• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Tôi đi tắm cái đã!
Nói xong, Dạ Đình Sâm về phòng mình trước.
Vốn đã chuẩn bị tâm lý chết sớm đầu thai sớm, Nhạc Yên Nhi lại không ngờ mọi chuyện sẽ diễn
ra theo hướng này. Dũng khí liều mình hy sinh mới vừa gom góp từng chút nhanh chóng tan
mất một nửa, cô đành phải lùi thủi về phòng mình.
Hiệu quả cách âm giữa các phòng rất tốt, Nhạc Yên Nhi không hề nghe được bất kỳ âm thanh
nào từ phòng cách vách. Cô nằm trên giường một lúc dần dần thấy mơ mơ màng màng.
Có lẽ vì hôm nay gặp phải Cố Tâm Nguyệt khiến cô lại mơ thấy ác mộng đã quên đi nhiều năm
trước.
  • Mày không có ba! Ha ha! Mày là đứa con hoang!
  • Nghe nói mẹ mày làm vợ bé cho người ta hả? Mày có biết con gái của vợ bé là gì không? Là
thứ rác rưởi đó nha.
  • Được rồi, muốn nuôi thì cứ nuôi đi, coi như nuôi thêm một con chó thôi mà!
  • Nhạc Yên Nhi, ai cho phép mày chạm vào sách của tao? Bàn tay bẩn thỉu của mày không xứng
được chạm vào thứ gì của tao hết.
  • Thứ con hoang như mày đừng mơ sẽ được mang họ Cố, mày không xứng!
  • Cô Nhạc, cô làm tổn thương một người lương thiện như Nhược Mai mà không thấy bản thân
mình rất độc ác sao?

Trong mơ, từng câu nhục mạ ùn ùn kéo tới đập vào mặt cô, thế nhưng chỉ có một mình cô trơ
trọi đối diện với chúng.
Cô vừa chạy vừa che lỗ tai lại, cố dùng hết sức bình sinh mà chạy trốn. Thế nhưng những âm
thanh quái ác kia vẫn không buông tha cho cô.
Chúng đang mỉa mai, đang giễu cợt, chúng quyết tâm muốn ép chết cô!
Cả thế giới lớn như vậy mà chỉ có một mình cô lẻ loi chiến đấu với chúng. Cô mệt mỏi quá, thực
sự quá mệt mỏi rồi!
Dưới chân cô biến ảo thành vực sâu vạn trượng.
Bên tai cô là tiếng gào the thé của Cố Tâm Nguyệt:
- Nhạc Yên Nhi, mày còn sống làm gì nữa, không ai yêu mày, không ai cần mày, mày chỉ gây
thêm phiền toái cho người khác thôi! Sao mày không chết đi? Vì sao mày không chết đi hả?
Không có ai yêu cô… không có ai cần cô…
Cô ngây ngốc đưa chân, tiến về phía vực sâu không đáy kia…
Bỗng nhiên, cô cảm thấy quanh thân vô cùng ấm áp.
Giống như cô đang được một đám mây bao bọc, hương vị thanh mát, còn có mùi như mới tắm
xong.
Cái ôm rất nhẹ, giống như cô là thứ báu vật trời sinh nên được che chở như thế.
Đôi tay bất lực của Nhạc Yên Nhi đã có nơi để bám vào, cô gắt gao ôm lấy “đám mây” trong
ngực như là đang ôm lấy một sự cứu rỗi, làm thế giống như có thể khiến cô thoát khỏi những
ám ảnh cùng cực trong quá khứ.
Bầu không khí không biết đã thay đổi từ lúc nào.
Có thể là từ lúc nụ hôn đầu tiên rơi trên trán cô, sau đó là nụ hôn thứ hai rơi trên lông mi ướt
đẫm nước mắt, sau đó nữa là trên chiếc mũi cao thẳng của cô, sau đó, đến đôi môi như cánh
hoa luôn thơm ngào ngạt mà mềm mềm xinh xinh kia.
Môi lưỡi mang cảm giác xâm lược, nhưng khí lực lại vừa phải để không khiến cô bị tổn thương.
Nhiệt độ cực nóng, hương vị khiến cho người ta mê muội, hô hấp của hắn bắt đầu dồn dập,
động tác của hắn càng lúc càng lúc càng mạnh bạo hơn…
Bàn tay to lớn vuốt ve bên hông cô, sau đó chậm rãi di chuyển theo đường cong của chiếc eo
thon mà tiến vào nơi mềm mại nào đó…
Thần trí của Nhạc Yên Nhi cũng dần quay trở lại, cô phát hiện mình đang bị đặt dưới thân người
khác, trong mông lung cô vẫn cố gắng giằng co để tỉnh dậy.
Tựa như nhận thấy Nhạc Yên Nhi có ý kháng cự nên Dạ Đình Sâm liền ngừng việc đang làm lại.
Cảm giác đè ép trên người mình nhẹ hẳn, cuối cùng Nhạc Yên Nhi cũng mở được mắt ra, sau
đó cô lập tức ngây người.
Hai cánh tay của Dạ Đình Sâm đang chống hai bên người cô, đôi mắt hắn nhìn xuống cô từ trên
cao. Trong đôi mắt đen lưu chuyển thứ sắc thái mê hoặc lòng người.
Hắn đang ở trần, để lộ ra cơ bắp cường kiện, thân dưới thì chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lúc này
chiếc khăn cũng hơi xô vẹo do những chuyện vừa làm.
Bầu không khí hiện tại giữa họ giống như tên đã lên dây.
Nhạc Yên Nhi la lên:
- Dạ Đình Sâm! Sao anh lại ở trong phòng tôi?
Dạ Đình Sâm bình tĩnh đứng lên, dù hiện giờ hắn không mặc những bộ vest được tỉ mỉ thiết kế
riêng nhưng trên người vẫn toát ra phong thái của tầng lớp quý tộc.
- Xem ra cô ngủ một cái là trí nhớ liền không được tốt luôn nhỉ. Để tôi nhắc lại vậy, là chính cô
đã đề nghị được bôi thuốc cho tôi đấy.
Nhạc Yên Nhi sắp phát điên rồi:
  • Thế sao anh không mặc quần áo hả?
  • Vậy xin hỏi cô, mặc quần áo thì bôi thuốc thế nào được?
Lời hắn nói rất có lý, giọng điệu lại hùng hồn như thế, trong một lúc Nhạc Yên Nhi cũng không
biết phải đáp trả thế nào mới đúng nữa.
- Thế… thế tại sao anh lại… hôn tôi…
Lúc nói hai chữ cuối cùng, giọng Nhạc Yên Nhi không kìm được mà nhỏ hẳn xuống.
Dạ Đình Sâm vẫn rất bình tĩnh đáp:
- Chỉ là tôi thấy cô đang gặp ác mộng nên mới vào đây xem thử, sau đó cô liền ôm cứng lấy tôi,
sau đó nữa thì cô lại hôn tôi như người bị chết đuối vớ được cọc vậy, cái sai của tôi là không
đúng lúc đẩy cô ra thôi.
Thái độ của Dạ Đình Sâm vô cùng thản nhiên, hoàn toàn không nhận ra có chút chột dạ nào.
Cô bỗng nhận ra, trước mặt cô là vị chủ tịch mỗi phút có thể kiếm được tiền tỷ của LN, sóng gió
nào trên bàn đàm phán mà hắn chưa từng trải qua. Sao hắn có thể mất kiểm soát vì chuyện nhỏ
thế này được.
Nơi nào đó đang có phản ứng sinh lý nhưng lại khéo léo bị hắn che đi, Nhạc Yên Nhi đang chìm
trong chán nản hoàn toàn không nhận ra có gì khác lạ.
Cơn giận của Nhạc Yên Nhi vì thế giảm bớt một nửa, nghĩ lại, vừa rồi hình như đúng là cô chủ
động ôm cứng lấy hắn. Còn chuyện hôn có phải cô chủ động hay không thì thật sự cô không có
mặt mũi nào mà nhớ lại nữa rồi.
Xấu hổ chết mất thôi!
Sao cô lại thiếu thốn tình cảm đến mức ôm hôn một tên đồng tính như thế chứ!
- Tôi, tôi ngủ mơ nên nhận lầm người!
Nhạc Yên Nhi chỉ có thể nghĩ ra được lý do này.
Ai ngờ sau khi Dạ Đình Sâm nghe xong câu nói này của cô thì sắc mặt đột nhiên lạnh hẳn
xuống, hắn đưa tay nắm lấy cằm cô, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm:
- Nhận lầm người? Vậy cô coi tôi là ai?
Chưa đợi Nhạc Yên Nhi trả lời, đôi mắt Dạ Đình Sâm đã híp lại, giọng nói lạnh lẽo như băng giá:
- Lâm Đông Lục phải không? Cô vẫn còn nhớ người đó sao?
Vốn là cô đang bối rối nên mới lấy đại một cái cớ, không ngờ khéo quá lại hóa vụng.
Hắn đang rất khó chịu nên không kiểm soát được sức lực, bàn tay bóp cằm mạnh đến nỗi Nhạc
Yên Nhi phải cau mày kêu lên:
- Đau!
Dạ Đình Sâm nghe thấy thế liền thả tay ra, Nhạc Yên Nhi vội vàng xoa xoa chỗ cằm bị bóp đau
vừa rồi, lực tay của hắn sao lại mạnh như vậy? Cô có cảm giác như cằm mình sắp rớt ra luôn rồi
ấy.
Vẻ mặt của Dạ Đình Sâm muốn khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu khó coi, giống hệt lần đầu
tiên cô gặp hắn vậy, cả người hắn đều là tín hiệu ‘người lạ chớ tới gần’. Hắn quét mắt nhìn cô
một cái rồi xoay người đi ra cửa.
- Không phải là Lâm Đông Lục đâu!
Nhạc Yên Nhi nhìn hắn không chần chừ quay đi như thế bỗng thấy hoảng hốt.
Dạ Đình Sâm dừng bước nhưng vẫn không quay người lại.
Nhạc Yên Nhi chậm rãi mở miệng;
- Là mẹ tôi, bà mất được mười năm rồi, tôi nhớ mẹ lắm. Vừa nãy tôi có một giấc mơ rất kinh
khủng, trong mơ là mẹ đã cứu tôi.
Nhạc Yên Nhi không hề nói dối, cô thật sự rất nhớ mẹ mình.
Mười năm nay, mỗi khi cô cảm thấy không thể chịu đựng nổi nữa đều bởi vì nghĩ mẹ vẫn đang
ở trên cao dõi theo mình nên mới có thêm sức mạnh để tiếp tục sống sót.
Cảm giác xa cách trên người Dạ Đình Sâm hoàn toàn biến mất, hắn ngồi xuống mép giường,
nhẹ nhàng ôm lấy cô gái mới tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Khuôn mặt lạnh lùng cũng không thể che giấu được sự thương tiếc.
Hắn đã gấp gáp quá rồi, biết rõ những năm qua cô sống không dễ dàng gì, trong lòng cô luôn
tràn ngập cảm xúc đề phòng lẫn không tin tưởng, ấy vậy mà hắn lại chỉ nóng lòng muốn có kết
quả thật sớm.
Họ quen biết nhau còn chưa tới một tháng, thế nhưng hắn lại vội vàng muốn có được cô.
Hắn không nên ép buộc cô như thế mới phải.
Khoảnh khắc được ôm lấy, Nhạc Yên Nhi mở to hai mắt, cô biết rõ không thể làm thế, nhưng
khi bị hương vị mát lạnh lại ấm áp này bao bọc cô thật sự không nỡ đẩy nó ra xa.
Hương vị này thật sự khiến người ta cảm thấy yên tâm!
Lồng ngực này càng làm cho người ta muốn dựa vào!
Cứ coi như là cô mượn một chút an ủi đi vậy
 
Advertisement
  • Chương 36

- Yên tâm! Dạ Đình Sâm vẫn một bộ dáng bình tĩnh ổn trọng như thường, hắn nói với thư ký:

- Báo Jeni và Aken trong 20 phút nữa phải có mặt ở Hoàn Vũ.

Đến muộn một phút trừ tiền thưởng.

  • Vâng, chủ tịch!
  • Liên hệ các nhãn hiệu thời trang và trang sức cao cấp, trong vòng một tiếng mang mẫu mới
nhất của mùa này tới Hoàn Vũ cho tôi!
  • Vâng, chủ tịch!
  • Gọi cho Âu Duyên Tây, báo tổng giám đốc Công ty đá quý Âu thị mang mười bộ trang sức tới
đây, nhớ dặn lấy thứ tốt nhất ấy!

- Vâng, chủ tịch! Nhạc Yên Nhi ngồi bên cạnh chỉ có thể nghe tới mức ngây người.

Đây là lần đầu tiên cô thấy bộ dáng Dạ Đình Sâm lúc làm việc.

Hắn ra từng chỉ thị lưu loát như nước chảy mây trôi, ngữ khí lãnh đạm nhưng lại mạnh mẽ vang dội, không có chút ngắc ngứ, tựa như những gì hắn nói ra đều không hề khó khăn, nếu không thể làm được thì chỉ có thể là do bọn họ vô dụng mà thôi.

Nhưng Nhạc Yên Nhi hiểu rõ những yêu cầu hắn vừa đưa ra để hoàn thành trong thời gian ngắn thật sự khó đến thế nào.

Đó là khí thế của người đứng đầu, khiến cho mọi người phải phục tùng vô điều kiện.

Thư ký nhận được chỉ thị liền lấy laptop từ trong cặp tài liệu ra, hai tay nhanh nhẹn gõ phím, đem các yêu cầu vừa rồi của Dạ Đình Sâm thông báo cho những người có liên quan.

Tài xế biết Dạ Đình Sâm đang có việc gấp nên cũng nhấn ga, nhanh chóng tiến vào khu vực nội thành.

Thế nhưng người tham gia giao thông ở thành phố A luôn rất nhiều, lại đang là giờ cao điểm, xe đến xe đi như nước chảy, trên tuyến đường chính cũng không còn chỗ mà chen thêm vào.

Nhìn thấy đèn đỏ từ xa, không đợi xe đi chậm lại, Dạ Đình Sâm đột nhiên lên tiếng:
  • Vượt đi.
  • Vâng, chủ tịch!
Tài xế đáp lại ngay lập tức.

Ở phía sau, thư ký và Nghiêm lão liếc nhau, mặc dù xe của chủ tịch có đặc quyền ở thành phố A nhưng lâu lắm rồi chủ tịch không có vuợt đèn đỏ.

Không ngờ lần này ngài ấy lại vì phu nhân mà liều mạng như vậy! Vượt cái đèn đỏ đầu tiên xong đến mấy cái sau cũng không hề dừng lại, tài xế lái nhanh như chớp, thời gian đi từ biệt thự Hoàng Đình đến Giải trí Hoàn Vũ vốn cần 40 phút nhưng hôm nay chưa tới 20 phút đã đến nơi.

Chiếc Lincoln vừa mới dừng trước tòa nhà, tổng giám đốc của Hoàn Vũ đã nhận được tin từ sớm nên dẫn theo một đám người thở hổn hển chạy ra đón.

Tổng giám đốc ân cần mở cửa xe ra, cung kính cúi người chào.

- Sao hôm nay chủ tịch lại có thời gian rảnh đến Hoàn Vũ thế ạ? Tổng giám đốc vừa thấy Dạ Đình Sâm bước xuống xe thì lập tức nở nụ cười lấy lòng.

Dạ Đình Sâm không buồn liếc ông ta một cái, quay người dắt Nhạc Yên Nhi xuống.

Lúc này, tổng giám đốc mới phát hiện phía sau còn có một người phụ nữ.

Ngay lập tức, ánh mắt của mấy người đứng chờ bên ngoài đều đổ dồn về phía Nhạc Yên Nhi.

Nhạc Yên Nhi gật đầu có chút ngượng ngùng:

- Xin chào mọi người… Tổng giám đốc hiểu Dạ Đình Sâm không thích được nịnh nọt nên nhanh chóng thay đổi sách lược, cười nói với Nhạc Yên Nhi:

- Chào cô, tôi là Chu Viễn Hải, tổng giám đốc của Công ty giải trí Hoàn Vũ.

Đây là lần đầu tiên chủ tịch dẫn một người phụ nữ tới công ty nên thân phận cô gái này chắc chắn không tầm thường, chỉ có đồ ngốc mới không biết đường lấy lòng cô ấy thôi.

Nhạc Yên Nhi không biết phải tự giới thiệu bản thân như thế nào nên chỉ gật đầu, mỉm cười chào lại:

- Chào ông! Tổng giám đốc thấy cô gái được chủ tịch dẫn tới bình dị, gần gũi như thế thì trong lòng mừng lắm, định tiếp tục trò chuyện làm quen.

Bỗng ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao của Dạ Đình Sâm quét tới.

- Tổng giám đốc Chu có vẻ rảnh rỗi nhỉ! Tổng giám đốc sợ toát mồ hôi, vội vàng nói:

- Không có, không có, mời chủ tịch vào! Trong lòng tổng giám đốc có chút nghĩ lại mà sợ.

Trời ạ! Không ngờ chủ tịch lại coi trọng cô gái này đến thế, thậm chí còn không muốn ai trò chuyện nhiều với cô ấy nữa, xem ra thân phận của cô ấy thật sự không tầm thường nha! Dạ Đình Sâm dẫn người đi vào trong tòa nhà Hoàn Vũ, ngoại trừ Nhạc Yên Nhi đi song song với hắn thì tất cả mọi người đều lùi lại phía sau nửa bước.

  • Jeni và Aken tới chưa?
  • Thưa chủ tịch, cả hai đã chờ sẵn trong phòng trang điểm rồi ạ!
  • Lễ phục thì sao?
  • Đã thông báo cho hai mươi nhãn hiệu thời trang cao cấp nhất thành phố A rồi ạ, trong vòng
một tiếng nữa họ sẽ mang đồ đến.

  • Còn trang sức?
  • Âu thiếu gia tự tay chọn được mười bộ, đang trên đường mang tới.
  • Trần Lạc, đưa cô ấy đi đến phòng trang điểm, trước tiên cứ makeup đã.
Trần Lạc là tên của thư ký, cậu ta nghe gọi liền nhanh chóng đáp lại rồi tiến đến bên cạnh Nhạc Yên Nhi, nói:

- Phu nhân chủ tịch, xin mời đi theo tôi! Bắt đầu từ lúc lên xe, Nhạc Yên Nhi vẫn chưa kịp thích ứng với mọi chuyện đang diễn ra, giờ nghe thấy thư ký muốn dẫn mình đi nên cô vô thức quay người lại nhìn Dạ Đình Sâm.

Dạ Đình Sâm thấy cô đối với mình mơ hồ có ý ỷ lại như thế ánh mắt cũng mềm mại hơn, giọng nói cũng không còn cứng rắn như lúc giải quyết công việc khi nãy nữa:

- Đi đi, lát nữa anh tới đón em.

Trong phòng trang điểm, nhà tạo mẫu tóc giỏi nhất

- Jeni và chuyên gia trang điểm giỏi nhất là Aken cùng trợ lý của họ đã chờ sẵn.

Khi Nhạc Yên Nhi vừa vào cửa thì lập tức giống như ánh trăng bị cả đám ngôi sao vây quanh.

Aken là chuyên gia trang điểm có tiếng, tính tình nổi tiếng là không tốt vậy mà lúc nhìn thấy Nhạc Yên Nhi cũng không kiềm được ý tán thưởng trong mắt, đám trợ lý cũng ríu rít nói cười.

  • Các nét của cô đây quá hoàn mỹ, đúng là khuôn mặt ăn ảnh trời sinh đó.
  • Da cô đẹp quá đi, không có chút tỳ vết nào luôn!
  • Tôi từng trang điểm cho nhiều ngôi sao nhưng đây là lần đầu tiên thấy một người có mũi cao
thẳng như vậy á.

Thợ phụ đứng sau chải tóc cho cô cũng nói với theo:

- Chất tóc của cô ấy cũng rất đẹp đó, vừa mượt vừa bóng hệt như tơ tằm.

Nhạc Yên Nhi quả thực đã bị “cơn mưa”

lời khen này làm cho ngây người, dù vậy trong lòng cô cũng hiểu những lời này phần lớn là vì Dạ Đình Sâm, vì nể sợ hắn nên họ mới có thái độ tử tế với cô đến vậy.

Nhân viên chuyên nghiệp tác phong đều nhanh nhẹn dứt khoát, mỗi một đường uốn tóc, mỗi một lần đưa lược đều tính toán hợp lý nhất.

Còn chưa trang điểm xong thì lại có vài nhà thiết kế bước vào, động tác nhẹ nhàng lấy so đo của Nhạc Yên Nhi.

Trong không khí làm việc khẩn trương, ba tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh.

Đợi sau khi xong hết mọi công đoạn liền có tiếng gõ cửa vang lên.

- Xin hỏi đã xong chưa? Là giọng thư ký Trần.

Jeni nhanh chóng phun nốt chỗ keo định hình cho mái tóc của Nhạc Yên Nhi, sau đó mới đáp:

- Xong rồi đây, xong rồi đây.

Cửa vừa được mở ra, người đầu tiên bước vào là Dạ Đình Sâm.

Tất cả mọi người lui hết sang hai bên, tạo thành một con đường cho hắn bước tới.

Sắc mặt vốn luôn lãnh đạm của Dạ Đình Sâm khi nhìn thấy Nhạc Yên Nhi đã trang điểm xong trong nháy mắt cũng cứng lại, ánh mắt không thể che giấu ý say mê.

Nhạc Yên Nhi cũng không trang điểm quá đậm, lớp phấn mỏng tôn lên ngũ quan tinh xảo của cô, đôi mắt hạnh càng thêm sáng ngời, cùng chiếc vòng kim cương rực rỡ trên cổ tôn lẫn nhau lên.

Khiến người nhìn thấy như bị mất hồn, rạng rỡ đến mức làm cho mọi người xung quanh trở nên mờ nhạt hẳn.

Mái tóc dài được Jeni uốn thành lọn như hoa sen mới nở còn mang theo khí chất thanh lệ, lại thêm vài phần xinh đẹp và quyến rũ của một cô gái mới lớn.

Dạ Đình Sâm chỉ nhìn cô chằm chằm, mà không hề nói chuyện làm mặt Nhạc Yên Nhi đỏ lên, cô hỏi nhỏ:
  • Dạ Đình Sâm, nhìn đẹp không?
  • Khụ!
Dạ Đình Sâm hiếm khi có dịp mất hồn như thế, hắn thấp giọng ho khan một tiếng, đợi ánh mắt trở lại bình thản như mọi khi mới mở miệng nói:

- Cũng không tệ lắm! Đã hiểu tính Dạ Đình Sâm nên khi nghe câu “không tệ lắm”

này Nhạc Yên Nhi liền sung sướng nở nụ cười.

Dạ Đình Sâm vươn tay ra, nói:

- Đi thôi, anh đưa em tới khách sạn.

Hắn muốn tự mình đưa cô đi sao? Nhạc Yên Nhi giật mình, sau đó cô gật đầu, đặt tay vào trong lòng bàn tay hắn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom