Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Mỹ nhân yếu đuối khóc như đóa bạch hợp ngậm sương mai, thật quá đáng thương. Nếu là một
người đàn ông bình thường hẳn đã sớm thương xót, mỹ nhân nói gì liền nghe nấy.
Đáng tiếc, cô ta gặp Dạ Đình Sâm.
Hắn không đổi sắc, vẫn lạnh lùng như vũ.
- Vì sao cô nghĩ tôi sẽ giúp cô?
Đỗ Hồng Tuyết chẳng ngờ hắn tuyệt tình như vậy, không hề đồng cảm với mình chút nào, thái
độ của hắn hệt như đang bàn chuyện làm ăn.
- Tôi...
Đỗ Hồng Tuyết ngập ngừng.
Phải, vì sao mình lại nghĩ hắn sẽ giúp mình? Vì hắn giúp mình hai lần nên mình mới nghĩ bản
thân đặc biệt với hắn sao?
Bầu không khí trong phòng trở nên lúng túng.
Cô ta do dự một lát rồi lên tiếng:
- Không phải tôi cảm thấy anh nhất định sẽ giúp tôi, chỉ là tôi hết cách rồi, nếu ngay cả anh
cũng không đồng ý giúp thì tôi chỉ đành nhận mệnh thôi.
Lời này rất cao thâm.
'Không đồng ý' chứ không phải là 'không thể', mấy chữ này lập tức đưa chuyện hắn có giúp cô
ta hay không thành chuyện ý nguyện cá nhân của hắn.
Dạ Đình Sâm chậm rãi ngước lên rồi nhìn cô ta một lượt.
Ánh mắt lạnh băng như xuyên qua thân thể Đỗ Hồng Tuyết, nhìn thấu suy nghĩ của cô ta.
Bị nhìn đến chột dạ, Đỗ Hồng Tuyết bỗng nghe hắn nói:
- Tôi có thể giúp cô.
Cô ta còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy hắn nói tiếp:
  • Nhưng tôi có một yêu cầu.
  • Anh nói đi.
Cô ta vội vàng lên tiếng.
- Tránh xa Nhạc Yên Nhi ra.
Đỗ Hồng Tuyết sửng sốt, cô ta hoàn toàn không ngờ Dạ Đình Sâm sẽ yêu cầu như vậy.
- Giữa anh và Nhạc Yên Nhi...
Cô ta muốn hỏi quan hệ giữa họ, nhưng vừa mở miệng đã bị hắn cắt ngang.
- Đó không phải việc cô nên hỏi.
Khuôn mặt cô ta khi trắng khi xanh, Dạ Đình Sâm hoàn toàn không chừa cho cô ta chút mặt mũi
nào.
Bàn tay cô ta dần siết thành nắm đấm, Đỗ Hồng Tuyết giấu tay sau lưng, không để ai phát hiện
ra.
Ngay từ đầu, trong lòng Dạ Đình Sâm cô ta đã chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn không bằng
Nhạc Yên Nhi.
Nhạc Yên Nhi có chỗ nào hơn người, chẳng phải đều là những diễn viên nhỏ sao? Chẳng phải
đều kiếm ăn trong giới giải trí sao?
Lần đầu tiên, cô ta cảm thấy hận một người.
Joanna mỉm cười nhìn, hoàn toàn không có ý định đỡ lời cho Đỗ Hồng Tuyết.
Đùa à, cái gọi là tình bạn chỉ là thủ đoạn để Joanna tiếp cận Dạ Đình Sâm thôi, cô ta đã sớm
quên tình cảm với Mạnh Y Bạch rồi, ngay cả bản thân Mạnh Y Bạch cũng chẳng là gì trong lòng
cô ta, huống hồ người này còn chưa biết có phải là Mạnh Y Bạch thật không.
Cô ta tình nguyện thấy Dạ Đình Sâm ghét cô gái này, chí ít cũng bớt một đối thủ cạnh tranh.
Đỗ Hồng Tuyết hít sâu, gật dầu:
- Được, tôi làm được.
Dù gì đi nữa, qua được khó khăn trước mắt mới quan trọng, cô ta chẳng để tâm tới chuyện
mình có đến gần Nhạc Yên Nhi được hay không.
- Về chờ tin đi.
Dù quá trình khác với tưởng tượng nhưng ít nhất đã đạt được mục đích, Đỗ Hồng Tuyết không
dây dưa nữa mà nói tạm biệt rồi ra ngoài luôn.
Ra khỏi phòng khách, cô ta không quay đầu lại nhưng bước từng bước rất chậm.
Cô ta quyết tâm một ngày nào đó mình sẽ trở về, sẽ lấy một tư cách khác để đứng bên cạnh Dạ
Đình Sâm.
Đỗ Hồng Tuyết vừa đi, Joanna đã cau mày nói với Dạ Đình Sâm:
- Đình Sâm, sao anh lại đối xử với Y Bạch như vậy? Trong lòng anh không có cô ấy ư?
Dạ Đình Sâm nhìn cô ta:
- Sao cô biết đó là Mạnh Y Bạch?
Joanna nghẹn lời:
- Chuyện này... Tất cả chứng cứ bây giờ đều cho thấy là như thế, chẳng lẽ cô ấy không phải Y
Bạch à?
Đỗ Hồng Tuyết có phải Mạnh Y Bạch không thì tạm thời chưa nói, ít nhất hắn khẳng định được
việc cô ta tìm mình đầu tiên khi gặp rắc rối, vậy phía sau chắc chắn không đơn giản.
Hắn không trả lời Joanna mà đi tới trước bàn làm việc, nhấn điện thoại gọi nội tuyến.
Chưa tới hai phút sau, Trần Lạc xuất hiện, chờ hắn sai bảo.
- Mua lại hợp đồng của Đỗ Hồng Tuyết, sau đó để cô ta tới Hoàn Vũ.
Trần Lạc không hỏi lý do, sau khi nhận lệnh lập tức đi làm việc.
Nhưng Joanna thì không nhịn được, kinh ngạc hỏi:
  • Đình Sâm, anh muốn để Đỗ Hồng Tuyết tới LN? Làm vậy có phải quá vội vàng không?
  • Chẳng phải cô nói đó là Mạnh Y Bạch sao?
Hắn vặn lại.
- Em...
Joanna không ngờ lời mình vừa nói đã bị dùng để chặn họng mình.
- Làm cấp dưới của tôi, điều đầu tiên cần học là không nghi ngờ quyết định của tôi.
Dù không cam lòng nhưng Joanna chỉ đành đáp:
- Vâng, em biết rồi.
Đây mới là Dạ Đình Sâm mà cô ta quen, lạnh lẽo vô tình, không cho phép nghi ngờ.
Chẳng lẽ mọi dịu dàng của hắn chỉ dành cho một mình Nhạc Yên Nhi? Joanna không tin!
Nhạc Yên Nhi casting xong liền trở về Tinh Huy thương lượng công việc tiếp theo với Danny.
Vừa vào cửa chính, cô đã nhận được một tin nhắn, mải cúi đầu xem, cô không để ý thấy có
người trước mặt khiến hai người đâm sầm vào nhau. Cô cầm điện thoại không chắc làm nó rơi
'bộp' xuống đất.
Nhạc Yên Nhi chưa kịp cúi xuống thì có một bàn tay nhanh hơn đã nhặt điện thoại lên, đưa cho
cô.
- Xin lỗi, tôi có thể đền cô một cái mới.
Giọng nói trầm rất quyến rũ.
Lúc này, cô mới ngẩng lên nhìn người đụng vào mình, sau đó sửng sốt.
Người đàn ông này cao trên mét tám, mặc quần áo thể thao thoải mái. Ngũ quan anh ta cực kỳ
đẹp, không hề có góc chết, tướng mạo chính là kiểu ngôi sao Hàn Quốc đang hot hiện nay. Lúc
nói chuyện luôn mỉm cười khiến người ta vừa nhìn vào mắt anh ta đã thấy tim đập nhanh hơn.
Đẹp trai không phải quan trọng nhất, quan trọng là Nhạc Yên Nhi biết người này.
Giang Sở Thù, người đang nổi tiếng nhất tại công ty Thiên Ngạn, là một ca sĩ kiêm diễn viên.
Người này vừa đóng phim thần tượng vừa phát hành đĩa nhạc, lượng tiêu thụ album trong năm
năm luôn trên trăm vạn, khi vừa ra mắt đã nhận được tất cả các giải thưởng âm nhạc danh giá
cho ca sĩ mới xuất sắc nhất, lượng fan tăng theo cấp số nhân, thành tích của tour biểu diễn
vòng quanh châu Á còn tốt hơn cả Thiên vương Caster đã debut mười năm. Gần đây, người này
mới đóng xong một bộ phim thần tượng là 'Đừng Nói Lời Yêu', bộ phim đã phá vỡ kỷ lục về
lượng người xem của chính bản thân anh ta, tạo ra kỷ lục mới trong mười năm trở lại đây với
dòng phim thần tượng.
Mấy năm nay, anh ta chính là người đang rất hot, dù là nhiệt độ hay lưu lượng đều đứng đầu
trong những tiểu thịt tươi thế hệ mới.
Nổi danh đến mức như Giang Sở Thù thế này, trong lần đầu gặp mặt, ý nghĩ đầu tiên của Nhạc
Yên Nhi chính là:
Xin chữ ký!
Dù sao cô cũng là diễn viên chuyên nghiệp, nhịn ham muốn xin chữ ký xuống, không làm ra
hành vi mất mặt nào.
Nhưng vì bất ngờ nên đầu óc cô cũng chậm chạp hơn, không đáp lời Giang Sở Thù.
Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt thú vị, cười hỏi:
- Nhạc Yên Nhi phải không?
 
Advertisement
  • Chương 246

Khi Nhạc Yên Nhi đến quán café thì nhìn liếc một cái là thấy ngay Lâm Đông Lục.

Anh ta mặc quần áo bình thường màu trắng nhàn nhã, cả người chìm trong ánh mặt trời ấm áp, tựa hồ hệt như năm đó.

Như thể anh ta chỉ đang uống café chờ cô tan học mà thôi.

Thế nhưng Nhạc Yên Nhi hiểu rõ hết thảy đã là cảnh còn người mất, hai người đã không thể trở về như xưa được nữa rồi.

Cô đến cuộc hẹn với Lâm Đông Lục trong tâm trạng cực kì bình tĩnh, từ tận đáy lòng cô không hi vọng phải gặp lại anh ta thêm một lần nào nữa.

Bây giờ đến đây chẳng qua cũng chỉ muốn đánh dấu chấm hết cho tất cả những chuyện đã qua mà thôi.

Tiếng giày cao gót của Nhạc Yên Nhi đánh động Lâm Đông Lục, anh ta ngẩng đầu lên, nụ cười ấm áp nở rạng trên khuôn mặt anh tuấn.

- Em đến rồi, anh còn sợ em đổi ý giữa đường cơ.

Nhạc Yên Nhi ngồi xuống đối diện với anh ta:
  • Thực ra anh không cần phải làm thế, đây đâu phải là phong cách của anh.
  • Nhược Mai bảo anh tới đây đấy.

    Cô ấy biết lúc trước anh không khống chế được cảm xúc rồi
làm chuyện rất bất lịch sự với em cho nên đã lên lớp anh một bài.

Lần này anh đến đây là phụng lệnh làm việc đấy chứ, nếu không thì không biết lúc về phải ăn nói với cô ấy ra sao.

Lâm Đông Lục cười khẽ rồi đẩy menu sang cho cô:

- Em đi đến đây chắc cũng mệt rồi, gọi đồ uống đi.

Nhạc Yên Nhi thấy rất bất ngờ.

Cô không hiểu hết tính tình của Bạch Nhược Mai thì cũng nắm rõ đến tám chín phần, cô ta đâu phải là người rộng lượng? Bình thường cô nói chuyện với Lâm Đông Lục mấy câu là cô ta đã nhảy dựng lên rồi, thế mà lần này lại chủ động bảo Lâm Đông Lục đến tìm cô sao? Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng Nhạc Yên Nhi không nói gì, nghe lời Lâm Đông Lục nói thì có vẻ tình cảm của hai người bọn họ rất tốt, cô chỉ cần thế là thỏa mãn rồi.

Nhạc Yên Nhi nhận menu, nhìn lướt qua một lượt rồi nói:

- Cho tôi hai li Americano… Nói xong, chính cô cũng ngây cả người.

Thấy ánh mắt của Lâm Đông Lục đang ngồi đối diện trở nên kì lạ thì cô âm thầm hối hận rồi vội vàng sửa lời:

- Cho tôi một li Americano, còn anh uống gì thì gọi đi.

Tất cả chỉ vì cảnh tượng này đã quá quen thuộc với Nhạc Yên Nhi.

Trước kia hồi còn học đại học, cứ mỗi lần Lâm Đông Lục đến tìm cô thì luôn ngồi trong quán café trường gọi hai li Americano, rồi ngồi đối diện nhìn cô đọc kịch bản.

May mà Lâm Đông Lục có vẻ trấn tĩnh, không hề có biểu hiện khác thường nào.

Anh ta gật đầu nói:

- Cho tôi một li Americano luôn, bao nhiêu năm nay tôi vẫn chỉ quen uống nó thôi.

Tuy vẻ mặt không hề thay đổi, thế nhưng trong lòng Lâm Đông Lục lại mừng rỡ như điên.

Cô ấy biết sở thích của mình, cô ấy không hề quên mình, trong lòng cô ấy vẫn còn có mình! Chi tiết nhỏ bé này cho Lâm Đông Lục một nguồn cổ vũ lớn lao, khiến cho quyết tâm cướp Nhạc Yên Nhi về của anh ta càng thêm kiên định.

Bọn họ hợp nhau đến như vậy, sao có thể không ở bên nhau được cơ chứ? Nhạc Yên Nhi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra có một vài thói quen phải quên đi mau thôi! Café được đưa lên rất nhanh, hai người uống café trong không khí dịu đi ít nhiều.

Nhạc Yên Nhi nhận ra Lâm Đông Lục quả thực có ý muốn hàn gắn mối quan hệ giữa hai người, cho nên cũng cố gắng phối hợp với anh ta bằng cách hỏi về một số chuyện thú vị trong đợt nghỉ mát lần này.

- Mọi người đều tưởng chuột túi dễ thương, nhưng thực ra thì chúng rất hung dữ, cực kì khỏe và không sợ người.

Anh có một biệt thự ở bờ biển, một sáng nọ ngủ dậy thì thấy cửa thủy tinh bị chuột túi phá vỡ, vì trên ban công có để đồ ăn đấy… Lâm Đông Lục chia sẻ những chuyện hay ho mà anh ta gặp ở Australia, Nhạc Yên Nhi cũng nghe một cách vô cùng hào hứng.

Cô cảm thán:

- Bây giờ tình cảm giữa anh và Bạch Nhược Mai tốt như vậy làm cho tôi hâm mộ thật, anh phải quý trọng lấy tình cảm này đó.

- Thế sao? Nhưng mà cuộc sống lý tưởng của anh thì lại khác.

Anh muốn cùng người mình yêu rảo bước trên bờ cát trắng, mỗi sáng mở mắt ra ngắm đại dương mênh mộng, trước khi đi ngủ nghe rì rào sóng vỗ, xung quanh không có ai quấy rầy, chỉ có chúng ta sống cuộc sống của riêng mình, không cần phải để ý đến ồn ào ngoài kia… Nhạc Yên Nhi nghe xong thì suýt nữa không cầm nổi chiếc tách trên tay, cô nhìn anh ta rồi cứ thế ngây ra.

Đây là lời mà cô từng nói.

Vì sao Lâm Đông Lục lại biết những chuyện này? Chẳng lẽ anh ta đã nhớ ra chuyện gì rồi ư? Đáy lòng hoang mang bất an, cô nhìn anh ta đăm đăm bằng đôi mắt sáng ngời, và ngay cả hơi thở cũng dường như loạn nhịp.

Dưới ánh nhìn lo lắng của cô, Lâm Đông Lục lại nhún vai đầy vô tội
  • Đây là ảo tưởng của anh lúc nhàm chán mà thôi, chẳng thực tế tí nào.
  • Tôi cũng biết đó chỉ là ảo tưởng.
Cô rũ mi che giấu thần sắc phức tạp trên mặt rồi nhấp một ngụm café, cảm thấy vị café đắng ngắt thấm vào tận đáy lòng.

Lâm Đông Lục chỉ cười:

- Dạ Đình Sâm bận công việc như vậy, chắc là em không có nhiều thời gian để đi nghỉ mát đúng không? Em muốn đi tới đâu?

- Tôi vẫn chữa nghĩ tới chuyện đó, bây giờ công việc của tôi cũng rất bận, hôm nay vừa đi thử vai xong đây.

Bao giờ có thời gian rảnh thì nói sau đi.

Rõ ràng khi nói chuyện với Lâm Đông Lục thì bầu không khí vô cùng hòa hợp, thế nhưng không hiểu vì sao Nhạc Yên Nhi lại vẫn cảm thấy có chỗ nào đấy sai sai.

Cảm giác quái dị này khiến cho cô không muốn ở cùng Lâm Đông Lục thêm một chút nào nữa.

- Không còn sớm nữa, tôi phải về đây.

Nói đoạn, cô vội vã đứng lên.

Giọng nói ung dung thoải mái của Lâm Đông Lục lại vang lên ngay sau lưng cô:

- Yên Nhi, chiếc vòng kia… Chỉ vài chữ ngắn ngủi đã khiến cho cô phải dừng lại.

Cô ngạc nhiên hỏi:

- Anh định trả chiếc vòng ấy cho tôi à? Lâm Đông Lục nghe thấy vậy thì hiểu ngay, Dạ Đình Sâm đã lấy chiếc vòng về nhưng không nói cho Nhạc Yên Nhi biết.

Có phải như thế có nghĩa là anh ta vẫn còn cơ hội lợi dungj chiếc vòng cổ ấy để tiếp cận Nhạc Yên Nhi không? Ý cười ôn hòa nở bừng trên khuôn mặt của Lâm Đông Lục.

Anh ta lắc đầu:

- Thật ngại quá, anh đã quyên chiếc vòng cổ ấy đi mất rồi.

Anh biết em không phải là người tham tiền, chắc là chiếc vòng ấy có ý nghĩa rất quan trọng đối với em nhỉ? Tôi sẽ giúp em tìm nó về, xem như là xin lỗi em nhé.

Bây giờ Nhạc Yên Nhi mới tin rằng Lâm Đông Lục đã thực sự trở lại như xưa.

Nụ cười của anh ta tựa trăng sáng, tựa gió xuân, khiến cho lòng người thoải mái mà ấm áp.

Mới có một tháng không gặp mà cứ như Lâm Đông Lục đã biến thành người khác vậy, khiến cho cô không thể liên tưởng người trước mắt này với kẻ nói móc làm khó mình khắp nơi kia là một người.

- Anh… thay đổi nhiều quá.

Nhạc Yên Nhi không nhịn được mà thốt ra.

Lâm Đông Lục mỉm cười:

- Công lao của Nhược Mai hết đấy.

Nghe lời này của Lâm Đông Lục, thì Nhạc Yên Nhi không chỉ cởi bỏ khúc mắc với Thẩm Nam mà còn phải nhìn Bạch Nhược Mai với con mắt khác.

Không ngờ lại có một ngày cô ta suy nghĩ thoáng ra đến vậy, quả thực là khác xa Bạch Nhược Mai xảo quyệt trước kia mà.

- Bây giờ Bạch Nhược Mai có khỏe không? Chắc là đang đắm chìm trong cuộc sống tân hôn hạnh phúc hả? Đã lâu lắm tôi không nghe tin gì về cô ấy rồi.

Trên mặt Lâm Đông Lục chợt hiện nét gượng gạo, thế nhưng nó lướt qua rất nhanh, Nhạc Yên Nhi không nhìn thấy.

- Cô ấy ổn lắm, bọn anh còn định có con cơ.

Nhạc Yên Nhi nghe thấy thế thì mỉm cười:

- Thế thì tốt quá rồi, nhìn thấy hai người hạnh phúc, tôi cũng an tâm.

Nếu có thời gian thì gọi cả Bạch Nhược Mai nữa, mình ăn với nhau bữa cơm.

Trước kia tôi cũng làm nhiều điều không phải với Bạch Nhược Mai, bây giờ tôi nghĩ chúng ta có thể buông hết khúc mắc mà nói chuyện vui vẻ cùng nhau rồi.

- Được, lúc nào về anh sẽ bàn với cô ấy rồi báo cho em sau.

Những chuyện nên nói đều đã nói xong, lần này Nhạc Yên Nhi thực sự phải đi rồi.

Cô nói lời tạm biệt với Lâm Đông Lục, Lâm Đông Lục cũng không giữ cô lại nữa.

Nhìn bóng dáng Nhạc Yên Nhi dần dần đi khuất, ánh mắt vừa rồi còn dịu dàng bình thản của Lâm Đông Lục tức thì sôi sục cuộn trào, tình yêu không kìm giữ nổi dâng tràn phá đê phủ mờ cả lý trí.

Sắc mặt vốn ôn hòa cũng dần dần trở nên dữ tợn.

Anh ta siết chặt bàn tay thành đấm, mặc cho móng tay đâm vào thịt nhói đau.

Yên Nhi, em là của anh, anh nhất định sẽ có được em!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom