• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Cái tên cuối cùng còn chưa nói ra thì đột nhiên có một giọng nói vang lên không đúng lúc cắt ngang lời ông.

- Khoan đã, vẫn còn người chưa bỏ phiếu!

Anjoye mở bừng đôi mắt lười biếng ra, cắt ngang lời Mike.

Trái tim của phu nhân Rose vốn đã vọt lên tận cổ họng, chỉ chờ Mike tuyên bố tên con trai mình nhưng không ngờ lại đột nhiên bị người khác cắt ngang, đã thế người đó lại còn là Anjoye!

Trên gương mặt diễm lệ xẹt qua vẻ hung ác, bà ta nói với Anjoye bằng giọng điệu khó chịu:

- Con đang làm loạn gì thế hả?

Mike liếc mắt ra hiệu cho phu nhân Rose hãy yên lặng, ông nói:

- Lần này trừ ông Dạ Đình không đến ra thì những người khác đều đã có mặt đầy đủ ở đây rồi, hơn nữa ông ấy đã bày tỏ, bất kể là bàn bạc chuyện gì, ông ấy cũng từ bỏ quyền quyết định của mình.

Dạ Đình là em trai của Dạ Tiêu, cũng chính là cha ruột của Anjoye, thân là công tước đương nhiệm, ông không hề tham gia vào việc vận hành của công ty nhưng vẫn nắm giữ một số cổ phần không nhỏ.

Nghe thấy Mike nhắc tới tên cha mình, trên mặt Anjoye không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào.

- Người tôi nói tới không phải là ông ấy.

- Vậy cậu muốn nói tới ai?

Mike nhìn chằm chằm anh ta.

Anjoye ngước lên nhìn thẳng vào những ánh mắt nghi hoặc kia, nhấn mạnh từng chữ một:

- Còn có tôi, tôi không đồng ý.

Anh ta vừa dứt lời thì toàn trường xôn xao.

Dạ Đình Sâm chuyển nhượng cổ phần đứng tên mình sang cho Anjoye, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận hai người đã có thỏa thuận nào đó, hơn nữa vị trí mà hai người ngồi hôm nay đã nói lên tất cả rồi, vì thế vừa nãy lúc bỏ phiếu mọi người đều bỏ qua ý kiến của họ.

Nhưng hiện giờ, Anjoye lại nói anh ta không đồng ý ư?

Tất cả mọi người đều không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì, chẳng lẽ trước khi ký thỏa thuận hai người không bàn bạc với nhau sao?

Giờ mọi người đều có cảm giác mình bị chơi một vố!

Louis là người đầu tiên nổi điên lên, ông ta đập mạnh xuống bàn, phẫn nộ nói:

- Rốt cuộc các cậu đang làm cái trò quỷ gì thế hả, trong mắt các cậu quyền lực ở LN chỉ như trò trẻ con thôi sao?

Phu nhân Rose đã bĩnh tình lại, bà ta vội vàng xin lỗi:

- Xin lỗi, ông Louis, nhất định là nó hồ đồ rồi, tôi nói chuyện với nó vài câu là ổn ngay thôi!

Nói xong, bà ta nhìn Anjoye.

- Mẹ…

Không ngờ Anjoye còn chưa nói xong phu nhân Rose lại cho anh ta một cái tát trước mặt bao nhiêu người.

Cái tát này mạnh tới nỗi khiến mặt Anjoye lệch hẳn sang một bên, dấu bàn tay trên gương mặt đỏ lên nhanh tới mức mắt thường có thể thấy rõ được.

Anh ta cảm thấy trong miệng có chất lỏng tanh ngọt xông lên, nó tràn ra khóe miệng rồi cuối cùng chảy ra ngoài, thứ chất lỏng thật nóng hổi.

Anh ta xoa khóe miệng, nhìn máu tươi đỏ thẫm dính trên tay rồi đột nhiên bật cười.

Nụ cười của anh ta vừa bi ai vừa quyết liệt.

Phu nhân Rose không buồn để ý tới vết thương của con mình mà vẫn tự lớn tiếng nói với hội đồng:

- Tôi là mẹ của nó, tôi có thể thay nó quyết định, nó tán thành!

- Tôi không đồng ý!

Bà ta còn chưa nói xong thì giọng nói đanh thép của Anjoye đã lại vang lên.

Phu nhân Rose sắp tức điên lên rồi:

- Con có biết là mình đang làm gì không?

- Con biết rất rõ.

Anjoye híp mắt lại, nhìn chăm chú vào gương mặt phu nhân Rose.

Người phụ nữ này mười tám tuổi sinh ra anh ta, bây giờ cùng lắm bà ta chỉ hơn bốn mươi, nếu nhìn bề ngoài thì chỉ giống người mới ngoài ba mươi tuổi, cộng thêm phong thái luôn tự tin lạnh lùng của mình, có thể nói bà ta là một người cực kỳ đẹp.

Dù biết bà cả chăm sóc nhan sắc rất tốt, bây giờ bà ấy vẫn rất đẹp, nhưng anh ta cảm thấy mẹ mình càng đẹp hơn!

Đẹp… đến mức khiến người ta rét lạnh.

Mike nhìn hai mẹ con không ngừng tranh chấp, cuối cùng sắc mặt trầm xuống, ông gõ nhẹ lên bàn, nói bằng giọng nghiêm khắc:

- Trong cuộc họp của hội đồng quản trị không ai được quyết định thay người khác, vì thế phu nhân Rose đừng can thiệp nữa. Nhị thiếu gia, tôi hỏi lại cậu lần nữa, câu trả lời của cậu là gì?

- Tôi không đồng ý…

Anjoye gằn rõ từng tiếng một.

Tất cả mọi người trong phòng họp đều nghe rõ ràng.

- Anjoye, con điên rồi!

Phu nhân Rose gào lên.

Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên bà ta hoảng loạn như thế.

Nhưng Mike lại gật đầu, nói:

- Được, nếu như cậu đã tỏ rõ lập trường của mình thì hội đồng quản trị tôn trọng quyết định này, vì trong hội đồng có người không đồng ý nên hợp đồng chuyển nhượng này vô hiệu, chủ tịch hiện tại của LN vẫn là ông Dạ Đình Sâm. Nhưng do hai anh em đã không tôn trọng hội đồng nên chúng tôi quyết định trừng phạt hai người, cả hai đều không thoát được đâu, ngày mai hai người sẽ nhận hình phạt của mình!

Ánh mắt như chim ưng của Mike quét qua mỗi một người có mặt ở đây.

- Hội nghị hôm nay kết thúc tại đây, tan họp!

Ông dứt lời, đặt dấu chấm hết cho hội nghị như một trò khôi hài này.

Phu nhân Rose nhìn con trai mình với vẻ cực kỳ tiếc hận, bà ta không bận tâm tới ánh mắt của mọi người, kéo thẳng Anjoye ra góc tường bên ngoài phòng họp.

Anh ta vừa mới đứng vững, phu nhân Rose đã lại tát thêm một cái, Anjoye không hề tránh né, cứ đứng đó chịu đòn, mặt bên kia của anh ta cũng đỏ lên.

Hai mắt của phu nhân Rose tràn đầy tơ máu, đỏ ngầu cả lên, đôi ngươi vốn có màu xanh như bầu trời giờ lại tràn ngập vẻ âm u.

Mắt thấy mọi việc sắp thành công rồi nhưng cuối cùng Anjoye lại tự bỏ cuộc.

Bà ta chỉ tay vào Anjoye, nói với vẻ thất vọng:

- Anjoye, mày làm cho tao quá thất vọng, giấc mơ bao nhiêu năm qua giờ sắp thành sự thực rồi mà mày lại bỏ cuộc như thế là sao! Mày có biết mình đã từ bỏ cái gì không hả đồ ngu!

Đối mặt với cơn thịnh nộ của phu nhân Rose, Anjoye lại vô cùng bình thản.

Anh ta nhìn thật kỹ gương mặt vì phẫn nộ mà vặn vẹo của bà ta, nói:

- Đây là giấc mơ của mẹ chứ không phải của con, mẹ có biết con thật sự muốn gì không?

- Mày muốn gì ư? Ha ha, sự tự do nực cười đó sao? Từ ngày mày trở thành con trai tao thì mày đã không thể nói tới chuyện tự do gì đó nữa rồi! Tất cả mọi thứ của mày đều là tao ban cho, vì thế mày buộc phải phục tùng mọi mệnh lệnh của tao đưa ra!

- Mẹ, rốt cuộc mẹ nuôi một đứa con hay nuôi một con chó thế?

Anjoye cười trào phúng, giống như đang châm chọc phu nhân Rose, cũng giống như đang tự giễu cợt vận mệnh của mình.

Câu này của anh ta khiến cơ thể phu nhân Rose bỗng run lên.

Bà ta nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp đẽ của con mình, anh ta giống cha, khuôn mặt thiên về Châu Á hơn, nhưng ngũ quan lại có vẻ sâu sắc riêng có ở người Pháp.

Nếu nhìn kỹ, trong con ngươi của anh ta còn ánh lên ánh sáng màu lam, đó là nét di truyền từ bà ta.

Bây giờ, khi bốn mắt nhìn nhau, bà ta thấy được khát vọng sâu trong đôi mắt của anh ta.

Nhưng bà ta lại thờ ơ, chỉ hung ác nói:

- Nếu như mày không phải là con trai tao thì mày nghĩ tao sẽ yêu cầu mày làm những chuyện đó sao? Tao dạy dỗ mày giống như một người thừa kế để mày báo đáp lại tao thế này à? Tại sao quyền lực đã đưa tới tay rồi mà mày còn không lấy!

- Nếu thật sự là vậy, con xin mẹ hãy lấy lại sinh mạng của con đi, con không muốn làm con trai của mẹ nữa.

Anjoye vô cùng nghiêm túc gằn rõ từng tiếng một.
 
Advertisement
  • Chương 379

- Có gì đâu mà không ổn! Phòng bệnh không có hơi người, cứ ở lại đây cho vui, mọi người đều quen biết cả, cùng ăn cơm cùng nói chuyện phiếm đi. Bác sĩ nói tâm tình tốt sẽ hỗ trợ cho việc điều trị mà!

Lâm Đông Lục cười híp mắt, nói.

Hai tên cáo già người đối ta đáp, chỉ có mình Nhạc Yên Nhi mù tịt chẳng biết gì.

Dạ Đình Sâm mới tỉnh lại không lâu, còn chưa sống trong thế giới hai người đủ, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một tên Lâm Đông Lục chen vào hệt như bóng đèn siêu bự thế này, thử hỏi hắn với Nhạc Yên Nhi còn làm gì được nữa?

Không được! Nhất định không thể để Lâm Đông Lục ở lại đây!

- Nhưng tôi không tin rằng tổng giám đốc Lâm đây lại có thể không để ý chuyện đó. Tôi có một căn nhà ở gần đây, không xa biệt thự này lắm đâu, hơn nữa cảnh sắc rất đẹp, nhất định là phù hợp với anh.

- Làm phiền chủ tịch Dạ như thế thì tôi ngại lắm, giữa chúng ta còn có một vụ làm ăn mà? Anh nhẫn tâm để một bệnh nhân phải bôn ba qua lại như thế à? Thế này đi, hai chúng ta khỏi cần nhiều lời, chuyện nhỏ thế này cứ để bà chủ quyết định. Yên Nhi, em thấy sao?

Lâm Đông Lục cười, đẩy quyền quyết định sang cho Nhạc Yên Nhi.

Anh biết cô hiền lành, nghe vậy chắc sẽ giữ mình lại cho xem.

Quả nhiên cô lập tức đáp:

- Đã vậy thì anh cứ ở đây đi, cũng đỡ phải đi lại nhiều, sức khỏe của anh là quan trọng.

Dù sao Dạ Đình Sâm đã đồng ý rồi, vậy thì ở lại đây hay ở gần đây cũng chẳng có gì khác nhau. Biệt thự rộng thế này cơ mà, phòng thừa còn nhiều, rất nhiều.

Với lại hai người đều đang là bệnh nhân, đi đi về về ít thì hơn.

Dạ Đình Sâm lần đầu biết cảm giác kinh ngạc là gì, nhưng đây là quyết định từ vợ yêu bé nhỏ của mình, hắn không thể nổi giận, mọi lời nói nghẹn trong cổ họng không thể bật ra, cực kỳ khó chịu.

Mất chốt là Lâm Đông Lục còn cười đắc chí, trông rất tiểu nhân, điều này khiến hắn giận đến tái cả mặt.

- Vậy thì cảm ơn Yên Nhi nhé. Ừm, đương nhiên là cũng phải cảm ơn chủ tịch Dạ nữa.

Lâm Đông Lục mỉm cười:

- Không biết tôi sẽ ở phòng nào nhỉ? Rất mong có thể ở phòng ngay bên cạnh phòng hai người để thuận tiện cho việc giao lưu.

Nhạc Yên Nhi chưa lên tiếng thì Dạ Đình Sâm đã không chịu nổi nữa, hắn nói:

- Nghiêm lão, đưa anh Lâm đây về phòng dành cho khách, ông biết là loại nào rồi đấy, loại chuyên dùng để tiếp đãi khách quý!!

Nghiêm lão nghe vậy thì cố hết sức để nhịn cười rồi gật đầu.

Ông dám chắc chắn rằng trên thực tế, thiếu gia nhà mình muốn nói mấy chữ ‘khách không mời mà đến’ hơn, dùng hai chữ ‘khách quý’ thế này là đã khách khí lắm rồi.

Nhưng ông cũng hiểu được ý Dạ Đình Sâm, tất nhiên sẽ sắp xếp cho Lâm Đông Lục căn phòng cách xa phòng ngủ của hắn nhất.

Sau khi Lâm Đông Lục đi rồi, Nhạc Yên Nhi lập tức nhào vào lòng Dạ Đình Sâm.

Lâm Đông Lục còn ở đây thì cô không dám, nhưng anh vừa đi rồi nên cô cũng thoải mái hơn.

Cô tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Dạ Đình Sâm:

- Đồng chí Dạ Đình Sâm ơi, tôi thấy đồng chí có giác ngộ cao quá!

Lại dám để tình địch ở trong nhà, Dạ Đình Sâm khiến cô thực sự thay đổi cách nhìn.

- Thích không hả?

Ba chữ này như được hắn rít qua kẽ răng.

Nhạc Yên Nhi không nhận ra ghen tuông trong lời hắn, cô chỉ vùi mặt vào ngực hắn, nghiêm túc nói:

- Thật ra em cũng bất ngờ lắm, kể cả em đã hoàn toàn quên rồi nhưng mà phải ở chung dưới một mái nhà với anh ấy em vẫn thấy rất xấu hổ. Nhưng anh cũng để anh ấy ở lại rồi mà, em còn nói gì được nữa.

Dạ Đình Sâm:

- ....

Cuối cùng thì tôi nén giận vì ai chứ?

Trong lúc hắn suy nghĩ như vậy, Nhạc Yên Nhi lại đập đập vào ngực hắn, nói:

- Anh đã để người ta ở lại thì em đi xem có đồ dùng gì cần mua không. Người ta là khách mà, không qua loa được.

Nói xong, cô đứng dậy, đi thẳng về phía phòng dành cho khách.

Dạ Đình Sâm nghe vậy thì lại càng hậm hực, bây giờ vợ mình đi thăm bạn trai cũ, thế mà hắn còn không nổi giận được vì người bạn trai cũ này là do ‘tự mình rước vào’.

Nhạc Yên Nhi chạy đi chăm sóc người ta, hắn cũng không nhiều lời được, nếu không lại có vẻ hẹp hòi.

Bây giờ Dạ Đình Sâm rất uất ức, rất muốn đánh nhau một trận.

Nhạc Yên Nhi tới phòng cho khách, thấy Lâm Đông Lục không sửa sang gì trong phòng thì tò mò:

- Đồ đạc đang chuyển tới à?

Lâm Đông Lục đứng cạnh giường như đang suy nghĩ, nghe thấy giọng cô, anh liền quay lại.

Anh mỉm cười hiền lành:

- Anh chỉ đùa với hai người thôi chứ sao anh ở lại đây được. Anh có chỗ ở, còn phù hợp cho việc điều trị nữa.

- Thế à, em cứ tưởng anh ở lại thật cơ!

Nhạc Yên Nhi thầm thở phào, dù Lâm Đông Lục đã quên đi ký ức năm năm kia nhưng cô lại nhớ rất rõ, chỉ nghĩ đến chuyện ba người sau này sẽ ở chung một mái nhà thôi, cô đã thấy vô cùng lúng túng rồi.

Đây cũng là nỗi lo trong lòng Lâm Đông Lục. Nhìn người con gái mình yêu ở bên người đàn ông khác chính là sự tra tấn đối với anh.

Cô chỉ xấu hổ mà thôi, thế nhưng lòng Lâm Đông Lục lại đau như bị dao cắt.

Vậy nên mình muốn ở lại đây làm gì cơ chứ?

Lâm Đông Lục đè nén cay đắng trong lòng, nụ cười vẫn tỏa nắng như cũ:

- Lần này em sẽ ở lại Anh bao lâu?

Nhạc Yên Nhi lắc đầu:

- Em cũng chẳng biết nữa, có lẽ là ở lại một thời gian ngắn thôi, chờ Dạ Đình Sâm giải quyết xong công việc ở đây. Dù sao phim trong nước em cũng quay xong rồi, kế hoạch vốn là nghỉ ngơi một thời gian mà.

Nhạc Yên Nhi muốn chờ Dạ Đình Sâm tĩnh dưỡng cho khỏi hẳn, nhưng Lâm Đông Lục không biết chuyện hắn bị thương nên cô không nhiều lời.

Lâm Đông Lục gật đầu.

Trong phút chốc, căn phòng rơi vào trầm mặc.

Lâm Đông Lục chăm chú nhìn Nhạc Yên Nhi, cố gắng giấu đi tất cả những yêu thương mênh mông trong lòng, có cảm giác như tình yêu trong anh là cả một đại dương bao la, thế nhưng chỉ có duy nhất một khe hở nhỏ như lỗ kim có thể để lộ ra tình cảm ấy.

Anh hít sâu, chất giọng trầm vang lên tiết lộ chủ đề tiếp theo sẽ khá nghiêm túc:

- Anh có nghe chuyện về em với Nhị thiếu gia nhà họ Dạ. Ở bên cạnh Dạ Đình Sâm sẽ rất nguy hiểm, vậy mà em còn muốn ở bên hắn à?

- Vì sao không chứ, anh ấy là chồng em mà.

Nhạc Yên Nhi thắc mắc, dường như cô không hiểu tại sao Lâm Đông Lục lại hỏi vậy.

Trong lòng cô, chuyện cô ở bên Dạ Đình Sâm là một lựa chọn hoàn toàn không cần suy nghĩ.

Thật ra, nếu như cô nghiềm ngẫm lời anh nói thì nhất định sẽ nhận ra vấn đề. Chuyện cô bị lừa tới đây là một sự kiện cực kỳ bí mật, có rất ít người ngoài biết tới, nếu Lâm Đông Lục đã biết thì chắc chắn anh đã tốn nhiều công sức điều tra.

Nếu cô nhạy cảm hơn một chút, cô sẽ hiểu được tình cảm Lâm Đông Lục dành cho mình.

Nhưng Nhạc Yên Nhi luôn ngốc nghếch.

Lâm Đông Lục cũng không biết cảm xúc của mình lúc này ra sao nữa. Một mặt, anh hy vọng cô biết tất thảy, biết anh đã hồi tâm chuyển ý, vẫn yêu cô sâu đậm, vậy thì liệu cô có còn lựa chọn Dạ Đình Sâm không? Mặt khác, anh lại sợ cô biết, vì anh sợ cô sẽ hận mình, đến lúc đó thì anh sẽ chẳng còn cả tư cách âm thầm đứng sau lưng cô, ủng hộ cô nữa.

Lâm Đông Lục rầu rĩ nhưng không hề biểu hiện ra mặt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom