• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi cố gắng để không bật khóc, cô lại gần Lâm Đông Lục, muốn an ủi anh.
- Xin em… đừng lại gần anh… anh sẽ làm em bị thương mất, anh đã khiến em tổn thương quá nhiều rồi…
Lâm Đông Lục dựa vào tường, lồng ngực phập phồng lên xuống, sắc mặt giống như đang đau đớn vô cùng.
Thanh âm của anh ta run lên bần bật, vừa tha thiết mong chờ lại vừa muốn cự tuyệt cô, chính bản thân anh cũng đang rơi vào mâu thuẫn vô hạn.
Nhạc Yên Nhi không đáp, cô thong thả mà kiên định bước tới trước mặt Lâm Đông Lục, ngồi xổm xuống nhìn anh.
- Tôi sẽ không nói với ai khác chuyện này, chỉ có một mình tôi biết thôi. Anh chấp nhận điều trị đi, được không?
Cô nửa dỗ nửa khuyên, giống như nói với một đứa trẻ ương ngạnh.
Nhưng Lâm Đông Lục vẫn kiên quyết lắc đầu:
- Không được… không… Anh vẫn chưa nắm được quyền thừa kế, anh không thể buông tay được…
Nửa câu sau, anh không nói ra.
Nếu buông tay anh sẽ không còn cơ hội giành lại cô, mất đi cô còn khó chịu hơn là chết.
Nhạc Yên Nhi quả thực không thể hiểu nổi cố chấp của anh ta, bi ai lẫn phận nỗ trào dâng làm cô không kìm được quát lên:
- Anh điên rồi phải không Lâm Đông Lục?! Anh thật sự trở thành người điên thì dù nắm được quyền thừa kế thì sao chứ? Mọi thứ cũng sẽ không phải của anh nữa! Chẵng lẽ những thứ ngoài thân như thế còn quan trọng hơn mạng sống của anh ư?
Cô kích động đến mức nước mắt vô thức lăn dài trên má.
Lâm Đông Lục thấy cô rơi lệ, nháy mắt cả người cứng đờ ra.
Cô ấy khóc…
Anh sao có thể chịu được khi thấy cô khóc đây?
Lâm Đông Lục run rẩy giơ tay ra, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đọng trên mi mắt cô.
Cố gắng kiềm chế nóng nảy trong lòng, anh nhẹ giọng dỗ dành:
- Yên Nhi, đừng khóc… Anh không muốn thấy em rơi lệ như vậy đâu…
Thanh âm mềm nhẹ, hệt như những năm tháng hai người còn bên nhau.
Nhưng hiện tại cảm xúc của Nhạc Yên Nhi đang rất bất ổn, căn bản cô không hề có tâm trạng quan tâm đến ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh ta.
Thấy ngữ khí của Lâm Đông Lục đã mềm mỏng hơn, cho rằng anh ta đã dao động rồi, cô vội nắm tay anh, nói như van xin:
- Anh chữa bệnh đi, Lâm Đông Lục, xin anh đấy. Anh là người thừa kế duy nhất của Bất động sản Quảng Thịnh, điều này sẽ không bao giờ thay đổi hết, tôi biết mẹ anh luôn rất nghiêm khắc nhưng dù sao anh cũng là con trai độc nhất của bà, bà cũng chỉ mong điều tốt cho anh thôi. Anh đừng cố chấp nữa, quay về xin lỗi bà rồi an tâm chữa bệnh đi, được không?
Lâm Đông Lục nhìn cô vẻ tiếc thương.
Cô bé ngốc nghếch này, cô vẫn luôn cho rằng cả thế giới đều chỉ đơn giản như vậy hay sao?
Lâm Đông Lục nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một tiếng, vô cùng bi thương.
- Yên Nhi em không hiểu rồi. Chuyện nhà anh không đơn giản vậy đâu, giờ anh mà buông tay là sẽ mất hết tất cả, anh sẽ mất đi thứ mình muốn có nhất, cũng mất đi quyền lợi để tranh đoạt lần nữa.
Chỉ có là người thừa kế chính thức của Quảng Thịnh anh ta mới có cơ hội cạnh tranh với Dạ Đình Sâm. Anh ta đã loại bỏ nhiều người chắn đường mình như vậy, lúc này làm sao có thể buông tay cho được đây.
Những lời này Lâm Đông Lục không nói ra, Nhạc Yên Nhi đương nhiên cũng không thể hiểu được.
Cô chỉ biết quan hệ của hai mẹ con Lâm Đông Lục không tốt, mẹ anh ta vẫn đang nắm giữ quyền điều hành công ty.
- Tôi không biết anh sẽ mất đi thứ quý giá gì, tôi chỉ hỏi anh một câu, anh nói hiện giờ anh và Bạch Nhược Mai đang sống rất hạnh phúc, chẳng lẽ thứ anh muốn có còn quan trọng hơn cô ta sao? Nó đáng để anh hy sinh hạnh phúc đang có mà lao vào tranh đoạt sao?
Nhạc Yên Nhi nhìn thẳng vào mắt anh ta, chậm rãi nói từng từ một.
Lâm Đông Lục không hề tránh né ánh mắt cô, anh quả quyết đáp lại:
  • Phải.
  • Anh điên rồi! Anh có biết làm vậy mình sẽ mất đi cái gì hay không! Đến khi anh thật sự trở thành kẻ điên rồi chả lẽ vẫn cần thứ quý giá kia sao? Anh có thể tỉnh táo một chút không hả Lâm Đông Lục, anh có biết mình đang buông tha cái gì không?
Nhạc Yên Nhi muốn mắng cho anh ta tỉnh lại, nhưng không ngờ cô lại thấy Lâm Đông Lục nhẹ nhàng nở nụ cười.
- Anh biết mình buông tha cái gì, thế nhưng… Anh không hối hận…
Nhạc Yên Nhi không còn biết phải nói thế nào cho đúng nữa.
Giờ cô đã không còn quan hệ gì với anh ta, thứ cô có thể làm chỉ là như vậy mà thôi. Là một người bạn, cô căn bản không có tư cách can thiệp vào bất cứ quyết định nào của anh ta.
Nhưng còn có Hank mà!
Lâm Đông Lục trước kia từng nói qua với cô, Hank là con riêng của cha anh, hai người có quan hệ máu mủ, thế nên anh mới tin tưởng Hank đến vậy.
Ánh mắt Nhạc Yên Nhi sáng lên, cô nói:
  • Tôi sẽ chỉ nói cho một mình Hank, có được không? Để anh ta tới chăm sóc anh, giúp anh chữa bệnh, nhé?
  • Không được!
Lâm Đông Lục ngap lập tức từ chối, ngữ khí quyết đoán vô cùng.
Nhạc Yên Nhi giật mình hỏi lại;
  • Vì sao?!
  • Hank sẽ ngăn cản anh, buộc anh phải rời khỏi thành phố A. Anh ta sẽ không ủng hộ anh theo đuổi khát vọng của mình mà chỉ cản trở anh thôi! Yên Nhi, anh vốn không muốn để em biết chuyện này, đều tại lúc anh đau đầu đến mơ hồ đã để bác sĩ gọi cho em. Nhưng giờ ngoài bác sĩ Trương em là người duy nhất biết chuyện, em nhất định phải giữ bí mật giúp anh!
Nhạc Yên Nhi vừa lắc đầu vừa bước lùi về sau, run rẩy lên tiếng:
  • Tôi… tôi không làm được, thế là hại anh! Lâm Đông Lục, anh đừng ép tôi, tôi đã biết chuyện sẽ không thể không quan tâm được!
  • Không! Em chắc chắn làm được!
Mắt Lâm Đông Lục đã đỏ cả lên, bên trong nảy lên ánh sáng khó lường, anh ta bước lên phía trước, nắm chặt lấy cổ tay cô, cất tiếng nói lạnh lùng như ma quỷ:
  • Lần này em nhất định phải giúp anh, bởi vì ngoài em ra không có ai giúp anh được nữa!
  • Không… Anh buông tôi ra, tôi muốn đi tìm Hank…
Nhạc Yên Nhi ra sức giãy giụa, cố hết khả năng đẩy Lâm Đông Lục tránh ra.
Anh ta sợ sẽ làm cô bị thương nên vẫn luôn cẩn thận không nắm quá mạnh, cũng không phòng bị nên khi bị cô dồn hết sức đẩy một cái cả cơ thể đang suy nhược vì bệnh tật lập tức ngả ra sau.
Đầu anh ta đập mạnh vào thành giường.
Nhạc Yên Nhi vừa được giải thoát đang muốn chạy đi lại đột nhiên nghe thấy một tiếng gào đàu đớn sau lưng.
Một tiếng kia… hệt như vừa trải qua đau đớn bị xé rách thân thể vậy.
Cô sợ hãi quay phắt đầu lại, vừa hay thấy Lâm Đông Lục ôm đầu cuộn mình dưới sàn, người anh ta run lên bần bật, đau đớn lặn lộn trên mặt đất.
- Lâm Đông Lục!
Nhạc Yên Nhi không hề nghĩ ngợi nhào qua, ôm chầm lấy anh ta, nhìn anh ta hai mắt đã đỏ rực lên, gân xanh trên trán cũng rung lên bần bật, khắp người ướt đẫm mồ hôi.
Dáng vẻ của anh ta… quả thực giống như đang phải chịu nỗi đau đớn khôn cùng vậy!
Nhạc Yên Nhi thấy anh ta như vậy thì không kìm được nước mắt:
- Tôi… tôi đi gọi bác sĩ, anh chờ tôi…
Dứt lời cô liền muốn đứng dậy chạy đi.
Nhưng Lâm Đông Lục lại nắm chặt tay cô, dùng hết sức đẩy ra vài tiếng từ giữa hàm răng đang cắn chặt vì đau của mình.
- Đồng ý với anh đừng nói cho kẻ nào đi, xin em…
Cả người Nhạc Yên Nhi bỗng cứng lại.
Anh ta… cố chấp đến vậy sao?
Nhìn khuôn mặt vốn cực kỳ anh tuấn giờ lại vặn vẹo vì cơn đau, nhất thời cô không biết phải làm thế nào nữa.
 
Advertisement
  • Chương 353

Anjoye đạp mạnh xuống người Blake, không chút thương hại.

Nhận thấy xương sườn y gãy rồi, anh ta mới cúi người xuống, cười hì hì rồi bảo:

  • Anh bảo tôi cần bàn bạc kĩ hơn, nhưng mà tôi không đủ kiên nhẫn để chơi thả dây dài câu cá lớn. Tôi nói cho anh biết, tôi muốn đánh ngã Dạ Đình Sâm, muốn đánh ngã hắn bằng cách nào nhanh nhất ấy!
  • Thiếu gia… chuyện này… không được đâu.
Blake rên lên đau đớn rồi hộc ra một đám bọt máu:

  • Phu nhân nói với tôi…
  • Anh có biết tôi sợ nhất là gì không?
Anjoye đột nhiên ngắt lời Blake rồi cười tươi roi rói. Nụ cười này dưới ánh mặt trời vô hại biết bao, nhưng giờ đây trong mắt Blake thì nó lại đáng sợ không xao tả xiết.

Dù Anjoye đang cười, nhưng đáy mắt anh ta lại rét căm căm.

Blake nghĩ đến thủ đoạn của Anjoye mà run rẩy cả người.

Thứ mà Anjoye sợ nhất… rốt cuộc là gì đây?

Anjoye nhìn bộ dạng y như vậy thì tươi cười vỗ lên mặt y rồi gằn từng chữ:

- Là Dạ Đình Sâm! Người mà tôi sợ nhất chính là Dạ Đình Sâm! Một ngày hắn còn chưa chết thì tôi còn ăn không ngon, còn ngủ không yên! Thế nhưng không một ai trong các người đủ tư cách giết chết hắn, chỉ có tôi mà thôi! Dạ Đình Sâm nhất định phải chết rục ở trên tay tôi!

Những lời ấy vang vọng trong ngôi biệt thự như núi tuyết đổ xuống, khiến cho người ta lạnh run.

Blake sợ hãi nhìn Anjoye, cảm thấy như mình không quen biết người này.

  • Thiếu gia… cậu… cậu đang nói đùa phải không? Chúng ta có cùng một mục đích là đánh đổ đại thiếu, cậu ra tay một mình như vậy là không sáng suốt, hơn nữa phu nhân…
  • Cút mẹ nó phu nhân của anh đi!
Anjoye dường như bị hai chữ kia kích động. Anh ta đứng thẳng dậy rồi đá mạnh vào bụng Blake.

Blake rên lên thảm thiết vì đau đớn, cả người trượt đi trên mặt sàn bóng lộn, cuối cùng không lên tiếng nữa, máu trên khóe miệng tràn xuống mặt đất, từng hơi thở đều rất mong manh.

Anjoye không thèm nhìn y mà chỉ ra lệnh một cách hờ hững:

- Đuổi Blake về chỗ nhị phu nhân ở Anh Quốc, rồi bảo với nhị phu nhân rằng…

Anjoye thu lại nét cười, ánh mắt nhuốm vẻ tối tăm:

- Dạ Đình Sâm là kẻ địch của một mình tôi, không ai được phép động vào hắn. Nếu có người dám làm tổn thương một ngón tay của hắn thì tôi sẽ chặt tứ chi của kẻ đó xuống! Nếu Dạ Đình Sâm rơi một giột máu, thì tôi sẽ lột da kẻ đó! Nếu như hắn bị đám đui mù thích bàn bạc kĩ lưỡng kia giết chết, tôi sẽ bắt cả nhà kẻ đó chôn cùng! Bất kể kẻ nào làm tổn thương Dạ Đình Sâm đều sẽ là kẻ địch của tôi, cả nhị phu nhân cũng không ngoại lệ!

Tiếng nói như chuông đồng, vang vọng vào tận đáy lòng, khiến cho người ta kinh hoàng run rẩy.

Anjoye không quan tâm đến Blake đang nằm hấp hối trên mặt đất. Anh ta quay người đi thẳng lên tầng.

Phòng của Annie đã được bố trí xong xuôi từ lâu. Đó là một căn phòng công chúa xinh xắn với tường sơn hồng phấn, chiếc giường công chúa mềm mại, búp bê bày khắp nơi và một tủ váy muôn màu sắc. Căn phòng ấy có thể thỏa mãn hết thảy những ước mơ của một cô bé.

Sau khi được người hầu đưa vào đây thì Annie ngây ra sửng sốt. Cô bé đờ người hai phút mới ngỡ ra đây là phòng mình.

Đáng tiếc là ngay cả khi cực kì vui sướng thì cô bé vẫn phải kìm chế, nếu không trái tim của nó sẽ không thể chịu đựng nổi.

Nghe thấy tiếng bước chân vang lên đằng sau, Annie vội quay đầu lại, khi thấy đó là Anjoye thì nó vui vẻ lao vào lòng anh ta.

- Anh ơi anh đến rồi, đây là căn phòng mà anh chuẩn bị cho Annie sao? Annie thích lắm đó!

- Em thích là được rồi, tất cả đều là của em.

Anjoye mỉm cười dịu dàng vô tận.

- Em có phải về bệnh viện nữa không anh?

Annie chớp đôi mắt to tròn rồi hỏi.

Anjoye cúi người nhìn thẳng vào cô bé:

- Em có muốn về đó không?

Annie lắc đầu:

- Em không muốn đâu, các bạn đều được chạy nhảy mà em không được, cho nên em chẳng chơi được với ai, em ở bệnh viện không có người bạn nào hết.

Trong đáy mắt Anjoye lóe lên ánh nhìn phức tạp, thế nhưng Annie lại không hiểu:

  • Anh cũng không có bạn bè. Hay là em ở lại đây chơi với anh nhé?
  • Vâng!
Annie gật đầu thật mạnh một cái, song nghĩ đến tiếng rên thê thảm ở dưới tầng, cô bé nghi hoặc hỏi:

  • Ban nãy có ai kêu gào ở dưới tầng hả anh? Người ta làm sao thế?
  • Người đó làm trái ý anh, muốn làm tổn thương đến kẻ địch của anh, cho nên anh cảnh cáo y một chút thôi mà.
  • Kẻ địch… sao anh lại bảo vệ cho kẻ địch của mình thế?
Annie cảm thấy khó hiểu cực kì.

Anjoye xoa đầu cô bé rồi cười rất tươi:

- Bởi vì đó là kẻ địch của một mình anh, hắn phá hủy hơn hai mươi năm quá khứ của anh, thậm chí còn muốn phá hủy cả cuộc đời tương lai của anh nữa. Anh hận hắn đến cùng cực, làm sao có thể để cho kẻ khác nhúng tay vào chuyện của anh và hắn được cơ chứ?

Dạ Đình Sâm…

Anh ta muốn hắn chết dần chết mòn, không quan tâm hậu quả, bất kể thủ đoạn gì, chỉ cần đạt mục đích!

Anh ta không nói ra câu cuối cùng, bởi vì sợ sẽ dọa sợ Annie.

Bàn tay anh ta nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh gồ lên, vừa đáng sợ lại vừa dữ tợn.

Anh ta híp đôi mắt đỏ ngầu, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười ác quỷ:

  • Bây giờ trò chơi mới thực sự bắt đầu! Nếu mày đã không nỡ giết tao, thì tao đành phải giết hết mọi người bên cạnh mày để trả lễ thôi!
  • Anh ơi, anh đang nói gì vậy?
Annie hồi thần lại rồi hỏi với vẻ nghi hoặc.

Anjoye chỉ mỉm cười:

  • Không có gì, trò chơi bắt đầu nên anh vui vẻ thôi mà.
  • Trò chơi gì vậy ạ?
  • Một trò chơi giết chóc kinh hoàng!


Đến ngày sinh nhật của Dạ Đình Sâm thì kĩ thuật làm bánh ngọt của Nhạc Yên Nhi đã đủ để xuất sư rồi.

Cô mất cả buổi sáng để làm một chiếc bánh ngọt, rồi gọi điện thoại bảo Trần Lạc tới đón mình, chuẩn bị đi cho Dạ Đình Sâm một bất ngờ thú vị.

Trên con đường từ biệt thự lên núi chỉ lắp camera ở chân núi để theo dõi những chiếc xe qua lại.

Anjoye đứng cách đó không xa, nhìn con đường ấy, nét cười tanh máu đọng trên khóe môi.

Dưới chân núi có một bến xe bus, chỉ có một chiếc xe dừng ở đó nên bến xe vắng người.

Anjoye cầm tay Annie đi tới trước bến xe, rồi cúi người nói với cô bé:

- Em ở đây chờ anh nhé, anh phải ra ngoài làm việc, bao giờ xong thì về đón em ngay, được không nào?

Annie nhìn nụ cười của anh ta, trong lòng tự nhiên dấy lên nỗi bất an. Trực giác của trẻ con đôi lúc nhạy cảm như vậy đó.

Cô bé sợ sệt nắm chặt ống quần của Anjoye, đôi mắt to tròn nhìn anh ta với vẻ hoang mang, dường như anh ta chính là hi vọng duy nhất của nó.

Nhìn thấy đôi mắt ấy, dường như Anjoye hơi sửng sốt. Sau đó anh ta rũ mắt xuống, vờ chỉnh trang quần áo cho nó để tránh ánh mắt ấy đi.

Giọng nói của anh ta rất mực dịu dàng, lại mang theo chút chột dạ mà chỉ mình anh ta hiểu:

  • Anh sẽ về đón em mà, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời là được.
  • Anh…anh có vứt bỏ em không?
Annie sợ hãi tột cùng. Nó do dự hồi lâu mới dám thốt lên thành tiếng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom