• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Vừa vào cửa, Beyer đã thấy nụ cười của phu nhân Minh Tú.
Ông giật mình, đã lâu lắm rồi mới thấy bà cười thoải mái thế này.
- Thấy cậu ấy như vậy, hẳn là bà đã yên tâm rồi.
Phu nhân Minh Tú gật đầu, xúc động:
- Tôi luôn không dám chắc phương pháp giáo dục của mình là đúng hay sai, nhưng giờ tôi đã yên tâm được rồi, dù thế nào đi nữa nó cũng đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, giao LN vào tay nó chắc hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Ông nhớ lại dáng vẻ của Dạ Đình Sâm khi nãy, nói:
- Cậu ấy... rất giống cha mình khi xưa, Dạ Tiêu cũng từng vì bà mà tốn bao công sức.
Nhắc tới cái tên này, trong đôi mắt ông thoáng lộ thương cảm nhưng rồi cũng bị che giấu thật kỹ, Beyer không muốn phu nhân Minh Tú nhận ra.
Chợt nhắc tới cố nhân, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng.
Thật ra ông biết dù mình không nói nhưng phu nhân Minh Tú vẫn chưa bao giờ quên được người kia.
Ông nỗ lực bầu bạn với bà trong một thời gian dài, thế nhưng cho tới bây giờ, bà vẫn chưa bao giờ quên ông ta.
Vậy nên lùi về phía sau chính là lựa chọn của Beyer.
Phu nhân Minh Tú nhớ tới bộ dáng không khoan nhượng khi Dạ Đình Sâm đối mặt với mình, bà không tức giận, ngược lại còn cười vui mừng:
- Đúng là rất giống, tính cách, bề ngoài đều y như đúc từ cùng một khuôn ra vậy, tôi không muốn thừa nhận cũng khó.
Nụ cười kia quá rạng rỡ, Beyer vô thức quay đi.
Phu nhân Minh Tú nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói:
  • Không còn sớm nữa rồi, ông nghỉ ngơi đi, tôi cũng muốn rửa mặt rồi đi ngủ, mai còn tới gặp cô bé kia.
  • Mai...
Ánh mắt Beyer sáng lên, giọng có chút do dự.
Phu nhân Minh Tú cũng nghĩ tới điều gì đó:
  • Tôi biết, ông cứ đi thăm Lâm Đông Lục trước đi, nó bị thương nặng như vậy mà, dù sao ông với nó... Tối mai tôi tới tìm ông xem có giúp được gì không, nếu ông không tiện ra mặt thì thôi, mọi thứ đã có tôi rồi.
  • Như vậy có quá vất vả cho bà không?
Ông lo lắng.
Bà cười, khẽ lắc đầu:
- Giữa chúng ta còn cần mấy lời khách sáo đó à? Ông đã vất vả bao năm vì tôi như vậy rồi, tôi làm chút chuyện nhỏ cho ông thì có đáng gì đâu?
Beyer nghe được những lời này thì chỉ cười chứ không nói gì.
Bởi lẽ mọi thứ ông làm vì bà đều là cam tâm tình nguyện.
Ông chúc bà ngủ ngon rồi rời đi, vừa ra tới cửa đã nghe thấy giọng nói có phần nặng nề của bà:
- Cảm ơn ông đã luôn bên cạnh bầu bạn với tôi suốt bao năm qua.
Giúp bà chắn gió che mưa, giúp bà giải quyết hết những nguy cơ có thể, giúp bà làm mọi chuyện.
Ông đã lặng lẽ bỏ ra mười mấy năm mà không cần bất cứ sự hồi báo nào, bà thấy cả, cũng rất cảm động, chỉ là trái tim chỉ lớn đến thế thôi, không thể chứa thêm ai khác.
- A Tú, thật ra tôi nên cảm ơn bà mới phải, cảm ơn bà đã cho tôi cơ hội để được bầu bạn với bà từng ấy năm.
Giọng nói dịu dàng của ông vang lên trong căn phòng lớn, thanh âm khàn khàn như đè nén khiến người ta nhớ lại những hồi ức xa xưa.
Ông đi thẳng ra ngoài, đóng cửa lại rồi đứng ngoài cửa rất lâu, cuối cùng, nở một nụ cười đắng chát rồi rời đi.
A Tú.
Tôi không nói gì cả bởi lẽ tôi không muốn bà khó xử, để bà phải lựa chọn giữa tôi và Dạ Tiêu. Hơn nữa, tôi cũng sợ mình thua thảm hại, thua bởi một người đã chết, có phải như vậy sẽ rất mất mặt đúng không?
Cho nên cứ như thế này đi, bà không mở lời từ chối, tôi cũng không lên tiếng cầu hôn, cứ thế cho đến hết kiếp này tôi cũng thấy đủ rồi.
Đêm nay là một đêm vừa dài vừa nặng nề.
Hôm sau, ăn sáng xong, Nhạc Yên Nhi quyết định đến công ty để thương lượng với Danny về cách giải quyết chuyện liên quan tới Giang Sở Thù.
Vừa vào công ty đã thấy lễ tân nhẹ nhàng chào hỏi:
- Chào chị Yên Nhi.
Cô khẽ gật đầu, nghĩ thầm trước nay chưa bao giờ thấy lễ tân nhiệt tình với mình như vậy.
Khó tin hơn là lúc gặp Giang Nhân, một nghệ sĩ ở nhóm khác, trong thang máy. Thấy cô, người này lập tức trở nên kích động:
- Chị Yên Nhi, hôm nay gặp được chị thật là tốt quá.
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra vì sự nhiệt tình đột nhiên này, chỉ đành gật đầu mỉm cười cho phải phép.
Giang Nhân mong đợi nhìn cô:
- Chị Yên Nhi, chúng ta cùng một công ty, về sau có cơ hội tốt thì nhớ dìu dắt em nhé.
Cơ hội tốt? Mình toàn diễn vai phụ thì có cơ hội gì tốt? Giang Nhân coi trọng mình quá rồi.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy cậu ta chỉ tỏ ra lịch sự nên cũng khách sáo:
- Được, nếu có cơ hội thì nhất định sẽ để lại cho cậu.
Giang Nhân mừng húm, lao tới ôm cô một cái:
- Cảm ơn chị Yên Nhi!
Nhạc Yên Nhi ngẩn ngơ ra khỏi thang máy, cho tới khi gặp Danny cô mới hiểu vì sao thái độ của mọi người hôm nay lại lạ như vậy.
- Tỷ lệ người xem lần đầu của White Lover đã vượt hơn 2.0 rồi, biết chưa?
Danny hỏi.
- Biết, đạo diễn Lộ còn tự gọi để báo cho tôi mà.
Với phim truyền hình mà nói, đây là một thành tích rất khá, quả là đáng chúc mừng.
- Cô biết tỷ lệ người xem hôm qua là bao nhiêu không?
Nhạc Yên Nhi thật thà lắc đầu:
- Không biết.
Hôm qua cô đi thăm mộ mẹ, cảm xúc không tốt nên chẳng hề xem phim, càng không quan tâm đến tỷ lệ người xem làm gì.
Danny vươn một bàn tay ra rồi giơ ba ngón.
- Tỷ lệ người xem hôm qua là 3.2!
Nhạc Yên Nhi nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
Dù giá TV hiện nay liên tục giảm khiến cho TV trở thành thứ phổ biến rộng rãi, đồng thời tỷ lệ người xem cũng liên tục tăng, lại còn tăng mỗi lúc một cao, phim hot trước kia mới có thể đạt được 2.0, thế nhưng bây giờ thì không khó.
Tuy nhiên một bộ phim truyền hình có thể đạt tới tỷ lệ 3 điểm thì có thể nói là cực kỳ hot.
Dù Nhạc Yên Nhi là nữ phụ số một trong phim mà thôi, thế nhưng bằng một bộ phim có tỷ lệ người xem cao như vậy, sau này cô hoàn toàn có khả năng nhận vai nữ chính.
Nói cách khác, nhờ bộ phim này, Nhạc Yên Nhi đã nổi tiếng.
Cô ngẩn ra, nhìn Danny rồi nói:
  • Không thể nào đâu? Chẳng phải tỷ lệ ngày đầu tiên đã là cao nhất rồi à? Mấy hôm nay đều ổn định mà, sao tối qua lại tăng vọt thế?
  • Cô không biết à? Chẳng phải cô với Giang Sở Thù đang phối hợp PR sao? Không phải là cô đồng ý để cậu ta đăng weibo à?
Nhạc Yên Nhi càng chẳng hiểu gì cả:
- Chẳng phải anh ta đã PR vào buổi chiếu đầu tiên rồi à? Chuyện của bốn ngày trước rồi còn gì.
Danny lấy Ipad ra, mở giao diện weibo rồi vào thẳng trang cá nhân của Giang Sở Thù. Anh đưa máy cho Nhạc Yên Nhi đồng thời khinh bỉ:
- Bà cô của tôi ơi, dù gì cô cũng là người trong giới mà, cô có thể quan tâm đến chuyện liên quan tới mình hơn không hả?
Dạo gần đây Nhạc Yên Nhi quá bận, trước đó thì luôn ở cùng ông nội, hôm qua lại đi tảo mộ Nhạc Dĩnh, thậm chí tin giải trí cô còn chẳng đọc chứ nói gì đến chuyện lướt weibo.
 
Advertisement
  • Chương 343

Dường như bị phản ứng của Nhạc Yên Nhi chọc cười, Giang Sở Thù bỗng áp sát cô rồi nói:

  • Sao mà phản ứng dữ thế? Sợ tôi ở sát vách cô à?
  • Giang Sở Thù.
Nhạc Yên Nhi liếc mắt nhìn anh ta:

  • Rốt cuộc thì anh muốn làm gì? Có thể nói thật cho tôi biết không?
  • Nếu tôi nói là tôi chẳng muốn làm gì cả thì cô có tin không?
Nhạc Yên Nhi quả quyết đáp:

- Không tin.

Giang Sở Thù cười ung dung:

- Vậy thôi, nếu cô không tin thì đừng hỏi, cứ nhìn xem tôi làm gì đi. Cô yên tâm, có thể tôi không được thật thà cho lắm, thế nhưng tôi nhất định sẽ không làm tổn thương đến cô.

Cô làm sao mà có thể tin tưởng một kẻ nói chuyện nửa thật nửa giả như thế này cơ chứ?

Nhạc Yên Nhi quay đi, không muốn nói chuyện cùng anh ta nữa mà tập trung đi đường.

Giang Sở Thù thấy cô im lặng thì lại chủ động hỏi:

- Mấy năm nay cô sống thế nào? Không phải là về nhà họ Cố rồi sao?

Nhạc Yên Nhi liếc nhìn anh ta rồi nói:

  • Chẳng phải anh điều tra tôi từ lâu rồi à? Việc này mà anh không biết sao?
  • Hỏi ông xã của cô kia kìa, tôi không thể điều tra được tin tức gì của cô cả, hắn ta mã hóa hết rồi.
Nhạc Yên Nhi hơi giật mình, Dạ Đình Sâm làm chuyện này sau lưng cô sao? Cô không hề biết chút gì cả.

Nghĩ đế Dạ Đình Sâm thì Nhạc Yên Nhi không khỏi nhớ lại thái độ của hắn với cô hôm nay, đó là đang chiến tranh lạnh à?

Thế là cô chẳng còn tâm trạng đâu mà thăm dò lòng dạ của Giang Sở Thù nữa, chỉ đáp một cách thản nhiên:

- Mười năm trước mẹ tôi mất, trước khi mất, bà xin Cố Văn Sinh đón tooi về nhà họ Cố nuôi lớn, Cố Văn Sinh đồng ý. Sau khi mẹ tôi mất thì tôi về nhà họ Cố ở mấy năm. Năm 18 tuổi tôi chuyển ra ngoài, thi đại học, học diễn xuất rồi vào làng giải trí.

Cô chỉ nói mấy câu nhẹ nhàng bâng quơ, thế nhưng Giang Sở Thù lại nghe ra bao nhiêu gian nan vất vả.

Nếu không gặp chuyện gì nghiêm trọng, thì làm sao một cô bé cô độc không chỗ dựa lại rời nhà từ khi mới 18 tuổi, ở thời điểm còn chưa độc lập kinh tế được cơ chứ?

Rốt cuộc mấy năm nay Nhạc Yên Nhi đã khổ sở tới mức nào?

Bàn tay buông bên người của Giang Sở Thù dần dần siết chặt.

Thấy Giang Sở Thù không nói câu nào, Nhạc Yên Nhi chủ động hỏi:

  • Thế còn anh, mấy năm nay sống ra sao?
  • Tôi…
Dương như không ngờ đề tài lại chuyển sang người mình, anh ta sửng sốt một chút rồi mới nói:

- Tôi thì đơn giản lắm, ở nước ngoài học mấy năm, trong lúc đó thì chơi trong ban nhạc, tổ chức triển lãm tranh, rồi mở concert…

Chỉ là mấy câu đơn giản, nhưng có thể thấy được cuộc sống của anh ta mấy năm nay cực kì phong phú.

Là sự phong phú của xã hội thượng lưu.

Nhạc Yên Nhi cười nhẹ rồi nói:

- Đúng vậy, anh xem cuộc sống của chúng ta hoàn toàn khác biệt. Chúng ta căn bản là người của hai thế giới khác nhau, làm sao có thể vì vài câu vui đùa của bậc cha chú năm đó mà buộc nửa đời sau vào cùng một chỗ với nhau được. Anh không cần quan tâm đến cái gọi là hôn ước kia đâu.

Nghe thấy Nhạc Yên Nhi nói vậy, không hiểu Giang Sở Thù bị chạm nọc nào mà bỗng dừng bước rồi nói với vẻ kích động:

- Không đúng, vốn dĩ cô cũng có thể sống cuộc sống như thế!

Nhạc Yên Nhi thấy anh ta phản ứng mạnh như vậy thì hơi bất ngờ:

  • Sao anh kích động thế? À, tôi đang muốn hỏi anh chuyện này đây, trước kia nhà họ Nhạc làm cái gì vậy? Nhìn xuất thân của anh thì chắc là không hề kém, nhà họ Nhạc có thể định hôn ước với nhà anh thì có lẽ là gia cảnh chênh lệch không nhiều đúng không?
  • Không có ai… nói cho cô biết hay sao?
Nhạc Yên Nhi lắc đầu:

- Tôi chỉ biết mẹ tôi đi khỏi nhà là vì muốn được lấy Cố Văn Sinh, nên mới đoạn tuyệt quan hệ với người nhà. Cho đến tận khi bà ấy chết vẫn không có một người nào của nhà họ Nhạc đến thăm, cho nên tôi cũng không biết quê quán của bà ở đâu nữa.

Hai người vừa đi vừa nói, bây giờ đã tới dưới lầu khách sạn.

Vẻ mặt của Giang Sở Thù hơi phức tạp. Anh ta rũ mi che giấu cảm xúc đi rồi nói một câu đối phó:

- Cô lên trước đi, tôi còn có việc phải làm.

Nói đoạn bèn quay lưng đi thẳng.

Nhạc Yên Nhi nhìn theo bóng anh ta mà không kịp phản ứng, không biết là mình nói câu nào chọc phải ông thần này nữa.

Thế nhưng cô và Giang Sở Thù chưa quen thân đến mức đi hỏi việc đời tư của nhau, cho nên cô cũng để mặc cho anh ta đi, rồi vào khách sạn, trở về phòng mình.

Nhạc Yên Nhi mở cửa phòng đi vào rồi nằm thẳng ra giường, cảm giác mỏi mệt suốt từ tối qua đến bây giờ ập tới.

Hình như cô mới chỉ ngủ được có ba tiếng thôi.

Thế nhưng… hôm qua Dạ Đình Sâm chờ cô về nên chắc cũng không ngủ nghỉ tử tế đúng không. Hôm nay hắn còn phải làm việc mà.

Nghĩ đến Dạ Đình Sâm, tâm trạng của Nhạc Yên Nhi lại xấu đi.

Hôm nay trạng thái của cô kém như thế cũng bởi vì toàn nghĩ về hắn.

Chắc là từ tối qua đến giờ cô đều khiến hắn thất vọng lắm nhỉ?

Hôm nay Diệp Hiểu Như đi mua điện thoại cho cô còn chưa về, thế nhưng cô vẫn nhớ như in số máy của Dạ Đình Sâm, có thể gọi cho hắn bằng máy cố định trong phòng.

Đây là dãy số mà cô khắc ghi trong lòng, dù có thế nào cũng không quên.

Tút….

Trái tim của Nhạc Yên Nhi treo lên lơ lửng cùng với tiếng chuông báo này, cả thở cũng không dám thở, chỉ sợ không có ai nhấc máy.

Thế nhưng…

- Alo

Giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng của Dạ Đình Sâm vang lên trong điện thoại.

Nhạc Yên Nhi nhớ tới thái độ lạnh lùng của hắn từ tối qua đến giờ, chẳng hiểu sao lại thấy hơi tủi thân. Cô đỏ hoe vành mắt.

- Dạ Đình Sâm…

Cô gọi một tiếng nghe rõ là tội nghiệp.

Dạ Đình Sâm nhìn thấy số lạ gọi tới, không biết là ai cho nên mới lạnh giọng trả lời, chẳng ngờ người gọi lại là Nhạc Yên Nhi. Nghe giọng nói của cô vừa buồn bã vừa tủi thân, hình như đang không vui thì phải.

Lòng Dạ Đình Sâm thắt lại.

- Sao thế? Ai bắt nạt em? Có phải chịu ấm ức gì rồi không?

Vừa suy đoán trong lòng thì ánh mắt Dạ Đình Sâm đã đanh lại.

Có người bắt nạt vợ hắn? Muốn chết sao?

- Không phải đâu Dạ Đình Sâm, em có chuyện muốn nói với anh.

Mắt phượng híp lại, Dạ Đình Sâm nhẹ giọng đáp:

  • Em nói đi.
  • Thực ra… đêm qua em không đi ăn cơm với đồng nghiệp, mà là một người bạn của em bị ốm nên em đến bệnh viện thăm. Nhưng mà anh ta không muốn cho người khác biết mình bị bệnh cho nên em mới không nói với anh…
Giọng nói nhẹ nhàng của cô mang đầy áy náy.

Tấm lưng cứng cỏi của Dạ Đình Sâm hơi run lên. Hắn không ngờ Nhạc Yên Nhi lại giải thích chuyện tối qua với mình. Tuy rằng cô nói rất qua loa, thế nhưng cô không hề gạt hắn.

Chỉ cần như thế thôi, hắn đã thấy cơn giận trong lòng tiêu tan đi rồi.

Thấy người ở đầu dây bên kia chẳng nói chẳng rằng, Nhạc Yên Nhi hơi thấp thỏm:

  • Dạ Đình Sâm, anh còn giận em sao?
  • Yên Nhi, tôi sẽ không bao giờ giận em. Tôi chỉ nghĩ mình chưa chăm sóc cho em đủ tốt, cho nên em mới không tin tưởng tôi thôi.
Dạ Đình Sâm hơi dừng một chút rồi nói:

- Tôi đang giận chính bản thân mình.

Nhạc Yên Nhi bỗng dưng muốn khóc:

  • Dạ Đình Sâm, từ nay về sau em sẽ không gạt anh nữa.
  • Tôi có thể dung túng em làm hết thảy, nhưng em không được phản bội tôi, biết không? Chỉ có chuyện này là tuyệt đối không được phép.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom