Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi lập tức lắc đầu:
- Không đâu, em tuyệt đối sẽ không làm thế.
Sau khi nói ra khúc mắc của mình, thì tâm trạng của cả hai đều khá lên nhiều.
Dạ Đình Sâm hỏi:
  • Giờ vẫn đang quay phim à?
  • Không, hôm nay trạng thái của em không tốt nên về nghỉ rồi, ngày mai quay bù.
Hôm qua ba giờ sáng cô mới về, sáng sớm nay lại chạy tới đoàn phim, chỉ ngủ có mấy tiếng đồng hồ thì đương nhiên là trạng thái không tốt rồi. Dạ Đình Sâm hiểu rõ.
- Ngoan, đi ngủ một tí đi, nhé?
Giọng nói của Dạ Đình Sâm nghe qua điện thoại cực kì quyến rũ, đặc biệt là chữ “nhé” kia, nghe mà chết mê chết mệt.
Nhạc Yên Nhi đỏ mặt nói khẽ:
- Dạ Đình Sâm, em nhớ anh.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm đột nhiên tối đi:
  • Tôi cũng nhớ em, ngoan nào, hai ngày nữa tôi tới đón em.
  • Vâng.
Hai người trò chuyện thêm lúc nữa, Nhạc Yên Nhi mới sung sướng ngắt máy rồi đắp chăn chuẩn bị ngủ bù.
Trong văn phòng ở trụ sở chính L.N, sau khi Dạ Đình Sâm gác máy thì Trần Lạc đưa cho hắn một tập văn kiện.
- Chủ tịch, đây là toàn bộ tư liệu về Giang Sở Thù.
Dạ Đình Sâm nhận tập văn kiện, đôi mắt đen huyền híp lại. Hắn nhanh chóng xem hết từ đầu đến cuối chỗ tư liệu đó một lần.
Trần Lạc lên tiếng với vẻ hơi do dự:
- Chủ tịch, anh cũng biết thân phận của Giang Sở Thù rồi đó, thế lúc trước anh nói muốn thay nhân vật của anh ta trong bộ phim này…
Văn phòng chủ tịch chìm vào không khí tĩnh lặng trong một quãng thời gian ngắn ngủi.
  • Không cần, cứ để anh ta ở lại bên cạnh Yên Nhi, xem rốt cuộc anh ta muốn làm gì.
  • Vâng.

Sau khi làm lành cùng Dạ Đình Sâm, cuối cùng Nhạc Yên Nhi cũng được ngủ một giấc ngon.
Hôm sau cô vẫn phải chạy tới trường quay từ sáng sớm, nhưng tinh thần thì đã hăng hái hơn nhiều.
Hôm nay chụp cảnh đông người, mấy thợ trang điểm đều cực kì bận rộn. Mọi người đứng chật ních trong phòng hóa trang nữ để chờ thợ trang điểm tới làm việc.
Khi các diễn viên nhỏ tụ tập cùng nhau thì bắt đầu kéo nhau nói chuyện phiếm.
  • Nói nghe nè, diễn xuất tốt không bằng mạng tốt đâu.
  • Sao mà cảm thán nghe ghê thế?
  • Lúc trước ở công ty tôi có một diễn viên không làm sao mà nổi được, tên là Đỗ Hồng Tuyết. Vẻ ngoài cô ta thì bình thường, diễn xuất cũng không tốt lắm, thế mà chẳng hiểu sao lại lọt vào mắt xanh của một nhân vật lớn, vậy là thăng tiến vèo vèo luôn.
  • Ôi giời, nhân vật lớn chừng nào? Đến đạo diễn còn chẳng buồn nhìn đám quần chúng tụi mình nữa là.
  • Là vị thiếu gia mà cả thành phố A này đều không dám gọi tên đấy, cô nói xem có lớn không?
  • Đừng bảo là cô đang nói đến Dạ thiếu đấy nhé?
  • Suỵt, không chỉ có tôi nói vụ này đâu.
  • Chắc là không phải đâu, ngôi sao hạng 1 quốc tế còn chẳng mong được nữa là, sao Dạ thiếu lại coi trọng một ngôi sao nhỏ không danh tiếng như vậy được?
  • Thật mà, Dạ thiếu trả giúp cô ta một khoản tiền bồi thường hợp đồng cực lớn, rồi mua luôn hợp đồng của cô ta về công ty giải trí Hoàn Vũ dưới trướng L.N. Bây giờ tài nguyên của cô ta tốt cực luôn, nếu không phải là show truyền hình đang hot thì cũng là nữ chính phim chính kịch, làm sao mà giấu được chứ? Chẳng có báo đài nào dám đưa tin, chỉ có bọn tôi nội bộ biết với nhau thôi.
  • Ôi, GATO thật đấy, đúng là không có so sánh thì không có đau thương mà.
  • Chẳng phải đàn ông đều thích cái loại trong sáng đáng yêu như bông hoa trắng nhỏ ấy sao, xem ra Dạ thiếu cũng không phải là ngoại lệ.
Két!
Nhạc Yên Nhi không thể nào nghe lọt tai được nữa. Cô đứng bật dậy, kéo chiếc ghế dựa phát ra âm thanh chói tai.
Mấy diễn viên trẻ đang ngồi tán nhảm lập tức im bặt rồi đồng loạt hướng ánh mắt nhìn về phía cô.
Nhạc Yên Nhi bị cả đám người nhìn vào thì hơi sửng sốt, bấy giờ mới phát hiện ra mình vừa mới kích động quá. Cô cười gượng rồi bảo:
- Ngại quá, tôi vào toilet một tí nhé.
Thì ra là thế. Mọi người đều gật đầu, Nhạc Yên Nhi đi ra khỏi phòng hóa trang.
Ngay lúc ra khỏi phòng, nụ cười của cô đã tắt ngấm.
Thử hỏi bạn nghe thấy người ta bàn tán xôn xao về chồng mình với một người phụ nữ khác thì sẽ cảm thấy thế nào?
Hôm nay Nhạc Yên Nhi đã được trải nghiệm rồi. Quả thực là khổ mà không thể nói.
Ban nãy cô chỉ muốn ném ngay tấm ảnh chụp chung của mình với Dạ Đình Sâm ra trước mặt đám người kia, để cho họ mở to mắt ra mà nhìn cho kĩ, đừng có tung tin đồn nhảm linh tinh nữa.
Đáng tiếc là cô không thể làm như vậy được.
Nói mới nhớ, Dạ Đình Sâm đã sớm muốn công khai chuyện này, nhưng mà cô nhất định không chịu.
Đúng là người câm ăn hoàng liên thật mà.
Cô không muốn nghe mấy lời phỏng đoán và bàn tán kia nữa, đành ra đây để hít thở không khí thôi.
Sau khi Nhạc Yên Nhi ra khỏi phòng hóa trang thì mọi người vẫn im lặng thêm một lúc nữa. Họ đưa mắt nhìn nhau, rồi có người mở màn, cuộc nói chuyện rôm rả lại tiếp diễn.
Một ngôi sao nữa cười thần bí:
  • Mọi người nghĩ thông tin kia có phải là thật không?
  • Tin gì á?
  • Giả ngu gì thế, cái tin Giang Sở Thù thích Nhạc Yên Nhi đấy. Cô không biết vì sao Liễu Thanh phải rút khỏi đoàn à? Chẳng phải hôm đó cô ở đấy nhìn tận mắt sao? Hôm đó Giang Sở Thù ngứa mắt với diễn xuất của Liễu Thanh rồi chống lưng cho Nhạc Yên Nhi còn gì?
  • Đúng vậy, tôi cũng thấy Giang Sở Thù nâng đỡ Nhạc Yên Nhi lắm.
  • Còn hôm qua nữa. Trạng thái của Nhạc Yên Nhi không tốt nên NG suốt, Giang Sở Thù bèn yêu cầu kết thúc công việc sớm, sao tôi cứ thấy Giang Sở Thù đau lòng vì Nhạc Yên Nhi thế nhỉ?
  • Các cô có xem weibo của Giang Sở Thù không? Hôm mà phim mới của Nhạc Yên Nhi lên sóng, Giang Sở Thù post liên tục ba status, cái nào cũng có ảnh của cô ấy đấy.
  • Nhưng thái độ của Nhạc Yên Nhi với Giang Sở Thù rất lãnh đạm mà. Chẳng lẽ là Giang Sở Thù yêu đơn phương? Làm sao mà thế được, người ta là tiểu thiên vương cơ mà!
  • Các cô thấy Nhạc Yên Nhi có đẹp không?
  • Nói thật là trong giới này nhiều gái đẹp, nhưng mà tôi vẫn thấy Nhạc Yên Nhi rất dễ nhìn, khí chất cũng không tồi nữa. Bảo sao Giang Sở Thù lại để ý cô ấy như vậy.
  • Tôi cũng thấy Nhạc Yên Nhi vừa xinh đẹp, vừa thú vị, lại còn được đông đảo mọi người công nhận nữa. Phim mới của cô ấy lần này là White Lover đang rất hot, mà cô ấy còn diễn nữ thứ đấy. Nếu bộ phim này mà chiếu sớm hơn thì chắc chắn cô ấy sẽ nhận được vai tốt hơn Tô Mộc nhiều.
  • Cô ấy mà bám vào Giang Sở Thù thật thì còn để ý tài nguyên nhỏ đó làm gì? Giang Sở Thù nói một câu gọi được cả Tô Uyển tới đây kìa, nếu làm bạn gái anh ta thì tài nguyên gì mà chẳng có.
  • Nhưng trong giới của chúng ta đâu phải cứ đẹp thì sẽ sống tốt đâu…
Đám ngôi sao nhỏ này càng chém gió về người bên cạnh thì lại càng hăng, ai nấy đều nói tới đỏ gay mặt mũi.
- Này.
Một giọng nói vang lên cắt ngang không khí náo nhiệt:
- Sao hóa trang xong rồi còn chưa ra ngoài, tôi nghe thấy thư kí trường quay gọi người nãy giờ kìa.
Thì ra là Phan Tư Lâm diễn Phục Linh.
Mấy diễn viên nhỏ này chẳng qua chỉ nghiện buôn chuyện chút thôi, chứ trong đoàn phim thì đến người quản lý đạo cụ cũng lớn lối hơn các cô nhiều. Nghe thấy có người gọi, tất cả đều mau chóng đi ra khỏi phòng hóa trang.
Phan Tư lâm bất nhẫn nhìn từng người nối đuôi nhau ra khỏi phòng hóa trang, miệng thì thào bực bội:
- Rõ một đám miệng lưỡi đàn bà.
Sau đó cô cũng ra ngoài.
Khi tất cả mọi người đi gần hết, người ngồi trước chiếc gương cuối cùng mới chậm rãi đứng lên.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoắc Vi Vi cắt không còn chút máu.
Ban nãy cô ta đã nghe hết những gì mà mấy diễn viên nhỏ kia nói, không sót một chữ nào.
Cô ta run run lấy điện thoại ra rồi gọi một dãy số:
- Liễu Thanh, làm sao bây giờ, hình như anh Sở Thù thích Nhạc Yên Nhi thật rồi…
 
Advertisement
  • Chương 359

Anjoye nắm chặt tay lại, cuối cùng thở ra một hơi đầy bất đắc dĩ, lúc này mới cảm thấy sự buồn bực trong lòng tản đi không ít, động tác kéo cô từ dưới đất lên cũng dịu dàng hơn.

Lúc đầu Nhạc Yên Nhi còn muốn phản kháng, nhưng sức của Anjoye quá lớn, mà cô thì chỉ hơi cử động một chút là vết thương lại vô cùng đau đớn.

Cô biết bản thân không tránh được nên dứt khoát không giãy giụa nữa, kệ anh ta thích hành thế nào thì hành, cùng lắm cũng chỉ là giết chết cô thôi mà!

Anjoye khom lưng bế ngang cô lên, đi thẳng lên trên gác, bước vào trong phòng ngủ của anh ta.

Nhạc Yên Nhi cũng không dám chắc đây có phải là phòng ngủ hay không, vì nơi đây có đầy đủ tất cả những thứ mà một phòng ngủ nên có, chỉ là không hề có giường.

Anjoye đặt cô trên sofa rồi cầm hộp cứu thương đi tới, thấy ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc khó hiểu của cô, nhướng mày nói:

- Sao thế? Muốn hỏi gì thì hỏi thằng luôn đi.

- Đây là phòng ngủ của cậu à?

- Đương nhiên rồi.

Anjoye hiểu ý của cô ngay, cười xấu xa hỏi lại:

- Có phải chị rất tò mò tại sao phòng ngủ của em không có giường đúng không? Nếu như buổi tối chị chịu ở lại đây với em thì em sẽ nói cho chị biết.

Vô liêm sỉ!

Nhạc Yên Nhi tức đến ứa gan nhưng lại không thể nổi cáu, chỉ đành quay đầu đi không nhìn anh ta nữa.

Anjoye cũng không giận, cứ thế nhàn nhã ngồi xuống bôi thuốc cho cô.

Nhạc Yên Nhi tránh ra, giằng lấy băng vải trong tay anh ta:

- Tôi tự làm là được rồi.

Không ngờ Anjoye không hề thương hương tiếc ngọc ấn ngón tay vào vết thương làm cô đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, gương mặt nhỏ nhắn nhăn hết cả vào.

- Sao rồi, cũng biết đau à? Không muốn bị đau hơn nữa thì ngoan ngoãn nghe lời đi, với chị, em luôn có cách.

Anjoye nở nụ cười trào phúng, nói.

Đúng thế, cô không làm gì được tên này cả, vì anh ta mặt dày hơn cô, không có giới hạn hơn cô.

Cuối cùng, Nhạc Yên Nhi đành phải ngoan ngoãn.

Cô nhìn chằm chằm Anjoye, anh ta đang cúi đầu nghiêm túc bôi thuốc, băng bó vết thương cho cô, vài lọn tóc rơi xuống trán khiến cho cả người anh ta toát ra vẻ an tĩnh mà bình thường không có, động tác của anh ta vô cùng tỉ mỉ, khi anh ta chấm bông vào dung dịch sát khuẩn rồi bôi lên miệng vết thương, Nhạc Yên Nhi đau đến mức cứng đơ cả người.

Thấy bàn tay cô bấu chặt lấy sofa, Anjoye không cần ngẩng đầu cũng biết lúc này cô đang rất đau.

- Đau thì hét lên, em sẽ không cười chị đâu.

Trong mắt anh ta bỗng xẹt qua chút hối hận và thương tiếc, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng không hề thay đổi.

Nhạc Yên Nhi tức giận trợn mắt lên nhưng vẫn quật cường không kêu ra tiếng.

Sau khi bôi thuốc xong, đầu cô đã đầy mồ hôi lạnh vì đau, những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy dọc theo đường cong sườn mặt của cô xuống, thấm ướt hết quần áo.

Anjoye tốt bụng đưa giấy ướt cho cô.

Nhạc Yên Nhi nhìn bàn tay anh ta đang chìa ra thì ngẩn người, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy giấy ướt.

Không khí giữa hai người lúc này tốt hơn nhiều, cô hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào hai mắt của anh ta, hỏi:

- Anjoye, nếu như cậu thật sự muốn dùng tôi để uy hiếp Dạ Đình Sâm thì lần trước ở bờ biển cậu đã có thể bắt tôi rồi. Nhưng cậu không làm thế mà còn thả cho tôi đi, giờ cậu lại tốn công phí sức bắt tôi lại, tôi thực sự không hiểu cậu muốn làm gì nữa. Tuy rằng lúc nào cậu cũng nói là muốn quyết một trận sinh tử với Dạ Đình Sâm nhưng tôi có thể nhìn ra, cậu không dùng hết sức…

- Không dùng hết sức ở chỗ nào?

Anjoye nhướng mày lên, lộ ra chiếc răng nanh đáng yêu, cười khanh khách ngắt lời cô:

- Khiến chị hiểu lầm như thế là lỗi của em, xem ra sau này em phải cố gắng hơn mới được.

Hô hấp của Nhạc Yên Nhi nghẹn lại, cô khẽ cau mày:

- Tại sao? Có thể nói cho tôi biết lý do tại sao không? Cho dù tôi thật sự chết trong tay cậu thì cũng hãy để tôi biết tại sao mình chết được không?

- Được, vậy em kể cho chị nghe một câu chuyện nhé.

Anh ta nói bằng giọng điệu thoải mái rồi từ từ nhắm hai mắt lại, dường như đã mệt mỏi.

Trong một gia tộc lớn có hai vị phu nhân cùng mang thai, người nào sinh con trước thì sẽ trở thành người thừa kế hợp pháp của gia tộc đó, không chỉ được kế thừa tước vị mà còn cả gia sản khổng lồ.

Nhưng đứa con của bà hai nhỏ hơn con của bà cả hai tháng, mắt thấy không có tư cách giành được gia sản, bà hai liền mạo hiểm một phen, lúc đứa trẻ được tám tháng tuổi đã mổ bụng lấy nó ra, nhưng đáng tiếc vẫn không kịp ngày dự sinh của bà cả, con của bà cả vẫn lớn hơn con của bà ta một ngày tuổi.

Từ đó về sau, vận mệnh của đứa trẻ thứ hai đã thay đổi, vì sinh non nên cơ thể nó yếu ớt nhiều bệnh, nhưng mẹ nó lại không hề quan tâm điều ấy, từ nhỏ bà ta đã bắt nó phải học hết tất cả những gì người thừa kế phải học, không chỉ là kinh tế chính trị mà còn cưỡi ngựa, đấu kiếm, võ thuật… Cơ thể nó không chịu nổi cường độ học tập như thế, mẹ nó lại luôn cho rằng nó lười biếng, cố ý trốn tránh, còn trừng phạt nó bằng những hình phạt nghiêm khắc độc ác nhất.

Cuộc sống của nó không có ý nghĩa cũng không có khát vọng gì, chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó chính là đánh bại anh hai mình.

Vào năm nó mười tám tuổi, mẹ xin cho nó tham gia kỳ sát hạch của gia tộc, nếu như nó vượt qua thì có sẽ tư cách cạnh tranh với anh hai nó.

Nhưng nó đã thua, hạng mục nào cũng thua, cơ hội tham gia sát hạch của gia tộc chỉ có một lần, nó đã vĩnh viễn mất đi quyền cạnh tranh.

Mẹ nó tức điên người, đêm đó, bà ta hủy diệt thứ mà nó yêu quý nhất.

Bọn họ có một kế hoạch mới, nếu như người thừa kế chết đi thì nó nghiễm nhiên sẽ trở thành người thừa kế chính thức.

Vì thế, nó bị bắt đi tranh giành, ngoài sáng không được thì trong tối, quang minh chính đại không được thì mưu hèn kế hiểm, không làm hại người anh đó được thì liều mạng làm hại người bên cạnh hắn.

- Vốn nó tưởng rằng, rồi sẽ có một ngày nó chết trong tay của anh nó, nhưng chuyện đó không xảy ra… vậy thì giờ đây, đành chuẩn bị để anh trai yêu quý của nó chết trong tay nó vậy.

Lúc nói đến câu cuối cùng, giọng nói của anh ta trở nên lạnh lùng rợn người như băng tuyết.

Đôi mắt đen của anh ta từ tử mở ra, phóng ra ánh sáng đáng sợ.

Không cần nói cũng biết người anh và người em trong câu chuyện của anh ta là ai.

Vốn tưởng rằng Nhạc Yên Nhi sẽ nhìn mình bằng ánh mắt cảm thông hoặc là sợ hãi, nhưng cô lại không như thế.

Đôi mắt của cô vẫn sáng rực giống như những vì sao sáng chói trên bầu trời, nhìn anh ta không chớp mắt, trong mắt cô có một thứ cảm xúc mà anh ta không hiểu.

Nhạc Yên Nhi… đang nghĩ gì?

- Thực ra… cậu cố ý không thua trong kỳ sát hạch đó đúng không?

Nhạc Yên Nhi nhìn Anjoye thật kỹ, trong mắt cô có sự thấu hiểu và lo lắng không dễ phát hiện.

Anjoye nghe thế thì không nhịn được cười, anh ta nhếch miệng để lộ ra hàm răng trắng tinh, đáp:

- Chị khá hiểu em đấy!

- Không phái là tôi hiểu cậu, mà là phong cách hành xử của cậu trước giờ luôn thế.

Nhạc Yên Nhi đột nhiên cảm thấy trong lòng nghẹn lại, cô vốn cảm thấy Anjoye xử sự quái đản, không hợp lẽ thường, nhưng sau khi nghe xong câu chuyện này, cô cảm thấy mình có thể hiểu được anh ta.

Lớn lên trong môi trường như thế suốt bao nhiêu năm trời, tính cách của anh ta muốn bình thường cũng khó.

Sau tất cả, anh ta cũng chỉ là một kẻ đáng thương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom