• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
Áp lực đến từ Dạ Đình Sâm quá lớn, tim Nhạc Yên Nhi đập thình thịch, thế nhưng cô thua khí
thế chứ không thua trận, vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh.
- Có chuyện gì thì về rồi nói, anh đi cùng Joanna hẳn là có việc bận, em không quấy rầy. Trình
Cổ, chúng ta đi.
Nhạc Yên Nhi không nhìn hắn mà nói với Trình Cổ.
Dù không biết có chuyện gì đang xảy ra nhưng là trợ lý của Nhạc Yên Nhi, Trình Cổ nên nghe lời
cô, cậu nói luôn:
- Vâng.
Sau đó định đi ngay.
Nhưng lúc này, cơn giận trong mắt Dạ Đình Sâm đã đạt tới đỉnh điểm, hắn vươn tay túm cổ tay
Nhạc Yên Nhi lại, kéo cô xuống khỏi lưng Trình Cổ.
Nhạc Yên Nhi bị ép đứng xuống đất, cổ chân bị thương lại phải ép xuống, mắt cá chân đau đớn
thêm một lần.
Gần như cô đã kêu đau theo phản xạ, thế nhưng nhớ ra Joanna bên cạnh Dạ Đình Sâm luôn chờ
để chế giễu mình, hờn dỗi và quật cường giúp cô nuốt tiếng kêu xuống, cô cắn chặt răng,
không kêu một chữ.
Dạ Đình Sâm thấy khuôn mặt cô nhăn nhó thì lo lắng, thế nhưng nhớ đến người đàn ông xa lạ
và mối quan hệ chưa rõ giữa hai người họ, hắn cũng không nói ra bất kỳ một lời quan tâm nào.
Một người hờn dỗi, một người suy nghĩ, tình hình giằng co không thôi.
Ngay lúc này, một người đàn ông trung niên bước tới, vừa thấy Dạ Đình Sâm, mắt ông ta sáng
lên, rảo bước tới gần, ân cần cười nói:
- Dạ thiếu, tôi đang chuẩn bị nghênh đón ngài, chẳng ngờ ngài đã đến rồi. Biết ngài định qua
đây, chủ tịch đã cố ý sai tôi tới đón, ngài ấy cũng đang trên đường tới công ty, mời ngài theo
tôi.
Nhạc Yên Nhi nhận ra người này chính là giám khảo chính khi nãy, có tư cách tới đón Dạ Đình
Sâm vậy hẳn là quản lý cao cấp của Dior.
Nhưng ân cần của ông ta không ảnh hưởng gì tới Dạ Đình Sâm, ánh mắt hờ hững của hắn nhìn
qua khiến ông run lên.
Khí thế của hắn rất đáng sợ, ông không hiểu mình đã nói sai chuyện gì mà khiến Dạ thiếu
không vui.
Dù sao ông cũng đã nhận ra không khí ở đây có điểm kỳ lạ nên lập tức im lặng, ngậm miệng
đứng một bên, chờ Dạ Đình Sâm phân phó.
Joanna khó chịu, chẳng ngờ chuyện này ảnh hưởng lớn tới Dạ Đình Sâm như vậy, đôi mắt đẹp
hiện lên sự ghen ghét, cô ta nói:
- Đình Sâm, chuyện hôm nay rất quan trọng, chúng ta không thể chậm trễ nữa.
Được cô ta nhắc nhở, Dạ Đình Sâm mới nhớ ra hôm nay hắn tới đây là có việc.
Vừa thấy cảnh tượng khi nãy, hắn quá giận dữ đến độ ảnh hưởng tới cả suy nghĩ.
Dạ Đình Sâm nheo mắt, nhìn kẻ cầm đầu gây ra sự nhiễu loạn trong hắn, đúng là vừa yêu vừa
hận.
Hắn yêu cô gái này đến tận xương tủy, nhưng cô quá quật cường, luôn đối nghịch với hắn, có
đôi khi có thể làm hắn tức chết.
Dạ Đình Sâm không muốn để Nhạc Yên Nhi ở cùng với người đàn ông xa lạ kia nữa, hắn túm
tay cô, định đưa đi.
- Đi theo tôi.
Nhạc Yên Nhi đau chân không bước nổi, theo phản xạ, cô hất tay hắn ra.
Tới lúc nhận ra mình vừa làm gì, đã muộn rồi.
Dạ Đình Sâm rút tay lại, ánh mắt đáng sợ nhìn cô chằm chằm.
Nhạc Yên Nhi hối hận vì sự cứng rắn của mình khi nãy, hành động đó hoàn toàn không nể mặt
Dạ Đình Sâm, thế nhưng cô không muốn yếu thế trước mặt người ngoài, dù chột dạ, cô vẫn cắn
răng, mạnh miệng nói:
- Em có chuyện của em, anh kệ em đi.
Không khí giằng co đến đỉnh điểm.
Người đàn ông trung niên nhìn điện thoại, lễ phép nói:
- Dạ thiếu, chủ tịch đã chờ ngài trong phòng họp.
Dù thái độ lễ phép nhưng rõ ràng lời này là để thúc giục hắn mau lên.
Dạ Đình Sâm biết không thể tốn thời gian thêm nữa, hắn nhanh chóng quyết định:
- Joanna, trông chừng cô ấy giúp tôi.
Lạnh lùng nói xong, hắn cũng không tỏ vẻ gì khác, lập tức rời đi.
Chỉ còn lại ba người, Trình Cổ nhạy cảm phát hiện có vấn đề, cậu né sang một bên để hai người
phụ nữ đối mặt nhau, sắc mặt họ đều rất khó coi, không khí như cứng lại trong nháy mắt.
Nhạc Yên Nhi không muốn thấy Joanna, cô chẳng thèm nói lời nào, nhịn đau đi về phía Trình
Cổ.
Dù không muốn nhưng Dạ Đình Sâm đã giao việc, Joanna không dám mặc kệ, chỉ có thể đi về
phía trước, chắn trước mặt Nhạc Yên Nhi.
- Cô không nghe thấy Đình Sâm nói gì à? Anh ấy không cho cô đi, tốt hơn hết là cô ngồi đây
chờ đi.
Nhạc Yên Nhi đã đứng xếp hàng rất lâu, lại trẹo chân, lớp trang điểm và tóc tai giờ đã loạn lên,
đứng trước mặt Joanna có vẻ khá chật vật.
Cô ta đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt chế nhạo rõ ràng.
- Chẳng lẽ cô mong tôi ở đây lắm à? Đừng bảo với tôi hai người hôm nay cùng ra ngoài không
phải là cơ hội cô tốn hết công sức mới có để được ở bên cạnh anh ấy nhé.
Nhạc Yên Nhi cười lạnh, không hề yếu thế.
Cô không phải nô lệ của hắn, không phải nghe lệnh hắn. Cô là người bình thường, là vợ hắn, cô
có cảm xúc của riêng mình.
Khi Dạ Đình Sâm ra lệnh, chẳng lẽ không biết cô sẽ rất xấu hổ khi đối mặt với Joanna sao?
Cô ta lộ vẻ khó xử.
Mọi việc đúng như Nhạc Yên Nhi nói, cô ta vốn tưởng tới thành phố A sẽ được Dạ Đình Sâm để
ý hơn, thế nhưng không, mấy ngày trước, cô ta được trợ lý của Dạ Đình Sâm phục vụ 24/24, vậy
mà bản thân hắn thì không hề xuất hiện, Trần Lạc lúc nào cũng nói hắn đang họp.
Đồ đần cũng biết hắn không muốn gặp cô ta.
Trước đây, dù rất hờ hững nhưng Dạ Đình Sâm cũng không đến mức tuyệt tình như vậy, nguyên
nhân, còn không phải vì người vợ này hay sao.
Joanna ghen đến phát điên nhưng không có cách nào khác, khó khăn lắm mới thông qua Đỗ
Hồng Tuyết tìm được cơ hội hẹn Dạ Đình Sâm, vì thân phận người đó đặc biệt, Dạ Đình Sâm
không đưa ai theo nên cô ta mới có cơ hội ở riêng với hắn.
Ai ngờ lại gặp Nhạc Yên Nhi ở đây!
Joanna nghi ngờ Nhạc Yên Nhi theo dõi Dạ Đình Sâm.
- Để cô đi thì tôi báo cáo với Đình Sâm thế nào?
Nhạc Yên Nhi cười lạnh, giễu cợt:
- Vậy cô diễn kịch, cô làm nũng, chẳng lẽ mỗi thế mà cô không đối phó nổi à? Dạ Đình Sâm
cũng sẽ chẳng làm gì cô cả.
 
Advertisement
  • Chương 219

Dạ Đình Sâm bị cô gái nhỏ này chọc tức nhưng chẳng biết phải xử lý cô thế nào, mà thực ra thì hắn cũng không nỡ.

Cho nên khi nói một người đàn ông trừng phạt một người phụ nữ, vậy thì anh ta sẽ có thủ đoạn riêng.

Mắt Dạ Đình Sâm tối lại, hắn đột ngột nhấc tay lên, bắt đầu vuốt ve khắp người Nhạc Yên Nhi khiến toàn thân cô run rẩy.

Cô trừng mắt, chẳng hiểu vì sao đang nói chuyện tử tế mà hắn lại động tay động chân, vội giữ tay hắn lại:

- Anh làm gì đấy? Mắt phượng nhìn lên, con ngươi là màu mực.

- Làm em.

Nhạc Yên Nhi bị thái độ đùa giỡn lưu manh công khai này làm cho nghẹn họng, cô ngẩn ra.

Dạ Đình Sâm tranh thủ lúc này, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Hắn nếm đôi môi ngon ngọt của cô hết lần này đến lần khác nhưng không biết thỏa mãn là gì, tay cũng không ngừng mơn trớn trên cơ thể cô như đòi hỏi nhiều hơn.

Nhạc Yên Nhi bị hôn dần cảm thấy khát khao, thế nhưng chút lý trí cuối cùng đã giúp cô chớp lấy cơ hội, quay đầu sang một bên để né nụ hôn của hắn.

Cô thở dốc:

- Dạ Đình Sâm, chân em… chân em vẫn đau.

Nụ hôn bị né tránh nhưng Dạ Đình Sâm không giận, hắn tiện đà hôn xuống xương quai xanh và cổ của cô, cảm nhận làm da mịn màng của cô, ngay cả những lời nói ra cũng không còn rõ ràng:

- Không sao, tôi sẽ cẩn thận, em không cần cử động đâu.

Nghe thế, mặt Nhạc Yên Nhi đỏ bừng lên.

Đây không phải vấn đề cử động hay không mà! Lúc bình thường, Dạ Đình Sâm luôn cao ngạo lạnh lùng và cấm dục, thế nhưng trên giường hắn lại không hề kiềm chế, kể cả đã nhịn nhưng lần nào cũng làm cô mệt gần chết, nếu cứ thế này chắc chắn sáng mai cô không ra khỏi giường nổi mất.

Nhạc Yên Nhi muốn giãy giụa nhưng sức cô chẳng ăn thua, chỉ đành mặc cho hắn làm xằng làm bậy trên người mình.

Ngay lúc Nhạc Yên Nhi chuẩn bị phó mặc cho số phận thì tiếng gõ cửa vang lên, quản gia Thẩm thưa:

- Thiếu gia, Âu thiếu và Bạch thiếu tới.

Âu Duyên Tây và Bạch Kính Thần? Bọn họ tới biệt thự Hoàng Đình làm gì? Nhạc Yên Nhi nghĩ thầm vậy, nhưng Dạ Đình Sâm thì như không hề nghe thấy, vẫn đang tung hoành trên người cô.

- Này.

Cô đẩy hắn:

- Anh nghe thấy không, có người đến kìa, mau dậy đi.

Dạ Đình Sâm dứt khoát chặn cái miệng nhỏ nói chuyện không xuôi tai này lại:

- Kệ chúng nó đi.

Thế này là sao, khách đến nhà mà chủ nhà lại ở trong phòng không chịu ra.

Toàn người trưởng thành cả rồi, ai mà không biết anh ở trong phòng làm gì, cô còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa! Nhạc Yên Nhi định đẩy hắn ra thì ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nam với giọng điệu trêu tức:

- Anh, hứng thú ghê nhỉ, tình cảm mặn nồng với chị dâu đến độ bọn em đến cũng không thèm gặp, đủ lắm rồi đấy nhé.

Giọng nói này thành công ngăn Dạ Đình Sâm lại.

Chết tiệt, ai cho Âu Duyên Tây vào đây? Nghe thấy người bên trong vẫn yên lặng, Âu Duyên Tây cười xấu xa, gã liếc sang phía Bạch Kính Thần, nói tiếp:

- Anh cả, anh không ra là em tông cửa vào đây này.

Sắc mặt Dạ Đình Sâm khó coi đến cực điểm.

Hắn rời khỏi người Nhạc Yên Nhi, thấy gương mặt cô ửng hồng, quần áo xộc xệch, vai lộ ra ngoài, đôi mắt nai con cũng mịt mờ vì hơi nước.

Bộ dáng vô tội yếu đuối rõ là chờ người tới chà đạp mà.

Quyến rũ thế này mà hắn không ăn được! Đôi mắt phượng của Dạ Đình Sâm nheo lại, hắn nghiêng đầu sang một bên không nhìn cô nữa đồng thời cũng cài lại nút áo sơ mi khi nãy vừa cởi rồi ra ngoài.

Thấy hắn rời đi, Nhạc Yên Nhi thở phào, cô cũng ngồi dậy chỉnh sửa quần áo, thế nhưng hơi thở vẫn gấp gáp, ngực cô phập phồng còn nhịp tim vẫn loạn.

Dạ Đình Sâm đẩy cửa, quả nhiên thấy hai tên khách không mời mà đến vô liêm sỉ kia.

Âu Duyên Tây nhíu mày:

- Anh, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, đêm xuân của anh lại bị bọn em cắt ngang, muốn đánh bọn em lắm phải không? Dù sao Âu Duyên Tây cũng nổi tiếng phong lưu, gã chẳng bao giờ kiêng dè những chuyện này, không hề giữ mồm giữ miệng.

Dạ Đình Sâm lạnh lùng nhìn gã, trong mắt rõ ràng viết: Coi như cậu cũng biết thân biết phận.

Ngay cả Bạch Kính Thần cũng trêu ghẹo:

- Nghe quản gia Thẩm nói anh vừa về đã vào phòng, chẳng thèm ăn cơm luôn.

Trước đây anh cả có phải người say mê chuyện này đâu.

Dạ Đình Sâm hít sâu, nhịn mong muốn đè hai thằng em xuống đánh cho một trận lại, sau đó hắn híp mắt lạnh lùng nhìn họ:
  • Ai bảo hai đứa đến?
  • Anh cả, anh quá đáng rồi đấy, từ ngày anh kết hôn đến giờ đều không chịu tụ tập với bọn em,
bây giờ bọn em đến nhà tìm anh mà còn không được chào đón nữa.

Âu Duyên Tây nói.

Chào đón à? Không đuổi gã cút đi là do Dạ Đình Sâm tốt tính rồi.

- Hai đứa đến làm gì? Biết Âu Duyên Tây chẳng bao giờ nói chuyện tử tế nổi, hắn quay sang hỏi Bạch Kính Thần.

Bạch Kính Thần đẩy kính, mỉm cười, ánh mắt có ẩn ý:

- Em mới từ Anh về, lần này tra được nhiều thứ đấy.

Liên quan đến chính sự, Dạ Đình Sâm cũng nghiêm túc hẳn:

- Xuống nhà rồi nói.

Ba người ngồi trong phòng khách, mợ Trương đem trà nước lên rồi lui xuống, không dám quấy rầy.

Đáng tiếc mới mở đầu câu chuyện thì một loạt tiếng bước chân vang lên, Bạch Kính Thần vội dừng lại, quay đầu nhìn về phía cầu thang.

Một bóng dáng mảnh mai xuất hiện trước mắt họ.

Khách đến nhà, là nữ chủ nhân, Nhạc Yên Nhi xấu hổ thế nào cũng phải xuống chào hỏi.

Nhưng cô chưa kịp thay quần áo, vẫn mặc chiếc váy khi chiều đi casting, để phù hợp với yêu cầu của nhãn hiệu cô đã chọn một chiếc váy dài màu trắng sữa, khi xuống lầu, làn váy nhẹ nhàng chuyển động, đẹp không sao tả xiết.

Âu Duyên Tây từng gặp Nhạc Yên Nhi nhưng với Bạch Kính Thần thì đây là lần đầu.

Anh ta luôn nghiêm cẩn nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải giật mình trong nháy mắt.

Người bình thường khi mặc váy trắng sẽ rất khó bởi lẽ bất cẩn thì sẽ có vẻ nhạt nhẽo, nhưng Nhạc Yên Nhi thì khác, vẻ thanh nhã của cô phối hợp với chiếc váy trắng tạo nên một phong cách rất đặc biệt, dáng người thon thả, bước chân nhẹ nhàng, đường cong rõ ràng, khuôn mặt ửng hồng ngại ngùng, đôi mắt sáng như sao, ai được cô nhìn cũng sẽ có cảm giác tim đập rộn ràng.

Bạch Kính Thần mau chóng đánh giá, tướng mạo và khí chất của Nhạc Yên Nhi vô cùng xuất chúng trong ngành giải trí, thuần khiết nhẹ nhàng, tự nhiên.

Trước đây anh vẫn lo Dạ Đình Sâm coi cô là thế thân của Mạnh Y Bạch, nhưng bây giờ chỉ sợ mình đã nghĩ nhiều rồi.

Nhạc Yên Nhi và Mạnh Y Bạch yếu đuối là hai loại người hoàn toàn khác nhau, Nhạc Yên Nhi có thể khiến người ta sáng mắt, khí chất này Mạnh Y Bạch không có được.

Chẳng ngờ Dạ Đình Sâm có vẻ cấm dục, lạnh lùng không dính khói lửa nhân gian mà mắt nhìn phụ nữ cũng khá thậ
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom