• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Dường như Anjoye rất buồn cười vì câu hỏi của Annie. Anh ta bật cười, hai mắt cong cong như hai hồ nước biếc. Người ta nhìn thấy sóng gợn lăn tăn lấp lánh trong đôi mắt ấy, lại chẳng thể đọc ra cảm xúc ẩn sâu trong đó là gì.
- Sao lại thế được. Annie đáng yêu thế này cơ mà. Anh đã hứa sau này sẽ cưới em rồi, anh không vứt bỏ em đâu.
Anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ rồi cười nói:
- Đến lúc rồi, anh đi đây, em phải ngoan ngoãn ở đây chờ anh đấy, biết không?
Anjoye dặn dò thêm một lần nữa, thấy Annie gật đầu rồi mới quay người rời đi.
Ánh mắt anh ta nhìn cô bé trước khi đi chứa đựng nỗi áy náy vô hạn.
Anjoye lái xe đi, nhưng ngay sau đó lại đổi một chiếc xe thương vụ màu bạc quay trở lại. Lần này anh ta đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đen, trên khẩu trang in hình tên hề đang cười như ma quỷ.
Khuôn mặt tà mị quyến rũ bị che khuất hơn nửa, chỉ để lộ một đôi mắt đáng sợ tột cùng.
Annie rất nghe lời. Anjoye bảo cô bé đứng đợi ven đường thì cô bé bèn ngoan ngoãn đứng đó, thậm chí còn không ngồi lên chiếc ghế chờ xe ở bến.
Cô bé không ngó nghiêng xung quanh, chỉ cúi đầu nhìn xuống đôi giày dưới chân, chờ anh ta đến đón mình về.
Anjoye ở một góc khuất nhìn bóng dáng bé nhỏ kia, chính anh ta cũng không biết phải miêu tả tâm trạng của mình lúc này ra sao.
Nếu cô bé biết anh ta muốn làm gì, thì có hối hận vì lúc này đã tin tưởng anh ta đến như thế không?
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Anjoye vang lên. Anh ta nhấc máy:
  • Nhị thiếu, chúng ta đã hack thành công hệ thống GPS của đối phương, xe của họ sắp tới rồi ạ.
  • Đã biết.
Anjoye đáp một câu lạnh nhạt rồi cúp máy.
Anjoye nheo mắt nhìn Annie đang đứng phía trước, đôi mắt hồ ly hẹp dài toát ra vẻ điên cuồng. Anh ta đột nhiên giẫm mạnh chân ga, tốc độ xe tăng nhanh trong phút chốc.
Vứt con mẹ nó thương hại đi, anh ta không cần thứ tình cảm yếu đuối đó!
Annie đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe truyền lại từ phía xa. Cô bé sợ thót tim, vội ngẩng đầu lên nhìn.
Và rồi cô bé thấy một chiếc xe màu xám bạc đang lao thẳng về phía mình, tốc độ nhanh đến mức đầu óc nó trống rỗng.
Nhìn qua kính trước của chiếc xe ấy, nó thấy khuôn mặt của người ngồi sau tay lái.
Đó là một khuôn mặt đã bị khẩu trang che đi hơn nửa, chỉ lộ ra một đôi mắt quá đỗi thân quen.
Annie sợ đến mức chẳng thể thốt nên lời, cả thế giới yên tĩnh chết lặng. Nó không còn nghe được âm thanh gì từ bên ngoài, chỉ có tiếng tim đập của chính mình vang như trống bên tai.
Đã lâu lắm rồi trái tim nó không đập nhanh đến thế. Nó không thể nào thở được, dường như sắp sửa chết rồi.
Trái tim của Annie mắc bệnh bẩm sinh, không được phép kích động…
Nhìn thấy chiếc xe kia sắp đâm thẳng vào mình, cuối cùng trái tim của Annie cũng không thể chống đỡ được nữa. Nó đau đớn ngã ngồi xuống đất.
Anjoye chợt trừng to đôi mắt. Dường như có cảm xúc gì nhói lên trong lòng, khiến cho anh ta quay mạnh tay lái, lái chiếc xe chệch đi một vòng.
Giữa những hơi thở ngày một gian nan hơn, Annie nhìn thấy chiếc xe vốn đã đến trước mặt mình đột ngột chuyển hướng, cơ hồ lướt qua ngay sát gò má nó.
Lốp xe đảo hướng bất ngờ phát ra âm thanh chói tai, chiếc xe thương vụ chuyển hướng quá nhanh mất đi khống chế, đâm sầm vào lan can bảo vệ ven đường, phát ra một tiếng ầm nhức óc.
Anjoye không thắt dây an toàn, lực va đập cực lớn khiến cho cả người anh ta nảy lên, dù có túi khí an toàn thì đầu anh ta vẫn đập vào kính thủy tinh và toác ra một vết thương lớn, cả khuôn mặt nhoe nhoét máu tươi.
Đầu óc choáng váng, hai mắt hoa lên, thế nhưng Anjoye vừa định thần thì không kịp kiểm tra tình hình của bản thân mà vội vàng mở cửa nhào xuống, chạy đến kiểm tra cho Annie.
- Annie, em sao rồi?
Annie run lẩy bẩy, trái tim đau đớn dữ dội khiến cho cô bé không thở nổi. Cô bé nói từng tiếng mỏng manh đứt quãng:
  • Thuốc… thuốc…
  • Thuốc đây em, Annie đừng sợ, anh ở đây với em rồi.
Anjoye hoảng hốt lấy lọ thuốc mà Annie mang theo trên người, đổ một viên ra rồi định đưa vào miệng nó.
Đúng lúc này thì anh ta nghe thấy tiếng động cơ xe đang từ từ đi về phía này.
Anh ta quay phắt lại, và nhìn thấy một chiếc xe đang lên núi.
Trong xe… là Nhạc Yên Nhi!
Đồng tử của Anjoye co rút lại. Anh ta cúi đầu nhìn Annie đau đớn vật vã rồi lại nhìn chiếc xe đang đến gần, cuối cùng vẫn cắn môi một cái, đút thuốc vào miệng cô bé rồi để lọ thuốc vào trong tay nó.
Làm xong hết thảy những việc ấy, anh ta mới bối rối chạy lên xe, nổ máy rồi quay đầu rời đi.
Lúc này, trong tai nghe Bluetooth của Anjoye truyền đến tiếng nói:
  • Thiếu gia, tay súng bắn tỉa đã vào vị trí!
  • Không!
Anjoye quát lên một tiếng, sau đó dường như ý thức được mình quá kích động, anh ta lại dịu giọng rồi nói nhỏ:
  • Kế hoạch có thay đổi, không bắn tỉa nữa, chờ lệnh của tôi.
  • Rõ!
Trần Lạc lái xe đến thì thấy một cô bé nằm ở ven đường. Ban nãy có một người đàn ông nhảy xuống từ một chiếc xe khác, ôm lấy nó một lát rồi bỏ chạy.
- Có người lái xe gây tai nạn!
Trần Lạc nhìn hàng rào bảo vệ bị đâm biến dạng rồi nói với sắc mặt đanh lại.
Nhạc Yên Nhi đang ôm bánh ngọt giật cả mình, vội bảo:
- Mau dừng xe lại xem cô bé kia có sao không!
Trần Lạc dừng xe bên cạnh Annie, hai người vội vàng chạy xuống xem tình hình của cô bé.
Annie nhìn thấy Nhạc Yên Nhi chạy tới trước. Cô bé vươn bàn tay nhỏ về phía cô rồi kêu cứu đầy đau đớn:
- Cứu.. chị ơi… cứu….em với…
Nhìn cô bé trước mắt tái nhợt không còn sắc máu, và dường như còn không thể thở được, Nhạc Yên Nhi hoảng hồn.
- Đừng sợ, chị đưa em đến bệnh viện ngay đây!
Nhạc Yên Nhi ôm lấy Annie thì mới phát hiện ra trên người con bé không chảy máu, thế nhưng sắc mặt nó lại cực kì đau đớn. Nó đè tay lên trái tim, cả người run rẩy liên hồi.
Trần Lạc chạy tới, nhìn thấy lọ thuốc trên tay Annie và bệnh trạng của cô bé thì nói:
- Cô bé bị bệnh tim, đi bệnh viện thôi.
Nhạc Yên Nhi bế Annie lên xe, Trần Lạc lập tức lái xe phóng tới bệnh viện gần nhất.
Bọn họ vừa đi thì Anjoye cũng xuất hiện và bám theo ngay đằng sau.
Vết thương trên đầu anh ta vẫn còn đang đổ máu, cửa kính xe mở ra để cho gió lồng lộng thổi vào làm vết thương đau đớn khác thường.
Bàn tay cầm lái càng ngày càng siết chặt, gân xanh lồi lên, khớp tay trắng bệch, chỉ nhìn thôi cũng biết anh ta dùng sức mạnh đến thế nào.
- Annie, em nhất định phải sống, anh sẽ đến đón em về nhà.
Cuối cùng… anh ta vẫn mềm lòng.
Kế hoạch của anh ta vốn là đâm thẳng vào Annie, thế thì khi Dạ Đình Sâm đến sẽ thấy một đứa bé nằm trên vũng máu.
Nhất định hắn sẽ xuống xe xem xét.
Đến lúc đó, tay súng bắn tỉa náu mình trên núi sẽ ra tay, một phát mất mạng, Dạ Đình Sâm có phát hiện ra thì cũng đã muộn rồi.
 
Advertisement
  • Chương 369

- Mike biết hai người bất hòa nên hình phạt sẽ được thực hiện ở hai nơi khác nhau. Nhị thiếu đang bị thương, lại vừa mới ra viện, chúng tôi sẽ chăm sóc cậu cẩn thận.

Anjoye nghe vậy thì nhướng mày hỏi:

- Lenny, cậu nói xem... nhà họ Dạ có thành viên nào chết do bị phạt chưa?

- Chưa từng.

Lenny thản nhiên đáp.

- Ồ? Thật không? Tôi hy vọng mình sẽ là người đầu tiên đấy.

Nụ cười nửa miệng của anh ta trông vừa giảo hoạt vừa tinh ranh, đủ khôn khéo lại đủ cả xảo quyệt trong đó, Anjoye đem tất cả bi thương chôn sâu dưới đáy lòng để cười.

Lenny và Anjoye cũng có thể xem như người quen lâu năm, dù sao gã đã ‘chăm sóc’ anh ta rất nhiều lần thế nên hiểu rất rõ tình huống của vị thiếu gia này. Có điều gã chưa bao giờ nhiều chuyện xen vào, bởi ai cũng có số mệnh của riêng mình, cuộc sống của ai cũng có quỹ đạo riêng, không ai thoát ra khỏi nó được.

Gã không cứu nổi người khác, càng không thể cứu được chính mình.

Cùng lúc đó, tại biệt thự Hoàng Đình.

Người nhà họ Dạ đã đứng đợi trước cổng một lúc lâu.

Bên trong phòng, Trần Lạc vừa lo lắng nhìn Dạ Đình Sâm vừa nói:

- Rõ ràng là Nhị thiếu cố tình dùng thiếu phu nhân để ép chủ tịch bỏ quyền thừa kế rồi bị gia tộc trách phạt, nhưng vì sao giờ cậu ta lại chủ động từ bỏ chứ?

Nghe được lời này, Dạ Đình Sâm híp mắt lại đầy nguy hiểm, trong đó chỉ có một màu đen đáng sợ.

- Cậu phải theo dõi chặt chẽ đám thuộc hạ của nó, nhất định nó sẽ tranh thủ lúc tôi không ở thành phố A mà đưa Yên Nhi đi.

- Đưa đi xa... Giống cô Mạnh hồi trước ư...

Vừa dứt lời, Trần Lạc đã biết mình nói sai nên vội vàng ngậm chặt miệng lại, thấp thỏm nhìn sếp mình.

Chuyện của Mạnh Y Bạch chính là vết thương trong lòng Dạ Đình Sâm, hễ có ai nhắc tới cũng như khoét sâu vào vết thương đó lần nữa.

Quả nhiên, sắc mặt của hắn lập tức trở nên khó coi.

Từ khi Nhạc Yên Nhi mất tích, vết nhăn trên trán của hắn mỗi lúc một sâu hơn, đáng sợ hơn cả là đôi mắt phượng luôn làm người ta sợ hãi kia, bên trong giờ chỉ ngập tràn vẻ chết chóc.

Hắn...

Lúc này hắn tựa như ác ma, bất cứ lúc nào cũng có thể phá hủy thế giới này.

Một bên là thiên đường, một bên là địa ngục...

Mà tất thảy đều do Nhạc Yên Nhi định đoạt.

Dạ Đình Sâm siết chặt tay, ánh mắt rét lạnh hướng ra ngoài cửa, giống như đang nhìn một thứ gì đó ở rất xa.

Giọng nói trầm khàn của hắn vang lên, ai nghe thấy cũng biết là nhiều ngày nay hắn không ngủ được, tuy nghe rõ sự mệt mỏi rệu rã nhưng cũng không thể khiến người ta xem nhẹ tính nguy hiểm của nó.

- Phải theo dõi thật kỹ, tôi muốn lúc trở về có thể biết tin của Yên Nhi ngay. Nếu nó dám đụng đến một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ làm nó chết không có chỗ chôn!

- Vâng, tôi hiểu rồi!

Trần Lạc vội vàng đáp.

Đôi mắt đen tuyền nhuốm màu chết chóc của Dạ Đình Sâm chậm rãi nheo lại.

...

Đã một ngày trôi qua nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn không biết mình đang ở đâu, cô và Annie bị người ta kéo vào một chiếc máy bay tư nhân, đến khi đáp xuống đất thì không còn biết đây là chỗ nào nữa rồi.

Cô không biết tình hình bên ngoài giờ thế nào rồi, Anjoye liệu có kiếm chuyện với Dạ Đình Sâm hay không, hắn sống có tốt không, có phải cũng đang nhớ đến cô không?

Cô cũng không biết sao mình lại có thể chịu đựng được lâu thế, cuối cùng đã cảm nhận được thế nào là ‘sống một ngày bằng một năm’.

Nếu không nhờ Annie ở bên trò chuyện với chắc cô đã quên cả cách phát âm mất rồi.

Cuối cùng, ở nơi xa lạ này đến ngày thứ tư cô cũng gặp được Anjoye.

Vừa nghe người giúp việc báo anh ta về cô đã vội vàng chạy ra ngoài, vừa hay thấy anh ta bước ra từ một chiếc Bentley dài màu đen đậu trước cổng sắt khắc hoa.

Anh ta mặc một bộ đồ đơn giản thoải mái, chiếc áo T-shirt màu đen càng làm nổi rõ vẻ mặt tái nhợt.

Khi nhìn thấy Anjoye, cô ngơ ngẩn mất một lúc, bởi... trên người anh ta chi chít vết thương, chỉ đứng từ xa nhìn thôi mà cô đã có thể ngửi được mùi máu thoảng qua.

Tim cô đập bình bịch.

Sao Anjoye lại bị thương, có phải anh ta đánh nhau với Dạ Đình Sâm không, giờ hắn sao rồi?

- Cậu... Cậu sao thế? Đi đánh nhau với ai nên mới thành ra như vậy phải không? Có phải Dạ Đình Sâm không? Giờ... giờ anh ấy thế nào? Nói cho tôi biết đi...

Cô thật sự rất sợ, nước mắt cứ tuôn ra không ngừng được.

Thấy cô khóc, Anjoye chợt cảm thấy không nỡ..

Anh ta biết rõ Nhạc Yên Nhi mạnh mẽ quật cường đến thế nào, nếu có thể thì cô chắc chắn không bao giờ để người khác trông thấy mình yếu đuối, nhưng lúc này cô lại không thể kìm chế cảm xúc được.

Dù biết nước mắt của cô không dành cho mình, nhưng ít ra anh ta cũng có thể tự an ủi rằng trong lòng cô, mình chưa hẳn là con số không.

Anjoye lảo đảo bước tới, đi bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên trông khá cương nghị và nghiêm túc. Thấy anh ta cất bước, ông vội vàng tiến đến đỡ.

Người đó nói chuyện bằng tiếng Anh rất trôi chảy:

- Thiếu gia, từ từ thôi.

Nhưng anh ta vẫn không giảm tốc độ.

Anjoye loạng choạng bước từng bước đến gần Nhạc Yên Nhi rồi lập tức ôm chặt lấy cô.

Cô giật mình định đẩy ra thì chợt nghe thấy một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai:

- Chỉ... chỉ lần này thôi, đừng đẩy tôi ra, tôi... tôi mệt quá...

Bấy giờ cô mới phát hiện anh ta đã tựa hẳn lên người mình, có vẻ như chẳng còn tí sức lực nào.

Chỉ một giây sau, hơi thở mới rồi còn dồn dập đã lập tức ổn định lại bởi... anh ta ngất mất rồi.

Người đàn ông trung niên bên cạnh thấy vậy thì nhíu mày, ông ta vừa đưa mắt ra hiệu, lập tức có hai người bước nhanh tới đỡ Anjoye đi.

Anjoye vừa được nâng đi Nhạc Yên Nhi mới hoảng hốt nhận ra, trên người cô toàn là máu.

Cô vội theo mọi người vào trong nhà, thấy bác sĩ bận rộn đến không ngẩng lên được, từng chậu từng chậu nước bị nhiễm màu máu cũng được bưng đi thay liên tục.

Nhạc Yên Nhi bồn chồn đứng đợi ngay bên ngoài, thứ nhất là lo cho tình trạng của Anjoye, thứ hai là nóng lòng muốn biết tin về Dạ Đình Sâm.

Lúc này, cô trông thấy người đàn ông vừa nãy bước ra.

Người này mặc áo tail-coat vô cùng nghiêm chỉnh với một cái nơ được thắt cực kỳ cẩn thận, vóc người cao lớn, tuổi khoảng hơn bốn mươi, trông rất chín chắn chững chạc.

Ông ta dừng lại trước mặt Nhạc Yên Nhi rồi tự giới thiệu bằng tiếng Trung một cách lưu loát:

- Chào cô Nhạc, tôi là Wilson, quản gia của Nhị thiếu, rất vui khi cô có thể đến làm khách tại trang trại này.

Đến tận lúc này cô mới phát hiện ra một vấn đề. Trong mấy ngày ở đây, những người mà cô tiếp xúc đều nói tiếng Trung, nhưng những người cùng về với Anjoye thì lại nói tiếng Anh, thế rốt cuộc là cô đang ở đâu?

- Làm ơn cho tôi hỏi, đây là đâu vậy?

- Ngoại ô thành phố Luân Đôn nước Anh, nơi này là trang trại rượu vang Bolton của Nhị thiếu.

- Vậy ông tìm tôi...

Nhạc Yên Nhi nghi hoặc hỏi.

- Tôi có vài lời muốn nói với cô.

Cô càng thấy sợ hơn:

- Ông nói đi.

Wilson buồn bã thở dài:

- Chuyện của haivị thiếu gia chắc cô cũng biết cả rồi phải không?

Không ngờ lại được hỏi thẳng như vậy, nhưng nghĩ đến chuyện ông ta là tâm phúc của Anjoye nên cô cũng gật đầu:

- Phải, tôi biết cả rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom