• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Không ngờ tự nhiên có một đội cảnh sát võ trang hạng nặng xộc vào phòng, rồi giơ súng chỉ
thẳng vào Dư San San.
Dư San San sợ rúm cả người, giơ vội tay lên, mặt trắng bệch ra rồi hét:
- Chú cảnh sát ơi cháu là người tốt mà!
Nhạc Yên Nhi vừa bực mình lại vừa buồn cười. Cô bất đắc dĩ nói:
- Tớ báo cảnh sát đấy, tớ cứ tưởng cậu bị bắt cóc thật rồi gặp nguy hiểm tính mạng gì cơ.
Dư San San trợn tròn mắt:
- Cậu báo cảnh sát à?
Má ơi, cô đâu muốn to chuyện như vậy đâu. Tuy tên trai bao kia nhốt cô ở đây, thế nhưng anh
ta còn chưa làm gì quá đáng cả mà.
Bây giờ cảnh sát đến đây rồi, họ có bắt tên trai bao đó đi không? Anh ta có bị ngồi tù không?
Hơn nữa… đến khi cảnh sát sinh nghi mà điều tra thì chẳng phải chuyện cô tìm trai bao cũng sẽ
lộ tẩy à?
- Báo cáo đội trưởng, trong phòng không có nhân vật khả nghi, cũng không có vũ khí nguy
hiểm. Thế nhưng tôi tìm thấy cái này ở trong phòng ngủ…
Tiếng báo cáo đang rõ ràng dõng dạc, càng về cuối lại càng nhỏ dần đi.
Mọi người nhìn vào tay anh ta thì thấy nào là nến, nào là roi da, dây thừng, và cả thuốc bôi
trơn…
Ở đây đều là người trưởng thành, chỉ cần liếc một cái cũng biết đó đều là đồ dùng tình thú.
Mọi người đều có vẻ xấu hổ, chỉ có mỗi đội trưởng là nghiêm túc hẳn lên.
Giam giữ một cô gái, lại còn tàng trữ nhiều đồ dùng tình thú bị cấm thế này, đây rất có thể là
một tên phản xã hội biến thái. Chắc chắn hắn sẽ ra tay với phái nữ rồi làm những việc trái với
pháp luật.
Đội trưởng nhận lấy đống “chứng cứ gây án”, đi tới trước mặt Nhạc Yên Nhi và Dư San San rồi
hỏi một cách nghiêm túc:
- Nhạc tiểu thư, cô là người báo án đúng không? Vậy chắc đây là người bị hại rồi. Xin hỏi cô có
nhìn thấy mặt của người kia không? Hắn có quấy rối tình dục cô không? Mời cô về cục của
chúng tôi lấy lời khai được chứ?
- Tôi… chuyện này…
Dư San San không biết phải nói thế nào.
Cô thật sự không định làm to chuyện đến vậy. Vốn dĩ cô chỉ muốn gọi Nhạc Yên Nhi đến đón
mình đi là xong thôi.
Thế nhưng cứ nghĩ đến việc Bạch Kính Thần không cho mình đi ban nãy, lại còn cưỡng hôn
mình, thì Dư San San cũng muốn trả thù anh ta một chút.
Phải dạy cho tên trai bao này một bài học, cho chừa thói hơi tí là giam người đi.
Thế là cô hỏi:
- Nếu anh ta không quấy rối tôi nhưng lại giam tôi vào, hạn chế tự do thân thể của tôi thì có
phạm pháp không?
  • Trước đây hai người có quen biết nhau không?
  • Không biết, chúng tôi hoàn toàn không quen biết gì nhau cả!
  • Thế thì đương nhiên là phạm pháp, hơn nữa còn là hành vi gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến
trật tự an toàn xã hội. Chúng tôi sẽ lập án ngay lập tức để bắt đầu điều tra.
Đội trưởng không ngờ giữa kinh thành như thành phố A mà lại có thành phần nguy hiểm như
thế. Hắn dám giam giữ một cô gái trẻ, nếu cứ để mặc hắn hoành hành thì ai biết có dẫn đến
cưỡng hiếp, tổn hại cơ thể hoặc thậm chí là giết người hay không!
Anh tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra trước mắt mình.
- Xin hỏi cô có biết bây giờ kẻ đó đang ở đâu không?
Dư San San lắc đầu. Cô hoàn toàn không biết gì về Bạch Kính Thần cả, đến cái tên cũng là anh
ta nói cho cô, không biết chừng lại là tên giả hay nghệ danh ấy chứ.
Đúng lúc đó thì có tiếng nói lúng túng từ ngoài cửa vọng vào:
- Tôi… tôi đến đưa cơm cho khách của anh Bạch…
Dư San San nhanh trí nghĩ ra rồi hưng phấn vỗ đùi mà nói:
- Tên kia cấu kết với khách sạn này, chắc chắn là họ biết tên biến thái đó đi đâu!

Lúc này, ở tập đoàn đế quốc L.N, trong văn phòng chủ tịch.
Bạch Kính Thần ngồi đối diện với Dạ Đình Sâm, đọc kĩ bản hợp đồng trong tay rồi cười lạnh một
tiếng và ném nó lên bàn.
- Đòi mười điểm? Dã tâm của bất động sản Quảng Thịnh lớn quá rồi đấy, không sợ nghẹn chết
à?
Dạ Đình Sâm thì không có cảm xúc gì, hắn chỉ thản nhiên nói:
- Hắn muốn, nhưng chưa chắc người ta đã cho.
Bạch Kính Thần được câu nói của Dạ Đình Sâm nhắc nhở, bèn mỉm cười:
- Đúng vậy, trên thị trường có bao nhiêu nhà cung cấp, chẳng lẽ đều chịu chết nhường Quảng
Thịnh hay sao?
Trong lúc hai người bàn công việc thì cấp dưới trình lên lịch trình đi tiệc rượu, Bạch Kính Thần
liếc qua bèn ngạc nhiên hỏi:
  • Đây là tiệc gì mà có thể mời được anh đích thân tới thế?
  • Kỉ niệm một trăm năm thành lập Dior, tôi là cổ đông, họ mời đến xem một chút.
Bạch Kính Thần bừng bừng hưng trí:
- Anh cả, gần đây anh đào hoa ghê nhỉ, chưa kể cô vợ xinh đẹp như hoa, còn một Joanna nóng
bỏng gợi cảm, lại còn Đỗ Hồng Tuyết nữa chứ. Anh mua cả hợp đồng của cô ta rồi hả? Anh
định đưa cô nào đến bữa tiệc kia đây?
Dạ Đình Sâm liếc anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng:
- Cậu thích lắm lời thế từ bao giờ vậy?
Bạch Kính Thần tặc lưỡi:
- Đúng là cái đồ chiều vợ phát cuồng, nhưng mà Đỗ Hồng Tuyết là người phát ngôn mới kí hợp
đồng của L.N thì chắc là cũng đến tham dự đúng không? Anh không sợ để hai người đó gặp
nhau rồi xảy ra chuyện gì à?
- Kẻ kia hao tâm tổn tứ đẩy Đỗ Hồng Tuyết ra trước mặt tôi chẳng phải là để xem phản ứng của
tôi sao? Nếu tôi không phản ứng gì cả thì làm sao hắn đi bước tiếp theo được? Tôi cũng muốn
nhân cơ hội này để thăm dò bước kế tiếp của hắn. Phải biết thái độ của hắn với Nhạc Yên Nhi,
tôi mới quyết định có chơi trò chơi này cùng hắn hay không.
Dạ Đình Sâm nói xong thì đôi mắt cũng lạnh đi, môi mỏng hơi mím lại, cả người toát ra khí thế
cực kì nguy hiểm.
Bạch Kính Thần cũng thu lại vẻ cợt nhả ban nãy mà hỏi với vẻ nghiêm túc:
- Nếu anh phát hiện kẻ kia gây bất lợi cho Nhạc Yên Nhi, thì anh sẽ vứt bỏ con cờ Đỗ Hồng
Tuyết sao?
Đỗ Hồng Tuyết là quân cờ của kẻ kia, kì thực cũng chỉ là quân cờ của Dạ Đình Sâm.
Phải khống chế được Đỗ Hồng Tuyết thì họ mới có thể lần theo manh mối để tìm ra kẻ kia, sau
đó diệt gọn.
Đây cũng là lí do vì sao Dạ Đình Sâm mua hợp đồng của Đỗ Hồng Tuyết rồi nhét cô ta vào công
ty giải trí Hoàn Vũ.
Hết thảy đều là quyết định sau khi đã cân nhắc ích lợi được mất, chứ không phải bởi Đỗ Hồng
Tuyết làm bộ xinh đẹp yếu đuối cầu xin mà có. Từ đầu tới cuối, trong mắt Dạ Đình Sâm, dù Đỗ
Hồng Tuyết có phải là Mạnh Y Bạch hay không thì cô ta cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.
Nhưng nếu Dạ Đình Sâm từ bỏ Đỗ Hồng Tuyết thì chẳng khác nào từ bỏ con đường ngắn nhất
để lần ra kẻ kia, tấm lưới mà họ giăng từ lâu cũng sẽ thất bại trong gang tấc.
Bạch Kính Thần không dám tin rằng Dạ Đình Sâm lại có thể làm đến nước này vì Nhạc Yên Nhi.
Ánh mắt của Dạ Đình Sâm trĩu nặng nhưng giọng nói lại bình tĩnh tột cùng:
- Phải, tôi không thể lấy an toàn của Yên Nhi ra để mạo hiểm được.
Bạch Kính Thần thở dài, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Dạ Đình Sâm quan tâm một cô gái đến như vậy. Hắn không chấp
nhận bất cứ việc mạo hiểm nào uy hiếp đến sự an toàn của cô, dường như coi cô còn quan
trọng hơn tất cả những gì mình có vậy.
Đây chính là tình yêu ư? Bạch Kính Thần không sao hiểu nổi.
Anh vẫn cho rằng loại người như bọn họ chỉ yêu chính bản thân mình thôi.
Văn phòng chủ tịch chìm trong một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Đúng lúc này thì điện thoại vang lên một tiếng.
Dạ Đình Sâm bật loa ngoài.
- Chủ tịch, có một đội cảnh sát tới công ty, muốn mời Bạch thiếu tới cục cảnh sát hỗ trợ điều
tra.
 
Advertisement
  • Chương 250

Thời gian mấy ngày trôi qua rất mau.

Gần đây công việc ở công ty của Dạ Đình Sâm cực kì bận rộn, Nhạc Yên Nhi thì đang kí hợp đồng với đoàn phim "Hoàng triều vãn ca", cho nên họ chỉ có thể ăn bữa sáng cùng với nhau mà thôi.

Nhoáng cái đã tới thứ sáu, hôm sau chính là lễ kỉ niệm trăm năm thành lập của Dior.

Sáng sớm ngày thứ sáu thì Nhạc Yên Nhi nhận được điện thoại của Bạch Kính Thần, anh ta mong cô có thể thuyết phục Dư San San đi dự tiệc rượu cùng mình.

Lúc cúp máy Nhạc Yên Nhi vẫn còn ngây ra, mới mấy ngày không gặp mà hai người kia đã phát triển tới bước nào rồi? Dư San San là chủ biên, thời gian rất thoải mái.

Cô đánh tiếng với tổ là đi ra ngoài săn tin rồi trốn việc chạy tới gặp Nhạc Yên Nhi luôn.

Không ngờ nơi gặp mặt mà Dư San San chọn lại là… Quán rượu! Quán rượu ban ngày không một mống người, Dư San San và Nhạc Yên Nhi là hai vị khách duy nhất ở đây.

Nhạc Yên Nhi đã mất tự nhiên rồi, thế mà Dư San San ngồi bên cạnh cứ thở dài không dứt:

- Haiiiz… Lại thêm một tiếng nữa.

Nhạc Yên Nhi thật lòng không chịu nổi nữa, bèn vươn tay áp lên má Dư San San rồi quay mặt cô sang nhìn thẳng vào mình.

- Dư đại tiểu thư, Dư đại chủ biên, chúng ta đến đây hai mươi phút mà cậu không uống rượu giải sầu cũng thở dài thườn thượt, cậu có nói cho tớ biết giữa cậu và Bạch Kính Thần có chuyện gì không thì bảo? Dư San San nhìn Nhạc Yên Nhi rồi há miệng thật to, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói nên lời.

Không phải cô không muốn nói, mà là cô thật sự không biết phải nói thế nào nữa! Trong lòng cô, Bạch Kính Thần là loại người gì? Là một thằng cha khốn nạn! Hôm đó sau khi Bạch Kính Thần lôi Dư San San đi thì đã mang thẳng cô về chung cư của anh ta.

Thế rồi anh ta không đấu võ mồm với cô, cũng không đánh nhau với cô, mà lại cùng cô… đấu rượu! Mỗi lần anh ta thua thì đều chơi xấu, lôi cô lên giường rồi “dạy dỗ”

một phen.

Lần so tiếp theo cô cố ý thả tay nhận thua, ai ngờ Bạch Kính Thần lại dám mặt dày đòi phần thưởng, cô lại càng không trốn thoát được khỏi sự tấn công của anh ta.

Đây chính là “chịch phát xóa ân thù”

trong truyền thuyết.

Sau khi bị đè mấy lần thì Dư San San đã quen với việc hễ khắc khẩu là ấy ấy ấy với Bạch Kính Thần rồi.

Thế nhưng hai người chưa hề xác định mối quan hệ của mình là gì.

Dư San San chưa từng yêu ai, bèn bịa ra câu chuyện của “Tiểu Hoa bạn tôi”

để hỏi mấy đồng nghiệp dày kinh nghiệm, đồng nghiệp bèn đáp ngay không cần nghĩ:

- Bạn chịch chứ còn quan hệ gì nữa.

Bạn chịch à? Đến chính Dư San San còn không chấp nhận nổi mối quan hệ này nữa là, làm sao cô có thể cho Nhạc Yên Nhi biết được cơ chứ? Cho nên cô chỉ đành im lặng cầm cốc rượu trước mặt rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó thở dài não ruột thêm một lần nữa.

Nhạc Yên Nhi sắp phát điên đến nơi rồi:

- Dù cậu không nói cho tớ biết hai người có chuyện gì thì ít nhất cũng phải nói vì sao lại không đi tham gia tiệc rượu chứ? Đến nơi tập trung nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh như vậy chẳng phải là cơ hội cho cậu móc nối mối quan hệ, thuận tiện cho việc lấy tin sau này hay sao? Nhạc Yên Nhi biết Dư San San rất yêu nghề, bèn dùng điểm này để dụ dỗ cô nàng.

Dư San San phẩy tay:

- Tớ chẳng có quan hệ gì với Bạch Kính Thần hết, bao nhiêu con gái danh giá hiền lành xếp hàng chờ được làm bạn gái của anh ta kia kìa, tớ đi với anh ta làm sao được.

  • Nhưng mà Bạch Kính Thần muốn mời cậu đi thôi.
  • Phì, tên khốn đó muốn tớ đến làm trò hề thì có.
Dư San San vừa nhớ tới gương mặt của Bạch Kính Thần thì đã nghiến răng ken két.

Tuy Nhạc Yên Nhi không biết mối quan hệ cụ thể của hai người, thế nhưng cô lại hiểu Dư San San.

Thái độ của Dư San San như thế này chứng tỏ chắc chắn đã có vấn đề gì rồi.

Thế nhưng giữa bạn bè với nhau cũng có giới hạn, Nhạc Yên Nhi không tiện hỏi quá nhiều.

Có điều cô vẫn muốn cố gắng thử hoàn thành nhiệm vụ mà Bạch Kính Thần giao cho xem sao.

- Cậu không định đi thật à? Nguyên liệu nấu ăn của tiệc rượu lần này được nhập đường hàng không từ Australia và Pháp về cả đấy, họ còn mời cả đầu bếp chính của Michelin đến nữa cơ.

Cậu không muốn nếm thử à?

- Đi vì ăn? Tớ là người như thế đấy hả? Nhạc Yên Nhi rất muốn gật đầu, tiếc là cô không dám.

- Cậu đừng có lôi kéo tớ nữa, tớ không có hứng thú gì với mấy cái tiệc rượu ấy đâu, tớ và bọn họ căn bản không phải cùng một loại người.

Với cả, chị đây trời sinh rạng ngời xinh đẹp thế này, chị mà đi thì chẳng phải sẽ làm lu mờ hết mấy cô nàng danh giá hay sao? Dư San San cố ý tự luyến, thực ra cũng là để giúp Nhạc Yên Nhi thoải mái hơn một chút.

Nhạc Yên Nhi nói với vẻ tội nghiệp:
  • Cậu mà không đi, tớ ở đó chẳng quen biết ai cả, sợ lắm luôn.

    Cậu không đi giúp tớ sao?
  • Không biết ai cả á?
Dư San San giận dữ búng trán Nhạc Yên Nhi một cái:

- Coi ông xã cậu là người chêt à? Đây là lần đầu tiên bà Dạ xuất hiện trước mặt công chúng đấy, cậu còn không mau trang điểm xinh đẹp rồi đến chiếu chói mù mắt chó hợp kim của họ đi!

- Trước đây chẳng phải cậu có ấn tượng không tốt về Dạ Đình Sâm à? Sao bây giờ tin tưởng anh ấy thế? Lúc ấy Nhạc Yên Nhi vừa mới nói chuyện kết hôn cùng Dạ Đình Sâm cho Dược Sư thì cô nàng đã hoài nghi hắn hết mức.

- Tớ có ngu đâu.

Dạ thiếu đối tốt với cậu, tớ thấy cả mà.

Tuy rằng tớ chẳng có kinh nghiệm yêu đương gì, thế nhưng tớ có thể nhìn ra anh ta đối xử với có lòng lắm luôn đó.

Trước kia quả thực Dư San San cảm thấy người có thân phận như Dạ Đình Sâm thì chẳng có lòng thành gì đâu, hắn chỉ chơi đùa mà thôi.

Cô sợ Nhạc Yên Nhi sẽ bị hắn làm tổn thương mất.

Thế nhưng không ngờ Dạ Đình Sâm lại là người đàn ông tốt trăm năm khó gặp.

Nhìn thấy Nhạc Yên Nhi sống hạnh phúc vui vẻ thì cô cũng vui lây.

Bỗng nhiên, không biết Dư San San nghĩ tới cái gì, sắc mặt bỗng nghiêm túc hẳn lên.

Cô nắm lấy tay Nhạc Yên Nhi rồi nói:

- Nhưng mà Yên Nhi này, tớ cũng phải nhắc nhở cậu, hôn nhân là một mối quan hệ cực kì yếu ớt, bất cứ chuyện vặt nào cũng có thể trở thành nguyên nhân khiến cho nó đổ vỡ.

Trong mối quan hệ này, cậu tuyệt đối không được khinh thường.

Nhạc Yên Nhi không ngờ Dư San San lại nói với cô chuyện này, vẻ mặt cô khẽ đổi.

Có lẽ người khác không biết, thế nhưng Nhạc Yên Nhi lại biết rất rõ, nhìn từ bề ngoài Dư San San có vẻ là một người sáng sủa lạc quan, bốc đồng trong công việc, là một chị đại chân chính của thế kỉ mới, thế nhưng nội tâm cô ấy lại yếu mềm hơn bất cứ ai.

Trước đây cha mẹ Dư San San mâu thuẫn với nhau, cãi cọ không ngớt, cuối cùng thì li hôn vào năm cô mới tám tuổi.

Cả hai người đều không muốn nuôi cô.

Từ một kết tinh của tình yêu, cô biến thành gánh nặng mà người ta căm ghét.

Dư San San mới lên tiểu học không lâu bị gửi nuôi ở nhà bà nội, từ đó đến nay đã mười mấy năm ròng, mà cô chỉ gặp bố mẹ có mấy lần đếm hết trên đầu ngón tay thôi.

Người như cô ấy, làm sao có thể tin vào tình yêu cơ chứ?

- San San, cậu nhất định sẽ tìm được hạnh phúc mà! Nhạc Yên Nhi xót xa canh mũi.

Cô trịnh trọng nói với Dư San San như thế.

Thấy Nhạc Yên Nhi đỏ hồng cả mắt, Dư San San nói:

- Ây dà, tớ không tin vào mấy cái yêu đương vớ vẩn đâu, làm việc kiếm nhiều tiền vui hơn nhiều.

Cậu phải sống cho tốt đấy, vạn nhất sau này tơ sống neo đơn hết quãng đời còn lại thì còn phải nhận con cậu làm con nuôi để nó dưỡng già cho đó.

- Ăn nói bậy bạ gì thế? Nhạc Yên Nhi nổi giận.

Dư San San nhanh chóng cầu xin:

- Tớ nói đùa mà… Đúng lúc này thì điện thoại của Nhạc Yên Nhi vang lên, là Dạ Đình Sâm gọi tới.

Nhạc Yên Nhi xem đồng hồ rồi giật mình nói vội với Dư San San:

- Tớ hẹn Dạ Đình Sâm bốn giờ đón tớ đi chọn lễ phục, có khi anh ấy sắp đến rồi, tớ đi trước đây, tớ gọi Bạch Kính Thần đến đón cậu nhé.

- Ấy, cứ đi trước đi, tớ tự gọi cho anh ta là được! Nhìn Nhạc Yên Nhi cuống quýt chạy khỏi quán rượu, Dư San San bật cười rồi uống một hơi cạn sạch rượu trong cốc mình.

Chỉ có mình cô biết, cô sẽ không bao giờ gọi cuộc gọi ấy đâu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom