• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Nhạc Yên Nhi dường như thấy trong nháy mắt khuôn mặt hắn cứng đơ lại, cô ngẩng đầu lên
nói:
- Dạ Đình Sâm anh bị thương phải không?
Trước ánh mắt cố chấp của cô, Dạ Đình Sâm im lặng một lát mới trả lời:
- Vết thương nhẹ thôi.
Biết hắn ta vì mình mà bị thương, Nhạc Yên Nhi có chút luống cuống:
- Anh chưa đi bệnh viện phải không? Tôi biết cái người thà chết cũng không chịu mất mặt như
anh làm gì chịu đi, mau để tôi xem qua vết thương nào.
Ánh mắt Dạ Đình Sâm chợt lóe, thấp giọng lặp lại lời của cô:
- Cô muốn xem vết thương của tôi?
Nhạc Yến Nhi không hiểu sao hắn ta lại hỏi như vậy, chẳng lẽ những lời cô vừa nói chưa đủ rõ
ràng hay sao?
Sau đó cô mới chợt hiểu ra, vết thương của hắn ở trên lưng, cô muốn xem vết thương vậy
chẳng phải là muốn hắn cởi quần áo ra ngay trong phòng mình sao?
Một nam một nữ, mặc dù xu hướng tình dục của họ không giống nhau nhưng dù thế cũng ko
đc hay cho lắm.
Lời đã nói ra khỏi miệng, Nhạc Yên Nhi tuy hối hận nhưng vẫn gượng gạo cười bảo:
- Tôi cũng không muốn xem lắm, thôi để tôi gọi quản gia Thẩm vào xem cho anh.
Nhạc Yên Nhi còn chưa dứt lời, Dạ Đình Sâm đã vươn tay bắt đầu cởi nút áo sơ mi, đôi mắt
phượng đen bóng nhìn cô chằm chằm không chớp.
Nút thứ hai được cởi ra, lộ ra xương quai xanh đẹp mê hồn.
Nút thứ ba được cởi ra, thấp thoáng hiện ra cơ ngực vững chắc.
Trừ một đêm phóng đãng kia, Nhạc Yên Nhi chưa bao giờ nhìn qua cơ thể Dạ Đình Sâm trong
lúc tỉnh táo, lúc này khuôn mặt đẹp như ngôi sao điện ảnh của người kia đang nhìn chăm chú
vào cô, đôi tay lại làm ra ra động tác như thể quyến rũ thế này khiến ánh mắt cô không biết nên
nhìn đi đâu mới phải.
Sau vài tiếng vải vóc ma sát, một chiếc áo sơ mi trắng đã bị ném xuống mép giường.
Dạ Đình Sâm có chút buồn cười nhìn cô gái đã sớm rúc đầu vào trong chăn kia hỏi:
- Không phải chính cô nói muốn xem sao?
Nghĩ một lát, mình cũng không thật sự muốn nhìn cơ thể hắn, vả lại cũng vì cứu mình nên hắn
mới bị thương, nếu cô cứ để mặc thế cũng không được.
Trong lòng Nhạc Yên Nhi tự trấn an mình một phen mới có dũng khí ngẩng đầu lên.
Người đàn ông trước mặt ở trần, khoanh tay nhìn cô từ trên cao, dưới hai cánh tay là cơ bụng
đẹp như được khắc ra.
Không ngờ hắn lại gầy như vậy.
Nhạc Yến Nhi ho khan một tiếng, nói:
- Xoay người lại đi, có phải anh bị thương ở phía trước đâu.
Dạ Đình Sâm ngoan ngoãn lạ thường, nghe lời ngồi xuống mép giường quay lưng về phía cô.
Chờ nhìn rõ lưng hắn, nụ cười trên mặt Nhạc Yến Nhi cũng tắt hẳn, trong nháy mắt tâm trạng
để đùa giỡn cũng không còn.
Vai rộng, eo hẹp, tạo thành một hình tam giác ngược hoàn mỹ, đây là vóc dáng lý tưởng, làn da
sạch sẽ, tràn đầy vẻ nam tính, vậy mà giờ đây một nửa lưng của hắn lại bị che phủ bởi những
vết bầm tím, nhìn mà khiến người ta không khỏi giật mình.
Hắn bị thương nặng như vậy cũng vì cứu cô.
Dạ Đình Sâm thấy cô im lặng một hồi lâu mới nói:
- Sao thế?
Nhạc Yên Nhi cắn môi, khẽ hỏi:
- Có phải đau lắm không?
Dạ Đình Sâm ngẩn ra, em đau lòng vì tôi sao?
Trái tim bị đóng băng nhiều năm, lúc này bỗng nhiên lại tràn vào cảm giác ấm áp khó tả.
Giọng hắn ôn hòa đến lạ thường:
- Không đau, lúc tôi ở Anh luyện cưỡi ngựa đấu kiếm từng bị thương nặng hơn thế này nhiều.
Đấu kiếm và cưỡi ngựa đều là lễ nghi không thể không học của giới quý tộc. Hắn từng vì thế bị
thương biết bao lần, nhưng tới bây giờ cũng không có ai quan tâm tới hắn như vậy.
Hắn phải trở thành một người không gì không thể làm, một người thừa kế hoàn hảo, đủ mạnh
mẽ để tiếp nhận vinh dự truyền thừa của gia tộc, cũng phải đủ mạnh để tất cả mọi người quên
đi hắn chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường.
Nhạc Yên Nhi nghe vậy trong lòng cũng không thoải mái, nhưng cô cũng không để hắn biết
cảm giác này, thế nên vờ như không có gì, hỏi:
- Hôm nay tôi có mua rượu thuốc cho anh, dược sĩ nói xoa hết máu bầm là ổn rồi, để tôi đi gọi
quản gia Thẩm.
Vừa nói cô vừa đứng dậy bước ra cửa gọi người.
Nhưng chưa kịp làm gì, cánh tay đã bị kéo lại.
Đối diện với vẻ mờ mịt của Nhạc Yên Nhi, ánh mắt Dạ Đình Sâm có chút lạ thường, giọng nói
trầm xuống, bảo:
- Cô giúp tôi xoa bóp đi.
Nhạc Yên Nhi nghi ngờ mình vừa nghe nhầm.
Đầu óc Dạ Đình Sâm không phải có vấn đề chứ? Đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc, hắn
đã cởi cả áo rồi lại còn muốn cô xoa bóp giúp nữa.
Nhìn sao cũng thấy giống như phim cấm vậy!
Nhạc Yên Nhi lắp bắp chối:
- Hay là để cho quản gia Thẩm làm đi, tôi không có kinh nghiệm… Xoa không tốt đâu.
Dạ Đình Sâm lạnh lùng đáp lại:
- Quản gia Thẩm già rồi, bưng trà còn không xong nữa là.
Đang nằm nghỉ trong phòng, không hiểu quản gia Thẩm sao lại hắt hơi một cái.
- Vậy… Vậy để tôi gọi mợ Trương với mợ Trần.
Dạ Đình Sâm nghiêng đầu, đôi mắt đen lạnh như băng:
- Cô định để người phụ nữ khác đụng vào người tôi?
Lúc này Nhạc Yên Nhi mới nhớ tới tật xấu của vị thiếu gia này là không thích bị phụ nữ chạm
vào.
Vả lại Dạ Đình Sâm thích yên tĩnh, người làm trong biệt thư vốn ít, người giúp việc nam, người
làm vườn còn có cả tài xế lúc này đều không có ở đây.
Thấy cô không nói gì, khí thế Dạ Đình Sâm trầm xuống, hắn đứng dậy, lạnh nhạt bảo:
- Cũng không phải vết thương nghiêm trọng gì, không cần bôi thuốc cũng tự khỏi được, cô
không muốn thì thôi, nghỉ ngơi sớm cho khỏe đi.
Vừa nói vừa khom người nhặt áo sơ mi rơi dưới đất, lưng của hắn trong lúc cúi xuống có hơi
cứng lại.
Trong lòng Nhạc Yên Nhi quả thực có chút không đành, quả quyết hô lên:
- Để tôi xoa cho anh!
Dù sao hắn ta cũng không thích phụ nữ, mình sợ cái gì chứ!
Dĩ nhiên cô không thấy được, trên khuôn mặt bị che lấp kia khẽ hiện lên một nụ cười.
Nhạc Yên Nhi nhảy xuống giường lấy rượu thuốc đưa về phía ánh đèn, cẩn thận xem hướng dẫn
sử dụng một lát, cô lẩm nhẩm:
- À, đây là thuốc làm tan vết bầm, giúp lưu thông máu.
Dạ Đình Sâm lơ đễnh “Ừ” một tiếng.
Nhạc Yên Nhi cẩn thận mở bao bì ra, đổ một chút rượu thuốc lên tay, cô cũng không biết làm
thế nào, tay xoa lung tung trên lưng hắn.
Xoa được hai cái, cô cảm giác mình không giữ được lực tay, mới chột dạ hỏi:
- Có đau không?
Giọng nói của Dạ Đình Sâm cũng không thay đổi:
- Không đau.
Nhạc Yến Nhi thấy vết thương đáng sợ kia, động tác lại nhẹ tay thêm mấy phần, cô nhớ tới lời
dược sĩ dặn dò nên kiểm tra cột sống có bị tổn thương gì hay không, thế nên từ từ rời tay
xuống.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại như lông chim, Dạ Đình Sâm cảm giác có một ngọn lửa bùng lên
trong lòng.
Tay còn chưa chuyển qua hông đã bị bắt được.
Dạ Đình Sâm thấp giọng hỏi cô:
- Làm gì thế?
Nhạc Yên Nhi có cảm giác như làm việc xấu bị bắt quả tang vậy:
- Tôi… là dược sĩ dặn phải kiểm tra cột sống xem có lệch không, vừa rồi anh ngã nặng như vậy…
– Cô càng nói càng nhỏ dần.
Dạ Đình Sâm quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cô:
-Ừm, vậy có bị sao không?
Ánh mắt hắn giống như đầm nước âm u sâu thẳm, hấp dẫn lạ thường.
Mùi rượu thuốc đắng chát tràn ra giữa hai người, Nhạc Yên Nhi thấy bầu không khí lúc này có
chút mập mờ.
Nhận thấy tay hắn nóng bừng Nhạc Yên Nhi mới giật mình, cô điên rồi sao, cùng một tên gay
làm cái gì mờ ám chứ.
Căn bản là hắn không thích phụ nữ!
Nhạc Yên Nhi rút tay lại, cố ý lên giọng để che giấu suy nghĩ trong lòng:
- Không sao, cột sống của anh vẫn tốt như thường.
 
Advertisement
  • Chương 26

Sáng hôm sau, bất ngờ là Dạ Đình Sâm không đi làm từ sớm, vậy nên hai người có thời gian cùng ăn sáng với nhau.

Tầm mắt của cả hai lơ đãng đối diện, Nhạc Yên Nhi lập tức nhớ tới bầu không khí kỳ quặc tối qua, xong nghĩ về tin nhắn của Anjoye, cô liền né tránh cái nhìn của Dạ Đình Sâm.

Dạ Đình Sâm không hề biết trong nội tâm người đối diện đang có nhiều biến động to lớn như vậy, hắn chỉ cho rằng cô đang thẹn thùng nên cũng cảm thấy khá vui.

Bữa cơm hài hòa đến kỳ lạ, Dạ Đình Sâm còn chủ động đưa nước dâu cho Nhạc Yên Nhi, quản gia Thẩm thì suýt nữa lệ tuôn đầy mặt.

Quả nhiên có thiếu phu nhân là khác hẳn! Thiếu gia bây giờ ôn hòa hơn nhiều, tuyệt đối không còn giống ngọn núi băng khổng lồ, chẳng ai dám tới gần như trước nữa.

Ăn sáng xong, lúc mợ Trần tới thu dọn bát đĩa, Dạ Đình Sâm cũng hỏi bâng quơ:
  • Hôm nay em định đi đâu?
  • Em định tới công ty, hôm qua xảy ra chuyện như vậy nên buổi thử vai cũng bị ngừng lại, em
phải đến báo cáo cho người đại diện biết rồi xem thử có kịch bản nào ổn ổn hay không.

Nghe thấy thế, làn mi dài của Dạ Đình Sâm khẽ khép lại, ánh mắt cũng lạnh đi:

- Em vẫn muốn đi thử vai à? Nhạc Yên Nhi không rõ ý của hắn là gì:
  • Đương nhiên rồi, đây là công việc của em mà.
  • Công việc của em? Cho nên em vẫn thường tới những đoàn phim ngay cả việc bảo hộ cũng
không nên thân như thế? Sắc mặt Dạ Đình Sâm càng khó coi hơn.

- Ngành giải trí bây giờ cạnh tranh khốc liệt lắm, có cơ hội để thử sức đã không tệ rồi, làm gì đến lượt em chọn này chọn nọ.

Ngay cả cơ hội thử vai hôm qua cũng là do người đại diện đã tốn rất nhiều công sức mới lấy được cho em đấy.

Nhạc Yên Nhi thầm nghĩ Dạ đại thiếu gia này quả thực không biết khó khăn của nhân gian, bản thân hắn ngậm thìa vàng ra đời, vậy nên cũng nghĩ tất cả mọi người đều có quyền kén cá chọn canh sao.

Cô chỉ là một diễn viên nho nhỏ, lại không có ai chống lưng, nếu còn dám chọn này lựa nọ thì đã sớm chết đói rồi.

- Không nên đi.

Dạ Đình Sâm rất ít khi nói chuyện với cô bằng giọng lạnh lùng như thế.

Nhạc Yên Nhi ngạc nhiên:
  • Vì sao?
  • Những đoàn phim nhỏ như thế thậm chí còn chẳng thể đảm bảo được an toàn cho em, cũng
giống như hôm qua vậy, nếu lại xảy ra chuyện không may thì phải làm sao? Dạ Đình Sâm nhíu mày, hắn thấy cô quả là vô lý.

- Nhưng làm diễn viên là phải đối mặt với những nguy hiểm như vậy, với lại em cũng có bảo hiểm mà.

Sắc mặt Dạ Đình Sâm lại càng khó nhìn hơn nữa:
  • Cho nên vấn đề ở đây là tiền à?
  • À, có một phần nguyên nhân là vì tiền, dù sao thì em cũng phải sống chứ.
  • Cát xê để em nhận một bộ phim là bao nhiêu? Ba triệu? Hay năm triệu? Số tiền này tôi sẽ trả
cho em, em đừng đi thử vai nữa.

Giọng Dạ Đình Sâm hời hợt như chuyện này căn bản chẳng có gì to tát vậy.

  • Ý anh là gì?
  • Tiền sinh hoạt mà em cần, tôi cho em, em không cần đi đóng phim làm gì cả.
Nhạc Yên Nhi bị chọc giận thật rồi.

- Dạ Đình Sâm, anh đừng coi thường người khác như vậy có được không? Đúng, tôi chỉ là một diễn viên nhỏ bé thôi, tôi cũng chưa bao giờ được góp mặt trong tác phẩm lớn nào hết, nhưng đây là sự nghiệp của tôi! Tôi muốn làm việc mà mình thích, dù cho có nguy hiểm đi nữa tôi cũng cam lòng! Có lẽ anh vừa sinh ra đã có mọi thứ, cũng thuận buồm xuôi gió nên không thể nào hiểu được tình yêu nghề của tôi, nhưng xin anh hãy dành cho tôi sự tôn trọng nhất định được không? Chẳng ngờ Nhạc Yên Nhi sẽ tức đến như vậy, Dạ Đình Sâm có chút kinh ngạc.

Dạ Đình Sâm luôn lạnh mặt lạnh lòng vậy mà lại vô thức định giải thích:

- Tôi không có ý coi thường em...

Nhạc Yên Nhi cũng rất nghiêm túc:

- Dạ Đình Sâm, hợp đồng giữa chúng ta chỉ có nửa năm, sau khi nó kết thúc, tôi còn phải quay về với cuộc sống của mình, tôi sẽ không từ bỏ sự nghiệp vì bất kỳ điều gì, nếu anh không thể chấp nhận được chuyện này thì chúng ta kết thúc hợp đồng ngay bây giờ còn kịp.

Nói xong, cô cầm túi đứng lên:

- Tôi đi trước đây.

Cô không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.

Quản gia Thẩm đứng một bên, chứng kiến tất cả cuộc đối thoại của hai người, ông gần như ngừng thở, cũng không dám có động tác mạnh nào.

Trời ơi, sao thiếu phu nhân lại dám nói chuyện với thiếu gia như thế? Ông cảm nhận được không khí quanh thiếu gia đã giảm tới mấy độ chỉ trong tích tắc, cứ như có khí lạnh dày đặc tràn ra khỏi người thiếu gia vậy.

Đúng là yên lặng trước bão tố! Thấy ngón tay thon dài của Dạ Đình Sâm đang nắm chặt tách cà phê, quản gia Thẩm có thể tưởng tượng tới vận mệnh nát tan sau đó của nó.

Nhưng nằm ngoài dự kiến của quản gia Thẩm, Dạ Đình Sâm không hề quẳng tách cà phê xuống đất mà chỉ bình tĩnh đặt nó lên chiếc đĩa tráng men.

Một lát sau, chính Dạ Đình Sâm là người phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng ăn.

- Quản gia Thẩm.

Quản gia Thẩm vội vàng lên tiếng:
  • Thiếu gia.
  • Tôi nói sai điều gì à?
Quản gia Thẩm cứ ngỡ mình nghe nhầm, ông giật mình đến độ vô ý ngẩng đầu lên.

Cho tới lúc đối diện với đôi mắt lạnh thấu xương của hắn, ông mới nhận ra mình đã vi phạm vào quy tắc "Không được nhìn thẳng vào mắt chủ nhân" của các quản gia trong hoàng thất Anh quốc.

Điều này không thể trách ông được, hầu hạ thiếu gia đã sắp hai mươi năm, ông chưa bao giờ nghe thấy thiếu gia nói mình sai.

Thiếu gia nhà ông là ai? Là người thừa kế của LN, là rồng giữa loài người đó, từ nhỏ đã được nhận phương pháp giáo dục tốt nhất, tiếp xúc với những thứ cao cấp nhất, năm sáu tuổi đã bắt đầu dự thính các buổi họp ban giám đốc cùng lão gia, mười lăm tuổi bắt đầu tiếp quản công việc của công ty, sát phạt quyết đoán, không chút lưu tình.

Thế mà bây giờ, thiếu gia hoàn mỹ không khuyết điểm ấy lại đang ngồi yên lặng, hỏi ông rằng mình sai ở đâu.

Quản gian Thẩm cứ thầm cảm khái không thôi.

- Thưa thiếu gia, ngài không sai ạ.

Trong lòng ông, thiếu gia mãi mãi không phạm sai lầm.

- Nhưng cô ấy rất tức giận.

Quản gia Thẩm thầm thở dài, thiếu gia nhà mình thông minh hơn người, đáng tiếc về mặt tình cảm thì đây là lần đầu tiên mới có trải nghiệm.

- Thiếu gia, thiếu phu nhân thích đóng phim, thế nhưng ngài lại không quan tâm đến sự yêu thích của cô ấy mà cấm cô ấy diễn, dù cho ngài có ý tốt muốn bảo vệ thiếu phu nhân nhưng như thế sẽ khiến cô ấy khó chịu trong lòng, cho rằng ngài đang kìm kẹp cô ấy, như thế thiếu phu nhân sẽ không thể hiểu được ý của ngài.

Mắt phượng vẫn hờ hững như cũ nhưng lại có vẻ như đang suy nghẫm điều gì.

Ngay lúc này, chuông cửa vang lên, quản gia Thẩm khẽ thở phào, nói:

- Thiếu gia, thư ký tới đón ngài rồi.

Dạ Đình Sâm thờ ơ gật đầu.

Mợ Trương mở cửa, thư ký đi sau bà vào nhà, lễ phép thưa:
  • Chủ tịch, có thể xuất phát rồi ạ.
  • Đi tìm hiểu xem bộ phim đang được đầu tư lớn nhất hiện này là gì.
  • Vâng...?
Thư ký của Dạ Đình Sâm theo hắn đã nhiều năm, cũng sớm nhìn quen sóng to gió lớn, cậu ta vô thức đáp lời rồi mới phản ứng được Dạ Đình Sâm vừa nói gì.

Hôm qua, chủ tịch tới Công ty giải trí Ảnh Sơn, hôm nay lại điều tra phim được đầu tư lớn, thế cuối cùng là như thế nào? Sao chủ tịch lại quan tâm tới giới giải trí như thế? Chẳng lẽ hướng đi của công ty thay đổi thật à? Dạ Đình Sâm liếc nhìn thư ký, ánh mắt khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.

- Có vấn đề gì sao? Thư ký lập tức nghiêm chỉnh lại, đứng thẳng tắp, đáp cực rõ ràng:

- Thưa chủ tịch, không có vấn đề gì ạ.

Như nhớ ra điều gì, Dạ Đình Sâm lại bổ sung một câu:

- Phim phải an toàn.

Thư ký sửng sốt.

Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên cậu ta nghe thấy chuyện có thể dùng hai chữ "an toàn" để đánh giá một bộ phim.

Mặc kệ phản ứng của thư ký, Dạ Đình Sâm đứng dậy:

- Đến công ty.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom