• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Người khác không biết nhưng Diệp Hiểu Như hiểu rất rõ tình trạng sức khỏe của Nhạc Yên Nhi, cô lo lắng hỏi:

- Yên Nhi, cơ thể của em thực sự không vấn đề gì chứ?

Nhạc Yên Nhi chỉ cười bảo:

- Không sao đâu, chị đừng coi thường em.

Nghe thấy tin này, Giang Sở Thù nhướng mày lên, nói với Cốc Nguyên Minh:

- Cô ấy đồng ý rồi à?

Tất nhiên ‘cô ấy’ ở đây chỉ Nhạc Yên Nhi.

Ông vội vàng gật đầu:

- Đúng thế, cô ấy nói không có vấn đề gì.

Thực ra trong lòng Cốc Nguyên Minh, Giang Sở Thù khó thuyết phục hơn Nhạc Yên Nhi nhiều, Nhạc Yên Nhi chỉ là một ngôi sao nhỏ, lại còn diễn vai phụ, hơn nữa cô cũng không phải là kẻ cứng đầu nên sẽ không có quá nhiều yêu sách.

Nhưng Giang Sở Thù thì khác, dù cho anh ta đãi ngộ của nam chính, anh ta còn thấy bất mãn, điều này cũng không khó hiểu, anh ta vốn là một thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng, dấn thân vào nghiệp diễn hoàn toàn là để chơi đùa, căn bản không đặt cái gọi là sự nghiệp này vào trong mắt, vì thế cũng không quan tâm người khác nhìn nhận mình thế nào.

Tự bản thân người ta đã có điều kiện xuất sắc, vừa sinh ra đã có địa vị cao rồi.

Nghĩ tới đây, Cốc Nguyên Minh có hơi thấp thỏm, lo rằng anh ta sẽ từ chối.

Không ngờ Giang Sở Thù lại gật đầu đồng ý.

- Được, cô ấy đồng ý rồi thì tôi không có vấn đề gì.

Trên mặt Cốc Nguyên Minh lộ rõ vẻ vui mừng, ông vội vàng đi thông báo cho các bộ phận chuẩn bị.

Giang Sở Thù đi thay quần áo, tiện thể dặn dò trợ lý:

- Chuẩn bị canh gừng trước nhé.

Trợ lý gật đầu đáp ứng.

Các khâu đã chuẩn bị xong, bắt đầu quay phim.

Trời mưa rất lớn.

Không khí lo lắng tràn ngập cung An Khánh.

Phục Linh bực bội đi tới đi lui trong cung, bước chân lộn xộn:

- Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta cứ thế nhìn chủ tử hàm oan bị tống vào ngục sao?

Liên Kiều ngắt lời nàng ta:

- Ngươi đừng đi nữa, đi đi lại lại cả canh giờ rồi mà có thấy ngươi nghĩ ra cách gì đâu. Thân phận của chúng ta thấp hèn, có thể làm được gì đây, chỉ có thể trách số phận của chúng ta hẩm hiu, không đi theo một chủ tử tốt, vừa mới được sủng ái thì lại phải vào ngục, ngục giam trong cung là nơi thế nào chứ, một khi đã vào trong đó rồi thì không chết cũng mất một lớp da, chủ tử không có tương lai gì, chúng ta cũng đâu có đường sống.

Cứ nói cứ nói mãi, nàng ta cảm thấy tương lai thật mù mịt, không nhịn được mà khóc lóc ỉ ôi.

Mấy nha hoàn loạn hết cả lên, bầu không khí bi thảm bao trùm toàn bộ cung An Khánh.

Đúng lúc này Tô Mộc đột nhiên lên tiếng:

- Nghe nói Vinh Thân vương được hoàng thượng giữ lại trong cung đúng không?

- Đúng thế, mưa to thế này, chân của Vinh Thân vương có tật, không tiện về vương phủ, hoàng thượng liền giữ ngài ấy lại trong cung một đêm.

Đậu Khấu gật đầu, lại hỏi:

- Ngươi hỏi cái này làm gì?

Tô Mộc mấp máy môi, dường như đang rất do dự.

- Nếu như đi cầu xin Vinh Thân vương, nói không chừng chủ tử còn một đường sống.

- Cầu xin Vinh Thân vương ư? Ngươi nghĩ dễ quá nhỉ, dựa vào đâu Vinh Thân vương phải giúp ngươi? Hơn nữa, chúng ta chỉ là một tiểu nha hoàn, sao ngài ấy phải gặp chúng ta cơ chứ?

Liên Kiều vốn tưởng nàng nghĩ ra được cách hay gì đó, nhưng không ngờ lại là một ý nghĩ bỏ đi nên đáp trả bằng giọng điệu rất tức giận.

Tô Mộc không để ý, nàng nhìn vào màn mưa liên miên không ngừng bên ngoài cửa sổ, do dự một lúc, cuối cùng đứng dậy, cầm lấy một chiếc ô giấy rồi xông ra ngoài.

- Tô Mộc! Ngươi đi đâu đấy!

Đậu Khấu kinh ngạc hét lớn nhưng bóng dáng của Tô Mộc đã biến mất trong màn mưa.

Vì trời mưa to nên hôm nay các cung nhân tuần tra trong cung cũng tạm thời nghỉ ngơi, cả hoàng cung yên tĩnh hơn hẳn bình thường.

Tô Mộc biết, mỗi lần Vinh Thân vương ở lại trong cung thì đều ở điện Tà Dương, cách cung An Khánh rất xa, nàng chỉ có thể chạy thục mạng, cố gắng gặp được ngài ấy sớm một chút, tranh thủ một cơ hội sống sót cho Diệp Tâm Quán.

Mưa rơi tí tách, từng hạt mưa tạt vào người nàng, một chiếc dù giấy cỏn con không những không che chắn được mà còn làm chậm bước chân của nàng.

Tô Mộc cắn chặt răng, ném thẳng cái ô xuống dưới đất, đội mưa chạy về phía trước.

Phải khó khăn lắm nàng mới đến được điện Tà Dương, cung nhân giữ cửa nhìn thấy có một người toàn thân ướt đẫm chạy bạt mạng qua đây thì đều ngẩn ra, họ cản nàng lại rồi hỏi:

- Ngươi là ai?

Tô Mộc chạy tới mức kiệt sức quỳ luôn xuống dưới đất, tóm lấy góc áo của cung nhân, thở hổn hển, nói:

- Ta… ta… là Tô Mộc… cung An Khánh… cầu… cầu kiến vương gia.

Cung nhân kia không kiên nhẫn hất tay một cái:

- Một đứa nha hoàn ở cung An Khánh mà cũng đòi cầu kiến vương gia của chúng ta, mau cút đi, đừng làm phiền sự thanh tịnh của vương gia!

Tô Mộc dùng hết sức lực toàn thân mới có thể không để bản thân té ngã, nàng ngẩng mặt lên, không ngừng có chất lỏng chảy từ sườn mặt của nàng xuống, không rõ là nước mưa hay là nước mắt.

- Cầu xin ngươi… bẩm báo… hộ ta…

Nói xong nàng tháo vòng tay bằng vàng của mình xuống rồi nhét vào tay cung nhân kia.

Đây là chiếc vòng mà Diệp Tâm Quán tặng cho nàng vào cái năm mà nàng mười lăm tuổi, tiểu thư nói đây là của hồi môn sau này của nàng.

Đáng tiếc cả đời này nàng chẳng có hy vọng được gả cho ai nữa cả, giữ lại nó cũng không có tác dụng gì.

Cung nhân kia ước lượng sức nặng của chiếc vòng trong tay, động lòng tham, do dự một lúc rồi nói:

- Ta chỉ phụ trách bẩm báo thay ngươi, vương gia có gặp ngươi không ta đây không biết được đâu nhé.

Tô Mộc gật đầu:

- Đa tạ…

Thực ra Tô Mộc không dám chắc gì hết, lần trước ở trong đình, nàng còn không hề khách khí nói xin hắn đừng quan tâm đến chuyện của tiểu thư nhà nàng nữa.

Sau đó Vinh Thân vương quả nhiên nói được làm được, không hề can thiệp lần nào nữa, thỉnh thoảng gặp nhau ở hoa viên, ánh mắt của hắn cũng chỉ lướt qua mặt nàng một cái mà thôi.

Nàng không biết Vinh Thân vương có gặp nàng không, thậm chí còn không biết ngài ấy liệu có còn nhớ nàng là ai nữa không.

Nhưng nàng bắt buộc phải thử một lần, vì đây là đường sống duy nhất của Diệp Tâm Quán.

Cung nhân đi bẩm báo rất nhanh đã quay trở lại, lần này ánh mắt người đó nhìn Tô Mộc hoàn toàn thay đổi, có thêm vẻ tìm tòi nghiên cứu, đánh giá Tô Mộc từ trên xuống dưới một lần, dường như đang nghĩ xem nha hoàn này có chỗ nào đặc biệt.

- Vương gia cho ngươi vào trong nói chuyện.

- Xin đa tạ.

Trái tim Tô Mộc vừa mới nhẹ nhõm lại trở nên căng thẳng.

Nàng đi vào sảnh chính của điện Tà Dương, quả nhiên thấy Vinh Thân vương đang ngồi trong đó.

Ngài ấy vẫn như thế, sắc mặt trắng bệch, biểu cảm ôn hòa, khí chất xuất chúng.

Nhìn thấy dáng vẻ Tô Mộc hiện giờ Vinh Thân vương rất kinh ngạc, vội vàng sai người cầm khăn lông và trà nóng tới, hắn hỏi:

- Sao lại ướt thế này?

Tô Mộc quỳ gối xuống, tấm lưng gầy gò thẳng tắp, nàng cất giọng bi thương:

- Xin vương gia cứu chủ tử nhà nô tỳ.

Vinh Thân vương ngẩn ra:

- Không ngờ ngươi lại tới vì chuyện này.

Trên mặt Tô Mộc lộ ra vẻ áy náy:

- Nô tỳ tự biết lật lọng không phải hành vi của kẻ quân tử, nhưng tình huống khẩn cấp, nô tỳ thực sự không còn cách nào khác nữa nên mới mặt dày tới đây thử một lần. Vương gia có tấm lòng nhân hậu, xin vương gia xót thương chủ tử nhà nô tỳ chịu oan khuất bị tống giam vào ngục mà ra tay giúp đỡ.

Nói xong nàng dập đầu thật thấp.

Vinh Thân vương trầm mặc một lúc.

- Ngươi đứng lên đi.

Tô Mộc không hề động đậy, Vinh Thân vương thấy hơi bất đắc dĩ:

- Ngươi không đứng lên thì làm sao nói cho ta biết làm sao giúp ngươi được?

Tô Mộc ngẩng phắt đầu dậy, trên mặt nàng đầy vẻ ngạc nhiên.

- Ngài… thực sự đồng ý giúp nô tỳ ư?

Nàng thực sự hoài nghi có phải là mình đã nghe nhầm hay không.
 
Advertisement
  • Chương 330

Không có sự dặn dò của phu nhân Minh Tú thì Nghiêm lão không thể lên xe, Beyer ngồi ở ghế lái cũng rất hiểu ý mà bước xuống, dành không gian cho hai người.

Trong xe hoàn toàn im lặng.

- Chào...

Nhạc Yên Nhi định lên tiếng chào hỏi phu nhân Minh Tú, thế nhưng còn chưa nói hết lời đã bị lạnh lùng cắt ngang.

- Hẳn là cô cũng biết mục đích ta tới đây là gì rồi.

Nhạc Yên Nhi sửng sốt, dù cô đã nghĩ tới kết quả xấu, tệ nhất cũng là cô bị đuổi khỏi xe, thế nhưng chẳng ngờ vừa nói câu đầu tiên mà cô đã không kịp trở tay.

Có thể nuôi dưỡng một người con trai như Dạ Đình Sâm thì hẳn không phải một bà mẹ bình thường. Phu nhân Minh Tú hờ hững nhìn Nhạc Yên Nhi một lượt thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy rất áp lực.

Bàn tay đặt trên đùi khẽ nắm lại, cô túm góc áo ép mình tỉnh táo lại, không thể bị ảnh hưởng bởi thái độ của bà.

- Nói thật, con cũng không rõ mục đích của phu nhân khi tới đây là gì.

Phu nhân Minh Tú nghe vậy thì khẽ nhếch môi, nở một nụ cười giễu cợt:

- Vậy không bằng ta mở lời đi, bắt đầu từ quá khứ của cô thì sao? Con ngoài giá thú của nhà họ Cố?

Tay Nhạc Yên Nhi run lên, chẳng ngờ bà đã điều tra về mình, vết thương chôn giấu bao năm lại bị người ta xé mở một cách quá dễ dàng.

Cô đau lòng, đau đến khó chịu.

Nhạc Yên Nhi nhìn chăm chú vào một điểm, hít sâu một hơi ép mình tỉnh táo rồi chậm rãi đáp:

  • Kể cả phu nhân biết quá khứ của con đi nữa, vậy mục đích của bà là gì?
  • Muốn gì à?
Như nghe được một trò cười, phu nhân Minh Tú nhìn cô chằm chằm:

- Lấy thân phận của cô mà nói, cô dựa vào đâu để thấy mình xứng với Dạ Đình Sâm? Thậm chí còn chẳng báo với gia tộc mà đã tự tiện kết hôn, con ta ưu tú như vậy đâu phải để cho cô chà đạp.

Chà đạp.

Bà ấy dùng đến cả từ này ư?

Nhạc Yên Nhi cảm thấy khó thở, đồng thời cũng khó xử.

Mẹ của Dạ Đình Sâm hoàn toàn không giống với những gì cô tưởng tượng, bà lạnh lùng và cay nghiệt hơn thế nhiều.

Nhạc Yên Nhi siết chặt tay như đang cổ vũ chính mình, cô nhấn mạnh từng chữ:

- Phải, Dạ Đình Sâm rất ưu tú, con không xứng với anh ấy, nhưng kể cả là con chà đạp anh ấy thì đó cũng là lựa chọn của chính anh ấy.

Phu nhân Minh Tú lạnh giọng:

- Ý cô là gì? Chẳng lẽ cô còn muốn tiếp tục dây dưa không ngừng à? Ngay cả công chúa cũng muốn cưới con ta đấy, làm sao nó có thể lấy một cô gái có bối cảnh không trong sạch như cô được? Nếu cô tự biết thân biết phận thì tốt nhất là rời khỏi nó đi, đừng phá hủy nó.

Lời này cực kỳ quá đáng, Nhạc Yên Nhi tái mặt, nhưng cô vẫn cắn răng không cho mình lùi bước.

Dạ Đình Sâm luôn chắn trước mặt cô, chẳng lẽ ngay cả mẹ hắn mà cô cũng không dám đối mặt sao?

- Đây không phải dây dưa, đây là lựa chọn từ cả đôi bên. Con hy vọng anh ấy sống tốt hơn bất kỳ ai, chắc chắn sẽ không phá hủy anh ấy. Vì phu nhân là mẹ Dạ Đình Sâm nên lời bà nói con sẽ lắng nghe, tuy nhiên nếu bà mong con rời khỏi Dạ Đình Sâm, vậy thì phu nhân tính sai rồi. Chỉ có khi nào tự Dạ Đình Sâm nói không còn yêu con nữa, khi ấy con mới đi.

Trước mặt mẹ chồng mà nói như vậy, tim Nhạc Yên Nhi cũng đập thình thịch.

Phu nhân Minh Tú híp mắt, ánh mắt rất sâu xa.

Giọng bà lại lạnh thêm, lạnh đến ghê người:

- Đừng tưởng rằng Đình Sâm luôn che chở cô thì ta không dám làm gì cô. Dù nó là chủ tịch LN thật đấy, thế nhưng ta vẫn là phó chủ tịch, nó không phải cứ muốn làm gì là làm đâu, con dâu mà ta không thừa nhận thì vĩnh viễn không thể bước chân vào nhà họ Dạ.

Nhạc Yên Nhi mặc kệ, cô không hề nhượng bộ mà nhìn thẳng vào mắt phu nhân Minh Tú.

- Dù phu nhân có thừa nhận hay không thì giờ con đã là vợ hợp pháp của Dạ Đình Sâm. Con biết quyền thế của bà rất lớn, thế nhưng dù khó khăn đến đâu con cũng cùng đối mặt với Dạ Đình Sâm, con tin tưởng chồng mình.

Đôi mắt to sáng kia tràn đầy kiên định.

Phu nhân Minh Tú thấy thái độ của cô thì ngẩn ra:

  • Cô... lấy đâu ra lòng tin lớn như vậy với nó?
  • Vì anh ấy là chồng con, là người con chọn để yêu, thế là đủ rồi.
Giọng nói của Nhạc Yên Nhi vang lên rất chắc chắn, từng chữ từng chữ vẫn vang vọng trong xe.

Phu nhân Minh Tú yên lặng trong chốc lát rồi cười lạnh:

- Đã thế thì chúng ta tâm sự đi.

Từng giây từng phút trôi qua, Nghiêm lão luôn lo lắng nhìn chiếc xe gần đó, ông không dám tới gần nên chẳng thể biết hai người trong xe đang nói gì.

Ngay vào lúc ông đang suy xét việc gọi cho thiếu gia nhà mình thì cửa xe mở toang ra.

Nhạc Yên Nhi xuống xe, sắc mặt rất kỳ lạ, ngẩn ngơ, ngốc nghếch đứng tại chỗ, mãi vẫn chưa đi.

Beyer thấy cô xuống xe thì trở lại ghế lái. Nghiêm lão mau chóng tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, thấy vẻ mặt của cô thì lo lắng hỏi:

- Thiếu phu nhân, cô không sao chứ? Phu nhân có làm khó cô không?

Chiếc xe kia nổ máy rời đi, Nhạc Yên Nhi nhìn theo nó thật lâu, mãi cho tới khi không thấy nữa, cô vẫn cảm thấy chóng mặt, không kịp phản ứng lại.

- Tôi... tôi không biết nữa...

Cô ngây ngốc nói.

Người mẹ chồng này hoàn toàn không giống với những gì cô tưởng tượng.

Nghiêm lão thấy cô như vậy thì sợ phu nhân Minh Tú đã làm gì cô, ông cuống lên:

  • Bà ấy có làm khó cô không mà cô không biết à? Rốt cuộc thì bà ấy nói gì?
  • Tôi… tôi vừa lên xe thì bà đã nói tôi không xứng với Dạ Đình Sâm, bảo tôi rời khỏi anh ấy.
Nghiêm lão thầm thở dài, đây đúng là phong cách của phu nhân.

Ông định an ủi cô:

- Thiếu phu nhân...

Còn chưa nói xong thì Nhạc Yên Nhi đã tiếp tục:

- Sau đó...

Còn có sau đó à?

Nhạc Yên Nhi nuốt nước miếng, vẻ mặt không thể tin nổi:

- Sau đó bà bảo trưa nay nhớ về sớm, bà tự xuống bếp nấu mấy món sở trường cho tôi nếm thử.

Nghiêm lão luôn luôn điềm tĩnh lúc này cũng phải trợn mắt, ông không biết nói gì nữa, mãi vẫn chẳng lên tiếng nổi.

Một lúc thật lâu sau, ông mới tìm lại được giọng nói của mình:

  • Phu nhân... phu nhân nói như vậy thật sao?
  • Đúng thế.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, vẫn mờ mịt.

Phong cách lúc trước và sau chênh lệch lớn quá nhỉ?

Cô hoài nghi mình bị ảo giác.

Cứ nghĩ người mẹ chồng này sẽ rất khó hầu hạ, lúc đầu nói chuyện cũng là câu nào câu nấy đều cay nghiệt, tới độ cô đã phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.

Kết quả là chẳng hiểu vì sao mọi việc bỗng thay đổi một trăm tám mươi độ, bà chỉ hỏi tình hình gần đây của Dạ Đình Sâm, lại nói vài câu cô chẳng hiểu ra sao, sau đó bảo buổi trưa bà sẽ ở biệt thự chờ vợ chồng cô về ăn cơm.

- Vậy... thiếu phu nhân, bây giờ chúng ta về nhà à?

Nghiêm lão hỏi.

Nhạc Yên Nhi nghĩ một lát rồi nói:

- Đi tìm Dạ Đình Sâm trước đã, phu nhân yêu cầu trưa nay anh ấy phải về ăn cơm, tôi đi chuyển lời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom