• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Tuy rằng đây chỉ là một buổi tuyên truyền quy mô nhỏ nhưng cũng có hơn ba nghìn người đến tham dự, không chỉ mời những hãng truyền thông lớn mà còn có không ít nhà phê bình điện ảnh và fan, có thể nói đạo diễn Lộ đã tốn không ít công sức.

Từ lúc bắt đầu makeup Nhạc Yên Nhi đã có vẻ mất hồn mất vía rồi, mặc cho thợ trang điểm tô trát thế nào cô cũng không nói năng gì.

Diệp Thiên Hạ tất nhiên đã nhìn ra hôm nay Nhạc Yên Nhi không bình thường, nhưng ngặt nỗi bên cạnh lúc nào cũng có người đi đi lại lại nên không tiện hỏi thăm, đợi sau khi trang điểm xong lại phải chuẩn bị ra sân khấu luôn.

MC của hoạt động lần này là một người dẫn chương trình rất có tiếng trong giới giải trí, trước khi bọn họ ra người đó đã làm cho cả hội trường nóng lên rồi, đợi khi hai nữ diễn viên chính ra lập tức nghe được tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Nhạc Yên Nhi cảm thấy bản thân quả thật đã bị đoạn video đó ám ảnh rồi, nhìn thấy đám người đông nghìn nghịt bên dưới, cô bỗng nhiên hoa hết cả mắt.

MC làm nóng không khí sau đó mời hai người lần lượt giới thiệu vai diễn của mình trong White Lover.

Diệp Thiên Hạ đã quen với những trường hợp thế này, cô nhận lấy micro, ung dung giới thiệu.

Sau đó đến lượt Nhạc Yên Nhi.

Nhưng cô lại có cảm giác không điều khiển được chính mình, thấy mấy nghìn đôi mắt nhìn chòng chọc vào mình, cô bỗng nghẹt thở giống như bị đuối nước vậy, một câu cũng không nói ra được.

Sau khi yên tĩnh chờ đợi một phút, hội trường bắt đầu xáo động.

Rất nhiều ánh mắt của các nhà báo khi nhìn Nhạc Yên Nhi đều biến thành hoài nghi và soi mói khiến cô càng không thể thốt ra lời.

Nhạc Yên Nhi không phải là người vừa mới debut, cũng xem như đã thấy không ít chuyện đời rồi, trước giờ chưa từng gặp phải chuyện thế này.

Video xem trên xe khi nãy quả thực ảnh hưởng đến cô không nhỏ.

Lại đợi thêm một lúc, thấy cô vẫn không lên tiếng MC chỉ đành nói:

- Xem ra cô Nhạc vẫn chưa nghĩ xong, vậy thì chi bằng chúng ta…

- Yên Nhi giới thiệu xong rồi.

Diệp Thiên Hạ đột nhiên lên tiếng.

MC có hơi bất ngờ:

- Hả, lẽ nào micro gặp trục trặc rồi sao?

Diệp Thiên Hạ mỉm cười có vẻ tinh nghịch:

- Ôn Tố Tố trong White Lover bị câm bẩm sinh, lúc nãy Yên Nhi đã dùng hành động để giới thiệu với mọi người về nhân vật đấy thôi.

MC bừng tỉnh, nói:

- Hóa ra là thế, đúng là một cách giới thiệu đặc biệt, thông qua giới thiệu của cô Nhạc, chắc hẳn mọi người đều có ấn tượng rất sâu với nhân vật Ôn Tố Tố này rồi, nhưng tôi lại tò mò không biết lúc diễn vai này cô Nhạc có gặp khó khăn gì không?

Câu hỏi này chỉ đích danh Nhạc Yên Nhi trả lời, Diệp Thiên Hạ không tiện nói thay, chỉ đành nhìn sang cô với ánh mắt ẩn chứa sự lo âu.

Trải qua sự điều chỉnh vừa rồi trạng thái của Nhạc Yên Nhi đã tốt hơn hẳn, cô cho Diệp Thiên Hạ một ánh mắt trấn an rồi mới cầm mic lên.

- Có thể diễn vai Ôn Tố Tố này tôi cảm thấy rất vinh hạnh, nhưng quả thực cũng gặp phải một số khó khăn, ví dụ như trong quá trình quay phim phải học thủ ngữ…

Chuyện lúc nãy chỉ như một bước nhạc đệm nho nhỏ, cũng được Diệp Thiên Hạ giải quyết một cách khéo léo rồi, tuy rằng hôm nay Nhạc Yên Nhi không quá sôi nổi, nhưng cũng rất phối hợp với MC, xét về tổng thể cả buồi tuyên truyền đều rất thành công.

Sau khi buổi tuyên truyền kết thúc, đạo diễn Lộ mời mọi người ăn cơm.

Nhưng Nhạc Yên Nhi quả thật không có tâm trạng, cô cảm ơn đạo diễn rồi xin phép về trước.

Không ngờ Diệp Thiên Hạ cũng theo ra.

Cô có hơi kinh ngạc:

- Chị Thiên Hạ, chị không ăn cơm với mọi người sao?

- Chị đang giảm béo nên không ăn cùng mọi người thì hơn, nếu không thấy chị không ăn được gì lại khiến mọi người mất hứng. Còn em đó, trạng thái hôm nay luôn không ổn, có phải đã xảy ra chuyện gì không?

Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, cô cắn môi, khó xử không biết có nên nói không.

Không phải cô không tin Diệp Thiên Hạ, chỉ là cái tên Anjoye này quá nguy hiểm, cô vẫn thấy càng ít người bị liên lụy vào thì càng tốt.

Diệp Thiên Hạ hiểu, mỉm cười bảo:

- Em không cần khó xử, không phải chị muốn thăm dò chuyện riêng tư của em, chị chỉ cảm thấy mình lớn hơn em mấy tuổi, nếu như có vấn đề gì còn có thể cho em ý kiến, nếu em thấy không tiện chị sẽ không hỏi nữa.

Nhạc Yên Nhi thấy Diệp Thiên Hạ hiểu lầm thì vội vàng lắc đầu:

- Không phải, không có gì không tiện đâu chị, hay chị em mình đi uống cốc cafe đi, em cũng đang muốn tìm một người để tâm sự.

Hai người vào ngồi trong một quán cafe nằm ở góc trong cùng gần hội trường.

Đợi cho cafe được mang lên, Nhạc Yên Nhi nhấp một ngụm rồi mới chậm rãi mở lời:

- Chị Thiên Hạ, chị đã biết em và Dạ Đình Sâm ở bên nhau, em cũng không giấu chị, thực ra bọn em kết hôn rồi.

Diệp Thiên Hạ khựng lại một lát rồi mới cảm khái:

- Chị vốn tưởng rằng em giống như chị, nhưng thực ra, em hạnh phúc hơn chị nhiều lắm.

Nhạc Yên Nhi nghĩ, chắc Diệp Thiên Hạ đang nhớ đến chuyện giữa mình và Âu Duyên Tây.

Tuy rằng cô không biết nhiều về chuyện của họ, nhưng theo tình hình hiện tại mà nói, năm đó chắc chắn là chia tay không vui vẻ gì rồi.

Cô thở dài thườn thượt, nói:

- Em cũng không biết rốt cuộc đây có phải là hạnh phúc hay không, vì em phát hiện ra, đoạn tình cảm này không đơn giản như em vẫn tưởng, có thể sẽ có rất nhiều chướng ngại mà em không gánh vác nổi.

- Vậy em muốn rời xa anh ta sao?

Nhạc Yên Nhi lắc đầu quyết đoán:

- Không, dù có ra sao em cũng sẽ không rời xa anh ấy, em chỉ là sợ hãi mà thôi.

Diệp Thiên Hạ cười vô cùng dịu dàng:

- Chị nói em may mắn hơn chị, không phải vì em có thể gả cho Dạ thiếu mà là vì hai người đều yêu nhau, chị có thể nhìn ra anh ta đối xử với em rất thật lòng, thực ra, tiền tài hay danh vọng đều chỉ là hư danh mà thôi, thứ mà một người phụ nữ muốn có nhất vẫn là một người yêu mình chân thành.

Nhạc Yên Nhi đột nhiên nghĩ tới Âu Duyên Tây, lần đó ở trong phòng bệnh của cô, gã vừa nhìn thấy Diệp Thiên Hạ thì sắc mặt lập tức thay đổi, dáng vẻ không giống như đã buông xuôi.

- Chị và Âu Duyên Tây…

Nhắc đến cái tên này, vẻ mặt Diệp Thiên Hạ có chút phức tạp.

- Chị và anh ta đã từng ở bên nhau, nhưng từ trước tới nay chị chưa từng có được tình yêu của anh ta.

Cô từng tưởng rằng đó là tình yêu, nhưng cuối cùng chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.

Cô sẽ không bao giờ quên ngày đó, cô quay phim về sớm muốn cho gã một bất ngờ, nhưng vừa mở cửa đã nghe thấy Âu Duyên Tây đang nói chuyện điện thoại.

- …Cô gái hôm nay xem mặt á? Cô hai nhà họ Trần, trông cũng được, có điều tính cách nhạt nhẽo quá…

- …Ai? Người phụ nữ hiện tại á? Đừng đùa nữa, chơi đùa mà thôi, tôi cũng đâu thể cưới cô ta…

Cô đứng ngoài phòng nghe hết những lời gã nói, lần đầu tiên Diệp Thiên Hạ biết trái tim tan vỡ là cảm giác thế nào.

Cô trao trái tim nhầm chỗ, yêu sai người, cuối cùng mới rơi vào kết cục thảm hại như thế.

Nhưng Nhạc Yên Nhi thì khác, cô may mắn hơn mình nhiều, có thể có được tình yêu của Dạ Đình Sâm, cô xứng đáng có được hạnh phúc.

- Yên Nhi.

Diệp Thiên Hạ thoát ra khỏi hồi ức, thong thả nói:

- Hãy quý trọng đoạn tình cảm này, đừng để cho bản thân sau này phải hối hận, có thể gặp được người yêu mình không dễ đâu, bất luận là khó khăn gì, hai người cùng giải quyết dễ hơn một mình đối mặt nhiều lắm.
 
Advertisement
  • Chương 316

Ánh mắt Vinh Thân vương vô cùng ấm áp, hắn nói:

- Ta biết tính ngươi quật cường, nếu như không phải không còn đường nào để đi nữa, chắc chắn ngươi sẽ không đội mưa tới cầu xin ta thế này. Cái thân tàn này của ta không biết giúp được ngươi bao nhiêu, hay là ngươi nói ra thử xem, ta sẽ cố hết sức.

Tô Mộc thẫn thờ nhìn Vinh Thân vương, sự quan tâm trong mắt hắn không hề giả dối, vành mắt của nàng không nhịn được mà đỏ cả lên.

Nàng vốn chỉ muốn thử một lần thôi, không ngờ Vinh Thân vương lại thật sự chịu giúp mình, đối với người đã gần như mất hết hy vọng như nàng, giọng nói của hắn chẳng khác gì âm thanh trên trời.

Nàng hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân rồi mới chậm rãi giải thích chuyện Diệp Tâm Quán bị tống giam vào ngục, sau đó nàng nói:

- Nô tỳ không xin vương gia nói giúp cho chủ tử, cũng không muốn vương gia phải dính vào phiền phức gì, chỉ cầu ngài nhắc tới điểm đáng nghi của chuyện này trước mặt hoàng thượng, chỉ cần hoàng thượng đồng ý gặp chủ tử một lần thì chuyện này còn có cơ hội cứu vãn.

Vinh Thân vương cân nhắc chốc lát rồi gật đầu:

- Lát nữa hoàng thượng sẽ tới tìm ta chơi cờ, đến lúc đó ta sẽ nhắc chuyện này với người.

Trên mặt Tô Mộc lộ vẻ vui mừng, nàng muốn quỳ xuống tạ ơn lần nữa nhưng bị Vinh Thân vương ngăn lại.

- Cả người ngươi đều bị ướt rồi, vào phòng trong thay quần áo đi đã, nếu không dễ nhiễm phong hàn lắm.

Tô Mộc lắc đầu, nói:

- Nô tỳ không thể ở lại đây quá lâu, nhỡ đâu bị người có tâm nhìn thấy, vu cáo vương gia cấu kết với tần phi trong hậu cung thì sẽ vấy bẩn sự trong sạch của ngài. Nô tỳ cáo lui, đại ân của vương gia nô tỳ chỉ có thể đợi kiếp sau kết cỏ ngậm vành báo đáp.

Vinh Thân vương bất đắc dĩ nhìn Tô Mộc.

Đúng thế, nàng ấy quật cường thế đấy, chuyện gì cũng suy nghĩ chu đáo, lúc nào cũng quên bản thân mình cũng chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi.

Chẳng lẽ vì như thế nên một tháng trời nay hắn vẫn luôn nhớ mãi không quên nàng sao?

Tâm trạng của Vinh Thân vương phập phồng nhưng lại không thể thể hiện ra, cuối cùng hắn vẫn không có cách nào với nàng cả, đành dặn dò hạ nhân:

- Đức Thuận, cầm một chiếc ô tới cho Tô Mộc cô nương.

Hắn gọi nàng là cô nương…

Lông mi của Tô Mộc rung lên, nàng chỉ cảm thấy một chỗ nào đó trong lòng sụp xuống.

Hắn nhiều lần ra tay giúp đỡ nhưng chưa từng coi thường nàng, vào lúc nàng chật vật thế này, hắn còn gọi nàng là cô nương.

Đức Thuận nhanh chóng cầm ô tới, Vinh Thân vương đích thân nhận lấy rồi đưa cho nàng.

Lúc Tô Mộc nhận lấy chiếc ô thì nghe thấy hắn trầm giọng nói một câu:

- Về nhớ uống canh gừng nhé.

Tô Mộc cắn môi, lẩm bẩm một tiếng thật nhỏ:

- Đa tạ.

Nói xong nàng xoay người rời khỏi điện Tà Dương.

Quay phim đẩy máy quay tới sát mặt Giang Sở Thù, đặc tả đôi mắt, sự lưu luyến và động lòng của hắn, đủ mười giây, Cốc Nguyên Minh cuối cùng cũng hô lên một tiếng cắt.

Phân cảnh này là lúc Tô Mộc và Vinh Thân vương thực sự động lòng với nhau, tình cảm của hai người nhẹ nhàng ẩn nhẫn, lộ ra trong sự yên lặng, phát triển càng thêm sâu đậm sau khi trải qua nhiều khó khăn về sau, tất cả đều bắt đầu từ lúc hai người nhìn nhau trong màn mưa này.

Cốc Nguyên Minh vô cùng hài lòng với biểu hiện của cả hai.

Mọi người đều khen ngợi diễn xuất của hai người, nhưng không ai chú ý tới, gương mặt của Nhạc Yên Nhi trắng bệch không chút huyết sắc, đôi môi cũng hơi run rẩy.

Ai cũng cho rằng đó là hiệu quả trang điểm.

Chỉ có mình Nhạc Yên Nhi biết là không phải, bụng của cô lạnh lẽo đau đớn, đầu váng mắt hoa, cả cơ thể như nhũn ra, dù được Diệp Hiểu Như lấy khăn lông bao lại, cô vẫn cảm thấy rét run như rơi vào hầm băng.

Lúc nãy cô gắng gượng lắm mới nói hết được lời thoại.

Nhưng Giang Sở Thù một khi thoát vai thì không hề quan tâm đến những lời khen ngợi và khích lệ của mọi người, anh bảo trợ lý lấy canh gừng lúc nãy chuẩn bị đến, đích thân cầm qua cho Nhạc Yên Nhi.

- Dầm mưa lâu như thế, uống chút canh gừng đi, đừng để bị cảm.

Thật hiếm thấy, lúc này trên gương mặt Giang Sở Thù không có nụ cười như lúc bình thường, anh ta hơi cau mày, có vẻ rất nghiêm túc, trong mắt toàn là sự lo lắng.

Nhạc Yên Nhi bị ánh mắt của anh ta dọa thót tim, đang định cười nhạo anh ta có phải chưa thoát vai hay không thì liền cảm thấy một cơn đau bén nhọn dội lên, ngay lập tức cô khom mình, cuộn tròn người lại, không ngừng run rẩy.

Cuối cùng cô không nhịn nổi đau đớn mà kêu lên:

- A…

Sắc mặt Giang Sở Thù ngay lập tức thay đổi, anh ta ngồi xổm xuống, nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng:

- Cô sao rồi? Có chỗ nào không khỏe à?

Nhạc Yên Nhi không hiểu tại sao anh ta lại có biểu cảm này, nhưng cô không hỏi được nữa, cơn đau đớn quá dữ dội, cô cảm thấy hai mắt mình tối sầm lại, cơ thể nhũn ra, ngã sang một bên hôn mê bất tỉnh.

Giang Sở Thù nhanh tay nhanh mắt giơ tay ra ôm lấy cô, để tránh cho cô ngã xuống đất.

Diệp Hiểu Như kinh hãi, chạy đến bên Nhạc Yên Nhi, hét lên:

- Yên Nhi, Yên Nhi, em tỉnh lại đi…

Giang Sở Thù hỏi:

- Hôm nay cô ấy không khỏe sao?

Diệp Hiểu Như có chút lúng túng, không tiện nói thẳng với anh ta, chỉ đành hàm hồ gật đầu:

- Đúng thế, cô ấy hôm nay vốn có hơi không thoải mái.

Nghe thế, sắc mặt anh ta trở nên rất khó coi:

- Tại sao không nói sớm!

Sau đó không đợi Diệp Hiểu Như lên tiếng đã bế bổng cô lên rồi chạy ra ngoài.

Hiện trường loạn hết cả lên, Bành Bột cũng bị dọa cho ngơ ra, ông ta ngơ ngác hỏi:

- Cảnh… cảnh sau không quay nữa à?

Cốc Nguyên Minh tức giận trừng mắt lườm ông ta một cái:

- Quay cái đầu cậu ý!

Giang Sở Thù để hai trợ lý đứng hai bên cầm ô, anh ta dặn:

- Đừng lo cho tôi, che cho cô ấy là được.

Đây là lần đầu tiên hai trợ lý đó thấy Giang Sở Thù quan tâm đến một người như thế nên không dám chậm trễ, che kín cho Nhạc Yên Nhi, một giọt nước mưa cũng không rơi được vào người cô.

Tuy rằng người cô đã ướt như chuột lột từ lâu rồi.

Vì bế cô nên quần áo của Giang Sở Thù cũng nhanh chóng uớt hết cả, anh ta lao ra khỏi phim trường, bên ngoài Lý Minh Uyên đã lái xe của anh ta chờ sẵn, Giang Sở Thù cẩn thận đặt Nhạc Yên Nhi vào ghế sau của xe.

Vừa nãy lúc Lý Minh Uyên đang nghỉ ngơi thì đột nhiên Giang Sở Thù gọi cho y, bảo y lái xe tới đón, y còn đang tò mò là xảy ra chuyện gì nhưng vừa nhìn thấy cảnh này thì bị dọa nhảy dựng lên.

- Cậu… cậu làm gì cô ấy rồi?

Giang Sở Thù trầm mặt xuống:

- Cô ấy bị ngất trong lúc quay phim.

Lý Minh Uyên nhìn thấy gương mặt không còn màu máu của Nhạc Yên Nhi qua kính chiếu hậu, tặc lưỡi lắc đầu:

- Thể chất của cô gái này kém qua, cũng không biết bao nhiêu năm qua cô ấy sống thế nào, một thân một mình cô đơn không nơi nương tựa, e là cũng phải chịu nhiều khổ sở rồi…

Không biết câu nói nào của Lý Minh Uyên động chạm Giang Sở Thù khiến cho sắc mặt của anh ta càng kém hơn, gương mặt rực rỡ như ánh mặt trời lúc bình thường giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng.

Anh ta lạnh giọng gắt:

- Câm miệng, lái xe cho cẩn thận đi, đến bệnh viện gần nhất cho tôi.

Lý Minh Uyên đâu dám chậm trễ, đạp chân ga một cái, xe phi đi như bay.

Dường như Giang Sở Thù đang suy nghĩ gì đó, vẻ mặt anh ta có vẻ rất khó lường.

Lý Minh Uyên không sợ chết hỏi:

- A Thù này, cậu nói thật cho tôi biết đi, cậu tìm lâu như thế, phí biết bao công sức, rốt cuộc cô gái này có phải người cậu muốn tìm không?

Trong xe lâm vào trầm mặc.

Qua rất lâu, lâu đến mức Lý Minh Uyên còn tưởng rằng Giang Sở Thù sẽ không trả lời thì anh ta mới lên tiếng:

- Đúng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom