• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi về tới khách sạn thì mệt tới mức nằm vật ra giường ngay, đúng lúc cô đang lim dim chuẩn bị ngủ thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô mơ màng nghe máy, giọng nói trấm ấm của Dạ Đình Sâm vang lên bên tai.

- Yên Nhi.

Rõ ràng giọng nói của hắn to rõ nhưng lại dường như xa xôi tận chân trời vậy.

Mới hai ngày không gặp mà đã như rất lâu rồi.

Trong nháy mắt, Nhạc Yên Nhi muốn bật khóc.

Thực ra hôm nay bị Liễu Thanh tát cô cũng chẳng thấy làm sao, có lẽ ít nhiều cũng tủi thân, nhưng đây là công việc của cô, còn có sự ân cần kỳ lạ của Giang Sở Thù nữa, nó khiến cô có cảm giác nguy hiểm, nhưng cũng không đến mức hoảng hốt.

Nhưng vào lúc đêm khuya vắng người, đột nhiên nhận được điện thoại của Dạ Đình Sâm, nghe thấy giọng nói của hắn, cô rất muốn được khóc một trận.

Giống như có chỗ chia sẻ tất cả uất ức và khó chịu vậy.

Trong lòng cô loạn cả lên, nhất thời quên trả lời Dạ Đình Sâm, hắn lập tức hỏi:

- Sao em không nói gì cả? Có chuyện gì phải không?

Nhạc Yên Nhi thấy hắn hoảng hốt như thế thì hơi buồn cười, trong lòng cũng ấm áp vô cùng, cô vội vàng giải thích

- Không có chuyện gì đâu, chỉ là em vừa mới ngủ thiếp đi, lúc nãy chưa tỉnh hẳn thôi mà.

Không nên nói cho hắn chuyện xảy ra trong đoàn phim thì hơn, nếu không một khi hắn mà tức lên thì lại ảnh hưởng tới tiến trình quay phim.

Dạ Đình Sâm hỏi thăm cô tình hình quay phim ngày hôm nay, cô bèn chọn một vài chuyện tốt kể cho hắn nghe, chỉ than thở là hơi mệt thôi, nghe thế hắn bèn nói luôn:

- Vất vả như thế thì chi bằng về nghỉ cho xong.

Đóng phim có gì hay đâu, Dạ Đình Sâm thực sự là không hiểu, thân là bà Dạ, Nhạc Yên Nhi không hề thiếu tiền, nhưng cô nói đây là sở thích nên hắn cũng đành phải tùy ý cô.

- Em không muốn đâu, quay phim vui lắm, em còn được đóng chung với Đỗ Lệ nữa, ôi Đỗ Lệ đấy, ở tầng một Trung tâm mua sắm Thời Đại có hẳn một tấm poster cỡ lớn của chị ấy…

Nhạc Yên Nhi cố làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ hào hứng.

Hai người tiếp tục nói chuyện một lúc, đột nhiên Dạ Đình Sâm chần chừ mãi mới nói:

- Yên Nhi, có chuyện này tôi muốn nói với em.

Nhạc Yên Nhi tò mò:

- Chuyện gì thế ạ?

- Sắp tới mẹ tôi sẽ tới thành phố A một chuyến.

Nhạc Yên Nhi ngớ người.

Mẹ của Dạ Đình Sâm!

Trời ơi, Dạ Đình Sâm có tính cách thế này thì mẹ của hắn sẽ là một người như thế nào đây!

Trong đầu Nhạc Yên Nhi không nhịn được mà tưởng tượng ra hình ảnh một quý bà trung niên lạnh lùng nghiêm túc.

Hơn nữa mẹ của Dạ Đình Sâm không phải chính là mẹ chồng cô sao?

Thời gian qua gặp phải quá nhiều khó khăn trắc trở nên Nhạc Yên Nhi hoàn toàn quên mất mình còn chưa chính thức gặp người nhà của Dạ Đình Sâm.

- Bà… bà… bà đến thành phố A làm gì thế?

Nhạc Yên Nhi khẩn trương đến mức líu cả lưỡi.

Vốn Dạ Đình Sâm đang rất nghiêm túc nhưng khi thấy Nhạc Yên Nhi có phản ứng đáng yêu như thế hắn chỉ muốn bật cười.

- Hiện giờ bà là phó chủ tịch tập đoàn LN, bà đến kiểm tra công ty, thuận đường thì gặp em luôn.

Trong đầu Nhạc Yên Nhi xuất hiện một câu nói từ xa xưa…

Con dâu xấu rồi cũng phải gặp mẹ chồng.

Tuy rằng cô không xấu, nhưng so với Dạ Đình Sâm, điều kiện của cô quá bình thường, quả thực khó nén căng thẳng.

Cô lại cẩn thận hỏi:

- Tính… tính cách của mẹ anh có giống anh không?

Dạ Đình Sâm hiểu ý của cô ngay, hắn bật cười, đôi môi mỏng nhếch lên một độ cong tuyệt đẹp, đáng tiếc Nhạc Yên Nhi không nhìn thấy.

- Yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết thật tốt, em chỉ cần gặp bà một lần là được.

Ý của hắn có phải là chỉ cần gặp Dạ phu nhân một lần, để bà biết mặt đứa con dâu này là được rồi, xong sau đó bà có thích cô hay không hoàn toàn không quan trọng đúng không?

Dạ Đình Sâm quả nhiên vẫn vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo.

Nhưng Nhạc Yên Nhi lại thấy yên tâm hơn nhiều.

Có gì phải sợ đâu, dù gì cô cũng đã trở thành vợ của Dạ Đình Sâm rồi, hai người đều đã nhận định đối phương là người mà mình muốn làm bạn cho tới cuối đời, dù gặp phải vấn đề gì, chỉ cần cùng đối mặt là được.

Nghĩ tới đây, Nhạc Yên Nhi cuối cùng cũng không còn căng thẳng nữa, cô gật đầu thật mạnh:

- Vâng! Em biết rồi!



Mấy ngày tiếp theo việc quay phim tiến hành rất thuận lợi, không biết có phải là ảo giác của Nhạc Yên Nhi hay không, dường như đến cả Hoắc Vi Vi cũng có thái độ tốt hơn một chút, không tiếp tục đến gây phiền toái cho cô nữa.

Giang Sở Thù nói được làm được, không biết anh ta dùng cách gì mà thực sự mời được Tô Uyển tới quay bù lại cảnh tát kia.

Tuy rằng Tô Uyển xinh đẹp vô cùng nhưng tính cách lại rất ôn hòa, cô ấy chủ động yêu cầu mượn góc quay để diễn cảnh này, cuối cùng chỉ cần quay một lần là qua.

Việc quay phim tiến hành đâu vào đấy, nhưng Nhạc Yên Nhi phải đối mặt với một vấn đề, đó là cô đến kỳ sinh lý rồi.

Bình thường cô không bị đau bụng kinh nhưng nếu lúc nào cơ thể quá mệt mỏi thì sẽ rất đau, vì để không ảnh hưởng tới tiến trình quay phim nên cô cũng không nói ra.

Cũng may mấy ngày gần đây phân cảnh của cô không nặng, cơ bản chỉ cần quay một lúc là được nghỉ.

Nhưng hôm nay, Nhạc Yên Nhi vừa quay xong cảnh của mình, chuẩn bị nghỉ ngơi thì trời lại mưa.

Cốc Nguyên Minh chủ động bước tới, mỉm cười nói với cô:

- Yên Nhi này, lúc nãy chúng tôi đã thương lượng với nhau, hôm nay trời mưa khá lâu, cũng phù hợp với không khí cảnh cầu cứu, nếu như cô không có vấn đề gì thì lát nữa chúng ta quay cảnh này trước nhé? Vừa hay tiết kiệm được một trận tạo mưa nhân tạo.

Cảnh mà Cốc Nguyên Minh nói chính là Diệp Tâm Quán hàm oan bị tống vào ngục, trong lúc cùng đường, Tô Mộc đã đội mưa đi cầu cứu Vinh Thân vương.

Nhạc Yên Nhi ngẩn ra.

Quay cảnh mưa, cô phải ướt cả người, hơn nữa trong cảnh đó cô còn phải ngã, rồi khấu đầu, có rất nhiều động tác mạnh, nếu như là lúc bình thường thì cô tuyệt đối sẽ không do dự, nhưng mà…

- Không tiện à? Tôi cũng chỉ nghĩ là Giang Sở Thù không có nhiều thời gian, phải tranh thủ quay trước các phân cảnh của cậu ta, vì thế mới muốn làm gấp thôi.

Cốc Nguyên Minh thấy sắc mặt của Nhạc Yên Nhi không ổn thì hỏi.

Đúng thế, Giang Sở Thù có thân phận thế nào chứ, nghe nói tiền cát xê của anh ta đều từ trăm triệu trở lên, đoàn làm phim Hoàng Triều Vãn Ca có thể mời anh ta tới đóng đã là may mắn, sao có thể làm trễ nải thời gian của anh ta được.

Mà bản thân Nhạc Yên Nhi cũng hy vọng Giang Sở Thù có thể nhanh chóng quay xong rồi rời khỏi đoàn sớm.

Cảnh của Giang Sở Thù không nhiều, nhưng mỗi lần chỉ cần anh ta có mặt ở đoàn phim, nếu không có cảnh của mình thì anh ta ngồi một bên xem, tuy rằng Nhạc Yên Nhi không có mắt ở sau lưng nhưng lại có một cảm giác mãnh liệt là anh ta đang nhìn mình.

Điều này khiến cô thấy không thoải mái.

Nhạc Yên Nhi lắc đầu, mỉm cười nói với Cốc Nguyên Minh:

- Không ạ, tôi chỉ đang nghĩ đến lời thoại của cảnh đó thôi, tôi cũng học gần xong rồi, chắc là không có vấn đề gì đâu.

Cô còn chưa đủ tai to mặt lớn để từ chối yêu cầu của đạo diễn, White Lover còn chưa chiếu, bây giờ cô chỉ là một diễn viên cỏn con không có một tác phẩm tiêu biểu nào, tuy rằng cô có thân phận bà Dạ, nhưng cô không hy vọng nhờ nó mà đi đường tắt.

Sức khỏe của cô luôn rất tốt, gần đây cũng không bị đau bụng kinh, chỉ là dầm mưa một lúc thôi, chắc là không có vấn đề gì đâu.

Thấy Nhạc Yên Nhi đồng ý, Cốc Nguyên Minh gật đầu hài lòng, ông quay đi trao đổi với Giang Sở Thù.
 
Advertisement
  • Chương 329

Tối qua, Giang Sở Thù lại đăng bài mới trên weibo.

"Tô Mộc của chúng ta không nói được, đau lòng quá."

Bên dưới là ảnh phim của White Lover, cảnh Ôn Tố Tố bị hiểu lầm mà khóc thầm, quả thực khiến người ta thấy là thương.

Giang Sở Thù chẳng có bất cứ liên quan gì với bộ phim này nhưng đã đăng weibo ủng hộ nhiều lần, lần nào cũng là ảnh chụp màn hình của cùng một người, quả thực như đang sợ nhà báo thiếu chủ đề viết vậy.

Nhạc Yên Nhi vừa thấy thì nhíu mày:

- Anh ta điên rồi à?

Danny lại rất hài lòng:

- Mở bình luận xem nào.

Bình luận có gì đáng xem, còn không phải toàn mắng mình hay sao?

Nhạc Yên Nhi vẫn mở phần bình luận ra, sau đó cô sửng sốt.

"Thật ra Nhạc Yên Nhi cũng đẹp đấy."

"Tôi có xem phim này, Nhạc Yên Nhi diễn tốt lắm, mẹ tôi xem còn khóc nói cô bé thật đáng thương."

"Nhìn ánh mắt là biết không phải người mưu mô rồi."

Nếu không phải đa số các tài khoản bình luận đều đến từ những cái tên rất quen thuộc thì Nhạc Yên Nhi thực sự nghi ngờ rằng những bình luận đứng đầu đã được thay đổi thành một đám người khác.

- Này... Đây là kết quả của bộ phận PR à?

Danny lại lắc đầu:

- Đám ngu của công ty chẳng đưa ra nổi kế hoạch tử tế nào. Đây là bộ phận PR bên Giang Sở Thù đấy, họ hẹn gặp mấy fan cứng để nhờ đám người đó khống chế chiều hướng bình luận.

Nhạc yên Nhi không dám tin:

- Fan nghe lời thế á?

Danny nhích tới gần, vẻ mặt thần bí:

- Nghe nói là Giang Sở Thù tự mình trò chuyện với họ đấy.

Nhạc Yên Nhi nhớ tới cú điện thoại hôm đó, anh ta có nói sẽ giải quyết việc này.

Bạo loạn từ nội bộ fan thì phải từ chính fan giải quyết, biện pháp này rất tốt nhưng Nhạc Yên Nhi cứ thấy là lạ.

- Nhưng như thế thì fan của anh ta không nghĩ rằng tôi với anh ta có vấn đề gì à?

Danny nhìn cô như nhìn đứa đần:

- Cô nói xem nào? Đừng bảo fan, ngay cả các tờ báo nhỏ cũng bắt đầu suy đoán về mối quan hệ thực sự của cô với Giang Sở Thù rồi đấy.

Nhạc Yên Nhi vội vàng nói:

- Thế chúng ta mau chóng làm sáng tỏ đi!

Những việc thế này có thể lớn có thể nhỏ, nếu như chờ tới lớn chuyện mới làm sáng tỏ thì truyền thông sẽ nói bọn họ cố tình tạo scandal.

- Làm sáng tỏ cái đầu cô! Nhạc Yên Nhi, cô bị ngu à? Người khác muốn chạm tới Giang Sở Thù còn không được, bây giờ người ta chủ động cho cô dính vào mà cô còn đi làm sáng tỏ cái gì? Cô nghĩ tỷ lệ người xem hôm qua tăng vọt là nhờ đâu? Nếu không có cậu ta đăng weibo giúp cô thì làm sao tỷ lệ lên nổi?

Danny chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Đương nhiên Nhạc Yên Nhi biết lời Danny có lý, cô cũng mong White Lover nổi tiếng, Giang Sở Thù chủ động ủng hộ vậy cô cũng không có lý do gì để rạch ròi với người ta, nhưng vấn đề duy nhất ở đây là...

- Nhưng tôi kết hôn rồi!

Nhạc Yên Nhi khốn khổ ôm đầu.

- Thế thì sao?

Danny chẳng thèm để ý:

- Dù gì cô cũng kết hôn lén mà, với lại cô cùng Giang Sở Thù đều không nói gì thì chỉ là tạp chí lá cải tung tin đồn thất thiệt, chẳng liên quan gì tới hai người. Hai người chỉ cần không chứng thực thì câu chuyện cũng chỉ hot một thời gian rồi thôi, đến lúc đó White Lover cũng chiếu xong rồi, chẳng phải rất tốt à?

Nhưng điều lo lắng duy nhất của Nhạc Yên Nhi là mục đích của Giang Sở Thù không chỉ có thế!

Nhưng cô không thể nói với Danny, dù sao chính cô cũng không tiếp nhận nổi thân phận vị hôn phu của Giang Sở Thù.

Danny chỉ nghĩ rằng cô khó xử vì Dạ Đình Sâm nên an ủi:

- Yên tâm đi, Dạ thiếu là người trăm công ngàn việc, chắc chắn không xem tin giải trí đâu, với lại bây giờ làm gì có bằng chứng, toàn truyền từ fan ra, Dạ thiếu sẽ không gây chuyện với cô đâu.

Nhạc Yên Nhi bất lực:

  • Cứ để thế à?
  • Nếu cô muốn làm gì khác thì tìm Giang Sở Thù mà nói chuyện, dù sao cũng là cậu ta đăng weibo mà gây chuyện cũng là fan của cậu ta cả.
Nhạc Yên Nhi ủ rũ cúi đầu ra khỏi công ty, lúc này Nghiêm lão cũng đã tới đón cô.

Cô thấy ông tới thì rất ngạc nhiên.

Nghiêm lão mỉm cười:

- Thiếu gia sai tôi tới đón cô, buổi trưa cô đi ăn với thiếu gia.

Nhạc Yên Nhi gật đầu, vứt tất cả những suy nghĩ lung tung khi nãy ra khỏi đầu, lên xe.

Nhưng khi Nghiêm lão quay đầu xe, ánh mắt ông bỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm túc.

  • Sao thế?
  • Phu nhân tới.
Nghiêm lão nhíu mày đáp, ông nhìn chằm chằm vào chiếc Lamborghini màu bạc gần đó, cửa xe đang hạ, người ngồi trong là Beyer.

Nghiêm lão không nhìn rõ bóng người phía sau, thế nhưng ngoài phó chủ tịch ra thì không một ai có thể ngồi lên xe Beyer cả.

Đúng lúc này, di động của Nghiêm lão vang lên, ông nhìn màn hình, sắc mặt nặng nề.

  • Chào phó chủ tịch.
  • Để nó lên xe tôi tại ngã ba trước mặt.
Phu nhân Minh Tú lạnh lùng sai bảo rồi cúp máy.

‘Nó’ ở đây là ai, khỏi nói cũng biết.

Nhạc Yên Nhi nghe thấy giọng nói trong điện thoại, đó là một giọng nói nhẹ nhàng và đều đều, không hề có bất cứ cảm xúc gì, cô cảm thấy thật lạnh.

Nghiêm lão nhìn qua gương, biết cô đã nghe được nội dung cuộc trò chuyện, ông chần chừ:

- Nếu thiếu phu nhân không muốn gặp phu nhân một mình thì có thể về tìm thiếu gia trước.

Nhạc Yên Nhi khẽ lắc đầu.

- Trốn được một lúc cũng không trốn được cả đời. Lần này bà tới là vì gặp tôi, Dạ Đình Sâm không thể chặn mãi được, đã phải gặp thì thôi đừng trốn, nói không chừng còn có thể tạo được ấn tượng tốt. Nghiêm lão, đưa tôi đi đi, tôi cũng muốn biết người mẹ chồng này ra sao.

Nghiêm lão nhìn Nhạc Yên Nhi qua kính chiếu hậu, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành lái xe đi.

Nhạc Yên Nhi hít sâu, sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng.

Dạ Đình Sâm đã làm rất nhiều việc vì mình, chẳng lẽ dũng khí để gặp mẹ hắn mà mình cũng không có? Nếu chỉ có thể trốn sau lưng Dạ Đình Sâm, vậy mình không xứng với hắn.

Chiếc xe mau chóng dừng tại một hẻm nhỏ gần đó, Nhạc Yên Nhi xuống xe, hít sâu lấy dũng khí rồi mở cửa chiếc Lamborghini.

Nhạc Yên Nhi vốn nghĩ mình sẽ gặp một người phụ nữ đã có tuổi, một người lạnh lùng và u ám do sống cô độc đã lâu, một người phụ nữ trung niên không hề thân thiện.

Nhưng chẳng ngờ trước mắt cô là một người phụ nữ trông chỉ ngoài ba mươi cực kỳ xinh đẹp, bà mặc một bộ vest nữ lộ vẻ già dặn, tôn quý và lạnh lùng không hề kém Dạ Đình Sâm.

Gương mặt thờ ơ kia không hề nhìn cô kể từ khi cô bước lên xe, hệt như bà không hề nhìn thấy cô vậy.

Nhạc Yên Nhi cẩn trọng ngồi cách phu nhân Minh Tú một khoảng rồi đóng cửa xe, cô thậm chí không dám thở mạnh.

Không khí trên xe đông cứng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom