• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Diệp Thiên Hạ bỗng cười:
- Âu Duyên Tây, trong mắt anh, tôi đê tiện đến thế nào hả?
Trước đây cô còn ôm chút hi vọng xa với với gã, thực quá nực cười.
Âu Duyên Tây nghe giọng nói bình tĩnh của cô thì cảm thấy đau xót, tuy nhiên gã không chịu
yếu thế, cười lạnh nói:
  • Một người đàn bà mua được bằng tiền, cô nói xem đê tiện đến đâu?
  • Dừng xe!
Diệp Thiên Hạ nói.
Âu Duyên Tây ngoảnh mặt làm ngơ.
Diệp Thiên Hạ không nhiều lời thêm, cô nhấn chốt rồi mở cửa xe.
Trong tích tắc cô mở cửa xe, Âu Duyên Tây đổi sắc, gã nhận ra cô muốn làm gì, định vươn tay
kéo cô nhưng lại làm lỡ mất thời cơ tốt nhất, chỉ có thể trơ mắt nhìn quần áo của cô sượt qua
tay mình, không thể kéo cô lại.
Cũng may Âu Duyên Tây lái xe không nhanh, Diệp Thiên Hạ lăn trên đất một vòng nhưng không
bị thương.
Âu Duyên Tây thắng gấp, vội vã xuống xe, quát Diệp Thiên Hạ:
- Cô điên à?! Con mẹ nó, cô muốn chết à?
Không ai biết giây phút nhìn thấy Diệp Thiên Hạ nhảy xuống xe tim gã như ngừng đập.
Diệp Thiên Hạ chậm rãi đứng lên, cô không có bất cứ cảm xúc nào mà chỉ nhìn chằm chằm gã,
gằn từng chữ:
- Âu Duyên Tây, kể cả tôi có chết cũng không muốn bất kỳ liên hệ nào với anh nữa, xin đừng
quấy rầy tôi!
Nói xong, cô quay người đi, không hề nhìn lại.
Âu Duyên Tây đuổi theo hai bước nhưng rồi bước chân gã chậm dần, không đuổi theo nữa, gã
đấm lên xe, khẽ nguyền rủa:
- Mẹ nó!
Biệt thự Hoàng Đình.
Nhạc Yên Nhi vừa tắm xong, cô ngồi trên sofa trong phòng ngủ đọc kịch bản Danny vừa gửi.
Thoáng thấy Dạ Đình Sâm từ phòng tắm đi ra, cô không ngẩng đầu lên, nói:
- Anh ngủ trước đi, em đọc hết kịch bản này đã.
Dạ Đình Sâm không đồng ý, thản nhiên bảo:
- Tôi chờ em.
Nhạc Yên Nhi vốn chuyên tâm nhìn màn hình bỗng sững người, cô ngẩng đầu nhìn sang.
Dạ Đình Sâm đứng trước cửa phòng tắm, nửa người trên để trần, bên dưới chỉ quấn một chiếc
khăn tắm lỏng lẻo, mái tóc ướt nhẹp, từng giọt nước trượt theo sợi tóc rơi xuống, nhỏ trên cơ
ngực tráng kiện của hắn, chúng trượt theo ngực hắn xuống dưới, lướt qua cơ bụng, rơi vào
trong khăn tắm rồi mới biến mất.
Vì vừa tắm xong, khí thế lạnh nhạt hờ hững trên người hắn giảm đi nhiều, không khí xung
quanh bây giờ cũng là ôn hòa lười biếng khiến người ta không thể rời mắt.
Hắn cầm một chiếc khăn trắng để lau tóc, đầu khẽ cúi, vì không thể thấy mặt hắn nên Nhạc Yên
Nhi lại càng lộ liễu nhìn.
Lau xong, Dạ Đình Sâm tùy ý vuốt tóc, hầu kết biểu tượng của nam giới trượt lên xuống, những
giọt nước trên tóc cũng bay múa theo từng hành động của hắn.
Nhạc Yên Nhi ngồi trên ghế gần đó bỗng cảm thấy máu trong người dồn hết lên mặt, khuôn
mặt cô đỏ bừng.
Trước khi Dạ Đình Sâm quay đầu sang, Nhạc Yên Nhi đã vội vàng cúi xuống, tiếp tục nhìn chằm
chằm máy tính, tuy nhiên cô cảm thấy rất mất tập trung, màn hình đầy chữ mà chẳng đọc nổi
chữ nào.
Cô nghĩ mình điên rồi!
Cô thèm nhỏ rãi cơ thể của Dạ Đình Sâm!
Trước khi đầu óc Nhạc Yên Nhi biến thành một mớ bòng bong, Dạ Đình Sâm đã ngồi xuống
cạnh cô, giọng nói trầm khẽ vang lên bên tai cô:
- Phải làm tới khuya à?
Giọng hắn không khác lúc bình thường là mấy, thế nhưng Nhạc Yên Nhi đang có ý đồ đen tối
nên cảm thấy tiếng hắn hôm nay khàn khàn rất dụ dỗ, nó khiến cô cảm thấy rung động.
- Em… em phải đọc hết kịch bản này.
Nhạc Yên Nhi thấy mình thật vô dụng, nói chuyện mà cũng vấp.
Dạ Đình Sâm sát lại, hắn ôm eo cô, khẽ nói bên tai cô:
- Mai rồi đọc, chúng ta nên làm nốt chuyện dở dang khi nãy đã.
Lúc nói, hơi thở nóng ấm của hắn phả vào tai cô, Nhạc Yên Nhi đỏ mặt, rụt cổ lại.
Cô không ngu, chuyện dở dang khi nãy tất nhiên là chuyện bị Âu Duyên Tây và Bạch Kính Thần
cắt ngang.
Cô nhìn đôi mắt nóng rực của hắn, toàn thân run rẩy, nhớ tới những ngày điên cuồng gần đây,
cô thực sự muốn trốn.
Có lẽ Nhạc Yên Nhi run lên quá rõ ràng, Dạ Đình Sâm đã nhận ra.
Hắn chợt nhớ lời Âu Duyên Tây nói.
Nếu lần đầu giữa hai người không tốt, phụ nữ sẽ bị ám ảnh.
Trên giường cô luôn sợ hắn, chẳng lẽ vì lần đầu có ấn tượng không tốt nên khiến cô có ám ảnh
tâm lý?
- Dọa em à?
Dạ Đình Sâm tự trách, bàn tay lớn dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô:
- Xin lỗi, là tôi không tốt, đêm nay tôi không động vào em, nhưng chuyện kịch bản mà không
vội quá thì em cất đi, mai rồi đọc, muộn rồi.
Nhạc Yên Nhi cảm thấy ấm áp, cô gật đầu:
- Vậy em đi đánh răng.
Nhạc Yên Nhi đánh răng, dưỡng da xong thì lên giường. Ngay lập tức rơi vào lồng ngực của Dạ
Đình Sâm, cô cứng người.
- Đừng sợ, tôi chỉ ôm em thôi, không làm gì cả.
Dạ Đình Sâm nhịn dục vọng xuống, tỉnh táo nói.
Nghe hắn nói vậy, Nhạc Yên Nhi lại cảm thấy xót chồng.
Thật ra cô không sợ, đó chỉ là thói quen của cơ thể thôi, hơi thở của hắn đột ngột tới gần sẽ
khiến suy nghĩ của cô hỗn loạn.
Nhưng họ còn một đời để bên nhau, cô phải từ từ quen thuộc với hắn.
Nhạc Yên Nhi bình tâm lại, cô nở một nụ cười tinh nghịch:
- Thật sự sẽ không làm gì em hả?
Nói rồi bàn tay nhỏ của cô bắt đầu xoa ngực hắn, sau đó bắt đầu dịch xuống dưới, di chuyển
theo đường nét cơ bụng hắn.
Dạ Đình Sâm hít sâu, hắn túm lấy bàn tay đang nghịch ngợm kia, đôi mắt phượng nheo lại, bên
trong là vẻ nguy hiểm:
- Em đang đùa với lửa đấy.
Nhạc Yên Nhi lại cười ngọt ngào, cô nhìn hắn, nói:
- Không, em đang chơi anh!
Dạ Đình Sâm nghẹn họng, Nhạc Yên Nhi tranh thủ lúc hắn sững sờ ngẩng lên hôn hắn.
Nụ hôn của cô còn trúc trắc, không hề biết cách trêu chọc hắn, lưỡi không biết cách xâm nhập
mà chỉ liếm lung tung, thế nhưng như thế đã đủ đốt lên dục vọng của Dạ Đình Sâm.
Hắn cố nhịn ham muốn đè cô xuống, đẩy nguồn gốc dụ hoặc đòi mạng này ra, thở hổn hển:
-Em có biết em đang làm gì không hả?
Hắn dùng hết tự chủ bản thân mới không chế để mình không động vào cô, thế mà cô còn chủ
động trêu chọc hắn.
- Em biết mà.
Nhạc Yên Nhi ngẩng mặt lên, ánh mắt nghiêm túc:
  • Anh là chồng em, em muốn ngủ với anh, có vấn đề gì không?
  • Em muốn?
Nhạc Đình Sâm nhíu chặt mày, giọng có vẻ kinh ngạc.
Bị hỏi thẳng như vậy, mặt Nhạc Yên Nhi đã đỏ bừng.
Nhưng đến nước này rồi cũng chẳng cần thẹn thùng nữa, Nhạc Yên Nhi cắn môi, đánh liều:
- Có vấn đề gì à? Phụ nữ chẳng lẽ không thể có nhu cầu sinh lý thông thường? Em là vợ hợp
pháp của anh đấy, dùng anh là quyền của em!
Giọng nói trẻ con lại nói ra lời quyến rũ như vậy, Dạ Đình Sâm chẳng biết nên tức hay nên cười.
Cô nhóc học cái này ở đâu vậy?
Dùng hắn? Cô biết dùng ư? Còn có gan nói.
Nếu Nhạc Yên Nhi đã nói thì Dạ Đình Sâm cũng không phải kiềm chế làm gì nữa, hắn nhào lên
hôn cô.
Một lúc lâu sau hai người mới tách ra, Dạ Đình Sâm nở một nụ cười xấu xa với Nhạc Yên Nhi
đang ý loạn tình mê.
- Nào, lần này cho em cơ hội sử dụng tôi.
Nói xong, hắn đặt Nhạc Yên Nhi lên người mình
 
Advertisement
  • Chương 233

Dạ Đình Sâm thở dài, hắn vươn tay định ôm lấy Nhạc Yên Nhi:

- Xin lỗi, tôi không nên nổi giận với em, em còn sợ không? Thấy tay hắn đụng vào eo mình, Nhạc Yên Nhi như bị điện giật, ngồi thẳng người lên.

- Em không sợ! Cô vội vàng đáp, sau đó đẩy tay hắn ra.

Nhưng khi tay cô vừa đụng vào tay Dạ Đình Sâm, hắn đã thấy bất thường, nắm lấy tay cô:

- Sao tay em lại nóng thế này? Nhạc Yên Nhi sửng sốt, chẳng lẽ tay mình rất nóng? Chỉ trong mấy giây cô ngẩn ra này Dạ Đình Sâm đã sờ trán cô, sau đó sắc mặt rất khó coi:

- Trán em cũng nóng lắm, sốt à? Sao không nói sớm? Trần Lạc, đến bệnh viện! Nhận được mệnh lệnh, Trần Lạc lập tức bẻ tay lái, chuẩn bị quay đầu.

Nhạc Yên Nhi thấy thế thì cuống quýt ngăn cản:

- Không cần, em không ốm! Dạ Đình Sâm chẳng tin:

- Trán em nóng thế này còn bảo là không ốm à? Hắn cảm thấy chẳng qua cô không muốn mình lo lắng mà thôi, vậy nên không nghe lời giải thích của cô.

- Em...

em...

Nhạc Yên Nhi thực sự khó mở lời.

Dạ Đình Sâm thấy cô chần chừ, lại nhìn gương mặt ửng hồng và mồ hôi trên trán cô, khuôn mặt nhỏ như mật đào chín muồi vậy.

Hắn cau mày, trong đầu nảy ra một suy nghĩ.

- Hùng Thái Ninh làm gì em? Một lời lạnh thấu xương.

Tay hắn siết chặt như đang kiềm chế cơn giận, trong khoang xe mờ tối, hắn hệt như một con sư tử đang ẩn nhẫn, chờ thời cơ bộc phát.

- Gã ép em uống rượu.

Rượu đó...

có lẽ bị bỏ thuốc...

Nhạc Yên Nhi cố gắng nhịn cảm giác khô nóng và khát vọng trong lòng, trả lời đứt quãng.

Dạ Đình Sâm nổi giận, nhưng thấy tình trạng của cô, hắn vẫn nhịn, không muốn để cô hoảng sợ.

Hắn cởi vest choàng lên người cô rồi ôm cô vào lòng.

- Tăng tốc về nhà! Dạ Đình Sâm nghiêm nghị nói.

Trần Lạc cũng nhận thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, cậu ta không dám trậm trễ, đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao đi như mũi tên.

Nhạc Yên Nhi núp trong lòng Dạ Đình Sâm, hơi thở của hắn quẩn quanh khắp chốn, vương vấn trên chóp mũi cô hệt như độc dược thúc tình, chỉ trong nháy mắt đã khiến tác dụng của thuốc tăng lên, cô cảm thấy mình trống rỗng, khát vọng được lấp đầy.

Hùng Thái Ninh chẳng phải kẻ có đạo đức gì, không biết gã cho mình uống gì mà tác dụng lại khủng khiếp thế này.

Nhạc Yên Nhi nắm chặt áo Dạ Đình Sâm, cô khó khăn nói:

- Sâm...

em...

em khó chịu lắm...

Vì tác dụng của thuốc nên giọng nói cô cũng khàn khàn nũng nịu, đáng yêu chưa từng có.

Giọng nói quyến rũ như vậy, cách gọi thân mật như vậy, lại thêm người trong lòng đang run rẩy như mèo con, trái tim Dạ Đình Sâm quả thực như bị một chiếc lông chim lướt qua, cực kỳ ngứa ngáy.

Hắn không nói gì mà chỉ siết chặt lấy cô, bàn tay hắn bao phủ lên bàn tay nhỏ nóng rực làm hắn đau lòng.

Hắn không dám tưởng tượng nếu mình chỉ chậm vài phút thôi thì mọi chuyện sẽ thành thế nào.

Trần Lạc lái xe rất nhanh, chẳng mấy chốc họ đã ra khỏi nội thành, tiến vào con đường về biệt thự Hoàng Đình.

Có lẽ vì Dạ Đình Sâm ở bên cạnh, Nhạc Yên Nhi cảm thấy tác dụng của thuốc mỗi lúc một tăng, nó tra tấn cô, khiến cô phát điên.

Như người hít thuốc phiện vậy, biết rõ thuốc bên cạnh mà không thể dùng.

Cô không nhịn nổi đau đớn vì bị lửa tình thiêu đốt, đôi môi anh đào đã sớm tái khô vẫn gọi tên Dạ Đình Sâm mãi, dục vọng không thể nhịn đang giày vò thần kinh yếu ớt của cô.

Rõ ràng là còn cách quần áo, nhưng cô cảm thấy mình đã đánh mất lý trí, dục vọng đã chiếm thượng phong, nó đang liên tục ra lệnh cho cô.

Đúng.

Chiếm lấy hắn...

Để hắn yêu thương mình...

Nhạc Yên Nhi rên khẽ, cô khốn khổ lên tiếng:

- Sâm...

Em khó chịu lắm...

Em không chịu nổi đâu...

Sâm...

Vừa nói, cô vừa thò tay vào vạt áo của hắn, bàn tay mềm mại như một con rắn không xương đang nhóm lên ngọn lửa mê hồn.

Chết tiệt! Dạ Đình Sâm lập tức có phản ứng.

Nhưng dù sao hắn cũng còn lý trí, Dạ Đình Sâm tóm lấy bàn tay đang làm loạn kia, ép mình tỉnh táo lại.

- Trần Lạc, xuống xe! Dạ Đình Sâm lạnh giọng ra lệnh.

Trần Lạc ngồi ở ghế lái, cho dù không muốn cũng nghe thấy động tĩnh phía sau, cậu đã sớm muốn rời khỏi hiện trường rồi.

Suốt một đoạn đường dài, cậu ta chẳng dám nhìn vào gương chiếu hậu, sợ nhìn phải cảnh không nên nhìn, bị sếp nhà mình diệt khẩu.

Vậy nên vừa nghe thấy Dạ Đình Sâm nói vậy, cậu lập tức tắt máy, vội vàng mở cửa xuống xe, đi càng xa càng tốt, còn không dám quay đầu lại.

Trần Lạc xuống xe rồi, Dạ Đình Sâm mới thở phào.

Chẳng ngờ trong thời gian nói mấy câu thôi, tiểu yêu tinh trong ngực đã ném vest sang một bên, duỗi chân ngồi lên người hắn.

Dạ Đình Sâm giật mình vì hành vi to gan này của cô, hắn chưa kịp phản ứng thì cô đã hôn xuống.

Không bị động như trước đây, lần này cô chủ động xâm nhập.

Khi đôi môi quấn quýt, tay cô cũng không rảnh rỗi, bắt đầu cởi nút sơ mi của hắn.

Dạ Đình Sâm chẳng biết nên khóc hay cười, hắn kinh ngạc cũng bất đắc dĩ, nhưng không thể phủ nhận rằng cảm giác mới lạ này khiến hắn rất hưởng thụ.

Động tác lóng ngóng của cô khiến hắn càng ngứa ngáy, nhóm lửa khắp người hắn rồi lại chậm lại, dù hắn kiềm chế giỏi thì cũng phát điên.

Dạ Đình Sâm cảm thấy mình sắp nổ tung, hắn không nhịn được nữa, bàn tay to túm lấy tay Nhạc Yên Nhi.

Cô dừng lại, kéo giãn khoảng cách ra một chút, nhìn hắn với vẻ ý loạn tình mê.

Cô cho rằng hắn đang từ chối nên cuống đến phát khóc:

- Sâm...

Em muốn mà...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom