• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Xuống xe, Nhạc Yên Nhi đi vào cửa hàng. Kể cũng lạ, cô không muốn xem quần áo, không
muốn ngắm trang sức mà chỉ muốn đi dạo ở khu đồ nam.
Thấy những quần áo và phụ kiện ở khu đồ nam, kiểu gì cô cũng nghĩ nó có hợp với Dạ Đình
Sâm không, hắn có thích hay không.
Chẳng lẽ cô đang dần quen với thân phận vợ của hắn rồi?
Ngay cả nhân viên bán hàng cũng rất biết nhìn người, cố gắng lấy lòng cô:
- Cô và chồng mình hẳn là tình cảm rất tốt.
Nhạc Yên Nhi mỉm cười.
Cuối cùng, mua được cho Dạ Đình Sâm một chiếc carvat, một ghim cài áo, cô hài lòng ra về.
Vừa vào thang máy, thấy cửa sắp đóng thì chợt có một giọng nói hốt hoảng vang lên bên
ngoài:
- Chờ đã!
Nhạc Yên Nhi nhanh tay nhấn nút mở cửa.
Người kia vội vã bước vào, liên tục nói cảm ơn với cô:
- Cảm ơn.
Cô ngẩng đầu lên, người đuổi theo thang máy chính là Đỗ Hồng Tuyết.
Thật là quá tình cờ.
Đỗ Hồng Tuyết cũng giật mình:
  • Yên Nhi, tôi cũng tới đây dạo phố, trùng hợp quá.
  • Phải.
Nhạc Yên Nhi cười, thấy Đỗ Hồng Tuyết cũng xách túi của khu đồ nam thì có vẻ bất ngờ:
- Cô cũng đến xem đồ nam à? Mua cho bạn trai hả?
Lúc nói câu sau, giọng điệu của Nhạc Yên Nhi có chút trêu ghẹo.
Chẳng ngờ cô ta nghe thấy thế thì có vẻ mất tự nhiên, vội giấu túi ra sau lưng:
- Không phải đâu, mua cho bạn thôi, người đó đã giúp tôi một việc rất lớn.
Thấy cô ta không muốn nói nhiều, Nhạc Yên Nhi cũng không hỏi nữa.
Đời sống tình cảm của diễn viên nữ vốn là chủ đề nhạy cảm, Đỗ Hồng Tuyết không muốn trả lời
cũng là bình thường, Nhạc Yên Nhi thấy khi nãy mình đi quá giới hạn nên cũng không nghĩ
nhiều.
Ngược lại thì cô ta có vẻ xấu hổ vì giấu giếm, do dự một lát rồi nói:
- Yên Nhi, tôi mời cô ăn cơm nhé?
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra:
  • Sao lại phải mời tôi ăn cơm?
  • Ừm... Không biết cô có nghe tin chưa, tôi nhận được quảng cáo của Dior, lần casting này cô đã
giúp tôi rất nhiều, nếu không có cô thì chắc chắn tôi không có được quảng cáo này, tôi nên cảm
ơn cô là phải.
Nói xong, Đỗ Hồng Tuyết lại thẹn thùng cười, hệt như một đóa bách hợp ngậm sương mai.
Nhạc Yên Nhi nghĩ một lát, hôm nay Dạ Đình Sâm nói phải tăng ca buổi tối không về ăn cơm
cùng mình, cô về nhà cũng chỉ có một mình thôi, vậy chi bằng ăn cùng Đỗ Hồng Tuyết.
Vậy là cô gật đầu:
- Việc nhỏ thôi mà, dù gì tối nay tôi cũng rảnh, chúng ta cùng ăn cơm được đấy.
Hai người không muốn đi xa nên họ chọn một nhà hàng món Âu trên tầng của quảng trường
Thời Đại.
Nhạc Yên Nhi còn chưa hỏi, Đỗ Hồng Tuyết đã nhắc tới quảng cáo của Dior.
- Chắc chắn là cô rất ngạc nhiên đúng không? Thật ra tôi cũng thế, chẳng ngờ một quảng cáo
lớn như vậy lại rơi xuống đầu tôi. Hôm đó lúc xếp hàng cô cũng thấy đấy, đừng nói đến Tưởng
An Ny, ngay cả những ngôi sao nữ có địa vị cao hơn cô ta cũng có rất nhiều.
- Đó cũng là thực lực của cô mà, dù trước kia có ra sao thì chờ cô quay xong quảng cáo này, giá
trị con người cô sẽ tăng lên nhiều, lúc đó sẽ chẳng còn ai khinh thường cô được nữa. Lại nói,
Tưởng An Ny với cô là cùng một công ty, cô ta biết tin này thì phản ứng thế nào?
Đỗ Hồng Tuyết cười tinh nghịch:
  • Tưởng An Ny tức đến vẹo cả mũi ấy chứ.
  • Ha ha ha.
Hai người không có xung đột lợi ích, Nhạc Yên Nhi cũng không cảm thấy ghen tị vì quảng cáo
này nên bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ, hai người cười cười nói nói ăn xong bữa.
Cuối cùng, Đỗ Hồng Tuyết khăng khăng muốn trả tiền, Nhạc Yên Nhi không tranh.
Lúc đi thang máy xuống, Nhạc Yên Nhi hỏi:
- Cô lái xe đến không?
Đỗ Hồng Tuyết lắc dầu.
- Vậy cô chờ ngoài cửa, tôi đi lấy xe, cô muốn về nhà không? Tôi đưa cô về
Đỗ Hồng Tuyết ngập ngừng, cuối cùng nói:
- Cô cứ lấy xe trước đi.
Nhạc Yên Nhi không nghĩ nhiều, cô lái xe ra khỏi bãi đỗ, đón Đỗ Hồng Tuyết.
- Cô muốn về đâu?
Cô ta cắn môi, có vẻ khó mở lời, nhỏ giọng nói:
  • Tôi muốn tới bar Mê Say.
  • Quán bar à?
Nhạc Yên Nhi nghi hoặc:
- Cô còn muốn đi uống rượu à? Một mình hay đi cùng bạn? Có an toàn không?
Sự quan tâm của cô không khiến sắc mặt Đỗ Hồng Tuyết khá hơn là bao, cô ta chỉ cười gượng:
- Không có gì, cô cứ đưa tôi tới đó đi.
Dù sao Nhạc Yên Nhi và Đỗ Hồng Tuyết không quá thân quen, cũng không phải bạn tâm giao
gì, chưa tới mức có thể khuyên cô ta, vậy nên người ta đã nói thế, cô không hỏi thêm, đánh tay
lái về phía quán bar.
Tới cửa quán, Nhạc Yên Nhi nhìn ánh đèn neon bên ngoài bóng đêm:
- Hồng Tuyết, đến rồi.
Chẳng ngờ cô ta không định xuống xe mà chỉ cúi đầu, tóc mái ngang trán che khuất mắt, khó
có thể thấy rõ nét mặt, chỉ thấy cô ta cắn môi, tựa hồ rất đắn đo.
Nhạc Yên Nhi lập tức hiểu ra có thể cô ta gặp phải chuyện gì đó, cô quan sát biểu cảm của cô ta
rồi ân cần hỏi:
- Hồng Tuyết, có chuyện gì à?
Đỗ Hồng Tuyết ngẩng đầu, nở một nụ cười gượng gạo:
- Phải... Tôi gặp chút phiền toái.
Một người yếu đuối như cô ta thì có thể gặp phải phiền toái gì?
- Có chuyện gì thế? Cô nói tôi nghe, có lẽ tôi có thể giúp cô.
Đỗ Hồng Tuyết do dự một lát, trong mắt là đấu tranh và khó xử như đang cân nhắc xem có nên
nói ra hay không. Một lúc lâu sau, cô ta mới lên tiếng:
- Là thế này, vốn trong công ty tôi chỉ là nhân vật râu ria thôi, người đại diện cũng thường mặc
kệ, nhưng sau khi Dior thông báo cho cô ấy biết tôi được chọn làm đại sứ thì người đại diện liền
giới thiệu cho tôi một nhà đầu tư, nói là tranh thủ danh tiếng lúc này để mở rộng mối quan hệ.
Việc đầu tư là việc người đại diện phải chuẩn bị, để ngôi sao nữ tự đi gặp nhà đầu tư, chuyện
này chẳng tốt đẹp gì.
Nhạc Yên Nhi nhíu mày:
- Vậy là bây giờ cô đi gặp nhà đầu tư kia?
Đỗ Hồng Tuyết gật đầu:
- Hợp đồng của tôi còn dài, là do người đại diện giữ, tôi không dám không đến nhưng mà... Tôi
thật sự sợ vô cùng. Nếu tôi gặp nhà đầu tư một mình mà có chuyện gì xảy ra thì ngay cả cơ hội
giãy giụa tôi cũng không có.
Đỗ Hồng Tuyết nói, mắt cô ta cũng đỏ lên, có vẻ sắp khóc tới nơi.
Nhạc Yên Nhi biết cô ta nói đúng, Đỗ Hồng Tuyết mảnh khảnh yếu ớt như vậy, chỉ sợ chưa bao
giờ dám nói chuyện to tiếng với người khác, nếu để cô ta đi gặp những nhà đầu tư như lang
như hổ, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Nhưng Nhạc Yên Nhi không thể nghĩ ra phương pháp tốt chỉ trong giây lát, dù sao đây là việc
liên quan tới tương lai của Đỗ Hồng Tuyết.
- Tôi giúp gì được cho cô không?
Đỗ Hồng Tuyết khẽ cắn môi, khuôn mặt lộ vẻ liều lĩnh, tựa như đã lấy hết can đảm, cô ta lên
tiếng:
- Yên Nhi, cô vào cùng tôi được không?
 
Advertisement
  • Chương 235

Dạ Đình Sâm bình tĩnh nhìn sang.

Thấy hắn không hề có ý hùa theo, Joanna không giận mà còn cười:

- Em thương lượng với cha, ông cảm thấy em thiếu kinh nghiệm, nên học thêm đã, nhưng em làm việc ở công ty của nhà mà, tất cả mọi người sẽ nhường em, cho nên em mong mình có thể ở lại trụ sở của LN để học tập.

Nghe thấy "tin tốt" này, Dạ Đình Sâm không hề tỏ vẻ vui mừng, ngược lại còn nhíu mày:

- Cô muốn đến LN? Quả như cô ta đoán, Dạ Đình Sâm không hề thích thế.

Joanna cảm thấy khó chịu, nhưng rồi lại thấy may là mình có chuẩn bị từ sớm.

- Phải, cha em nói với Dạ phu nhân rồi, bà đã đồng ý.

Có lẽ hôm nay bà sẽ gọi cho anh báo tin này.

Để phòng ngừa Dạ Đình Sâm không cho mình tới LN, cô ta đã phí rất nhiều công sức thuyết phục cha mình, thuyết phục Dạ phu nhân, sau đó tiền trảm hậu tấu qua mặt Dạ Đình Sâm.

Có lẽ hành vi này sẽ khiến hắn không vui, nhưng cô ta không lo được nhiều như vậy.

Quả nhiên, hắn nghe thấy cô ta có được sự cho phép của Dạ phu nhân thì sắc mặt trở nên khó coi, nhưng không nổi giận mà chỉ lạnh lùng nói:

- Vậy tùy cô.

Không sao, dù bây giờ hắn không chào đón mình, nhưng chỉ cần mình có thể ở lại LN, về sau chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội bên cạnh hắn, thậm chí nhiều hơn cả Nhạc Yên Nhi, mình không tin Dạ Đình Sâm sẽ luôn lạnh nhạt với mình như thế.

- Đã làm việc tại LN thì đều là cấp dưới của tôi, về sau phải nghe lệnh tôi.

Cô ta được ở lại nhưng quy của vẫn phải có quy tắc.

Joanna liên tục gật đầu:

- Không thành vấn đề.

Đúng lúc này, Trần Lạc gõ cửa đi vào, anh cúi người, thì thầm với Dạ Đình Sâm:

- Đỗ Hồng Tuyết tới, mong được gặp chủ tịch một lần.

Dạ Đình Sâm khó chịu:

- Cô ta đến làm gì? Joanna mau mắn chen lời:

- Là ai? Đỗ Hồng Tuyết à? Dạ Đình Sâm nhìn Joanna, hắn nhớ ra người này chính là bạn thân của Mạnh Y Bạch, lập tức hắn đã có kế hoạch.

- Để cô ta vào.

Dạ Đình Sâm nói với Trần Lạc xong mới quay sang Joanna:

- Đỗ Hồng Tuyết tới, cô cũng tranh thủ gặp mặt đi.

Joanna làm bộ rất vui mừng:

- Vậy à, tốt quá rồi, đã lâu lắm rồi em không gặp Y Bạch.

Rõ ràng là Đỗ Hồng Tuyết nhưng cô ta lại cố nói thành Mạnh Y Bạch, đây chẳng phải đang ám chỉ hai người đó là một hay sao? Ánh mắt hắn nghiêm túc nhưng không nói gì cả.

Đỗ Hồng Tuyết rất nhanh đã vào, cô ta đã tìm tới trụ sở Dior để gặp hắn nhưng hỏi ra mới biết Dạ Đình Sâm không phải nhân viên của Dior mà lại cổ đông lớn.

Vốn chỉ nghĩ hắn là quản lý cấp cao, chẳng ngờ thân phận thật của hắn cao hơn tưởng tượng của cô ta rất nhiều, cao đến không thể với tới.

Hôm nay, Đỗ Hồng Tuyết chỉ thử vận may mà tìm tới LN, chẳng ngờ có thể gặp được Dạ Đình Sâm, cô ta lo lắng bất an đi lên phòng chủ tịch trên tầng cao nhất.

Rụt rè gõ cửa, sau khi được cho phép mới đẩy cửa vào, cẩn thận nhìn hai người đang ngồi trên salon.

- Chủ...

chủ tịch Dạ, xin chào...

Vốn quen gọi hắn là anh Dạ, khi mở miệng ra, cô ta mới nhận thấy mình không hợp phép tắc nên vội vàng sửa lời.

Liếc tới Joanna, cô ta thoáng sững sờ, trong lòng lại đoán xem cô gái xinh đẹp này là ai, có quan hệ thế nào với Dạ Đình Sâm.

Một Nhạc Yên Nhi còn chưa biết rõ, giờ lại thêm một người, cuối cùng thì bên Dạ Đình Sâm còn có bao nhiêu người phụ nữ nữa? Đỗ Hồng Tuyết cực kỳ ghen tị, nhưng cảm giác này bị cô ta dằn xuống, làm bộ vô ý hỏi:

- Cô đây...

nên xưng hô thế nào ạ? Thật ra khi Đỗ Hồng Tuyết đánh giá Joanna, Joanna cũng đang đánh giá cô ta.

Joanna và Mạnh Y Bạch là bạn thân nhưng đó là chuyện mười năm trước rồi, tướng mạo của một người sau mười năm đã thay đổi rất nhiều, cô ta không thể đoán được Mạnh Y Bạch của mười năm sau trông thế nào.

Nhưng bây giờ có thể thấy Đỗ Hồng Tuyết cực kỳ giống Mạnh Y Bạch, kể cả khí chất đi nữa, nếu Mạnh Y Bạch không thay đổi quá lớn thì sẽ giống hệt thế này.

Dù tình chị em tốt đến đâu, qua mười năm cũng sợ đã nhạt như nước, đừng nói giữa Joanna và Mạnh Y Bạch còn có Dạ Đình Sâm.

Hai người họ vốn có bao chân tình sót lại, thật sự khó nói.

Trước mặt Dạ Đình Sâm, Joanna vẫn phải giả vờ, cô ta không mong hắn thấy mình là kẻ bội bạc.

Vậy nên vừa thấy Đỗ Hồng Tuyết, cô ta lập tức bày ra vẻ giật mình, cảm động, bất ngờ kêu:

- Y Bạch...

Còn có một nguyên nhân khác khiến Joanna hy vọng Dạ Đình Sâm nghĩ Đỗ Hồng Tuyết chính là Mạnh Y Bạch, đó là cô ta muốn dùng hai lực triệt tiêu nhau, muốn cảnh cáo Nhạc Yên Nhi, sau đó mình thì ngư ông đắc lợi.

Đỗ Hồng Tuyết nghe thấy cái tên xa lạ này, nghi ngờ hỏi:

- Cô gọi tôi là gì cơ? Có phải cô nhận nhầm người không? Tôi là Đỗ Hồng Tuyết.

Như nhớ ra chuyện Đỗ Hồng Tuyết mất trí nhớ, Joanna đàu lòng xoa khóe mắt:

- Phải, tôi quên mất bây giờ cậu là Đỗ Hồng Tuyết.

Sau đó, cô ta ngẩng đầu, mỉm cười:

- Tôi là Joanna.

Cô ta trông ngóng nhìn sang Đỗ Hồng Tuyết như hy vọng người kia sẽ nhớ ra gì đó, thế nhưng đáp lại chỉ là vẻ nghi hoặc của Đỗ Hồng Tuyết.

Dạ Đình Sâm quan sát tất thảy hành động của họ, cảm xúc trong mắt hắn rất khó đoán, cuối cùng ngắt lời:

- Cô Đỗ hôm nay tới đây là có việc gì? Bỗng nghe thấy giọng Dạ Đình Sâm, Đỗ Hồng Tuyết khẽ run, ngạc nhiên nhìn hắn.

Có vẻ hắn đã mất kiên nhẫn, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, lặp lại:
  • Cô Đỗ?
  • Chủ...

    chủ tịch Dạ, tôi muốn xin anh giúp tôi.
Đỗ Hồng Tuyết lấy can đảm, nói.

- Nói tiếp đi.

Giọng hắn vẫn bình thản.

Đỗ Hồng Tuyết còn muốn giả bộ đáng thương, thế nhưng ở đây còn một cô gái khác, lại thêm Dạ Đình Sâm có vẻ không thích thế này, vậy nên cô ta nói thẳng.

- Tôi...

Lần trước được anh cứu từ tay Hùng Thái Ninh, tôi rất biết ơn, sau khi chuyện qua đi, người đại diện của tôi rất tức giận.

Cô ấy muốn đóng băng tôi.

Đỗ Hồng Tuyết không giả vờ nữa, nhớ đến những lời người đại diện nói khi tức giận, nước mắt cô lập tức chảy dài:

- Chủ tịch Dạ, tôi biết thỉnh cầu này rất vô lý, nhưng anh có thể giúp tôi không? Với anh mà nói thì chỉ là công nhấc tay nhưng với tôi thì nó quan trọng lắm.

Cô ta không quyền thế, không nơi nương tựa, chẳng biết tìm ai.

Cũng vì trước đây hắn giúp cô ta hai lần nên mới khiến cô ta ôm hy vọng, tìm tới trụ sở LN.

Nếu Dạ Đình Sâm từ chối, vậy cô ta cũng đành chịu chết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom