• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Dạ Đình Sâm nghe vậy thì nhướng mày.
Hắn luôn cảm thấy sự quan tâm của ông Beyer với mẹ mình thật sự quá mức, ví dụ như bây giờ, bà đang làm gì ông ta cũng biết rất rõ.
Hắn có thể cảm nhận được tình cảm của Beyer với mẹ mình, đó là thứ tình cảm y hệt như hắn với Nhạc Yên Nhi, thậm chí còn sâu sắc hơn.
Vì thời gian ông ở bên mẹ hắn đã quá lâu.
Một người đàn ông vì lý do gì mới không cưới cũng không có con, chỉ ở bên một người phụ nữ tới hai mươi năm trời?
Nhưng hắn cũng biết hai người họ hoàn toàn không có khả năng bên nhau, bởi lẽ trong lòng mẹ hắn còn có một người, một người đã chết từ lâu.
Dạ Đình Sâm khẽ nhích người, thân thể cao to chắn trước mặt Beyer, ánh mắt hung dữ nhìn thẳng vào ông, giọng nói lạnh buốt:
  • Là một trợ lý, ông không thấy quan hệ giữa mình với cấp trên quá thân mật à?
  • Chủ tịch lo cho phó chủ tịch sao?
Ông cười đáp. Khuôn mặt của người hơn năm mươi tuổi, dù làn da đã bắt đầu chảy xệ nhưng không hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp của ông, toàn thân tỏa ra hơi thở khiến người khác an tâm, cực kỳ có phong cách riêng.
Người đàn ông đó mỉm cười, trong đôi mắt đen sâu thẳm lộ ra một vầng sáng, kết hợp hài hòa với ngũ quan châu Âu.
Dạ Đình Sâm nghe thấy sự trêu ghẹo trong nụ cười này, hắn lạnh mặt, nói:
- Trợ lý Beyer là người thông minh, có một số việc chắc không cần tôi nhắc nhở. Ông có lôi bà ấy xuống địa ngục cũng được, giúp bà ấy hoàn thành dã tâm cũng được, những việc đó chẳng liên quan gì tới tôi, nhưng mong ông hiểu rõ vị trí của mình.
Nói xong, hắn đi thẳng tới trước của phòng mẹ mình.
Phu nhân Minh Tú mở cửa, hoàn toàn không hề bất ngờ, bà bình tĩnh nghiêng người để Dạ Đình Sâm bước vào.
Thản nhiên ngồi xuống salon, bà đi thẳng vào vấn đề:
  • Đến vì Yên Nhi?
  • Phải.
Giữa hai mẹ con không hề có dịu dàng, họ đều nghiêm túc, thế lực ngang bằng, hệt như đang giải quyết một công việc quan trọng.
Nghe vậy, phu nhân Minh Tú yên lặng.
Bà hiểu rõ con mình, biết nó xuất sắc đến mức nào, cũng biết nó lạnh lùng tới đâu.
Hơn hai mươi năm trước, nó chưa bao giờ vì ai mà tới tìm bà, ngay cả chuyện của Mạnh Y Bạch năm ấy cũng không.
Con của bà, lần này yêu thật rồi.
- Vậy cậu muốn gặp ta để nói gì? Muốn ta chấp nhận cô con dâu này sao?
Khuôn mặt cao ngạo xinh đẹp của phu nhân Minh Tú lộ vẻ lạnh lùng, trong mắt là nghiêm túc, nhìn con trai mình mà không hề có một chút dịu dàng.
- Lần này tôi tới không phải để thương lượng mà là để thông báo. Cô ấy là vợ tôi, là người con gái tôi sẽ chăm sóc cả đời, tôi sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, không để bất cứ kẻ nào làm cô ấy tổn thương, cho dù đó là người thân của mình đi chăng nữa.
Dạ Đình Sâm nói từng chữ, ánh mắt tối xuống, nhìn chằm chằm vào mẹ mình.
Khói thuốc súng giữa hai mẹ con đã dần dâng lên, dường như mâu thuẫn có thể bộc phát bất kỳ lúc nào.
Một lúc lâu sau, phu nhân Minh Tú nhếch môi cười mỉa:
- Đứa con trai ta một tay dạy dỗ giờ giỏi rồi, dám uy hiếp cả ta sao?
Dù là trước mặt mẹ mình, Dạ Đình Sâm vẫn lạnh nhạt và kiêu ngạo như thường.
- Tôi không muốn uy hiếp bà, nhưng nếu bà có ý định làm tổn thương cô ấy thì đây cũng có thể coi như lời uy hiếp cũng được.
Sắc mặt của phu nhân Minh Tú lạnh hẳn, ánh mắt bắt đầu xuất hiện vẻ giận dữ.
  • Đã thế thì ta cũng không khách khí với cậu làm gì, lần trước gia tộc giấu tin cậu bị thương là vì cậu hai hay là vì người khác thì lòng ta biết rõ. Ta đã điều tra về đứa bé kia rồi, chuyện này truyền ra sẽ tạo thành sỉ nhục cho cả gia tộc chúng ta! Nếu bị hội đồng quản trị biết thì kể cả ta có đồng ý đi nữa, những lão già kia cũng sẽ không chấp nhận. Điều kiện tối thiểu để trở thành người nhà họ Dạ là gia cảnh trong sạch, không cần làm vẻ vang cho gia tộc nhưng cũng tuyệt đối không thể mang đến xấu hổ, điểm ấy hẳn cậu cũng rõ mà, chủ tịch LN?
  • Trong sạch? Một người phụ nữ không chung thủy với cha tôi mà còn dám nói lời đó à?
Dạ Đình Sâm cười mỉa, đôi mắt sâu lạnh lùng nhìn phu nhân Minh Tú, gằn từng chữ.
Bà nghe vậy thì ngừng thở, sắc mặt tái nhợt, nhưng chỉ trong nháy mắt đã trở lại bình thường.
  • Cha cậu chết rồi, không ai có thể nói ta không chung thủy hết! Dù sao ta còn chưa chết thì chuyện người con dâu này vào được cửa nhà chúng ta hay không vẫn phải do ta quyết định!
  • Thật sao? Bà chắc chắn bà quyết định được chứ?
Dạ Đình Sâm bỗng mỉm cười, trong nụ cười là cuồng vọng hiếm thấy, đôi mắt đen cũng ánh lên ánh sáng kỳ lạ, phu nhân Minh Tú thấy thế thì giật mình.
Lần đầu tiên bà ý thức được người này dù là con bà nhưng nó đã trưởng thành từ lâu, trở thành một tồn tại có thể chống lại mình.
Ngay cả bà, làm phó chủ tịch của LN, cũng không chắc chắn có thể chèn ép nó hoàn toàn.
Phu nhân Minh Tú nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn Dạ Đình Sâm:
- Ý cậu là gì?
Dạ Đình Sâm không hề né tránh ánh mắt bà, đáp:
- Bà có cách của bà, nhưng tôi cũng có cách của mình. Bà không nghĩ là tôi đã quản lý công ty nhiều năm như vậy mà vẫn không có nổi thế lực của riêng mình chứ? Hôm nay tôi không chỉ lấy thân phận con trai bà, mà còn lấy thân phận chủ tịch LN để thông báo với bà rằng Nhạc Yên Nhi là vợ của tôi, sự thật này không ai có thể thay đổi, dù cho là bà đi nữa! Bà có thể chọn chấp nhận hoặc không, nhưng ý kiến của bà không có bất cứ giá trị nào với tôi hết!
Những lời này cực kỳ không nể mặt, gần như được tính là tuyên chiến.
- Làm càn!
Dạ Đình Sâm, cao 1m88, đứng ngay giữa phòng, thân hình thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng, mọi thứ đều tạo ra một cảm giác áp lực cực lớn.
Phu nhân Minh Tú đứng bật dậy, giận dữ chỉ tay vào hắn:
  • Nhỡ đâu thân thế của cô ta bại lộ thì quyền thừa kế của cậu cũng gặp nguy hiểm vô cùng, đến lúc đó, cậu sẽ mất đi tất cả, lấy gì bảo vệ nó? Thứ cậu gọi là tình yêu cũng chỉ có thể mang tới phiền phức vô tận cho nó mà thôi!
  • Việc này không nhọc tới bà phải bận lòng, chuyện của tôi, tự tôi sẽ giải quyết tốt. Hôm nay tôi chỉ tới thông báo với bà một tiếng rằng tôi sẽ không bỏ lỡ Nhạc Yên Nhi, đồng thời cũng không để tuột mất LN!
Giọng hắn tràn đầy kiên định.
Nói xong, hắn sửa sang lại áo vest, nhìn xoáy vào phu nhân Minh Tú rồi bỏ đi.
Hắn đã bày tỏ thái độ rõ ràng, không cần thiết phải tiếp tục tranh cãi nữa.
Phu nhân Minh Tú nhìn chằm chằm vào bóng lưng đã quay đi kia, mặt bà khi đỏ khi trắng, giận dữ khó nén.
Nhưng chờ khi Dạ Đình Sâm khuất bóng, bà lập tức thay đổi sắc mặt, tức giận biến mất sạch sành sanh, chỉ còn lại vẻ nhẽ nhõm và một nụ cười.
Nụ cười giảo hoạt như đã đạt được âm mưu nào đó vậy.
Beyer cười, giọng nói vang lên từ ngoài cửa:
- Sao nào A Tú, hài lòng chưa?
 
Advertisement
  • Chương 342

Cả ngày hôm nay trong đầu Nhạc Yên Nhi cứ hiện lên vẻ mặt Dạ Đình Sâm lúc tức giận, càng nghĩ càng thấy khó chịu, trạng thái nhập diễn vì thế cũng cực kỳ tệ.

- Cắt!

Rốt cuộc đạo diễn phải hô ngừng quay, sắc mặt ông ta vô cùng khó coi:

- Nhạc Yên Nhi, giờ cô đang yêu thầm Vinh Thân vương đấy, cô cứ trợn trừng mắt lên nhìn người ta làm gì? Sợ không ai biết mắt cô to hả?

Từ khi quay White Lover đến giờ diễn xuất của Nhạc Yên Nhi vẫn luôn đạt yêu cầu, NG gần như không có, bị đạo diễn mắng thế này vẫn là lần đầu tiên.

Chính cô cũng biết mình thể hiện rất tệ, khiến mọi người mất thời gian thế nên không hề cãi lại mà ngoan ngoãn nhận lỗi ngay:

- Xin lỗi đạo diễn, vừa rồi tôi vẫn chưa nhập diễn được. Hay chúng ta quay lại lần nữa được không ạ.

Nghe thế Cốc Nguyên Minh lại gắt lên:

- Đây là lần thứ ba rồi, cô còn muốn quay lại mấy lần nữa hả?

Quả thực Nhạc Yên Nhi rất xấu hổ, đạo diễn Cốc nói đều là sự thật, trạng thái của cô hôm nay rất tệ, đã quay đến ba lần mà vẫn hỏng, cô cũng không dám chắc thêm lần nữa mình có qua nổi không.

Cách tốt nhất là hôm nay ngừng ở đây, nhưng cô nghỉ ngơi mấy hôm giờ mới về lại đoàn, lời này cũng không làm sao nói ra nổi.

- Hôm nay dừng ở đây đi.

Có tiếng nói chuyện từ phía sau vang lên, Nhạc Yên Nhi quay đầu lại mới biết người vừa lên tiếng là Giang Sở Thù.

Đạo diễn cũng nhìn sang bên này, thấy người nói là anh ta nên sắc mặt cũng dễ nhìn hơn một chút, nhưng vẫn lo lắng hỏi lại:

- Cậu sao thế Sở Thù? Không muốn diễn nữa à?

Cốc Nguyên Minh dám to tiếng mắng mỏ Nhạc Yên Nhi nhưng với Giang Sở Thù lại không nói nổi một câu nặng lời nào.

Chỉ nghe anh ta ậm ừ một tiếng, xong không chờ đạo diễn nói gì đã bước nhanh về phía khu vực nghỉ ngơi:

- Tôi mệt, trạng thái hôm nay không tốt nên không muốn diễn nữa, để mai quay tiếp đi.

Đạo diễn tuy đã biết tính tình anh ta mưa nắng thất thường nhưng cũng không ngờ được lại thất thường đến mức này, bảo không thích liền không buồn diễn nữa.

Dù là thế ông vẫn phải nhỏ nhẹ dỗ dành anh ta:

- Đã nói hôm nay phải quay rồi mà Sở Thù? Mới chưa được một tiếng mà cậu đã mệt rồi sao? Mấy hôm trước mọi người nghỉ nên đã chậm trễ lắm rồi đó…

Giang Sở Thù vừa ngẩng mặt lên nhìn một cái đạo diễn đã không nói tiếp được.

Anh ta cười tủm tỉm, có vẻ rất hiền lành hỏi;

  • Ồ, thế rồi sao?
  • Phim trường này chúng ta chỉ thuê hai tháng thôi, nếu đến thời hạn vẫn chưa quay xong sẽ phải bồi thường một khoản không nhỏ đâu.
Không phải Cốc Nguyên Minh muốn ép Giang Sở Thù nhưng quả thực kinh phí cho phim cũng không dư dả gì.

- Nếu phim phải bồi tiền tôi sẽ chịu cho, vậy được chưa?

Anh ta vỗ vai đạo diễn Cốc, ung dung bảo:

- Cứ thoải mái đi, chỉ cần trạng thái của tôi ổn định đảm bảo quay một lần là qua ngay, sẽ không làm chậm tiến độ đâu.

Nói đến mức này rồi đạo diễn cũng không còn lời nào nữa, ông đành đi sắp xếp để quay các cảnh khác trước.

Lúc Giang Sở Thù đang định đi tẩy trang và thay đồ thì bị Hoắc Vi Vi ngăn lại.

- Anh Sở Thù, anh lại giúp người kia phải không?

Cô ta trợn trừng mắt lên chất vấn.

Đối với cô ta Giang Sở Thù không cần giữ thái độ lịch sự như với đạo diễn, thờ ơ nói:

  • Tránh đường.
  • Em không tránh! Em còn muốn hỏi anh, anh phát lại weibo kia là có ý gì? Vì sao phải che chở cô ta như vậy? Nhạc Yên Nhi có cái gì tốt chứ? Chẳng lẽ anh thích cô ta thật sao?
Hoắc Vi Vi hỏi một tràng dài như pháo liên thanh.

Giang Sở Thù đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Hừ, sao lúc trước không thấy con nhóc này khiến người khác khó chịu thế nhỉ?

Nụ cười thường trực của Giang Sở Thù biến mất hẳn, lạnh lùng nhìn Hoắc Vi Vi, trong mắt rõ ràng là khó chịu lẫn ghét bỏ.

- Hoắc Vi Vi, không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Cô đừng có xen vào chuyện của tôi? Cô chỉ cần tự lo cho mình là tốt rồi, cả ngày làm mình làm mẩy trong đoàn, cô cho mình là ai thế? Đừng có lúc nào cũng dựa vào vài đồng bạc của cha cô mà ra vẻ ta đây như thế.

Những lời này thật sự rất khó nghe, mắt Hoắc Vi Vi đã đỏ hoe cả lên.

  • Anh Sở Thù, sao anh lại như thế? Trước đây anh không đối xử với em thế này cơ mà… Hai ta còn có hôn ước nữa, em vào showbiz, đến thành phố A cũng chỉ vì muốn được ở bên cạnh anh thôi…
  • Chỉ là lời nói đùa của người lớn mà cô cũng tin à, tôi sẽ không bao giờ cưới người như cô.
Giang Sở Thù thản nhiên bỏ lại một câu như vậy xong lập tức bước qua người Hoắc Vi Vi, đi thẳng vào phòng thay đồ.

Cô ta vẫn muốn chạy theo nhưng nhìn thấy cái biển to ghi mấy chữ ‘Phòng thay đồ nam’ thì rốt cuộc vẫn dừng lại.

Anh Sở Thù…

- Cho tôi đi nhờ.

Lúc này phía sau lưng cô ta vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, Hoắc Vi Vi quay lại nhìn một cái, vừa thấy là ai đã nghiến răng nghiến lợi.

  • Nhạc! Yên! Nhi!
  • Hử?
Nhạc Yên Nhi nhìn cô ta, không hiểu sao cô ta gọi tên mình mà phải gằn lên như thế:

- Có chuyện gì sao cô Hoắc?

Khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn của Hoắc Vi Vi lúc này đã tràn ngập oán hận:

- Tất cả là tại cô, tại cô nên anh Sở Thù mới biến thành như vậy!

Lại là Giang Sở Thù!

Thấy dáng vẻ của Hoắc Vi Vi Nhạc Yên Nhi liền hiểu ra là nợ tình cảm của anh chàng kia rồi, nhưng đó đều là chuyện riêng của anh ta, cô cũng không tham dự được, chỉ bảo:

- Phiền cô tránh đường, tôi còn muốn đi thay đồ.

Cô ta lại như nổi điên túm lấy áo cô, giận dữ hét lên:

- Không được! Cô phải hứa từ giờ không được có quan hệ gì với anh Sở Thù cho tôi!

Nhạc Yên Nhi thấy cực kỳ khó chịu, con gái nhà giàu đúng là không giống người thường, loại lời kịch sến súa thế này mà cô ta cũng mở miệng ra nói được. Không biết nên nói cô ta ngây thơ thuần khiết hay não tàn ngu si mới đúng nữa.

Nếu là lúc khác có lẽ cô còn có thể nhẹ nhàng khuyên giải cô ta để cô ta bình tĩnh lại nhưng tiếc là giờ tâm trạng cô cũng đang rất tệ, không có hơi sức đâu mà đi an ủi loại người luôn tự cho mình là đúng này.

Cô nhẹ nhàng rút tay áo bị cô ta nắm ra, nhỏ giọng bảo:

- Cô làm phiền tôi thì có ích gì, cô nên biết động vào tôi chỉ càng làm anh Sở Thù của cô ghét cô hơn mà thôi.

Dứt lời cô lập tức đi thẳng một mạch vào phòng thay đồ.

Để lại Hoắc Vi Vi vẫn còn đang ngây người tại chỗ, lát sau cô ta mới tức giận dẫm chân như điên.

- Cô ta nhận rồi à? Chẳng lẽ anh Sở Thù và cô ta có quan hệ gì thật sao?

Đến lúc Nhạc Yên Nhi thay đồ và tẩy trang xong đã không còn thấy bóng dáng cô ta đâu nữa, nhưng lúc cô định ra khỏi phim trường lại nhìn thấy Giang Sở Thù.

Cô vốn không muốn nói gì với anh ta nên quay đầu sang hướng khác, không ngờ anh ta cũng đi theo.

Thấy vậy cô cau mày hỏi:

- Anh đi theo tôi làm gì?

Giang Sở Thù vẫn cứ cười tủm tỉm như mọi khi:

- Tôi có đi theo cô đâu, tôi đang về khách sạn thôi mà.

Hướng này chỉ có một khách sạn, chính là nơi Nhạc Yên Nhi đang ở.

- Chẳng lẽ anh đang ở trong khách sạn tôi thuê phòng à?

Nhạc Yên Nhi hỏi lại.

Giang Sở Thù cười híp cả mắt lại:

- Tôi không chỉ ở cùng một khách sạn với cô đâu, tôi còn ở ngay bên cạnh phòng cô nữa đấy.

Nhạc Yên Nhi kinh ngạc, ba phòng tổng thống của khách sạn đó ngoài phòng của cô và Đỗ Lệ vẫn còn một căn nữa, cứ tưởng đó là phòng của đạo diễn Cốc, hóa ra lại là của anh ta!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom