• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Cả ngày hôm nay trong đầu Nhạc Yên Nhi cứ hiện lên vẻ mặt Dạ Đình Sâm lúc tức giận, càng nghĩ càng thấy khó chịu, trạng thái nhập diễn vì thế cũng cực kỳ tệ.
- Cắt!
Rốt cuộc đạo diễn phải hô ngừng quay, sắc mặt ông ta vô cùng khó coi:
- Nhạc Yên Nhi, giờ cô đang yêu thầm Vinh Thân vương đấy, cô cứ trợn trừng mắt lên nhìn người ta làm gì? Sợ không ai biết mắt cô to hả?
Từ khi quay White Lover đến giờ diễn xuất của Nhạc Yên Nhi vẫn luôn đạt yêu cầu, NG gần như không có, bị đạo diễn mắng thế này vẫn là lần đầu tiên.
Chính cô cũng biết mình thể hiện rất tệ, khiến mọi người mất thời gian thế nên không hề cãi lại mà ngoan ngoãn nhận lỗi ngay:
- Xin lỗi đạo diễn, vừa rồi tôi vẫn chưa nhập diễn được. Hay chúng ta quay lại lần nữa được không ạ.
Nghe thế Cốc Nguyên Minh lại gắt lên:
- Đây là lần thứ ba rồi, cô còn muốn quay lại mấy lần nữa hả?
Quả thực Nhạc Yên Nhi rất xấu hổ, đạo diễn Cốc nói đều là sự thật, trạng thái của cô hôm nay rất tệ, đã quay đến ba lần mà vẫn hỏng, cô cũng không dám chắc thêm lần nữa mình có qua nổi không.
Cách tốt nhất là hôm nay ngừng ở đây, nhưng cô nghỉ ngơi mấy hôm giờ mới về lại đoàn, lời này cũng không làm sao nói ra nổi.
- Hôm nay dừng ở đây đi.
Có tiếng nói chuyện từ phía sau vang lên, Nhạc Yên Nhi quay đầu lại mới biết người vừa lên tiếng là Giang Sở Thù.
Đạo diễn cũng nhìn sang bên này, thấy người nói là anh ta nên sắc mặt cũng dễ nhìn hơn một chút, nhưng vẫn lo lắng hỏi lại:
- Cậu sao thế Sở Thù? Không muốn diễn nữa à?
Cốc Nguyên Minh dám to tiếng mắng mỏ Nhạc Yên Nhi nhưng với Giang Sở Thù lại không nói nổi một câu nặng lời nào.
Chỉ nghe anh ta ậm ừ một tiếng, xong không chờ đạo diễn nói gì đã bước nhanh về phía khu vực nghỉ ngơi:
- Tôi mệt, trạng thái hôm nay không tốt nên không muốn diễn nữa, để mai quay tiếp đi.
Đạo diễn tuy đã biết tính tình anh ta mưa nắng thất thường nhưng cũng không ngờ được lại thất thường đến mức này, bảo không thích liền không buồn diễn nữa.
Dù là thế ông vẫn phải nhỏ nhẹ dỗ dành anh ta:
- Đã nói hôm nay phải quay rồi mà Sở Thù? Mới chưa được một tiếng mà cậu đã mệt rồi sao? Mấy hôm trước mọi người nghỉ nên đã chậm trễ lắm rồi đó…
Giang Sở Thù vừa ngẩng mặt lên nhìn một cái đạo diễn đã không nói tiếp được.
Anh ta cười tủm tỉm, có vẻ rất hiền lành hỏi;
  • Ồ, thế rồi sao?
  • Phim trường này chúng ta chỉ thuê hai tháng thôi, nếu đến thời hạn vẫn chưa quay xong sẽ phải bồi thường một khoản không nhỏ đâu.
Không phải Cốc Nguyên Minh muốn ép Giang Sở Thù nhưng quả thực kinh phí cho phim cũng không dư dả gì.
- Nếu phim phải bồi tiền tôi sẽ chịu cho, vậy được chưa?
Anh ta vỗ vai đạo diễn Cốc, ung dung bảo:
- Cứ thoải mái đi, chỉ cần trạng thái của tôi ổn định đảm bảo quay một lần là qua ngay, sẽ không làm chậm tiến độ đâu.
Nói đến mức này rồi đạo diễn cũng không còn lời nào nữa, ông đành đi sắp xếp để quay các cảnh khác trước.
Lúc Giang Sở Thù đang định đi tẩy trang và thay đồ thì bị Hoắc Vi Vi ngăn lại.
- Anh Sở Thù, anh lại giúp người kia phải không?
Cô ta trợn trừng mắt lên chất vấn.
Đối với cô ta Giang Sở Thù không cần giữ thái độ lịch sự như với đạo diễn, thờ ơ nói:
  • Tránh đường.
  • Em không tránh! Em còn muốn hỏi anh, anh phát lại weibo kia là có ý gì? Vì sao phải che chở cô ta như vậy? Nhạc Yên Nhi có cái gì tốt chứ? Chẳng lẽ anh thích cô ta thật sao?
Hoắc Vi Vi hỏi một tràng dài như pháo liên thanh.
Giang Sở Thù đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Hừ, sao lúc trước không thấy con nhóc này khiến người khác khó chịu thế nhỉ?
Nụ cười thường trực của Giang Sở Thù biến mất hẳn, lạnh lùng nhìn Hoắc Vi Vi, trong mắt rõ ràng là khó chịu lẫn ghét bỏ.
- Hoắc Vi Vi, không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Cô đừng có xen vào chuyện của tôi? Cô chỉ cần tự lo cho mình là tốt rồi, cả ngày làm mình làm mẩy trong đoàn, cô cho mình là ai thế? Đừng có lúc nào cũng dựa vào vài đồng bạc của cha cô mà ra vẻ ta đây như thế.
Những lời này thật sự rất khó nghe, mắt Hoắc Vi Vi đã đỏ hoe cả lên.
  • Anh Sở Thù, sao anh lại như thế? Trước đây anh không đối xử với em thế này cơ mà… Hai ta còn có hôn ước nữa, em vào showbiz, đến thành phố A cũng chỉ vì muốn được ở bên cạnh anh thôi…
  • Chỉ là lời nói đùa của người lớn mà cô cũng tin à, tôi sẽ không bao giờ cưới người như cô.
Giang Sở Thù thản nhiên bỏ lại một câu như vậy xong lập tức bước qua người Hoắc Vi Vi, đi thẳng vào phòng thay đồ.
Cô ta vẫn muốn chạy theo nhưng nhìn thấy cái biển to ghi mấy chữ ‘Phòng thay đồ nam’ thì rốt cuộc vẫn dừng lại.
Anh Sở Thù…
- Cho tôi đi nhờ.
Lúc này phía sau lưng cô ta vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, Hoắc Vi Vi quay lại nhìn một cái, vừa thấy là ai đã nghiến răng nghiến lợi.
  • Nhạc! Yên! Nhi!
  • Hử?
Nhạc Yên Nhi nhìn cô ta, không hiểu sao cô ta gọi tên mình mà phải gằn lên như thế:
- Có chuyện gì sao cô Hoắc?
Khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn của Hoắc Vi Vi lúc này đã tràn ngập oán hận:
- Tất cả là tại cô, tại cô nên anh Sở Thù mới biến thành như vậy!
Lại là Giang Sở Thù!
Thấy dáng vẻ của Hoắc Vi Vi Nhạc Yên Nhi liền hiểu ra là nợ tình cảm của anh chàng kia rồi, nhưng đó đều là chuyện riêng của anh ta, cô cũng không tham dự được, chỉ bảo:
- Phiền cô tránh đường, tôi còn muốn đi thay đồ.
Cô ta lại như nổi điên túm lấy áo cô, giận dữ hét lên:
- Không được! Cô phải hứa từ giờ không được có quan hệ gì với anh Sở Thù cho tôi!
Nhạc Yên Nhi thấy cực kỳ khó chịu, con gái nhà giàu đúng là không giống người thường, loại lời kịch sến súa thế này mà cô ta cũng mở miệng ra nói được. Không biết nên nói cô ta ngây thơ thuần khiết hay não tàn ngu si mới đúng nữa.
Nếu là lúc khác có lẽ cô còn có thể nhẹ nhàng khuyên giải cô ta để cô ta bình tĩnh lại nhưng tiếc là giờ tâm trạng cô cũng đang rất tệ, không có hơi sức đâu mà đi an ủi loại người luôn tự cho mình là đúng này.
Cô nhẹ nhàng rút tay áo bị cô ta nắm ra, nhỏ giọng bảo:
- Cô làm phiền tôi thì có ích gì, cô nên biết động vào tôi chỉ càng làm anh Sở Thù của cô ghét cô hơn mà thôi.
Dứt lời cô lập tức đi thẳng một mạch vào phòng thay đồ.
Để lại Hoắc Vi Vi vẫn còn đang ngây người tại chỗ, lát sau cô ta mới tức giận dẫm chân như điên.
- Cô ta nhận rồi à? Chẳng lẽ anh Sở Thù và cô ta có quan hệ gì thật sao?
Đến lúc Nhạc Yên Nhi thay đồ và tẩy trang xong đã không còn thấy bóng dáng cô ta đâu nữa, nhưng lúc cô định ra khỏi phim trường lại nhìn thấy Giang Sở Thù.
Cô vốn không muốn nói gì với anh ta nên quay đầu sang hướng khác, không ngờ anh ta cũng đi theo.
Thấy vậy cô cau mày hỏi:
- Anh đi theo tôi làm gì?
Giang Sở Thù vẫn cứ cười tủm tỉm như mọi khi:
- Tôi có đi theo cô đâu, tôi đang về khách sạn thôi mà.
Hướng này chỉ có một khách sạn, chính là nơi Nhạc Yên Nhi đang ở.
- Chẳng lẽ anh đang ở trong khách sạn tôi thuê phòng à?
Nhạc Yên Nhi hỏi lại.
Giang Sở Thù cười híp cả mắt lại:
- Tôi không chỉ ở cùng một khách sạn với cô đâu, tôi còn ở ngay bên cạnh phòng cô nữa đấy.
Nhạc Yên Nhi kinh ngạc, ba phòng tổng thống của khách sạn đó ngoài phòng của cô và Đỗ Lệ vẫn còn một căn nữa, cứ tưởng đó là phòng của đạo diễn Cốc, hóa ra lại là của anh ta!
 
Advertisement
  • Chương 357

Anjoye ngồi trong căn phòng theo dõi tối om. Căn phòng này nằm trên tầng cao của ngôi biệt thự, có một cửa sổ trên mái tỏa ra ánh sáng, thế nhưng ánh mặt trời cách anh ta sao mà xa xôi thế, như thể nó vĩnh viễn chẳng thể xua đi cái lạnh quanh anh ta.

Nhạc Yên Nhi ngồi trong phòng một mình. Cô muốn ra ngoài nhưng bị người ngăn lại.

May mà Anjoye còn chút nhân tính. Cứ cách một tiếng, anh ta lại sai bác sĩ vào phòng kiểm tra tình hình cho cô bé kia, đến giờ cơm cũng sẽ mang đồ ăn đến.

Cứ ngồi thế đến khoảng năm giờ chiều, Nhạc Yên Nhi vô cùng khó chịu. Cô vừa hi vọng Dạ Đình Sâm sẽ tới cứu mình, vừa sợ rằng hắn sẽ bị người ta uy hiếp, cả buổi chiều đều rối như mớ bòng bong.

Thế nhưng cô không thể quyết định chuyện này. Cô không hề biết gì về thế giới ở bên ngoài.

Chắc là Dạ Đình Sâm đã biết cô mất tích rồi chứ nhỉ?

Anh có biết cô đang ở đâu không? Anh có thể tới cứu cô hay không?

Nhạc Yên Nhi cảm thấy dạo này mình đen đủi thật. Mấy hôm trước vừa bị đám côn đồ Hương Giang bắt cóc lôi đi chụp ảnh khỏa thân, đến giờ cô vẫn không biết nguyên nhân vì sao, mà Dạ Đình Sâm cũng không chịu nói.

Đến hôm nay thì lại rơi vào tay Anjoye. Với tính cách biến thái của tên đó thì Nhạc Yên Nhi không biết là anh ta sẽ làm chuyện gì nữa.

- Chị ơi… sao chị lại ngồi dưới đất?

Trong lúc Nhạc Yên Nhi đang bất lực nhất thì cô bé trên giường cất tiếng nói, khiến cho trái tim cô nảy lên một nhịp:

- Em tỉnh rồi à? Em thấy sao rồi? Có cần gọi bác sĩ không?

Nhạc Yên Nhi nhào đến bên giường rồi hỏi đầy lo lắng.

Annie lắc đầu. Nó không thấy cơ thể có gì không ổn, chỉ có trái tim hơi đau mà thôi, đó là di chứng sau khi phát bệnh.

Nó nhìn Nhạc Yên Nhi thì nhận ra chị này thật là quen.

- Chị ơi, em đã gặp chị rồi!

Nhạc Yên Nhi sửng sôt, cô đã gặp cô bé này rồi sao? Sao cô lại không có ấn tượng gì hết vậy?

  • Em gặp chị ở đâu cơ?
  • Tối nào anh và em cũng xem phim chị đóng đó, chị ở trong phim xinh lắm là xinh.
Anh? Anh nào? Chẳng lẽ là Anjoye sao?

Tối nào Anjoye cũng xem White Lover với cô bé này á?

Nhạc Yên Nhi đơ ra. Lúc cô còn đang sững sờ thì lại nghe thấy Annie hỏi:

  • Nhưng mà chị ơi, sao chị lại ở nhà em vậy?
  • Nhà em?
Nhạc Yên Nhi mở to mắt. Cô nghĩ tới máy theo dõi và loa phát thanh ban nãy, rõ ràng là do Anjoye trang bị ở đây, nơi này chắc chắn là địa bàn của anh ta:

- Đây là nhà của Anjoye phải không?

Annie gật đầu:

- Đúng rồi, anh nói đây là nhà của anh và em mà. Chị ơi, em tên là Annie, anh đưa em ở bệnh viện về đây đấy. Chị thì sao? Chị có quan hệ gì với anh thế?

Cô với Anjoye có quan hệ gì với nhau?

Nhạc Yên Nhi chẳng biết phải trả lời câu hỏi này ra sao nữa.

Nói cô là chị dâu Anjoye thì anh ta có chịu nhận không?

Đúng lúc này thì một giọng nói bỗng vang lên ngay đằng sau Nhạc Yên Nhi:

- Chị ấy là bạn của anh, biết hôm nay anh xuất viện nên chị đến thăm đó mà.

Có người đẩy cửa bước vào, Nhạc Yên Nhi chẳng cần nhìn cũng biết là ai. Cô không nén nổi, cả người run lên.

Cô muốn quay người chạy trốn theo bản năng, thế nhưng vừa bước được một bước thì đã bị Anjoye nắm vai kéo lại.

Vì Nhạc Yên Nhi vừa xoay người nên bây giờ cả hai đang đối diện với nhau trong tư thế cực kì xấu hổ. Anh ta nắm vai cô và nhìn thẳng vào mắt cô.

- Chạy cái gì, tôi là nước lũ hay là thú dữ mà phải chạy? Tôi có ăn thịt cô không?

Anh ta nghiêng đầu cười, đôi mắt hồ ly cong cong, nụ cười rạng rỡ mà vô tội.

Nhạc Yên Nhi nghiến răng lườm anh ta, tức giận đến mức siết chặt nắm tay.

Nước lũ thú dữ? Anh ta còn đáng sợ hơn cả nước lũ và thú dữ ấy chứ!

Thế nhưng sau lưng cô còn một Annie không hiểu sao lại bị Anjoye bắt tới nơi này. Cô bé lại còn hồn nhiên tin tưởng đại ác ma này nữa chứ. Nếu bây giờ cô trở mặt với Anjoye thì cô bé này có gặp nguy hiểm gì không đây?

Đúng lúc này thì Annie đột nhiên trèo xuống giường rồi nắm lấy tay của Nhạc Yên Nhi. Bao nhiêu sức lực của cô đều trút hết, bàn tay đang nắm cũng thả lỏng hẳn ra.

Cô cúi xuống nhìn Annie, thì thấy con bé mở to đôi mắt tròn xoe ngây thơ nhìn mình đăm đăm:

- Chị ơi, chị đến thăm anh em thật sao?

Nhạc Yên Nhi còn chưa kịp trả lời thì Anjoye đã nói trước:

- Anh nói mà còn sai được à?

Ánh mắt anh ta đọng lại trên người cô như vô tình, nóng cháy.

Nhạc Yên Nhi giật thót trong lòng.

Annie nghe Anjoye nói xong thì có vẻ vui mừng lắm.

- Thật sao? Thế thì chị tốt quá, anh nằm viện lâu ơi là lâu mà chẳng có ai đến thăm cả đâu.

Anjoye cười khẽ:

- Annie ngốc, không tính chú Blake à?

Annie nghiêm trang lắc đầu:

- Đương nhiên là không tính rồi, chú Blake là đồng nghiệp của anh mà, chú ấy tìm anh là vì có việc thôi. Chỉ có mỗi chị là đến thăm anh thôi!

Annie còn nhỏ nhưng cứ như một bà cụ non, không ngờ nó lại phân biệt rõ được cả bạn bè và đồng nghiệp.

Annie vui lắm, cứ nắm lấy tay Nhạc Yên Nhi lắc lư, chẳng nỡ buông ra.

Đứa trẻ này… thích Anjoye thật lòng.

Anjoye cúi xuống, cưng chiều vuốt ve mái tóc của Annie rồi hỏi:

  • Nếu Annie thích chị, thì để chị ở đây chơi mấy ngày em có hoan nghênh không?
  • Có chứ, đương nhiên là em hoan nghênh rồi!
Annie gật đầu liên tục, cứ như sợ rằng chậm một chút thì Anjoye sẽ nghĩ là nó không muốn.

Anjoye thấy dáng vẻ kích động của con bé thì dặn dò:

- Đừng xúc động quá, tim của em không khỏe đâu.

Annie hiểu rõ tình hình thân thể của mình. Nghe vậy, nó hít sâu một hơi rồi buông tay Nhạc Yên Nhi ra:

- Chị ơi, em đi ra ngoài nghỉ ngơi đây, nếu không…em sẽ chết mất.

Nhạc Yên Nhi nhìn cô bé đáng yêu rời đi, trái tim thắt lại từng cơn.

Cô rất muốn nói cho nó biết tất cả những gì mà Anjoye đã làm, thế nhưng nhìn thấy nó vui mừng như thế thì cô lại không nỡ.

Con trẻ đơn thuần và thiện lương như thế, mà Anjoye dám lừa nó thế này!

Nhạc Yên Nhi tức điên người, bèn hỏi thẳng:

- Rốt cuộc thì cậu làm gì con bé rồi? Cậu vẫn luôn lừa nó phải không?

Anjoye nhướn mày:

- Lừa thì làm sao? Bây giờ nó vui vẻ như thế chẳng phải là tốt lắm à? Không phải lúc nào sự thật cũng tốt đẹp, chỉ cần có thể khiến nó vui vẻ là được rồi. Khi cả thế gian này vứt bỏ nó, chỉ có mình tôi đón nhận nó, thế thì dù tôi lừa nó cũng có sao đâu?

Nhạc Yên Nhi không ngờ Anjoye chẳng những không thấy xấu hổ mà còn cho đây là việc đương nhiên.

Cô giận đến nghiến răng:

  • Cậu… cậu là đồ điên!
  • Đồ điên? Tôi thích cách gọi này lắm.
Anjoye cười ha hả, đôi mắt ánh lên tia sáng khôn lường:

- Yên Nhi, đã lâu không gặp, không ngờ cô vẫn còn ngây thơ như thế. Xem ra lần trước tôi dạy cho cô một bài học mà cô chẳng hề nhớ chút nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom