Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Dạ Đình Sâm bình tĩnh nhìn sang.
Thấy hắn không hề có ý hùa theo, Joanna không giận mà còn cười:
- Em thương lượng với cha, ông cảm thấy em thiếu kinh nghiệm, nên học thêm đã, nhưng em
làm việc ở công ty của nhà mà, tất cả mọi người sẽ nhường em, cho nên em mong mình có thể
ở lại trụ sở của LN để học tập.
Nghe thấy 'tin tốt' này, Dạ Đình Sâm không hề tỏ vẻ vui mừng, ngược lại còn nhíu mày:
- Cô muốn đến LN?
Quả như cô ta đoán, Dạ Đình Sâm không hề thích thế.
Joanna cảm thấy khó chịu, nhưng rồi lại thấy may là mình có chuẩn bị từ sớm.
- Phải, cha em nói với Dạ phu nhân rồi, bà đã đồng ý. Có lẽ hôm nay bà sẽ gọi cho anh báo tin
này.
Để phòng ngừa Dạ Đình Sâm không cho mình tới LN, cô ta đã phí rất nhiều công sức thuyết
phục cha mình, thuyết phục Dạ phu nhân, sau đó tiền trảm hậu tấu qua mặt Dạ Đình Sâm.
Có lẽ hành vi này sẽ khiến hắn không vui, nhưng cô ta không lo được nhiều như vậy.
Quả nhiên, hắn nghe thấy cô ta có được sự cho phép của Dạ phu nhân thì sắc mặt trở nên khó
coi, nhưng không nổi giận mà chỉ lạnh lùng nói:
- Vậy tùy cô.
Không sao, dù bây giờ hắn không chào đón mình, nhưng chỉ cần mình có thể ở lại LN, về sau
chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội bên cạnh hắn, thậm chí nhiều hơn cả Nhạc Yên Nhi, mình không
tin Dạ Đình Sâm sẽ luôn lạnh nhạt với mình như thế.
- Đã làm việc tại LN thì đều là cấp dưới của tôi, về sau phải nghe lệnh tôi.
Cô ta được ở lại nhưng quy của vẫn phải có quy tắc.
Joanna liên tục gật đầu:
- Không thành vấn đề.
Đúng lúc này, Trần Lạc gõ cửa đi vào, anh cúi người, thì thầm với Dạ Đình Sâm:
- Đỗ Hồng Tuyết tới, mong được gặp chủ tịch một lần.
Dạ Đình Sâm khó chịu:
- Cô ta đến làm gì?
Joanna mau mắn chen lời:
- Là ai? Đỗ Hồng Tuyết à?
Dạ Đình Sâm nhìn Joanna, hắn nhớ ra người này chính là bạn thân của Mạnh Y Bạch, lập tức hắn
đã có kế hoạch.
- Để cô ta vào.
Dạ Đình Sâm nói với Trần Lạc xong mới quay sang Joanna:
- Đỗ Hồng Tuyết tới, cô cũng tranh thủ gặp mặt đi.
Joanna làm bộ rất vui mừng:
- Vậy à, tốt quá rồi, đã lâu lắm rồi em không gặp Y Bạch.
Rõ ràng là Đỗ Hồng Tuyết nhưng cô ta lại cố nói thành Mạnh Y Bạch, đây chẳng phải đang ám
chỉ hai người đó là một hay sao?
Ánh mắt hắn nghiêm túc nhưng không nói gì cả.
Đỗ Hồng Tuyết rất nhanh đã vào, cô ta đã tìm tới trụ sở Dior để gặp hắn nhưng hỏi ra mới biết
Dạ Đình Sâm không phải nhân viên của Dior mà lại cổ đông lớn.
Vốn chỉ nghĩ hắn là quản lý cấp cao, chẳng ngờ thân phận thật của hắn cao hơn tưởng tượng
của cô ta rất nhiều, cao đến không thể với tới.
Hôm nay, Đỗ Hồng Tuyết chỉ thử vận may mà tìm tới LN, chẳng ngờ có thể gặp được Dạ Đình
Sâm, cô ta lo lắng bất an đi lên phòng chủ tịch trên tầng cao nhất.
Rụt rè gõ cửa, sau khi được cho phép mới đẩy cửa vào, cẩn thận nhìn hai người đang ngồi trên
salon.
- Chủ... chủ tịch Dạ, xin chào...
Vốn quen gọi hắn là anh Dạ, khi mở miệng ra, cô ta mới nhận thấy mình không hợp phép tắc
nên vội vàng sửa lời.
Liếc tới Joanna, cô ta thoáng sững sờ, trong lòng lại đoán xem cô gái xinh đẹp này là ai, có quan
hệ thế nào với Dạ Đình Sâm.
Một Nhạc Yên Nhi còn chưa biết rõ, giờ lại thêm một người, cuối cùng thì bên Dạ Đình Sâm còn
có bao nhiêu người phụ nữ nữa?
Đỗ Hồng Tuyết cực kỳ ghen tị, nhưng cảm giác này bị cô ta dằn xuống, làm bộ vô ý hỏi:
- Cô đây... nên xưng hô thế nào ạ?
Thật ra khi Đỗ Hồng Tuyết đánh giá Joanna, Joanna cũng đang đánh giá cô ta.
Joanna và Mạnh Y Bạch là bạn thân nhưng đó là chuyện mười năm trước rồi, tướng mạo của
một người sau mười năm đã thay đổi rất nhiều, cô ta không thể đoán được Mạnh Y Bạch của
mười năm sau trông thế nào.
Nhưng bây giờ có thể thấy Đỗ Hồng Tuyết cực kỳ giống Mạnh Y Bạch, kể cả khí chất đi nữa, nếu
Mạnh Y Bạch không thay đổi quá lớn thì sẽ giống hệt thế này.
Dù tình chị em tốt đến đâu, qua mười năm cũng sợ đã nhạt như nước, đừng nói giữa Joanna và
Mạnh Y Bạch còn có Dạ Đình Sâm. Hai người họ vốn có bao chân tình sót lại, thật sự khó nói.
Trước mặt Dạ Đình Sâm, Joanna vẫn phải giả vờ, cô ta không mong hắn thấy mình là kẻ bội bạc.
Vậy nên vừa thấy Đỗ Hồng Tuyết, cô ta lập tức bày ra vẻ giật mình, cảm động, bất ngờ kêu:
- Y Bạch...
Còn có một nguyên nhân khác khiến Joanna hy vọng Dạ Đình Sâm nghĩ Đỗ Hồng Tuyết chính là
Mạnh Y Bạch, đó là cô ta muốn dùng hai lực triệt tiêu nhau, muốn cảnh cáo Nhạc Yên Nhi, sau
đó mình thì ngư ông đắc lợi.
Đỗ Hồng Tuyết nghe thấy cái tên xa lạ này, nghi ngờ hỏi:
- Cô gọi tôi là gì cơ? Có phải cô nhận nhầm người không? Tôi là Đỗ Hồng Tuyết.
Như nhớ ra chuyện Đỗ Hồng Tuyết mất trí nhớ, Joanna đàu lòng xoa khóe mắt:
- Phải, tôi quên mất bây giờ cậu là Đỗ Hồng Tuyết.
Sau đó, cô ta ngẩng đầu, mỉm cười:
- Tôi là Joanna.
Cô ta trông ngóng nhìn sang Đỗ Hồng Tuyết như hy vọng người kia sẽ nhớ ra gì đó, thế nhưng
đáp lại chỉ là vẻ nghi hoặc của Đỗ Hồng Tuyết.
Dạ Đình Sâm quan sát tất thảy hành động của họ, cảm xúc trong mắt hắn rất khó đoán, cuối
cùng ngắt lời:
- Cô Đỗ hôm nay tới đây là có việc gì?
Bỗng nghe thấy giọng Dạ Đình Sâm, Đỗ Hồng Tuyết khẽ run, ngạc nhiên nhìn hắn.
Có vẻ hắn đã mất kiên nhẫn, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, lặp lại:
  • Cô Đỗ?
  • Chủ... chủ tịch Dạ, tôi muốn xin anh giúp tôi.
Đỗ Hồng Tuyết lấy can đảm, nói.
- Nói tiếp đi.
Giọng hắn vẫn bình thản.
Đỗ Hồng Tuyết còn muốn giả bộ đáng thương, thế nhưng ở đây còn một cô gái khác, lại thêm
Dạ Đình Sâm có vẻ không thích thế này, vậy nên cô ta nói thẳng.
- Tôi... Lần trước được anh cứu từ tay Hùng Thái Ninh, tôi rất biết ơn, sau khi chuyện qua đi,
người đại diện của tôi rất tức giận. Cô ấy muốn đóng băng tôi.
Đỗ Hồng Tuyết không giả vờ nữa, nhớ đến những lời người đại diện nói khi tức giận, nước mắt
cô lập tức chảy dài:
- Chủ tịch Dạ, tôi biết thỉnh cầu này rất vô lý, nhưng anh có thể giúp tôi không? Với anh mà nói
thì chỉ là công nhấc tay nhưng với tôi thì nó quan trọng lắm.
Cô ta không quyền thế, không nơi nương tựa, chẳng biết tìm ai.
Cũng vì trước đây hắn giúp cô ta hai lần nên mới khiến cô ta ôm hy vọng, tìm tới trụ sở LN.
Nếu Dạ Đình Sâm từ chối, vậy cô ta cũng đành chịu chết.
 
Advertisement
  • Chương 245

Khi đến lượt Nhạc Yên Nhi vào thử vai thì cô đã đọc đến đoạn Diệp Tâm Quán thị tẩm lần đầu tiên.

Nghe nhân viên đoàn phim gọi, cô buông cuốn sách trên tay xuống, chỉnh trang quần áo một chút rồi đẩy cảnh cửa phòng thử vai ra.

Đạo diễn của “Hoàng triều vãn ca”

không đến, người chủ trì buổi thử vai lần này chỉ có những nhân viên chủ chốt của đoàn phim, thế nhưng giữa mấy người đàn ông bọn họ lại có một cô gái trẻ đeo kính cực kì nổi bật.

Nhạc Yên Nhi chợt nghĩ có lẽ đây chính là tác giả nguyên tác Doanh Doanh Nhát Ác.

Nhạc Yên Nhi không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, cô mau chóng đứng ra chào hỏi mọi người.

Phó đạo diễn nhìn liếc cô một cái, dường như có vẻ hài lòng với ngoại hình của cô, thế nhưng cũng không nói gì thêm mà chỉ bình thản bảo:

- Đã xem kịch bản thử vai chưa? Nhạc Yên Nhi gật đầu:
  • Xem rồi ạ.
  • Vậy cô diễn cảnh Bùi Ánh Tuyết bái biệt cha mẹ trước khi vào cung đi, không có người đối
diễn.

Không có người đối diễn, nghĩa là Nhạc Yên Nhi phải diễn kịch một vai, rồi tưởng tượng ra phản ứng của bạn diễn để đối đáp lại.

Thử vai như thế này mà diễn không tốt thì sẽ mang lại hiệu quả rất khôi hài.

Thế nhưng may mà Nhạc Yên Nhi đã chuẩn bị trước.

Cô nghiền ngẫm kịch bản bao nhiêu ngày nay có phải chỉ là làm màu đâu.

Nhạc Yên Nhi gật đầu, hít sâu một hơi rồi nói:

- Tôi đã chuẩn bị xong rồi.

Phó đạo diễn cảm thấy chỉ trong nháy mắt mà khí thế của Nhạc Yên Nhi đã thay đổi hẳn.

Rõ ràng người vẫn là người ấy, thế nhưng dường như lại dịu dàng yếu đuối hơn biết bao nhiêu.

Cô vẫn là người nay, thế mà lại toát ra nét đẹp cổ điển không ngờ, ngay cả nét mi đầu mày đều trở nên mềm mại.

Nhạc Yên Nhi tưởng tượng ra cha mẹ bạc đầu ngồi ngay phía trước, đôi mắt bắt đầu đỏ au.

- Con gái bất hiếu, lần này vào cung không biết khi nao mới được về nhà, không thể hầu hạ dưới gối cha mẹ để làm tròn chữ hiếu.

Xin cha mẹ từ nay hãy giữ gìn sức khỏe, trời rét thêm áo, đừng ăn đồ lạnh, nhất là phụ thân, nếu người thấy thân thể có vấn đề gì thì đừng giấu bệnh sợ thầy, khiến cho con ở trong cung cấm mà lòng mang vướng bận.

Sau đó có lẽ là cha mẹ của Bùi Ánh Tuyết dặn dò ân cần, Nhạc Yên Nhi chỉ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, rồi rũ mi xuống để mặc cho hai dòng nước mắt chảy xuôi.

Một lúc lâu sau, Nhạc Yên Nhi mới ngẩng đầu lên.

Cô lau đi nước mắt và nở một nụ cười rạng rỡ.

- Cha mẹ không cần lo âu đến thế, con gái của cha mẹ được gả cho người chồng vĩ đại nhất trên thế gian này, hai người phải vui thay cho con mới đúng chứ.

Nếu như con ở trong cung được vua ân sủng thì phụ thân cũng sẽ có thêm một phần giúp sức ở chốn triều đường, đây là may mắn của nhà họ Bùi ta mà.

Biết rõ lần này ra đi họa phúc khó lường, sinh tử khó đoán, thế nhưng trước khi đi vẫn đành dằn lòng trấn an mẹ cha, đây chính là cái bất đắc dĩ của người con gái trong cung cấm.

Vất vả lắm mới dỗ dành cha mẹ khỏi nỗi sầu lo, Nhạc Yên Nhi quay người ra khỏi phòng của cha mẹ mình, chuẩn bị nghỉ ngơi để đợi thánh chỉ ngày mai tới.

Trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, nụ cười tươi tắt ngấm, nước mắt đổ như mưa.

Cô quay người lại đối diện với cánh cửa phòng, rồi sụp xuống dập đầu ba cái.

Sau đó cô chắp tay lại rồi nói trong cơn nức nở:

- Chư thiên thần phật trên đầu có linh, thiện nữ Bùi Ánh Tuyết bất hiếu, không thể báo đền ơn dưỡng dục của mẹ cha, khẩn cầu chư phật mười phương phù hộ cho bệnh tai của cha mẹ ứng lên người con, cho bất hạnh của cha mẹ vận lên thân con.

Chỉ mong họ an hưởng tuổi già mạnh khỏe, thân tâm an ổn, Bùi Ánh Tuyết con nguyện ăn chay cả đời để tu công đức.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, một thiếu nữ thuần lương tuyệt vọng vì sắp phải vào trong cung cấm đã sống dậy trước mắt mọi người.

Phó đạo diễn không kìm bổi mà cúi đầu xuống, đánh một dấu tròn vào cái tên “Nhạc Yên Nhi”

trong danh sách.

- Được rồi, về chờ kết quả thử vai đi, chúng tôi sẽ gọi điện thông báo cho cô.

Đằng sau còn rất nhiều diễn viên chờ thử vai, Nhạc Yên Nhi cũng biết họ phải tranh thủ thời gian nên không chần chừ nữa, cô cúi mình chào họ rồi ra về.

Ra khỏi phòng thử vai, Nhạc Yên Nhi vẫn thấy trái tim mình đập nhanh dữ dội.

Không biết có phải ảo giác hay không, mà cô cảm thấy ánh mắt tác giả Doanh Doanh Nhất Ác nhìn mình đong đầy tán thưởng.

Cô có dự cảm mình có hi vọng với vai diễn này rồi.

Thế nhưng cô cũng không dám khẳng định, cho nên khi gọi cho Danny thì không nói chi tiết mà chỉ kết cảm giác đại khái thôi.

Danny cũng không hỏi nhiều.

Anh ta luôn như thế.

Tuy rằng ăn nói như muốn ép chết Nhạc Yên Nhi, luôn miệng bảo mặc kệ cô, kệ xác cô, thế nhưng nếu cô thất bại anh cũng không trách, mà vẫn tranh thủ tài nguyên tốt nhất cho cô.

Nói chuyện với Danny xong, Nhạc Yên Nhi còn chưa kịp cất điện thoại vào túi thì nó đã lại reo lên.

Nhìn dãy số quen thuộc kia, cô giật thót.

Là Lâm Đông Lục! Kể từ lần trước thì đã lâu lắm rồi anh ta không liên hệ với cô, cô còn tưởng cuối cùng thì anh ta đã nghĩ thông rồi quyết định sống vui vẻ với Bạch Nhược Mai rồi, còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng giờ anh ta lại đột nhiên gọi điện cho cô là có ý gì? Bộ dạng điên khùng của Lâm Đông Lục lần trước để lại bóng ma không nhỏ trong lòng Nhạc Yên Nhi, cô do dự một chút rồi ngắt máy, cảm thấy không nghe thì tốt hơn.

Không ngờ Lâm Đông Lục lại không từ bỏ ý định mà gọi thêm một cuộc nữa.

Tiếng chuông di động vang lên réo rắt, từ khi cô thử vai xong đến tận lúc ra tới bãi đỗ xe, không hề ngừng lại.

Nhạc Yên Nhi không thể chịu nổi nữa, cuối cùng phải bấm nút nghe.

- Anh muốn làm gì? Chưa đợi đối phương mở miệng thì cô đã nổi giận đùng đùng mà chất vấn trước.

Thế nhưng giọng điệu của Lâm Đông Lục lại bình tĩnh khác hẳn với suy đoán của cô, giọng nói của anh ta ấm áp và êm tai một cách kì lạ:
  • Yên Nhi, anh đây, mình gặp nhau một chút nhé?
  • Vì sao tôi lại phải gặp anh?
Nhạc Yên Nhi chẳng hề tò mò chút nào.

Trong lòng cô, bây giờ người này là một kẻ vô cùng nguy hiểm.

Cô không muốn có một chút quan hệ nào với anh ta nữa.

Lâm Đông Lục nói:
  • Anh muốn xin lỗi em.
  • Xin lỗi?
Nhạc Yên Nhi hơi ngạc nhiên, thế nhưng giọng điệu vẫn đầy cảnh giác và kháng cự:
  • Anh đùa với tôi đấy à? Rốt cuộc anh muốn thế nào thì mới bằng lòng buông tha cho tôi?
  • Yên Nhi, em hiểu lầm anh rồi.

    Trong thời gian anh và Nhược Mai đi nghỉ mát, cô ấy đã khuyên
nhủ anh, làm anh nghĩ thông rất nhiều thứ.

Anh cố chấp quá rồi.

Cho nên lần này anh về là để xin lỗi em.

Em yên tâm đi, anh đã suy nghĩ cẩn thận rồi, chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình, anh chỉ muốn xin lỗi vì những hành động làm tổn thương em thôi.

Em đừng để anh sống mà cắn rứt lương tâm thế này, có được không? Trong giọng nói của Lâm Đông Lục mang đầy vẻ hối lỗi và suy sụp.

Thế nhưng Nhạc Yên Nhi không nhìn thấy dưới đôi lông mi đen dài kia lóe lên thần sắc âm u dị thường.

Đáy lòng Nhạc Yên Nhi run lên.

Cô không ngờ Lâm Đông Lục lại nói ra những lời như vậy.

Bây giờ cô vẫn còn nhớ như in bóng dáng tươi trẻ xán lạn của Lâm Đông Lục năm xưa, bọn họ cũng đã từng có một quãng thời gian vô cùng hạnh phúc.

Bây giờ chính anh ta đã cho qua hết thảy, chẳng lẽ cô còn không buông bỏ được hay sao? Nhạc Yên Nhi siết chặt chiếc điện thoại, do dự một lát rồi hạ quyết tâm nói:

- Anh đang ở đâu? Bây giờ tôi qua tìm anh.

Lâm Đông Lục nói địa chỉ, vẫn là quán café lần trước.

Nếu Nhạc Yên Nhi nghe kĩ thì sẽ nhận ra giọng nói của Lâm Đông Lục đang run rẩy.

Tình cảm sục sôi trong lồng ngực hắn khiến cho mọi lớp ngụy trang đều sơ hở.

Thế nhưng lần này hắn khống chế rất khé, chỉ sợ sẽ dọa sợ Nhạc Yên Nhi lần nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom