Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
- Ngủ à?
Ông Cố đập tay lên thành xe lăn:
- Giờ nào rồi mà còn ngủ chứ, đúng là không ra sao, còn trẻ thì phải ngủ sớm dậy sớm chứ, để ông đi gọi con bé đó dậy!
Dứt lời, ông định đi gõ cửa nhưng bị Dạ Đình Sâm cản lại.
- Gần đây cô ấy bận quay phim ở ngoại ô đến sáng nay mới về, nghỉ ngơi không đủ nên con mới để cho cô ấy ngủ một lúc.
Nghe hắn nói vậy, ông đành bất đắc dĩ lắc đầu:
- Con chiều nó quá.
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong mắt ông Cố lại tỏ rõ sự hài lòng, đã là cháu rể của ông thì càng yêu thương Yên Nhi nhà ông đương nhiên càng tốt.
Dạ Đình Sâm thế chỗ của chú Vương, đẩy xe đưa ông Cố xuống lầu.
Vừa xuống dưới nhà hắn đã nhìn đồng hồ treo tường ngay. Thấy cũng không còn sớm, nên nói với ông Cố:
- Ông nội cần gì thì cứ gọi người giúp việc, con đi nấu cơm đã.
Nói xong hắn lập tức đeo tạp dề lên, bước vào phòng bếp.
Ông Cố kinh ngạc há hốc miệng, phải quay sang hỏi ngay quản gia Thẩm đứng bên cạnh:
- Nó cũng biết nấu ăn à?
Quản gia Thẩm cười nói:
- Vì thiếu phu nhân thích ăn cơm thiếu gia làm, nên mỗi khi thiếu gia rảnh rỗi đều tự mình xuống bếp đấy ạ.
Nghe được lời này, ông Cố gật đầu liên tục:
- Khá đấy khá đấy, nhưng vẫn chưa bằng tôi hồi trẻ đâu!
Ông ngồi ở cửa phòng bếp, nhìn bóng dáng thằng cháu rể bận rộn bên trong mà lòng vui vô cùng.
Thấy Dạ Đình Sâm yêu vợ như vậy ông cũng yên tâm hơn.
Dù sao bây giờ ông đã có tuổi, không biết còn bảo vệ được con bé ấy được bao năm nữa, chỉ có chồng nó mới có thể ở cạnh làm bạn và che chở nó cả đời thôi.
Ông Cố tự mình lăn xe vào phòng bếp, nhìn Dạ Đình Sâm đang bận lu bù một lát rồi đột nhiên hỏi:
- Này nhóc, có biết sắp đến ngày gì không?
Dạ Đình Sâm không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng trả lời ông:
  • Là ngày giỗ của mẹ cô ấy.
  • Nó nói cho con à?
Ông cảm thấy rất ngạc nhiên.
- Không ạ.
Ông lập tức hiểu ra, với thân phận của hắn thì muốn điều tra vài chuyện cũng không khó khăn gì. Trước giờ ông cứ lo rằng không giấu được chuyện kia, sợ hắn biết rõ quá khứ sẽ ghét bỏ Nhạc Yên Nhi, nhưng xem ra hắn thậm chí cũng không bận tâm đến cái quá khứ ấy nữa.
Mặc dù vậy, ông vẫn hỏi dò:
  • Con đã biết hết về quá khứ của Yên Nhi rồi à?
  • Những gì nên và không nên biết đều đã biết cả, vậy có coi là biết hết không ông?
Dạ Đình Sâm quay lại, đôi mắt đen thẫm nhìn ông với vẻ thản nhiên.
Một già một trẻ cách một cánh cửa bếp nhìn thẳng vào nhau, không khí có điểm áp lực vô hình.
Đôi mắt uy nghiêm của ông Cố hơi híp lại, trong đó xẹt qua tia sáng sắc nhọn như dao:
- Con không sợ sau này mọi việc bại lộ, gia tộc danh giá của con sẽ bị chê cười sao?
Ông Cố nhìn chằm chằm vào hắn, không muốn bỏ lỡ bất cứ một biểu cảm nào.
Sắc mặt hắn vẫn bình thản, nhưng ánh mắt lại kiên định vô cùng, hắn không hề né tránh tầm mắt của ông, quả quyết đáp:
  • Có mất thể diện thì cũng là con mất, con chắc chắn không để cô ấy chịu đựng một mình.
  • Hay lắm! Rất quyết đoán, là đàn ông chân chính thì phải biết gánh vác che chở cho người phụ nữ của mình thế chứ!
Ông Cố hào phóng khen ngợi Dạ Đình Sâm, xong lại nghiêm túc bảo:
  • Con biết rồi thì ông không giấu nữa, mọi chuyện đều là số mệnh, tuy ông áy náy nhưng cũng đành chịu, ông vẫn luôn muốn bồi thường cho Yên Nhi, nhưng giờ có con ở bên cạnh rồi thì chắc con bé cũng không cần gì nữa.
  • Cô ấy cần! Cần một danh phận để có thể đường hoàng trở thành con gái của nhà họ Cố, chứ không phải chỉ là một đứa con gái nuôi không ai biết như bây giờ!
Đôi mắt hắn híp lại đầy nguy hiểm, lóe ra những tia sáng lạnh lẽo đáng sợ.
Những lời này vang dội đến mức trái tim ông Cố cũng run lên.
Ông mấp máy đôi môi khô khốc, cặp mắt đục ngầu hơi ngước lên, cuối cùng mỉm cười tự giễu.
- Ông già thật rồi, ngay cả lý lẽ dễ hiểu như vậy mà cũng không nắm rõ. Đúng là nhà họ Cố đã nợ Yên Nhi và Nhạc Dĩnh một lời giải thích, có lẽ đã đến lúc làm rõ về quá khứ rồi.
Ông Cố lắc đầu than khẽ, trong nháy mắt dường như đã già thêm vài tuổi.
Ông cũng không nói thêm gì nữa, lầm lũi đẩy xe rời khỏi phòng bếp.

Ở trong phòng, Nhạc Yên Nhi ngủ khoảng bốn mươi phút thì tỉnh lại.
Dù là khách sạn năm sao cũng chẳng thoải mái bằng ở nhà, cô cảm thấy đây là giấc ngủ ngon nhất của mình trong mấy ngày qua.
Đã tỉnh hẳn rồi nhưng cô vẫn chưa muốn rời giường, bèn duỗi lưng rồi lăn qua lăn lại vài cái.
Đúng lúc đó, điện thoại của cô bỗng reo vang.
Cô với lấy máy, vừa mới ‘Alo’ một tiếng thì đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Danny truyền tới.
- Cái đồ chuyên gây chuyện này! Rốt cuộc cô với Giang Sở Thù có quan hệ gì thế hả?
Nhạc Yên Nhi bị câu hỏi đột ngột này làm ngây ngẩn.
Không phải lần trước chính anh ta đã bảo Giang Sở Thù không thể nào thích cô được à? Sao bây giờ lại hỏi quan hệ giữa bọn họ làm gì?
Lẽ nào Danny đã biết việc Giang Sở Thù là ‘vị hôn phu’ trên danh nghĩa của cô rồi?
Nhạc Yên Nhi hoảng hồn, vội vàng hỏi lại:
  • Có chuyện gì à?
  • Tôi còn chưa hỏi cô đấy, hôm qua có phải cô ngất xỉu ở trường quay không? Tóm lại là sao hả?
Tư duy của Danny xoay chuyển quá nhanh, không biết tại sao bây giờ lại hỏi tới chuyện cô bị ngất, cô chỉ đành khai thật:
  • Tôi... đến kỳ, lại phải dầm mưa nên mới thế.
  • Bà cô tổ của tôi ơi, cô làm ơn lên mạng ngó qua một cái đi, đang ầm ĩ hết cả lên kia kìa!
  • Ầm ĩ chuyện gì? Vì tôi bị ngất á?
Nhạc Yên Nhi thấy hoang mang vô cùng.
- Cô ngất thì cũng thôi đi, nhưng quan trọng nhất là Giang Sở Thù đã bế cô đến bệnh viện! Lúc này fan của anh ta đã sắp phát điên hết cả rồi kìa, ai ai cũng nói cô vì muốn thăng tiến mà không từ một thủ đoạn nào, giả vờ ngất xỉu để quyến rũ idol nhà họ! Nghe nói còn có người chạy đến đoàn phim làm loạn nữa!
Gì cơ?!
Fan bây giờ đều điên cuồng như thế à? Còn tìm đến tận đoàn phim luôn?
Hay là do Giang Sở Thù quá hot?
Nhạc Yên Nhi mờ mịt hỏi:
  • Vậy… vậy bây giờ nên làm gì đây?
  • Bên phòng quan hệ công chúng đang nghiên cứu phương án, phía Giang Sở Thù tạm thời chưa liên lạc được, còn người đại diện của anh ta thì cứ âm ờ nước đôi. Cô nói thật với tôi đi, cô với anh ta không có chuyện gì thật chứ?
  • Không, thật sự là không có gì mà, tôi đã kết hôn rồi, sao có gì với anh ta được đây trời!
Cô vội vàng giải thích.
- Rồi rồi, cô nói không có thì tôi tin vậy, để tôi bàn lại với công ty xem thế nào, tạm thời cô đừng đến đoàn phim nữa, mất công lại bị đám fan cuồng gây sự.
Nhạc Yên Nhi quả thực rất khó nghĩ, bảo:
  • Nhưng tôi chỉ là một vai phụ thôi mà, đâu thể xin nghỉ rồi làm chậm tiến độ của cả đoàn được.
  • Tôi nói cho cô nghe, cô đừng coi thường đám fan của các tiểu thịt tươi, bọn họ học theo fan cuồng bên Hàn Quốc nên điên loạn hơn fan truyền thống nhiều lắm, chọc giận bọn họ là chuyện gì họ cũng làm được hết đấy.
Danny hiếm khi tỏ ra nghiêm túc như vậy.
- Cô có biết vì sao mấy ngôi sao nổi tiếng giờ không ai ăn bánh hoặc uống nước do fan tự làm không hả? Vì hồi trước từng có fan bỏ thuốc tẩy với keo siêu dính vào trong đồ uống, rồi giấu cả đinh ghim vào bánh nữa! Đó đều là những bài học kinh nghiệm mà người đi trước đã dùng máu đổi lấy đấy!
 
Advertisement
  • Chương 336

Năm ngày này trôi qua rất nhanh, mai là Nhạc Yên Nhi đã lại phải quay về đoàn phim.

Dạ Đình Sâm có buổi họp rất quan trọng nên đã đi trước, còn hứa tối sẽ về sớm ăn cơm với cô.

Hắn vừa ra khỏi cửa một lúc điện thoại của cô đã vang lên.

  • Xin chào, tôi gọi từ bệnh viện thành phố, xin hỏi cô là cô Nhạc Yên Nhi phải không?
  • Vâng tôi đây, xin hỏi bệnh viện tìm tôi có chuyện gì sao?
Tự nhiên lại được bệnh viện gọi nên cô rất hoang mang.

- Là thế này, anh Lâm bảo chúng tôi gọi cho cô, tình trạng của anh ấy hiện giờ rất xấu, lại không có người thân nào bên cạnh, thế nên rất mong cô có thể đến bệnh viện xem thử.

Tình trạng rất xấu là sao?

Trong nháy mắt Nhạc Yên Nhi như ngừng thở.

Cô dồn dập hỏi han nhưng người của bệnh viện không chịu nói thêm gì, nhất định phải mời cô đến tận nơi mới được.

Khi cô chuẩn bị tắt máy thì đầu dây bên kia lại nói thêm:

- Lần nhập viện này có liên quan đến danh dự của anh Lâm, cô Nhạc đừng nói với ai nếu không anh ấy sẽ không chịu nổi mất.

Chỉ nằm viện thôi sao lại đến mức này? Còn có quan hệ đến danh dự của anh ta nữa là sao?

Trong lòng cô rất loạn, thật sự là lo chết đi được.

Chuyện liên quan đến Lâm Đông Lục có chút mẫn cảm, lại thêm phía bệnh viện đã dặn đi dặn lại nên Nhạc Yên Nhi không nói với quản gia Thẩm mình muốn đi đâu cũng không để tài xế đưa đi mà tự gọi xe đến bệnh viện, trước khi đi cô còn báo sẽ về ăn tối với Dạ Đình Sâm.

Đến lúc cô tới bệnh viện thành phố đã thấy bác sĩ chờ sẵn.

Vừa thấy cô đến ông đã lập tức kéo cô vào thang máy, vừa đi vừa giải thích:

  • Cuối cùng cô cũng đến, cô mau đi thăm anh Lâm đi, tình trạng anh ấy giờ tệ lắm rồi.
  • Rốt cuộc anh ta làm sao thế?
Nhạc Yên Nhi giờ mới hỏi ra thắc mắc của mình.

- Cô Nhạc cứ nhìn tận mắt thì mới biết được.

Bác sĩ đưa cô thẳng đến phòng bệnh VIP, cô vừa đẩy cửa đã thấy được Lâm Đông Lục đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt yếu ớt.

Anh ta đeo mặt nạ thở, tay cũng đang cắm kim chuyền, máy móc bên cạnh đang kêu tích tích không ngừng.

Thấy bộ dáng anh ta như vậy Nhạc Yên Nhi giật mình che miệng lại.

  • Đây… đây là sao?
  • Não anh Lâm xảy ra vấn đề nghiêm trọng, vừa mới cấp cứu xong, trước khi hôn mê anh ấy muốn tôi gọi cô đến, lý do thì tôi cũng không rõ lắm.
  • Sao lại thế này?
Vết thương cũ của Lâm Đông Lục đã khỏi hẳn, cô vì để không gây nghi ngờ nên không tới thăm anh ta nhưng cũng nghe được tin tức từ chỗ Dạ Đình Sâm.

Lẽ ra giờ anh ta đang là người nắm quyền của Quảng Thịnh, cùng Bạch Nhược Mai sống cuộc sống vợ chồng hạnh phúc mới phải, sao lại đến mức nhập viện cấp cứu thế này?

Cô bước tới gần, nhìn dáng vẻ gầy yếu của anh ta mới thấy so với lần trước gặp Lâm Đông Lục đã gầy hơn rất nhiều.

Một người vốn đang khỏe mạnh mà giờ lại nằm im lìm trên giường bệnh.

Nếu không phải máy móc thể hiện anh ta vẫn còn sống chắc cô đã nghi ngờ không hiểu anh ta có phải đã chết rồi hay không.

Trong lòng cô giờ đầy thắc mắc.

- Sao anh ta lại thành ra thế này? Lý do là gì?

Bác sĩ chỉ biết thở dài:

- Trước đây anh Lâm bị thôi miên nên mới tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng tới đại não, dẫn đến việc thường xuyên bị đau đầu. Có một quãng thời gian khá dài anh ấy dùng một loại thuốc an thần rất nhiều. Thuốc đó có thể giảm đau tạm thời nhưng dùng nhiều sẽ có tác dụng phụ. Bức xúc, nóng nảy, mất ngủ… là một số triệu chứng, tình trạng của anh Lâm hiện giờ chính là thế. Anh ấy còn có biểu hiện đau đầu nữa, lần này có vấn đề cũng vì thế, nếu không đến bệnh viện kịp thì e là…

Bác sĩ không cần nói tiếp Nhạc Yên Nhi cũng đã hiểu rõ.

Nếu không đến bệnh viện kịp thời có thể Lâm Đông Lục đã… chết.

Anh vẫn luôn tỏ ra bình thường trước mặt cô, nên tới tận giờ cô vẫn không biết sau lưng mình anh lại chịu nhiều đau đớn đến vậy.

- Anh ta… không báo cho ai khác sao?

Bạch Nhược Mai đâu? Hank đâu? Mẹ anh ta đâu?

Bác sĩ chỉ lắc đầu bảo:

- Không có ai khác, anh Lâm chỉ nhắc đến tên cô và bảo tôi nhất định phải tìm được cô thôi.

Nhớ đến bộ dáng trước lúc hôn mê của Lâm Đông Lục bác sĩ vẫn còn thấy sợ.

Khi đó anh ta một tay ôm đầu một tay khác lại nắm chặt lấy áo ông, giọng nói như van xin, tha thiết đến mức day dứt:

- Xin ông, xin hãy tìm Yên Nhi cho tôi, tôi muốn gặp cô ấy. Xin ông đấy…

Nói xong vội dúi một tờ giấy có ghi số điện thoại vào tay ông.

Bác sĩ thở dài:

  • Thật ra tôi vẫn theo dõi tình hình bệnh của anh Lâm, trước anh ấy cũng tới khám nhiều lần rồi, bệnh đã rất nghiêm trọng, tinh thần lại luôn không ổn định, lúc nào cũng có thể phát bệnh được, thế nên cảm xúc tiêu cực càng lúc càng mạnh mẽ. Giờ anh ấy đã không thể làm việc bình thường được nữa, tốt nhất chính là phải tiếp nhận điều trị bệnh chuyên sâu. Anh Lâm đã muốn cô đến đây vậy chắc người anh ấy tin tưởng nhất cũng chính là cô, hy vọng cô có thể khuyên nhủ anh ấy, bệnh của anh Lâm đã không thể kéo dài nữa rồi.
  • Nếu như… cứ kéo dài thì sẽ có hậu quả thế nào?
Nhạc Yên Nhi run rẩy hỏi lại.

Bác sĩ nghe xong nhìn chằm chằm cô một hồi lâu mới nói:

  • Có thể… sẽ dẫn đến tâm thần phân liệt.
  • Gì cơ?!
Nghe được câu trả lời Nhạc Yên Nhi gần lớn tiếng hô lên, cô có cảm giác khó mà tin được ở tai mình.

Tâm thần phân liệt không phải là điên rồi sao?

Sao có thể như vậy chứ?

- Không thể nào, anh ta đang bình thường thế sao lại…

Nhạc Yên Nhi nhìn Lâm Đông Lục đang hôn mê trên giường, lắc đầu không dám tin.

Người đàn ông từng rực rỡ như ánh mặt trời ấy sao có thể trở thành kẻ điên được chứ.

Bác sĩ ngắt lời cô, nghiêm túc phân tích tình hình:

- Tôi không hề nói quá, chính là anh Lâm vẫn không đồng ý điều trị nên bệnh tình mới càng lúc càng nghiêm trọng. Đợi lát nữa anh ấy tỉnh lại cô cứ hỏi trực tiếp đi, anh ấy cũng biết rõ bệnh của mình đấy.

Nói xong bác sĩ cũng ra ngoài, cửa phòng bệnh một lần nữa khép lại, bên trong chỉ còn lại hai người.

Nhạc Yên Nhi ủ rũ ngồi xuống bên cạnh Lâm Đông Lục.

Thời gian chậm rãi trôi qua, khi Lâm Đông Lục tỉnh lại đã là nửa tiếng sau.

Vừa mở mắt đã nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc khiến anh ta không khỏi bi thương, cuối cùng anh ta vẫn ở trong bệnh viện, làm sao cũng không thể thoát được.

Khi anh ta định ngồi dậy thì thấy tay mình bị đè nặng, vừa quay sang nhìn mới phát hiện ra trong phòng có người, là Nhạc Yên Nhi!

Cô ấy đã đến, nếu vậy cô cũng biết bộ dáng khổ sở này của anh ta rồi sao?

Trái tim Lâm Đông Lục run lên, bồn chồn muốn bật dậy.

Cảm nhận được động tác của anh ta nên Nhạc Yên Nhi đang gà gật lúc này mới mơ màng mở mắt ra.

Phần trước
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom