• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Cách hai người ở chung dường như lại trở lại bình thường, bầu không khí căng thẳng lúc sáng
cứ thế trôi vào quên lãng.
- Dạ Đình Sâm, tôi muốn nói chuyện với anh!
Dạ Đình Sâm cũng đi vào phòng khách, ngồi xuống cạnh cô trên ghế sofa, đôi chân dài duỗi ra
thoải mái, nói:
  • Cô nói đi
  • Tôi… tôi mới nhận một bộ phim!
Nhớ lại chuyện hắn có thái độ coi thường nghề nghiệp của cô lúc sáng, trong lòng Nhạc Yên
Nhi có chút chua xót:
- Tôi biết anh chắc sẽ không vui, nhưng rất xin lỗi, tôi vẫn sẽ tiếp tục đóng phim. Vì đó là nghề
của tôi. Dù anh có xem thường nó nhưng đó lại là công việc tôi rất thích.
Cô đã chuẩn bị tinh thần đối diện với thái độ lạnh nhạt của hắn, nhưng không ngờ Dạ Đình Sâm
lại chỉ gật đầu, bảo:
- Chúc mừng cô.
Nhạc Yên Nhi nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên:
- Anh không phản đối à?
Đôi mắt phượng sâu thẳm của Dạ Đình Sâm nhìn cô chăm chú:
- Nếu cô đã thích việc đó đến vậy thì cứ làm đi. Tôi nghĩ, tôi đã sai, lẽ ra tôi không nên can thiệp
vào lựa chọn của cô như thế.
Có nằm mơ Nhạc Yên Nhi cũng không tưởng tượng được người như Dạ Đình Sâm lại có thể nói
ra câu “Tôi đã sai.” như bây giờ…
Từ lần đầu tiên gặp nhau, hắn đã luôn dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống mọi người. Đó cũng
là thói quen đã hun đúc hơn 20 năm do địa vị lẫn sự ngạo mạn cố hữu của giới quý tộc.
Vậy mà hắn lại có thể thừa nhận bản thân đã làm sai.
Nhạc Yên Nhi thấy trong lòng thật ấm áp.
Cô nở nụ cười tươi rói:
- Để tôi nói cho anh nghe, đây là một bộ phim rất khá đó, thậm chí còn được đầu tư những ba
trăm triệu á! Vai của tôi là nữ phụ, lần đầu tiên tôi nhận được vai quan trọng như thế đó nha.
Nhắc tới diễn xuất, ánh mắt Nhạc Yên Nhi liền bừng sáng.
Dạ Đình Sâm thấy cô vui vẻ như thế thì cũng rất hài lòng, hắn cảm thấy mình thật sự đã có một
quyết định đúng đắn.
- Tốt quá!
Vốn là người không thích bộc lộ cảm xúc nên lúc này chỉ là trong mắt Dạ Đình Sâm ánh lên chút
vui vẻ.
- Biên kịch người Hàn Quốc kia có vẻ rất thích tôi nữa kìa, khiến tôi vừa mừng vừa lo, tôi còn có
cảm giác mọi chuyện hôm nay cứ như một giấc mơ ý! Danny cũng không hiểu có chuyện gì
nữa, anh ta còn bảo có lẽ tôi đã ngủ với đạo diễn hoặc tôi phải là con gái của đạo diễn mới
đúng đó, ha ha…
Tâm trạng cả ngày nay đều muốn tìm người để chia sẻ, trên mặt Nhạc Yên Nhi lúc này là sự kích
động hệt như một đứa trẻ.
- Có lẽ anh ta đoán sai rồi.
Bởi vì người ngủ với Nhạc Yên Nhi không phải là đạo diễn vớ vẩn gì đó mà chính là hắn, chủ
tịch của LN.
Nhạc Yên Nhi không hiểu ý trong lời nói của Dạ Đình Sâm nên cho rằng hắn đang nói đùa với
cô, vì thế cười đáp:
- Đúng rồi, tôi thèm gì làm mấy cái quy tắc ngầm đấy cơ chứ. Có khi là do đạo diễn White Lover
đã xem các phim tôi đóng lúc trước, xong thấy tôi phù hợp với hình tượng nhân vật thì sao.
Không biết là ai quyết định nhận tôi, quả là biết nhìn người. Chờ tôi bắt đầu nhập diễn, biết là
người đó là ai nhất định phải cảm ơn người ta mới được.
Dạ Đình Sâm nhìn khuôn mặt nhỏ xinh của cô chằm chằm, hỏi:
- Cô định cảm ơn người đó thế nào?
Câu này đúng là hỏi khó Nhạc Yên Nhi. Cũng đúng! Người ta giúp cô một việc lớn như thế thì
đâu phải chỉ cần nói vài câu cảm ơn đơn giản là xong được. Nhưng dạo này cô đang kẹt tiền, có
vẻ cũng không thể dùng tiền bạc để cảm ơn người giúp mình được rồi.
- Tuy bây giờ tôi không có tiền, cũng không có khả năng gì cao siêu nhưng nếu người đó cần
tôi làm gì thì tôi nhất định sẽ làm cho người ta!
A..., cái này có vẻ không tệ lắm!
Dạ Đình Sâm khẽ gật gù:
- Đúng rồi, như thế tốt hơn nhiều so với chuyện dùng tiền cảm ơn đấy!
Nhạc Yên Nhi lại giống như nghĩ tới cái gì mà lên tiếng:
- Hôm sau tôi phải nhập đoàn rồi, tạm thời tôi sẽ chuyển ra khỏi biệt thự để tới ở trong chỗ ở
của đoàn phim!
Nhạc Yên Nhi có cảm giác như mình suy nghĩ nhiều rồi, người ta chưa chắc đã để ý việc nhỏ
như thế, vậy mà bản thân cô vẫn nói ra với vẻ mong chờ quan tâm như vậy.
Thế nhưng cô lại không nhịn được, vừa nói vừa quan sát cẩn thận sắc mặt Dạ Đình Sâm. Cô
muốn biết hắn sẽ có phản ứng thế nào khi nghe tin này.
Cô phát hiện vẻ mặt Dạ Đình Sâm không hề thay đổi, giống như hắn không hề để tâm đến
chuyện cô nói.
Hắn đúng là không hề quan tâm…
Nhưng mà cũng đúng thôi, mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này sao hắn ta có thể để ý đến chứ.
  • Tôi sẽ cho người chuyển đồ qua đó giúp cô, cô cứ yên tâm.
  • Ơ?
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, bất giác cô muốn từ chối:
  • Chuyển hết đồ đạc của tôi qua đó hả? Không cần đâu… tôi chỉ đi quay có hai tháng thôi mà…
  • Cô yên tâm, tôi sẽ sắp xếp mọi việc.
Dạ Đình Sâm lãnh đạm đáp lời, giọng nói quyền uy nhưng vẫn ung dung bình thản.
Lần này Nhạc Yên Nhi thật sự không biết nên nói gì nữa, chẳng lẽ cô phải bảo mình không
muốn mang gì hết sao?
Thấy cảm xúc chán nản trong mắt cô gái bên cạnh và vẻ mặt có chút xoắn xuýt của cô, ánh mắt
Dạ Đình Sâm cũng ấm hơn, thế nhưng hắn vẫn làm như lơ đãng nói ra:
- Lúc nào quay xong thì lại mang về.
Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
- Đừng quên bây giờ cô là vợ tôi, người trong nhà tôi có thể sẽ tìm đến bất cứ lúc nào. Bọn họ
đến mà không thấy gì thì kế hoạch của chúng ta coi như bỏ đi hết.
Ánh mắt của hắn sâu thẳm, giống như có thể nhìn thấy trước tất cả mọi thứ.
Đúng rồi, sao cô lại có thể quên mất chuyện quan trọng nhất như thế chứ.
- Anh cứ yên tâm, tôi sẽ không làm hỏng việc đâu!
Nhạc Yên Nhi trịnh trọng cam đoan
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, niềm vui ánh lên trong mắt Dạ Đình Sâm càng nhiều, hắn đột
ngột đưa ra một tấm thẻ màu đen.
- Cầm lấy đi!
Nhạc Yên Nhi sững sờ, cầm lấy xem thử liền phát hiện đây là thẻ đen cao cấp.
- Thẻ này không có hạn mức, cô muốn mua cái gì cứ trực tiếp quẹt thẻ là được!
Hắn sẽ không thừa nhận câu nói “đàn ông chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, phụ nữ có
nhiệm vụ xinh đẹp như hoa” của Âu Duyên Tây khiến lòng mình gợn sóng đâu.
Chỉ cần nghĩ tới việc cô sẽ dùng thẻ của hắn đưa, tiêu tiền của hắn làm ra trong lòng hắn liền có
cảm giác sung sướng khó tả được.
Cảm giác này trước đây chưa từng có.
Nhạc Yên Nhi vốn đang thấy rất bất ngờ, nhưng vừa nghe đến chuyện tấm thẻ này không có
hạn mức tiêu dùng liền đưa trả lại ngay:
  • Thôi thôi, anh đưa tôi cái này làm gì. Tôi không thể dùng tiền của anh được.
  • Cô đã là bà Dạ, đây là quyền lợi của cô.
  • Nhưng chúng ta chỉ là kết hôn giả thôi mà.
Nhạc Yên Nhi buột miệng đáp trả.
Lời này có phần chói tai khiến ánh mắt Dạ Đình Sâm lạnh xuống.
- Muốn người trong nhà tôi tin tưởng thì đầu tiên chính cô phải tin mình là bà Dạ. Tiêu tiền để
cho người nhà tôi xem, về tình về lý đều là tôi phải thanh toán mới đúng.
Thấy cô vẫn do dự, Dạ Đình Sâm lạnh nhạt bổ sung:
- Hay là phải bảo, để người nhà tôi phát hiện ra sự thật thì cô sẽ tự chịu trách nhiệm được?
Sao cô có thể chịu nổi trách nhiệm với người thừa kế LN chứ? Tiền cô kiếm cả năm cũng chả
mua nổi một phòng vệ sinh trong tòa nhà LN nữa là.
Cuối cùng Nhạc Yên Nhi cũng bị thuyết phục, nhận lấy tấm thẻ đen kia:
- Tôi hiểu rồi!
Sắc mặt Dạ Đình Sâm lúc này mới dễ nhìn hơn, hắn đứng lên rồi nói với Nhạc Yên Nhi:
- Đi thôi!
Nhạc Yên Nhi bối rối hỏi:
- Đi đâu?
Con ngươi đen nhánh như ngọc trai của Dạ Đình Sâm ánh lên vẻ là lạ:
- Lên bôi thuốc cho tôi!
Bôi thuốc…
Da thịt chạm vào nhau…. nhiệt độ cơ thể khi tiếp xúc…
Nhớ lại khung cảnh mờ ám tối qua, Nhạc Yên Nhi cảm thấy sau lưng mình như có dòng điện
chạy qua.
Cô lúc này thật sự đã hối hận trăm nghìn lần, tại sao lúc đầu lại đồng ý giúp Dạ Đình Sâm bôi
thuốc cơ chứ. Giờ tiến không được, lùi không xong thế này…
Dạ Đình Sâm vẫn đứng thẳng bên chân cầu thang, thấy Nhạc Yên Nhi còn chưa đi theo cũng
không thúc giục, chỉ là quay lại, thản nhiên nhìn cô.
Hắn là vương giả trời sinh, chỉ là đứng yên như thế cũng khiến người khác cảm nhận được áp
lực không nhỏ.
Nhạc Yên Nhi hạ quyết tâm, không phải chỉ là bôi thuốc thôi sao, dù gì cũng là cô sờ hắn, tính
ra cô cũng có mất mát gì đâu.
Nghĩ thế, cô liền theo Dạ Đình Sâm lên tầng hai.
+++++++++++++++++++++++
 
Advertisement
  • Chương 35

Vất vả suốt một ngày khiến Nhạc Yên Nhi cũng cảm thấy mệt muốn chết rồi, tâm trạng đã ổn định hơn nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Thấy người trong lòng mình đã ngủ yên, khóe miệng Dạ Đình Sâm lẳng lặng nhếch lên thành một nụ cười dịu dàng.

Tay hắn cũng nhẹ nhàng ôm lấy Nhạc Yên Nhi, cẩn thận đặt cô xuống giường, điều chỉnh để cô ấy có tư thế ngủ thoải mái nhất.

Cánh môi mỏng như lông vũ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

- Chúc ngủ ngon, báu vật của anh! Từ nay về sau, hắn sẽ là người bảo vệ cho cô.

Một đêm yên giấc.

Khi Nhạc Yên Nhi tỉnh lại, mơ màng mở mắt ra,cô cứ ngỡ mình còn đang ở trong một giấc mộng dài, đợi đến khi tỉnh táo hơn một chút thì mới nhớ là những chuyện xảy ra tối hôm qua đều là sự thật.

Mà ngay cả tấm chăn mỏng đắp trên người cô vẫn còn hương vị giúp cho người ta an tâm kia.

Không ngờ cô lại bị một người đàn ông đồng tính trêu chọc thành như vậy, may mà Dạ Đình Sâm không thích phụ nữ, bằng không Nhạc Yên Nhi thật sự sẽ không thể kiềm chế được bản thân mà động lòng trước hắn mất.

Trong lòng Nhạc Yên Nhi cứ thấy bứt rứt, cô lấy di động ra nhắn tin cho Anjoye: “Đám gay mấy người cũng biết trêu chọc người khác quá nhỉ!”

sau đó liền đứng dậy thay quần áo.

Đợi cô thay đồ xong tin nhắn trả lời của Anjoye mới tới: “Đó là đương nhiên, trái tim của bọn em còn tinh tế hơn phụ nữ nhiều, chị chưa từng nghe câu này sao: mỗi người phụ nữ đều nên có một người bạn thân là gay.”

Nhạc Yên Nhi đọc xong chỉ cười nhạo một tiếng: ngụy biện! “Các cậu cứ trêu đùa người khác như thế xong có người phụ nữ nào rung động thật sự thì làm sao đây?”

“Chị à, em cũng không giấu gì chị, đây cũng là chuyện làm em khó chịu nhiều năm qua, tính tình Sâm lãnh đạm như bây giờ là do bị đám phụ nữ đó quấn quýt gây phiền hà nhiều năm rồi á!”

Thấy tin nhắn này, tay của Nhạc Yên Nhi thoáng chốc dừng lại, hóa ra bọn họ cho rằng đó là chuyện khó chịu! Anjoye lại gửi tới một tin nhắn khác: “Sâm không có kiên nhẫn chung đụng với phụ nữ đâu, lúc hai người ở chung chị nhớ để ý một chút nha, đừng để anh ấy hiểu lầm chị có ý gì với anh ấy, nếu không anh ấy nhất định sẽ trốn tránh chị đó!”

“Được, chị biết rồi!”

Nhạc Yên Nhi bình tĩnh trả lời tin nhắn, trong lòng lại nghĩ: mọi hành động của Dạ Đình Sâm đúng là thật sự đều không có ý nghĩa đặc biệt gì, có lẽ tất cả là do đàn ông đồng tính không biết cách sống chung với phụ nữ thế nào thôi.

Cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ, là giọng của mợ Trương:
  • Thiếu phu nhân, đã có bữa sáng rồi ạ!
  • Ừm, tôi xuống ngay đây!
Nhạc Yên Nhi đáp lời rồi đợi một lát để tâm trạng mình bình thường lại xong mới xuống phòng ăn dưới lầu.

Dạ Đình Sâm đang xem một tờ báo kinh tế tài chính bằng tiếng Anh, khi thấy cô ngồi xuống hắn hỏi như thể chỉ tùy ý nói ra:
  • Đêm qua ngủ ngon không?
  • Tôi ngủ ngon lắm!
  • Tôi có dặn mợ Trần chuẩn bị máy xông hương giúp dễ ngủ, một cái để trong phòng cô, một
cái nữa cô cầm đi đoàn phim dùng đi! Nghe được hắn cận thận dặn dò như vậy, Nhạc Yên Nhi thiếu chút nữa đã bị sặc sữa trong miệng.

  • Anh chuẩn bị thứ này cho tôi làm gì?
  • Cô hay mơ thấy ác mộng, nếu giấc ngủ không đảm bảo thì quay phim thế nào được!
Nhạc Yên Nhi tỏ ra không phục:

- Tôi luôn nghỉ ngơi rất tốt nhé! Dạ Đình Sâm lật qua lật lại tờ báo trên tay:
  • Không biết ngày hôm qua là ai sống chết ôm lấy tôi gọi mẹ vậy nhỉ?
  • Khụ khụ…
Lần này Nhạc Yên Nhi bị sặc thật rồi, cô trừng lớn đôi mắt ngập nước hỏi hắn:

- Thật hay đùa vậy? Dạ Đình Sâm nâng tờ báo lên cao hơn, che đi khóe miệng đang nhếch lên.

Thấy Dạ Đình Sâm không nói lời nào, Nhạc Yên Nhi lại thấy nghi ngờ tính chính xác của những lời hắn nói.

Nhưng khí thế của Dạ Đình Sâm quá mạnh, không hề giống như đang nói đùa, ai nghe xong cũng đều vô thức xem lời của hắn thành mệnh lệnh.

Nhạc Yên Nhi đang lơ đãng ăn miếng bánh mì nướng thì điện thọai của cô đột ngột vang lên, là người trong đoàn làm phim hôm qua gọi tới.

  • Alo!
  • Alo! Chào cô Nhạc, có chút chuyện nhỏ xảy ra…
Giọng nói của người trong đoàn phim có vẻ chột dạ khó hiểu.

  • Có chuyện gì thế ạ?
  • Hôm qua cô đi nhanh quá nên tôi quên thông báo với cô là hai giờ chiều nay có một cuộc họp
báo tại sảnh lớn khách sạn Victoria.

- Hả? Miếng bánh mì nướng trong tay Nhạc Yên Nhi rớt xuống.

  • Hơn nữa diễn viên còn phải tới trước một tiếng chuẩn bị…
  • Cái gì cơ?
Nhạc Yên Nhi đứng bật dậy, thậm chí cũng không hề để ý tới ánh mắt khó hiểu của Dạ Đình Sâm:

- Tôi còn chưa hẹn với thợ trang điểm nữa, trang phục cũng chưa kịp chuẩn bị.

Riêng trang điểm đã mất ít nhất ba tiếng, này làm sao mà kịp được chứ? Người của đoàn làm phim liên mồm xin lỗi:

- Là do sơ suất từ phía chúng tôi, xin lỗi cô Nhạc rất nhiều! Nhạc Yên Nhi cảm thấy vô cùng đau đầu nhưng lúc này có trách mắng người của đoàn phim cũng không có tác dụng gì, cô chỉ còn cách an ủi ngược lại người ta:

- Đừng hoảng lên thế! Bây giờ tôi tới phòng trang điểm makeup trước rồi sẽ cố gắng qua đó nhanh nhất có thể! Đợi Nhạc Yên Nhi gác máy, Dạ Đình Sâm mới hỏi cô:

- Có chuyện gì sao? Nhạc Yên Nhi kể lại toàn bộ lời của người trong đoàn phim một cách ngắn gọn nhất cho Dạ Đình Sâm nghe, trên mặt cô không giấu nổi lo lắng:

- Tôi đi trước đây! Không biết đường tới chỗ trang điểm có bị kẹt xe không, gấp quá nên có lẽ sẽ không tìm được bộ đồ nào đẹp rồi! A a a, phiền phức quá đi! Lần đầu tiên tham dự họp báo mà lại thành thế này…
  • Vậy là cô cần chuẩn bị mọi thứ xong hết trong ba tiếng?
  • Đúng vậy, ai da, phiền toái lớn rồi!
Dạ Đình Sâm ngồi đối diện nghe thấy lời của cô cũng lập tức đứng lên.

- Đi thôi! Nhạc Yên Nhi sửng sốt:

- Anh muốn đưa tôi đi đâu? Không cần đâu, anh lo chuyện công ty chắc cũng bận rộn lắm rồi… Dạ Đình Sâm coi như không hề nghe thấy lời từ chối của cô, đi thẳng tới bên cạnh Nhạc Yên Nhi, nắm cổ tay cô rồi kéo ra ngoài.

- Có tôi ở đây, cô cứ yên tâm! Giọng nói của hắn vẫn lãnh đạm như vậy, không có quá nhiều tình cảm biến chuyển, thế nhưng Nhạc Yên Nhi nghe vậy liền thấy những bất an khi nãy cũng không còn nữa.

Cảm giác lo lắng trong lòng thoáng cái đã biến mất sạch sẽ.

Chiếc xe Lincoln xa xỉ vẫn đỗ cạnh vườn hoa như mọi ngày, Nhạc Yên Nhi chỉ mới thất thần một lát, đợi tới lúc cô kịp phản ứng thì đã ngồi trong xe rồi.

Hai hàng ghế trong xe là kiểu quay mặt lại với nhau, thư ký và Nghiêm lão đang ngồi đối diện cô, còn cô thì cứ đần mặt ra.

Thư ký chưa từng gặp Nhạc Yên Nhi nên lúc này sợ tới mức choáng váng, cậu ta hoài nghi bản thân vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

Một người phụ nữ, mà còn là lúc sáng sớm, tay nắm tay cùng chủ tịch lên xe! Cậu theo chủ tịch sắp được năm năm rồi nhưng chưa từng thấy người phụ nữ nào đến gần được chủ tịch trong vòng một mét đâu! Trong khi nội tâm thư ký đang tràn ngập sóng to gió lớn, Nghiêm lão đã kịp lấy lại bình tĩnh, chào hỏi:

- Thiếu phu nhân! Phu… phu nhân của chủ tịch á? Chủ tịch kết hôn rồi sao? Chuyện khi nào thế? Thư ký hạng nhất như cậu tại sao chuyện gì cũng không biết thế này? Chẳng lẽ cậu sắp bị chủ tịch quẳng đi rồi hả? Nếu không phải được đi theo Dạ Đình Sâm làm +++++++++++++++++++++
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom