Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Phó đạo diễn cũng là kẻ đã thấy nhiều cảnh đời vậy mà nghe thấy giọng nói ấy cũng rùng mình,
gã vội vàng phân bua
- Đây là chuyện ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi, Dạ thiếu gia thứ lỗi, từ trước tới nay chưa bao
giờ xảy ra chuyện thế này đâu.
- Trước kia chưa từng xảy ra, hôm nay tôi vừa đến thì liền có, nói vậy vậy là tại tôi rồi?
Phó đạo diễn nghe thế thì giật mình, biết là Dạ thiếu gia không định bỏ qua chuyện lần này.
- Không không không, làm sao dám trách Dạ thiếu gia.
Phó đạo diễn cười trừ, đến khi ngẩng đầu lên thì sắc mặt đã thay đổi, giận dữ gào lên với đám
nhân viên bên cạnh:
- Hậu cần đâu?! Hậu cần! Xảy ra chuyện lớn thế này mà người đâu hả?
Người khi nãy chuẩn bị cáp treo cho Nhạc Yên Nhi vội vàng chạy tới, thấy bầu không khí ở đây
cũng biết không ổn, anh ta liền cúi đầu:
- Đạo… đạo diễn...
Không biết phải gọi Dạ Đình Sâm thế nào, thấy khí thế hắn hơn người nên cũng chẳng dám
nhìn hắn.
Phó đạo diễn không hề khách khí với những nhân viên hậu cần thấp cổ bé họng này, tức giận
mắng;
- Não cậu là não lợn à?! Không kiểm tra cáp cho cẩn thận! Nếu không có Dạ thiếu gia ở đây thì
hôm nay đã có người bị thương rồi! Ai chịu trách nhiệm?! Là cậu à?! Ngu xuẩn! Vô dụng!
Nhân viên hậu cần bị một tràng mắng đổ lên đầu nhưng không dám cãi lại câu nào, chỉ liên tục
vâng dạ.
- Cậu bị sa thải! Về sau không cần đi làm nữa!
Phó đạo diễn xua tay, chỉ mong chuyện này xong cho nhanh nên gã liền đẩy một người ra chịu
trách nhiệm.
Nhân viên hậu cần lúc đầu cứ nghĩ không ai bị thương, mình chỉ nhận một trận mắng là xong,
ngờ đâu bây giờ bát cơm cũng mất, mặt anh ta liền đổi sắc, đau khổ cúi đầu van xin:
- Đạo diễn, đạo diễn, ông đừng nóng giận, ông cho tôi thêm một cơ hội nữa, hôm nay chỉ là
dây cáp bị kẹt thôi, lần sau tuyệt đối sẽ không thế nữa.
- Làm gì còn lần sau! Mau cút đi!
Phó đạo diễn quát tháo ầm ĩ, sau đó phất tay để người khác kéo anh ta ra ngoài rồi mới quay
đầu cười với Dạ Đình Sâm:
- Dạ thiếu gia, khi nãy cậu cứu người cũng bị thương, chi bằng nghỉ ngơi một lát đi?
Dạ Đình Sâm chậm rãi nhìn thẳng gã, đôi môi mỏng khẽ nhếch nhưng không cười, trông hắn
càng lạnh lùng hơn:
- Việc này ông chỉ xử lý thế thôi?
Phó đạo diễn ngẩn ra, gã có dự cảm rất xấu.
- Diễn viên không cần thử, phim cũng không cần quay nữa, tự đến cho tôi một lời xin lỗi, nếu
không xin lỗi được...
Dạ Đình Sâm ngừng một lát, ánh mắt âm trầm:
- Các người đều không cần ở lại giới này nữa.
Phó đạo diễn bị những lời này dọa sợ, lùi về sau một bước.
Gã là đạo diễn phim truyền hình có tiếng trong nước, đã đạt được nhiều giải thưởng, năm nay
ngoài năm mươi, vậy mà Dạ Đình Sâm muốn gã xin lỗi, lời này phải nói là cực kỳ ngông cuồng.
Nhưng phàm là người biết đến danh "Dạ thiếu gia", ai ai cũng biết hắn có tư cách nói những lời
đó.
Dạ Đình Sâm không cần làm gì cả, chỉ cần lời nói này của hắn truyền ra, tất cả các nhà đầu tư
của "Kiếm Hiệp" sẽ rút lại vốn.
Sẽ không còn ai đầu tư cho tác phẩm của họ.
Đây chính là địa vị của Dạ Đình Sâm.
Dứt lời, Dạ Đình Sâm ra ngoài.
Phó đạo diễn sợ đến nỗi lắp ba bắp lắp bắp:
- Dạ… Dạ thiếu gia, chúng ta... thương lượng một chút đi.
Vừa nói, tay gã vừa kéo áo vest của Dạ Đình Sâm. Hắn nhướng mày, đôi môi mỏng chỉ khẽ gằn
một chữ:
- Cút.
Phó đạo diễn không dám làm động đậy nữa.
Đám người vây quanh vội vàng tách ra, chừa lại một con đường chính giữa. Dạ Đình Sâm bước
ra ngoài, không hề ngoảnh đầu lại.
Nhạc Yên Nhi được Diệp Hiểu Như đỡ lấy, cô nhìn bóng lưng của Dạ Đình Sâm, chẳng biết có
phải ảo giác hay không nhưng cô cứ cảm thấy lưng hắn căng đến mức cứng ngắc.
- Yên Nhi, không sao chứ? Cần đi viện không?
Diệp Hiểu Như lo lắng hỏi.
Nhạc Yên Nhi lắc đầu:
- Không sao, khi nãy có anh ta đỡ, em không sao hết.
Diệp Hiểu Như thở phào:
- Khi nãy em làm chị sợ chết đi được, đoàn làm phim này không đáng tin tí nào, cáp treo quan
trọng như thế mà cũng không biết đường kiểm tra cẩn thận, nếu không có Dạ thiếu gia thì em
ngã không nhẹ đâu. Dạ thiếu gia nhìn thì lạnh lùng nhưng tốt bụng nhỉ, lại còn chủ động đỡ lấy
em, khi nãy hắn ngã còn vang lên một tiếng, chị đứng ngoài cũng nghe rõ mồn một.
Ban nãy Nhạc Yên Nhi đang sợ nên không hề chú ý tới tiếng động khi Dạ Đình Sâm ngã xuống,
nghe vậy, cô trợn tròn mắt:
  • Anh ta ngã mạnh lắm à?
  • Phỏng chừng không nhẹ đâu, dù gì em cũng hơn bốn mươi cân, còn ngã từ vị trí cao như thế,
rồi trọng lực nữa. Ngã chạm sống lưng xuống đất đấy, chị nghe thấy còn giật mình mà. Nhưng
cũng chưa chắc, Dạ thiếu gia không nói gì, hẳn là không nghiêm trọng quá.
Nhạc Yên Nhi lại biết rằng với tính cách của tên kia, tất nhiên hắn sẽ không nói gì.
Cảm thấy sốt ruột, cô nói với Diệp Hiểu Như:
- Lát nữa chị về công ty báo cáo với Danny tình hình hôm nay nhé, em đi trước đây.
Nói xong, không đợi Diệp Hiểu Như đáp lại, cô đã ba chân bốn cẳng chạy về hướng Dạ Đình
Sâm vừa đi.
Phó đạo diễn còn chưa bình tĩnh lại sau khi nghe những lời của Dạ Đình Sâm, gã ngơ ngác
đứng đó, những người xung quanh cũng không dám làm gì, chẳng biết có còn thử vai tiếp hay
không.
Chỉ có biên kịch do dự một chút rồi mới dám động tới kẻ đen đủi kia:
- Đạo diễn Lưu, bây giờ phải làm sao đây?
Phó đạo diễn thì thào:
- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Thậm chí gã còn không có tư cách gặp Dạ Đình Sâm, hẳn là cổng cũng không vào nổi, gã phải
làm thế nào đây?
Nhà sản xuất nói:
- Đạo diễn Lưu, bộ phim này tôi không thể theo được nữa, Dạ thiếu gia đã có lời rồi, tôi thật sự
bất lực. Chẳng phải tôi không có nghĩa khí, dù sao phim cũng chưa quay, tôi muốn rút vốn.
Phó đạo diễn nghe thấy thế thì như bừng tỉnh, kêu lên:
- Gọi điện thoại cho đạo diễn Diệp! Nhanh! Để đạo diễn Diệp cầu xin Dạ thiếu gia!
Nhạc Yên Nhi đuổi theo nhưng không thấy Dạ Đình Sâm.
Thang máy hiện lên số 1, chắc hẳn hắn đang ở bên trong.
Nhạc Yên Nhi chẳng biết vì sao mình cảm thấy hoảng hốt.
Dạ Đình Sâm đột ngột trở về từ Hồng Kông, còn tới địa điểm cô thử vai, cô luôn có cảm giác
rằng hắn đến tìm mình, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?
Thế nhưng cô thậm chí còn chưa nói với hắn một câu nào đã khiến hắn bị thương vì cứu cô,
Nhạc Yên Nhi nghĩ mình phải gặp được hắn, nói một câu cảm ơn.
Đợi mãi, cuối cùng thang máy cũng tới, cho đến lúc Nhạc Yên Nhi xuống tới nơi, Dạ Đình Sâm
đã không thấy tăm hơi.
Nhạc Yên Nhi nhìn quanh rồi hỏi cô bé lễ tân của Ảnh Sơn:
- Xin hỏi, vừa rồi cô có thấy một người đàn ông đi qua không?
Lễ tân đang chống cằm xuất thần, nghe được câu hỏi của Nhạc Yên Nhi, cô ta thậm chí còn
không chớp mắt, giữ nguyên tư thế lúc đầu, khó chịu cằn nhằn:
- Người đàn ông nào? Mỗi ngày phải có mấy trăm người đàn ông ra vào chỗ này đấy.
Nhạc Yên Nhi nghẹn lời, cũng phải, Ảnh Sơn là một công ty lớn, người đến kẻ đi, cô mới đứng
đây hai phút đã có tới bảy, tám người đàn ông đi qua, làm sao lễ tân có thể chú ý tới từng
người được.
- Là... một người đàn ông mặc vest đen, khoảng 1m85, rất đẹp trai, còn lạnh lùng...
Giọng nói của Nhạc Yên Nhi nhỏ dần, miêu tả mơ hồ như vậy, nếu người khác hỏi mình, chắc
chắn cô thấy người đó bị điên rồi.
Chẳng ngờ mắt cô lễ tân lại sáng lên, hỏi lại:
- Có phải một anh đẹp trai vừa trông đã biết nhiều tiền, có thể đóng băng người đứng trong
phạm vi ba mét, là một băng sơn mỹ nam cấm dục hệ không?
Nhạc Yên Nhi rùng mình.
"Băng sơn mỹ nam cấm dục hệ" là kiểu miêu tả gì vậy?
Nhưng nghĩ một chút thì bảy chữ này vô cùng phù hợp.
Cô dò hỏi:
- Đúng, cô có thấy anh ấy không?
Lễ tân ôm mặt, si mê đáp:
- Thấy chứ, anh ấy quá đẹp trai mà, đẹp trai hơn tất cả những ngôi sao mà tôi từng gặp, không
biết có phải người mới của công ty không, đến bao giờ mới được gặp lại anh ấy nhỉ. Thật sự
quá đẹp, khí chất băng sơn kia khiến người ta mê chết đi được ấy!
 
Advertisement
  • Chương 23

Nhạc Yên Nhi bị đau, cô kêu "Ai ui" một tiếng rồi xoa xoa trán, ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người kia, cô lập tức dừng khựng lại.

  • Lâm Đông Lục?
  • Tại sao lại là cô?
Lâm Đông Lục cau mày đồng thời mở miệng, khi nhìn thấy Nhạc Yên Nhi, anh nuốt câu "Xin lỗi" xuống, chỉ nghĩ nhìn thấy mặt cô gái này đúng là khó chịu.

Nhạc Yên Nhi nhìn thấy trong mắt Lâm Đông Lục chính rõ ràng có ý "Sao cô ta như âm hồn khó tan thế?", cô lập tức xụ mặt, nói:

- Làm sao, tôi không được mua thuốc à? Lâm Đông Lục đáp trả:

- Vậy làm phiền cô Nhạc nhường đường một chút, tôi còn phải mua thuốc cho Nhược Mai.

Lại là Bạch Nhược Mai.

Nhạc Yên Nhi cắn môi, tránh sang một bên.

Thấy Lâm Đông Lục đi vào hiệu thuốc thì cảm thấy tức giận và không cam lòng, cô nói với bóng lưng anh:

- Anh tin tưởng Bạch Nhược Mai đến thế sao? Lâm Đông Lục nghe thế thì quay lại, nhíu mày nhìn cô:

- Tôi không tin Nhược Mai chẳng lẽ lại đi tin cô? Nhạc Yên Nhi cười lạnh:

- Anh cho rằng Bạch Nhược Mai là người tốt sao? Nếu cô ta thật sự lương thiện như thế, tại sao một năm qua không hề để tôi và anh có cơ hội gặp riêng? Trước giờ cũng không cho anh nghe xem tôi muốn nói gì? Lâm Đông Lục lạnh nhạt đáp:

- Vì tôi không có hứng với chuyện của cô, loại đàn bà như cô tôi cũng gặp nhiều rồi, chẳng qua chỉ quan tâm tới tài sản của tôi, muốn bắt được một chàng rể rùa vàng thôi.

Kiểu đàn bà ham giàu như các cô làm sao có thể đánh đồng với Nhược Mai được.

Vì không có hứng.

Lời này làm Nhạc Yên Nhi tổn thương sâu sắc, tình cảm ấy cô từng coi như báu vật, vậy mà bây giờ, ngay cả một chút hứng thú anh ta cũng không có.

Nhạc Yên Nhi đã vô cùng thất vọng với người đàn ông này, không chỉ bởi vì anh quên đi quá khứ giữa hai người mà còn vì anh tin tưởng Bạch Nhược Mai đến vậy, ngu xuẩn đến vậy.

- Lâm Đông Lục, anh thật sự bị Bạch Nhược Mai đùa giỡn rồi.

Lâm Đông Lục nghe vậy liền tỏ ra giận dữ:

- Nhạc Yên Nhi! Cô có thể để lại chút sĩ diện cho bản thân không? Có thể đừng hãm hại Nhược Mai được không? Có thể tránh xa khỏi cuộc đời tôi chúng tôi được không hả?

- Lâm Đông Lục, tôi hỏi anh lần cuối, có phải anh thực sự không tin rằng chúng ta từng có năm năm tình cảm không? Đôi mắt như nai con của Nhạc Yên Nhi nhìn chăm chú vào Lâm Đông Lục, cô đã không còn ôm ấp hy vọng gì ở anh ta, sau khi nhận được đáp án, cô sẽ hoàn toàn buông xuống tình cảm giữa hai người.

Lâm Đông Lục cười khẩy.

- Không tin.

Cô Nhạc, có phải cô bị hội chứng vọng tưởng không thế? Thứ không có trong ký ức của tôi mà cô cũng có thể thêu dệt ra để lừa gạt được? Đôi mắt Nhạc Yên Nhi đỏ lên, nhưng trong lòng lại như trút được gánh nặng.

- Lâm Bí Đao, chúc anh và vị hôn thê đầu bạc răng long, vĩnh viễn một lòng! Dứt lời, cô liền bỏ đi.

Cô không hề thấy Lâm Đông Lục đứng đằng sau bỗng giật mình ngẩng đầu.

"Lâm Bí Đao! Em giận rồi! Lâm Bí Đao, sinh nhật vui vẻ, về sau em sẽ cùng anh đón thật nhiều thật nhiều lần sinh nhật" Lâm Bí Đao...

là ai, ai đã từng gọi mình như thế? Lâm Đông Lục cau mày suy nghĩ, nhưng anh cảm thấy chỉ cần nhớ tới ba chữ này, đầu mình sẽ đau như kim châm, hoàn toàn là một mảng mịt mờ.

Trái tim trống rỗng, đau đớn hệt như có thứ gì đó bị cưỡng chế móc ra.

Thứ kia đã từng là điều khắc ghi trong tâm khảm.

Đừng nghĩ nữa.

Lâm Đông Lực khốn khổ ôm đầu, thở hổn hển như kẻ sắp chết đuối.

- Tiên sinh...

Dược sĩ đứng trong tiệm thuốc, nhìn thấy người đàn ông này đã đứng ngoài cửa một lúc lâu, vẻ mặt khổ sở thì hỏi thăm:

- Có phải anh khó chịu không? Lâm Đông Lục bừng tỉnh, ngẩng đầu lên, gượng cười đáp:

- Tôi không sao.

Nhạc Yên Nhi ngoan ngoãn chờ trong biệt thự cả một ngày cũng không đợi được Dạ Đình Sâm.

Ăn tối xong, cô nhàm chán nằm trên sofa xem tivi rồi dần ngủ thiếp đi.

Trong mơ màng, cô nghe có người hỏi:

- Ai bảo các người để thiếu phu nhân ngủ ở đây? Nhạc Yên Nhi muốn giải thích rằng tự mình muốn ngủ trên ghế, thế nhưng cô nửa tỉnh nửa mê, không nói được tiếng nào.

Sau đó, cô ngửi thấy mùi Cologne nhàn nhạt.

Một mùi hương khiến người ta an tâm.

Không kiềm chế được, cô dịch về phía mùi hương kia.

Mặt cô chạm vào lớp vải áo hơi lạnh, Nhạc Yên Nhi khẽ nhíu mày, còn chưa kịp tránh ra, cô đã bị bế bổng lên.

Cảm giác mất thăng bằng làm cô càng mê muội.

Cô cố gắng mở to hàng mi nặng trịch, thứ đập vào mắt cô chính là một cần cổ đàn ông và yết hầu hơi nhô ra.

Nhạc Yên Nhi sửng sốt rồi mới tỉnh hẳn, đây chẳng phải là Dạ Đình Sâm sao?

- Dậy rồi? Giọng nói trầm thấp của Dạ Đình Sâm vang lên trên đầu cô.

Nhạc Yên Nhi ngơ ngác ừ một tiếng rồi mới nhận ra mình được hắn bế trong lòng, đang bước trên cầu thang, cô sợ đến lắp bắp:
  • Dạ… Dạ… Dạ Đình Sâm!
  • Ừ?
Khuôn mặt đẹp đến kinh người áp sát lại, giọng mũi trầm và quyến rũ quả thực gợi cảm đến hết thuốc chữa, mặt Nhạc Yên Nhi đỏ bừng lên.

  • Anh… anh bế tôi làm gì, mau thả tôi xuống!
  • Thả cô xuống? Ở đây?
Nhạc Yên Nhi quay đầu nhìn, Dạ Đình Sâm đang đứng ở chính giữa cầu thang, cầu thang xoắn ốc không lớn lắm, dường như không thể để hai người đi song song.

Cô thất thần một lát, Dạ Đình Sâm khẽ nhếch môi, hắn khẽ buông tay, người trong lòng cũng rơi xuống một chút.

- Dạ Đình Sâm, anh làm gì đấy! Nhạc Yên Nhi sợ hắn thả mình xuống, hai tay cô cuống quýt tìm chỗ bám, lại tóm đúng được cổ áo của Dạ Đình Sâm.

Thấy cổ áo phẳng phiu bị mình túm nhăn nhúm, Nhạc Yên Nhi chột dạ rút tay lại.

Dạ Đình Sâm nhận ra ý định của cô, hắn lại buông lỏng tay, nhìn thấy biểu tình hoảng sợ của người trong lòng thì khẽ nhếch môi, hắn hơi cúi xuống, để cho cần cổ thon dài vươn tới trước mặt cô, khẽ nói:

- Ôm chặt.

Giọng nói quá mức bình thản, Nhạc Yên Nhi không kịp phản ứng lại, cô liền nghe theo ôm cổ hắn.

Dạ Đình Sâm tự nhiên bế cô về phòng như thế, đến khi hắn đặt cô xuống chiếc giường mềm mại, Nhạc yên Nhi mới phản ứng được.

Sau khi thả cô xuống, Dạ Đình Sâm không đi ngay mà cúi đầu nhìn cô:

- Đang chờ tôi à? Hắn ở lại công ty giải quyết một số việc thì nhận được tin nhắn của quản gia Thẩm nói rằng thiếu phu nhân nhất định muốn chờ hắn, không chịu về phòng nghỉ.

Không một ai biết cảm giác khi hắn nhìn thấy bóng người nho nhỏ cuộn tròn trên sofa kia là gì.

Ngoại trừ người giúp việc ra, căn biệt thự trống trải vốn chỉ có mình hắn dường như có thêm chút dịu dàng.

Nhạc Yên Nhi trợn mắt nhìn, mình chờ hắn làm gì...

À đúng, đúng là mình đang chờ hắn.

Cô thẳng người dậy, đôi mắt to cẩn thận nhìn Dạ Đình Sâm, chỉ sợ bỏ lỡ một chút cảm xúc nào:

- Vết thương của anh...

ổn chứ? Mắt Dạ Đình Sâm sáng lên một chút nhưng vẫn lạnh nhạt nói:

- Tôi không bị thương.

Nhạc Yên Nhi bán tín bán nghi:

- Thật à? Tôi ngã từ chỗ cao như thế, anh đỡ được tôi thì sao lại không bị thương được.

Dạ Đình Sâm không muốn nói mãi chuyện này, hắn đứng dậy, định bỏ đi.

Nhạc Yên Nhi hoảng hốt vươn tay, vội ôm lấy eo hắn:

- Anh đừng đi, Dạ Đình Sâm, tôi còn chưa nói xong mà! Dù rất khó phát hiện ra nhưng Dạ Đình Sâm đã cứng người lại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom