• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Dường như bị phản ứng của Nhạc Yên Nhi chọc cười, Giang Sở Thù bỗng áp sát cô rồi nói:
  • Sao mà phản ứng dữ thế? Sợ tôi ở sát vách cô à?
  • Giang Sở Thù.
Nhạc Yên Nhi liếc mắt nhìn anh ta:
  • Rốt cuộc thì anh muốn làm gì? Có thể nói thật cho tôi biết không?
  • Nếu tôi nói là tôi chẳng muốn làm gì cả thì cô có tin không?
Nhạc Yên Nhi quả quyết đáp:
- Không tin.
Giang Sở Thù cười ung dung:
- Vậy thôi, nếu cô không tin thì đừng hỏi, cứ nhìn xem tôi làm gì đi. Cô yên tâm, có thể tôi không được thật thà cho lắm, thế nhưng tôi nhất định sẽ không làm tổn thương đến cô.
Cô làm sao mà có thể tin tưởng một kẻ nói chuyện nửa thật nửa giả như thế này cơ chứ?
Nhạc Yên Nhi quay đi, không muốn nói chuyện cùng anh ta nữa mà tập trung đi đường.
Giang Sở Thù thấy cô im lặng thì lại chủ động hỏi:
- Mấy năm nay cô sống thế nào? Không phải là về nhà họ Cố rồi sao?
Nhạc Yên Nhi liếc nhìn anh ta rồi nói:
  • Chẳng phải anh điều tra tôi từ lâu rồi à? Việc này mà anh không biết sao?
  • Hỏi ông xã của cô kia kìa, tôi không thể điều tra được tin tức gì của cô cả, hắn ta mã hóa hết rồi.
Nhạc Yên Nhi hơi giật mình, Dạ Đình Sâm làm chuyện này sau lưng cô sao? Cô không hề biết chút gì cả.
Nghĩ đế Dạ Đình Sâm thì Nhạc Yên Nhi không khỏi nhớ lại thái độ của hắn với cô hôm nay, đó là đang chiến tranh lạnh à?
Thế là cô chẳng còn tâm trạng đâu mà thăm dò lòng dạ của Giang Sở Thù nữa, chỉ đáp một cách thản nhiên:
- Mười năm trước mẹ tôi mất, trước khi mất, bà xin Cố Văn Sinh đón tooi về nhà họ Cố nuôi lớn, Cố Văn Sinh đồng ý. Sau khi mẹ tôi mất thì tôi về nhà họ Cố ở mấy năm. Năm 18 tuổi tôi chuyển ra ngoài, thi đại học, học diễn xuất rồi vào làng giải trí.
Cô chỉ nói mấy câu nhẹ nhàng bâng quơ, thế nhưng Giang Sở Thù lại nghe ra bao nhiêu gian nan vất vả.
Nếu không gặp chuyện gì nghiêm trọng, thì làm sao một cô bé cô độc không chỗ dựa lại rời nhà từ khi mới 18 tuổi, ở thời điểm còn chưa độc lập kinh tế được cơ chứ?
Rốt cuộc mấy năm nay Nhạc Yên Nhi đã khổ sở tới mức nào?
Bàn tay buông bên người của Giang Sở Thù dần dần siết chặt.
Thấy Giang Sở Thù không nói câu nào, Nhạc Yên Nhi chủ động hỏi:
  • Thế còn anh, mấy năm nay sống ra sao?
  • Tôi…
Dương như không ngờ đề tài lại chuyển sang người mình, anh ta sửng sốt một chút rồi mới nói:
- Tôi thì đơn giản lắm, ở nước ngoài học mấy năm, trong lúc đó thì chơi trong ban nhạc, tổ chức triển lãm tranh, rồi mở concert…
Chỉ là mấy câu đơn giản, nhưng có thể thấy được cuộc sống của anh ta mấy năm nay cực kì phong phú.
Là sự phong phú của xã hội thượng lưu.
Nhạc Yên Nhi cười nhẹ rồi nói:
- Đúng vậy, anh xem cuộc sống của chúng ta hoàn toàn khác biệt. Chúng ta căn bản là người của hai thế giới khác nhau, làm sao có thể vì vài câu vui đùa của bậc cha chú năm đó mà buộc nửa đời sau vào cùng một chỗ với nhau được. Anh không cần quan tâm đến cái gọi là hôn ước kia đâu.
Nghe thấy Nhạc Yên Nhi nói vậy, không hiểu Giang Sở Thù bị chạm nọc nào mà bỗng dừng bước rồi nói với vẻ kích động:
- Không đúng, vốn dĩ cô cũng có thể sống cuộc sống như thế!
Nhạc Yên Nhi thấy anh ta phản ứng mạnh như vậy thì hơi bất ngờ:
  • Sao anh kích động thế? À, tôi đang muốn hỏi anh chuyện này đây, trước kia nhà họ Nhạc làm cái gì vậy? Nhìn xuất thân của anh thì chắc là không hề kém, nhà họ Nhạc có thể định hôn ước với nhà anh thì có lẽ là gia cảnh chênh lệch không nhiều đúng không?
  • Không có ai… nói cho cô biết hay sao?
Nhạc Yên Nhi lắc đầu:
- Tôi chỉ biết mẹ tôi đi khỏi nhà là vì muốn được lấy Cố Văn Sinh, nên mới đoạn tuyệt quan hệ với người nhà. Cho đến tận khi bà ấy chết vẫn không có một người nào của nhà họ Nhạc đến thăm, cho nên tôi cũng không biết quê quán của bà ở đâu nữa.
Hai người vừa đi vừa nói, bây giờ đã tới dưới lầu khách sạn.
Vẻ mặt của Giang Sở Thù hơi phức tạp. Anh ta rũ mi che giấu cảm xúc đi rồi nói một câu đối phó:
- Cô lên trước đi, tôi còn có việc phải làm.
Nói đoạn bèn quay lưng đi thẳng.
Nhạc Yên Nhi nhìn theo bóng anh ta mà không kịp phản ứng, không biết là mình nói câu nào chọc phải ông thần này nữa.
Thế nhưng cô và Giang Sở Thù chưa quen thân đến mức đi hỏi việc đời tư của nhau, cho nên cô cũng để mặc cho anh ta đi, rồi vào khách sạn, trở về phòng mình.
Nhạc Yên Nhi mở cửa phòng đi vào rồi nằm thẳng ra giường, cảm giác mỏi mệt suốt từ tối qua đến bây giờ ập tới.
Hình như cô mới chỉ ngủ được có ba tiếng thôi.
Thế nhưng… hôm qua Dạ Đình Sâm chờ cô về nên chắc cũng không ngủ nghỉ tử tế đúng không. Hôm nay hắn còn phải làm việc mà.
Nghĩ đến Dạ Đình Sâm, tâm trạng của Nhạc Yên Nhi lại xấu đi.
Hôm nay trạng thái của cô kém như thế cũng bởi vì toàn nghĩ về hắn.
Chắc là từ tối qua đến giờ cô đều khiến hắn thất vọng lắm nhỉ?
Hôm nay Diệp Hiểu Như đi mua điện thoại cho cô còn chưa về, thế nhưng cô vẫn nhớ như in số máy của Dạ Đình Sâm, có thể gọi cho hắn bằng máy cố định trong phòng.
Đây là dãy số mà cô khắc ghi trong lòng, dù có thế nào cũng không quên.
Tút….
Trái tim của Nhạc Yên Nhi treo lên lơ lửng cùng với tiếng chuông báo này, cả thở cũng không dám thở, chỉ sợ không có ai nhấc máy.
Thế nhưng…
- Alo
Giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng của Dạ Đình Sâm vang lên trong điện thoại.
Nhạc Yên Nhi nhớ tới thái độ lạnh lùng của hắn từ tối qua đến giờ, chẳng hiểu sao lại thấy hơi tủi thân. Cô đỏ hoe vành mắt.
- Dạ Đình Sâm…
Cô gọi một tiếng nghe rõ là tội nghiệp.
Dạ Đình Sâm nhìn thấy số lạ gọi tới, không biết là ai cho nên mới lạnh giọng trả lời, chẳng ngờ người gọi lại là Nhạc Yên Nhi. Nghe giọng nói của cô vừa buồn bã vừa tủi thân, hình như đang không vui thì phải.
Lòng Dạ Đình Sâm thắt lại.
- Sao thế? Ai bắt nạt em? Có phải chịu ấm ức gì rồi không?
Vừa suy đoán trong lòng thì ánh mắt Dạ Đình Sâm đã đanh lại.
Có người bắt nạt vợ hắn? Muốn chết sao?
- Không phải đâu Dạ Đình Sâm, em có chuyện muốn nói với anh.
Mắt phượng híp lại, Dạ Đình Sâm nhẹ giọng đáp:
  • Em nói đi.
  • Thực ra… đêm qua em không đi ăn cơm với đồng nghiệp, mà là một người bạn của em bị ốm nên em đến bệnh viện thăm. Nhưng mà anh ta không muốn cho người khác biết mình bị bệnh cho nên em mới không nói với anh…
Giọng nói nhẹ nhàng của cô mang đầy áy náy.
Tấm lưng cứng cỏi của Dạ Đình Sâm hơi run lên. Hắn không ngờ Nhạc Yên Nhi lại giải thích chuyện tối qua với mình. Tuy rằng cô nói rất qua loa, thế nhưng cô không hề gạt hắn.
Chỉ cần như thế thôi, hắn đã thấy cơn giận trong lòng tiêu tan đi rồi.
Thấy người ở đầu dây bên kia chẳng nói chẳng rằng, Nhạc Yên Nhi hơi thấp thỏm:
  • Dạ Đình Sâm, anh còn giận em sao?
  • Yên Nhi, tôi sẽ không bao giờ giận em. Tôi chỉ nghĩ mình chưa chăm sóc cho em đủ tốt, cho nên em mới không tin tưởng tôi thôi.
Dạ Đình Sâm hơi dừng một chút rồi nói:
- Tôi đang giận chính bản thân mình.
Nhạc Yên Nhi bỗng dưng muốn khóc:
  • Dạ Đình Sâm, từ nay về sau em sẽ không gạt anh nữa.
  • Tôi có thể dung túng em làm hết thảy, nhưng em không được phản bội tôi, biết không? Chỉ có chuyện này là tuyệt đối không được phép.
 
Advertisement
  • Chương 358

Nhạc Yên Nhi lạnh lùng nhìn anh ta:

- Mấy thứ mà cậu gọi là bài học đó tôi đều không muốn học.

- Không muốn học cũng không sao.

Anjoye bật cười, chỉ cửa phòng trước mặt:

- Chị ra ngoài ăn cùng em và Annie đi!

Đứng dưới mái hiên nhà người ta thì không thể không cúi đầu, Nhạc Yên Nhi cắn chặt răng liếc anh ta một cái, bước ra ngoài với vẻ miễn cưỡng.

Lúc này cô mới nhìn rõ chỗ này, khắp nơi đều được trang hoàng theo phong cách châu Âu, đèn treo thủy tinh rực rỡ, tranh sơn dầu quý giá, còn cả thảm Ba Tư nữa…

Phong cách bài trí trong nhà Anjoye rất giống với phong cách của bản thân anh ta.

Đều chỉ sợ người ta không biết mình hào nhoáng đến thế nào.

Vừa đi xuống tầng đã thấy Annie ngồi sẵn ở bên dưới, còn vui vẻ vẫy tay với cô.

Cô đang muốn xuống nhà thì bên tai lại vang lên giọng nói lạnh lùng của Anjoye:

- Nhớ kỹ, cái gì nên nói cái gì không, đừng hại chết con bé!

Nhạc Yên Nhi nghe thấy lời cảnh cáo của anh ta thì không khỏi thấy thật nực cười, chẳng lẽ một kẻ giết người như ngóe giống Anjoye lại quan tâm đến một đứa trẻ không hề có quan hệ gì với mình thế sao?

Nói cho cùng chỉ là những lời dùng để là uy hiếp cô mà thôi.

Dùng cô để uy hiếp Dạ Đình Sâm, xong lại dùng Annie để uy hiếp cô, trước giờ Anjoye chưa hề có thứ gọi là lòng tốt, trong mắt anh ta tất cả mọi người đều chỉ là những thứ có giá trị lợi dụng mà thôi, cô nên sớm nhận ra điều này mới phải.

Nhạc Yên Nhi nhếch môi cười nhạo, ngoái đầu nhìn anh ta với vẻ trêu tức:

- Nếu như cậu thật sự quan tâm con bé đến vậy thì sẽ không vứt nó lại một mình giữa lòng đường lạnh lẽo, nếu con bé thật sự phát bệnh mà mất mạng thì liệu cậu có áy náy không?

Áy náy ư…

Anjoye thấy lòng mình đột nhiên thắt lại, vừa muốn lên tiếng biện giải thì bị giọng nói lạnh nhạt của Nhạc Yên Nhi cắt ngang:

- Tôi nghĩ, lòng dạ cậu cứng rắn như thế, chắc hẳn sẽ không có bất cứ cảm giác nào đâu nhỉ?

Nhờ phúc của Anjoye, cô vĩnh viễn không thể quên được Mạnh Y Bạch đã chết thảm như thế nào.

Anjoye nghe vậy thì nuốt những lời mình định nói xuống, anh ta xoa mũi rồi mỉm cười:

- Chị cũng hiểu em thật đấy, có phải điều này nói lên rằng chị rất quan tâm em không? Nếu như để anh của em biết được e rằng sẽ ghen lắm đấy.

Nhạc Yên Nhi cắn môi, không đáp trả mà chỉ xoay người đi xuống tầng, nhưng vừa bước xuống một bậc cầu thang thì ở sau lưng đột nhiên có người đẩy một cái, cả người cô nhào về phía trước.

- A…

Cô kinh hoảng hét lên, vội vàng dùng tay ôm lấy đầu, nhưng giây tiếp theo cô đã rơi vào vòng tay của một người khác.

Chưa mở mắt ra cô đã nghe thấy giọng nói giễu cợt của Anjoye vang lên bên tai:

- Thế nào, sốt ruột lao vào vòng tay của em đến thế ư?

- Cậu… cậu vô liêm sỉ!

Nhạc Yên Nhi muốn đẩy anh ta ra nhưng lại phát hiện bản thân không cựa quậy được, anh ta ôm chặt cô vào trong lòng, hai người dựa sát vào nhau, hơi thở giống như một loại thuốc phiện dần dần đến gần, dòng khí nóng rực phun lên trên mặt khiến cho cô sợ tới mức rụt cổ lại.

Cảm giác mà Anjoye mang đến quá mức nguy hiểm, Nhạc Yên Nhi không nhịn được trợn to mắt, sợ hãi nhìn anh ta.

- Anjoye! Cậu muốn làm gì hả! Buông tôi ra!

Dường như sự kinh hoảng của cô khiến Anjoye càng vui vẻ, anh ta nở nụ cười xấu xa:

- Chị có chắc muốn em buông tay không? Nếu như bây giờ em buông ra là chị sẽ rơi xuống đấy nhé.

Đôi mắt hồ ly của anh ta cong lên thành một vòng cung đẹp mắt, bên trong tràn ngập ánh sáng rực rỡ.

Nhạc Yên Nhi không thể phủ nhận, Anjoye có đôi mắt thật sự rất đẹp, một vẻ đẹp khác hẳn với Dạ Đình Sâm, nhưng biểu cảm trong đó lại rất đáng sợ, cho dù lúc anh ta đang cười cũng khiến cho người ta kinh hãi.

Sau khi giãy giụa vô hiệu, Nhạc Yên Nhi thở hồng hộc trừng mắt nhìn anh ta, nhấn mạnh từng tiếng một:

- Xin cậu hãy buông tay ra!

Anjoye nghe thế thì trái tim không nhịn được run lên.

Đôi mắt của cô vừa to vừa sáng, bên trong tràn ngập sự quật cường không chịu khuất phục, cô nhìn thẳng vào anh ta, không hề né tránh, khiến trong lòng anh ta đột nhiên xuất hiện một loại cảm xúc không tên.

Cô muốn anh ta buông tay đúng không?

Vậy anh ta sẽ cho cô biết cái giá của buông tay.

Anjoye hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại, sau đó… thực sự buông tay.

Anh ta cứ thế đứng trên cao nhìn Nhạc Yên Nhi lăn xuống cầu thang.

Thế nhưng cô vẫn cắn chặt răng, quật cường không hề kêu đau một tiếng nào.

Lăn từ trên góc cầu thang bằng gỗ cứng xuống, Nhạc Yên Nhi cảm thấy cả người mình đã đau đến mất đi tri giác rồi, đến hô hấp cũng khiến cổ họng cô đau nhói.

Annie thấy cảnh này thì lập tức chạy đến, nhưng lại không thể chạy quá nhanh, nếu không sẽ phát bệnh mất.

Em lo lắng nói:

- Chị ơi, sao chị lại bất cẩn ngã từ trên cao xuống thế chị?

Annie không nhìn thấy cảnh Anjoye đỡ được cô nên cứ nghĩ là Nhạc Yên Nhi không cẩn thận ngã xuống thôi.

Cô không muốn con bé bị cuốn vào cuộc tranh đấu của mình và Anjoye nên nhịn đau, miễn cưỡng nhếch môi cười, rõ ràng cả người đầy vết thương mà cô còn trấn an Annie:

- Không sao đâu, chỉ bị xước da tí thôi, lát nữa chị bôi ít thuốc vào là đỡ ngay ấy mà.

Hiển nhiên Annie không biết cảm giác khi ngã từ trên cầu thang xuống là thế nào nên tin lời cô nói là thật.

Sau khi trấn an Annie, Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Anjoye, người vẫn đứng trên cầu thang với vẻ cao quý và thản nhiên như thể mình không hề liên quan.

Thấy ánh mắt của cô, Anjoye mỉm cười.

Anh ta cười thật nhẹ nhàng, quyến rũ như yêu tinh tuyệt sắc với hơi thở khát máu tà ác vậy.

Dường như anh ta đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.

Cảm nhận được sự trào phúng anh ta dành cho mình, Nhạc Yên Nhi tránh không nhìn vào mắt anh ta nữa, nhờ sự giúp đỡ của Annie để đứng dậy.

Lúc này cô mới để ý đến vết thương của mình, vết thương ở củi chỏ và đầu gối không có quần áo che chắn là nặng nhất, mấy chỗ đó đều đã bị rách da bật máu.

Annie bị máu dọa sợ, em muốn dìu cô xuống tầng dưới tìm hòm thuốc để băng bó vết thương nhưng lại bị Anjoye cản lại:

- Annie, em đi ăn cơm trước đi, trẻ con mà không ăn cơm là không lớn được đâu, anh đưa chị này đi bôi thuốc cho.

- Vậy… cũng được…

Annie không làm trái ý của Anjoye, ngoan ngoãn buông tay Nhạc Yên Nhi ra.

Anjoye ung dung bước từng bước xuống cầu thang.

Nhạc Yên Nhi thấy anh ta ngày càng tiến lại gần thì sợ hãi muốn lùi lại nhưng đầu gối của cô rất đau, cô chỉ vừa muốn bước đi thì đã đau đến mức ngã xuống dưới đất.

Ở chỗ này cô thật sự quá bị động, đứng trên địa bàn của Anjoye, vốn đã khó thắng được anh ta rồi, đã thế còn phải bận tâm tới Annie nên lại càng không thể chống lại anh ta được.

Lợi thế lớn nhất của Anjoye là đủ xấu xa để không bận tâm đến cảm giác và cách nhìn của bất cứ người nào, chỉ cần đạt được mục đích của mình là được.

Chỉ trong thời gian vài giây ngắn ngủi, Anjoye đã tới trước mặt cô, nhìn xuống cô từ trên cao.

Rõ ràng đã đau đến mức nhíu chặt mày lại rồi nhưng đôi mắt cô vẫn lóe lên vẻ kiên cường.

Thật sự khiến cho người ta vừa yêu vừa hận.

Dạ Đình Sâm cũng yêu dáng vẻ này của cô sao? Hình như anh ta đã bắt đầu hiểu Dạ Đình Sâm rồi.

Cô càng như thế thì anh ta lại càng khát khao muốn hủy diệt cô hơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom