Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Bạch Kính Thần và Dư San San… rốt cuộc phát triển đến đâu rồi?

Nhạc Yên Nhi thực sự không nhịn được thả cho trí tưởng tượng bay xa thật xa.

Dư San San ở trong bếp nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài nên cũng cầm dao thái rau đi ra.

- Yên Nhi, hai người về rồi.

Lúc Dư San San nói chuyện, con dao thái rau sáng loáng vung qua vung lại, Nhạc Yên Nhi bị dọa liên tục lùi về sau:

- Nữ hiệp tha mạng.

- Ha ha.

Dư San San mỉm cười, quăng dao cho Bạch Kính Thần:

- Mang vào bếp đi.

- Ôi tổ tông của tôi ơi, đây là dao thật đấy, cô tưởng đang diễn xiếc đấy à…

Bạch Kính Thần luống cuống đỡ lấy con dao, vừa oán trách vừa đi vào bếp.

- Cậu bận gì trong bếp thế? Cậu tới nhà tớ chơi, sao có thể để cậu vào bếp chứ.

- Tớ vừa học được một món mới, định nấu cho cậu nếm thử, tiếc là làm hỏng mất rồi, thôi bỏ đi, vẫn để cho người chuyên nghiệp như mợ Trương làm thôi, hai chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.

Nhạc Yên Nhi vô thức nhìn về phía Dạ Đình Sâm, hắn gật đầu nói:

- Đi đi, bao giờ ăn cơm tôi gọi hai người.

Hai người đi lên sân thượng trên tầng hai, gần đây Nhạc Yên Nhi mới bày thêm ghế mây trên này, hai người ngồi xuồng, thích thú ngắm nhìn vườn hoa bên dưới.

- Tớ có thể nhìn ra, giờ Dạ Đình Sâm đối xử với cậu rất tốt.

Dư San San nói.

Nhạc Yên Nhi có hơi ngại ngùng nhưng vẫn gật đầu, nói:

- Ừm, anh ấy tốt với tớ lắm.

- Đúng đấy, anh ta có thân phận như thế mà vẫn đối xử thật lòng với cậu, xem ra Yên Nhi của chúng ta biết dạy chồng đấy chứ.

Dư San San cười xấu xa.

Nhạc Yên Nhi giơ tay ra đẩy cô ấy, chuyển chủ đề:

- Vậy cậu thì sao, chẳng phải luôn miệng nói không có quan hệ gì với Bạch Kính Thần à, sao bây giờ lại giống như đôi chim câu líu ríu bên nhau thế này? Hai người yêu nhau rồi à?

Nhắc đến Bạch Kính Thần, nụ cười trên mặt Dư San San tắt lịm.

- Ồ, anh ta hả, yêu với chả không yêu cái gì, anh ta bị ông nội của mình đánh đến mức không chịu nổi nữa nên chạy ra ngoài tránh, đến cái nhà trọ nát của mình ở nhờ vài ngày mà thôi.

Bạch Kính Thần có nhiều nhà như thế, chẳng lẽ ra ngoài mà còn không có chỗ ở chắc?

Chẳng qua là viện cớ thôi, cô còn nghĩ ra được, chẳng lẽ Dư San San không biết sao?

- Vậy cậu định làm thế nào? Cũng không thể cứ ở bên anh ta một cách không rõ ràng thế này được.

Dư San San lắc đầu:

- Không làm thế nào cả, được ngày nào hay ngày ấy, tớ và anh ta chẳng là gì của nhau cả, hợp thì đến mà không hợp thì tan, anh ta nhẹ nhõm mà tớ cũng thoải mái.

- Thực ra tớ thấy hai người hợp nhau mà, sao không thử ở bên nhau xem?

Nhạc Yên Nhi cảm thấy, hai người họ chỉ là quá sĩ diện mà thôi, ai cũng ngại không phá vỡ tầng ngăn cách đó, vì thế mới giữ quan hệ lúng túng như hiện tại.

- Không, Yên Nhi, không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Không phải ai cũng được may mắn giống cậu, có thể gả cho người có thân phận như Dạ thiếu, những người như bọn họ sinh ra đã là con cưng của trời, đối tượng kết hôn của họ phải là người môn đăng hộ đối được gia tộc lựa chọn, bọn họ yêu đương với những người con gái bình thường chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi, nếu như ai có thái độ nghiêm túc thì người đó thua rồi.

Lúc Dư San San nói những lời này thì trên mặt rõ ràng không có quá nhiều cảm xúc dư thừa, nhưng Nhạc Yên Nhi có thể cảm nhận được sự bi thương không thể che lấp của cô ấy.

Cô quá hiểu Dư San San, những việc mà cô ấy phải trải qua thời thơ ấu đã tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn, khiến cô không tin tưởng vào tình cảm, cũng không tin vào lòng người nữa.

Nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn hy vọng Dư San San có thể từ từ mở lòng ra, nếu cứ tự khép kín bản thân mãi sẽ không thể có được hạnh phúc.

- Cậu không thử thì sao biết là không được? Tớ cảm thấy Bạch Kính Thần cũng là một người rất nặng tình cảm, có lẽ hai người cuối cùng có thể tu thành chính quả thì sao?

- Không, tớ không cược nổi.

Dư San San rũ mắt xuống:

- Tớ không thể dễ dàng yêu hết lòng, nếu không, nhỡ đâu cuộc tình này thất bại thì sẽ đau khổ biết bao.

Nhạc Yên Nhi đột nhiên nghĩ tới, nếu như cô không gặp được Dạ Đình Sâm, vậy thì sau khi Lâm Đông Lục rời xa cô, có phải cô sẽ lâm vào đau khổ trong một thời gian rất dài hay không.

Vì thế, Dạ Đình Sâm không chỉ là hạnh phúc của cô, thậm chí ở một góc độ nào đó, còn có thể nói là cứu tinh của cô.

Nhạc Yên Nhi nghĩ đến video xem được hôm nay, cô lại càng quyết tâm muốn cùng Dạ Đình Sâm đối mặt với mọi thứ.

Không khí trên sân thượng cứng lại, Dư San San nghĩ tới điều gì đó, mỉm cười thần bí:

- Đúng rồi, lần đầu tiên tới nhà cậu chơi, tớ có một món quà cho cậu này.

- Đây là gì thế?

Dư San San cười hì hì:

- Cậu cứ mở ra xem thì biết.

Nhạc Yên Nhi lòng đầy chờ đợi mở món quà ra, ngay lập tức cô đơ người.

Một hộp đồ dùng tình thú! Có nhầm không thế?

- Thích không? Tớ nghĩ rất lâu đấy, hai người các cậu chẳng thiếu thứ gì cả, vậy thì tớ chỉ có thể tặng mấy thứ mới mẻ chút thôi! Cái này có ích cho việc điều tiết sinh hoạt trên giường của hai người, tớ nghĩ món quà này của tớ sẽ rất được lòng người đấy! Thế nào, thích không, kinh ngạc không?

Kinh ngạc? Nhạc Yên Nhi bị dọa sợ chết khiếp luôn rồi.

Cô nghiến răng nghiến lợi:

- Đây chính là quà mà cậu tặng tớ hả?

- Đúng thế, cậu xem cái này nè, dao động tần số cao, cậu xem cái này nữa, yên tĩnh cực độ, thích hợp để điều hòa cuộc sống tình cảm của vợ chồng…

- Dư! San! San!

Dư San San thấy không ổn liền nhanh chóng đứng dậy chạy xuống dưới lầu.

- Đến giờ ăn cơm rồi, tớ xuống trước đây, cậu cất quà tớ tặng đi nhé…

Nhạc Yên Nhi đúng là dở khóc dở cười.

Nhưng đùa như thế vừa hay cũng khiến cho không khí bi thương vừa rồi hoàn toàn biến mất.

Dư San San và Bạch Kính Thần cuối cùng sẽ ra sao thì phải xem hai người họ thôi, nói cho cùng cô cũng không giúp được gì.

Lúc ăn cơm, không khí vô cùng vui vẻ thoải mái.

Chỉ còn hai ngày nữa là Nhạc Yên Nhi phải vào đoàn phim rồi, Dạ Đình Sâm mở lòng từ bi cho phép cô uống rượu, còn để quản gia Thẩm mở hai bình rượu mà lần trước Âu Duyên Tây tặng, hơn nữa các món ăn mà mợ Trương làm đều rất ngon nên mọi người ăn uống đến căng bụng.

Đợi đến khi kim giờ chỉ tới số mười một, Bạch Kính Thần lên tiếng chào tạm biệt.

Dư San San nói với vẻ không tình nguyện:

- Đi cái gì chứ, tôi còn chưa uống đã mà!

Nhạc Yên Nhi và Dư San San vẫn còn muốn uống tiếp, Bạch Kính Thần tức giận nắm cổ áo của cô lôi thẳng ra cửa.

- Uống cái đầu cô ấy, về nhà xem tôi xử cô thế nào.

Âu Duyên Tây cũng đứng dậy:

- Không làm kỳ đà cản mũi anh chị nữa, người cô đơn một mình như em cũng về luôn đây.

Đợi khi mọi người đều đi hết, biệt thự lại khôi phục sự yên tĩnh thường ngày, gương mặt nhỏ nhắn của Nhạc Yên Nhi đỏ hồng, cô bất mãn bĩu môi:

- Sớm thế mà đã về rồi, đúng là chán chết.

Dạ Đình Sâm nhướng mày:

- Còn chưa uống đủ hả?

Nhạc Yên Nhi quyết đoán lắc đầu:

- Đương nhiên là chưa rồi, bình thường anh đều không cho em uống rượu, khó lắm mới thả lỏng một chút, em còn chưa uống cho đã nghiền mà.

Khóe môi Dạ Đình Sâm đột nhiên nhếch lên một độ cong xấu xa, hắn vươn tay ra bế cô rồi đi thẳng lên gác.

- Nếu em muốn uống đủ thì chúng ta về phòng từ từ uống tiếp…
 
Advertisement
  • Chương 320

Mất một lúc lâu Dạ Đình Sâm mới bình tĩnh lại. Khi buông Nhạc Yên Nhi ra rồi, hắn mới phát hiện vừa nãy ôm siết cô quá chặt đến nỗi hằn cả dấu lên người cô.

Hắn đau lòng trách:

- Bị đau sao không nói?

Nhạc Yên Nhi lắc đầu, cười tươi bảo:

- Không đau mà, thật đó.

Nhìn nụ cười tươi tắn trên gương mặt nhỏ xinh của cô, hắn chợt thấy chua xót, lại ôm lấy cô lần nữa.

- Kể từ khi tôi trưởng thành và bắt đầu quản lý công ty, hai mẹ con tôi đã không gặp riêng nữa rồi, có gặp cũng đều vì chuyện công việc, nên bình thường bà ấy là người thế nào tôi cũng không rõ lắm. Tôi với bà ấy mỗi người đều có cuộc sống riêng, em không phải lo sau này sẽ xảy ra mâu thuẫn, cũng không cần để ý đến cái nhìn của bà ấy.

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Dạ Đình Sâm vang vọng trong phòng.

Tuy biết hắn vốn lạnh lùng, nhưng cô không ngờ khi đề cập đến mẹ mình mà hắn cũng dùng giọng điệu xa cách như thế.

- Anh... Tình cảm của hai người không được tốt à?

Nhạc Yên Nhi ngập ngừng hỏi.

Dạ Đình Sâm cười khẽ, tiếng cười tựa như có ý giễu cợt:

- Còn chẳng có bao nhiêu tình cảm thì nói gì đến tốt hay không chứ.

Nhạc Yên Nhi khó hiểu:

- Tại sao?

Trong lòng cô, mẹ chính là người yêu và hiểu rõ cô nhất, nếu có thể làm mẹ sống lại thì cô sẵn lòng trả mọi giá.

Đây rõ ràng mẹ hắn vẫn còn sống, nhưng tại sao quan hệ giữa bọn họ lại lạnh nhạt đến thế?

- ...

Dạ Đình Sâm im lặng một lúc thật lâu, cuối cùng nói ra một câu rất khó hiểu:

- Xin lỗi, tôi không nói được. Tôi không muốn lừa em, nên em đừng hỏi nữa được không?

Từ trong giọng nói của hắn, cô có thể cảm nhận được sự giày vò trong lòng hắn, tim cô chợt đau nhói, bèn vội vàng bảo:

  • Em không hỏi nữa, khi nào anh muốn thì hãy nói với em nhé.
  • Ừ.
Dạ Đình Sâm nhìn sâu vào mắt cô và đáp lại.

Cô ôm hắn, nhè nhẹ vỗ vào lưng hắn như đang an ủi.

- Em không biết anh với người nhà có chuyện gì, nhưng em biết con đường anh đi chắc chắn vô cùng gian khổ. Có điều đó đã là quá khứ rồi, từ nay về sau, từng giây từng phút anh đều có em, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.

Hắn nhắm mắt lại, hưởng thụ vòng ôm ấm áp của cô.

Tuy cơ thể của cô thật nhỏ bé, bàn tay cũng rất mềm mại, nhưng bên trong cô lại ẩn chứa lòng bao dung và sức mạnh phi thường, luôn có thể dễ dàng xoa dịu một kẻ ác liệt như hắn.

Hắn vốn tưởng rằng cuộc đời mình sẽ đi mãi theo con đường mòn ấy, trở thành một cái máy chỉ biết làm việc, rồi ôm áy náy với Mạnh Y Bạch mà sống hết quãng đời này.

Nhưng cô lại đột nhiên xuất hiện, giống như một món quà được ông trời ban tặng, là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời ảm đạm tĩnh lặng của hắn.

Nếu mất đi cô, hắn không dám tưởng tượng mình sẽ ra sao nữa.

Lần đầu tiên trong đời, hắn biết được thế nào là lo được lo mất.

- Yên Nhi, em sẽ phản bội tôi sao?

Hắn hỏi, rất nhỏ, rất nhẹ.

Nhạc Yên Nhi sửng sốt, cứ ngỡ mình đã nghe lầm.

Hắn đang... sợ hãi ư?

Dạ Đình Sâm xưa nay không gì không làm được vậy mà cũng có lúc bất an, rốt cuộc hắn đã từng trải qua những gì?

Cô nhìn hắn, đáp lại cực kỳ nghiêm túc:

  • Không, cho dù em có phản bội cả thế giới này cũng sẽ không phản bội anh.
  • Có những lời này của em là đã đủ rồi.
Hắn yêu thương ôm lấy cô, hôn một cái thật nhẹ lên trán cô, dịu dàng cất tiếng:

- Yên Nhi, tôi sẽ không bao giờ buông tay em, tuyệt đối không.

Bất cứ khó khăn hay đau khổ nào hắn cũng có thể chịu được, nhưng điều duy nhất khiến hắn sợ hãi là bị cô phản bội.

Cô là mối uy hiếp duy nhất của hắn.

- Vâng, không ai buông tay hết.

Cô rúc vào lòng hắn, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ trong lồng ngực hắn, lòng ngập tràn an tâm cùng tín nhiệm.

Dạ Đình Sâm... chính là nơi dừng chân tốt nhất của cô.

Cô chợt nhớ đến những lời kỳ lạ mà Giang Sở Thù đã nói.

Dù anh ta có thực sự là chồng chưa cưới của cô thì đó cũng chỉ là quyết định của những người thuộc thế hệ trước, bây giờ mọi người đều trưởng thành cả rồi, không thể chỉ vì một lời hứa từ đời nào mà ép họ phải thành đôi được.

Với lại chưa chắc Giang Sở Thù có hứng thú gì với cô mà chỉ là tò mò thôi, lần sau về đoàn phim cô nhất định phải tìm cơ hội để nói chuyện rõ ràng với anh ta.

Nghĩ một lát, cơn buồn ngủ cùng mệt mỏi do đi xe ập đến, cô chậm rãi rơi vào giấc ngủ trong lồng ngực ấm áp kia.

Dạ Đình Sâm nghe tiếng hít thở đều đặn của cô, cúi xuống nhìn đã thấy cô ngủ say rồi.

Hắn vươn tay xoa xoa đầu cô, trong lúc lim dim cô khẽ “ưm” một tiếng.

Đôi mắt đen của hắn khắc ghi lại gương mặt thanh khiết của cô, bàn tay hắn vuốt nhẹ lên má cô, động tác ngập tràn tình yêu và thương tiếc.

Càng ngắm càng yêu, mà càng yêu thì càng không thể kiềm chế bản thân.

Vốn dĩ hắn chưa từng sợ hãi tương lai sắp đến, nhưng lúc này... lại sợ vô cùng.

Sợ rằng hắn không thể chăm sóc bảo vệ cô dài lâu, sợ cô sẽ bị tổn thương.

Đúng lúc này, giọng nói của quản gia Thẩm từ ngoài cửa vọng vào:

- Thiếu gia, Cố lão gia đến.

Nghe báo tin sắc mặt hắn cũng không có gì thay đổi, cứ như đây là chuyện hắn đã đoán trước được vậy.

Dạ Đình Sâm nhẹ nhàng đứng dậy, cẩn thận đắp chăn lại cho cô rồi mới ra khỏi phòng.

Ra đến hành lang, hắn nhìn thấy vẻ mặt của quản gia Thẩm rất quái lạ, ông cứ ngập ngừng mãi như có điều muốn nói mà không tiện.

Dạ Đình Sâm cau mày, hỏi:

- Muốn nói gì thì cứ nói, sao phải do dự thế?

Quản gia Thẩm cười khổ một tiếng, đang định giải thích thì chợt nghe thấy giọng nói sang sảng của ông Cố sau lưng:

- Cháu rể, mấy ngày tới ông sẽ ở lại đây, phòng của ông ở đâu thế?

Hắn nhíu mày, không ngờ được việc ông Cố định ở lại đây.

- Thiếu gia, là chuyện này đấy ạ.

Quản gia Thẩm không biết phải làm thế nào, ông không dám trái ý ông Cố nhưng cũng không dám tự tiện sắp xếp.

Tiếng xe lăn vang vọng trên sàn gỗ, chú Vương đẩy Cố lão gia đi về phía hắn, đằng sau ông là hai người trông rất vạm vỡ đang xách mấy cái túi to chứa toàn đồ dùng hàng ngày.

Ông cười tủm tỉm, có vẻ rất hài lòng với căn biệt thự này, thái độ giống như định ở đây một thời gian dài.

Dạ Đình Sâm nhướng mày, hỏi:

  • Ông nội định làm gì thế?
  • Ở nhà mãi cũng chán nên muốn đổi sang chỗ khác ấy mà, tiện thể còn phải giục hai đứa mau mau sinh con để ông còn có cháu trai mà bế chứ!
Ông cụ tươi cười hớn hở đáp, hai mắt híp lại thành một đường thẳng.

Sắc mặt Dạ Đình Sâm cũng không có gì thay đổi, nghe xong chỉ sai người đi sắp xếp phòng ở cho ông.

Thấy hắn thế mà vẫn bình tĩnh, đôi mắt đục ngầu của ông Cố lóe lên một tia sáng.

Gặp chuyện bất ngờ mà không hoảng loạn, cũng không vô cớ tức giận, cháu rể của ông đúng là rất khá.

Ông Cố nhìn ngang nhìn dọc mà vẫn không thấy bóng dáng Nhạc Yên Nhi đâu, bèn hỏi:

  • Yên Nhi đâu rồi? Không ở nhà à?
  • Cô ấy vừa mới ngủ, một lát nữa mới dậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom