Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Đang là giờ làm việc, hẳn Dạ Đình Sâm đang ở công ty, Nghiêm lão lái xe đưa Nhạc Yên Nhi tới trụ sở LN.
Đến nơi, ông dẫn cô vào thang máy, chẳng ngờ phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc:
- Yên Nhi, chờ đã.
Nhạc Yên Nhi quay lại, thấy Đỗ Hồng Tuyết đang vội vàng chạy tới.
Cô nhấn nút chờ, cô ta vội chạy vào, thở hồng hộc, khuôn mặt đỏ bừng, mỉm cười:
  • Yên Nhi, đến tìm chủ tịch Dạ à? Tôi cũng vậy, cùng lên đi.
  • Ừm, cô có chuyện tìm anh ấy à?
Nhạc Yên Nhi nhấn thang máy, tiện lời hỏi.
- Bộ phim đầu tiên quay xong rồi, tôi muốn hỏi kế hoạch công tác sau đó nên tới.
Đỗ Hồng Tuyết như sực nhớ ra gì đó, cô ta thì thầm, thần bí hỏi:
  • Tôi thấy tin trên weibo ấy, sao mà cô với Giang Sở Thù...
  • Tôi với anh ta chẳng có gì, toàn đồn thổi trên mạng thôi.
Nhạc Yên Nhi vội vàng giải thích.
Đỗ Hồng Tuyết ngẩn ra rồi cười:
- Không có gì, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, tất nhiên là tôi tin cô rồi. Chủ tịch Dạ bận trăm công nghìn việc hẳn không có thời gian chú ý tới những chuyện này đâu.
Nếu thuận miệng hỏi thì vì sao phải cố tình nhắc tới Dạ Đình Sâm?
Nhạc Yên Nhi cảm thấy ngữ khí của Đỗ Hồng Tuyết là lạ nhưng nhìn nụ cười vô hại ngây thơ của cô ta, cô lại thấy mình nghĩ nhiều.
Đúng lúc này, thang máy mở, hai người song song bước ra ngoài.
Trần Lạc thấy hai người cùng tới với nhau thì kinh ngạc nhưng vẫn lễ phép nói:
- Chủ tịch đang làm việc, bây giờ vẫn chưa có thời gian, hai người chờ một lát.
Cậu ta sắp xếp xong thì kéo Nghiêm lão ra một góc, nhíu mày hỏi:
  • Sao phu nhân lại đi cùng cô ta?
  • Gặp ở sảnh nên cùng lên, cô Đỗ tìm thiếu gia để bàn về việc quay quảng cáo.
  • Quảng cáo... Việc này...
Trần Lạc định nói gì đó nhưng bị Nghiêm lão ngắt lời:
- Đừng nhắc với thiếu phu nhân vội, những việc này cô ấy phải tự học cách xử lý, đây là bước đầu để trở thành bà Dạ.
Trần Lạc hiểu ý gật đầu.
Thật ra chuyện quảng cáo có người phụ trách riêng, hoàn toàn không cần Dạ Đình Sâm phải ra mặt. Đỗ Hồng Tuyết đã nhiều lần dùng cớ này cùng với khuôn mặt của mình để khiến hắn mở một mắt nhắm một mắt mà bỏ qua chút tâm tư nhỏ nhặt của cô ta.
Nhưng cô ta lại lấy đó làm kiêu ngạo, nghĩ rằng Dạ Đình Sâm có tình ý với mình, thậm chí muốn dùng gương mặt đó để đứng bên cạnh hắn.
Nghiêm lão và Trần Lạc đều nhận ra điều này, thế nhưng Nhạc Yên Nhi đã xem video kia, cô không phản cảm nổi với Đỗ Hồng Tuyết. Mặc dù cảm nhận được cô ta có tình cảm với chồng mình, thế nhưng Nhạc Yên Nhi luôn cảm thấy thiệt thòi cho Mạnh Y Bạch, nên cũng không làm khó cô ta.
Nghiêm lão không nhắc nhở Nhạc Yên Nhi cũng là hy vọng cô từ từ học được quy tắc sinh tồn trong một gia tộc lớn.
Cô quá hiền lành, đồng tình với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình, chuyện này chỉ có bản thân cô từ từ học được mà thôi.
Hôm nay có Đỗ Hồng Tuyết, ngày sau sẽ có vô số những cô gái khác, cô phải nhạy bén và nhanh chóng phản kháng.
Nghiêm lão nhìn hai người, chỉ mong thiếu phu nhân nhà mình đừng quá ngốc.
Nhạc Yên Nhi ngồi nói chuyện phiếm với Đỗ Hồng Tuyết trong phòng khách.
- Yên Nhi, vì sao Giang Sở Thù lại đăng hẳn mấy bài trên weibo để giúp cô PR thế? Có phải công ty cô với bên anh ta có hợp tác gì không?
Đỗ Hồng Tuyết thăm dò.
Cô ta muốn tìm hiểu quan hệ giữa bọn họ.
Dù sao Đỗ Hồng Tuyết cũng không tin Giang Sở Thù sẽ vô cớ tự mình giúp Nhạc Yên Nhi, để mặc cho cô ăn theo mình, hoặc là giữa họ có quan hệ hợp tác, hoặc là có gì đó mờ ám.
Cô ta muốn chen vào giữa Nhạc Yên Nhi và Dạ Đình Sâm, vậy thì nhất định phải dụng tâm thu thập tin tức hữu dụng.
- Không có.
Nhạc Yên Nhi thuận miệng đáp rồi lại thấy không phù hợp, lời này sẽ khiến người khác nghi ngờ quan hệ giữa cô và anh ta, vậy nên lập tức bổ sung:
- Chẳng qua bây giờ tôi với anh ta đang hợp tác trong Hoàng Triều Vãn Ca, có lẽ vì thế nên anh ta mới ủng hộ phim của tôi thôi.
Đỗ Hồng Tuyết ra vẻ thiện ý:
- Vẫn phải cẩn thận làm đầu, chuyện này dù sao cũng khó nói rõ, bây giờ chuyện giữa cô với chủ tịch Dạ không công khai, nếu để người có ý đồ xấu chen vào thì không tốt đâu.
Nhớ tới Joanna, Nhạc Yên Nhi gật đầu:
- Cô nói phải, tôi sẽ chú ý.
Đỗ Hồng Tuyết khẽ đảo mắt rồi tiếp tục:
  • Yên Nhi, nếu có người cướp chủ tịch Dạ thì sao?
  • Cướp? Nếu anh ấy yêu tôi thì sao lại bị cướp đi được?
Đỗ Hồng Tuyết híp mắt, giọng nói chợt lạnh:
- Nếu như sau này chủ tịch Dạ bỗng nhận ra mình không yêu cô mà là người khác, vậy thì sao?
Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì giật mình, cô cảm thấy giọng điệu của cô ta rất quái lạ.
Cô ngước mắt nhìn Đỗ Hồng Tuyết, lại thấy ánh mắt người kia sáng ngời, thậm chí còn mang ý cười nhìn mình. Dường như cô ta chỉ vừa hỏi một câu bâng quơ và đang chờ câu trả lời mà thôi.
Bộ dáng này và ngữ khí khi nãy...
Không phù hợp với nhau.
Cô cảm thấy có chỗ quái dị.
- Tôi không thích phỏng đoán những chuyện không thể xảy ra.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy bực, cứng nhắc kết thúc đối thoại ở đây.
Đỗ Hồng Tuyết thầm cười lạnh, trong mắt là ánh sáng khó lường.
Đúng lúc này, cửa phòng khách mở ra.
Bóng dáng cao lớn của Dạ Đình Sâm vừa xuất hiện trước cửa thì Đỗ Hồng Tuyết đã lập tức đứng lên, còn định bước ra đón.
Đáng tiếc, Dạ Đình Sâm còn chẳng thèm nhìn cô ta lấy một lần, hắn bước tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, đau lòng hỏi:
  • Sao lại tới công ty thế? Có mệt không?
  • Nghiêm lão lái xe thì vất vả gì đâu?
Cô cười.
Đỗ Hồng Tuyết đứng một bên như kẻ ngu, cô ta nhìn họ liếc mắt đưa tình, tay siết chặt.
Nhưng cô ta vẫn cố gắng mỉm cười:
- Chủ tịch Dạ, bộ phim trước đó đã xong rồi, tôi muốn hỏi về công việc tiếp theo.
Dường như đến lúc này Dạ Đình Sâm mới nhận ra trong phòng còn có người khác, hắn quay lại, vô cùng hờ hững nhìn cô ta:
- Chuyện thế này cô cứ bàn với người đại diện là được, không cần phải tới trụ sở chính làm gì.
Đỗ Hồng Tuyết tựa như thấy mình làm sai, cắn môi bất lực:
- Tôi... tôi cảm thấy công việc khi trước là do ngài sắp xếp cho tôi, vậy nên báo với ngài một câu thì hơn.
Dạ Đình Sâm nhớ ra trước đó mình bảo Đỗ Hồng Tuyết cách xa Nhạc Yên Nhi ra, sau đó cô ta đã chủ động từ chối Hoàng Triều Vãn Ca, hắn liền sắp xếp cho cô ta một bộ phim khác.
- Những chuyện thế này cô không cần báo với tôi làm gì, sau này cứ tự làm việc với người đại diện đi.
Dạ Đình Sâm lạnh lùng ra lệnh.
 
Advertisement
  • Chương 346

Nhưng dù Bành Bột có oán thán trong lòng thế nào thì vẫn phải dỗ dành Giang Sở Thù.

- Sở Thù à, chúng ta thương lượng chút đi…

Nhạc Yên Nhi thấy hai người kéo nhau ra nói rất hăng thì cũng bước tới rồi tò mò hỏi:

- Sao thế? Có vấn đề gì à?

Bành Bột thấy cô thì như thấy cứu tinh:

- Yên Nhi ơi, cô khuyên Sở Thù giúp tôi đi, cậu ấy bảo muốn cắt cảnh hôn kìa.

Cắt cảnh hôn?

Đây là một hành vi cực kì không chuyên nghiệp. Trong các tác phẩm trước Giang Sở Thù cũng đã diễn không ít cảnh hôn, thậm chí trong MV riêng còn có cảnh hôn cơ mà, sao tự nhiên bây giờ lại không muốn diễn?

Nhạc Yên Nhi nhìn Giang Sở Thù với ánh mắt nghi hoặc:

- Anh sao thế? Ban nãy tôi cũng muốn hỏi anh đây, sao tự nhiên lại dừng lại vậy?

Cô vốn nghĩ chỉ là một cảnh diễn mà thôi, cố nhịn tí là xong rồi mà.

Giang Sở Thù đảo mắt rồi áp sát vào Nhạc Yên Nhi và hỏi với vẻ đầy ác ý:

- Sao? Cô muốn diễn cảnh hôn với tôi đến thế cơ à? Nếu thế thì tôi có thể hiến thân một chút vậy.

Nhạc Yên Nhi quả thực không thể không ngợi ca độ dày da mặt của người này. Cô liếc xéo một cái rồi nói:

- Đây là vấn đề chuyên nghiệp được chưa? Còn lâu tôi mới muốn diễn cảnh hôn với anh, anh muốn sao thì tùy, tôi không chen vào đâu.

Nói xong, Nhạc Yên Nhi bực mình quay người đi thẳng, quên luôn cả việc hỏi Giang Sở Thù vì sao lại không muốn diễn cảnh hôn với mình.

Không biết Giang Sở Thù dùng cách gì, cuối cùng anh ta vẫn thuyết phục được Bành Bột cắt cảnh hôn ấy đi.



Sau khi kết thúc một ngày quay phim, Nhạc Yên Nhi về khách sạn thì đã muộn lắm rồi.

Cô vừa tắm xong thì điện thoại vang lên. Cô tưởng là Dạ Đình Sâm nên nhấc ngay lập tức.

- Yên Nhi, anh là Lâm Đông Lục.

Nhạc Yên Nhi sửng sốt một chút rồi vui vẻ nói:

- Hôm trước tôi gọi cho bác sĩ Trương, ông ấy bảo là anh chưa tỉnh. Anh mới tỉnh lại à, có thấy khá hơn chút nào không?

Lúc trước Nhạc Yên Nhi vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe của Lâm Đông Lục, bây giờ nhận được điện thoại của anh ta, cô cảm thấy bao nhiêu mỏi mệt đều vơi đi nhiều.

Lúc này đây, Lâm Đông Lục đang nằm một mình trong phòng bệnh. Nhìn bóng đêm khôn cùng ngoài cửa sổ, nghe tiếng dụng tít tít của dụng cụ chữa trị vang lên đều đều hòa cùng tiếng gió, anh ta bỗng cảm thấy giọng nói của Nhạc Yên Nhi sao mà xa xôi, xa đến mức anh ta không sao bắt được.

Nhạc Yên Nhi hỏi liên tục làm cho Lâm Đông Lục có ảo giác như về lại vài năm trước. Khi ấy Nhạc Yên Nhi cũng nói chuyện với anh ta y như thế.

Anh ta muốn cố gắng tìm lại kí ức năm năm về trước. Biết bao lần những kí ức ấy hiện lên vụn vặt trong tiềm thức, thế nhưng anh ta lại chẳng thể nào giữ được.

Cảm giác này khiến anh ta bất lực.

Nhạc Yên Nhi nói rất nhiều nhưng lại không đợi được câu trả lời, cô lo lắng hỏi:

  • Lâm Đông Lục, anh có đang nghe không? Anh không sao đấy chứ?
  • Không sao.
Lâm Đông Lục trả lời rất nhanh, không dám tỏ ra yếu ớt vì sợ cô lo lắng:

- Ngủ một giấc dậy khỏe nhiều rồi, TV đang chiếu phim của em đây, anh xem thấy nên mới muốn gọi cho em.

Cô biết White Lover đang rất hot, thế nhưng không ngờ trong bệnh viện mà vẫn xem được.

Nhạc Yên Nhi hơi ngại ngùng. Cô cười nói:

- Cảm ơn anh vì đã ủng hộ rating cho tôi nhé. Nhưng mà đừng xem say mê quá, không thì sẽ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi đấy.

Lâm Đông Lục cũng mỉm cười:

  • Yên tâm đi, không đâu.
  • Hai ngày nữa tôi được nghỉ, hay là tôi tới bệnh viện thăm anh nhé.
Nhạc Yên Nhi cứ nghĩ đến trạng thái của Lâm Đông Lục hôm đó thì lại lo lắng, anh ta lại chẳng chịu cho ai biết, thế không phải là vẫn cứ ở bệnh viện một thân một mình sao?

- Không cần đâu.

Lâm Đông Lục đột nhiên ngắt lời cô, khi nói xong thì chính anh ta cũng phải kinh ngạc.

Anh ta vừa ngăn Nhạc Yên Nhi đến thăm mình sao?

Dưới ánh trắng, đường môi tái nhợt cong lên thành một nụ cười khổ.

Thế nhưng giọng nói của anh ta vẫn rất mực dịu dàng. Anh ta thản nhiên nói:

- Em không cần đến đâu, vì mai là anh không ở đây nữa rồi. Anh quyết định ra nước ngoài chữa trị.

Nghe thông tin bất ngờ này, Nhạc Yên Nhi cũng thấy vui mừng:

  • Thật sao? Cuối cùng anh cũng nghĩ thoáng ra rồi sao?
  • Phải. Bao giờ đi anh sẽ bảo Hàn Khắc đi cùng, thế thì em sẽ không phải lo lắng cho anh nữa.
Nghe ra cảm giác vui sướng trong lời nói của Nhạc Yên Nhi, Lâm Đông Lục cảm thấy mấy ngày bị ốm đau tra tấn này chẳng đáng là gì. Nhạc Yên Nhi… đã là thứ thuốc chữa khỏi hết thảy bệnh tai của anh ta rồi.

- Thế thì tốt quá rồi.

Nhạc Yên Nhi vui vẻ từ tận đáy lòng, song nghĩ tới thái độ của anh ta mấy hôm trước thì lại nghi hoặc:

  • Thế món đồ quý giá của anh thì sao? Anh định từ bỏ à?
  • Không phải, mà là anh phải sống thì mới có thể có được cô ấy chứ, đúng không nào? Yên Nhi, anh nghĩ thông rồi, cảm ơn em.
  • Anh không cần phải cảm ơn tôi, sau khi trải qua biết bao nhiêu chuyện thì tôi hiểu rằng thân thể mình mới là quan trọng nhất, chỉ cần anh khỏe mạnh là tốt rồi.
  • Nhưng trước khi đi, anh còn một việc muốn hỏi em.
Nhạc Yên Nhi đáp khẽ:

  • Anh nói đi.
  • Sau khi em lấy Dạ Đình Sâm thì sống có tốt không? Anh nhìn ra được em yêu hắn, thế nhưng anh muốn hỏi là, hắn có yêu em không? Hắn đối xử với em có tốt không? Áp lực khi vào nhà họ Dạ lớn lắm, em có chịu được không? Bọn họ có làm em ấm ức gì không?
Bởi vì Lâm Đông Lục quá sốt ruột muốn biết Nhạc Yên Nhi sống có ổn không, cho nên không thể khống chế được tốc độ nói, đến câu cuối cùng thì anh ta đã ho khù khụ.

Nhạc Yên Nhi vội đáp:

  • Anh đừng vội, nói chậm thôi.
  • Hắn… có yêu em không? Hắn đối xử với em tốt chứ?
Biết bao lời muốn nói, cuối cùng chỉ còn đọng lại trong một câu này.

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì đáp lại mà không cần nghĩ ngợi:

- Anh ấy rất yêu tôi, đối xử với tôi cũng rất tốt, chưa bao giờ để tôi phải chịu ấm ức gì cả. Tuy nhà họ Dạ rất phức tạp, thế nhưng anh ấy lại bảo vệ tôi rất chu toàn. Nếu như anh ấy đối xử với tôi như thế còn chưa đủ tốt thì trên thế giới này không còn ai đối tốt với tôi nữa cả. Lấy được anh ấy là may mắn của tôi.

Câu cuối cùng…

Đập thẳng vào linh hồn của Lâm Đông Lục.

Anh ta nghe ra câu nói ấy ngọt ngào biết chừng nào, thậm chí anh ta còn tưởng tượng được dáng vẻ Nhạc Yên Nhi đang tươi cười ngập tràn hạnh phúc, giống như khi còn ở bên anh ta vậy.

Thế nhưng hạnh phúc này đã chẳng còn liên quan gì đến anh ta nữa rồi.

Anh ta nở nụ cười. Không hiểu vì sao, khi nghe Nhạc Yên Nhi nói rằng mình hạnh phúc thì anh ta cũng sẽ miên man vui sướng.

Thì ra, anh ta đã sai rồi.

Trước kia anh ta cứ nghĩ mình là người duy nhất có thể đem lại hạnh phúc cho Nhạc Yên Nhi, trừ mình ra không còn ai hợp với cô ấy cả.

Thế nhưng lúc này đây, anh ta tỉnh ngộ rồi.

Thực ra ý nguyện của anh ta không quan trọng, quan trọng là Nhạc Yên Nhi muốn có được hạnh phúc như thế nào kia.

Nếu cuộc sống hiện tại đúng là cuộc sống mà Nhạc Yên Nhi muốn, thì có lẽ anh ta nên ra đi rồi.

Lâm Đông Lục chậm rãi nhắm mắt lại rồi mỉm cười tựa như giải thoát:

- Yên Nhi, được thấy em hạnh phúc, thật là tốt quá…

Nhạc Yên Nhi không nghe ra thâm ý trong câu nói ấy. Cô chỉ cười đáp:

- Bây giờ anh cũng hạnh phúc mà. Chỉ cần anh khỏi bệnh, sống vui vẻ bên Bạch Nhược Mai rồi sinh mấy nhóc đáng yêu, thì tất cả sẽ càng ngày càng tốt lên thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom