này em gọi chị tới là muốn nói với chị một cách ngăn cản tranh đấu giữa bọn em.

Anjoye nói xong, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào Nhạc Yên Nhi, ánh mắt đó xán lạn và cuồng nhiệt giống như thiêu thân lao đầu vào lửa vậy.

Ánh mắt ấy khiến cho lòng Nhạc Yên Nhi co rút lại, qua hồi lâu cô mới tìm lại được giọng nói của mình.

- Cách… cách gì…

Nhạc Yên Nhi run rẩy nói, lúc đặt câu hỏi, suýt chút nữa cô đã cắn vào lưỡi của mình.

Anjoye nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng:

- Chị rời xa anh ta, đừng trở thành điểm yếu của anh ta nữa, thế thì em sẽ không bao giờ có cơ hội đánh bại anh ta. Nếu chị còn tiếp tục ở bên anh ta, người gặp nguy hiểm nhất không phải là chị mà là Dạ Đình Sâm! Chỉ cần chị đồng ý, em có thể đưa chị đi bất cứ nơi đâu, chị muốn cái gì em liền cho chị cái đó, chỉ cần… chị rời xa anh ta.

Rời xa anh ấy…

Bốn chữ này như một tiếng chuông gõ thẳng vào đầu cô khiến cho cơ thể cô cứng lại.

Cô ngơ ngác nhìn Anjoye, quên cả việc nói chuyện.

Anjoye mỉm cười, hỏi:

- Chị có biết mấy ngày hôm nay em bận gì không?

Nhạc Yên Nhi lắc đầu, cô bị nhốt trong biệt thự nên không biết gì cả.

- Em lấy chị ra uy hiếp Dạ Đình Sâm, buộc anh ta từ bỏ quyền thừa kế LN, từ bỏ bốn mươi phần trăm cổ phần của mình! Chỉ cần có liên quan tới chị, anh ta sẵn sàng đồng ý mọi điều kiện của em mà không hề do dự, chỉ hy vọng chị được bình an.

Anjoye nói tới đây thì dừng lại, ngữ khí có vẻ không cam tâm.

- Anh ta là mục tiêu phấn đấu bao nhiêu năm nay của em, em vĩnh viễn chỉ có thể nhìn bóng lưng của anh ta chứ không thể làm gì anh ta được. Nhưng kể từ khi chị xuất hiện, anh ta đã không còn là Dạ Đình Sâm mạnh mẽ không thứ gì có thể làm bị thương kia nữa. Là chị cho hai anh em em cơ hội tiếp tục tranh đấu với nhau!

Lời nói của Anjoye giống như một bàn ủi, từng câu từng chữ hằn sâu vào lòng Nhạc Yên Nhi khiến cho cô đau đớn tột cùng.

Cô mở to mắt định nói gì đó nhưng cuối cùng lại phát hiện ra mình không thốt ra nổi một từ nào, vì cô không biết mình nên phản bác thế nào.

Không ngờ…

Cô lại là chướng ngại vật trên con đường tiến về phía trước của Dạ Đình Sâm!

Cô đột nhiên hiểu ra tình cảm Anjoye giành cho Dạ Đình Sâm, anh ta sùng bái, sùng bái người anh trước giờ mình chưa từng quật ngã được, anh ta vừa muốn đuổi kịp bước chân của Dạ Đình Sâm lại vừa sợ bản thân mình không theo kịp.

Từ nhỏ, anh ta nhìn bóng lưng của Dạ Đình Sâm mà lớn, chuyện gì hắn cũng hoàn thành một cách hoàn mỹ và anh ta đều lấy đó làm kiêu ngạo, vì… Dạ Đình Sâm là anh trai của anh ta.
 
Advertisement
  • Chương 382

Nhạc Yên Nhi mở gói quà ra, khi thấy bộ quần áo cưỡi ngựa bên trong, cô cảm thấy rất ngạc nhiên.

- Chẳng biết chị thích gì, mà em lại không hiểu việc mua quà cho phụ nữ, thế nên sau khi chọn tới chọn lui thì em quyết định mua cái này. Thật ra em thích cưỡi ngựa lắm, lát nữa em đưa chị đi được không?

Dạ Vị Ương rất phấn khởi.

Nhạc Yên Nhi do dự:

- Hôm nay thì không được rồi, chị định sang Bolton thăm Anjoye.

- Thăm anh hai em á? Anh ấy bắt cóc chị, còn làm anh cả bị thương mà chị còn thăm à? Anh cả không nói gì hả?

Dạ Vị Ương vô cùng thắc mắc.

Ai nấy đều cho rằng Anjoye làm Dạ Đình Sâm bị thương.

Nhạc Yên Nhi chẳng biết giải thích thế nào, nếu Anjoye thực sự mong Dạ Đình Sâm chết, vậy khi ấy hắn đã mất mạng rồi.

Hơn nữa, dù cho Anjoye có hận hay không nhưng có một số chuyện, cô muốn ba mặt một lời.

Dù sao trong khoảng thời gian đó, Anjoye không hề làm khó cô. Nay anh ta ngã bệnh, về tình về lý cô đều nên tới thăm.

Không rơi vào tình cảnh như Mạnh Y Bạch, cô đã rất cảm kích rồi.

- Nghe nói cậu ấy ngã bệnh nên chị muốn tới thăm, với lại cũng có chuyện cần hỏi cho rõ nữa.

- Ra vậy.

Dạ Vị Ương gật đầu, cô không hỏi nữa mà cầm lấy một quả táo, cắn một miếng:

- Chị không gặp được anh ấy đâu, trước khi đến đây em đã qua Bolton nhưng bị đuổi ra ngoài. Chị qua đó cũng chỉ có một kết quả thôi. Tính tình anh hai em kỳ quặc lắm, chị đừng chọc vào thì hơn. Chị mau thu xếp đi cưỡi ngựa cùng em thôi nào.

- Nhưng chị không biết cưỡi ngựa.

Nhạc Yên Nhi ngây ra.

Dạ Vị Ương lém lỉnh chớp mắt:

- Vì chị không biết nên mới phải học chứ! Em cũng không giỏi lắm đâu, nên em mới muốn học, cùng đi đi!

- Cô ấy không đi đâu cả, cô về đi.

Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Dạ Đình Sâm vang lên.

Dạ Vị Ương nghe thế thì giận dữ trợn mắt lên, nhìn về phía anh cả mình, bực tức nói:

- Sao không cho chị dâu đi? Chị dâu ở một mình chán lắm!

- Anh bảo không đồng ý là không đồng ý, Nghiêm lão, đưa cô ba về.

Dạ Đình Sâm hờ hững ra lệnh.

- Vì sao? Anh cho em một lý do đi!

Dạ Vị Ương thở hổn hển.

Dạ Đình Sâm nghe vậy thì nhíu mày, ánh mắt hắn tối lại nhưng rồi cũng bình tĩnh, không nói gì.

Nghiêm lão bước tới, cười hiền lành:

- Cô ba, tôi đưa cô ra ngoài nhé.

- Không về! Cô đây vất vả khổ sở giúp anh quần nhau với đám trong gia tộc, mệt mỏi mấy đêm chưa chợp mắt, anh không cảm ơn thì thôi đi, hôm nay em muốn đưa chị dâu đi chơi mà cũng không cho! Hơn nữa em có mời anh đâu, em mời chị dâu mà, chị dâu còn chưa nói gì, anh dựa vào đâu mà quyết định thay? Chị dâu, em hỏi chị, chị muốn đi không?

Việc này...

Nhạc Yên Nhi rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Dù sao Dạ Vị Ương cũng là em gái Dạ Đình Sâm, về sau tất phải gặp nhau, nếu từ chối lời mời lần đầu tiên này thì sau này gặp mặt sẽ rất xấu hổ.

So ra thì Dạ Đình Sâm dễ đắc tội hơn.

Nghĩ một lát, cô đồng ý:

- Chị đưa em đi, dù sao chị cũng đang chán, vậy...

- Em không được đi.

Dạ Đình Sâm nghiêm túc.

- Vì sao?

Dạ Vị Ương nổi giận:

- Sao anh quá đáng thế? Chẳng lẽ chị dâu muốn làm gì cũng phải có sự đồng ý của anh à?

- Cô ba, cô đừng nói nữa, thiếu gia đang bị thương mà.

Nghiêm lão bất chấp nguy hiểm để ám chỉ với Dạ Vị Ương.

- Bị thương thì sao nào? Bệnh nhân đặc biệt à, chẳng phải chỉ có...

Lúc đầu, Dạ Vị Ương còn chưa hiểu, thế nhưng càng nghĩ càng thấy bất thường, vậy là khuôn mặt giận dữ bỗng đổi thành tươi cười:

- Ha ha, bị thương, em hiểu rồi!

Cô cười ha ha, tốc độ lật mặt nhanh như trở bàn tay.

Nghiêm lão buồn cười, cũng thực sự mỉm cười.

Dạ Đình Sâm nghe thấy Dạ Vị Ương cười thì nhíu chặt mày, ánh mắt sắc bén liếc sang, Nghiêm lão lập tức nghiêng đầu sang một bên, giả vờ như không thấy.

Dạ Vị Ương không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn, cười hì hì:

- Rồi rồi rồi, chuyện bên ngoài truyền quả không giả, vậy em chờ đến lúc vết thương của anh lành lại nhé! Chị dâu, chị phải trân trọng anh em đấy, ai bảo anh ấy là đầu gỗ chứ, rõ ràng là bình dấm chua to đùng!

Nhạc Yên Nhi chẳng hiểu ra sao, việc Dạ Đình Sâm bị thương thì liên quan gì tới việc mình đi cưỡi ngựa, hơn nữa Dạ Vị Ương có ý gì, vì sao nói Dạ Đình Sâm thực ra là bình dấm chua?

- Sao lại nói thế? Dạ Đình Sâm bị thương thì liên quan gì tới chuyện chị đi cưỡi ngựa à?

Nhạc Yên Nhi vẫn ngơ ngác.

Ánh mắt Dạ Vị Ương rất tinh nghịch, cô nói:

- Vì nài ngựa trong trường đua toàn nam hết, em thì biết một chút nhưng kỹ thuật không giỏi, sợ là không dạy được cho chị. Anh cả cưỡi ngựa giỏi lắm, nhưng anh ấy bị thương, không tự dạy chị được. Chị xem anh ấy nhỏ mọn đến đâu kìa, không cho người đàn ông khác dạy chị cưỡi ngựa nữa. Anh, em là em gái anh đấy, anh bên trọng bên khinh vừa thôi!

Dị Vị Ương bước lên định đặt tay lên vai anh mình, thế nhưng chẳng ngờ thứ cô nhận được chỉ là ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Đình Sâm. Cô tức giận rút tay về, giả vờ đáng thương:

- Ôi, trọng sắc khinh em! Tim tôi đau quá!

Cô che ngực, tỏ vẻ bị tổn thương.

Nhạc Yên Nhi hiểu ra mọi chuyện thì dở khóc dở cười.

- Được rồi, chờ anh khỏe thì chúng ta đi cưỡi ngựa, được chứ?

Nhạc Yên Nhi nói.

- Ừ, đến lúc đó tôi dạy em.

Dạ Đình Sâm đáp lại, trong giọng nói là cưng chiều không hề che giấu.

Dạ Vị Ương thấy thế thì run cả người, dường như da gà của cô đã rơi đầy đất.

Cô vội vàng nhìn sang một bên:

- Ôi đau mắt đau mắt! Chỗ này không thích hợp cho một con chó độc thân như tôi rồi, tôi phải về cho sớm thôi! Nghiêm lão, ông cũng biết thời biết thế mà chạy cho nhanh đi, đả kích người khác quá mà!

- Cô ba nói phải, đi thôi nào.

Nghiêm lão trêu ghẹo đáp.

Sau khi bọn họ đi, phòng khách chỉ còn lại Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi.

Cô chợt nhớ tới cảnh trong phòng khi nãy, tới chuyện bị phá đám lúc vừa rồi, hơi thở cũng dồn dập hơn, không biết tay chân phải đặt vào đâu cho đúng.

Giữa lúc cô đang do dự nên đi hay ở, Dạ Đình Sâm chìa tay ra, nói:

- Qua đây.

Nhạc Yên Nhi mím môi, ngoan ngoãn bước tới. Cô vừa ngồi xuống đã bị hắn kéo vào lòng.

- Mấy hôm nay chán lắm hả?

- Thật ra cũng bình thường, chỉ là em chưa quen thôi.

Nhạc Yên Nhi rũ mắt, sợ hắn nhìn ra lời nói dối của mình.

Một người đi tới nơi xa lạ, ngôn ngữ không thông, cuộc sống chỉ có thể thu gọn trong biệt thự nhỏ hẹp, lúc trước còn trông nom Dạ Đình Sâm, cũng coi như có việc để làm, nhưng bây giờ cô chỉ có thể xem TV giết thời gian.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom