• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Dạ Đình Sâm thấy Nhạc Yên Nhi có vẻ mất tự nhiên, hắn không nhiều lời thêm nữa, đứng dậy
nói:
- Hôm nay đến đây thôi, ngày mai lại tiếp tục.
Nhạc Yên Nhi tròn mắt:
- Còn có ngày mai à?
Dạ Đình Sâm chống tay hai bên người cô, cúi đầu hỏi:
- Cô thấy vết thương trên lưng tôi có thể lành sau một hai ngày không?
Nhạc Yên Nhi lắc đầu, một mảng tụ máu rộng như vậy, không mất mười ngày nửa tháng làm
sao có thể tiêu hết được.
Dạ Đình Sâm bâng quơ bảo:
- Hình như tôi bị thương là vì cô đấy.
Nhạc Yên Nhi á khẩu, không đáp lại được. Cô hiểu rõ ý trong lời của hắn, nhưng tại sao cô cứ có
cảm giác không cam tâm thế này.
- Anh có thể tới bệnh viện, tay nghề của bác sĩ tốt hơn tôi nhiều.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn cô chằm chằm:
- Ai gây họa thì người đó gánh, hiểu chưa?
Mắt hắn đen như ngọc, sắc bén lại đẹp đẽ, bị đôi mắt như vậy nhìn chăm chú, Nhạc Yên Nhi vô
thức gật gật đầu:
- Biết rồi.
Dạ Đình Sâm cười khẽ, đôi bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu cô.
- Ngoan.
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Vừa ra khỏi phòng của Nhạc Yên Nhi, bước chân của Dạ Đình Sâm lập tức chậm lại. Hắn hít thở
sâu hai lần nhưng cảm giác khô nóng kia vẫn chưa tiêu tan.
Thật kỳ lạ, rõ ràng cảm giác chán ghét với phụ nữ trong lòng hắn hoàn toàn không thay đổi, vậy
mà dục vọng của hắn lại bị cô khơi dậy một cách dễ dàng như thế.
Bọn họ mới quen biết có mấy ngày mà thôi.
Thế nhưng hắn luôn có cảm giác cực kỳ quen thuộc, dường như đây chính là mảnh ghép còn
thiếu trong cuộc đời không trọn vẹn của hắn.
Mảnh ghép ấy tựa hồ còn vô cùng quý báu.
Dạ Đình Sâm đứng trước cửa một lát, nhớ tới vẻ ngây ngốc của Nhạc Yên Nhi khi nãy, đôi môi
mỏng luôn lạnh lùng lại khẽ nhếch thành một đường cong dịu dàng.
Không sao, còn rất nhiều thời gian, hắn đợi được.
Chờ đến khi cánh cửa đóng lại, Nhạc Yên Nhi mới như bừng tỉnh khỏi cơn mê, cô hồi thần, vỗ
vỗ khuôn mặt đỏ bừng của mình, ngã xuống giường. Nhớ tới ánh mắt Dạ Đình Sâm khi nãy, cô
vẫn còn thấy mặt đỏ tim đập.
Đúng là không có tiền đồ gì hết, bị một người đồng tính trêu chọc thành ra thế này đây!
Dạ Đình Sâm cũng thật là, đã là gay mà sao hormone nam tính còn mạnh như thế chứ, nếu
mình không biết sự thật về hắn mà rung động thật thì biết tìm ai khóc bây giờ?
Đang suy nghĩ linh tinh, điện thoại bỗng rung lên, Nhạc Yên Nhi cầm lấy di động, thấy một tin
nhắn đến.
Trên màn hình chớp tắt chữ "Anjoye" khiến cho Nhạc Yên Nhi lập tức tỉnh táo lại.
Đúng, Dạ Đình Sâm không thích phụ nữ, hắn còn có một người yêu là bạn từ thuở nhỏ, mình đã
đồng ý với Anjoye là sẽ giúp bọn họ vậy mà giờ lại nghĩ linh tinh gì thế này?
Mở điện thoại ra, nhấn vào xem tin nhắn "Cưng ơi, dạo này có khỏe không ~". Dấu ngắt câu
nho nhỏ thôi nhưng mang đầy phong cách của Anjoye, gần như có thể tưởng tượng ra cái nháy
mắt lẳng lơ của anh ta.
Nhạc Yên Nhi hơi do dự, cô thấy mình vẫn nên kể chuyện bản thân đã khiến Dạ Đình Sâm bị
thương cho Anjoye là hơn.
"Xin lỗi nhé Anjoye, hôm nay vì cứu chị mà Dạ Đình Sâm mới ngã, lưng còn bị thương."
"Cứu chị? Có chuyện gì xảy ra thế? Cưng ơi kể rõ chút cho em nghe xem nào"
Nhạc Yên Nhi kể vắn tắt chuyện hôm nay cho Anjoye nghe, chờ mãi vẫn không thấy đầu bên kia
nhắn tin trả lời.
Nhạc Yên Nhi thầm lo lắng, không phải là Anjoye đang tức giận chứ? Nhưng dù gì cũng có thể
hiểu được, hiện giờ hai người họ gặp mặt cũng khó khăn, Anjoye còn gửi gắm mình, nhờ mình
chú ý tới Dạ Đình Sâm, kết quả là mình còn làm hại hắn ta bị thương.
Mãi lâu sau, cô mới nhận được một tin nhắn.
"Cưng ạ, chuyện này cũng không trách chị đâu, vẫn phải làm phiền chị quan tâm chăm sóc Sâm
thật tốt giúp em, anh ấy lúc nào chả giận dỗi, chị lại là người em tin tưởng nhất lúc này, em chỉ
có thể làm phiền chị thôi".
Chẳng ngờ Anjoye lại tín nhiệm mình như thế, Nhạc Yên Nhi giật mình, cô thấy thật cảm động,
nhanh chóng trả lời một chữ "Được".
Hai người tạm biệt, chúc ngủ ngon xong, Nhạc Yên Nhi cũng không muốn nghĩ tới những
chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, cô ném di động sang một bên, vùi đầu ngủ.
Trong một căn hộ nào đó, đôi mắt phượng đào hoa nhìn lướt qua màn hình di động rồi híp lại,
miệng nở nụ cười, khẽ nói:
- Đúng là càng lúc càng hay.
Lúc Lâm Đông Lục trở về biệt thự đã rất muộn.
Cửa vừa mở ra, Bạch Nhược Mai đã ra đón, lo lắng nói:
- Đông Lục, sao anh ra ngoài lâu thế, điện thoại cũng không nghe nữa, em lo cho anh lắm đó.
Nhưng Lâm Đông Lục lại có vẻ khác thường, anh không an ủi cô ta, chỉ nói:
- Em đang ốm, mau đi nghỉ ngơi đi.
Bạch Nhược Mai lúc này mới nhận ra sắc mặt Lâm Đông Lục rất khó coi, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt
mỏi.
- Đông Lục, sao thế, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
Bạch Nhược Mai đỡ lấy cánh tay Lâm Đông Lục, dìu anh ngồi xuống sofa, rót một cốc nước
nóng đưa qua, cẩn thận quan sát sắc mặt anh.
Lâm Đông Lục xoa mi tâm, im lặng một lát như đang cân nhắc gì đó.
Bạch Nhược Mai nhạy bén phát hiện có chuyện bất ổn, thế nhưng cô ta vẫn yên lặng, không lên
tiếng thúc giục gì mà chỉ nhẹ nhàng giúp Lâm Đông Lục xoa thái dương.
Lực xoa bóp nhẹ nhàng làm dịu đi cơn đau đầu cả ngày hôm nay của anh, nhớ tới thái độ
ngoan ngoãn và cả sự quan tâm trong một năm nay của Bạch Nhược Mai với mình, anh cảm
thấy những lo lắng trong lòng cũng dần tiêu tan.
Cuối cùng, Lâm Đông Lục vẫn tin tưởng Bạch Nhược Mai, anh lên tiếng:
- Nhược Mai, hình như anh đã nhớ được điều gì đó.
Trong nháy mắt, sắc mặt Bạch Nhược Mai trở nên khó coi hẳn.
Nếu lúc này Lâm Đông Lục mở mắt ra, anh sẽ thấy Bạch Nhược Mai trước mắt mình không còn
một chút xíu dịu dàng thường ngày nào, ngược lại, vẻ độc ác trong mắt cô ta đã sắp tràn ra
ngoài.
- Đông Lục, anh bảo sao cơ?
Bạch Nhược Mai cố gắng khống chế giọng nói để không lộ ra cảm xúc chân thật.
Lâm Đông Lục nhắm mắt, vẫn đắm chìm trong dòng suy nghĩ của bản thân:
- Mơ hồ lắm, muốn bắt lấy nhưng lại không biết đó là thứ gì, nhưng anh có cảm giác nó chính
là ký ức anh đã quên.
- Đông Lục, có phải dạo gần đây anh mệt mỏi quá rồi không?
Lâm Đông Lục đột ngột mở mắt, chăm chú nhìn Bạch Nhược Mai:
- Nhược Mai, năm ngoái anh phải sang Mỹ điều trị tâm lý do mất ngủ à?
Vì sao bỗng dưng lại hỏi câu này?
Tim Bạch Nhược Mai như bị siết chặt trong một khoảnh khắc, bàn tay đặt trên ghế sofa nắm
chặt nhưng sắc mặt vẫn chỉ có băn khoăn, cô ta nhẹ nhàng lên tiếng:
- Đúng vậy, chẳng phải việc này anh cũng biết còn gì?
Lâm Đông Lục chán nản luồn tay vào trong tóc, nói:
- Ừ, hôm nay anh đi tra lại ca bệnh của mình khi đó, đúng là do mất ngủ nghiêm trọng, thế
nhưng anh luôn cảm thấy mình đã quên đi một việc rất quan trọng.
Bạch Nhược Mai thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng ôm lấy anh:
- Không đâu, Đông Lục ạ. Quên hết rồi chứng tỏ đó chắc chắn không phải chuyện quan trọng gì
đâu.
Một lúc lâu sau, Lâm Đông Lúc dần bình tĩnh lại, Bạch Nhược Mai bưng nước ấm tới, nhìn Lâm
Đông Lục uống hết rồi mới vờ như lơ đãng hỏi:
  • Đông Lục, đang yên đang lành sao anh bỗng nghĩ đến mấy chuyện đó làm gì?
  • Hôm nay anh gặp Nhạc Yên Nhi, cô ta nhắc tới năm năm gì đó xong anh cứ thấy có điểm là lạ.
Ánh mắt Bạch Nhược Mai lạnh băng, lại là Nhạc Yên Nhi!
Cô ta quay đầu, cười nói với Lâm Đông Lục:
- Anh nói là anh không biết cô ta là ai còn gì, không phải là cô ta cứ quấn lấy anh đấy sao?
Chẳng lẽ anh đúng là đã từng có chuyện gì đó với cô ta?
Nói xong câu này, Bạch Nhược Mai khẽ che miệng, làm ra bộ dáng giật mình:
- Chẳng lẽ trước giờ anh luôn nói dối em? Anh với cô ta thực sự từng có tình cảm với nhau à?
Bản thân Lâm Đông Lục cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra thì làm sao có thể để những suy
nghĩ mơ hồ đó phá hỏng tình cảm của mình với Bạch Nhược Mai, anh vội vàng phủ nhận:
- Không phải đâu Nhược Mai, anh không hề quen cô ta, có lẽ là anh nhớ lầm rồi, chắc là dạo
này xem phim gì đó rồi bị ảnh hưởng chăng?
Bạch Nhược Mai kề sát vào ngực Lâm Đông Lục, thì thầm:
- Đông Lục, có lẽ dạo gần đây áp lực công việc của anh lớn quá, có cần nghỉ ngơi một thời gian
không? Em sẽ hoãn các quảng cáo lại, chúng mình đi nghỉ nhé.
Lâm Đông Lục suy nghĩ rồi đáp:
- Cũng được đấy
 
Advertisement
  • Chương 27

Nhạc Yên Nhi biết mình đã làm hỏng buổi thử vai ngày hôm qua, Danny chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng với cô đâu, cô cẩn thận gõ cửa, chờ Danny nói "Mời vào" rồi mới thò đầu vào, cười làm lành.

- He he he, Danny...

Nhìn thấy cô, Danny "Hừ" một tiếng, ra vẻ tiểu thụ kiêu ngạo vô cùng.

Nhạc Yên Nhi vào văn phòng, tội nghiệp nhìn Danny:

- Chuyện hôm qua chắc là anh đã nhận được tin rồi, thật sự không thể trách tôi nhé, tôi cũng có muốn thế đâu.

- Đại tiểu thư của tôi ơi, cô nói nghe dễ dàng lắm, đoàn phim "Kiếm Hiệp" giờ đang trách cô, bảo là cô hại bọn họ phải ngừng quay phim, còn gửi khiếu nại đến công ty kia kìa.

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì nổi giận đùng đùng:

- Bọn họ quá vô lý rồi, tôi cũng là người bị hại cơ mà! Nếu không phải Dạ Đình Sâm đỡ được tôi thì tôi đã ngã đập mặt xuống đất rồi đó.

Rõ ràng là bên họ không đảm bảo được an toàn, còn trách người khác nữa.

Ánh mắt Danny thay đổi, anh thì thầm hỏi Nhạc Yên Nhi:

- Tôi đang muốn hỏi cô đây này, cô với Dạ thiếu gia có quan hệ gì thế hả? Sao hắn lại xuất hiện trong buổi thử vai, lại còn trùng hợp cứu được cô? Câu hỏi này đã rất rõ ràng, thế nhưng Nhạc Yên Nhi thật sự không biết phải trả lời thế này.

Nếu nói thật với Danny chuyện mình kết hôn giả với Dạ Đình Sâm, có lẽ Danny sẽ bị dọa sợ đến phát điên mất.

- Tôi...

Tôi với hắn ta chẳng có quan hệ gì cả...

Giọng Nhạc Yên Nhi nhỏ dần, cô né tránh ánh mắt của Danny:

- Chỉ là trùng hợp thôi, hắn ở gần đó nên tiện thì cứu tôi.

Danny không tin lắm:

- Yên Yên, giao tình giữa chúng ta cũng đã nhiều năm thế rồi, tôi cũng chưa bao giờ đối xử tệ với cô, cô đừng có lừa tôi.

Nhạc Yên Nhi rất chột dạ, cô không dám trả lời thẳng mà chỉ bảo:

- Sếp của tôi ơi, anh cũng biết Dạ Đình Sâm là ai rồi đấy, hắn muốn kiểu phụ nữ nào mà không có, làm sao có thể vừa mắt một diễn viên bé nhỏ như tôi được? Cô còn thầm bổ sung một câu: Đương nhiên, quan trọng nhất là vị đại gia đó thậm chí còn chẳng thích phụ nữ.

Danny nhìn Nhạc Yên Nhi một lượt từ đầu đến chân, thế mà thực sự bị thuyết phục:

- Cũng phải, ngay cả tôi đều ngứa mắt cô cơ mà.

Ôi ôi, mấy tên gay chết tiệt các anh! Mấy lời nói tục tĩu bị nuốt xuống, Nhạc Yên Nhi kìm nén tới đỏ bừng cả mặt.

Thấy Danny không có nhiều chỉ trích với chuyện hôm qua, Nhạc Yên Nhi nháy mắt hỏi:
  • Danny này, dạo gần đây có kịch bản nào khác không?
  • Cô nghĩ hay gớm.
Danny bĩu môi:

- Bên trên cho rằng cô đã phá hủy hình tượng của công ty, muốn cô kiểm điểm hai tháng, tạm thời không cho cô đi thử vai nữa.

Đây có thể nói là sấm sét giữa trời quang.

Nhạc Yên Nhi đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, ngoại trừ quay phim thì cô không còn nguồn thu nhập nào khác, thế nhưng chuyện của một năm trước đã khiến vị trí của cô trong giới thấp đi, cát xê cũng ít hơn, những tài nguyên tốt công ty sẽ không chia cho cô vậy mà cô vẫn phải duy trì những tiêu chuẩn sinh hoạt cơ bản của một ngôi sao.

Nếu thực sự để cô nghỉ hai tháng, vậy thì một chút tiền dành dụm còn lại sẽ bị cô ăn hết sạch mất.

  • Đừng mà Danny, tôi nghèo lắm, một tháng không cho tôi nhận phim mới là tôi chết đói mất.
  • Tôi cũng nghèo đây này! Cô nói xem nào, năm ngoái danh tiếng cô đang tốt như thế, rồi đùng
một cái cô tự tìm đường chết, khiến cho công ty thất vọng với cô, chuyện như thế lặp lại vài lần nữa, chắc chắn cô bị đóng băng luôn...

Danny còn chưa dứt câu, cửa bỗng bị đẩy ra.

Tại Công ty giải trí Tinh Huy, Danny cũng là người đại diện có tiếng tăm, chưa bao giờ có người vô lễ dám phá cửa phòng hắn như vậy, ngay lập tức, Danny tức giận quay đầu sang nhìn:

- Chuyện gì thế hả? Người kia không tới tìm Danny, chị ta hưng phấn tới nỗi không để ý đến sắc mặt Danny, vừa trông thấy Nhạc Yên Nhi, mắt chị ta đã sáng lên:

- Cô Nhạc, cô phất rồi! Vừa mới biết tin mình sẽ bị ngừng lịch làm việc trong hai tháng đã có người đến chúc mừng mình phát tài, Nhạc Yên Nhi cảm thấy hẳn người này có vấn đề.

Nhìn kỹ thì hóa ra là chị Dương của phòng tài nguyên, bình thường mắt cao hơn đầu, từ trước tới nay chưa bao giờ hòa nhã với Nhạc Yên Nhi, chỉ có mấy lần thử vai nho nhỏ phân phối cho cô mà cũng như đã ban phát ân huệ lớn lao lắm vậy.

Vậy mà lúc này chị Dương nở cười có vẻ nịnh nọt lắm:

- Tôi biết ngay là cô Nhạc xinh đẹp lại có tài diễn xuất, khả năng hơn người như vậy chắc chắn sẽ nổi tiếng, quả thật là cơ hội đã tới thì muốn cản cũng không được mà.

Nhạc Yên Nhi và Danny nhìn nhau, hai người đều tỏ vẻ không hiểu đầu đuôi gì hết.

Nhạc Yên Nhi lên tiếng:

- Chị Dương, chị nói cái gì đến vậy, sao em nghe mà không hiểu? Chị Dương cười tươi như hoa:

- Ôi chao, hẳn là cô Nhạc còn chưa biết, bên tổ tài nguyên cũng vừa mới nhận được tin thôi, đoàn phim White Lover đã chỉ đích danh muốn cô Nhạc đi thử vai nữ phụ số một Ôn Tố Tố.

White Lover á? Sao cái tên này nghe quen thế nhỉ? Suy nghĩ một lát, hình như là lúc gặp An Tri Ý hôm qua, trợ lý của cô ta có nói cô ta đã nhận vai trong White Lover.

Lúc này, Nhạc Yên Nhi mới hồi thần, đây chẳng phải là tác phẩm lớn được hai nước Trung

- Hàn hợp tác sản xuất đấy sao? White Lover là bộ phim mới được Công ty giải trí Hoàn Vũ đầu tư ba trăm triệu sản xuất, tổ chuyên gia biên kịch được tập hợp từ mười biên kịch đã rèn luyện hai năm, đội ngũ diễn viên cực kỳ hùng hậu: Nữ chính được trao giải "Nữ diễn viên xuất sắc nhất" trong Quốc Kịch Thịnh Điển

- Diệp Thiên Hạ, trong những bộ phim cô từng đóng, chưa có một bộ phim nào là không nổi tiếng; nam chính Tống Tử Bạch, cũng chính là người vừa nhận được danh hiệu "Nam diễn viên được yêu thích nhất châu Á", ngay cả những diễn viên quần chúng thôi cũng đều là tên tuổi số một số hai làng giải trí rồi.

- Tôi? Nữ phụ số một?! Nhạc Yên Nhi không dám tin vào tai mình nữa.

Phải biết rằng bộ phim này dù chưa mở máy nhưng độ nóng đã tới mức bỏng tay, trước đây, Công ty giải trí Tinh Huy cũng muốn đưa diễn viên của mình đi thử vai nhưng không thể nhét nổi một người nào vào, làm sao có chuyện phía bên kia chủ động yêu cầu mình đi thử vai nữ phụ số một? Địa vị của mình hoàn toàn không đủ!

- Đúng thế, không ngờ đã sắp mở máy rồi còn có thể thay người, cô Nhạc quả là lợi hại.

Chị Dương hối hận thái độ của mình khi trước với Nhạc Yên Nhi quá tệ nên vội vàng cười làm lành.

Nghe nói ảnh tạo hình của nữ phụ số một cũng đã chụp rồi, vậy mà còn có thể thay người ngay trước lúc mở máy, đẩy người lẽ ra phải là nữ phụ số một xuống, đây rõ ràng là vấn đề nội bộ rồi, quả thực là treo hẳn góc tối ra ngoài sáng.

Thế nhưng, trong giới giải trí này, không một ai coi thường những góc khuất này, chỉ cần hậu trường đủ mạnh, có thể chèn ép được người khác, vậy thì bạn là vua.

- Từ ngày đầu tiên trông thấy cô Nhạc, tôi đã biết cô chắc chắn sẽ nổi tiếng rồi, phong cách ngôi sao đẳng cấp thế này quả là hiếm thấy.

Cô Nhạc, sau này cô có phát tài cũng đừng quên tôi nhé, tôi còn phải nhờ cô quan tâm hơn đây.

Chị Dương líu lo không ngừng, Danny thì đã mất kiên nhẫn, xua tay liên tục:
  • Chị ra ngoài trước đi, tôi với Yên Yên nói chuyện một lát đã.
  • Được được được, lát nữa cô Nhạc nhớ tới buổi họp của tổ tài nguyên nhé.
Chị Dương khép cửa ra ngoài, văn phòng lập tức rơi vào im lặng kỳ dị.

Danny bối rối nhìn Nhạc Yên Nhi, quả thực Nhạc Yên Nhi không biết chuyện gì đang xảy ra, cô đành nhìn ngơ ngác lại Danny.

Hai người nhìn nhau nửa ngày, Danny mới nói:

- Yên Yên, chắc chắn tôi không tin cô ngủ với nhà sản xuất của White Lover, nhưng trước khi mở máy một tuần còn thay người, nếu nhà sản xuất không phải cha ruột cô thì không làm nổi việc như thế đâu.

Nhạc Yên Nhi dở khóc dở cười, nhà sản xuất thật sự không phải cha ruột của cô.

Người cha ruột kia của cô sẽ chẳng tiêu tiền vì cô, dù chỉ một xu.

  • Có lẽ nhà sản xuất bị người ngoài hành tinh nhập đấy.
  • Hừ.
Danny gắt một tiếng:

- Cô nói thật với tôi xem nào, đây không phải chuyện cô lén lút làm chứ hả? Nhạc Yên Nhi lập tức giơ ba ngón tay:

- Danny, thề có bóng đèn, thật sự không phải tôi, anh cảm thấy tôi có bản lĩnh để làm lung lay quyết định về vai diễn của một bộ phim có ba trăm triệu đầu tư à? Cũng phải, từ ngày vào nghề tới giờ, Nhạc Yên Nhi vẫn không hề có hậu trường.

Người khác không hiểu rõ điều đó, Danny này còn không hiểu hay sao? Danny chống cằm, lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ trên thế giới này có người ngoài hành tinh thật à?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom