• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Hắn mở hộp giữ ấm ra, trong đôi mắt luôn lạnh nhạt giờ lại có ánh sáng mong đợi.
Nhạc Yên Nhi cầm thìa xúc cháo, gạo trắng được nấu thành cháo mềm, vừa vào miệng đã tan, cảm giác ấm áp khiến người ta cảm thấy cả thể xác và tinh thần cũng ấm lên theo.
Đợi cô ăn xong, Dạ Đình Sâm lập tức chủ động dọn dẹp hộp giữ ấm và bàn.
Thấy hắn bận rộn trước mặt mình, Nhạc Yên Nhi cảm động lên tiếng:
- Anh có nhớ rõ hôm trước chúng ta nói gì không?
Dạ Đình Sâm nghe thế, tim đập thình thịch.
Nói chuyện gì à? Chuyện ly hôn!
Thật ra, hai ngày nay hắn vẫn luôn suy nghĩ về chuyện đó, cho tới bây giờ Nhạc Yên Nhi đã tỉnh lại, hắn vẫn không biết mình nên mở lời thế nào, vậy nên cứ giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi lại chủ động đề cập tới.
Dạ Đình Sâm biết rõ Nhạc Yên Nhi sẽ gặp phải nhiều nguy hiểm khi ở lại bên cạnh hắn, việc cô rời khỏi hắn mới là lựa chọn tốt nhất, bản thân hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần cho việc đó.
Nhưng khi giờ phút này thực sự đến, nghĩ tới việc cuộc đời mình từ nay về sau sẽ không còn bóng dáng cô nữa, trái tim hắn lại quặn đau không thôi.
Đôi môi mỏng của Dạ Đình Sâm mím lại, hắn khôi phục vẻ lạnh nhạt bạc tình thường lệ, dường như chỉ có làm vậy mới có thể che giấu đi suy nghĩ chân thực trong lòng hắn.
  • Tôi nhớ, dù em quyết định thế nào, tôi cũng đồng ý.
  • Thật à? Nói gì anh cũng đồng ý?
Nhạc Yên Nhi cố ý hỏi.
Trước đó chẳng phải vẫn nói sẽ không đồng ý à? Mới qua mấy ngày mà đã thay đổi rồi ư?
Dạ Đình Sâm hít sâu, chậm rãi đáp:
- Phải, tôi tôn trọng mọi quyết định của em.
Thấy thái độ của hắn như vậy, bản thân Nhạc Yên Nhi lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Dạ Đình Sâm thấy cô khó xử thì chủ động nói:
- Sau khi ly hôn, tôi sẽ cho em một khoản tiền, giúp em đầu tư một vài khoản, mỗi tháng em có thể rút lãi, cái đó coi như phí chu cấp của tôi, về sau em sẽ không phải lo lắng về chi phí sinh hoạt. Nhà trọ cũ thì đừng ở nữa, tôi còn vài căn hộ đang thi công trong thành phố A, đến khi đó cứ để Trần Lạc đưa em đi chọn một căn, em muốn ở cùng Dư San San cũng được, như thế an toàn hơn.
Nói đến đây, thanh âm dần nghèn nghẹn như rất khó tiếp tục:
- Tôi... sẽ không xuất hiện trong cuộc đời em nữa, em có thể trở về với cuộc sống bình an trước kia, nhưng nếu em gặp bất cứ phiền phức nào, cứ nói cho tôi biết.
Chẳng ai biết khi hắn nói những lời như đã suy xét cẩn thận trước sau, lại rõ ràng không vấp váp ấy, thực chất trái tim hắn đã đau tới mức nghẹn ngào, khó mà thở nồi.
Hắn tham lam ngắm nhìn khuôn mặt Nhạc Yên Nhi, dùng ánh mắt vuốt ve từng chút một, bởi vì hắn biết mình chẳng có bao nhiêu cơ hội để được quang minh chính đại ngắm cô nữa rồi.
Trước mắt chính là người con gái hắn dành trọn tình cảm cả đời, nhưng hắn nhất định phải buông tay.
Dạ Đình Sâm nói xong, phòng bệnh hoàn toàn rơi vào yên lặng.
Nhạc Yên Nhi cúi đầu, hắn không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt cô.
Trong sự yên lặng này, trái tim Dạ Đình Sâm dần dần nguội lạnh.
Bởi vì cô không nói gì, vậy nên hắn càng bị đả kích mạnh mẽ sao?
Dạ Đình Sâm khôi phục bộ dáng ‘người sống chớ gần’ của mình, miễn cưỡng dằn đau đớn nội tâm xuống, thản nhiên nói:
- Tôi hiểu rõ ý em rồi, xin lỗi đã làm em khó xử.
Nói xong, hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Chẳng ngờ chỉ một giây sau, bàn tay nhỏ bé mềm mại liền kéo hắn lại.
Nhạc Yên Nhi ngẩng đầu, chẳng biết cô đã rơi lệ từ khi nào.
Khi nãy, Nhạc Yên Nhi luôn cúi đầu không lên tiếng bởi lẽ cô muốn kìm nén lại nước mắt của mình, thế nhưng cô thực sự không nhịn được.
Cho tới giờ phút này, cô mới thực sự hiểu được người đàn ông kia yêu mình đến nhường nào.
- Vì sao anh luôn thích quyết định thay người khác như thế? Em đã nói gì đâu mà anh lại định đi rồi?
Đôi mắt cô đỏ hoe, nước mặt nhạt nhòa trông hệt như đóa bách hợp ướt sương mai khiến người nhìn đau lòng.
Dạ Đình Sâm sợ nhất là khi cô khóc, hắn vội vàng ngồi xuống, nhẹ nhàng dỗ dành:
- Đừng khóc, đừng khóc, em muốn nói gì, tôi đang nghe đây.
Hắn vươn bàn tay to lớn, nhẹ nhàng gạt đi giọt nước mắt trên lông mi của Nhạc Yên Nhi, động tác hắn cẩn thận từng li từng tí, vô cùng dịu dàng như đang che chở bảo bối quý giá nhất thế gian.
Rõ ràng hắn là người lạnh lùng nhất, nhạt nhẽo nhất mà Nhạc Yên Nhi từng gặp, thế nhưng hắn lại luôn có lúc khiến người ta tan chảy thế này.
Một người đàn ông có một không hai như thế, cô ra đi sao đành?
Nhạc Yên Nhi hít sâu, cô nhìn thẳng vào mắt Dạ Đình Sâm, vô cùng nghiêm túc nói ra từng chữ:
- Dạ Đình Sâm, em không muốn ly hôn, em muốn chúng ta bên nhau, bên nhau lâu thật lâu!
Dạ Đình Sâm nhìn cô, con ngươi hắn co lại như đang không tin vào những gì mình nghe được.
Biểu cảm ngu ngơ thế này rất hiếm khi xuất hiện ở hắn.
Thế nhưng Dạ Đình Sâm vẫn cố nén cảm xúc muốn ôm chặt lấy Nhạc Yên Nhi, giọng hắn khàn khàn, run run nói:
- Em đã biết chuyện của Mạnh Y Bạch năm đó rồi, nếu em ở lại bên cạnh tôi...
Cô ngắt lời hắn:
- Em biết, Bạch Kính Thần và Nghiêm lão đã kể rõ cho em rồi, việc em ở bên cạnh anh là rất nguy hiểm, thậm chí tính mạng cũng không được bảo đảm.
Dạ Đình Sâm nhíu chặt mày:
- Thế mà em còn...
Cô lại ngắt lời hắn lần nữa.
Thế nhưng lần này, cô dùng một nụ hôn.
Cô chủ động ôm lấy cổ Dạ Đình Sâm, dâng lên đôi môi đỏ mọng của mình, bắt chước cách hắn vẫn hôn mình.
Nụ hôn của cô ngây ngô vụng về nhưng lại mang đến chấn động từ sâu thẳm tâm hồn cho Dạ Đình Sâm.
Dù sao đi nữa, đàn ông luôn là động vật có bản năng săn mồi, hắn mong chóng đảo ngược vị thế, chủ động cuốn lấy lưỡi Nhạc Yên Nhi.
Lần đầu tiên Nhạc Yên Nhi cảm thấy một nụ hôn lại có thể khiến trái tim rung động đến nhường này.
Một lúc lâu sau, họ mới rời nhau ra.
Nhạc Yên Nhi bị hôn tới mức thở không ra hơi, gương mặt cũng đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, đôi mắt to giờ đã ngập nước, trông cô càng quyến rũ hơn.
Dạ Đình Sâm ngắm cô thật lâu, trong mắt hắn tràn ngập dịu dàng chết người.
- Em đã nghĩ kỹ chưa? Em có biết ở bên tôi thì em sẽ phải đối mặt với những chuyện gì không?
Nhạc Yên Nhi gật đầu kiên quyết:
  • Em đã nghĩ kỹ rồi, bất kể là nguy hiểm thế nào em cũng không sợ, em nguyện đối mặt. Còn bạn gái cũ của anh, bất kể là Mạnh Y Bạch hay Đỗ Hồng Tuyết, em cũng không để ý, em chỉ hy vọng sau này anh có thể thẳng thắn với em, lúc nào cũng phải nhớ rằng chúng ta là người một nhà.
  • Được.
Dạ Đình Sâm lập tức đồng ý.
Lần đầu tiên trong đời mình, hắn cảm thấy đôi mắt cay cay.
  • Về sau chuyện lớn trong nhà thì anh quyết, còn việc nhỏ là em, chuyện gì là chuyện lớn cũng do em quyết luôn, anh có ý kiến gì không?
  • Không.
  • Anh không thể gặp riêng Đỗ Hồng Tuyết, chuyện giữa anh và cô ta em sẽ tham gia từ đầu tới cuối để anh không trêu hoa ghẹo nguyệt được nữa, chỉ có thể thuộc về mình em, anh hiểu chưa?
  • Đã hiểu.
 
Advertisement
  • Chương 288

Ra khỏi phòng họp, Dạ Đình Sâm hỏi:

  • Cô ấy tới lâu chưa?
  • Gần bốn mươi phút rồi.
  • Sao không báo cho tôi?
Dạ Đình Sâm ngừng bước, lạnh lùng liếc Trần Lạc khiến cậu run lên.

- Bởi vì... bởi vì phu nhân nói tôi không nên quấy rầy ngài.

Trần Lạc nơm nớp đáp.

Làm sao cậu biết được thái độ của Dạ Đình Sâm bây giờ và khi trước có thể khác biệt như thế được, trước kia còn chưa có Nhạc Yên Nhi thì công việc là thứ nhất, bây giờ có cô rồi thì công việc cũng phải dẹp sang một bên.

Một cuộc họp ban giám đốc quan trọng như vậy mà chỉ bằng một câu đã có thể quyết định nó có tiếp tục được hay không.

Trần Lạc cảm thán không thôi.

Đôi mắt phượng của Dạ Đình Sâm nheo lại, có vẻ rất nguy hiểm:

  • Về sau nếu có chuyện tương tự thì cậu tự gánh hậu quả.
  • Vâng! Lần sau sẽ không thế nữa ạ!
Trần Lạc vội cam đoan, cậu biết việc này được bỏ qua nên thở phào nhẹ nhõm.

Đang định bước tiếp thì chẳng ngờ Dạ Đình Sâm đi phía trước lại dừng bước, Trần Lạc nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy hắn đang nhìn bánh ngọt trên bàn làm việc của mình.

Hộp bánh ngọt nhỏ xinh kia không phải của tiệm gần công ty.

Nghiệp chướng!

  • Chủ tịch, ngài nghe tôi giải thích...
  • Vợ tôi mang đồ ăn cho cậu?
Đôi mắt đen của hắn nhìn xoáy vào Trần Lạc, thậm chí không thèm che giấu vẻ lạnh lẽo.

  • Tôi… tôi… tôi... Phu nhân chỉ cảm thấy tôi đáng thương thôi...
  • Vợ tôi mang đồ ăn cho cậu!
Lần này không phải hỏi mà là khẳng định, bầu không khí lập tức trở nên đông cứng.

Trần Lạc muốn tự tử luôn, sớm biết một hộp bánh ngọt có thể là nguyên nhân của một vụ án mạng đáng sợ thì cho cậu mười lá gan cũng chẳng dám ăn.

Nhưng Trần Lạc nhanh trí nói:

- Chủ tịch! Phu nhân cũng mang đồ ăn cho ngài mà!

Câu nói này đã thành công thu hút sự chú ý của Dạ Đình Sâm, lúc này hắn mới chịu đi vào phòng khách.

Vừa bước vào phòng, hắn đã thấy một cô gái nhỏ đang ngủ trên sofa, cuộn tròn người như một con mèo nhỏ lười biếng.

Cô đặt cuốn tạp chí trên người, hắn có thể tưởng tượng được cảnh cô vừa đọc tạp chí vừa gật gù buồn ngủ.

Trên mặt bàn quả thực có sushi của cửa hàng hắn thích nhất.

Dạ Đình Sâm chầm chậm bước tới, lẳng lặng ngắm dung nhan khi ngủ của Nhạc Yên Nhi rồi khẽ sờ lên. Gương mặt cô mềm nhỏ, dường như chỉ mạnh chút thôi là hắn sẽ bóp hỏng nó mất.

Nhạc Yên Nhi mơ màng mở mắt, thấy Dạ Đình Sâm ngồi bên cạnh, cô ngái ngủ hỏi:

- Họp xong rồi à?

Giọng nói mềm mại lại có vẻ mơ màng đặc trưng của người vừa tỉnh giấc.

Dạ Đình Sâm nghe thế thì mềm lòng, hắn chỉ hận không thể ôm cô thật chặt. Hắn khẽ nói:

- Xong rồi, chúng ta về nhà đi.

Nhạc Yên Nhi vội nói:

- Em mang sushi cho anh đấy, ăn xong rồi về.

Dạ Đình Sâm chớp mắt, gật đầu:

- Được, nhưng em phải đút cho tôi.

Nghe thấy Dạ Đình Sâm đưa ra một yêu cầu sến sẩm như vậy, Nhạc Yên Nhi đỏ bừng mặt.

Một người đàn ông luôn nghiêm túc và chững chạc đột nhiên đưa ra yêu cầu trẻ con như thế, Nhạc Yên Nhi vội nhìn quanh, thấy phòng khách không có ai ngoài hai người họ, cô quyết định luôn:

- Được, để em đút cho anh.

Nói xong, cô liền mở hộp, giơ đũa lên tự mình đút cho hắn.

Dạ Đình Sâm vừa ăn vừa nhìn cô đắm đuối, tim Nhạc Yên Nhi đập thình thịch, cô hờn dỗi:

- Anh đừng nhìn em chằm chằm thế.

Đôi môi mỏng của Dạ Đình Sâm khẽ cong lên, gợi cảm chết đi được:

- Vậy tôi nhắm mắt để ăn à?

Nhạc Yên Nhi tưởng tượng cảnh hắn nhắm mắt ăn cơm, cô cảm thấy cực kỳ đáng yêu nên bật cười.

Khuôn mặt đẹp đến ngạt thở của Dạ Đình Sâm bỗng sát lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào cô:

- Buồn cười à?

Nhạc Yên Nhi không ngốc, cô vội lắc đầu:

- Không buồn cười, không buồn cười.

Dạ Đình Sâm lại chẳng buông tha cô, hắn lại gần, lén hôn lên môi cô một cái. Nhạc Yên Nhi chưa kịp phản ứng thì hắn đã tránh ra, thậm chí còn mím môi hồi vị.

- Ừm, mùi vị khá lắm.

Chẳng biết là nói sushi hay là...

Nhạc Yên Nhi ngượng chết được, cô không dám nhìn hắn nữa, tiếp tục gắp một miếng sushi cá hồi lên rồi nhét vào miệng hắn, coi như chặn miệng.

Ăn được một nửa, Nhạc Yên Nhi nghĩ rồi vẫn lên tiếng:

- Dạ Đình Sâm, em nói với anh chuyện này.

Cô trịnh trọng như vậy khiến hắn phải ngước nhìn.

- Tối nay em đi ăn với Lâm Đông Lục, em với vợ chồng họ đã hòa giải rồi.

Dạ Đình Sâm thản nhiên:

- Ừ, biết rồi.

Nhạc Yên Nhi bất mãn:

- Lạnh nhạt thế à? Chẳng lẽ anh không quan tâm quan hệ giữa bọn em là gì à? Em đi ăn cơm với Lâm Đông Lục mà anh cũng không lo à?

Vốn dĩ cô còn đang lo hắn sẽ tra hỏi không ngừng chuyện mình đi ăn với Lâm Đông Lục, vậy mà chẳng ngờ hắn lại bình tĩnh bỏ qua như vậy, cô cảm thấy Dạ Đình Sâm dường như không quan tâm mình như cô tưởng.

Dạ Đình Sâm buồn cười nhìn cô:

- Có phải tôi nên nổi giận đùng đùng, khuyên bảo em về sau đừng gặp riêng Lâm Đông Lục không? Như thế mới là quan tâm em hả?

Nhạc yên Nhi đảo mắt, cảm thấy nửa đúng nửa không.

Nhưng cô cũng không biết mình muốn Dạ Đình Sâm phản ứng thế nào nữa.

- Em...

Nhạc Yên Nhi nói một chữ rồi chẳng biết nói gì tiếp theo, cô ngước lên, thấy Dạ Đình Sâm đang chăm chú nhìn mình.

Đôi mắt phượng thần bí như đêm tối.

Nhạc Yên Nhi nhìn vào đó, cảm thấy trái tim lạc nhịp.

- Tôi tin em như tin bản thân mình vậy.

Nhạc Yên Nhi quên mất cả cách nói chuyện, bên tai cô chỉ quanh quẩn giọng nói trầm như tiếng violin của hắn.

Đây hẳn là tín nhiệm cao nhất mà một người có thể cho đi.

Nhạc Yên Nhi tự hỏi lòng, cô chưa thể đối xử với Dạ Đình Sâm như vậy được.

Câu nói này của hắn đã đi sâu vào lòng cô.

Có người yêu như thế thì còn mong gì nữa?

- Đáng ghét, anh học ở đây ra mà nói ngọt thế?

Nhạc Yên Nhi cúi đầu, giả vờ phàn nàn để che giấu đôi mắt đỏ hoe.

Dạ Đình Sâm hiểu rõ tính cô, hắn vuốt nhẹ tóc cô, thì thầm:

  • Ngoan, chúng ta về nhà thôi.
  • Chưa ăn hết sushi này.
Nhạc Yên Nhi chưa nói xong đã bị Dạ Đình Sâm bế lên, đi thẳng ra ngoài.

- Bây giờ tôi đói lắm, nhưng lại không muốn ăn sushi, tôi muốn ăn em.

Dọc đường từ phòng khách ra tới ô tô, Nhạc Yên Nhi đã được tiếp nhận lễ rửa tội bằng ánh mắt của toàn bộ nhân viên LN.

Cô vùi mặt vào lòng Dạ Đình Sâm, thật muốn khóc quá đi thôi.

Lần này làm gì còn mặt mũi nhìn ai nữa!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom