• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
Cô ta nói gì? Bao mình một đêm?
Bạch Kính Thần dừng lại, anh dựa vào ghế, hứng thú nhìn cô gái trước mặt:
- Cô nói gì cơ?
Cô gái kia chẳng biết đã uống bao nhiêu rượu, say đến nỗi nói chẳng ra lời, lớn giọng đáp:
- Anh đẹp lắm, tôi muốn bao... bao anh... Yên tâm, tôi có tiền... Hôm nay tôi lên chức rồi...
Cô say đến ngất ngư, Bạch Kính Thần chẳng kiêng dè gì, bắt đầu đánh giá cô gái này.
Cô gái mặc một bộ đồ công sở khá già dặn, nhưng áo vest đã bị cởi bỏ, giờ chỉ còn một chiếc
sơ mi trắng.
Anh đã từng nhìn thấy rất nhiều phụ nữ mặc đồng phục, thế nhưng họ đều như nhau, trông rất
già dặn, ngay cả thư ký của anh cũng vậy.
Nhưng cô gái này mặc đồ công sở lại rất thú vị, áo sơ mi trắng hơi bó sát người, vải áo dán chặt
lên bộ ngực cao và vòng eo nhỏ hơn cả một cánh tay, chiếc váy ngắn bao lấy bờ mông khiến
đường cong của cô càng thêm rõ nét.
Hừ, mặc bộ quần áo thế này đến quán bar, chẳng biết là quá ngây thơ hay muốn gây sự chú ý
nữa.
Cô gái thấy Bạch Kính Thần không nói gì thì cả gan nhích lại gần ôm cổ anh, nhìn anh cười
khanh khách:
- Anh đừng sợ, tôi có tiền thật... Anh rất đẹp, tôi thích anh... Anh theo tôi đi nào...
Cô ta học lời thoại này ở đâu vậy?
Bạch Kính Thần thầm oán giận nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn khuôn mặt cô, anh nhận ra cô
mặc một bộ đồ công sở quê mùa nhưng mặt mày lại thanh tú, không trang điểm, nhìn hệt như
một đóa sen mới nở, đôi mắt mông lung vì men say khiến người ta động lòng.
Anh bật cười, nghi ngờ là do mình đã quá lâu không động đến phụ nữ nên mới cảm thấy hứng
thú với người lạ thế này.
Đang định đẩy cô ra thì anh chạm phải thẻ công tác mà cô đeo trước ngực. Bạch Kính Thần
nâng lên nhìn, bên trên viết đầy đủ thông tin của cô.
- Dư San San... Phóng viên à?
Bạch Kính Thần nói nhỏ, chợt cười:
- Đúng là một con cừu non không có đầu óc.
Vào quán bar mà treo thông tin cá nhân ngay trước ngực, nếu gặp phải người có ý đồ xấu, giấu
thẻ phóng viên, dùng nó làm đồ uy hiếp thì cô gái này đúng là gặp phiền toái rồi.
Bạch Kính Thần chưa bao giờ là người biết thông cảm với người khác, thế nhưng chẳng biết hào
hứng ở đâu ra, anh nhếch mép cười:
- Muốn bao tôi à? Đi, cậu đây chiều em một lần nào.
Cô gái quấn lấy anh chặt hơn, đôi môi anh đào nóng hổi đã ấn xuống da thịt trần trụi của anh,
nỉ non:
- Đừng... Tôi nóng quá... Cho tôi...
Bạch Kính Thần cảm thấy một nơi nào đó trên người đã thức dậy.
Mắt anh tối lại, không chần chừ thêm nữa, anh ôm lấy cô gái trong lòng, đi thẳng tới khách sạn
năm sao gần nhất.
Sau khi ra khỏi bar Bóng Đêm, Âu Duyên Tây lái xe thẳng tới một vùng ngoại thành vắng vẻ.
Vừa lái xe, gã vừa cau mày quan sát xung quanh như đang tìm kiếm gì đó, đôi mày đầy vẻ lo âu.
Một lúc lâu sau, Âu Duyên Tây thấy một chiếc Cayenne đang dừng dưới đèn đường, gã thở
phào, giảm tốc.
Diệp Thiên Hạ đứng bên đường, cô thấy có xe đi tới thì mừng lắm, vội vàng giơ tay vẫy:
- Ngại quá, làm phiền dừng xe được không?
Âu Duyên Tây ung dung dừng lại.
Diệp Thiên Hạ rời khỏi đoàn phim, cô về một mình, đang đi thì xe trục trặc, cô vội gọi cho công
ty cứu hộ, thế nhưng gọi xong thì điện thoại hết pin, cô đứng một mình giữa vùng ngoại ô
hoang vắng, thực sự cảm thấy sợ hãi. Vậy nên khi vừa thấy một chiếc xe đi tới, cô quả thực như
thấy cứu tinh.
Diệp Thiên Hạ nở nụ cười hoàn mỹ như đang đối mặt với ống kính, cô đi tới phía ghế lái, nhẹ
nhàng gõ cửa xe, ra hiệu muốn nói chuyện với chủ xe.
Âu Duyên Tây hạ cửa sổ xuống, Diệp Thiên Hạ lập tức thay đổi thái độ.
Thấy người trên xe, nụ cười của cô cứng lại:
- Sao lại là anh?
Âu Duyên Tây nhướng mày:
- Thành phố A lớn thế này chẳng lẽ tôi lại không được tới đây?
Diệp Thiên Hạ không muốn dây dưa với gã, cô xụ mặt, lùi về sau hai bước:
- Anh đi đi.
Gã nổi nóng, vì nhận được tin xe của Diệp Thiên Hạ hỏng, cô phải gọi cho công ty cứu hộ vậy
nên mới vội vàng chạy tới đây trước khi bọn họ tới.
Chẳng ngờ người phụ nữ này lại quật cường như vậy, thấy là gã liền không chịu lên xe, không
xin giúp đỡ nữa.
Có đôi khi gã chỉ hận mình không bóp chết được cô cho xong chuyện, vậy là hai người đều an
ổn.
Nén giận, Âu Duyên Tây ra vẻ vô tình nhướng mày, gã nhìn xe của cô, hỏi:
- Hừ, làm sao, hỏng xe à?
Diệp Thiên Hạ cắn răng, cô hận vì để Âu Duyên Tây gặp phải khi mình đang trong lúc chật vật
thế này.
- Chẳng cần anh quan tâm.
Cô buông một câu như vậy rồi định về cạnh xe mình đứng chờ tiếp.
Mắt Âu Duyên Tây lạnh xuống, gã mở cửa xe, níu lấy tay Diệp Thiên hạ.
  • Lên xe.
  • Không lên!
Tính tình Âu Duyên Tây không tốt, bây giờ đang nén giận để nói chuyện với Diệp Thiên Hạ:
- Định đứng ở vùng hoang vu thế này cả đêm à? Lên xe cho ông!
Nói xong, mặc kệ cô phản ứng thế nào, lập tức nhét cô vào xe, đóng cửa.
Sau đó, gã cũng lên xe, đạp chân ga, phóng về phía nội thành.
- Âu Duyên Tây! Anh muốn làm gì? Chuyện của tôi chẳng cần anh quan tâm!
Diệp Thiên Hạ bị ép lên xe thì rất tức giận.
Âu Duyên Tây vừa lái xe vừa cười nhạo:
  • Cô nghĩ là ông đây muốn quản việc của cô lắm à, chẳng phải tự cô lao ra cản xe tôi đấy thôi?
  • Nếu biết là xe của anh thì tôi tuyệt đối sẽ không cản lại.
Lời này quá chói tai, Âu Duyên Tây phanh gấp, Diệp Thiên hạ chúi cả người về trước, suýt thì
đập đầu vào kính xe.
- Âu Duyên Tây! Anh làm gì đấy?
Diệp Thiên Hạ nổi giận đùng đùng, cô quát lên, càng lúc càng cảm thấy việc mình lên xe là một
sai lầm.
- Diệp Thiên Hạ, cô nhất định phải chọc giận tôi à?
Âu Duyên Tây nhìn cô, trong mắt là tức giận.
Gã phải làm sao với người phụ nữ này đây?
Diệp Thiên Hạ thấy ánh mắt ấy của gã thì bỗng ngừng thở, cô nghiêng đầu sang một bên,
không muốn đối mặt với gã nữa, tuy nhiên giọng nói lại dịu đi:
- Âu Duyên Tây, anh tha cho tôi đi, tôi chỉ là người thường thôi, không muốn dính líu đến anh
nữa.
Âu Duyên Tây nổi giận, nói không lựa lời:
- Không muốn dính líu đến tôi? Sao năm ấy tôi bao cô thì cô không nói thế đi? Lúc tôi cho cô tài
nguyên cô không nói thế đi? Tôi cho cô biết, tôi có thể đưa cô lên thì cũng có thể dìm cô
xuống!
Sắc mặt Diệp Thiên Hạ tái nhợt.
Phải, gã luôn có thể chà đạp tôn nghiêm của cô một cách dễ dàng như thế. Trong mắt gã, cô
vẫn luôn chỉ là một người đàn bà vô liêm sỉ, bán mình cầu tài mà thôi.
 
Advertisement
  • Chương 232

Những suy nghĩ này lướt nhanh trong đầu Đỗ Hồng Tuyết khiến cô ta quên đáp lời Dạ Đình Sâm.

Hắn nhíu mày, nghĩ đến Nhạc Yên Nhi còn đang chờ mình bên dưới, hắn không còn kiên nhẫn nữa.

Dạ Đình Sâm giục:

- Cô Đỗ? Đỗ Hồng Tuyết như bừng tỉnh, sự khó chịu trong mắt hắn khiến cô ta sợ hãi, lúc này mới đáp:

- Tôi...

Hôm nay tôi mua đồ ở quảng trường Thời Đại rồi tình cờ gặp Yên Nhi, vì lần trước cô ấy giúp tôi nên chúng tôi đi ăn cơm cùng nhau, lại đúng ngày cô ấy tự lái xe tới nên tiễn tôi tới quán bar.

Nhưng vì tôi chưa bao giờ tới đây, cảm thấy khá sợ nên nhờ Yên Nhi đi cùng...

Giọng nói cô ta run run, rất đáng thương.

Nhưng Dạ Đình Sâm chẳng có lòng dạ nào thương cảm cô ta, thậm chí còn liên tục chất vấn:

- Trước khi đến đây, cô có biết mình sẽ gặp Hùng Thái Ninh không? Tim Đỗ Hồng Tuyết ngừng một nhịp, không dám tùy tiện trả lời câu hỏi này.

Dạ Đình Sâm hỏi mình có biết sẽ gặp ai không, thế nhưng ẩn ý bên trong chính là mình có lường được sẽ có khả năng xảy ra chuyện này không, ví dụ như những ý nghĩ và thủ đoạn bẩn thỉu của Hùng Thái Ninh chẳng hạn.

Dù người đại diện không nói rõ nhưng để một diễn viên nữ một thân một mình tới gặp nhà đầu tư như vậy, làm sao cô ta có thể không biết gì, chẳng qua cô ta chỉ ôm hy vọng gặp may thôi.

Nhưng những lời này cô ta chắc chắn sẽ không nói với Dạ Đình Sâm, trong lòng cô ta ôm những ảo tưởng phi thực tế với hắn, nên chắc chắn sẽ không chủ động phá hoại hình tượng của mình.

Đỗ Hồng Tuyết bày ra vẻ sợ hãi, lắc đầu:

- Tôi không biết, người đại diện chỉ bảo tôi đi gặp nhà đầu tư, tôi tới trước rồi người đại diện sẽ tới sau, chẳng ngờ gặp phải chuyện này.

Tôi vốn nghĩ gặp nhà đầu tư là một cơ hội tốt, có lẽ cũng có chỗ tốt với Yên Nhi, vậy nên mới gọi cô ấy đi cùng.

Chỉ mấy câu đã phủ nhận hoàn toàn lỗi của bản thân.

Dạ Đình Sâm nheo mắt, ý ngờ vực hiện lên trong mắt, hắn nhìn chằm chằm cô gái trước mắt.

Ý cô ta là mọi thứ đều là chuyện ngoài ý muốn, bản thân cô ta không biết gì cả? Nếu Dạ Đình Sâm ngây thơ dễ lừa gạt vậy thì hắn không thể có được địa vị bây giờ.

Thế nhưng nhìn khuôn mặt giống một người tới tám, chín phần, hắn không đành lòng dồn cô ta vào đường cùng.

- Tôi sẽ cho người đưa cô về, cô nghỉ ngơi đi.

Lạnh nhạt nói xong câu đó, hắn quay người đi.

Đỗ Hồng Tuyết ngồi dậy, hỏi:

- Anh Dạ, có thể để lại phương thức liên hệ của anh được không? Hắn nhíu mày:

- Không cần, có gì cứ liên hệ với thư ký của tôi là được.

Nói xong, hắn không nhìn Đỗ Hồng Tuyết thêm nữa mà đi thẳng.

Địa vị của cô ta chưa đến mức phải để Trần Lạc tự đưa về, vậy nên cậu dặn dò hai vệ sĩ sau lưng để họ hộ tống cô ta an toàn về nhà, sau đó vội đi theo Dạ Đình Sâm.

Đỗ Hồng Tuyết nhìn bóng lưng Dạ Đình Sâm, không cam lòng cắn môi.

Vì sao hắn cho Nhạc Yên Nhi số điện thoại mà lại không chịu cho mình? Họ có quan hệ gì chứ? Nhất định mình phải tìm hiểu cho ra lẽ! Dạ Đình Sâm bước nhanh về phía xe, khi hắn mở cửa Nhạc Yên Nhi liền co rụt người lại, có vẻ như cô bị giật mình.

Thấy người tới là Dạ Đình Sâm, cô mới thả lỏng, yếu ớt nhào vào lòng hắn.

Cô thực sự sợ, cô chưa bao giờ cảm thấy quyến luyến lồng ngực của hắn như lúc này.

Thân thể mềm mại của Nhạc Yên Nhi tựa trong lòng Dạ Đình Sâm, cô được hắn ôm chặt, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, lúc này mới thấy bình tâm lại.

Dạ Đình Sâm cúi đầu, nhìn gương mặt đỏ hồng vì bị ép rượu khi nãy, hắn nhíu mày, nghiêm khắc nói:

- Sau này không cho tới những nơi như vậy nữa! Yêu cầu này có vẻ rất gia trưởng, thế nhưng Nhạc Yên Nhi có tật giật mình, cô ngoan ngoãn hiếm thấy, đáp:

- Được...

Em biết rồi.

Chẳng biết vì sao, Nhạc Yên Nhi cảm thấy nóng một cách kỳ lạ, hay là vì uống rượu? Nhưng tửu lượng của cô không kém đến thế.

Trần Lạc đang lái xe, đúng lúc này nhìn vào gương chiếu hậu thấy sắc mặt cô liền hỏi:

- Phu nhân nóng lắm à? Có cần tôi hạ nhiệt độ xuống không? Khi nãy ở trong quán bar mờ tối nên không thấy rõ, bây giờ nhìn dưới ánh đèn xe, khuôn mặt Nhạc Yên Nhi đỏ bừng đến bất thường, trên trán còn toát một lớp mồ hôi mỏng, có vẻ rất nóng.

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì cảm thấy không ổn.

Cô biết lạ ở đâu rồi.

Cảm giác khô nóng này vô cùng giống cái lần cô bị chuốc thuốc! Đây tuyệt đối không phải phản ứng bình thường sau khi uống rượu.

Cô nhớ tới lúc chai rượu kia bị cầm vào, nó không được đậy nắp, lập tức có cảm giác bất an.

Tám, chín phần mười là mình bị tên dê già Hùng Thái Ninh bỏ thuốc rồi! Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng rời khỏi lồng ngực Dạ Đình Sâm.

Thế nhưng ngay khi rời khỏi vòng ôm của hắn, cô lập tức cảm thấy trống rỗng, thậm chí còn thấy ngứa ngáy.

Dù khó chịu nhưng còn hơn là không khống chế nổi bản thân, cô cắn môi, dịch xa khỏi hắn, ngồi sang một bên.

Khoảng cách lập tức bị kéo giãn.

Dạ Đình Sâm thấy vậy thì nhíu mày, hắn nghĩ lại xem khi nãy mình có nói quá lời không mà khiến cô cáu kỉnh như vậy.

Nhưng hắn cũng đang nhịn cơn giận, vì thấy cô sợ hãi nên hắn không hề trút giận ra ngoài.

Nhưng cô thì sao, chạy đến nơi nguy hiểm như vậy mà còn cáu kỉnh! Thái độ quá tệ! Vậy nên hắn lạnh mặt:

- Em đang giận tôi đấy à? Chẳng ngờ hành động của mình lại gây hiểu lầm như vậy, cô ngẩng đầu, nhưng khi vừa nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của hắn, cô lập tức khựng lại rồi vội cúi đầu, không dám nhìn nữa.

Trời ơi, làm sao chỉ nhìn thôi đã thấy không chịu nổi thế này! Nhạc Yên Nhi cúi thấp đầu, ủ rũ nói:

- Không phải...

Em biết sai rồi, cũng nhận thức được sai lầm của mình, em thấy em phải tự kiểm điểm bản thân...

Bây giờ em đang...

đang úp mặt vào tường hối lỗi.

Giọng nói cô yếu ớt, còn run rẩy.

Dạ Đình Sâm thấy cô ủ rũ, hai bàn tay nhỏ xoắn lấy nhau rất bất an, cơn giận của hắn lập tức tan thành mây khói.

Lần đầu tiên hắn biết đến cảm giác không biết làm gì cho phải, rõ ràng là cô sai khiến bản thân gặp nguy hiểm, hắn chưa họp xong đã phải vội lao tới đây, nội tâm giày vò đến phát điên, thế nhưng thấy cô thì không nỡ mắng cũng chẳng nỡ đánh, ngay cả một câu nặng lời cũng không nỡ nói ra, thấy cô không vui còn muốn dỗ dành.

Đối mặt với Nhạc Yên Nhi, hắn chẳng biết phải làm gì cả.

Hắn thực sự nghi ngờ có phải chướng ngại tâm lý của mình đã khỏi nhưng lại bị bệnh khác không, nếu không đối xử tốt với Nhạc Yên Nhi, hắn sẽ thấy rất khó chịu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom